Tháng trước Kỳ Mộc Nghi về nước công tác, điều này Diệp Quan đã nghe Thịnh Như Khởi nói qua, đang khó hiểu tại sao Kỳ Mộc Nghi lại xuất hiện lúc này thì ngay sau đó, Diệp Quan liền thấy được một hình bóng quen thuộc khác.
Cô gái bước ra từ xe của Kỳ Mộc Nghi, không phải Hạ An thì là ai.
Phía xa xa, Hạ An cùng Kỳ Mộc Nghi đang trò chuyện gì đó, vui vẻ tươi cười.
Diệp Quan thoáng nhíu mày, mà nói đi cũng phải nói lại, sau khi Kỳ Mộc Nghi về nước thì làm việc tại bệnh viện Trường Nam, cũng khó trách hai người này quen biết nhau.
“Em thật sự không sao.” Hạ An xoay người nói với Kỳ Mộc Nghi, tuy rằng cổ chân hơi đau, nhưng chút xíu đau đớn này thì nàng vẫn có thể chịu được: “Chị lên xe đi, đêm nay trời lạnh.”
Nhiệt độ ban đêm quả thật rất thấp.
Sau vài lần nói chuyện với Kỳ Mộc Nghi, Hạ An nhận ra rằng cô không cổ hủ như những bác sĩ ở bệnh viện, có lẽ bới vì tuổi cô còn trẻ cho nên ở chung cũng không bị áp lực.
“Không sao thì tốt rồi.” Kỳ Mộc Nghi đánh giá Hạ An một vòng, nhẹ giọng nói.
Có những người vừa nhìn thấy đã khiến cho người khác muốn bảo vệ.
Kỳ Mộc Nghi nhịn không được duỗi tay sờ đầu Hạ An rồi lại xoa xoa tóc nàng, quan tâm vài câu: “Em cũng mau vào nhà đi, mặt mũi đông cứng hết rồi, nhiệt độ ngày mai còn hạ thấp nữa, nhớ mặc đồ dày vào.”
Hạ An ngẩn người, tuy bên ngoài vẫn nhiệt tình nhưng trong lòng lại lúng túng, hơn nữa, nàng luôn xem Kỳ Mộc Nghi như tiền bối, cho nên đối phương đột nhiên ôn nhu như vậy làm Hạ An không quá thích ứng, xấu hổ cười cười: “Lão sư, mai gặp lại.”
“Còn gọi lão sư.” Kỳ Mộc Nghi bất đắc dĩ: “Được rồi, ngày mai gặp.”
Hạ An nhìn Kỳ Mộc Nghi lên xe, thẳng cho đến khi xe hoàn toàn rời khỏi tầm mắt…
Diệp Quan nhìn chằm chằm bóng lưng mong manh yếu đuối của Hạ An.
Người ta cũng đi xa rồi mà còn đứng đó nhìn.
Uống hết ly vang đỏ, tâm tình Diệp Quan cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu, mạc danh có chút phiền lòng, sau đó dời tầm mắt đi nơi khác.
Hạ An xoay người chuẩn bị về phòng, thoáng ngẩng đầu liền thấy được thân ảnh đẹp đẽ trên ban công lầu hai.
Nhìn thấy Diệp Quan, khóe môi Hạ An không tự giác nở nụ cười, vừa định vẫy tay chào hỏi, Diệp Quan nhàn nhạt nhìn nàng, cầm ly xoay người trở về phòng, tư thái thập phần cao lãnh, chỉ chừa lại cho nàng cái bóng lưng.
Hạ An đứng dưới lầu một mình, gió lạnh thổi qua, ý cười trên mặt phai nhạt đi nhiều.
Tính cách của Diệp tổng còn chẳng phải luôn nhạt nhẽo như vậy hay sao? Hạ An bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn mũi chân, cũng không biết vì sao trong lòng lại mất mát.
Dì Chu nghe được tiếng cửa mở, vội đi lên đón, giúp Hạ An cầm túi: “Bận đến bây giờ mới về sao, chắc là đói rồi đi, có muốn ăn gì không? Tối nay dì gói hoành thánh tôm, con có muốn thử không?”
“Không cần đâu dì Chu, con ăn ở ngoài rồi.” Sau khi tan tầm Hạ An đã cùng Kỳ Mộc Nghi đi ăn cơm tối.
Hạ An hiếu học, ở trên bàn cơm không ngừng hỏi những kiến thức chuyên ngành, hỏi mãi đến quên cả thời gian cho nên hôm nay mới về muộn.
“Ăn rồi sao?” Dì Chu cảm thấy ngoài ý muốn: “Haiz, Diệp tổng nói chờ con về rồi ăn, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.”
Hạ An càng thêm ngoài ý muốn: “Chị ấy… đang đợi con?”
“Cũng không hẳn, dì kêu Diệp tổng ăn trước nhưng cô ấy nói đợi con về cùng ăn.” Dì Chu lại bổ sung thêm một câu.
Nghe dì Chu nói như vậy làm Hạ An có chút thất thần.
trước kia cũng có vài bữa tối nàng cùng Diệp Quan cùng nhau ăn cơm, nhưng Hạ An chỉ nghĩ là do hai người trùng hợp cùng tan tầm muộn mà thôi.
Vậy nên, chị ấy đang đợi mình sao?
Khó trách trùng hợp đến vậy.
“Con ăn ở bên ngoài không nói với Diệp tổng một tiếng sao?”
Xác thật là chưa nói.
Hạ An chỉ nói về trễ một chút chứ chưa nói đêm nay sẽ ăn ở bên ngoài.
Khi Hạ An tan tầm muộn thì bà Lương sẽ dặn dì Chu chừa cơm cho nàng.
Nhất thời Hạ An không thể nói được trong lòng đang có tư vị gì, lại nhớ đến vẻ mặt thanh lãnh không để ý đến gì của Diệp Quan…
Diệp tổng, rốt cuộc chị muộn tao* đến mức nào đây?
*Từ muộn tao này mình hiểu nhưng không biết dịch sang tiếng việt làm sao, kiểu như là chậm hiểu trong chuyện tình cảm, quan tâm nhưng tỏ ra ko có gì (?) mình cũng không biết mình hiểu có đúng không nữa.
Nhưng mà đây chẳng phải là phong cách Diệp tổng sao? Nhiều khi rõ ràng là quan tâm người khác mà lại muốn bày ra bộ dáng dửng dung.
Hạ An nghĩ nghĩ, nhấp môi cười khẽ, nàng cảm thấy chính mình có lẽ hiểu Diệp Quan hơn một chút rồi.
“Dì Chu, dì làm một chút hoành thánh đi, tụi con ăn khuya.” Hạ An cười cười giải thích: “Dì vừa nhắc tới con liền đói bùng, hồi chiều con ăn chưa no.”
“Được, vậy dì đi nấu liền.” Hạ An chạy lên lầu, cửa phòng Diệp Vãn vẫn còn mở cửa, bà Lương đang bồi bé con trên bàn học, vẽ lộn xộn lào xào trên giấy.
“Bà ngoại, Vãn Vãn, hai người chưa ngủ sao?” Hạ An đứng ở cửa hỏi.
“Mẹ tiểu Hạ ~” Diệp Vãn nhảy trực tiếp từ ghế xuống chạy đến chỗ Hạ An, cọ cọ trong lòng Hạ AN làm nũng oán trách: “Sao giờ mẹ mới về.”
“Ở bệnh viện bận quá sao?” Bà Lương quan tâm hỏi.
“Tối nay con có ca trực cho nên về muộn.” Hạ An biết thân thể bà ngoại không tốt: “Bà ngoại, bà về nghỉ ngơi sớm đi, để con bồi Vãn Vãn cho.”
“Con trở về thì bà yên tâm rồi.” Người trẻ tuổi bận rộn thì cũng là chuyện thường tình, bà Lương nhợt nhạt thở dài: “Quan Quan đợi con cả đêm cũng chưa ăn gì, lát nữa con kêu con bé ăn chút gì đi”
“Dì Chu đang nấu hoành thánh ạ.”
Chờ bà Lương rời khỏi phòng, Hạ An bế Diệp Vãn lên hỏi: “Hôm nay con đi nhà trẻ có ngoan không?”
“Ngoan ạ~” Diệp Vãn dứt lời lại kề miệng vào tai Hạ An thì thầm, như đang báo cáo tin tức tình báo quan trọng: “Mẹ đang giận mẹ tiểu Hạ.”
“Giận mẹ sao?”
Diệp Vãn tiếp tục báo cáo bài bản: “Mẹ tiểu Hạ mãi vẫn chưa về cho nên mẹ giận, cả đêm đều không vui, đến nỗi cơm cũng không ăn.”
Hạ An bị biểu tình nghiêm túc của bé con chọc cười, tối còn nhỏ mà nói chuyện như bà cụ non: “Thật sao?”
Diệp Vãn trịnh trọng gật gật đầu, cực kỳ hiểu chuyện nói với Hạ An: “Tối nay mẹ không cần ngủ với Vãn Vãn, Vãn Vãn có thể ngủ một mình, mẹ tiểu Hạ đi dỗ mẹ đi, con không muốn thấy mẹ không vui.”
Có một cô con gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy, có lẽ kiếp trước Diệp tổng đã cứu cả thế giới đi.
Hạ An hôn hôn lên má Diệp Vãn, ôn nhu dỗ dành: “Vậy Vãn Vãn ngủ trước đi, bây giờ mẹ tiểu Hạ đi dỗ mẹ được không?”
Dạ~~” Nhóc con rốt cuộc cũng hài lòng cười: “Thật ra mẹ thích mẹ tiểu Hạ nhất đó.”
Tuy rằng đồng ngôn vô kỵ*, nhưng Hạ An nghe Diệp Vãn nói như vậy thì trong lòng vẫn có cảm giác đặc biệt: “Con nói cái gì?”
*đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ con thì không kiền kỵ.
“Sau khi mẹ tiểu Hạ làm bạn gái của mẹ, mẹ đã vui vẻ hơn rất nhiều.” Diệp Vãn ngoan ngoãn nói, tuy rằng tuổi bé con còn nhỏ, nhưng có nhiều chuyện cũng có thể cảm giác được, trước kia Diệp Quan luôn nghiêm nghị, hầu như là không cười, từ sau khi gặp Hạ An, thỉnh thoảng Diệp Quan sẽ cười.
Bởi vì lời nói của một đứa nhỏ bốn tuổi, trong lòng Hạ An sinh ra vui mừng, khóe môi nhấc lên: “Thật vậy sao?”
“Dạ, mẹ rất thích mẹ tiểu Hạ, Vãn Vãn biết mà.
Cho nên sau này mẹ tiểu Hạ về nhà sớm một chút được không, như vậy có thể ở cạnh mẹ cùng Vãn Vãn nhiều hơn…”
Trước giờ Hạ An đều không thể cự tuyệt được yêu cầu của Diệp Vãn: “Sau này xong việc mẹ sẽ về liền, về chơi cùng bé con của chúng ta nha.”
“Dạ!” Diệp Vãn chu chu miệng nhỏ hôn lên sườn mặt Hạ An, cho nàng một chiếc hôn ngủ ngon: “Mẹ ngủ ngon nha, Vãn Vãn buồn ngủ rồi.”
“Bảo bối ngủ ngon.”
Ra khỏi phòng bé con, Hạ An đi đến bên cạnh gõ của phòng Diệp Quan, không có au trả lời, không cần nghĩ nhiều cũng biết cô đang ở thư phòng.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, nhất là thư phòng ở trong góc càng là nơi yên tĩnh nhất, chỉ có tiếng sàn sạt khi lật văn kiện, đầu ngón tay sượt qua giấy trắng, Diệp Quan khép lại tập văn kiện, có chút thất thần, bỗng nhiên lại nghĩ tới một màn sờ đầu vuốt tóc ban nãy ở dưới lầu…
Là quan hệ bình thường sao?
Hơn nữa, Kỳ Mộc Nghi cũng thích phụ nữ.
Đang suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Hai giây sau, Hạ An đẩy cười đưa nửa thân ló vào.
Diệp Quan nhìn ra cửa, thấy má lúm đồng tiền của Hạ tiểu thư lọt vào mắt mình, trước sau vẫn thuần khiết xinh đẹp, bất quá khi nãy ở dưới lầu nàng cười với Kỳ Mộc Nghi còn xán lạn hơn hiện tại nhiều.
“Đi ăn khuya thôi.” Hạ An mở miệng trước: “Dì Chu gói hoành thánh tôm, em vừa thử một cái, rất ngon.
Chúng ta cùng nhau ăn đi?”
Hạ An cho rằng Diệp Quan sẽ đồng ý, kết quả là…
“Không ăn.” Diệp Quan lạnh lùng nói, thuận tay lấy một tập văn kiện tiếp tục cuối đầu xem.
Thái độ lãnh đạm này… Nếu không phải dì Chu với bà ngoại nói trước với nàng, Hạ An còn không tin được Diệp Quan thật sự là đang đợi nàng, chờ đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
Hạ An đứng yên tại chỗ, yên lặng đánh giá Diệp Quan đang cúi đầu làm việc một hồi.
Hình như, thật sự không vui?
“Ò.” Hạ An cũng không nói gì thêm, nghĩ nghĩ, xoay nhẹ người đóng cửa lại rồi đi xuống lầu.
Cứ vậy mà đi rồi…
Phòng lại trở nên yên tĩnh, Diệp Quan ngẩng đầu lên, mới được mấy giây mà đã không thấy bóng người đối phương.
Đối phó với Diệp tổng, tốt nhất là nói ít làn nhiều.
Hạ An trực tiếp đến phòng bếp lấy một chén hoành thánh, sau đó tự mình đem lên thư phòng, bởi vì cổ chân còn đau cho nên đi rất chậm, tư thế cũng hơi kỳ quái.
Cũng không có gõ cửa, Hạ An tiền trảm hậu tấu, bưng một chén hoành thánh nóng hổi, đặt lên trên bàn sách của Diệp Quan, do quá nóng nên Hạ An buông chén vội vàng dùng tay xoa xoa hai vành tai để hạ nhiêt.
“Ăn một chút đi rồi làm tiếp.” Hạ An tự động giúp Diệp Quan thu dọn văn kiện trên bàn.
“Tôi nói không ăn.” Diệp Quan nhìn nhìn Hạ An, vẫn là câu nói này.
Hạ An cúi xuống, ánh mắt kiên định nhìn khuôn mặt Diệp Quan, có chút tham lam, mà dùng từ tham lam để hình dung cũng không phải nói quá, mỗi khi nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt này thì đều nhịn không được mà muốn nhìn nhiều hơn.
Hạ An thấp giọng giải thích: “Em biết chị đang đợi em về ăn cơm cùng nhau.”
Diệp Quan: “…”
Diệp tổng cảm giác, từ trước đến nay chưa từng mất mặt đến vậy.
“Hay là ăn một chút đi? Em biết sai rồi, nếu lần sau không về nhà ăn cơm nhất định sẽ nói trước với chị.” Thái độ nhận sai của Hạ An rất thành khẩn, nàng tiếp tục giải thích: “Hôm nay em về trễ là bởi vì em…”
“Chuyện sinh hoạt cá nhân không cần nói với tôi.” Diệp Quan cắt ngang lời Hạ An.
Một câu làm Hạ An nghẹn lời.
Diệp Quan nhớ tới hình ảnh ái muội bên nhau của Hạ An cùng Kỳ Mộc Nghi dưới lầu vừa rồi.
Đối với phương diện này, Diệp Quan càng mẫn cảm hơn so với người bình thường.
“Tuy rằng tôi sẽ không can thiệp đến chuyện tình cảm cá nhân của cô, nhưng tôi hy vọng sau này cô có hẹn hò thì chú ý một chút, không cần phải đưa đến cửa nhà.”
Hạ An như lọt vào trong sương mù: “Hẹn hò gì?”
Diệp Quan im lặng không nói.
Hạ An dừng một chút mới phản ứng lại được, Diệp Quan chắc chắn là hiểu lầm về quan hệ của nàng cùng Kỳ Mộc Nghi: “Người mới đưa em về là lão sư của em, em bị trẹo chân cho nên cô ấy mới tiện đường đưa em về.
Hôm nay em về trễ là bởi vì có ca giải phẫu muộn.”
Nói là không cần giải thích, kết quả là Hạ An vẫn không nhịn được mà giải thích.
Hạ An rất không thích người khác can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nàng, nhưng nàng lại không phản cảm Diệp Quan can thiệp, bởi vì Diệp Quan ở trong lòng nàng thật sự quá đặc biệt.
Hai người đồng thời yên tĩnh một lúc.
Diệp Quan liếc nhìn chân Hạ An, bị thương, hèn gì khi nãy đi vào lại chậm rì rì, cô nói nhỏ: “Sau này chân cô bị thương thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ An nhìn chằm chằm Diệp Quan.
Rõ ràng là có quan tâm…
Mỗi một lần Diệp Quan quan tâm nàng, cho nàng sự ấm áp, Hạ An đều yên lặng khắc sâu vào lòng.
.
ngôn tình ngược
“Diệp tổng” Hạ An cố ý giận dỗi cãi lại Diệp Quan: “Sinh hoạt cá nhân của em, làm sao em lại không biết xấu hổ mà làm phiền chị đây?”
Diệp Quan nghe được lời giận dỗi của Hạ An, cô có cảm giác bó tay không biết nên nói gì mới tốt.
Nhìn Diệp Quan nhíu mày không nói nên lời, không được vài giây Hạ An đã cười phụt một tiếng, dù sao thì nàng cũng đã quen với cái thói khẩu thị tâm phi của Diệp tổng.
“thấy Hạ An lại vô tư nở nụ cười, Diệp Quan mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ăn hoành thánh đi, để tí nó nguội mất.” Hạ An thấy Diệp Quan thờ ơ, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống bên người Diệp Quan, mặt dày cười nói: “Chị làm việc tiếp đi, em đút cho chị ăn.”
Diệp Quan quay đầu nhìn Hạ An, không biết Hạ tiểu thư lại bày trò gì.
“Em đã hứa với Vãn Vãn đêm nay sẽ dỗ chị vui vẻ.
Nhìn Diệp Căng nhíu mày nói không nên lời phản ứng, không nhẫn vài giây, Hạ An phụt một tiếng cười, dù sao, nàng cũng mau thói quen Diệp tổng khẩu thị tâm phi.
Thấy Hạ An lại liệt miệng, vô tâm không phổi nở nụ cười, Diệp Căng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ăn hoành thánh đi, chờ lát nữa muốn lạnh.” Hạ An xem Diệp Căng thờ ơ, đơn giản từ một bên kéo qua một cái ghế, ngồi ở Diệp Căng bên người, da mặt dày cười nói, “Ngươi vội ngươi, ta đút cho ngươi ăn.”
Diệp Căng quay đầu nhìn Hạ An, một phen xem kỹ, không biết Hạ tiểu thư lại muốn lăn lộn cái gì đa dạng.
“Ta đáp ứng rồi vãn vãn, đêm nay muốn hống ngươi vui vẻ.”
__________________
Thật sự xin lỗi vì mấy tuần nay mình lười nên không edit..