“Bạn gái tôi, không cần cậu chăm sóc.”
Bạn gái? Vẻ mặt Đường Chấn mờ mịt nhìn chăm chút người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, xác nhận xem mình có nghe lầm không, nhưng nhìn cách nói chuyện cùng với thái độ của đối phương, ý tứ của người ta hiển nhiên thể hiện mình không nghe lầm.
Đường Chấn kinh ngạc.
Mà lúc này, Hạ Anh còn kinh ngạc hơn cả Đường Chấn, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Quan, không thể tưởng tượng được lời này là từ miệng của đối phương nói ra.
Chỉ có Diệp Quan vẫn vân đạm phong khinh mà trần thuật, không có tí nào mất tự nhiên.
“Bạn…bạn gái?” Đường Chấn trừng to hai mắt, nhìn Hạ An: “Tiểu An, cái này…”
Hạ An cùng Diệp Quan bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây…
Không cần giải thích gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt, hai người đều hiểu ý nhau.
“Anh cũng thấy đó.” Hạ An thuận nước đẩy thuyền nhìn Đườg Chấn nói: “Cho nên, chúng ta vẫn cần giữ khoảng cách…”
Đường Chấn vẫn cảm thấy khó tin, với quan hệ của hắn và Hạ An, nếu Hạ An có người yêu làm sao hắn không biết gì hết? Ngẫm lại, Hạ An làm thêm ở hộp đem hắn cũng không biết, cứ tưởng rằng sẽ không có ai hiểu Hạ An hơn hắn nhưng kết quả là…
“Hết cách rồi, bạn gái em rất dễ ghen.” Vì làm trò trước mặt Đường Chấn, Hạ An nắm tay Diệp Quan lần nữa, ngẩng đầu cười với Diệp Quan, còn nghịch ngơm hỏi lại Diệp tổng: “Phải không?”
Ánh mắt với hành động này cực kỳ giống như cô gái đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Diệp Quan lần nữa bị Hạ An nắm tay, yên tĩnh nhìn nàng không nói gì, nhưng nhìn vị Hạ tiểu thư này chỉ cần một giây liền biến thành diễn viên làm cô có chút muốn cười.
Hạ An vừa lúc bắt gặp khóe môi của Diệp Quan thoáng cong lên, dù cho là nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng không nhịn được nhìn thêm một chút.
Lúc chị ấy cười nhạt cũng rất đẹp.
Hạ An cười đến động lòng người, trong đôi mắt tràn đầy ‘ngọt ngào’.
Diệp Quan chăm chú nhìn con ngươi của Hạ An, thầm mắng nàng rất biết diễn.
Chỉ là Hạ An với Diệp Quan đều biết rõ đây là diễn kịch, nhưng trong mắt Đường Chấn lại là ái muội đến không thể ái muội hơn.
Hạ An rất hay cười, nhưng nụ cười này rất không giống với nụ cười hằng ngày đối với mọi người.
Đường Chấn lại nhìn đến hai bàn tay đang nắm của hai người trước mặt, sắc mặt rất khó coi.
Từ cao trung đã thích Hạ An, lúc nào cũng cam tâm tình nguyện yên lặng làm bạn, bây giờ lại gặp kết quả như vậy, hắn làm sao cam tâm?
Tuy rằng không biết chờ đến khi nào, nhưng ít nhất Hạ An lúc nào cũng một người, huống hồ, Hạ Hà cũng ủng hộ hai người ở bên nhau, cho nên Đường Chấn cảm thấy mình còn có cơ hội.
Nhưng hiện tại…
Hạ An nắm tay Diệp Quan muốn đi.
Đường Chấn không cam lòng, cũng không thèm để ý mình thất thố, hắn ngăn Hạ An lại chất vấn: “Hai người bắt đầu từ khi nào? Làm sao anh không biết?”
Diệp Quan bước lên trước một bước, che ở trước mặt Hạ An: “Em ấy là bạn gái tôi, không lẽ chuyện gì cũng phải nói với cậu sao?”
“Cô…” Đường Chấn bị phản bác đến không nói nên lời, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn coi việc quan tâm Hạ An là trách nhiệm của mình, gần như là thói quen.
“Tiên sinh, cậu dây dưa không rõ với bạn gái tôi, tôi nghĩ là nên gọi cảnh sát đến giải quyết.” Diệp Quan không muốn nhiều lời, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Hạ An: “Đi thôi.”
“Dạ.” Hạ An hoảng hốt đáp, lúc Diệp Quan che ở trước mặt nàng, trong lòng nổi lên ấm áp, có lẽ chỉ là một động tác vô ý của đối phương.
Đây hình như là lần đầu tiên Hạ An như một con cừu non, mặc cho người khác tùy ý bảo vệ.
Từ mười sáu tuổi đã bắt đầu tự lập, cố gắng không dựa vào người khác, bao gồm cả người nhà.
Đi sau lưng Diệp Quan, tay lại bị đối phương nắm, một lần nửa cảm giác lòng bàn tay nóng rực.
Nàng thất thần cất bước.
Từ trước đến nay Hạ An đều có thói quen một mình đối mặt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại chờ mong kỳ diệu, chờ mong dành cho hai người…
Trước nay chưa bao giờ xuất hiện.
Tuy rằng trải qua nhiều chuyện hơn bạn cùng lứa, nhưng Hạ An hai mươi ba tuổi, ở trên phương diện tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng.
Nàng chưa từng suy nghĩ đến phương diện này, cũng không muốn nghĩ, từ lúc dậy thì đã bận nghĩ đến kế sinh nhai, bận việc học, bận làm cho mình trở nên cường đại… Làm gì còn tinh lực nghĩ đến chuyện khác?
Chỉ là hiện tại, Hạ An đột nhiên mong đợi, như đêm nay, mong chính mình tình cờ yếu đuối, sẽ có người ở bên cạnh mình, tất nhiên, đó là người mình thích.
Hạ An tự giễu, nàng làm sao lại nghĩ đến những chuyện nhàm chán này, cuộc sống hiện tại đã khiến nàng không thở nổi.
Bất quá, tâm hồn chờ mong cũng không phải là chuyện xấu.
Thời tiết càng lúc càng khó chịu, vừa khô lại vừa nóng.
Đi một lúc, rốt cuộc Đường Chấn cũng không đi theo, Hạ An đã giải quyết vấn đề đau đầu nhất, trước hết nàng buông tay Diệp Quan ra: “Lúc nãy làm phiền chị.”
Cũng không thể tưởng tượng được vừa mới gặp nhau ba lần đã trở thành ‘bạn gái’ của nhau.
Diệp Qua vô tình nhìn thoáng qua cổ tay phải mảnh khảnh của đối phương đã xuất hiện một vết đỏ, đủ biết chàng trai lúc nãy dùng bao nhiêu lực.
Hạ An tùy tiện xoa cổ tay, mày nhíu nhíu, nàng tò mò hỏi Diệp Quan: “Diệp tổng… Sao đêm nay chị lại đến đây?”
“Đi ngang qua.” Diệp Quan thấy biểu tình thản nhiên của Hạ An, phảng phất như chuyện khó xử lúc nãy chưa xảy ra.
“Trùng hợp như vậy…” Hạ An cảm thấy khả năng rất thấp, chị ấy chỉ là trùng hợp có mặt sao? Cho nên lúc mình cãi nhau với Đường Chấn, chắc là bị chị ấy nghe thấy rồi.
Nghĩ vậy, ngoại trừ câu “Trùng hợp như vậy” thì nàng cũng không biết nói thêm gì, ngẫm lại lại nói tiếng cảm ơn, chuẩn bị rời đi.
Những lời đó chính xác là Diệp Quan đã nghe thấy hết, ánh mắt cô nhìn tấm lưng đơn bạc của Hạ An, trầm mặc suy tư gì đó, đợi đến khi người ta đi hơn hai mét, Diệp Quan bỗng nhiên mở miệng: “Hạ An.”
Hạ An dừng bước, quay người lại, phát hiện Diệp Quan đang đi về phía mình.
“Uống rượu không?” Diệp Quan nói.
Diệp tổng chủ động mời? Hạ An nghi ngờ mình nghe lầm: “Cái gì ạ?”
“Lần trước cô nói muốn bồi tôi uống rượu.”
“Dạ?” Hạ An không nghĩ Diệp Quan đơn giản chỉ cần mình bồi rượu, Diệp tổng không giống người thích uống rượu tiêu khiển.
Nàng nhìn Diệp Quan một chút mới gật gật đầu: “Đi.”
Đêm nay bị Đường Chấn nháo như vậy, Hạ An cũng không còn tâm tình đến Dạ Sắc làm: “Không đến Dạ Sắc nữa, đổi địa điểm được không? Chỗ thanh tịnh một chút.”
Dạ Sắc quá ồn ào, nàng muốn tìm một chỗ yên tĩnh.
“Ừm.” Đây vừa lúc cũng là ý của Diệp Quan.
Hai người vào một quán bar không quá thu hút, nhạc trữ tình, hình thức mới mẻ, đối lập với những quán khác, rất yên tĩnh.
Hạ An không thích bầu không khí nóng rực ở Dạ Sắc, chỉ là bên đó tiền lương cao nhất.
“Em mời chị uống.”
“Chị đừng nhìn em như vậy, em thực sự là có thể uống mà.” Hạ An nửa đùa nửa thật nhắc nhở Diệp Quan.
“Hạ thân.” Diệp Quan lại cảm thấy mình nhắc nhở dư thừa, công việc chính của vị Hạ tiểu thư này là bác sĩ.
“Dạ.” Hạ tiểu thư ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là nàng thấy khó hiểu, tại sao Diệp Quan đột nhiên tìm mình uống rượu.
“Diệp tổng…” Hạ An vừa mới mở miệng muốn hỏi tại sao, điện thoại của Diệp Quan liền đổ chuông.
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Diệp Quan thấy tên người gọi là dì Chu, đoán chừng tiểu gia hỏa ở nhà lại ăn vạ, cô liền bắt máy.
Hạ An một mình uống rượu, nhàn nhã đánh giá bốn phía, chỉ là thanh âm trò chuyện của Diệp Quan như có như không lọt vào tai nàng.
“Ừm… Con về trễ một chút… Dì dỗ Vãn Vãn ngủ trước đi… Đừng cho con bé ăn đồ ngọt…” Tùy ý bàn giap vài câu liền cúp máy.
Ly rượu của Hạ An đã thấy đáy, nghe cuộc điện thoại kia của Diệp Quan, chuyển ly rượu qua tay kia, tò mò hỏi: “Chồng chị?”
Diệp Quan nhàn nhạt nhấp rượu: “Không phải.”
Không phải đàn ông, vậy là…
Hạ An thầm nghĩ, quả nhiên là chị ấy thích phụ nữ.
Vì thế Hạ An lại cười cười, thử hỏi một câu: “Vậy là vợ?”
Diệp Quan buông ly rượu trong tay, nhìn Hạ An không nhanh không chậm nói: “Tôi có nói đã kết hôn sao?”.