Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ


“Ra rồi, ra rồi.

Chính là chiếc xe này.”
Khi Thẩm Thính đang lái xe rời khỏi cổng lớn của tiểu khu chạy vào đường chính, bên trong xe van ở bên kia, paparazzi ngồi ở ghế phụ lái dùng kính viễn vọng quan sát, phấn khích kêu lên một tiếng.
Vừa hét lên, ba người ngồi bên trong xe đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại.

Nhị Lý cầm camera đang ngồi ở ghế sau giật mình một cái: “Không sai, đó chính là xe của Thẩm Thính.

Tam Lưu, lái xe, mau đuổi theo!”
“Chờ đợi nửa tháng trời, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thính tự lái xe ra khỏi cửa.” Tài xế Tam Lưu cảm thán, chân nhấn ga đuổi theo.
Bình thường bọn họ thường bám theo xe bảo mẫu, nhưng có rất nhiều nhân viên, dù kỹ thuật lái xe của nhân viên có tốt thì bọn họ cũng không chụp được cái gì cả.
Hơn nữa, vệ sĩ của Thẩm Thính rất hung dữ.

Có vệ sĩ ở đấy, bọn họ không dám làm càn.
Chỉ có thể ngồi xổm đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.
“Một mình lái xe ra khỏi cửa, chắc là anh ta sẽ đi gặp người nào đó.” Nhị Lý đoán mò.
“Thẩm Thính ba mươi tuổi rồi.

Đàn ông ở độ tuổi này, chắc chắn là có bạn gái, chỉ là có công khai hay không mà thôi.” Tam Lưu xắn tay áo lên: “Nếu chúng ta có thể chụp được ảnh hẹn hò của anh ta thì….

hi hi hi.”
Paparazzi thích nhất chụp những tin nóng mà minh tinh không muốn người khác biết.

Sau khi chụp xong có rất nhiều công dụng.

Hoặc là phát tán lên trên mạng lấy lưu lượng kiếm tiền, hoặc là giải quyết riêng với nghệ sĩ, còn không thì đem tin tức đó bán ra bên ngoài.

Tóm lại là mặc kệ dùng phương pháp gì, chắc chắn sẽ có thể kiếm được một số khoảng thu lớn.
“Thẩm Thính sẽ đi đâu đây? Nhìn tốc độ lái xe của anh ta, cảm giác anh ta giống như đang rất sốt ruột.”
“Uầy? Hình như đúng là vậy.”
“Mau mau mau đuổi theo, đừng để mất dấu!”
Kỹ thuật lái xe của Tam Lưu rất khá, cuối cùng cũng bám chặt đuôi xe sang của Thẩm Thính.

Đại Trương cầm camera chụp đuôi xe, một tiếng ‘tách’ vang lên, đã chụp xong: “Chiếc xe này cũng đáng giá mấy tỷ nhỉ.”
“Minh tinh thật giỏi kiếm tiền.” Nhị Lý nói rất ghen tỵ: “Nếu như gương mặt của tôi có thể đẹp trai thêm một chút, tôi cũng sẽ đi làm minh tinh.”
“Cậu dẹp giấc mơ đó đi.” Đại Trương và Tam Lưu cười rộ lên.
Qua một lúc, Đại Trương nói: “Đây đã sắp vòng vòng thứ 4 rồi.

Anh ta vòng tới vòng lui, không phải là đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ.”
“Không thể nào.” Tam Lưu nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta dùng xe van, chiếc xe tồi tàn như vậy, làm sao anh ta có thể phát hiện được cơ chứ.”
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy xe của Thẩm Thính dừng ở một bãi đỗ xe ngoài cửa bệnh viện thú cưng.

Tam Lưu lặng lẽ lái xe đi tới, may mắn là vẫn còn nhiều chỗ đậu xe, đủ để nhét chiếc xe van tồi tàn kia vào.
“Cái chết tiệt gì vậy, Thẩm Thính vào bệnh viện thú cưng ư!” Nhị Lý kinh ngạc, cằm sắp rơi xuống dưới đất luôn rồi.
Đại Trương cầm camera mau chóng chụp ảnh, nhưng ở giữa có vật cản nên không chụp được.
Thương lượng một hồi, cuối cùng Nhị Lý với diện mạo bình thường bước xuống xe đi qua đó chụp.

Nhị Lý cầm camera cỡ nhỏ, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi đến gần bệnh viện thú cưng.
Qua một lúc, Đại Trương và Tam Lưu ở trên xe nhận được wechat của Nhị Lý gửi tới ――
[Hôm nay, Thẩm Thính nuôi một con vịt.

Anh ta mang một con vịt đến bệnh viện thú cưng khám bệnh!]
Gửi thêm một tấm ảnh chụp Thẩm Thính đang bế một con vịt nhỏ màu vàng.
Đại Trương và Tam Lưu: “???”
Canh me nửa tháng trời chờ đợi Thẩm Thính tự mình ra khỏi cửa.

Theo dõi hơn một tiếng, cho rằng sẽ chụp được một tin giật gân gì đó, kết quả thì sao? Thẩm Thính nuôi một con vịt!
Tại bệnh viện thú cưng.
Khi Thẩm Thính đến, Lâm Thiên Hà cũng đúng lúc đang tiễn một vị khách.

Anh ta đang ở rửa tay thì nhìn thấy Thẩm Thính bước vào.

Lâm Thiên Hà bị sốc vì hình ảnh đeo khẩu trang của anh không nhịn được phải chớp mắt nhìn vài cái, thầm nghĩ: Cần trùm kín đến mức như vậy sao?
“Xin chào, anh cần gì?”
Thẩm Thính nói: “Tôi đã điện thoại trước cho cậu, con vịt vàng mà tôi nuôi…”
Lâm Thiên Hà bỗng nhiên hiểu ra: “Là anh à.”
Anh ta cứ cảm thấy vị khách này nhìn có chút quen mắt ―― Tivi treo trên tường của cửa hàng thú cưng bây giờ đang chiếu một bộ phim truyền hình, rất trùng hợp, vai nam chính của bộ phim là do Thẩm Thính đóng.

Lâm Thiên Hà vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu, anh ta nói: “Con vịt không phản ứng đúng không?”
“Ừ.” Thẩm Thính ôm con vịt vàng ở trong túi ra.
Lâm Thiên Hà nhận lấy.

Nhìn thấy anh ta suýt chút nữa đụng đến vết thương ở trên chân của con vịt vàng, Thẩm Thính trầm giọng nói: “Chân của nó bị sợi dây quấn nên bị thương đấy.”
Lâm Thiên Hà đặt con vịt vàng ở trên bàn, hỏi: “Tại sao nó lại bị treo ngược lên cả một đêm vậy?”
Thẩm Thính: “… Ngoài ý muốn.”
Lâm Thiên Hà nhìn anh một cái, dường như anh ta đang nói: Ngoài ý muốn như thế nào mà treo ngược con vịt lên cả một đêm chứ?
Thẩm Thính không muốn giải thích, chỉ im lặng.
“Tôi cần phải kiểm tra thật kỹ.” Lâm Thiên Hà lấy ra một cái kính lúp và một cái ống nghe.
Thẩm Thính ngước mắt nhìn bản thân ở trong tivi, anh cau mày.
Nhị Lý nhìn thấy một vật gì đó hiện lên trên bức tường bằng kính, anh ta nghiêng đầu, đối mặt với một khuôn mặt bình thường xa lạ ―― Nhị Lý và ánh mắt của Thẩm Thính cách một bức tường bằng kính giao nhau.

Anh ta quay đầu lại theo bản năng, may mắn trong lúc then chốt cuối cùng cũng có thể trốn được.
Anh ta dùng ống tay áo giấu camera đi, nhưng lại không cam lòng trở về bên trong xe như vậy.

Sau khi đấu tranh nội tâm một hồi, anh ta dứt khoát bước vào bệnh viện thú cưng.
Lâm Thiên Hà vừa kiểm tra con vịt vàng vừa nói: “Xin chào, xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi muốn xem đồ dùng dành cho thú cưng.” Nhị Lý nói, anh ta có thể cảm giác được Thẩm Thính đang nhìn mình, ánh mắt mang theo tầng tầng áp bách.
Khó trách đồng nghiệp trong nghề luôn nói, chụp lén Thẩm Thính áp lực rất lớn, quả thực đúng là như vậy.
Da đầu Nhị Lý có chút cảm giác ngứa ngáy.
Một lát sau, cảm giác áp bách kia biến mất, Thẩm Thính đã thu hồi ánh mắt.
Nhị Lý làm bộ vui vẻ xem đồ dùng dành cho thú cưng, thật ra lỗ tai của anh ta đang dỏng lên, khóe mắt liếc nhìn con mèo ở bên kia, cẩn thận mở ra camera lên, chuẩn bị chụp một chút hình ảnh làm chứng cứ.
“Tình hình không được tốt lắm.

Đề kháng của con vịt này khá kém, vốn không dễ sống tiếp.” Lâm Thiên Hà cất kính lúp và ống nghe, “Hiện tại nhịp tim của nó đập rất yếu, nhiệt độ cả người hơi cao, phát sốt rồi.”
Trong lòng Thẩm Thính trầm xuống.
Từ xưa đến nay, ai cũng không biết được nếu như người biến thành động vật chết đi rồi, cô còn có thể biến trở lại được không, cho dù cô biến trở lại được rồi thì sẽ như thế nào.
Suốt đường đi đến đây, mặc dù con vịt vàng vẫn luôn không có phản ứng gì, nhưng từ sự việc con rùa đen lần trước, trong lòng Thẩm Thính vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ con vịt vàng chỉ là ngủ giống như chết thôi.
Lời nói của Lâm Thiên Hà đã khiến tia hy vọng của anh hoàn toàn biến mất.
“Có thể dùng thuốc không?” Thẩm Thính nói: “Để nó hạ sốt trước.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Hà chữa trị cho một con vịt―― Chẳng có ai lại nuôi một con vịt cả.


Cho dù trong quá trình nuôi dưỡng có xảy ra vấn đề thì bọn họ cũng sẽ không có lòng đưa nó đến bệnh viện thú cưng để chữa trị.
Một con vịt đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Anh ta nghe được sự khẩn trương và lo lắng trong giọng nói của vị khách này.

Điều này khiến cho Lâm Thiên Hà càng có cảm giác quen thuộc, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi xem thử có thể cho nó uống thuốc được không.”
Lâm Thiên Hà xoay người đi chuẩn bị, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, anh ta nhìn Thẩm Thính, chần chừ nói: “Lần trước, người đưa một con rùa đen tới chỗ tôi vào sáng sớm có phải là anh không?”
Thẩm Thính: “…Ừ.”
Nhị Lý: “!!!”
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin tức cho Đại Trương và Tam Lưu: [Bác sĩ ở bệnh viện thú cưng này nói, lần trước Thẩm Thính còn mang một con rùa nhỏ đến đây!]
Đại trương: [… Thật bất ngờ.]
Tam Lưu: [Con rùa đen, con vịt vàng, Thẩm Thính sẽ nuôi những loài động vật không đáng tiền như vậy sao?]
Nhị Lý: [Con vịt mà anh ta nuôi phát sốt rồi.

Bác sĩ nói cần phải uống thuốc.]
Đại trương: [Ặc.]
Nhị Lý: [Còn chụp nữa không?]
Tam Lưu: [Đợi một chút nữa, xem thử có thể nghe ngóng thêm cái gì nữa không.]

Lâm Thiên Hà cũng thật khiếp sợ, từ lúc anh ta nhận được điện thoại của Thẩm Thính nói anh nuôi một con vịt vàng bởi vì nó bị treo ngược một đêm mà xảy ra vấn đề.

Anh ta cảm thấy cảnh tượng này giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không ngờ thật sự đúng là cùng một người.
Lâm Thiên Hà không biết nên nói cái gì mới tốt, đành nói: “Con rùa đen kia còn khỏe không?”
Thẩm Thính: “Khỏe.”
Lúc này, đôi mắt của Lâm Thiên Hà liếc nhìn màn hình tivi, trong màn hình vừa đúng là hình ảnh của Thẩm Thính đóng vai nam chính.

Lâm Thiên Hà cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Đối với sự việc sáng sớm hôm trước, có một người cầm một con rùa đen tìm đến cửa, ấn tượng của anh ta đối với chuyện này khá sâu sắc.

Ngày hôm sau còn kể lại cho nhân viên nghe, thuận tiện nói vị khách hàng đó khá giống siêu sao Thẩm Thính, sau đó lại khá bận nên chuyện này cũng dần quên đi.
Hiện tại……
Lâm Thiên Hà nhìn tivi rồi lại nhìn vị khách hàng đang trùm kín mặt.

Người bình thường ban ngày ban mặt lại còn đang là mùa hè che kín mít như vậy làm cái gì!
“Anh… Anh là…”
Phản ứng như vậy, Thẩm Thính đã gặp qua rất nhiều, anh trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, phiền cậu giúp tôi chăm sóc con vịt vàng này.” Anh cũng không muốn bởi vì thân phận của mình mà trì hoãn thời gian.
Lâm Thiên Hà đành phải thu lại tâm tình khiếp sợ, vừa chuyên nghiệp tìm kiếm thuốc có thể cho con vịt vàng này uống vừa nghĩ thầm ở trong lòng: Đại minh tinh bình dân như vậy sao? Nuôi một con rùa đen và một con vịt vàng?
Thẩm Thính hơi khom lưng, dùng ngón tay khẽ vuốt ve con vịt vàng đang hôn mê.


Từ phương hướng của Nhị Lý nhìn sang, có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh hiện lên vẻ dịu dàng và đau lòng.
Nhị Lý kia bấm một cái ‘tách’, góc độ này, thần thái này khiến cho một người đàn ông như anh ta cũng có cảm giác rung động.
Anh ta không nhịn được, giơ tay lên dùng camera ở trong tay áo chụp một cái.
Thẩm Thính lập tức ngẩng đầu.
Toang, bị phát hiện rồi.
Đầu óc Nhị Lý quýnh lên, không hề nghĩ ngợi mà chạy thật nhanh ra cửa chính.

Thẩm Thính cau mày lại, sau đó thu hồi ánh mắt, không thèm để ý đến anh ta.
Lâm Thiên Hà bị phản ứng bất ngờ của Nhị Lý dọa sợ: “Ôi trời?”
“Đó là paparazzi, không cần để ý tới.” Thẩm Thính thản nhiên nói.
Lâm Thiên Hà: “???”
Khó trách vừa rồi khi người đó bước vào, anh ta đã cảm giác động tác của đối phương rất kỳ lạ.
Bệnh viện thú cưng nho nhỏ này của anh ta giống như đang diễn một bộ phim điệp viên vô hình sao?
Thẩm Thính: “Xin lỗi.”
Lâm Thiên Hà hoàn hồn: “Không sao, không sao.”
Lúc phối thuốc, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta hỏi: “Anh thật sự là Thẩm Thính sao?”
Thẩm Thính lo lắng anh ta phân tâm sẽ phối sai thuốc, ánh mắt đang nhìn con vịt vàng bỗng dịch chuyển, đưa tay ra tháo khẩu trang xuống.
Lâm Thiên Hà: “……”
Lâm Thiên Hà rốt cuộc cũng phối thuốc xong, anh ta lấy một cái kim tiêm hút thuốc vào trong.

Sau khi biết khách hàng là siêu sao Thẩm Thính thì cách ăn nói của anh ta có chút thận trọng, ăn ngay nói thật: “Thuốc này tôi dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà phối ra đấy.

Tôi chưa bao giờ chữa trị cho vịt nên cũng không biết có hiệu quả hay không.”
Tóm lại vẫn tốt hơn là không làm gì, ánh mắt của Thẩm Thính nặng nề, nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Lâm Thiên Hà dùng tay cạy cái miệng dẹp dẹp của con vịt ra, đút từng chút từng chút thuốc vào.

Không biết có phải là do thuốc quá đắng hay là do thứ gì khác, con vịt vẫn luôn không có phản ứng gì đột nhiên vỗ cánh, đôi mắt nhắm chặt có dấu hiệu sắp mở ra, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ.
“Vịt ngoan, vịt ngoan, đừng nhổ ra, uống thuốc xong sẽ khỏe lại.” Lâm Thiên Hà bịt miệng con vịt vàng lại, đôi mắt con vịt vàng vẫn chưa mở, nhưng đôi cánh và thân thể giãy giụa càng lúc càng lợi hại.
Thẩm Thính ôm con vịt vàng vào trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Tôi ở đây.”
Lâm Thiên Hà kinh ngạc, mở to mắt, sau khi anh ta nghe thấy Thẩm Thính nói xong ba chữ này, con vịt vàng lại thật sự yên tĩnh lại không còn giãy giụa nữa!
“Quạc.” Con vịt vàng phát ra một tiếng kêu yếu ớt mệt mỏi, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, con ngươi to tròn ướt át, giống như có nước mắt sắp trào ra.

Sau đó, dường như nó cảm thấy an tâm mà nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Thiên Hà suýt chút nữa ngây người luôn rồi.
Thân thể Thẩm Thính hơi cứng nhắc, một lát sau khẽ vuốt bộ lông xù xù trên thân thể của nó, anh hỏi Lâm Thiên Hà: “Phản ứng vừa rồi của nó là tốt là xấu?”
“Nó giãy giụa rất có lực, ham muốn sống mạnh như vậy nên sẽ sống sót thôi.” Lâm Thiên Hà khẳng định.
Sống lưng thẳng tắp của Thẩm Thính hơi buông lỏng, sau đó nhẹ nhàng kéo cái chân bị thương do sợi dây quấn lên: “Xin cậu giúp tôi băng bó cho nó.”
“Cái này……” Lâm Thiên Hà nhìn một cái, bối rối nói: “Vết thương quá nhỏ, không băng bó được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận