Lần trước Khúc Kim Tích tham gia tiệc mừng là vào năm ngoái, nhờ phúc Thẩm Thính mới được tham dự. Lúc ấy cô còn bị cả netizen mắng chửi, đi thảm đỏ cũng không dám dừng chân quá lâu mà đi vào như chạy.
Mới chưa tới một năm, cô đã có thể tham gia một buổi tiệc mừng một cách quang minh chính đại, hơn nữa tiệc mừng này còn có phần công lao của cô, nghĩ thôi đã thấy vui nở lòng.
Không biết Thẩm Thính phải xử lý việc gì, may mà anh đã đồng ý với Khúc Kim Tích là sẽ tham gia tiệc mừng. Nhưng ngay ngày hôm sau sau khi đồng ý, anh đã rời khỏi đoàn phim.
Khúc Kim Tích sắp xếp lịch trình với Minh Ngọc Sênh trước, hai hôm nay sẽ quay cảnh của cô nhiều hơn, vậy thì có thể dành ra thời gian hai ngày để tham gia tiệc mừng.
Vừa xuống sân bay Khúc Kim Tích đã được Ngũ Lập Thu đích thân tới đón dẫn đi làm tóc và chăm sóc toàn thân.
"Coi mặt khô chưa này." Trông thấy những vết thương xanh tím khắp người Khúc Kim Tích, Ngũ Lập Thu cau chặt mày, "Không mặc đồ hở lưng được rồi."
Cổ Nhạc Nhạc chen lời: "Dì út, Tích Tích nhờ mình xinh đẹp trời sinh, mặc gì cũng đẹp hết. Cho dù dạo này đóng bao nhiêu cảnh đánh nhau thì dì nhìn da cậu ấy kìa, vẫn trắng như trắng gà bóc vậy, ai không so bằng!"
Xét về công lực tâng bốc, không ai có thể bằng được Cổ Nhạc Nhạc. Cô nàng này đã hoàn toàn khuất phục trước nghệ sĩ nhà mình, đặc biệt cứ nghĩ đến sự dễ thương của nhím nhỏ với gấu con là lại cảm thấy Khúc Kim Tích không đâu không đẹp không đâu không dễ thương.
"Cháu thì biết gì?" Ngũ Lập Thu liếc cô nàng một cái, bắt đầu đắp mặt nạ bổ sung ẩm cho Khúc Kim Tích ngay trên xe, "Biết tiệc mừng lần này có ý nghĩ thế nào đối với nó không?"
Khúc Kim Tích coi mình là tượng gỗ mặc Ngũ Lập Thu táy máy, gật đầu cứng đơ.
"Có nghĩa là gì ạ?" Cổ Nhạc Nhạc nhìn hai người như đánh đố, không hiểu nổi, mở tròn mắt xấu hổ hỏi.
"Có nghĩa là từ nay về sau Khúc Kim Tích có thể gỡ cái nhãn nghệ sĩ vô danh." Với cô cháu gái, Ngũ Lập Thu kiên nhẫn hơn đôi phần.
Cổ Nhạc Nhạc nghe cái hiểu ngay: "Cháu hiểu rồi, đây là tác phẩm đáng kể duy nhất của Tích Tích ở thời điểm hiện tại, tuy là nữ hai nhưng lại được chú ý hơn cả nữ chính. Nhiều người thích Tạ Trường Tịch do Tích Tích đóng như vậy, dựa vào tác phẩm này chúng ta cũng có tự tin hơn."
"Mưu trang" thành công cả về danh tiếng và doanh thu phòng vé, vai nữ hai của Khúc Kim Tích được bàn tán sôi nổi, vốn nên nhân cơ hội này mà xuất hiện nhiều để kiếm thiện cảm. Song Ngũ Lập Thu không hề sắp xếp hoạt động, bảo Khúc Kim Tích cứ yên tâm đóng phim, trong lúc đó cũng chỉ liên hệ với mấy bên phỏng vấn có danh tiếng tốt.
Càng những lúc như thế này lại càng phải thận trọng kín tiếng. Trước có "Mưu trang", sau có "Trúc sinh vật ngữ", hơn nữa hiện Ngũ Lập Thu còn đang nắm giữ không ít kịch bản chất lượng tự đưa tới cửa. Khúc Kim Tích không lo về tài nguyên, hiện tại việc cô cần làm nhất chính là tích lũy danh tiếng, gia tăng hảo cảm của người qua đường.
Vốn cô đã được chú ý, nếu lại thường xuyên lộ mặt sẽ chỉ làm người qua đường thấy ghét.
Lúc trước Khúc Kim Tích chỉ từng tham gia vài hoạt động bình thường, nhưng tiệc mừng thì khác hẳn. Những hoạt động quy mô lớn và chính thức thế này, các nhà đầu tư sẽ cùng nhau tổ chức. Trừ nhóm sáng tạo chính còn có một số cấp lãnh đạo của các công ty giải trí lớn và nhãn hiệu thời trang tới tham dự.
Trên tiệc mừng, nữ chính không tham dự, vậy Khúc Kim Tích tất phải xuất hiện tỏa sáng, để các nhãn hiệu nổi tiếng biết tới một cô hoàn toàn mới, lúc ấy chắc chắn sẽ có nhiều nhãn hiệu đưa ra lời mời đại diện.
Là nữ nghệ sĩ, trừ thành tựu trong giới phim ảnh ra thì thời trang cũng là một mảng không thể bỏ qua, đây là một con đường để đi ra quốc tế.
Mất mấy tiếng thời gian để tạo hình và chăm sóc da dẻ, Ngũ Lập Thu nhận được điện thoại từ Julie. Julie sốt ruột báo cho chị một tin – Thẩm Thính không nghe điện thoại.
Tiệc mừng bắt đầu lúc bảy giờ, đi thảm đỏ từ trước đó một giờ. Cánh nhà báo đã thủ sẵn phía ngoài, mà đến giờ Thẩm Thính vẫn chưa thấy bóng đâu?!
Cúp điện thoại, Ngũ Lập Thu bảo Khúc Kim Tích: "Mau gọi điện cho Thẩm Thính."
Khúc Kim Tích nghĩ bụng, Julie liên hệ không được, chẳng lẽ cô gọi thì được?
Nhưng cô chỉ dám nghĩ trong bụng như thế, lập tức gọi điện cho Thẩm Thính ngay trước mặt Ngũ Lập Thu. Chuông reo hai hồi, lập tức nối máy.
Ngũ Lập Thu: "..."
Julie mà biết, liệu có tức điên không?!
May mà giờ chị không còn phụ trách Thẩm Thính.
"Đang ở đâu?" Khúc Kim Tích chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thính đã giành trước quyền chủ động.
"Chọn quần áo cho tiệc mừng tối nay." Khúc Kim Tích nhấn mạnh hai chữ tiệc mừng.
"Không cần chọn nữa, về nhà, anh chọn sẵn lễ phục cho em rồi."
"Hả?"
"Anh đợi em ở nhà."
Điện thoại bị ngắt.
"Sao vậy? Cậu ta ở đâu?" Ngũ Lập Thu vội hỏi.
Khúc Kim Tích âm thầm hắng giọng, quét mắt nhìn những nhân viên bận rộn xung quanh, thấy hơi ngại: "Không cần chọn lễ phục nữa, anh ấy... anh ấy đã chọn sẵn để ở nhà rồi, bảo em về lấy."
Ngũ Lập Thu: "..." Không nói sớm.
Cổ Nhạc Nhạc cười ngô nghê: "Sếp Thẩm dịu dàng với lãng mạn quá đi." Chọn sẵn đồ bảo về nhà mặc, tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn đó!
Mặt Khúc Kim Tích nóng phát sốt. Cô thật sự không ngờ Thẩm Thính lại làm thế. Lễ phục anh tự tay chuẩn bị... Sao thấy lòng ngọt ngọt là sao vầy nè...
"Chắc chắn mắt nhìn của sếp Thẩm là đỉnh nhất, đi đi đi, Tích Tích, chúng ta mau về thôi." Cổ Nhạc Nhạc đã chán ngán chỗ này từ lâu. Theo như mắt nhìn của cô ấy, lễ phục ở cửa tiệm này có đẹp thế nào cũng không thể xứng với nhan sắc của Tích Tích.
Thực lòng Khúc Kim Tích cũng rất mong đợi, chỉ là không tiện thể hiện ra.
Ngũ Lập Thu quay sang va ngay vào ánh mắt mong chờ của hai cô gái, khóc dở mếu dở, đành phải dặn nhân viên tiệm rồi dẫn người về căn hộ.
Trước đó Ngũ Lập Thu từng tới căn hộ, nhưng Cổ Nhạc Nhạc thì chưa từng. Cứ nghĩ đây là căn cứ tình yêu của Tích Tích và sếp Thẩm, cô nàng lại kích động không thể kiềm chế.
"Lên đi." Đến bãi đỗ xe, Ngũ Lập Thu không có vẻ gì là định xuống xe, bảo Khúc Kim Tích: "Hai đứa nhanh lên, đừng có lề mề."
Khúc Kim Tích chạy biến lên tầng.
Cổ Nhạc Nhạc phồng miệng, vặn ngón tay: "Dì út, chúng ta không lên ạ?"
"Lên đó làm gì?" Ngũ Lập Thu dặm lại lớp trang điểm, "Đi làm kỳ đà chen chân vô vợ chồng người ta à?"
Cổ Nhạc Nhạc im thít, không hó hé.
Đúng thật, suýt thì quên mình là người thừa.
"Hể, phải trợ lý Tần kia không?" Cổ Nhạc Nhạc trông trái ngó phải, nhìn thấy Tần Tang trên một chiếc xe, "Dì út, cháu xuống xe qua gặp trợ lý Tần." . Truyện Hài Hước
Chưa để Ngũ Lập Thu kịp nói, Cổ Nhạc Nhạc đã nhanh nhẹn mở cửa xe nhảy xuống – cô ấy vẫn luôn dò hỏi Tần Tang xem trước kia Khúc Kim Tích đã biến thành những gì. Thực sự không nhịn được muốn biết Tích Tích đã biến thành những vật dễ thương nào.
Qua lại nhiều lần, hai bên đã thân thiết hơn hẳn.
Nhác trông Cổ Nhạc Nhạc chạy về phía mình, Tần Tang: "..." Đầu lại thấy nhưng nhức.
—
"... Tôi biết rồi." Mới mở cửa Khúc Kim Tích đã nghe thấy tiếng Thẩm Thính. Anh đang gọi điện thoại.
Thẩm Thính cũng đã nhìn thấy Khúc Kim Tích, nét mặt dịu lại, nói vào điện thoại một câu cuối cùng: "Tôi còn có việc, cứ thế đi."
Anh cúp điện thoại, nói với Khúc Kim Tích đứng yên ngoài cửa bất động: "Đứng đó làm gì?"
Thẩm Thính đã thay đồ và tạo hình, bộ vest màu xám bạc bọc lấy dáng người hoàn hảo của anh, ống quần thít hẹp, rủ trên giày da làm tôn đôi chân dài và thẳng. Có lẽ do trang điểm, mắt mày anh trông sắc nhọn hơn thường ngày, ánh nhìn xa cách hoang lạnh.
Giống một vị quý tộc đứng ở nơi cao.
Đàn ông mặc vest đẹp trai có rất nhiều. Đa số là vest làm tôn người lên, song trường hợp người tôn cho bộ vest thêm nho nhã giá trị thì chỉ có Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích không thể không thừa nhận, cô lại bị sắc đẹp nghiêng thùng đổ nước của Thẩm Thính mê hoặc nữa rồi.
Cô cho rằng mình đã có sức đề kháng với nhan sắc của Thẩm Thính, giờ xem ra lại có vẻ là chưa.
"Anh về từ bao giờ?" Khúc Kim Tích âm thầm giấu kín những cảm xúc mê mẩn ngỡ ngàng, đi ra phòng khách, quét mắt nhìn xung quanh, không thấy hộp đựng lễ phục.
"Mới về một lát." Thẩm Thính nhấc cổ tay xem giờ, "Lễ phục ở phòng ngủ, vào thay đi."
Khúc Kim Tích "à" một tiếng, trở chân lên tầng. Lễ phục đặt trên giường, cô ngập ngừng thoáng giây mới mở hộp.
Là một bộ lễ phục tay dài đính hoa bằng voan mỏng, tà váy và cổ tay áo thêu những đóa hoa màu sắc thanh nhã, nhìn từ xa thấy váy có màu xanh lục nhạt, lại gần hơn sẽ có thể trông thấy những dải màu vàng tối, kết hợp với nhau vừa không mất tiên khí mà vẫn thể hiện được vẻ lộng lẫy kín đáo, từng đường kim mũi chỉ đều tỏ rõ giá cả ngất ngưởng của nó.
Nó lẳng lặng nằm trong hộp, chờ đợi chủ nhân mặc vào.
Không cô gái nào có thể cưỡng lại những bộ đồ tuyệt đẹp, Khúc Kim Tích cũng không loại lệ. Cô thay bộ đồ một cách thật cẩn thận, mở tủ đồ, bên trong gương to đủ để soi toàn thân.
Cô gái trong gương mắt miệng cười duyên, Khúc Kim Tích ngắm mình trong gương, tự luyến: Chí ít thì về mặt nhan sắc, cô không hề thua Thẩm Thính.
Từ đằng sau vang lên tiếng vỗ tay.
Giật mình quay lại, thấy Thẩm Thính đã đi vào. Khúc Kim Tích đỏ bừng mặt, lúng búng: "Đi đường sao chẳng có tiếng gì hết."
"Tại em mải mê tự ngắm tự khen không tỉnh ra được, lại còn trách anh đi đường không tiếng, có nói lý không hả." Thẩm Thính khẽ chớp mắt, giấu đi vẻ ngỡ ngàng mới xuất hiện.
"Váy đẹp lắm." Ngắm cái váy xinh đẹp, Khúc Kim Tích vui vẻ quay một vòng, "Anh đặt ở tiệm nào vậy?"
Thẩm Thính không trả lời câu hỏi của cô mà lấy từ hộp quà một cái hộp quà nhỏ khác. Ban nãy Khúc Kim Tích chỉ lo thay đồ, không nhận ra.
"Đây là cái gì?"
"Một bộ trang sức mẹ chọn cho em." Thẩm Thính mở hộp.
Khúc Kim Tích ngẩn người, nghĩ tới một khả năng: "Lúc trước anh về nhà chính?"
Thẩm Thính "ừ" một tiếng: "Cúi xuống."
Khúc Kim Tích ngoan ngoan cúi đầu. Thẩm Thính đeo sợi dây chuyền đá quý lộng lẫy tinh tế vào khuôn cổ mảnh mai trắng ngần.
Đeo xong cả dây chuyền khuyên tai và vòng tay, Thẩm Thính mới kề sát tai Khúc Kim Tích thì thầm một câu: "Mẹ nói đây là một món quà nhỏ cho con dâu, quà mẹ tặng không thể chối từ, nên mặt em..."
"Đừng có viết rõ câu "nhỡ làm hỏng hay làm mất thì đền thế nào" ra chứ." Đôi mắt sâu thẩm của người đàn ông thấp thoáng nụ cười ẩn hiện.
Khúc Kim Tích bị đọc vị trúng phóc: "..."
Cuối cùng là một chiếc nhẫn.
Thẩm Thính nâng tay Khúc Kim Tích lên. Đây chỉ là một chiếc nhẫn theo bộ, không có ý nghĩa đặc biệt, tuy thế nhịp tim Khúc Kim Tích vẫn gia tốc một cách kém cỏi.
Khi chiếc nhẫn sắp sửa tròng vào ngón vô danh, Khúc Kim Tích bỗng rút tay về, cúi đầu: "Nhẫn thì khỏi đi, dễ làm mất lắm. Hôm nọ em coi một clip ngắn, có một nghệ sĩ tham gia hoạt động tương tác với fan xong làm rơi mất cái nhẫn của nhà tài trợ luôn."
Thẩm Thính nhìn cô chăm chú một lúc, biết cô thực sự không muốn đeo, bèn thôi.
Anh liếc trông chiếc nhẫn, cuối cùng bỏ lại vào hộp: "Nghe lời em."
Khúc Kim Tích thầm thở phào. Cô cũng chẳng biết tại sao ban nãy mình lại căng thẳng như thế.
"Đi thôi." Thẩm Thính quay lưng, mới đi được hai bước thì đằng sau bỗng có một tiếng bộp vang lên, dường như có thứ gì rơi xuống nền đất.
Linh cảm không hay bao trùm, ngần ngừ thoáng giây, Thẩm Thính chầm chậm ngoái lại.
Chỉ thấy một con bạch tuộc màu hồng lớn cỡ bàn tay nằm rạp ra đất, chẳng khác chi đám bạch tuộc vẫn được bán ngoài chợ. Những xúc tu của con bạch tuộc này rất ngắn, thân có màu hồng thiếu nữ, trên cái đầu tròn tròn còn có hai con mắt đen nhánh, chớp chớp, in rõ vô vàn dấu chấm hỏi.
Thẩm Thính: "..."
Sự im lặng tuyệt đối duy trì tận nửa phút, Khúc Kim Tích thử khiến mình "đứng" dậy, lại phát hiện không thể cảm nhận thấy "chưn" mình ở đâu!
Cô dốc hết sức để cử động người, muốn xem mình đã biến thành gì.
Sau đó, sau đó... cô trông thấy một cái xúc tu ngắn ngủn, mềm mềm, còn có cả giác hút quơ trước mắt.
"..."
Có phải cô có thù với hải sản không vậy!!!
Tác giả có lời:
Bạn học Tích Tích: Từ nay mị sẽ không bao giờ ăn hải sản nữa *khóc ròng*