“Đi đâu? Còn muốn uống nữa?”
Sắc mặt Hạ An tái nhợt, cúi thấp đầu trầm mặc không lên tiếng, cũng không dừng bước chân.
Diệp Quan lập tức nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Hạ An.
Đầu đường, hai người đột nhiên giằng co.
Diệp Vãn sinh bệnh không chịu uống thuốc, một khóc hai nháo đòi gặp Hạ An vậy nên Diệp Quan mới quay xe chạy ngược về Dạ Sắc.
Dừng xe bên đường, vốn dĩ cô muốn gọi cho Hạ An nhưng chưa kịp bấm số thì đã thấy hình bóng gầy nhỏ quen thuộc bên ngoài cửa sổ, quay mặt vào tường không ngừng nôn mửa.
Chính là Hạ An.
Hạ An tránh tay, cảm thấy mình như là chú hề bị người ta vây xem, giây phút này nàng chỉ muốn thoát khỏi đây, chạy đến một góc không ai nhìn thấy, yên tĩnh một mình.
Nhưng Diệp Quan lại không buông tay.
Cuối cùng Hạ An cũng ngẩng đầu lên đối diện với Diệp Quan: “Diệp tổng?”
Mặc dù có thể kiềm chế nước mắt, nhưng vành mắt phiếm hồng khó mà che giấu.
Diệp Quan còn chưa nói gì thì Hạ An đã vội nghiêng đầu, khom lưng tiếp tục nôn ra.
Bởi vì chưa ăn gì nên nôn ra toàn là dịch.
Diệp Quan buông lỏng tay Hạ An ra: “Có cần đi bệnh viện không?”
“Em không sao, chỉ là uống nhiều quá thôi.” Hạ An cúi đầu nhìn chằm chằm chân tường, giả vờ trấn định trả lời, dáng vẻ không kiêu không nịnh ngày thường giờ khắc này đã tiêu tan, chỉ có thể nói, mỗi người đều có một dáng vẻ không muốn để người khác thấy được.
Hạ An ổn định lại hô hấp, nhẹ giọng nói: “Ngày mai em sẽ về, chị đi trước đi.”
Diệp Quan nhìn Hạ An vày giây, xoay người rời đi.
Chị ấy đi rồi? Hạ An thở phào nhẹ nhõm.
Dạ dày lại cuộn trào một trận, phun ra không dứt.
Đã sắp chịu hết nổi rồi, Hạ An thất hồn lạc phách, đầu óc mê mang, nàng cũng không biết mình còn có chể chịu đựng được cuộc sống như vậy bao lâu nữa…
Áp lực càng lúc càng lớn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Diệp Quan mua nước suối với với khăn giấy trong cửa hàng tiện lợi, khi trở lại thì Hạ An vẫn còn nôn, đến như vậy rồi mà còn không chịu yếu thế, còn bày ra bộ dạng khỏe mạnh.
Cảm giác bản thân đã khá hơn một chút, Hạ An hơi đứng thẳng người, ngay sau đó bên cạnh có một bóng người đưa cho nàng khăn giấy ướt.
Thì ra chị ấy không đi.
Hạ An ngẩn người, không nhìn Diệp Quan, cũng không nhận khăn giấy cô đưa.
Vẫn còn cứng đầu…
Nhìn khuôn mặt uể oải không ra hình hài của Hạ An, Diệp Quan cau mày, không nói lời nào mà trực tiếp duỗi tay giúp nàng lau khóe miệng.
Hạ An như bị điện giật, vội nghiêng đầu tránh: “Đừng lau… bẩn.”
Diệp Quan lại đưa khăn ướt cho Hạ An lần nữa: “Tự mình lau.”
Hạ An quay đi lau sạch khóe miệng, Diệp Quan lại đưa cho nàng chai nước suối, lần này nàng cúi đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đơn giản súc miệng một cái, khoáng chỉnh trang lại, nhìn đỡ chật vật hơn lúc nãy.
“Sau này đừng đến đây nữa.” Diệp Quan nói.
Câu nói này từ miệng Diệp tổng thốt ra, như mang theo cảm giác ra lệnh.
Lúc này Hạ An đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng siết nhẹ chai nước trong tay, cười nhìn Diệp Quan: “Đây hình như là cuộc sống cá nhân của em mà? Không phải chị đã nói không can thiệp vào chuyện của nhau sao?”
Hạ An nhớ rất rõ ước định lạnh băng giữa hai người.
Diệp Quan nghẹn lời, nhìn chằm chằm Hạ An một hồi lâu, nụ cười này tựa như lúc nãy chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Diệp Quan chưa từng gặp ai cứng đầu đến như vậy., cô nói thẳng: “Hiện tại ba cô đang nằm viện, cần cô chăm sóc, nếu cô uống đến nhập viện thì cô mong ai sẽ chăm sóc hai người?”
“Diệp tổng.” Hạ An đánh gãy lời Diệp Quan, một lần nữa cường điệu: “Đây là chuyện của em.”
“Còn cười.” Ngữ khí của Diệp Quan nghiêm túc: “Cô nghĩ cô có thể chống đỡ được bao laai? Cô như vậy không phải mạnh mẽ, mà là ngu ngốc.
lúc nào cũng cậy mạnh thì không làm được gì tốt.”
Mỗi một chữ của Diệp Quan đều tàn nhẫn đánh thẳng vào lòng Hạ An.
Đúng vậy, cái gì cũng cậy mạnh sẽ dẫn đến kết quả không tốt, áp lực học tập cùng áp lực kinh tế, việc nào cũng như một ngọn núi lớn đè lên vai nàng.
Một bên là lý tưởng, một bên là hiện thực tàn khốc, Hạ An đương nhiên biết cho dù cố hết sức thì cũng khó có thể gánh, bao nhiêu lân mệt mỏi đến gượng dậy không nổi.
“Không cười, chẳng lẽ khóc à?” Hạ An lẳng lặng nhìn Diệp Quan, khóe môi đang cười dần hạ xuống, nàng hít sâu một hơi: “Nhà quá nghèo, ba em thì không có năng lực làm việc.
Năm lớp 12, bà nội không cho em thi đạ học, muốn gả đại em cho một người nào đó.
Em nhớ rõ mình đã khóc cạn nước mắt cầu xin rất lâu, nhưng cũng vô dụng, cuối cùng em nói sau này sẽ không lấy một xu nào của bọn họ thì họ mới mặc kệ em sống chết như nào…”
Trước giờ Hạ Hà vẫn luôn áy náy vì chuyện này, ông hy vọng mình có thể chăm sóc tốt Hạ An nhưng lực bất tòng tâm, không những không giúp gì được cho con gái, mà còn liên lụy đến nàng.
Ông đã từng muốn tự sát nhưng bị Hạ An phát hiện, bị nàng mắng cho một trận.
Diệp Quan nghe Hạ An nói, giọng nói của nàng bình tĩnh, như là đang tường thuật lại câu chuyện của người khác.
Mười hai tuổi đã ra ngoài làm việc phụ giúp gia đình, Diệp Quan nhớ tới những lời của Hạ Hà, lại nhìn Hạ An giờ phút này yên tĩnh, tâm tình phức tạp.
“Vậy nên khóc thì được gì?” Hạ An cười cười hỏi lại Diệp Quan, dù cho nói như vậy nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ trượt ra từ khóe mắt.
Hạ An lặng im, sau đó mới ý thức bản thân thất thố, nàng hít hít mũi, đêm nay có lẽ uống đến choáng váng rồi, cứ vậy mà nói ra hết tâm tư chôn sâu dưới đáy lòng với người ngoài.
Còn khóc trước mặt người ta, trước đây khi ở một mình nàng đều có thể nhịn không khóc…
Diệp Quan xưa nay không biết an ủi người khác, Hạ An đang cười đột nhiên rơi nước mắt làm cô có chút luống cuống, không biết nên nói gì để an ủi, do dự một lát, Diệp Quan trầm mặc duỗi tay nhẹ nhàng giúp Hạ An lau nước mắt.
Nhưng mà có lẽ, nước mắt càng lau càng nhiều.
Khi lòng bàn tay ấm áp của Diệp Quan cọ lên má nàng, Hạ An ngước mắt nhìn đối phương, nước mắt lần thứ hai trào ra khỏi mi mắt, Diệp Quan giúp nàng lau, nàng không hề né tránh, để yên cho đầu ngón tay ấm áp tinh tế của đối phương nhẹ nhàng sượt qua gò má mình.
Đã lâu rồi không khóc đến như vậy.
“Khóc không có nghĩa là yếu đuối.” Diệp Quan lau nước mắt cho Hạ An.
Hạ An ngơ ngác nhìn Diệp Quan, thực ra thời điểm cô nhẹ giọng nói chuyện sẽ mang theo một tia ôn nhu.
“Sao vậy?” Diệp Quan thấy đối phương nhìn mình đến phát ngốc.
Hai chữ này hỏi đến vô cùng ôn nhu, Hạ An nghe đến trái tim run rẩy, đây là cảm giác có người làm bạn sao? Chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa vào ai, nhưng hôm nay…
Hạ An không trả lời, chỉ rầu rĩ dựa trán lên vai Diệp Quan.
Mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, mùi hương trên người cô rất dễ ngửi, Hạ An muốn ôm cô nhưng lại không dám.
“Mệt mỏi quá.” Hạ An nhắm mắt thấp giọng nỉ non: “Em mệt mỏi quá…”
Lộ rõ dáng vẻ chân thật nhất, nhưng nói xong trong lòng cũng thoải mái hơn.
Đêm nay xem như mình say đi, Hạ An dựa vào Diệp Quan nghĩ như vậy.
Diệp Quan là ngoại lệ của nàng, Hạ An cũng không thể nói được lý do vì sao ở trước mặt Diệp Quan nàng luôn như một chú cừu bị thương.
Thân thể Diệp Quan cứng đờ, nhưng vẫn duy trì tư thế thân mật này với Hạ An, chỉ cần gần thêm chút nữa là sẽ trở thành ôm ấp.
Diệp Quan hơi nghiêng đầu, Hạ An nhìn như là cừu con, nhưng thực tế, cô thấy nàng giống như con nhím hơn.
“Mệt thì về nhà ngủ.” Ánh mắt Diệp Quan dừng trên người Hạ An, nhẹ nói.
Mệt thì về nhà ngủ…
Câu này hoàn toàn làm cho Hạ An xúc động.
Chỉ là diễn kịch mà thôi, Diệp tổng chị có thể không nói những câu đầy ắp tình cảm như vậy được không? Hạ An không kiềm chế xúc động của mình nữa, cô nâng tay lên ôm chặt eo Diệp Quan, đầu dụi dụi vào hõm vai của đối phương.
Ôm chặt hơn.
Đúng lúc thười tiết hơi lạnh, ôm như vậy rất ấm.
Diệp Quan và cũng như Hạ An, cô cũng cảm thấy cá ôm này rất ấm áp, vậy mà… vậy mà có chút thích cảm giác này? Khi Hạ An gắt gao ôm mình, Diệp Quan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, cụp mắt, khóe môi hơi giương lên.
Ôm hai giây Hạ An liền tách ra, nàng chỉ muốn sự an ủi ngắn ngủi.
Hơn nữa, cô cảm nhận được Diệp Quan hình như rất để ý đến việc tiếp xúc thân mật với người khác.
Lần trước nàng ôm Diệp Quan, có thể thấy rõ biểu tình ghét bỏ trên mặt Diệp tổng.
Hạ An vừa định buông ra thì thân thể lại bị ôm sát, nàng bất ngờ, nhưng cũng có thể xác nhận được hiện tại Diệp Quan cũng đang ôm lấy nàng.
Hai người thân mật khắng khít sát bên nhau
Ôm rất chặt, chặt đến hô hấp Hạ An tăng nhanh, nàng mím môi cười cười, nếu đêm nay Diệp tổng nhân nhượng mình đến vậy thì nàng cũng sẽ không khách sáo.
Hạ An nhắm mắt hưởng thụ cái ôm ấm áp này.
Qua một hồi lâu.
Diệp Quan thấy Hạ An vẫn đang ôm mình, cô cũng không chủ động tách ra, chỉ nói: “Vãn Vãn còn đang chờ cô, khóc nháo đòi gặp mami.”
Loại ảo giác này lại đến nữa, mỗi lần nhắc đến Diệp Vãn, Hạ An sẽ có cảm giác hai người không phải kết hôn giả, tựa như tất cả đều là sự thật.
“Em…” Hạ An buông lỏng Diệp Quan ra, một thân toàn mùi rượu, đôi mắt cũng sưng húp: “Ngày mai em sẽ ghé.”
“Đêm nay còn muốn uống rượu?”
“Em cũng chưa nói sẽ uống tiếp.”
Diệp Quan lại nói: “Vãn Vãn sinh bệnh không chịu uống thuốc, muốn cô dỗ mới chịu nghe lời.”
“Vãn Vãn làm sao?” Hạ An lo lắng hỏi.
“Cảm lạnh với ho khan.” Diệp Quan thấy Hạ An lạnh đến đùi nổi da gà, trời lạnh còn để chân trần, bị đông lạnh đến run cũng đáng: “Đi thôi, về nhà.”
“Cả người em toàn mùi rượu.” Hạ An nói với bà Lương là bận làm thí nghiệm với luận văn ở trường, bây giờ nửa đêm say khướt về nhà, chắc chắn là không thích hợp.
“Tắm rửa xong rồi về.”
“Tắm… tắm ở đâu?”
“Tôi có một căn chung cư gần đây, lên xe.”
“Ừm.”
Sau khi lên xe Diệp Quan cũng không lập tức khởi động máy, mà là nói: “Sau này đừng đến Dạ Sắc nữa.”
Lại là đề tài này, Hạ An không lên tiếng.
“Bị bà ngoại biết thì không tốt.”
“Sao bà ngoại biết được?” Hạ An phản bác.
“Kiểu gì cũng truyền đến tai bà, còn nữa.” Diệp Quan quay đầu nhìn Hạ An: “Hạ tiểu thu, tuy chúng ta chỉ kết hôn giả, nhưng phiền cô chú ý một chút.”
“Em không chú ý chỗ nào?”
“Một tuần cô về nhà được mấy lần?”
“Không phải chị đã nói chỉ cần có lý do hộp lý thì có thể ở bên ngoài sao?”
“Vậy cũng không thể ngày nào cũng không về, có ai mới cưới giống chúng ta như vậy không?”
“Chúng ta cũng đâu phải thật sự kết hôn…” Hạ An nhỏ giọng lẩm bẩm, tốt thôi, nói kiểu gì cũng không lại Diệp tổng.
“Từ nay về sau, mỗi đêm cô cứ về nhà ngủ đi.” Diệp Quan tiếp tục yêu cầu.
“A?” Hạ An cười khổ: “Này đâu giống ước định của chúng ta.”
“Coi như là yêu cầu đi kèm của tôi.” Diệp Quan nổ máy, xe chậm rãi chuyển động, cô nắm tay lái tiếp tục nói: “Tôi biết nếu không đi làm ở Dạ Sắc thì áp lực kinh tế sẽ nặng hơn, cho nên tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ ứng trước tiền chữa bệnh của cha cô.”
Diệp Quan biết rõ tính cách của Hạ An, nếu trực tiếp đưa tiền chắc chắn nàng sẽ từ chối.
“Này…” Hạ An càng lúc càng khó hiểu.
“Tôi không thích nợ ân tình của người khác, số tiền này cũng không phải tôi cho cô, trước khi ly hôn trả hết là được.”
Hạ An nghĩ nghĩ, nếu không đi làm ở quán bar, hiện tại cô còn chưa tốt nghiệp: “Trước ly hôn cũng chưa chắc có thể trả hết…”
“Vậy trả hết rồi ly hôn.”
_________________________________
Tác gải có lời muốn nói:
Diệp tổng: Nói đến vậy còn không hiểu….