Ngày hôm sau, chưa tới sáu giờ Khúc Kim Tích đã dậy, sửa soạn xong ngồi vào chiếc xe của đoàn phim tới trường quay. "Trúc sinh vật ngữ" đã khởi động máy, tất cả bối cảnh đã được dựng sẵn sàng, chỉ chờ nam chính nữ chính vào vị trí.
Khúc Kim Tích gặp mặt nhân viên, kế đó bắt đầu trang điểm tạo hình.
Sau đó, cô phát hiện mình có một phòng trang điểm riêng.
Nói ra thì đây là bộ phim thứ hai của chính bản thân cô. Khi đóng "Mưu trang" cô vẫn luôn dùng chung phòng trang điểm với những nghệ sĩ khác, hơn nữa lúc đó danh tiếng của cô chẳng ra sao, cho dù là nữ hai thì thái độ các nhân viên cũng rất qua loa lạnh nhạt.
Bây giờ cô không chỉ có phòng trang điểm riêng mà còn có cả thợ trang điểm và stylist riêng. Mọi người chỉ vây quanh một mình cô, cô không phải chờ đợi dài cổ, ai nấy cũng niềm nở gọi "cô Khúc", vui tươi rạng ngời, tới nỗi cô thấy hơi bứt rứt mất tự nhiên.
Đây là việc thường thấy ở giới giải trí.
Ai cũng biết tuy Khúc Kim Tích còn chưa nổi song hiện giờ đã tẩy trắng gần xong, đang đà phát triển.
"Mưu trang" sắp sửa công chiếu, khi trailer tung ra, vai diễn sủng phi do Khúc Kim Tích thủ vai đã làm dấy lên dư luận trên mạng – trọng điểm là đẹp, quá phù hợp với vai diễn sủng phi.
Ký hợp đồng với S&T, do quản lý hàng đầu trong giới Ngũ Lập Thu phụ trách, tài nguyên nối nhau kéo đến. Được nâng đỡ toàn lực như thế, nổi lên chỉ là vấn đề thời gian.
Những người đã ở lâu trong giới đều hiểu lòng, nhân lúc Khúc Kim Tích còn chưa nổi mà nhiệt tình một chút, chắc chắn là chuyện tốt.
Tạo hình thời dân quốc thì không thể thiếu xường xám. Khi Khúc Kim Tích làm tóc, thay đồ xong đi ra, cả phòng trang điểm tức thì lặng im phăng phắc.
Trúc Sơ Tâm là trúc yêu, tất nhiên sẽ tỏa ra thần thái thanh nhã hồn nhiên, do vậy trang phục chuẩn bị cho cô cũng coi trọng ý thanh nhã.
"Tích Tích, cậu đẹp quá đi." Hai mắt Cổ Nhạc Nhạc rực sáng, lần đầu tiên cảm thấy ngoại hình mình không đẹp, cũng là lần đầu tiên cảm thấy một cô gái có thể xinh đẹp tới mức này.
Cổ Nhạc Nhạc biết bình thường Khúc Kim Tích khá qua loa, có cần đi đâu cũng chỉ tô son là xong chuyện, da còn đẹp đến khó tin, hệt như trứng gà bóc vỏ, không nhìn thấy một lỗ chân lông, khiến cùng là phụ nữ như cô ấy cũng phải ghen tị xót ruột.
Nhưng có lẽ cũng vì quá qua loa nên Cổ Nhạc Nhạc không có khái niệm chính xác về nhan sắc của Khúc Kim Tích, chỉ biết là đẹp. Không ngờ khi ăn mặc tút tát lên lại khiến người ta ngỡ ngàng. Khúc Kim Tích khi đã thay đồ đi ra thật không khác gì người từ thời dân quốc xuyên không tới, mỗi một hành vi cử chỉ đều đẹp mê mẩn.
Tha thứ cho Cổ Nhạc Nhạc thực lòng không thể tìm nổi từ ngữ thích hợp để hình dung, chỉ biết thể hiện đơn giản mà thô bạo cảm nhận của mình.
Thợ trang điểm cũng vô thức nhìn xuống tay mình, chưa từng cảm thấy tài trang điểm của mình đỉnh như lúc này!
Khúc Kim Tích rất hài lòng với phản ứng của mọi người. Cô vẫn có lòng tin vào nhan sắc của mình lắm.
Quay lưng, cô tự ngắm mình trong gương.
Mái tóc dài mềm mượt búi cao, cố định bằng một cây trâm bằng trúc xanh, bộ xường xám màu xanh lục nhạt tôn lên trọn vẹn dáng người, sườn váy xẻ tà, đôi chân thẳng vừa trắng vừa dài như ẩn như hiện, môi nhoẻn cười, mắt tỏa gợn sóng, dường như thiếu nữ không hiểu việc đời, sạch sẽ, thấu suốt như lưu ly.
Cổ Nhạc Nhạc lén chụp một tấm gửi cho Ngũ Lập Thu: "Dì út, Tích Tích đúng là cô gái đẹp nhất cháu từng gặp, không phải một trong!"
Khi nhận hình, Ngũ Lập Thu đang nói chuyện với Thẩm Thính trong văn phòng của anh. Chị nhướng mày, bỗng nói: "Muốn coi thử tạo hình bà xã cậu trong phim không?"
Đồng tử cựa nhẹ trong mắt Thẩm Thính. Với sự hiểu biết của anh về ai kia, không thể có chuyện Khúc Kim Tích chủ động gửi hình cho anh.
"Xem ra là không muốn rồi." Ngũ Lập Thu lắc lắc đầu.
Dứt lời, giọng nói bình thản của Thẩm Thính vang lên: "Gửi cho em."
"Được thôi." Ngũ Lập Thu nhịn cười, "Nói đến đây thôi, chị phải đi gặp nhà đầu tư rồi, đi trước nhé."
Ngũ Lập Thu đi rồi, Thẩm Thính lại gọi hai cuộc điện thoại, ký tên vào hai tài liệu rồi mới cầm điện thoại lên, mở tấm hình Ngũ Lập Thu gửi tới.
Cô gái trong hình mặc bộ xường xám, miệng khéo cười duyên, đẹp khôn tả xiết. Thẩm Thính bỗng hiểu thế nào là một ngày không gặp, ngỡ cách ba thu.
Thế là Thẩm Thính dùng tốc độ nhanh nhất có thể để giải quyết sự vụ trên công ty, vào đoàn phim ở ngày thứ ba "Mưu trang" công chiếu.
—
Doanh thu phòng vé của "Mưu trang" đã gần tiếp cận một trăm triệu, đến hôm công chiếu là công phá hai trăm triệu.
Mới đầu vì tình tiết phim nên hơi nhàm chán, nhưng sau mười phút đầu, tình tiết bỗng được đẩy nhanh hơn.
Trong phim, phục sức hoa mỹ, bối cảnh chân thực, diễn viên diễn xuất tự nhiên, mỗi cảnh quay đều là một bữa tiệc thị giác.
Phim kéo dài hơn một tiếng, dựng lên một thế giới quyền mưu quy mô đồ sộ. Tình yêu, tình thân, tình bạn, quyền lực, chọn lựa được thể hiện vô cùng tinh tế, ai xem xong cũng khắc sâu dư vị.
Phim hay nên khi xem xong, tất nhiên phải đề cử đa cấp cho người thân bè bạn.
Một số tài khoản bình luận phim có tích V hơn triệu follow coi xong đã viết nhận xét thực tế, trong đó một tài khoản triệu fan tên "Đề cử phim nhiệt tình" viết một bài viết dài, lập tức lên hotsearch.
"Mọi người đều biết, mấy năm gần đây phim điện ảnh ngày càng giảm dần, đặc biệt phim lấy chủ đề chính là quyền mưu lại càng khó tìm hơn. Hơn nữa phim này do Thẩm Thính đóng vai chính, ngay từ thời điểm tuyên truyền mình đã bắt đầu mong chờ. Giờ xem xong, quả nhiên Thẩm Thính không khiến mình thất vọng, vai quốc sư do anh diễn không có chỗ nào để soi mói, nếu thật sự phải chê thì chỉ có vì quá đẹp."
"Nhưng còn nữ chính Khương Thiện Vi, mình không biết xây dựng nhân vật này bị làm sao nữa, cứ cảm thấy hơi dư thừa, không có dấu ấn, nhưng tạm chấp nhận vậy. Nói thật mình còn khá mong đợi ở Từ Nam Nam... cuối cùng chỉ có thể nói là đạt tiêu chuẩn, không có điểm đột phá."
"Thực sự khiến mình mê mẩn là nhân vật Tạ Trường Tịch. Coi hết bộ phim, mình đã tìm hiểu riêng về diễn viên đóng vai Tạ Trường Tịch là Khúc Kim Tích, mới biết là trước đó Khúc Kim Tích chỉ từng diễn vai phụ trong mấy bộ phim hạng ba, còn là những vai rất khó tả. Ấy thế trong phim này, Khúc Kim Tích lại khiến Tạ Trường Tịch sống dậy."
"Tạ Trường Tịch là đứa con gái được yêu thương nhất trong gia đình, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ. Cô ấy có vị hôn phu bên nhau từ nhỏ, có sư huynh hết mực yêu chiều, có tài ảo thuật tuyệt đỉnh. Cuộc đời cô ấy vốn nên được sống phóng khoáng tự do, cuối cùng lại bị cuốn vào hoàng quyền, lấy sinh mạng để bảo toàn tình thân, tình yêu, tình bạn... Nói nữa sẽ spoil mất, tạm dừng ở đây. Tóm lại, nhiệt liệt đề cử "Mưu trang", có thời gian nhất định phải đi coi!!!"
......
Không nghi ngờ gì, Khúc Kim Tích lại lên hotsearch, tiêu đề là: #Diễn xuất của Khúc Kim Tích#
"Tạ Trường Tịch do Khúc Kim Tích diễn thật đó hả? Đờ mờ, đã đẹp còn ngầu, đặc biệt hai cảnh đánh nhau đẹp đỉnh luôn!"
"Khi Tạ Trường Tịch xuất hiện, em còn không nhận ra đó là Khúc Kim Tích. Diễn giỏi quá đi."
"Nói thật nè, lúc Tạ Trường Tịch chết trong lòng hoàng đế, mị khóc như chó luôn."
"Người ác nhất là hoàng đế. Uhuhuhuhu @Dụ Đồng, anh diễn giỏi quá cơ, em phải bỏ fan anh mấy phút."Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
"Cuối cùng đã hiểu tại sao Thẩm Thính lại ký hợp đồng với Khúc Kim Tích rồi. Chị ý diễn thực sự hay lắm luôn, năng lực làm nghề đỉnh vãi! Khúc Kim Tích đỉnh vãi!"
"Xin lỗi các chị, em chèo thuyền sư huynh muội Tạ Trường Tịch với quốc sư."
"Huhuhuhu, cuối cùng em gái báu vật của bọn mình đã được khai quật rồi, nổi lên cho chị!!!"
......
Trừ nghỉ ngơi, việc Cổ Nhạc Nhạc thích làm nhất chính là cap lại những bình luận khen Khúc Kim Tích trên mạng, sau đó đưa Khúc Kim Tích xem khi cô quay xong nghỉ ngơi.
"Tích Tích, nay không có cảnh, mình đi xem "Mưu trang" đi." Cổ Nhạc Nhạc đề nghị. Cô ấy biết Khúc Kim Tích rất quan tâm về bộ phim.
Ngày đầu tiên phim công chiếu, Khúc Kim Tích đang ở trong phim trường, tất nhiên không đi được. Mấy ngày sau thì bận túi bụi, cũng chẳng có thời gian đi coi. Giờ đã là ngày thứ ba rồi, nay lại không có cảnh diễn, đã có thể đi xem.
Khúc Kim Tích nao nao, đang định đồng ý thì điện thoại bỗng reo.
Cổ Nhạc Nhạc tinh mắt thấy tên người gọi đến là "Lão già".
Cổ Nhạc Nhạc rất tò mò, "lão già" này sẽ là ai đây nhỉ.
Khúc Kim Tích trừng cái điện thoại, tâm trạng hơi hốt hoảng.
Cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Thẩm Thính rất tế nhị, khó mà tả rõ. Cô bận rộn công việc, đôi khi sẽ quên báo cáo bình an qua wechat cho Thẩm Thính.
— Thời gian này cô không hề biến hình.
Nếu là trước đây, quên thì cũng quên thôi, bình thường Thẩm Thính sẽ không chủ động nhắn tin cho cô. Bây giờ Thẩm Thính cũng không nhắn, nhưng anh sẽ gọi điện thoại.
Tối nào anh cũng gọi điện thoại tới, đôi khi chỉ một câu trò chuyện đơn giản rồi đã cúp.
Nhận điện thoại —
"Mở cửa."
"Hả?" Khúc Kim Tích bật thốt, "Anh tới rồi?"
Cô chạy ra cửa, mở cửa, một người đàn ông mặc tây trang cao lớn đứng ngoài hành lang, tay kéo một cái va li đơn giản.
Khúc Kim Tích cầm điện thoại nhìn ra sau lưng anh: "Tần Tang đâu?"
Thẩm Thính không trả lời cô, kéo va li vượt qua cô vào phòng. Khúc Kim Tích sửng sốt.
Mới vào đã trông thấy Cổ Nhạc Nhạc, Thẩm Thính khẽ nhướng mày. Cổ Nhạc Nhạc chìm trong ngơ ngác bỗng bừng tỉnh, cuối cùng đã biết "Lão già" là ai.
Thẩm Thính! Trời ơi! Cô ấy trông thấy Thẩm Thính rồi!
"Sếp, sếp Thẩm." Cổ Nhạc Nhạc vội vàng đứng dậy khỏi sô pha. Trước khi Thẩm Thính tới, cô ấy và Khúc Kim Tích đang làm ổ trên sô pha vừa ăn vặt vừa lướt điện thoại.
Thẩm Thính gật đầu. Cổ Nhạc Nhạc tức thì phản ứng: "Tích Tích, mình về phòng trước, có việc thì nhắn tin cho mình."
Cô nàng chạy biến khỏi phòng như bôi mỡ ở chân, nhoáng cái đã mất dạng. Trong phòng chỉ còn hai người.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô vô thức dịch sang bên cạnh.
Thẩm Thính buông va li, đôi mắt sâu thẳm nhìn sang: "Lại đây."
Khúc Kim Tích đi về phía anh, đi được hai bước thì dừng lại. Dựa vào đâu mà cô phải đi qua kia chứ!
Thẩm Thính khẽ cau mày, nhấc đôi chân dài, kéo người tới, ấn xuống sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ba phút sau, anh nới lỏng cô gái đang hổn hển, hai má đỏ hồng, giọng khàn đặc: "Ăn gì rồi?"
"... BBQ nướng."
Thẩm Thính: "..."
Bộ não chết máy của Khúc Kim Tích khởi động lại, đẩy phắt Thẩm Thính ra, vừa lăn vừa bò chạy ra một bên: "Anh anh anh không được làm bậy!"
Thẩm Thính ngả lưng dựa vào sô pha, cong môi vui vẻ, cất giọng từ tốn: "Nếu cảm thấy bị anh bắt nạt, em có thể đáp trả."
Khúc Kim Tích cắn răng: "Anh thế là lưu manh!"
Thẩm Thính bắt chéo chân một cách nho nhã: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
"Ly hôn, chúng ta có thể ly hôn!"
"Anh nói rồi, anh không đồng ý."
"..."
Trong lúc cô tức thở hồng hộc, Thẩm Thính vẫn nhàn nhã như không việc: "Thay đồ đi, mình ra ngoài."
"Không đi."
Thẩm Thính nhìn cô chòng chọc, bỗng đứng dậy: "Anh thay cho em."
Cô gái hệt con mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông chạy biến vào phòng.
Thẩm Thính cong môi cười. Anh đã hiểu thật rồi, biện pháp dịu dàng không tác dụng với cô, phải "đe dọa" thì cô mới chịu thành thật.
"Đi đâu?" Khúc Kim Tích thay đồ xong đi ra, "Anh mới tới đoàn phim, không qua gặp đạo diễn Minh đã à?"
Thẩm Thính toan nói thì bỗng có tiếng gõ cửa.
"Kim Tích, anh đây."
— Túc Hướng Địch.
Thẩm Thính nheo mắt, lạnh lùng trông cô gái nhảy bình bịch ra mở cửa.
"Vẫn chưa tới giờ tập diễn mà." Khúc Kim Tích hơi ngạc nhiên. Cô đã hẹn với Túc Hướng Địch, nếu hôm sau họ có cảnh diễn cùng thì đêm trước đó sẽ gặp nhau ở phòng họp để tập diễn.
Túc Hướng Địch mặc áo khoác vừa người, tôn lên hai chân đặc biệt dài, còn cố tình đeo thêm cặp kính không độ. Anh giơ điện thoại, dằn nén hồi hộp trong lòng: "Hôm nay đang rảnh, nghe nói "Mưu trang" hay lắm, hay mình đi xem nhé?"
"Ha, ủng hộ phim của em, đúng là anh em." Khúc Kim Tích ra chiều khó xử. Nếu Thẩm Thính chưa tới, chắc chắn cô sẽ nhận lời. Song...
"... Thầy Thẩm?" Túc Hướng Địch bỗng nhìn ra sau lưng cô, sắc mặt thay đổi.
Khúc Kim Tích ngoái lại, thấy ngay Thẩm Thính đã ra đứng sau lưng mình từ lúc nào chẳng biết, tay còn cầm cốc nước hồng của cô giơ lên uống.
"Anh Túc." Thẩm Thính ngước mắt, cặp đồng tử đen thẫm trong suốt, thăm thẳm, chọc thẳng lòng người, tiềm thức khiến Túc Hướng Địch không dám nhìn thẳng.
"Kim Tích, nếu anh Túc đã hẹn đi xem phim thì đi đi. Anh đợi em về." Anh dịu dàng nói với Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích: "..." Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam design blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Túc Hướng Địch hít một hơi sâu, kế đó cất giọng ra chiều thích thú: "Cuối cùng thầy Thẩm đã tới, Kim Tích cũng có người ở cùng rồi, thế tôi không ở đây làm kỳ đà nữa nhé."
Anh hóa giải lúng túng một cách tài tình, dứt lời là lịch sự đi ngay.
"Đi thôi." Thẩm Thính quàng khăn lên cổ Khúc Kim Tích.
Đến điểm đích, Khúc Kim Tích mới biết nơi Thẩm Thính dắt cô tới là rạp chiếu phim, đã mua sẵn cả vé. Xem phim "Mưu trang".
"Sẽ bị phát hiện đó." Khúc Kim Tích hồi hộp muốn nghẹt thở, không hiểu tại sao Thẩm Thính lại to gan như thế.
"Em bọc kín như trái bóng vậy, ai mà nhận ra được?" Thẩm Thính dừng xe, thấy cô không chịu xuống thì mở cửa xe cưỡng chế bế cô xuống.
Khúc Kim Tích: "..."
"Anh bảo Tần Tang đặt gian riêng rồi, chỉ có hai chúng ta."
Khúc Kim Tích đành thậm thụt thậm thò theo sau lưng Thẩm Thính vào gian riêng. Thẩm Thính bị cô hành hạ tiêu cả cơn tức – dẫn cô tới rạp chiếu phim xem phim là một trong những việc phải làm giữa người yêu.
Điều này còn do Tần Tang nói cho anh. Do đó vừa xuống máy bay, anh đã bảo Tần Tang đặt sẵn vé ở một rạp chiếu phim gần khách sạn.
Ai ngờ...
Ghế ngồi ở gian riêng là ghế đỏ hình trái tim. Khúc Kim Tích đỏ mặt ngồi xuống, cứ cảm thấy kì kì.
May mà trong phòng đèn tối, Thẩm Thính không thể nhìn thấy sắc mặt cô!
Mới đầu Khúc Kim Tích thấy hơi khó thở, cứ lo ngay ngáy Thẩm lưu manh sẽ làm gì đó không hợp lẽ với mình, ai ngờ lo hết ngày mà Thẩm Thính vẫn chưa làm gì cả, mắt nhìn thẳng tắp vào màn hình. Thế là Khúc Kim Tích từ từ thả lòng, chuyển sự chú ý sang bộ phim.
Coi phim mình đóng, cảm giác rất lạ. Khúc Kim Tích coi đến nửa sau, cảm thấy hơi sai sai: "Cảnh của Khương Thiện Vi... sao ít quá vậy?"
Đây không phải ảo giác của cô. Cô phát hiện thời lượng xuất hiện của Tạ Trường Tịch và Khương Thiện Vi trong phim lại không xê xích nhau là bao!
Thẩm Thính buông một câu bâng quơ: "Để qua cửa kiểm duyệt trên Cục, phải cắt vài cảnh của cô ta đi."
Khúc Kim Tích: "Thế chẳng phải chị ta tiêu rồi."
"Em quan tâm cô ta?" Thẩm Thính quay sang.
Khúc Kim Tích nghĩ bụng tui ấm đầu mới đi lo cho Từ Nam Nam, bèn lắc đầu. Thế là chủ đề này kết thúc ở đây, Khúc Kim Tích không nghĩ nhiều nữa.
Coi phim xong, Thẩm Thính hỏi cô: "Muốn đi đâu chơi không?"
Khúc Kim Tích đề cao cảnh giác. Thẩm Thính mà lại nói tới chữ "chơi". Cô nói: "Muộn thế này rồi, thôi về khách sạn đi. Anh đã vào đoàn phim rồi, chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ có cảnh, giờ về diễn tập trước tìm cảm giác."
Thẩm Thính chiều theo cô.
Về đến khách sạn, Khúc Kim Tích vẫn từ chối cùng vào với Thẩm Thính. Cô chạy vào thang máy trước, trùng hợp trong thang máy có một người bưng một hộp đựng thú cưng đi ra.
Khúc Kim Tích lơ lễnh liếc nhìn, hình như là một con nhím nhỏ, ôm một quả gì màu đỏ gặm say sưa.
Nuôi nhím không đâm tay hả.
Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu Khúc Kim Tích đúng một giây, kế đó lập tức bị bộ phim chiếm chỗ. Thẩm Thính đã đến, có nghĩa cảnh quay của cô sẽ tăng lên.
Về đến phòng, trông thấy va li hành lý của Thẩm Thính, linh tính bỗng mách bảo Khúc Kim Tích điều chẳng lành.
Không lâu sau, dự cảm thành sự thật, Thẩm Thính không hề mang theo thẻ của bất cứ căn phòng nào khác. Anh muốn vào ở cùng một phòng với cô.
Khúc Kim Tích thề chết không đồng ý: "Không được, đang ở đoàn phim đó! Ở cùng nhau chắc chắn sẽ bị phát hiện!"
"Vậy thì đã sao?" Dứt lời, Thẩm Thính cầm đồ ngủ vào phòng tắm.
Khúc Kim Tích: "..."
Mở mắt trừng trừng vào cửa phòng tắm chẵn nửa phút, nhớ tới cái đêm ý chí không vững nọ, mặt cô thoắt đỏ dừ, quyết định mặc kệ. Bất kể Thẩm Thính ở đâu, cô cũng phải cưỡng lại sự cám dỗ từ anh!
Khúc Kim Tích trốn về phòng mình, đóng kín cửa, nghĩ một lúc còn khóa trái cửa lại. Làm xong mọi việc, cô như được thở phào, kế đó chui lên giường kéo chăn che kín đầu.
Một chốc trôi qua, cô bỗng vén tung chăn, ngần ngừ trên giường mấy giây rồi lại lặng lẽ xuống giường mở khóa cửa.
Mình đang làm gì vậy?
Khúc Kim Tích tự hỏi mình trong bụng.
Không được không được. Cô lại hoảng hốt khóa trái cửa.
Nhưng khóa cửa để phòng ai kia chứ, cứ như đã chắc chắn là Thẩm Thính sẽ làm gì mình vậy. Ý nghĩ này là không được.
Khúc Kim Tích cắn ngón tay, đi đi lại lại tại chỗ mấy bước, cuối cùng quyết định mở khóa cửa.
Cô phải nghĩ là Thẩm Thính sẽ không làm gì mình mới đúng.
Vậy nên chỉ cần đóng cửa là được, không nhất thiết phải khóa trái. Nếu khóa thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Cuối cùng Khúc Kim Tích bình tĩnh lại.
Ngay khi cô sắp sửa lên giường, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng Thẩm Thính: "Không phải muốn tập diễn à?"
Khúc Kim Tích ngần ngừ hai giây rồi mở cửa. Thẩm Thính mặc áo choàng ngủ màu trắng, tóc hơi ướt, tay cầm kịch bản, đường hoàng đi vào.
"Bắt đầu đi." Khúc Kim Tích vừa định bảo ra phòng khách tập, Thẩm Thính đã ngồi xuống cạnh giường, giở kịch bản, "Cảnh đầu tiên ngày mai là ở tập bảy..."
Dưới ánh đèn, đôi mày điển trai của Thẩm Thính dịu dàng tới say lòng. Quả tim Khúc Kim Tích không nghe sai bảo, cứ thình thịch gia tốc, cơ thể vô thức muốn tiến gần, lý trí thì lại bắt phải cách xa.
"Lại đây." Thẩm Thính ngẩng lên.
Chân Khúc Kim Tích tự động đi tới.
"Cảnh ngày mai của em khá nhiều thoại..." Anh va vào ánh mắt cô, lời nói bỗng dừng khựng. Một thoáng trôi qua, người đàn ông điều khiển những ngón tay đẹp đẽ gập kịch bản lại, sự xâm lấn nguy hiểm tiến gần.
Không khí bỗng chốc biến đổi.
Thẩm Thính gỡ cặp kính bảo vệ mắt không độ trên sống mũi, gấp gọn đặt lên tủ đầu giường. Gọng kính tiếp xúc với mặt bàn, phát ra một tiếng "cạch" khe khẽ. Cuối cùng Khúc Kim Tích bừng tỉnh.
Ý thức được điều không ổn, cô quay lưng toan bỏ trốn nhưng đã chậm. Eo lưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt, thứ mùi thân thuộc ràng quấn quanh mình.
Không được không được, Khúc Kim Tích liều mạng chống lại sự quyến rũ của người đàn ông.
"Ngày mai phải dậy sớm, anh..." Những lời phía sau bị giam lại.
Mầm lửa lan ra từng cụm, kế đó lan khắp toàn thân. Trong cảm giác râm ran nặng trịch, Khúc Kim Tích cảm thấy mình được bế lên giường, kế đó là dòng nhiệt nóng quen thuộc chảy tràn trong thân thể, lòng thầm kêu không ổn.
Ngay giây sau, Thẩm Thính dừng mọi hành động, tay giật mạnh rút ra, chậm rãi cúi đầu nhìn —
Trên ga giường trắng tinh khôi là một con... nhím cỡ lòng bàn tay đang nằm.
Còn là một con nhím đang dựng hết gai toàn thân.
"....................."
Thẩm Thính từ từ giơ tay lên, lòng bàn tay có mấy chấm máu nhỏ.