Mới đầu Khúc Kim Tích không biết mình đã biến thành gì, nhưng bất kể biến thành gì, cô đều cho rằng nó vô cùng đúng lúc.
Nếu không, nếu không sẽ lại một lần ý chí cô không vững nổi mất!
Cô nhảy mấy cái ra bên cạnh, kế đó nhờ bản năng mà biết mình đã biến thành gì. Thế là khi Thẩm Thính ý đồ nâng mình lên, cô cố tình xù lông – gai toàn thân dựng hết lên.
Cặp mắt bé xíu đen bóng lom lom người đàn ông điển trai, dường như đang nói: Không sợ bị đâm thì cứ tới!
Thẩm Thính: "..."
Anh quơ tay rút tờ khăn giấy lau mấy đốm máu trên lòng bàn tay, kế đó dựa hờ vào thành giường, khép vạt áo lại, liếc mắt đưa sang: "Trúc Sơ Tâm tiểu thư, ngày mai tới phim trường, tiểu thư tính đi thế nào đây."
— Anh cố tình gọi bằng tên nhân vật.
Khúc Kim Tích: "..."
Chỉ kịp mừng vì có thể trốn được Thẩm Thính, lại quên mất cảnh quay ngày mai!
Thẩm Thính lại đeo cặp kính bảo vệ mắt lên, lấy kịch bản, đuôi mắt để ý tới từng hành vi của cô.
Bé nhím mình đầy gai nhọn chậm rãi thu gai vào, trở về dáng vẻ "ôn hòa", kế đó nhấc chân trước lên chọc chọc, hẳn nhiên đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Một lúc sau, cô từ từ dịch sang, kêu lên mấy tiếng "i i" mềm mềm.
"Có việc à?" Thẩm Thính giấu đi nụ cười trong mắt, đẩy gọng kính, dịch kịch bản đi.
Khúc Kim Tích nâng vuốt chỉ xuống dưới gối đầu Thẩm Thính. Thẩm Thính giở gối lên, thấy điện thoại, khẽ nhướng mày.
Khúc Kim Tích múa may tay chân, nhìn Thẩm Thính tội nghiệp. Với sự hiểu biết của cô về Thẩm Thính, chắc chắn anh hiểu điều cô muốn nói.
"Muốn anh xin nghỉ cho em?"
Khúc Kim Tích mừng quýnh, vội vã gật đầu.
Thẩm Thính bỗng giơ tay đỡ cô trong lòng bàn tay. Khúc Kim Tích ngoan ngoãn cụp lông xuống, cố gắng không để mình đâm vào anh, hơn thế còn dụi dụi đầu vào anh một kiểu rất ton hót.
Thẩm Thính: "..."
Vì công việc, còn biết giở làm nũng kế rồi.
"Thế em cảm ơn anh thế nào?" Thẩm Thính ung dung nhìn cô, "Anh làm người giám hộ lâu thế rồi, em không cảm thấy thái độ của mình rất có vấn đề hả?"
Khúc Kim Tích hừ hừ.
Đã cho anh ngủ rồi còn đòi gì nữa!
"Còn muốn ly hôn không?"
Khúc Kim Tích gật đầu ngay tắp lự.
Thẩm Thính sầm mặt, nâng cô lên. Bốn mấy nhìn nhau, sau mấy giây, bé nhím con tủi thân gật đầu.
"Ngoan." Bấy giờ người đàn ông mới hài lòng, gãi nhẹ cằm cô như chọc mèo con, kế đó lấy điện thoại gọi cho Minh Ngọc Sênh.
—
"Anh Địch, anh sao vậy?" Trợ lý Trương Chính của Túc Hướng Địch trả lời tin nhắn từ chị Trân, ngẩng lên đã thấy nghệ sĩ nhà mình vẫn ngồi ngẫn ra trên giường nãy giờ, không mảy may cử động, dường đã hóa bức tượng đá.
"Không phải anh hẹn cô Khúc đi coi phim "Mưu trang" hả?" Trương Chính dè dặt hỏi, cứ cảm thấy trạng thái của nghệ sĩ nhà mình hơi sai sai.
Túc Hướng Địch lắc lắc đầu, tiếp tục làm tượng đá.
Trương Chính cũng ngại hỏi nữa, chốc sau chợt bảo: "Hình như thầy Thẩm gì kia đến rồi, ban nãy lúc em đi qua có gặp trợ lý Tần Tang của anh ta."
Túc Hướng Địch: "Ừ."
"Anh biết rồi à?"
Túc Hướng Địch "ừ" thêm tiếng nữa, đoạn hỏi: "Cây guitar của anh đâu?"
Trương Chính đứng dậy đi lấy guitar đưa cho Túc Hướng Địch, nghe nghệ sĩ nhà mình nói: "Không có việc gì thì cậu về đi, nghỉ ngơi cho sớm."
Ra khỏi phòng, chẳng hiểu sao Trương Chính có ảo giác như nghệ sĩ nhà mình mới thất tình. Nhưng cậu chàng dám chắc Túc Hướng Địch không hề yêu đương với ai, chẳng lẽ là vì Khúc Kim Tích không đi xem phim với mình nên tâm trạng mới tuột dốc?
Không đến mức ấy chứ.
Trương Chính ôm nỗi lòng lo lắng, vào phòng.
Một vài trợ lý của đoàn phim có lập nhóm chat riêng, làm vậy để tiện liên hệ. Trương Chính cũng ở trong một nhóm trợ lý, Cổ Nhạc Nhạc thì không.
Trùng hợp cậu chàng trông thấy tin nhắn mới nhất trong nhóm: "Mọi người biết gì chưa, Thẩm Thính tới rồi, vào thẳng phòng Khúc Kim Tích luôn."
Tin tức này được vô số người đáp lại:
"Thật hay giả vậy?"
"Chuyện gì vậy?"
"Hai người họ ở bên nhau thật rồi?"
"Đờ mờ không phải chứ, kích thích quá đi mất!"
"Thảo nào Khúc Kim Tích có thể diễn nữ chính, dám cá là nhờ oai Thẩm Thính." Tin nhắn vừa gửi ra ngay lập tức được thu hồi, tuy thế vẫn có không ít người nhìn thấy.
Không cần phải cố ý loan tin, không lâu sau đa số mọi người trong đoàn phim đã biết – vừa đến là Thẩm Thính tới ngay phòng Khúc Kim Tích.
Trương Chính không nhắn tin vào nhóm, im lặng tắt màn hình, bắt đầu tính toán thời gian.
Nghệ sĩ nhà mình vui vẻ hứng chí đi rủ Khúc Kim Tích ra xem phim, không lâu sau đã ủ ê quay về, từ đó có thể suy đoán – lúc này Thẩm Thính đã ở trong phòng của Khúc Kim Tích.
Có lẽ vì bình thường Túc Hướng Địch che giấu quá tốt, ngay cả Trương Chính cũng không nhận ra anh chàng thích Khúc Kim Tích, lúc này mới chợt vỡ lẽ là ra làm sao.
Thảo nào nghệ sĩ nhà mình buồn bã không vui.
Nhưng Khúc Kim Tích là nghệ sĩ của S&T mà, biết đâu hai người kia chỉ bàn chuyện công việc thì sao?
Nghĩ bình thường Túc Hướng Địch đối xử rất tốt với mình, Trương Chính lướt danh sách liên hệ trên wechat, tìm đến tên Cổ Nhạc Nhạc. Cậu ta phải nghe ngóng giúp nghệ sĩ nhà mình một vài.
Nghe ngóng cũng là một kĩ thuật.
Trương Chính: "Nhạc Nhạc, nghe nói thầy Thẩm đến rồi, anh thích thầy ấy lắm, em nói xem liệu có thể tìm thầy ấy chụp cùng tấm hình không nhỉ?"
— Bình thường Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch hay hẹn nhau tập diễn trước trong phòng họp. Là trợ lý, Cổ Nhạc Nhạc và Trương Chính phải tiếp xúc với nhau rất nhiều, hai người cũng khá thân.
Cổ Nhạc Nhạc: "Ngày mai anh có thể tìm cơ hội gặp thầy ấy thử mà."
Trương Chính: "Cũng đúng, nhưng anh cứ thấy không dám."
Cổ Nhạc Nhạc: "Anh sợ cái gì, sếp Thẩm của bọn em gần gũi bình dị lắm đấy."
Trương Chính: "Thế thầy Thẩm đang ở phòng nào vậy?"
Cổ Nhạc Nhạc: "Anh tính làm gì? Còn lâu mới nói cho anh."
Trương Chính: "..."
Bình thường cảm thấy cô nàng này không thông minh lắm, sao tự dưng lại tinh tường quá vậy.
Cuối cùng, Trương Chính không chỉ thua trên mặt lời nói mà còn lỗ mất một bao lì xì.
Cổ Nhạc Nhạc đặt điện thoại xuống, hừ một tiếng.
Coi cô đây ngốc thật, không nhận ra được là đang bẫy lời đấy à. Dì út đã dặn cô kĩ lắm rồi nhé, nhất định phải đề phòng lời nói của người khác, lời nào nên nói lời nào không nên nói tất phải hiểu rõ.
Cổ Nhạc Nhạc ôm ngực, nét mặt chân thành khẩn thiết – sếp Thẩm vừa đến đoàn phim đã tới tìm Tích Tích, hai người này ngọt ngào quá đi mất.
Hôm sau, Cổ Nhạc Nhạc ôm tâm trạng kích động tới gõ cửa phòng Khúc Kim Tích. Thẩm Thính ra mở cửa. Chỉ thị đầu tiên Cổ Nhạc Nhạc nghe thấy là: "Chăm sóc cô ấy cẩn thận, chuẩn bị cho cô ấy nhiều đồ ăn vào."
Rồi Thẩm Thính đi. Cổ Nhạc Nhạc ngơ ngác, chẳng lẽ không nên tới phim trường cùng với nghệ sĩ nhà mình hả?
"Tích Tích?" Khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cô còn không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích đâu, "Tích Tích, chúng ta phải ra phim trường trang điểm hóa trang rồi, còn không ra nữa là không kịp đâu."
"I i." Ở đây nè.
Khúc Kim Tích vung vẩy cái chân ngắn cũn chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cái gì vậy?!
Cổ Nhạc Nhạc giật bắn mình, vội bước lùi về sau mấy bước, chỉ thấy chạy tới là một thứ gì nho nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay, lưng đội một cục rực rỡ nhiều màu, tập trung nhìn kĩ, không ngờ là đậu ngự!
Nhìn kĩ thêm bận nữa, không phải là nhím đây sao?!
Ai lại ấn đậu ngự lên gai ở lưng nhím vậy, coi gai nhím là que nướng rồi chắc.
Cổ Nhạc Nhạc khóc dở mếu dở, vội vàng nâng bé nhím lên: "Nhóc à, có phải Tích Tích bắt mày đeo đậu không?"
— Sếp Thẩm cao quý lạnh lùng chắc chắn không thể làm cái chuyện ấu trĩ như thế được.
"Tích Tích, đây là thú cưng sếp Thẩm tặng cậu nuôi đấy hả?" Cổ Nhạc Nhạc vui vẻ lên tiếng.
Không có câu trả lời. Mấy chân nhím con cào cào lòng bàn tay cô.
"Tích Tích, cậu ở đâu vậy?" Cổ Nhạc Nhạc bưng nhím con đi khắp nơi tìm người, vừa tìm vừa "nhổ đậu" hộ bé nhím.
Cổ Nhạc Nhạc tìm kiếm Khúc Kim Tích khắp nơi, đang định gọi điện thì lòng bàn tay bỗng ngưa ngứa. Cúi đầu nhìn, con nhím con kêu lên một tiếng với cô, chỉ chỉ bàn trà một điệu rất giống người.
"?"
Cổ Nhạc Nhạc ngơ ngác, không ngờ mình lại đọc hiểu hành động của một con nhím.
Tò mò đặt nhím con lên bàn trà, muốn xem xem rốt cuộc nhím con định làm gì.
Nhím con giơ vuốt chỉ điện thoại.
Im lặng hai giây, Cổ Nhạc Nhạc ôm cả bụng ngờ vực, đặt điện thoại xuống cạnh nhím con.
Khúc Kim Tích thành thạo dùng vuốt bấm màn hình, chuyển sang chế độ bàn phím, nhập mấy chữ vào – mình là Khúc Kim Tích.
Gõ xong, cô lùi lại hai bước, để cho Cổ Nhạc Nhạc đọc được.
Cổ Nhạc Nhạc: "..."
Thấy cô nàng nghệt mặt ngơ ngác, Khúc Kim Tích gõ thêm câu nữa: "Không cần nghi ngờ, là mình đây."
Cổ Nhạc Nhạc nuốt nước bọt, cảm thấy giáo dục mình nhận được suốt mười mấy năm là học vô ích mất rồi. Đoạn dụi mắt, bẵng một lúc lâu mới tìm lại giọng nói: "Tích Tích?"
Nhím con nhìn cô gật đầu.
Cổ Nhạc Nhạc hít thật mạnh: "Trời ơi, Tích Tích, cậu là nhím tinh hả?!"
"..."
Khúc Kim Tích hơi ngờ vực. Không phải chị Thu đã nói là Cổ Nhạc Nhạc biết chuyện của mình rồi hay sao, nhưng trông bộ dạng cô ấy thì lại như hoàn toàn không biết.
Đầu óc Cổ Nhạc Nhạc kêu lên ong ong, bật thốt: "Thế mớ đậu ngự cậu đeo trên lưng là do Thẩm Thính đâm vào?!"
Nghe vậy, Khúc Kim Tích nghiến răng, nâng vuốt lao tới, tức tối cắn mạnh vào mớ đậu ngự màu xanh rơi xuống từ lưng mình, trừ tên già đó ra thì còn ai vào đây nữa!