“Em chờ chị.” Hạ An nhẹ giọng nói ra ba chữ này làm cho bầu không khí càng thêm ái muội, ám muội đến mức làm cho người ta suy nghĩ miên man.
“Ừm.” Diệp Quan thấp giọng đáp, vẻ mặt lạnh lẽo xưa nay bây giờ hiện lên ý cười nhẹ.
Bốn mắt nhìn nhau, người hỏi ta đáp, hai người diễn ăn ý đến mức không cần nói thành lời cũng hiểu ý nhau.
Tâm tư Hạ An vẫn còn đặt trên hai chữ ‘bảo bối’ kia, thời điểm nghe được hai từ ấy nàng rất bất ngờ… lại có chút thân thiết, giống như xưng hô của hai người ngày thường vậy.
Lại nhìn Diệp Quan một chút, Hạ An thầm nghĩ, tuy rằng ngày thường Diệp tổng luôn nghiêm trang, nhưng mà kỹ năng diễn xuất còn hơn cả mình.
Không thể không nói Diệp Trân là người bị dọa nhiều nhất ở đây.
Rất khó tin hai từ kia sẽ phát ra từ miệng Diệp Quan, nhiều năm qua cô vẫn luôn nhìn Diệp Quan lớn lên, có thể xem cô là người hiểu rõ Diệp Quan nhất.
Đánh giá Diệp Quan một chút, nụ cười trên khóe miệng Diệp Trân tràn ngập ý vị sâu xa, chẳng lẽ nghĩ thông rồi? Mà nghĩ lại, cũng không phai là thông suốt, Diệp Quan có khi nào như vậy đâu…
Diệp Trân nhìn đôi vợ vợ son trước mắt, vô tình cảm thấy bản thân mình trở thành bóng đèn.
“Bảo bối, em đi tắm trước đi…”
“Em chờ chị.”
Người trẻ tuổi ha~ quả nhiên là…
Ánh mắt Diệp Trân dừng trên người Hạ An một lúc lâu, tận đến khi đối phương ra ngoài đóng cửa phòng lại, Diệp Trân có vẻ rất tò mò với người khiến cho cháu gái mình có thể nghĩ thông.
“Dì nhỏ, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Năm nay Diệp Trân bốn mươi lăm tuổi, nhưng tâm hồn vẫn còn rất trẻ, đột nhiên cười cười trêu Diệp Quan: “Đợi không kịp nữa?”
“…” Mặt Diệp Quan tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ừm, bạn gái rất xinh đẹp.” Diệp Trân gật đầu đăm chiêu phân tích, bất quá nghe bà Lương nói Hạ An vẫn còn là nghiên cứu sinh của đại học y: “Chỉ là hơi nhỏ tuổi, Quan Quan, sao đột nhiên lại muốn kết hôn?”
Trước đây đã trao đổi với Diệp Quan vài lần, Diệp Trân biết cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Diệp Quan đơn giản trả lời: “Gặp được người thích hợp liền muốn.”
Tuy câu trả lời đơn giản nhưng cũng đủ cho người khác không có lý do để phản bác.
“Đúng là chuyện tốt, bây giờ bà ngoại cũng có thể yên tâm rồi, dì nhỏ cũng không cần nhọc lòng nữa.” Diệp Trân trăm phần trăm tin tưởng vào con mắt nhìn người của Diệp Quan, lại không khỏi thở dài: “Cô gái kia xem ra rất có bản lĩnh, có thể khiến con mở lòng, đúng là không đơn giản.”
Diệp Quan cười cười không đáp.
“Hôm nay nói tới đây thôi.” Diệp Trân đứng dậy cười nói: “Mau về với vợ con đi, mắc công bạn gái nhỏ của con lại có thành kiến với dì.”
“Dạ, dì nghỉ ngơi sớm chút.”
Đứng dậy tiễn Diệp Trân, Diệp Quan ở lại thư phòng tiếp tục xử lý công việc trên máy tính.
Hạ An ngồi xếp bằng trên thảm chơi xếp hình với Diệp Vãn, dì Chu tới gọi hai lần nhưng tiểu gia hỏa không hể có ý định đi tắm rửa đi ngủ.
Kim đồng hồ chầm chậm xoay, đêm cũng dần khuya.
Hạ An thấy thời gian đã muộn: “Tiểu khả ái, tới giờ tắm rửa đi ngủ rồi, ngoan nha.”
“Mami~”
“Hửm?” Hạ An vẫn còn một chút không thích ứng được với xưng hô này của Diệp Vãn: “Làm sao vậy?”
“Đêm nay con muốn ngủ với mami.” Diệp Vãn ăn vạ trên người Hạ An ngẩng đầu nói.
Trẻ nhỏ thích bám người, ngày thường Diệp Quan quá nghiêm túc, bé con cũng dám làm nũng, nhưng Hạ An thì khác, vậy nên bé con lúc nào cũng bám dính nàng.
Một ánh mắt long lanh tràn đầy chờ mòng đang nhìn mình làm cho Hạ An không đành lòng từ chối, cũng mặc kệ việc mình chưa hỏi ý kiến Diệp Quan, theo bãn năng dỗ dỗ Diệp Vãn: “Được, Vãn Vãn nghe lời đi tắm rửa trước nha.”
“Dạ, mami cũng đi tắm đi.
Một chút nữa kể chuyện cổ tích cho con nghe nha.” Ngày thường công việc của Diệp Quan rất bận, hiếm có thời gian ở bên cạnh bé con, cho nên Diệp Vãn cũng chỉ có một nguyện vọng nhỏ xíu như vậy.
Hạ An không nhìn bé con, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, tiểu gia hỏa bây giờ vui vẻ như vậy, hai năm sau sẽ như thế nào?
Thư phòng, Diệp Quan đang cầm điện thoại xem tin nhắn.
Hạ An: Vãn Vãn không cho em đi.
Đều nằm trong dự kiến của Diệp Quan, Diệp Vãn đã mong chờ lâu như vậy thì đêm nay chắc chắn sẽ quấn lấy Hạ An, ngón tay thon dài của cô lướt trên màn hình gõ chữ, sua đó đi về phòng ngủ.
Không bao lâu Hạ An nhận được hồi âm.
__ngủ ở phòng lần trước.
Còn có một dãy số, Diệp Quan trực tiếp gửi mật mã cửa lớn cho nàng.
Hơn mười mọt giờ, Diệp Quan tắm rửa xong, sấy tóc rồi đi qua phòng của Diệp Vãn, trước khi ngủ Diệp Quan thường đến nhìn Diệp Vãn một chút, đây là thói quen của cô.
Phòng của bé con nằm ở sát bên phòng ngủ chính lầu hai, Diệp Quan nhẹ đẩy cửa ra, đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Diệp Vãn tựa vào đầu giường đọc truyện cổ tích, mà phía bên phải giường còn có một người đang nằm.
Diệp Quan đến gần một chút mới phát hiện ra Hạ An, tóc dài hỗn loạn, khuôn mặt chôn vào gối ngủ say sưa.
Hạ An đã tẩy trang, váy ngủ vừa vặn, khung xương của nàng thật sự nhỏ nhắn, mái tóc đen dài làm nổi bật lên làn da trắng nhợt nhạt, có lẽ bởi làm việc quá sức, vậy nên khi ngủ khuôn mặt cũng tràn ngập mệt mỏi.
Ánh mắt Diệp Quan không tự chủ dừng trên thân ảnh của Hạ An, đường cong tinh xảo, giống như lần trước, khi nàng ngủ đôi môi vẫn mím chặt, chân mày hơi hơi nhíu lại, hoàn toàn không có chút nào thả lỏng.
Diệp Vãn quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, đặt ngón trỏ trên miệng nhẹ nhàng “suỵt” một cái, dùng âm thanh cực nhỏ nói với Diệp Quan: “Mẹ tiểu Hạ ngủ rồi…”
Hạ An không phải là thích ngủ, chỉ là quá thiếu ngủ.
Buổi tối cả người dính lên giường gối mềm mại thì hai mí mắt đã muốn dính lại với nhau, nàng nói muốn kể chuyện cổ tích cho Diệp Vãn, kết quả là chưa kể được một nửa nàng đã ngủ trước bé con.
Diệp Vãn vươn đôi tay nhỏ nhẹ nhàng kéo chăn, vô cùng hiểu chuyện đắp chăn cho Hạ An, giống như sợ sẽ đánh thức nàng, Diệp Quan thấy một màn này liền bật cười.
Nhưng động tác nhỏ đến mấy vẫn đánh thức Hạ An, thật ra giấc ngủ của Hạ An luôn rất cạn, chỉ cần một động tĩnh nhẹ là có thể đánh thức nàng.
Hạ An lười biếng hé mắt, chống khuỷu tay lên giường đỡ thân mình ngồi dậy, mới phát hiện Diệp Quan đang đứng ở mép giường, không có trang điểm cùng trang phục công sở, chỉ đơn giản mặc áo ngủ tơ tằm, mái tóc có chút hỗn loạn.
Nhưng lại rất đẹp.
Không mang tính công kích nữa mà đơn thuần làm cho người khác cảm thấy thoải mái đến mức muốn nhìn thêm vài lần.
Đây có lẽ là lúc chị ấy ôn nhu nhất.
Có thể vừa mới tỉnh ngủ nên đại não Hạ An còn đang mù mờ, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Quan một lúc lâu.
Diệp Quan nhìn thấy quần thâm mắt của Hạ tiểu thư liền biết nàng ấy đã rất nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, cô nhẹ giọng với một lớn một nhỏ trên giường: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Mẹ.” Diệp Vãn giữ chặt tay Diệp Quan không cho cô đi: “Mẹ không ngủ cùng con với mami sao? Con muốn ngủ cùng hai người.”
Diệp Quan thoáng nhìn Hạ An đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt lại né tránh, Hạ An cuối thấp đầu liền hiểu, nàng duỗi tay sửa sang lại váy ngủ xộc xệch làm hiện lên cảnh xuân bên trong, rồi tỉnh bơ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Con ngủ cùng với mami là được rồi.” Diệp Quan xoa xoa đầu bé con.
“Không muốn, con muốn ngủ cùng với cả hai người.” Diệp Vãn bĩu môi ủy khuất nói, gắt gao nắm lấy tay Diệp Quan không buông, hiếm khi con bé cáu kỉnh với Diệp Quan như vậy, đêm nay là ngoại lệ, bởi vì khó khăn lắm mới có được hai người mẹ, ngày thường con bé rất hâm mộ những bạn học lúc nào cũng là một nhà ba người.
“Nghe lời đi.” Diệp Quan lại nói.
Hạ An ngồi một bên xoa xoa cánh tay không lên tiếng.
“Có phải hai mẹ chê con phiền không? Chán ghét con?”
“Làm sao lại vậy?” Hạ An vội vàng xoa đầu Diệp Vãn: “Mami thương Vãn Vãn còn không hết nữa là.”
“Vãn Vãn biết là trưởng thành sẽ ngủ một mình, không thể ngủ cùng mẹ nữa.” Diệp Vãn càng nói càng ủy khuất, con bé biết Hạ An dễ mềm lòng, vô cùng đáng thương nhìn về phía Hạ An: “Mami, chỉ đêm nay thôi được không ạ?”
Hạ An cùng Diệp Quan đồng thời nhìn nhau, ánh mắt như là đang dò hỏi ý tứ của đối phương.
Một phút sau…
Ba người đều nằm xuống giường.
Diệp Vãn nằm ở giữa, tặng cho mỗi người một nụ hôn ngủ ngon, cảm thấy thỏa mãn.
“Ngủ thôi.” Diệp Quan đắp chăn cho bé con.
“Dạ.” Diệp Vãn nhắm mắt lại, sau đó làm nũng cọ cọ vào lòng ngực Hạ An, duỗi tay ôm lấy nàng.
Hạ An sửng sốt, thấy dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của bé con liền nằm nghiêng qua ôm tiểu gia hỏa vào lòng, nàng hôn lên trán Diệp VÃn một chút, ôn nhu nói: “Mami ôm con ngủ.”
Khi nói những lời này, đáy mắt Hạ An trần ngập ấm áp.
Có lẽ nguyên nhân chính là bản thân chưa từng được cảm nhận qua loại ấm áp này nên nàng hoàn toàn hiểu được tâm tình của Diệp Vãn, trẻ con không phải cái gì cũng không hiểu, phần ấm áp này nếu nàng có thể cho đi thì đương nhiên sẽ nguyện ý cho.
Chỉ tiếc là, đến cùng thì lời nói dối cũng chỉ là lời nói dối.
Diệp Quan nhắm mắt, bên tay truyền đến ấm thanh nhỏ nhẹ của Hạ An, vào ban đêm càng thêm dịu dàng.
Dư quang của Hạ An quét qua Diệp Quan, hình như đã ngủ.
Tuy rằng cùng nằm trên một chiếc giường, lại có thêm Diệp Vãn ở giữa, cũng không thể coi là thân mật.
Nhìn Diệp Quan một cái rồi lại nhìn Diệp Vãn, nàng cười khổ, có cảm giác chỉ trong một đêm đã trở thành người có vợ có con.
Căn phòng dần rơi vào yên lặng, không còn chút âm thanh nòa.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quan hơi hé mắt, cô không thích có ánh sáng khi ngủ, cho dù là đèn ngủ nhu hòa đi nữa, vậy nên cô duỗi tay tắt đèn.
Mà đầu giường bên kia đèn vẫn còn sáng… Ánh sáng mông lung một góc phòng.
Diệp Quan nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, Hạ An vẫn còn duy trì tư thế ôm Diệp Vãn ban nãy, một lớn một nhỏ rúc vào nhau ngủ say sưa
Tình cảnh này dưới ánh đèn, yên tĩnh mà tốt đẹp.
Diệp Quan nằm nghiêng lẳng lặng nhìn một hồi lâu, thật ra không phải cô chưa từng khao khát hình ảnh này, nhưng mà cô cảm thấy hình ảnh này không thuộc về mình.
Có bao nhiêu người có thể tiếp thu được loại tình cảm chỉ trên tinh thần, một chút cũng không thể chạm vào người người yêu.
Thời gian ngắn còn được, sợ là không có ai chịu được về lâu về dài.
Một lúc lâu sau, Diệp Quan muốn tắt đèn, lại phát hiện với tay không tới, vì thế thò người qua phía bên kia đầu giường tìm kiếm, chóp mũi lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt, cô thoáng cúi đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt thanh tú của Hạ An.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hô hấp đều đều của đối phương.
Ánh mắt Diệp Quan dừng trên khuôn mặt Hạ An, khoảng cách như vậy, cô phát hiện mình không những không bài xích, mà còn nghĩ đến cảm giác đêm ôm Hạ An đêm hôm đó.
Vừa ấm áp lại vừa thoait mái.
Vài sợi tóc sượt qua gò má của mình làm Hạ An hơi ngứa, nàng nhẹ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt….