“Hơi đói.”
“Vậy xuống dưới đi.” Hạ An nghiêng người, nhường đường cho Diệp tổng.
Diệp tổng nhìn Hạ An một chút, đi trước.
Hai người mang dép lê cùng một kiểu, dẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng vamg nhè nhẹ.
Diệp Quan, là vợ trên danh nghĩa cảu nàng.
Nghe có chút hoang đường.
Từ lần đầu gặp mặt Diệp Quan đến bây giờ hai người đã kết hôn, khoảng cách trong lòng Hạ An cũng không có biến mất.
Ngược lại, tờ khế ước như là dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người, mà cuộc sống của đối phương là vùng cấm không thể vượt qua.
Ánh mắt của Hạ An không tự chủ đuổi theo bóng hình trước mắt.
Nàng thừa nhận nàng có cảm giác đặc biệt với Diệp Quan.
Hay nói đúng hơn là hảo cảm.
Hạ An lại nghĩ, nàng có hảo cảm với Diệp Quan cũng không có gì lạ, cô đã làm nàng cảm động mấy lần, lúc nào cũng đúng lúc đúng dịp.
Sau khi xác định quan hệ hiệp nghị với Diệp Quan, Hạ An không chỉ một lần uốn thay đổi, nhưng nàng vẫn có thể lý trí nhận biết vị trí hiện tại của mình.
Cuộc sống của nàng đã bận đến tối mặt tối mày, almf gì còn có tinh thần để ý những chuyện khác.
Đi tới cầu thang, Hạ An quên mất dưới chân là bậc thang, hơi không để ý nên dẫm chân vào không khí.
Diệp Quan phản ứng nhanh nghiêng mình duỗi tay ôm eo Hạ An theo bản năng.
Bởi vì quán tính nên Hạ An cũng đổ người về phía Diệp Quan.
Đứng trên cầu thang, hai người tựa như đang ôm ấp nhau.
Cũng tuyệt diệu như đêm hôm đó, hơi thở hai người hòa vào nhau, ấm áp.
Diệp Quan cúi thấp đầu, cũng không lập tức buông Hạ An ra, mà là vòng tay ôm eo nàng, dỡ nàng đứng dậy.
Nếu nói đặc biệt thì trong lòng Diệp Quan, Hạ An cũng là một sự tồn tại đặc biệt.
bởi vì Hạ An là người đầu tên khiến cô không bài xích tiếp xúc thân mật.
Điểm này Diệp Quan cũng không hiểu.
Hạ An nhẹ nhàng thở phào: “Suýt nữa…”
Diệp Quan nhớ đến cảnh tưởng lần đầu tiên hai người gặp nhau, Hạ tiểu thư cũng suýt nữa té ngã như thế này.
Rũ mắt nhìn đối phương, Diệp Quan hiếm khi nói đùa, nhẹ giọng: “Lớn như vậy đi đứng cũng không vững.”
Nói đùa cũng lạnh nhạt như vậy, nghe không ra tí gì gọi là đùa giỡn, Hạ An mắng thầm, Diệp tổng còn vô vị hơn mình nghĩ nữa.
“Aiz, người trẻ tuổi đúng thật là~~~” Bắt gặp màn này trên cầu thang, bà Lương nhếch miệng thì thầm, nhìn hai người ôm ấp ân ái, lão nhân gia bà cũng không đành lòng quấy rầy.
Vốn dĩ bà Lương còn lo lắng tính cách Diệp Quan quá mức khuôn khổ, sau khi kết hôn sẽ ủy khuất Hạ An, xem ra là bà lo xa rồi, quả nhiên gặp đúng người mình thích sẽ khác.
Thấy Diệp Quan chịu nghe lời Hạ An, bà Lương cũng yên tâm, đã kết hôn, đã nhận giấy hôn thú, khẳng định là đã có dự định sinh sống cùng nhau.
Suy nghĩ những điều này, bà cười đến nhăn cả mặt.
“Khụ khụ…” Bà Lương hằn giọng đánh vỡ hai người kia, vui vẻ nói: “Lát nữa ôm tiế, giờ đi rửa tay ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Hạ An buông Diệp Quan ra, vừa lúc cô cũng thu tay lại.
Hai người tiếp tục duy trì khoảng cách.
Vốn là không cảm thấy gì, nhưng bị bà Lương thêm mắm dặm muối nói xong thì cứ như thực sự đã có gì đó…
Bà Lương thấy Diệp Quan không có thời gian ăn ơm tối nên dặn dì Chu để lại vài món, lúc này đồ ăn đã được bày ra đầy đủ trên bàn, hai người ăn, vô cùng phong phú.
Tay nghề của dì Chu rất tốt, những món này đều là chuyên môn, đối với người suốt ngày ăn cơm căn tin như Hạ An mà nói lại càng như mỹ vị.
Trên bàn cơm, Hạ An ngồi đối diện Diệp Quan.
Phong cách hoàn toàn bất đồng.
Diệp Quan gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ngẩng đầu lên…
Hạ An ăn cơm rất dứt khoát, có lẽ là thói quen nhiều năm, đặc biệt là sau khi làm ở bệnh viện, được bao nhiêu người có thể nhai kỹ nuốt chậm.
Ăn đến miếng thứ ba, Hạ An phát hiện Diệp Quan đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ là cô muốn nói gì đó: “Sao vậy?”
Diệp Quan thấy đối phương ngon miệng đến hai má hơi phồng lên, nhàn nhạt nói: “Cũng không ai giành với cô.”
“Em quen rối, ngày thường ở bệnh viện rất bận, ai cũng như vậy.” Dứt lời, Hạ An yên lặng cúi đầu ăn tiếp, bởi vì phản ứng của Diệp tổng lạnh nhạt, tựa như không có hứng thú nghe nàng nhắc đến những vụn vặt này.
Lúc nàng ăn cơm trông rất ngon miệng, Diệp Quan buồn bực, rõ ràng hai người cùng ăn chung những món này.
Vốn dĩ Diệp Quan không có khẩu vị, nhưng nhìn Hạ An ăn say sưa, có chút khiến cô muốn ăn.
Đêm nay Hạ An thật sự đói bụng, một hơi ăn hai chén cơm, thấy Diệp Quan ăn chậm nên nàng cố tình thả chậm tốc độ ăn lại.
Nhìn đến chén cơm thứ hai đã vơi phân nửa của Hạ An, Diệp Quan bất thình lình nói: “Ăn nhiều như vậy, thịt đi đâu hết rồi?”
Hiếm khi Diệp tổng chủ động trò chuyện, Hạ An ngừng đũa ngẩng đầu nhìn Diệp Quan cười cười: “Ở nơi nó cần ở.”
Đối phương vừa nói những lời này, ánh mắt Diệp Quan theo bản năng dời tầm mắt đến trước ngực Hạ An.
Trùng hợp Hạ An cũng chú ý tới điểm này.
Không khí đột nhiên vi diệu.
Diệp Quan lại nhìn về phía mặt Hạ An, thật rõ ràng để lại hai chữ: “Không thấy.”
Hạ An có cảm giác bị trào phúng, tuy không tính là đầy đặn, nhưng không phải không có chút gì.
Đương nhiên, dáng người của nàng không thể nào so được với Diệp tổng.
Lời nói lên tới khóe miệng rồi nuốt xuống, cũng không cãi được.
“Diệp tổng, có phải em đã đắc tội chị không?”
Diệp Quan nhìn vẻ mặt câm nín của Hạ An, nội tâm muốn cười nhưng mặt không đổi sắc, hừ một tiếng: “Sao?”
“Em thấy chị đặc biệt thích tổn thương em.”
Diệp Quan vẫn vân đạm phong khinh: “Có à?”
Hạ An nhìn chằm chằm khuôn mặt rung động lòng người của Diệp Quan, không thể phủ nhận, nhà có vợ đẹp, tan tầm về nhà tâm tình cũng tốt hơn.
Nàng cười cười, không cho Diệp tổng mặt mũi: “Có.”
Có người trời sinh rất thích hợp để cười, hơn nữa, liếc mắt một cái cũng khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác.
Thoáng nhìn tình cảnh này, biểu tình của Diệp Quan cũng nhẹ nhàng, cô không nói tiếp, tiếp tục ăn cơm.
Cô mỉm cười, dù chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, mỹ nhân mỉm cười, Hạ An vừa văn nhìn được.
Không lâu sau Hạ An rốt cuộc cũng hiểu, tại sao nàng lại thích đùa giỡn ở trước mặt Diệp tổng, đơn giản là âm thầm chờ mong khuôn mặt lạnh lẽo này vì nàng mà hiện lên một vệt ý cười.
Bà Lương thình thoảng liếc nhìn bàn ăn, thấy hai người vừa ăn cơm vừa ngươi một câu ta một câu trò chuyện, cũng thấy được hai người liếc mắt đưa tình.
“Tối mai em không về.” Hạ An cảm thấy mình sẽ không về Diệp gia quá nhiều, vì thế giải thích: “Trên trường có lớp, khả năng sẽ về rất trễ.”
Diệp Quan uống một hơp canh, nói: “Tự em sắp xếp là được rồi.”
Thấy Diệp Quan không hỏi quá nhiều, Hạ An cũng không nói gì thêm, không can thiệp đến chuyện cá nhân của nhau, hai người đều làm rất tốt.
Hạ An bận rộn với cuộc sống của mình như cũ, bệnh viện, trường học, còn có Dạ Sắc.
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng áp lực của Hạ An cũng không lớn, chỉ cần qua loa lấy lý do, nàng không cần đêm nào cũng ở đây, chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm bà Lương với tiểu gia hỏa là được rồi.
Bà Lương biết Hạ An còn đi học, trường học và bệnh viện đều bận nên bà cũng hiểu, nhưng mà Diệp Vãn thỉnh thoảng sẽ đòi gặp mẹ tiểu Hạ.
Cứ như vậy mà trôi qua nửa tháng.
Cuối tháng mười, Nam Thành bắt đầu vào cuối thu, ánh mặt trời dần tàn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, dừng trên thảm lông trong văn phòng cao tầng.
Sáu giờ.
Diệp Quan ngồi trên bàn làm việc cầm điện thoại, đêm nay đã hẹn cùng nhau về nhà ăn cơm, Hạ An lại không có chút động tĩnh nào.
[Mấy giờ tan tầm? Tôi tiện đường ghé đón cô]
Sau khi nhắn tn cho Hạ An, trong đầu Diệp Quan hiện lên bộ dáng awncowm của đối phương, Diệp Quan cười nhạt, không thể phủ nhận nàng ăn cơm rất ngon miệng.
Không bao lâu đã có hồi âm.
Nhưng mà…
[Đêm nay đột nhiên có việc, không cần chờ em ăn cơm, tối nay cũng không về, em đã nói với bà ngoại]
Vậy nên không về…
Lúc đầu tần suất Hạ An về Diệp gia rất bình thường, bây giờ thì ngược lại, Hạ tiểu thư đơn giản lấy lý do ở lại làm thí nghiệm cho nên liên tục dăm ba ngày đều không thấy bóng người.
Nói là muốn ở lại làm thí nghiệm, nhưng Diệp Quan có thể đoán được, Hạ An hẳn là còn đi làm thêm ở Dạ Sắc.
Diệp Quan để điện thoại lại trên bàn, sắc mặt trầm tĩnh.
Ngồi trong văn phòng tịnh tâm một lát rồi lại tiếp tục xử lý công việc còn đang dang dở.
Màn đêm bất tri bất giác buông xuống.
Thịnh Như Khởi vừa mới từ văn phòng đi ra, chuẩn bị rời khỏi công ty, thấy văn phòng Diệp Quan còn sáng đèn, quả nhiên về phương diện chuyên nghiệp trong công việc nàng còn kém xa Diệp tổng.
“Còn chưa tan ca?”
“Chuẩn bị.” Diệp Quan đứng dậy.
Thịnh Như Khởi bước vào văn phòng, chống tay lên bàn làm việc: “Tối đi uống một ly không?
“Tôi hứa với Vãn Vãn hôm nay về sớm.”
“Không tăng ca thì về nhà chơi với con, có thể chừa chút thời gian không gian cá nhân cho bản thân không? Tôi nói này, khi nào cậu mới định tính toán chuyện chung thân đại sự của mình, tôi còn sốt ruột thay cậu.” Diệp Quan đã nhận giấy hôn thú, Thịnh Như Khởi vẫn còn hồn nhiên không hay.
“Cậu không đi tìm bạn gái đi, tìm tôi uống rượu làm gì?”
Thịnh Như Khởi xoa xoa cánh tay, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi làm gì có bạn gái? Tháng trước mới chia tay, cũng không phải cậu không biết.”
“Không quen người mới?” Diệp Quan có chút ngoài ý muốn, Thịnh tiểu thư cư nhiên có thể ăn chay một tháng???
“Dạo này không muốn.” Nhắc tới chuyện này, Thịnh Như Khởi lại nghĩ tới cô bé gặp được ở Dạ Sắc hôm đó.
Kỳ thực trong khoảng thời gian nayfnangf vẫn đang nghĩ đến cô bé kia.
“Không giống phong cách của cậu.”
“Đi uống rượu không? Đến Dạ Sắc, cách đây cũng không xa.” Thịnh Như Khởi cũng thuận miệng nói, nàng biết tính của Diệp Quan, đã không đồng ý thì hỏi thêm bao nhiêu lần cũng vậy thôi.
Dạ Sắc…
Nghe được cái tên quen thuộc, Diệp Quan tựa như đang suy tư gì đó, cô cầm túi xách, vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Thịnh Như Khởi: “Đi thôi.”
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, sau khi Thịnh Như Khởi kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo Diệp Quan.
Gần đây Thịnh Như Khởi thường xuyên đến Dạ Sắc.
Chỉ tiếc là không thẻ gặp lại cô bé hôm đó.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt của Diệp Quan cùng Thịnh Như Khởi không hẹn mà cùng đánh giá xung quanh, như là đang tìm gì đó, hai người đều hơi thất thần.
“Tôi lái xe, không uống rượu.”
“Cậu không uống rượu thì tới đây làm gì?”
“Còn không phải bồi cậu?”
Thịnh Như Khởi bán tính bán nghi: “Hiếm khi thấy cậu nể mặt tôi như vậy.”
Hộp đên có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi, đủ mọi loại hình.
Thật lâu sau, Diệp Quan thấy Hạ An tại một góc ghế dài, nàng không tiếc nụ cười của mình cùng người khác trò chuyện uống rượu, như lần đầu tiên gặp nàng, hết ly này đến ly khác.
Quả nhiên là ở đây.
“Cậu làm sao vậy?” Thịnh Như Khởi thấy thần sắc của Diệp Quan hơi sai sai.
“Không có gì.” Diệp Quan dời tầm mắt đi nơi khác.
Thịnh Như Khởi buồn bực nhìn theo tầm mắt lúc nãy của Diệp tổng, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Hạ An.
Không thể tưởng tượng được nha, người vô dục vô cầu như Diệp tổng cũng có lúc đến quán bar ngắm mỹ nữ ha? Thịnh Như Khởi chống cằm thưởng thức một trận, cố ý nháy mắ trêu Diệp Quan: “Co gái kia dáng người không tệ.”
Nghe giọng điệu của Thịnh tiểu thư là biết đang tìm mục tiêu.
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn theo hướng Thịnh Như Khởi chỉ chỉ…
Không ai xa lạ, đúng là Hạ An.
Diệp Quan lại nhìn Thịnh Như Khởi một cái, đối phương đang cầm ly rượu, ánh mắt hứng thú lưu luyến trên người Hạ An.
“Tôi nhớ rồi, cô gái này có phải là người cùng cậu uống rượu ngày hôm đó không?” Thịnh Như Khởi nhìn nửa ngày cảm thấy hơi quen mắt, bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì là người con gái Diệp Quan ‘nhìn trúng’, cho nên nàng phá lệ để tâm.
Diệp Quan trầm mặc một lát, không định trả lười, nhưng thấy Thịnh Như Khởi hứng thú dạt dào, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Từ khi nào cậu cảm thấy hứng thú với dáng vẻ này?”
“Khẩu vị con người cũng sẽ thay đổi, hiện tại tôi cảm thấy cỏ non cũng không tệ.”
Từ sau khi gặp Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Khởi khá có hảo cảm với những cô bé thỏ trắng thanh thuần như vậy.
Chỉ là không biết có thể gặp lại người kia hay không.
Thịnh Như Khởi đánh giá Hạ An, lắc ly rượu trong tay hứng thú bừng bừng nói với Diệp Quan: “Cô gái kia làm cho người khác muốn bắt nặt.
Nếu như bắt nạt ở trên giường, không biết là có tốt hơn không…”.