Cùng Ngắm Hoàng Hôn


Phùng Hảo ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, cô hơi hối hận suy nghĩ: tại sao mình để Trác Hựu Niên ngủ lại? Anh ấy sẽ cảm thấy mình quá bạo dạn không?
Cô chưa bao giờ yêu đương, cho nên không biết một đôi người yêu phải ở bên nhau bao lâu mới có thể ở chung.

Tuy rằng như bọn họ không tính là ở chung, nhưng Phùng Hảo biết được sự tiến triển của hai người nhanh hơn đa số người khác.
Mình chỉ là không muốn anh ấy mệt mỏi.

Phùng Hảo tìm cớ cho mình, cô ôm con gái ngồi trên đùi mình, cô bé bởi vì nhận được một mớ đồ chơi mà chơi rất hăng say, cô nói: “Đoàn Đoàn, tối nay con ngủ với bố có được không?”
Phùng Hiểu Hiểu cúi đầu nghiêm túc chải tóc cho búp bê, cô bé chẳng hề ngẩng đầu mà đáp lại: “Vâng ạ.”
Con gái đáp lại mau chóng, Phùng Hảo lại có chút không vui, cô véo má cô bé cho hả giận, thấp giọng lẩm bẩm: “Có bố liền quên mẹ, con nhóc không có lương tâm này, nuôi con uổng công rồi.”
Phùng Hiểu Hiểu không nghe được, tiếp tục chải tóc cho búp bê.
Trác Hựu Niên tắm rửa xong đi ra, anh mặc đồ ngủ màu tối, chất vải thoạt nhìn thoải mái mềm mại, tôn thêm vẻ dịu dàng trên khuôn mặt quen không có biểu cảm của Trác Hựu Niên.
Phùng Hảo quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt còn dừng ở mái tóc anh còn nhỏ nước, giọt nước theo cổ trườn tới bên mép xương quai xanh, cuối cùng không tiến vào cổ áo mà thấm nước trên áo ngủ.
Phùng Hảo nghi ngờ Trác Hựu Niên cố ý, cô đứng dậy lướt qua anh đi vào phòng vệ sinh, tìm ra khăn lông khô đã chuẩn bị cho anh trước đó, cô mở ra nhón chân phủ trên đầu Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên hơi khom người để cô tiện lau tóc cho mình.
Phùng Hảo lau khô tóc anh được một nửa, thấy đôi mắt đen láy của anh nhìn mình, cô mới nhận ra hành động của mình có chút thân mật.

Cô hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức nghĩ đến mình đã từng chủ động hôn anh, giờ còn xấu hổ nữa thì trông có vẻ õng ẹo.

Thế là cô cất khăn lông, đè anh ngồi xuống sô pha rồi đi tìm máy sấy để sấy tóc cho anh.
Trác Hựu Niên mỉm cười tựa vào lưng sô pha, từ từ nhắm mắt cảm nhận gió mát thổi trên tóc.

Ngón tay kia không ngừng cọ xát làn da, sức lực nhẹ nhàng, động tác rất nhẹ giống như sợ làm anh đau.

Trác Hựu Niên không phải lần đầu hưởng thụ loại phục vụ này, nhưng anh chưa bao giờ thả lỏng lại thoải mái như lúc này.
Trác Hựu Niên vốn còn chút mệt mỏi, sau khi tắm nước nóng anh liền thư giãn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lúc anh thoải mái đến mức buồn ngủ thì trên đùi bỗng nhiên nặng nề, cơ thể hành động trước ý thức giữ lại vật nhỏ lộn xộn trên đùi anh, anh từ từ mở mắt, nhìn thấy Phùng Hiểu Hiểu không ngừng uốn éo trên đùi anh chỉ vì tìm một tư thế ngồi thoải mái, anh đối diện với con gái.
Phùng Hiểu Hiểu cầm lấy bánh ngọt đồ chơi giơ lên trước mặt anh: “Bố, đây là bánh ngọt Đoàn Đoàn làm, con mời bố ăn.”
Trác Hựu Niên giả vờ ăn một miếng, đánh giá: “Ngon lắm.”
Phùng Hiểu Hiểu được khen liền vui vẻ lấy ra một cái bánh pudding: “Cái này cũng là con làm, bố ăn ạ.”
Trác Hựu Niên rất phối hợp lại “Ăn” bánh pudding.
Phùng Hảo vừa sấy tóc cho Trác Hựu Niên vừa nhìn hai bố con chơi đùa với nhau, cô nhoẻn miệng cười.
Cảnh tượng bình thường đơn giản này khiến cô cảm thấy bình yên hạnh phúc.

Cô từng tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp nhất chính là có người cùng ăn bữa sáng bữa tối, có người cùng trò chuyện, khi nhàn rỗi cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, ngày mưa thì dùng chung một cái ô, cùng nhau nuôi nấng một hai đứa con trưởng thành.
Cô chưa từng ảo tưởng cuộc sống sôi nổi thay đổi nhanh chóng, cảm thấy bình đạm cũng rất tốt.

Cuộc sống của hầu hết mọi người ít có lên mà xuống thì nhiều hơn, ngay cả sinh sống bình thản đôi khi là một loại hy vọng xa vời.
Tóc nhanh chóng được sấy khô, Phùng Hảo bỏ máy sấy xuống, cô nhìn thấy mái tóc anh bởi vì cô không chải chuốt gọn gàng mà hiện ra nguyên hình lộn xộn, có một nhúm tóc sắp che khuất ánh mắt, vì vậy khí thế cao không với tới của Trác Hựu Niên bị suy yếu, ngược lại tăng thêm mấy phần biếng nhác mềm mại, khiến người ta cảm thấy dễ gần gũi hơn.
Phùng Hảo kéo nhúm tóc kia, nhìn thấy biểu cảm không đồng ý của Trác Hựu Niên, cô cười nghịch ngợm.

Cô dẫn Trác Hựu Niên vào phòng ngủ rồi nói: “Em đã thay ra giường rồi, anh yên tâm ngủ đi.”
Trác Hựu Niên quan sát căn phòng, bố trí rất ấm áp trẻ thơ, dùng nhiều màu hồng ngọt ngào mềm mại cùng với màu xanh biếc sinh động, giấy dán tường đáng yêu, có thể thấy được chủ nhân phòng ngủ rất cưng chiều con cái.

Nhưng khi ánh mắt anh dừng trên ra giường màu tối, anh hơi nhíu mày.
“Em không cần…” Trác Hựu Niên định nói không cần theo sở thích của mình, nhưng anh vừa nói được mấy chữ đầu thì dừng lại.
“Không cần cái gì?” Phùng Hảo nghiêng đầu cười nhìn anh, “Anh cho là em vì theo sở thích của anh mà đổi thành màu tối ư? Anh Trác, anh bớt tự luyến đi.

Ra giường nhà em đều là màu tối, bởi vì không chịu được bẩn.”
Trác Hựu Niên bị vạch trần ngay trước mặt cũng không lúng túng, nhìn thấy vẻ đắc ý của Phùng Hảo giống như đánh thắng trận, anh bất giác mỉm cười.
Anh giơ lên một tay vòng qua bờ vai hơi gầy của Phùng Hảo đặt cô ở trong lòng mình, Phùng Hảo không hài lòng ngẩng đầu, trước khi cô muốn nói thì anh đặt một nụ hôn trên trán cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.” Nói xong anh thả cô ra, đi về phía giường.
Phùng Hảo đứng ngớ ra hai giây, khi cô xoay người thì Trác Hựu Niên đã nằm trên giường, cũng đắp chăn nhắm mắt rồi.

Lời tới bên miệng cuối cùng hóa thành một câu “Ngủ ngon” dịu dàng đến mức tựa như nỉ non.

Phùng Hảo không ở lại lâu, cô nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, ngay cả động tác đóng cửa cũng rất nhẹ.
Trác Hựu Niên mở mắt nhìn cánh cửa đóng lại một cái, sau đó nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Anh cảm thấy mình ngủ rất lâu, nhưng khi anh dần dần tỉnh lại bởi vì phát hiện có người bên cạnh thì nhận ra đèn trong phòng còn sáng, Phùng Hảo đặt Phùng Hiểu Hiểu đã tắm rửa xong nói mình thơm ngào ngạt ở bên cạnh anh, còn hạ thấp giọng nói: “Đoàn Đoàn ngủ ngoan nhé, đừng đánh thức bố.”
Phùng Hiểu Hiểu gật đầu, cơ thể lại ủi vào lòng Trác Hựu Niên, cô bé còn cười lên tiếng: “Ngủ với bố.”
“Suỵt!” Phùng Hảo nói, “Nhỏ tiếng thôi, bảo bối.”
Phùng Hiểu Hiểu tiếp tục ủi vào, chừa ra khoảng trống nói: “Mẹ cũng ngủ.”
Phùng Hảo nhìn thấy mỉm cười, chỗ bé như vậy, một mình Phùng Hiểu Hiểu nằm ngủ cũng không đủ, cô có thể nằm được à? Sau đó cô phát hiện chỗ trống kia lại rộng thêm một chút.
“Bố!” Phùng Hiểu Hiểu phát hiện Trác Hựu Niên tỉnh lại trước, cô bé xoay người đè lên lồng ngực Trác Hựu Niên, khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.
Phùng Hảo cười nói: “Đánh thức anh rồi à? Vậy anh dỗ Đoàn Đoàn ngủ đi.” Nói xong cô xoay người như là muốn chuồn đi.
Nhưng cô đi không thành, Phùng Hảo cúi đầu nhìn thấy một bàn tay giữ lại cổ tay, sau đó cô đối diện Trác Hựu Niên: “Anh Trác, anh muốn làm gì hả?”
Trác Hựu Niên ngồi dậy, một tay thả xuống Phùng Hiểu Hiểu đang ôm cổ anh sang phía sau, anh xoay người muốn xuống giường: “Anh ngủ ở sô pha.”
Phùng Hảo thấy anh chẳng hề do dự mang dép đi ra ngoài phòng ngủ, cô lại hơi đau lòng, thế là mau chóng kéo anh trở về: “Anh ngủ giường đi, sô pha nhỏ lắm.

Anh ngủ ở đó sẽ không thoải mái.”
Hai người đều muốn tặng giường cho đối phương, Phùng Hiểu Hiểu chui ra từ ổ chăn nói: “Mẹ không ngủ cùng Đoàn Đoàn sao?”
Cô bé đã bốn tuổi, giấc ngủ buổi trưa và buổi tối đều là Phùng Hảo dỗ dành ngủ, chỉ một lần cùng Trác Hựu Niên ngủ vào buổi tối cũng là trước đó đang ngủ mới được thả lên giường của Trác Hựu Niên.
“Đoàn Đoàn đã nói tối nay sẽ ngoan ngoãn ngủ với bố mà.” Cô nói.
Phùng Hiểu Hiểu vui vẻ nói: “Con và mẹ cùng ngủ với bố ạ.”
Trác Hựu Niên sửng sốt, sau đó anh bật cười một tiếng nghiêng đầu nhìn Phùng Hảo.
Phùng Hảo cảm thấy trong chớp mắt tâm trạng của anh trở nên tốt hơn, ánh mắt nhìn cô mang theo chút ý cười như là đợi xem diễn, hình như rất vui sướng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô.
Cô thử nói với Phùng Hiểu Hiểu bố và mẹ không thể ngủ cùng nhau, nhưng con gái nói bố mẹ của anh Giai Giai ngủ cùng nhau, bố mẹ của Tiểu Bảo cũng vậy, Phùng Hảo muốn tìm lý do khác, cô bé liền rưng rưng đôi mắt nhìn mẹ.
Phùng Hảo thoáng cái mềm lòng, suýt nữa đồng ý ngay tại chỗ.

Cô nhìn Trác Hựu Niên, định ném vấn đề cho anh: “Anh Trác, anh dỗ đi.”
Trác Hựu Niên nói: “Em đồng ý với Đoàn Đoàn, con bé lập tức cười ngay.”
Phùng Hảo buông ra bàn tay giữ lấy anh, cô lùi về sau vài bước: “Anh Trác, không ngờ anh là người như vậy.”
Trác Hựu Niên mỉm cười phối hợp nói: “Loại người gì?”
Phùng Hảo giơ hai tay bảo vệ chính mình, tỏ vẻ kiên quyết “Tôi thà chết cũng không cho anh thực hiện được”, cô lên án anh nói: “Anh lợi dụng con gái dụ em để ngủ với anh.”
“À, bị em nhìn thấu rồi.” Trác Hựu Niên cố ý bước chậm đi tới trước mặt Phùng Hảo, anh cười rạng rỡ với cô, “Vậy anh dụ dỗ thành công không?”
Phùng Hảo cảm thấy nụ cười của anh khiến cả phòng tỏa sáng, trái tim trong lồng ngực không thể khống chế bắt đầu đập loạn xạ.

Cô lớn tiếng nói: “Anh phạm quy! Sao anh có thể sử dụng sắc đẹp mê hoặc em.”
“Có ích là được.” Trác Hựu Niên nắm một bàn tay cô thu lại nụ cười, anh trở nên nghiêm túc, không che giấu tình cảm trong đôi mắt của mình, “Em có bằng lòng không?”
Phùng Hảo bị nhìn như vậy không dám nhìn thẳng anh.

Cô còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào thì bỗng nhiên cảm thấy chân bị ôm lấy, Phùng Hiểu Hiểu ngửa đầu nói: “Đoàn Đoàn cũng muốn chơi cùng.”
Cô bé tưởng rằng bố mẹ đang chơi trò chơi gì đó.
Phùng Hảo giãy tay khỏi anh, cô bồng Phùng Hiểu Hiểu lên giường, sau khi đứng dậy cô đưa lưng về phía anh nói: “Có thể.”
Lời nói hơi thẹn thùng một khi thốt ra hình như rất dễ dàng.

Cô hít sâu một hơi, xoay người lại nói với Trác Hựu Niên lần nữa: “Có thể.”
Trác Hựu Niên đi nhanh tới trước mặt cô, nắm tay cô nói: “Chúng ta đang yêu nhau.”
Phùng Hảo đáp: “Em biết.”
“Cho nên không cần thẹn thùng.” Trác Hựu Niên đưa cô tới bên giường, chỉ Phùng Hiểu Hiểu, “Ở giữa còn con gái mà, anh không làm được gì đâu.”
“Em đâu có thẹn thùng.” Phùng Hảo lại giãy khỏi tay anh, cởi dép ra ngồi trên giường, cô vỗ chăn nói, “Hơn nữa, anh đừng nhầm lẫn, anh Trác, đây là giường của em, là anh ngủ ké với em.”
Phùng Hảo tìm được lý do trở nên đắc ý kiêu ngạo, Trác Hựu Niên thấy vậy trong lòng như có thứ gì đó chạm vào hơi ngưa ngứa, anh khom người hai tay chống ở hai bên người Phùng Hảo, kề sát cô hỏi: “Vậy, bây giờ anh có thể bắt đầu phục vụ chưa?”
Khuôn mặt tuấn tú của anh cách quá gần chỉ chừng hai cm, hơi thở hai người dung hòa với nhau.

Phùng Hảo không chịu nổi quay đầu đi, cô vươn một tay đẩy anh ra, còn mình thì lăn vào bên trong giường, nằm về phía sát vách tường, cô ăn nói lý lẽ: “Anh Trác, đừng dạy hư trẻ con.”
Trác Hựu Niên nhìn cô chằm chằm, thấy Phùng Hảo chịu thua trước, kéo chăn lên từng chút một toàn thân sắp vùi trong chăn.

Anh ngồi ở mép giường rướn người kéo chăn xuống một tí, để cô lộ ra cái đầu, anh vỗ vỗ nói: “Ngủ đi.”
Những lời này giống như có pháp thuật, cộng thêm mấy hôm nay ngủ không ngon, Phùng Hảo ôm Phùng Hiểu Hiểu dỗ dành con gái ngủ, kết quả lại dỗ mình ngủ trước.

Trác Hựu Niên thấy vậy bật cười, anh đón lấy con gái sắp ngủ từ Phùng Hảo rồi dỗ cô bé đi ngủ, sau đó anh hôn lên trán một lớn một nhỏ, ôm hai bảo bối của mình đi vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui