Thẩm Thính ngồi xổm xuống, quan sát cả buổi trời, mới nhặt bạch tuộc con lên.
Một cục mềm nhũn.
Trong ấn tượng của anh, bạch tuộc chẳng hề dễ thương, dầm mình trong bùn sình, đã bẩn còn xấu, không thể thích nổi.
Song con bạch tuộc bé nhỏ trước mắt này thì lại nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương, hồng hồng mềm mại, đặc biệt hai con mắt trên cái đầu nhỏ như nét chấm phá nâng tầm.
Thẩm Thính nhón một cái xúc tu mà chẳng hề chê ghét, mấy giác hút trên xúc tu tức thì bám anh thật chặt.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô không khống chế được mình!
"Tiệc mừng không cho anh vắng mặt, em thì hay rồi, giờ biết làm sao đây." Chơi đủ rồi, Thẩm Thính mới nghĩ tới việc chính, đầu hơi nhức nhối.
Đây là tiệc mừng của "Mưu trang", tuy rằng không công khai trước là sẽ có những ai tham gia, song nhóm sáng tạo chính của "Mưu trang" thì chắc chắn sẽ có mặt.
Từ Nam Nam không tham gia, cũng chẳng ai mong cô ta xuất hiện.
Nhưng nếu Khúc Kim Tích, người thủ vai Tạ Trường Tịch đang được chú ý không có mặt, khó mà nói cánh nhà báo sẽ viết thế nào.
Mấy xúc tu của Khúc Kim Tích tự cử động không nghe kiểm soát – không phải cô muốn cử động, mà là cô không thể khống chế.
Khó lắm mới có thể lộ mặt đường hoàng trên tiệc mừng, giờ thì hay rồi, vì biến hình mà mọi việc phải hoãn hết lại.
Chỉ nghĩ thôi đã buồn nẫu.
Bởi vậy, Thẩm Thính chợt cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt, định thần nhìn kĩ, đôi mắt bạch tuộc con đang trào nước mắt ùng ục ùng ục.
"..."
Thẩm Thính vừa buồn cười vừa thấy xót.
"Thôi đừng khóc, sau này còn cơ hội." Thẩm Thính duỗi ngón tay sờ cái đầu bạch tuộc trơn mướt, lại không lau nước mắt cho cô, sợ không cẩn thận làm xước vào mắt.
Hành động và lời nói của anh rất mực dịu dàng, Khúc Kim Tích múa may mấy cái xúc tu một cách xấu hổ — nguyên là cô định che mặt, ngờ đâu hơi quá sức, mấy cái xúc tu tức thì đập bốp vào giữa trán.
"..."
Òa! Đau quá đi!
Là ai nói bạch tuộc không có cảm giác đau sẽ không cảm thấy đau vậy.
Khúc Kim Tích vừa xấu hổ lại vừa sầu não, sớm biết vậy đã bổ dương khí trước rồi!
Thế thì đã không xảy ra chuyện này ở cái thời khắc then chốt như hiện tại.
Thẩm Thính trân mắt nhìn con bạch tuộc trong lòng bàn tay đổi màu – màu hồng thiếu nữ đã chuyển thành màu đỏ.
Anh nhướng mày.
Chẳng lẽ đây còn là một con bạch tuộc có thể đổi màu?
Bạch tuộc có thể đổi màu?
Tất nhiên anh sẽ không biết đấy là do Khúc Kim Tích đã quá xấu hổ, hệ quả khiến màu sắc cơ thể thay đổi theo.
Thẩm Thính nhìn mà thích thú, không nhịn được chọc chọc cơ thể nho nhỏ đàn hồi của bé bạch tuộc.
Bãi đỗ xe ngầm.
Đang phải đối phó với mớ câu hỏi liên hồi từ Cổ Nhạc Nhạc, Tần Tang nhận được điện thoại từ Thẩm Thính. Mới nghe y gọi "tiên sinh", Cổ Nhạc Nhạc hiểu ngay người ở đầu kia là ai, lập tức ngậm miệng.
"Vâng, tôi sẽ lên ngay." Tần Tang cúp điện thoại, nói với Cổ Nhạc Nhạc, "Tiên sinh gọi chúng ta lên."
Cổ Nhạc Nhạc cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Cô ấy cứ tưởng không thể được thấy tổ ấm tình yêu của Tích Tích và sếp Thẩm, không ngờ giờ đã có cơ hội rồi!
Ngũ Lập Thu xuống xe, cau mày: "Hai đứa nó không lo mà chuẩn bị cho nhanh, gọi chúng ta lên làm gì?"
Ngay cả Thẩm Thính cũng phải nể mặt Ngũ Lập Thu đôi phần, tất nhiên Tần Tang không dám phản bác lời chê trách của chị, chỉ hắng hắng một tiếng, ngần ngừ: "Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cô Khúc... biến hình rồi."
Đi theo Thẩm Thính bấy lâu nay, từ lần đầu tiên Khúc Kim Tích biến hình y đã được biết. Chỉ từ ngữ điệu của Thẩm Thính, Tần Tang gần như có thể đoán được chiều hướng sự việc có thể xảy ra..
Nếu không phải thế thì lúc này việc gì phải gọi họ lên? Chắc hẳn là đã xảy ra việc gì rất nghiêm trọng buộc phải gọi họ lên để cùng giải quyết... Thế thì trừ việc Khúc Kim Tích biến hình, không còn nguyên nhân nào khả dĩ.
Ngũ Lập Thu: "..."
Nghe Tần Tang nói thế, hình như thật sự rất có khả năng.
Nếu Khúc Kim Tích biến hình thật... Ngũ Lập Thu đau đầu, day hàng mày, lên tầng mà lòng như lửa đốt.
Cổ Nhạc Nhạc thấy dì út nóng ruột như vậy, không dám lên tiếng, nhưng thực chất lại đang hưng phấn, một lòng đoán xem nếu Khúc Kim Tích biến hình thật thì sẽ biến thành loài vật dễ thương nào.
Mèo con? Hamster? Thỏ con?
Miễn là động vật có lông, cô ấy thích tất! Chỉ nghĩ thôi đã thấy dễ thương rồi. Cổ Nhạc Nhạc kích động tới nỗi mặt đỏ bừng.
"Chuyện gì vậy?" Mới vào nhà, Ngũ Lập Thu đã lao ngay tới hỏi, "Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu đi thảm đỏ rồi, cậu đừng có bảo chị là đúng lúc này lại xảy ra chuyện gì đấy! Kim Tích đâu?"
Không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích đâu, cõi lòng Ngũ Lập Thu trầm xuống, tuy thế vẫn không chịu tin tưởng Khúc Kim Tích lại biến hình vào thời khắc quan trọng thế này.
Chưa đến thời khắc cuối cùng, chị quyết không tin!
"Nó thay đồ xong chưa?" Ánh mắt chị Thu chất đầy chờ đợi, hy vọng Khúc Kim Tích lập tức đi ra cho mình một surprise.
Tần Tang liếc qua đã thấy rõ ánh mắt tiên sinh nhà mình, biết ngay suy đoán của mình không hề sai.
Thấy tay trái Thẩm Thính nắm hờ, y cố nhịn, cố nhịn dời mắt nhìn đi, bụng nghĩ có lẽ lần này cô Khúc đã biến thành một thứ rất nhỏ.
Ngoài mặt trợ lý Tần cố gắng bày ra dáng vẻ một trợ lý nên có, trong bụng đã sốt xình xịch không khác gì Cổ Nhạc Nhạc.
Đối diện ba cặp mắt mang những tâm trạng không giống nhau, Thẩm Thính không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Có lẽ cô ấy không thể xuất hiện ở tiệc mừng được."
Bàn tay đang nắm hờ rũ bên mình giơ lên, năm ngón mở ra.
Ngũ Lập Thu: "..."
Cổ Nhạc Nhạc: "!!!"
Đôi mắt Tần Tang vụt sáng.
"Dễ thương quá!" Đôi mắt Cổ Nhạc Nhạc sáng lên bling bling, chỉ ước được nhào tới giựt phắt bé bạch tuộc. Cô ấy chưa từng được thấy con bạch tuộc này dễ thương tới vậy – mấy con bạch tuộc chiên nướng ngoài chợ không thể nào so sánh được.
Ngũ Lập Thu hít sâu một hơi, hóa thân thành thuốc nổ ngay tại chỗ: "Không phải đã mời Giang đại sư rồi hả, tại sao vẫn còn biến hình! Cứ cho còn biến, nhưng tại sao cứ phải chọn đúng lúc này mà biến?!"
Chị giật phắt bé bạch tuộc sang. Đừng coi chị nói hung dữ vậy mà lầm, thực chất hành động "giật" này lại rất dịu dàng, kế đó bị đôi mắt trên đầu bạch tuộc làm giật nảy.
"Bạch tuộc có mắt?" Ngũ Lập Thu hoài nghi chân thành.
Về việc này, cặp mắt nhỏ chớp chớp – Khúc Kim Tích dùng hành động chứng minh bạch tuộc không chỉ có mắt mà còn có thể chớp mắt.
"Dì út dì út, để cháu giữ cho." Bé bạch tuộc ở trong tay Thẩm Thính, có cho vàng Cổ Nhạc Nhạc cũng không dám đòi ôm. Nhưng giờ ở trong tay Ngũ Lập thu, cô nàng đã dám vươn ma trảo ra nóng lòng định thử.
Ngũ Lập Thu hiểu rõ giờ có nói gì cũng vô dụng, việc cần kíp trước mắt là giải quyết việc Khúc Kim Tích không thể tới tiệc mừng. Chị đặt bé bạch tuộc vào tay Cổ Nhạc Nhạc, cho cô nàng được như ý nguyện.
Thẩm Thính liếc trông, không nói gì.
Cổ Nhạc Nhạc tự động bưng Khúc Kim Tích tránh ra bên cạnh. Tần Tang im hơi lặng tiếng, mặt vô cảm đi theo.
"Đi thì chắc chắn là không đi được rồi, nhưng phải giải thích nguyên nhân Kim Tích vắng mặt thế nào đây?" Ngũ Lập Thu đi tới đi lui, thấy Thẩm Thính vẫn từ tốn không hoảng loạn, đành nói, "Cậu nghĩ được cách rồi?"
Thẩm Thính lắc đầu, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn tới vậy: "Không phải đang đợi chị Thu hay sao?"
Xử lý những chuyện đột phát, kinh nghiệm của chị Thu không ai so bằng.
Ngũ Lập Thu: "..."
Hai người bàn bạc đối sách.
Ở bên này, Cổ Nhạc Nhạc nâng bé bạch tuộc như nâng báu vật, tò mò nắm cái xúc tu nho nhỏ. Vốn dĩ cô ấy chẳng hề cảm thấy loài động vật thân mềm cứ uốn éo vặn vẹo như bạch tuộc chẳng dễ thương tẹo nào, còn hơi ghê ghê, giờ mới phát hiện việc này còn có liên quan tới nhan sắc.
"Tích Tích, không ngờ cậu còn có thể biến thành cả hải sản, còn biến ra dễ thương thế này. Cậu muốn ngâm nước không? À thế cậu có đói không, có muốn ăn gì không?"
Nhưng mà... miệng của bạch tuộc ở đâu vậy?
Bạch tuộc nhỏ không thể thể hiện bất cứ phản ứng đáp lại nào, gật đầu hay lắc đầu đều không được, cũng không thể nói chuyện, những cái xúc tu cũng chỉ múa may một cách bất quy tắc. Đừng nói Cổ Nhạc Nhạc hiểu được ý Khúc Kim Tích muốn thể hiện qua động tác mà ngay đến Tần Tang đã nhận việc "chăn nuôi" nhiều lần cũng không thể hiểu nổi.
Có lẽ chỉ có tiên sinh là hiểu được thứ "tiếng động vật" của cô Khúc này thôi, Tần Tang nghĩ.
Sau đó Tần Tang quen tay quen chân tìm được cái bể cá nhỏ đổ nước vào, ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc đặt bạch tuộc vào trong.
"Trợ lý Tần, đặt Tích Tích vô đó, liệu cậu ấy có bị sặc nước không?" Cổ Nhạc Nhạc sực nhớ là dù biến thành động vật, nhưng đến cùng cũng vẫn là người...
"Không đâu." Tần Tang đáp chắc nịch.
Đã từng biến thành rùa con cá chép và cả cua, cũng đã từng ngâm nước, không có bất cứ vấn đề gì.
Bấy giờ Cổ Nhạc Nhạc mới dám to gan thả bé bạch tuộc vào bể.
Thấy bọt khí ùng ục ùng ục nổi lên mặt nước, Cổ Nhạc Nhạc cười ngô nghê, sau đó trông thấy Tần Tang thảy thức ăn cá vào bể, nhanh nhảu hỏi: "Sao có thể cho Tích Tích ăn cái này được?!"
Ẩu tả quá rồi đấy!
Khúc Kim Tích giương mắt nhìn thức ăn cá được rắc vào: "..."
Rõ ràng rất không muốn, nhưng đáng chết là cô lại bị thức ăn cá rù quến!
Không thể không nói, Tần Tang rất cho kinh nghiệm cho ăn.
Liếc mắt thấy hai cô cậu trợ lý chơi với bạch tuộc phát nghiện, nhưng may mà vẫn còn cách thành bể, Thẩm Thính mới bình thản rời mắt, nói: "Cứ làm như chị nói đi."
Ngũ Lập Thu tính là sẽ không vội thông báo việc Khúc Kim Tích vắng mặt ngay, chỉ nhắn với ban tổ chức là có lẽ Khúc Kim Tích không thể tới được. Ban tổ chức là người nhà, việc này không có gì đáng lo.
Quan trọng nhất là cánh nhà báo.
Đến khi đó cứ nói Khúc Kim Tích kẹt xe, hoặc bịa là giữa chừng xảy ra sự cố đột phát nào đó.
Thực chất Ngũ Lập Thu vẫn ôm hi vọng, nhỡ đâu Khúc Kim Tích biến trở về thì sao.
Việc này không thể nói chắc được.
Nghĩ một hồi, chỉ lại nói: "Không gì, giờ gọi hỏi Giang đại sư thử? Không chừng anh ta sẽ có cách giúp Kim Tích biến về người ngay."
Thẩm Thính cụp mắt tư lự. Thực ra anh đã từng tính chuyện liên lạc với Giang Lưu, nhưng có nhiều nguyên nhân khiến anh thôi ý định này. Sau một hồi suy nghĩ, lại thêm có Ngũ Lập Thu bên cạnh, Thẩm Thính buộc phải cầm điện thoại lên, quay số cho Giang Lưu.
Điện thoại reo hết nửa phút mới nối máy. . Truyện Sắc
"Chuyện gì vậy?" Giang Lưu không quá thân thiết với Thẩm Thính, nhưng Thẩm Thính cho tiền dứt khoát hào phóng, tất nhiên Giang đại sư sẽ khách sáo đôi phần.
Thẩm Thính trần thuật lại sự việc. Giang Lưu nói thẳng: "Không có cách, dương khí không đủ, chỉ có thể chờ cô ấy tự biến về."
"Nhớ bỏ sức nhiều vô đó." Giang Lưu nói ra chiều thâm sâu, kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Thính: "..."
Một thoáng trôi qua, điện thoại của Giang Lưu lại gọi tới. Anh ta nói: "Muốn khiến cô ấy nhanh chóng biến thành người, thật ra cũng có một cách, cứ mang cô ấy theo nửa bước không rời, với đi tới chỗ nhiều người."
Thẩm Thính giật mình: "Trung tâm hội nghị có được không? Đi tham gia một hoạt động."
Địa điểm tổ chức tiệc mừng đặt ở một nhà hàng bảy sao, trực thuộc Thẩm thị.
"Đông người không?"
"Đông."
"Vậy thì được."
Vốn dĩ Thẩm Thính không định mang cả Khúc Kim Tích đi tham gia tiệc mừng, nghĩ là người nhiều, khá rắc rối, nhỡ sơ sẩy làm lạc mất, mấy cái xúc tu của cô lại không thành thật, khi đó hậu quả không thể đong đếm.
Nghe lời Giang đại sư, Thẩm Thính lại quyết định dẫn cả Khúc Kim Tích cùng đi.
Ngũ Lập Thu và Cổ Nhạc Nhạc không cần đi theo nữa.
Nhìn theo bóng chiếc xe đi xa, mắt phải Ngũ Lập Thu cứ máy không ngừng. Chị xoa mắt, dạ bất an khó hiểu.
"Mắt trái là tài mắt phải là tai, nãy giờ mắt phải cứ máy suốt, không ổn."
"Dì út, dì mê tín quá đấy." Cổ Nhạc Nhạc vẫn cho rằng mình có thể ở lại để chăm sóc Tích Tích, ngờ đâu bé bạch tuộc đã bị Thẩm Thính nắm lấy xách lên khỏi bể cá, làm cô nàng trông mà xót cả mề.
Sắc mặt Ngũ Lập Thu không thả lỏng: "Lần trước cháu nói đầu tiên Kim Tích biến thành nhím con, sau đó Thẩm Thính bảo nó thành gấu trúc cả, nó liền biến thành gấu trúc."
"Dạ." Chi tiết việc này còn là do Tích Tích kể cho cô ấy nghe sau khi đã biến về thành người. Cổ Nhạc Nhạc không hiểu: "Sao thế ạ?"
Ngũ Lập Thu đanh mặt: "Ban nãy trong lúc chúng ta nói chuyện có vô tình nhắc tới loài vật nào không?"
"Chắc không có đâu." Cổ Nhạc Nhạc lắc đầu, "Dì út dì nghĩ nhiều quá rồi đấy, chắc chắn mấy lời này chỉ có sếp Thẩm nói mới ứng thôi, chúng ta nói chỉ vô dụng đâu."
Ngũ Lập Thu cười gằn: "Chúng ta vô dụng, thế tại sao nó lại biến thành bạch tuộc?"
Cổ Nhạc Nhạc bỗng chốc chột dạ.
Trên đường họ lái xe về căn hộ, Khúc Kim Tích và Cổ Nhạc Nhạc có ngồi chuyện gẫu với nhau. Con gái trẻ tuổi ấy mà, những khi buôn chuyện bàn đến việc ăn là không thể bình thường hơn.
Trong lúc buôn dưa, Cổ Nhạc Nhạc có nhắc tới món bạch tuộc nướng, nói là bạch tuộc nhỏ nhỏ đem nướng lên, rắc ít bột hoa tiêu với bột ớt lên, rắc thêm ít thì là với vừng, một con nhét cả vào miệng, ngon hết sảy.
Khúc Kim Tích cũng chia sẻ mấy món tủ, cả hai cô gái không ai để chuyện bạch tuộc nướng trong lòng.
Sau đó Khúc Kim Tích bi kịch biến thành một con bạch tuộc con.
Mắt phải Ngũ Lập Thu vẫn đang máy, cuối cùng buông một câu: "Về sau muốn nói gì thì nghĩ cho kĩ hẵng nói, đặc biệt là chuyện về động vật."
Cổ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Kế đó mặt chuyển âu sầu. Nhưng nghe trợ lý Tần nói, Tích Tích không chỉ biến thành vật sống mà còn có thể biến thành vật chết nữa đó.
—
Áo vest có túi, đây là chỗ ở của Khúc Kim Tích. Để không khiến túi áo phồng lên, cô mềm người ép sát vào thành túi, hai cái xúc tu vươn ra ngoài túi, cái đầu tròn tròn trải bẹp ra.
Bạch tuộc rời nước có thể sống được ít nhất mấy giờ đồng hồ, sau khi tìm kiếm và biết được điều này, Thẩm Thính mới yên tâm nhét cô vào túi áo.
Đến nhà hàng nơi tổ chức tiệc mừng, cánh truyền thông đã thủ sẵn. Sự có mặt của Thẩm Thính khiến toàn thể cánh nhà báo hưng phấn, song tiếc thay, bên cạnh anh không có Khúc Kim Tích đi cùng.
Biết bao nhiêu nhà báo đang chờ mong Khúc Kim Tích đi thảm đỏ cùng Thẩm Thính. Trong phim hai người là sư huynh sư muội, ngoài đời lại là ông chủ và nhân viên, riêng việc đi cùng nhau thôi đã đủ thu hút bao nhiêu là ánh mắt.
"Thẩm Thính, Dụ Đồng, Hà Chiếu... tới cả rồi, tại sao Khúc Kim Tích vẫn chưa tới?"
"Không phải sẽ không tới luôn chứ?"
"Ai mà biết được."
"Cũng có khả năng bị kẹt xe. Thời gian này kẹt xe là bình thường mà."
Cánh nhà báo kháo nhau.
May mà cũng có nghệ sĩ khác được mời tới, mọi người tạm rời khỏi chủ đề Thẩm Thính đã xuất hiện mà Khúc Kim Tích vẫn chưa lộ diện. Rốt thì đối với cánh nhà báo, chỉ cần có tin hot là đủ.
Thẩm Thính vào hội trường nhà hàng, người ở đây rất đông, đa số người tham gia đã có mặt đông đủ, một số nhà báo được mời riêng đang dựng máy ảnh quay chụp ở bốn chung quanh.
Buổi tiệc mừng tối nay sẽ được phát sóng trực tiếp trên nền tảng chiếu trên mạng, thu hút vô số fan vào xem.
Tới nay, Thẩm Thính không chỉ là diễn viên mà còn là ông chủ, mới đặt chân đến đã có không ít người chủ động tới chào hỏi trò chuyện. Anh thành thạo trao đổi với mọi người, cho đến khi Hà Chiếu mải mải mốt mốt chạy tới gạt phắt những người quanh anh ra.
"Hôm nay Khúc Kim Tích không thể tới thật hả?" Hà Chiếu ra chiều phật ý, "Nó có bận tới thế không, mà cả tiệc mừng cũng không thể tới được?"
Thẩm Thính nhận thấy lồng ngực râm ran, nhột nhạt – những xúc tu của bạch tuộc đang không ngừng vặn xoắn, dường đang tủi thân chống chế rằng mình đã tới rồi!
Anh nhịn cười, thản nhiên giơ tay vỗ vào ngực, ý bảo giống loài hải sản thân mềm nào kia thành thật một chút.
"Bác biết phẩm tính cô ấy mà, nếu có thể tới được, đâu ra cô ấy lại không tới?" Thẩm Thính không bênh Khúc Kim Tích chằm chặp.
Hà Chiếu nghe vậy, thấy kể cũng đúng.
Ông rất thích Khúc Kim Tích, đóng phim rất có hồn, chịu được vất vả, chỉ cái hiểu ngay, là một mầm non tốt.
"Mưu trang" có thể nổi lên, không thể không kể công vai diễn Tạ Trường Tịch – cũng chỉ có Khúc Kim Tích có thể tái hiện nhân vật này đi sâu vào lòng khán giả.
"Bảo nó cố gắng tới đi." Hà Chiếu nói.
Dụ Đồng nhìn thấy Thẩm Thính từ xa. Trợ lý nhỏ giọng bảo: "Anh Đồng, hay mình qua chào thầy Thẩm một câu?"
"Không cần." Dụ Đồng hờ hững lảng mắt đi.
Trợ lý không nói nữa.
Cậu chàng thông minh đi dạo một vòng, thực chất là đang tìm Khúc Kim Tích, không ngờ lại biết được một tin, lập tức chạy về báo cáo Dụ Đồng: "Nghe nói cô Khúc có việc vướn chân, không tới được."
Dụ Đồng liếc cậu chàng một cái, trợ lý im thít, làm động tác kéo khóa miệng.
Sau đó nhóm sáng tạo chính lần lượt lên sân khấu phát biểu. Ban tổ chức giải thích đơn giản lý do Khúc Kim Tích không thể tới, nói là có việc phải trì hoãn.
Hoạt động có MC điều khiển, còn có đại lão các giới, không đến nỗi nhạt nhẽo vắng vẻ.
Thẩm Thính giao tiếp một hồi, cuối cùng tìm một cơ hội thoát thân, ra một góc hít thở không khí.
Tay anh cầm một ly rượu vang, lắc nhẹ thành ly, nghĩ Khúc Kim Tích đã phải chịu ngột ngạt khó chịu lâu, lặng lẽ mở cúc áo vest.
"Muốn ra không?"
Một cái xúc tu thử dò ra ngoài.
Khúc Kim Tích bị bịt kín tới nỗi hơi xây xẩm. Thẩm Thính quay lại, cẩn thận lấy cô ra. Tần Tang lại gần hỗ trợ che giấu.
Khúc Kim Tích muốn coi thử tình hình bên trong tiệc mừng, vặn tới vặn đi trong lòng bàn tay Thẩm Thính. Thẩm Thính mặc cô uốn éo, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô.
Tay trái anh giữ bé bạch tuộc bên trên, tay phải cầm ly rượu, nhấp nhẹ một hơi, tức thì trông thấy ánh mắt bạch tuộc con "nhìn" tới.
Thực ra cặp mắt trên cái đầu nhỏ này chẳng hề có một động tác nào, nhưng không hiểu vì sao Thẩm Thính có thể nhìn ra khát vọng trong nội tâm cô.
"Muốn uống?"
Khúc Kim Tích điều khiển hai xúc tu quấn lấy ngón tay Thẩm Thính, dùng hành động này để thể hiện mong muốn được uống.
Cái chính là do cô hơi khát, không muốn uống rượu, muốn uống nước.
Song Thẩm Thính lại hiểu lầm là cô muốn uống rượu, trong óc bỗng chớp lên dáng vẻ cô nàng nào đó uống rượu xong ngô nghê tới độ dễ thương. Anh hạ ly rượu xuống thấp, nghiêng nghiêng thành ly, cười bảo: "Uống đi."
Bạch tuộc cố gắng vươn dài xúc tu, mắt thấy đã sắp với tới, người đàn ông lại xấu bụng giơ ly lên cao.
Ấy thế ở góc nhìn lúc này Khúc Kim Tích lại không phát hiện ra, tiếp tục cố gắng vươn tới ly rượu.
Tần Tang trông hết quá trình lén lau mồ hôi thay cho bé tuộc.
Kế đó sự việc cả hai người đàn ông không ngờ tới được xảy ra. Một tiếng bõm vang lênn, bé tuộc dùng sức quá độ cắm đầu rơi thẳng vào ly rượu.
Khúc Kim Tích: "???!!!"
Giác hút của bạch tuộc rất nhạy cảm, đây lại là rượu vang, không phải nước lọc, hơn nữa vì Khúc Kim Tích cắm cả người vào ly nên cũng tương đương tất cả giác hút đều có thể hút rượu vang vào người.
Khoảnh khắc ấy, đối với Khúc Kim Tích nó hệt như khi mèo ngửi được mùi bạc hà mèo vậy, toàn thân cứ là lạ, khó mà khống chế.
Bé tuộc giãy hết mình trong ly rượu, toàn thân trên dưới bị mùi rượu vang khiến như bị điện giật, những cái xúc tu bé nhỏ đua nhau múa may, không ngừng vói ra ngoài ly rượu. Thẩm Thính bất ngờ bị phun nước vào mặt, nhanh tay vớt bé tuộc ra.
Tần Tang nhanh nhẹn rút khăn giấy, phối hợp với Thẩm Thính bọc bé tuộc cứ mãi rỉ rượu vang bằng tốc độ nhanh nhất.
Bé tuộc từ từ bình tĩnh lại. Cảm giác vật thể trong tay không động cựa, Thẩm Thính biến sắc, vội vã gỡ khăn giấy ra.
Bé tuộc hồng tươi giờ đã đổi màu sang hồng sậm, nằm im phăng phắc trên lòng bàn tay.
"Kim Tích?"
Không có đáp lại.
Thẩm Thính lại duỗi ngón tay chọc nhẹ, từ dưới cái đầu nhỏ có một giọt rượu vang rỉ ra, một xúc tu hơi cục cựa.
Thấy vậy, quả tim Thẩm Thính đang chới với thoáng dịu bớt.
"Hình như cô Khúc uống say rồi." Tần Tang nói.
Toan nói chuyện, Thẩm Thính bỗng nhận thấy cơ thể vật nhỏ trong lòng bàn tay trở nên nóng rực, ý thức được Khúc Kim Tích sẽ nhanh chóng biến trở về, Thẩm Thính sải bước đi về hướng nhà vệ sinh, ngờ đâu chưa đi được hai bước –
Cơ thể yêu kiều xuất hiện giữa hư không, ngã ập vào lòng anh. Gò má Khúc Kim Tích nổi vệt đỏ rực không tự nhiên, ánh nhìn trong sáng, rúc người vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.
"Sếp Thẩm –"
Có người đang tìm kiếm Thẩm Thính khắp nơi, cuối cùng đã tìm thấy người, vội vàng chạy đến. Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, người nọ bỗng ngậm miệng, im thít.
Tiếng người nó khiến một số người chung quanh chú ý, nối nhau nhìn sang, bụng nghĩ hóa ra Thẩm Thính nấp ở chỗ này.
Sau đó nữa, sắc mặt những người nhìn qua cùng trở nên rất khó tả.
Vũ hội còn chưa bắt đầu đâu, thế mà Thẩm Thính đã ôm ôm ấp ấp với một cô gái? Phải anh thật không vậy?
Càng khiến họ há hốc nữa là, ấy thế cô nàng trong lòng Thẩm Thính kia lại còn ôm chặt lấy anh, miệng thốt ra những tiếng mềm tơi khiến người nghe chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như bị níu chặt, cơ thể cũng mềm hóa.
"Bố!"
Ai nấy nghệt mặt, biểu cảm trên mặt thống nhất như một – đờ mờ!
"..."
Mặt Thẩm Thính đen như đít nồi.