Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau


“Đúng.”
Hạ An ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan lần nữa.

Ánh mắt hai người giao nhau ở trong gương chiếu hậu, Hạ An muốn nói lại thôi, chỉ thấy đôi mắt ít khi nào gợn song nhàn nhạt nhìn mình, rồi lại tập trung vào con đường phía trước.

Được Diệp Quan khẳng định, Diệp Vãn càng thêm đắc ý dào dạt vì mình thông minh: “Dì tiểu Hạ, chúng ta nói rồi, sau này dì là bạn gái của mẹ con, là mẹ của Vãn Vãn~”
Đứa nhỏ này…
Hạ An bị một đứa nhỏ làm khó, bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc này lại nhìn đến Diệp tổng đang ngồi trên ghế lái, vẫn duy trì tư thái nữ thần chuyên tâm lái xe, không hề có ý định giải thích gì với con gái mình.

“Vãn Vãn.” Hạ An rang tìm từ ngữ kiên nhẫn nói: “Không thể tùy tiện làm bạn gái người khác.”
“Nhưng mà…” Diệp Vãn nhíu mày, thập phần nghiêm túc nói: “Dì đã đồng ý với con rồi.

Cô giáo nói làm người phải giữ lời hứa, không thể nói dối lừa gạt.”
Hạ An yên lặng giơ ngón cái trong lòng, tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện logic, không hổ danh là con gái của Diệp tổng.

Ngoài mặt Diệp Quan tuy rằng rất chuyên chú lái xe, nhưng trên thực tế vẫn luôn chú ý một lớn một nhỏ đang nói chuyện phía sau, nhìn đến Hạ tiểu thư ngày thường luôn mang phong thái tự tin ở hộp đêm nay bị đứa bé bốn tuổi hỏi đến không trả lời được, khóe miệng Diệp Quan hiện lên ý cười khó thấy.

“Tiểu khả ái, dì cũng muốn đồng ý với con.

Nhưng mà…” Hạ An ngừng một lát, dư quang nhìn nhìn Diệp Quan đang lái xe ở phía trước: “Hai người thích nhau mới có thể làm bạn gái của nhau, con hiểu không?”
Tính tình của Diệp Vãn cũng rất bướng, nghe câu trả lời này liền có chút không vui, bĩu môi với Hạ An: “Dì không thích mẹ con sao?”
Hạ An không biết giải thích tiếp như nào, thế giới của trẻ con chính là đơn giản như vậy.

“Lớp của con ai cũng có hai gia trưởng, con thì chỉ có một mẹ, mấy bạn đều cười con, hỏi tại sao con chỉ có một mẹ.” Diệp Vãn uể oải cuối đầu, thanh âm cũng nhỏ hơn, ủy khuất: “Con cũng đâu biết…”
Hạ An ôm Diệp Vãn vào lòng, đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ, rũ mắt suy tư.

Lúc nàng mười một tuổi mẹ đã bỏ đi, sau này cũng không về nữa, loại cảm giác này nàng hiểu, chuyện này đối với tâm lý của trẻ con có ảnh hưởng rất lớn, huống chi Diệp Vãn còn nhỏ như vậy.

Diệp Quan nghe được lời ủy khuất của Diệp Vãn, biểu tình ảm đạm, từ khi cô đưa Diệp Vãn từ viện mồ côi về nhà, cái gì cũng cho con bé thứ tốt nhất, lại không thể thỏa mãn khát vọng cơ bản nhất của con bé, khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh.

“Sau này dì sẽ đến chơi với con thường xuyên, được không?”
Diệp Vãn không nói gì, quay đầu sang một bên.

Có vẻ đang hờn dỗi.

Hạ An tiếp tục dỗ: “Dì sẽ đem đồ ăn ngon đến cho Vãn Vãn.”
Ngã tư đường, đèn đỏ.

Diệp Quan dẫm phanh lại.

“Không muốn, con muốn mẹ cơ…” Diệp Vãn luôn ngoan ngoãn nay lại cố chấp tùy hứng nói với Hạ An, không đồng ý với con bé thì con bé không chịu buông tha.

Diệp Quan hơi quay đầu, nhẹ giọng trách: “Vãn Vãn, đừng nghịch.”
Diệp Vãn buồn buồn nói thêm: “Vãn Vãn không nghịch, Vãn Vãn rất ngoan.”
Sau đó lại tiếp tục trầm mặt.

Hạ An cúi đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Diệp Vãn, còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, cho dù là chuyện khiến bản thân không vui.

Mười phút sau đến nhà trẻ của Diệp Vãn.

Diệp Quan tháo dây an toàn, đưa lưng về phía Hạ An nói: “Cô ngồi trong xe đợi một chút, tôi đưa con bé vào trường.”
Hạ An còn nhìn bé con đang mất mả: “Cùng nhau đi…”
Diệp Quan không trả lời, nhưng Hạ An biết ý của Diệp tổng, đây là “Tùy cô”.

Tháng mười, hơi thở mùa hè càng lúc càn nhạt.

Đây chắc chắn là nhà trẻ của tầng lớp quý tộc, Hạ An nhìn những chiếc xe sang trọng đậu trước cổng trường là biết.

Diệp Quan nắm tay Diệp Vãn đi phía trước, một ưu nhã, một đáng yêu.

Hạ An nhìn bóng lưng hai người, một cao một thấp, bước nhanh đổi theo, ba người sánh vai cùng đi.

Không ít gia đình ba người đưa con đi học, cũng khó trách bé con cảm thấy mình khác biệt.

“Vãn Vãn?” Hạ An thấy Diệp Vãn còn đang cúi thấp đầu, vì thế khom lưng, cười nhẹ kéo kéo bàn tay nhỏ, ôn nhu nắm trong lòng bàn tay.

Diệp Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc cũng cười tươi.

Tay trái ray phải đều bị nắm, thật tốt, Diệp Vãn nhìn Hạ An, đôi mắt lại cười thành trăng non.

Diệp Quan quay đầu thấy Hạ An rũ mắt cười, ôn nhu ấm áp như gió mùa hạ, mà rõ ràng tối hôm qua còn ngồi dựa vào cửa kính trên đường, một vẻ nhu nhược đang thương.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Hạ An.

Diệp Quan xưa này chưa từng để ý đến người khác như thế nào, nay lại cảm thấy nàng cười rộ lên rất đẹp.

“Tạm biệt mẹ.” Diệp Vãn buông tay Diệp Quan ra, vẫy vãy tay chào tạm biệt, chỉ là tay kia vẫn còn đang nắm tay Hạ An: “Dì…”
Hạ An thấy con bé có chuyện muốn nói với mình, vì thế ngồi xổm xuống: “Làm sao vậy?”
Diệp Vãn liếc mắt nhìn Diệp Quan mọt cái, sau đó ghé vào tai Hạ An nhỏ giọng nói: “Dì thích mẹ con được không, mẹ con rất rất tốt, con không muốn thấy mẹ một mình.”
Bé con dùng thanh âm mềm mại, đơn thuần nghiêm túc nói, nững lời này chọc trúng nội tâm mềm mại của Hạ An.

Nàng nhìn đôi mắt tràn đầy ký vọng của Diệp Vãn, kiên nhẫn nói nhỏ vào tai bé con: “Rồi sẽ có người yêu thích mẹ con, sẽ có người bồi cô ấy, cô ấy sẽ không một mình.”
“Thật vậy à?”
“Dì không lừa con đâu.”
Diệp Vãn có được đáp án vừa ý, đánh bạo hôn hôn mặt Hạ An: “Cảm ơn dì.”
“Ngoan, đi học thôi.”
Diệp Quan đứng một bên nhìn, thầm nghĩ tiểu gia hỏa này mới gặp mặt Hạ An vài lần đã thân mật ôm ôm làm nũng, không thể không nói Hạ tiểu thư rất biết cách dỗ con nít.

Tạm biệt Diệp Vãn, Hạ An cùng Diệp Quan yên tĩnh trở về xe.

“Con bé mới nói gì với cô?” Diệp Quan tò mò hỏi.

“Con bé nói…” Ha An nghĩ nghĩ, cười: “Con bé nói nó yêu chị.”
Diệp tổng tặng cho Hạ tiểu thư khuôn mặt lạnh, hiển nhiên không tin.

“Vãn Vãn thực sự rất hiểu chuyện.”
“Tôi biết.”
Hai người đi đến xe.

Hạ An nhìn thấy trạm xe buýt cách đó không xa liền dừng chân, nàng không có thói quen làm phiền người khác: “Em về một mình là được rồi, không cần phiền…”
Còn chưa nói xong.

“Tiện đường thôi.” Diệp Quan nói: “Lên xe đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Đây căn bản là mệnh lệnh, chắc đã quen làm lãnh đạo cấp cao rồi, Hạ An nghĩ.

Hạ An ngồi vào ghế phụ, quay đầu thấy Diệp tổng vẫn mang bộ mặt “tôi với cô không thân”, nhìn không ra tâm tình cô tốt hay xấu.

Hạ An không chịu nổi mắng thầm, nếu không đủ thời gian thì cần gì đưa mình đi….

Chỉ còn lại hai người các cô, lời nói ít đến đang thương.

Hạ An không biết là Diệp Quan chỉ đối với mình như vậy, hay là với tất cả mọi ngời đều như vậy.

Không khí bên ngoài xe lạnh, nhưng trong xe còn lạnh hơn.

Hạ An ngại ngùng xoa xoa cánh tay, sau đó không bao lâu nàng thấy Diệp Quan đưa tay vặn nhỏ điều hòa.

“Em không lạnh.” Rốt cuộc Hạ An cũng tìm được chủ đề.”
Diệp Quan trầm mặc vài giây mới lên tiếng: “Tôi lạnh.”
“Diệp tổng, cha của Vãn Vãn…” Hạ An thử thăm dò, mà bị Diệp Quan liếc mắt một cái, Hạ tiểu thư liền đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, vấn đề này quá riêng tư, đối phương cũng không muốn nói đến.

Hạ An quay đầu nhìn khung cảnh bên đường, thất thần ngắm cảnh, coi như vừa nãy chưa hỏi gì.

“Vãn Vãn là tôi nhận nuôi.” Mắt Diệp Quan nhìn về phía trước, chủ động nói: “Đừng nói cho con bé biết.”
“Ừm.” Hạ An quay đầu lại, đối với việc Diệp Quan đột nhiên giải thích rất bất ngờ.

Vài giây sau Hạ An lại mở miệng hỏi: “Chị không định tìm nửa kia sao? Ý em là, nghiêm túc mà tìm.”
Hạ An đột nhiên hỏi như vậy bà bởi vì nhìn ra được Vãn Vãn thực sự muốn có một gia đình hoàn chỉnh, phụ nữ ưu tú như Diệp tổng đây, khẳng định không thiếu người theo đuổi.

Diệp Quan nắm tay lái: “Hạ tiểu thư, chuyện này hình như không liên quan đến cô.”
“…”
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.

Mười phút hành trình sau đó là mười phút yên tĩnh trong xe.

Hạ An nghĩ, lần đầu tiên nghĩ đến chuyện trong lòng Diệp Quan, nàng càng tò mò: Hạng người nào mới có thể tiến vào tâm của người này đây?
Chị ấy rất ưu tú, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác xa xôi không thể với tới.

Hạ An lặng lẽ nhìn Diệp Quan, tựa như biết rõ nguyên nhân Diệp tổng vẫn luôn độc thân…
Ừ thì, cái này có thể thông cảm, khó trách con giá bốn tuổi của cô ấy cũng bận tâm đến vậy.

Trước khi Hạ An xuống xe, Diệp Quan còn muốn nhắc nàng suy nghĩ kỹ chuyện hợp đồng hôn nhân, lời nói đến đầu lười lại lặng lẽ nuốt xuống.

____
Khu nội trú bệnh viện Trường Nam, khoa huyết học lầu mười.

“…Xin lỗi giám đóc, đêm nay tối không thể đến.” Hạ An đứng ở cuối hành lang nghe điệp thoại: “Gần đây buổi tối đều rất bận, thật sự không có thời gian.”
“Hạ Hạ, tôi thấy cô làm việc không tệ mới khuyên cô.

Bây giờ cô dứt khoát bỏ việc bên đó đi, làm toàn thời gian ở chỗ chúng tôi, với năng lực của cô, tôi đảm bảo đãi ngộ không kém, so với hiện tại còn tốt hơn nhiều.” Giám đốc cũng không biết Hạ An vẫn còn đang là nghiên cứu sinh, hắn xhir biết cô gái này trời sinh xinh đẹp, không làm toàn thời gian thì thật lãng phí nhân tài.

Hạ An cảm ơn ý tốt của đối phương, những vẫn là uyển chuyển từ chối.

Phòng bệnh 10007, người đan ông trên giường bệnh vừa mới hóa trị lần thứ năm xong, sắc mặt tái nhợt không chút máu, sắc mặt tái nhợt nhìn không ra hình hài.

Từ sau khi hóa trị hồi năm ngoái đến nay, Hạ Hà đều chưa rời khỏi giường bệnh.

“Ba, ăn chút gì đi.” Bữa tối là Hạ An lấy ở căn tin bệnh viện.

Hạ Hà nhìn kỹ phía sau Hạ An, xác định Hạ An đến đây một mình, có chút mất mát: “Sao tiểu Chấn không đến đây cùng con?”
Hạ An kéo ghế đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, có lệ trả lời: “Chắc đang bận.”
Từ sau đêm đó, Đường Chấn cũng không đến ký túc xá tìm nàng, về sau lại gặp một lần ở bệnh viện, hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Hạ An thấy như vậy cũng tốt.

“Mấy ngày rồi nó chưa đến.” Hạ Hà sốt ruột, trước kia Đường Chấn mỗi ngày đều tới, hiện tại cũng không biết bị gì, hắn lại hỏi Hạ An: “Con với nó cãi nhau phải không? Nha đầu, nếu như, nếu như giận dỗi thì con chủ động xin lỗi đi…”
“Ba, con xin ba, đừng có chuyện gì cũng đi làm phiền hắn.” Hạ An đãnh gãy lười Hạ Hà, lại nói: “Người ta không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta.”
“Sao có thể gọi là làm phiền…” Hạ Hà nhẹ giọng nói thầm: “Nó đã hứa với ba sẽ chăm sóc con.”
Tính tình Hạ An nhẫn nại: “Con với người ta là quan hệ gì mà ba để người ta chăm sóc con?”
“Tiểu An, con đừng bướng bình như vậy, ba cũng chỉ muốn tốt cho con.

Lỡ đâu ba không còn nữa thì cũng có người chăm sóc con, như vậy ba cũng an tâm…” Hạ Hà lúc nào cũng ngóng trông Hạ An cùng Đường Chấn ở bên nhau, điều kiện Đường gia cũng tốt, Đường Chấn cũng biết tình huống nhà bọn họ, vẫn nguyện ý cưới Hạ An, nếu như con gái mình được gả vào Đường gia thì cũng đỡ khổ.

“Lão Hạ, ba cứ chuẩn bị phẫu thuật cho tốt, sau đó chờ xuất viện, đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, ba để con yên tâm một chút được không?”
“Con không cần tiền của tiểu Chấn, vậy con lấy tiền đâu ra làm phẫu thuật cho ba.?” Tính cách Hạ Hà xưa nay yếu đuối, lại không có chính kiến gì, nếu không năm đó vợ cũng không bỏ nhà mà đi.

“Học bổng với trợ cấp làm hạng mục cũng đủ dùng.” Hạ An thuận miệng nói, dù sao thì Hạ Hà cũng không hiểu tình huống cụ thể.

Hạ Hà nghĩ tới nghĩ lui: “Con kết hôn với tiểu Chấn đi, nếu không ba, ba thật sự không an tâm làm phẫu thuật…”
“Ba phẫu thuật thì liên quan gì đến con với Đường Chấn kết hôn?”
“Gánh nặng dồn lên vai con, áp lực lớn biết bao nhiêu? Không được, ba không thể liên lụy đến con… Hay là, hay là ba không làm phẫu thuật nữa.” Hạ Hà nói thẳng ý tứ, nếu mình không phẫu thuật thì Hạ An sẽ không có gánh nặng, hà tất gì phải làm phẫu thuật? Cái mạng này của hắn nếu nhặt về được thì cũng là một cái trói buộc: “Ba không làm phẫu thuật, không cần thiết, không cần thiết dùng số tiền này.”
Càng nói càng thái quá.

Môi dưới của Hạ An sắp bị nàng cắn nát, bất đắc dĩ nhìn Hạ Hà: “Ba có phải muốn làm con tức chết không?”
“Ba…” Hạ Hà vẫn lặp lại những lời kia: “Con cho tiểu Chấn một cơ hội thử đi, khoan nói đến kết hôn, các con có thể thử quen nhau.”
Hạ Hà không biết mình còn bao nhiêu thời gian, hắn thật sự hy vọng Hạ An có thể tìm được nơi nương tựa, không cần khổ như vây giờ, mà Đường Chấn đối với Hạ An rất tốt, điều này hắn cũng thấy được.

Nếu như Hạ An cùng Đường Chấn ở bên nhau, nói khó nghe một chút, hắn chết cũng có thể nhắm mắt.

Hạ An biết rõ ý nghĩ của Hạ Hà, một mặt là muốn thấy mình sớm kết hôn, mặt khác, hắn hy vọng có người cùng mình gánh vác áp lực kinh tế, nếu như cùng Đường Chấn ở bên nhau, Đường Chấn có thể danh chính ngôn thuận mà giúp đỡ mình.

Nhưng Hạ An vẫn nói thẳng: “Con sẽ không quen Đường Chấn, ba đừng có ôm hy vọng này.”
“Đứa nhỏ này sao không nghe lời ba?” Hạ Hà nắm lấy khăn trải giường, nóng nảy: “Con…con đồng ý cùng tiểu Chấn quen nhau, vậy ba mới đồng ý làm phẫu thuật.”
“Ba?!”
Hạ An bình tĩnh suy nghĩ một lát: “Con nói thẳng với ba, con đã có bạn gái…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui