Một hồi trừng phạt qua đi, cuối cùng Khúc Kim Tích đã biết Thẩm Thính muốn biết điều gì – hóa ra là đang ghen.
Nhận thức này khiến cô cảm thấy buồn cười, không ngờ "lão già" khi ghen lại trông đáng yêu lạ.
Tất nhiên, suy nghĩ ấy chỉ có thể cất kỹ trong lòng, nhất quyết không thể nói ra.
"Em có thể bảo đảm, giữa em và Dụ Đồng không có bất cứ quan hệ nào hết. Chỉ là..." Khúc Kim Tích để mặc Thẩm Thính ôm mình trong lòng, gỡ những ngón tay dài dài đẹp đẽ của anh ra, nói, "Khúc Kim Tích ban đầu thì có quan hệ với anh ấy."
Cằm đàn ông tì nhẹ lên đỉnh đầu cô, ngửi hương sữa thoang thoảng từ người cô, ừ một tiếng.
Khúc Kim Tích kể lại quá khứ của nguyên chủ và Dụ Đồng cho Thẩm Thính, cuối cùng bảo: "Thực ra Khúc Kim Tích ban đầu cũng không xấu, cô ấy chỉ dùng sai cách với hơi ngốc thôi."
"Hơn nữa... ở trong cái giới này, nếu cô ấy không tự tính toán cho mình thì sao có thể giành được tài nguyên cơ hội tốt. Huống hồ cô ấy cũng có nguyên tắc, chưa từng có ý định bán mình. Nếu anh có thể hiểu về cô ấy một cách nghiêm túc, anh sẽ không ghét cô ấy đâu."
Cô không nhìn thấy Thẩm Thính, tất nhiên không thể trông tới đôi mắt anh. Đôi mắt anh không một gợn cảm xúc chập chờn, chỉ dần trở nên sâu thảm.
"Anh xin lỗi." Bẵng một lúc trôi đi, anh nói nhỏ, "Bất kể Khúc Kim Tích khi xưa là người thế nào, anh cũng không thể thích cô ấy."
Lời này là xin lỗi cho lúc cô mới xuyên tới, anh chưa nhận ra nên vẫn đối xử với cô bằng thái độ như với Khúc Kim Tích ngày xưa..
Tính cách một người thay đổi trời vực, Thẩm Thính đã cảm nhận được ngay từ đầu.
Khi xưa anh nghi ngờ Khúc Kim Tích có hai nhân cách, vì vậy cất công tới hỏi bác sĩ tâm lý của mình.
Từ lời kể của anh, bác sĩ tiến hành phân tích, xác nhận là quả thật có khả năng tồn tại hai nhân cách. Nhưng sau đó thông qua quan sát, Thẩm Thính đã loại trừ khả năng hai nhân cách, chắc chắn rằng Khúc Kim Tích là một người khác.
Anh không thể nói rõ lý do tại sao mình dám chắc như vậy, dường như từ trong cõi vô minh có một linh tính mách bảo anh là như thế.
Nuôi dưỡng cô, chọc ghẹo cô, thích nhìn dáng vẻ cô tức tối mà không thể làm gì, thích nhìn cô ăn, thích quan sát mỗi một hành vi cử chỉ của cô.
Khi quan sát và nhận ra điều không ổn, Thẩm Thính mới phát giác mình đã để ý tới cô quá mức bình thường.
Anh của lúc ấy vẫn chưa biết rằng đây là thích. Đã có một dạo, anh cho rằng sự để ý với cô chỉ giống như cảm giác nuôi thú cưng.
Hồi tiểu học Thẩm Kế từng nuôi một con chó, Thẩm Thính bị bắt ép phải đứng xem quá trình Thẩm Kế chăm thú cưng, lòng yêu quý thú cưng xuất phát từ sâu trong thâm tâm. Do đó khi Khúc Kim Tích biến thành đủ loài thú con, Thẩm Thính thích cô như kiểu thích thú cưng cũng là hết sức bình thường.
Cho đến khi vào đoàn phim "Mưu trang", thấy cô hay qua lại với Dụ Đồng, đồng thời còn vô tình nghe thấy Dụ Đồng bảo trợ lý của mình lén dặn nhân viên phát cơm của đoàn phim thêm phần ăn cho Khúc Kim Tích, anh mới nhận ra mình đang không vui.
Bởi vậy, anh cố tình mời mọi người phần đồ ăn thêm đắt đỏ, vậy là có thể quang minh chính đại thêm đồ ăn cho cô, cuối cùng lừa cô tới phòng trang điểm của mình cùng ăn.
Hôm đóng máy, Khúc Kim Tích uống nhiều đi vệ sinh. Thấy cô bước đi chao đảo, lo cô bị ngã, cũng lo cô bị bắt nạt nên anh đã lặng lẽ rời tiệc đi theo.
Khi tới gần, quả nhiên thấy một gã trung niên hói đầu đang động tay động chân với cô.
Thế mà cô vẫn tươi cười ngô nghê. Thẩm Thính tức không chỗ trút, xông lên đá gã đó ngất ngay tại chỗ. Vốn định dạy dỗ cô hai câu, nhưng trông bộ dạng ngốc ngơ của cô lại chẳng thể nhẫn tâm răn bảo.
Để biết cô say cỡ nào, anh thực hiện một phép thử, ngờ đâu cô lại nói là nhìn từ góc độ của mình sẽ thấy mũi anh có vẻ rất to.
Bao nhiêu giáo dục tu dưỡng của Thẩm Thính bị cô đập tan, không nhịn nổi quyết định hôn cô ngay trước nhà vệ sinh.
Cái hôn này khiến anh chắc chắn lòng mình – anh đã động lòng với cô gái mình vẫn luôn nuôi như nuôi thú cưng này.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Anh chưa từng thích một cô gái nào, cũng không biết nên đối xử với cái thích này ra sao. Trên thực tế, Thẩm Thính với kinh nghiệm yêu đương bằng không đã có hơi bối rối.
Để làm rõ cảm xúc của mình, lại đúng lúc ở nước ngoài có việc cần xử lý, anh đã lấy đó làm lý do đi nước ngoài, để Tần Tang ở lại chăm sóc cô.
Trước khi đi anh đã gặp mặt bác sĩ tâm lý của mình, nói rõ mọi suy nghĩ tính toán trong lòng cho bác sĩ.
Không ngờ bác sĩ tâm lý cũng là một chú cún ế rệ, không thể cho anh đề nghị hữu ích nào, chỉ khuyên anh cứ nghe theo lời trái tim mách bảo.
Từ đó, Thẩm Thính bắt đầu từng bước từng bước trên con đường bắt người vào lòng trong lặng lẽ.
Từ trước tới nay, bất kể làm gì anh cũng có tính toán kế hoạch rõ ràng, chưa bao giờ chần chừ lo sợ thất bại, bất kể là công việc hay công ty cũng đều áp dụng tác phong thái độ quả quyết, làm việc không do dự dông dài.
Nhưng với Khúc Kim Tích, anh lại đâm rụt rè e sợ.
Anh không chắc cô có thích mình hay không, cũng không chắc liệu sau khi mình bày tỏ cô có chịu chấp thuận, liệu chăng có vì sợ hãi mà bỏ trốn, rời xa khỏi anh.
Cứ cảm thấy bất kể mình làm gì cũng có tai hại, cuối cùng chỉ biết dùng cách thức ngốc nghếch là tiến từng bước âm thầm.
Dục tốc bất đạt.
Cô là vợ anh, là người anh thích, anh sẽ dùng hành động thực tế khiến cô từ từ cảm nhận được tình cảm của anh.
Chứ không chỉ bằng một câu tỏ tình chót lưỡi đầu môi.
Đồng thời, Thẩm Thính lại có bệnh chung của cánh đàn ông, không muốn cô sinh thiện cảm chỉ vì được mình đối xử tốt, do đó không cho cô biết tất thảy những việc mình đã âm thầm làm cho cô.
Anh nào biết được, nếu chỉ làm mà không chịu nói, sao con gái người ta hay rõ cái tốt của anh.
......
Khúc Kim Tích thôi nghịch ngón tay Thẩm Thính. Lời anh nói lặp đi lặp lại trong tâm trí mấy lần liền. Sau nửa phút, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thính, nhịn cười: "Anh đang tỏ tình với em đấy hả?"
Ngón tay mảnh dài lướt nhẹ trên đôi môi hồng, Thẩm Thính cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô, bật ra một tiếng "ừ" thật khẽ bằng âm mũi.
Tiếng "ừ" ấy ừ đến tận trong tim Khúc Kim Tích, tựa có cọng lông phớt nhẹ trái tim, khiến cô không nén nổi nụ cười nở rộ trên nét mặt.
Lão già không biết nói lời tình tứ, một chữ ừ này thôi đã đủ khiến người ta tê tái toàn thân.
......
Thêm mấy hôm nữa, thời tiết dần nóng lên. Tuân theo sắp xếp từ Ngũ Lập Thu, Khúc Kim Tích nhân lúc không đóng phim đi tham gia một hoạt động thời trang.
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích lộ mặt tại một sự kiện chính thức quy mô lớn sau khi Thẩm Thính công khai chứng nhận kết hôn. Ngũ Lập Thu không tới kịp, Khúc Kim Tích một mình dẫn theo Cổ Nhạc Nhạc đi trước.
Ban tổ chức đã ra chờ đón sẵn, vô cùng niềm nở, thái độ với Khúc Kim Tích chẳng khác chi thái độ với ngôi sao tầm cỡ, đến cả Cổ Nhạc Nhạc cũng phải chép miệng xuýt xoa: "Họ làm quá thật đấy."
Giới giải trí chính là như thế, nước lên thuyền lên tùy mặt gửi lời, lúc trước Khúc Kim Tích không nổi tiếng, đi đâu cũng chẳng ai ngó ngàng, cho dù có Ngũ Lập Thu dẫn đi người ta cũng chỉ nể mặt Ngũ Lập Thu.
Bây giờ nhờ "Mưu trang" mà danh tiếng cô tăng vọt, hợp đồng đại diện thi nhau kéo tới, tài nguyên dồn dập không đứt đoạn. Hơn nữa còn đã kết hôn với Thẩm Thính.
Bất kể thực lực bản thân cô hay thực lực của Thẩm Thính, hai người kết hôn, không ai dám coi thường cô nữa.
Cho dù có người nói xấu, cũng chẳng dám ngang nhiên mà gièm pha nơi công khai.
"Cô Khúc, đây là Khải Luân thợ trang điểm chúng tôi chuẩn bị riêng cho cô, cô xem nếu có yêu cầu gì với vấn đề trang điểm thì cứ việc nói với cô ấy."
Người phụ trách của ban tổ chức rất nhiệt tình, chỉ sợ có sơ suất với Khúc Kim Tích.
Khải Luân là một anh chàng tuổi ngoài ba mươi, ăn mặc rất "thời trang và nghệ thuật". Khúc Kim Tích không có yêu cầu đặc biệt, hai bên trao đổi khách sáo.
Chờ cho người phụ trách quay cuồng chạy đi, chỉ còn Khải Luân ở lại, anh thợ trang điểm này cứ nhìn Khúc Kim Tích, bỗng bật cười: "Mấy năm không gặp, giờ đúng là thay đổi quá nhỉ."
Khúc Kim Tích: "?"
Cổ Nhạc Nhạc nhìn anh ta cảnh giác.
"Cũng phải, giờ cô nổi tiếng rồi, quên tôi là bình thường. Lúc ấy thái độ của tôi với cô cũng chẳng ra sao." Vừa nói Khải Luân vừa mở dụng cụ trang điểm, kiểm tra mặt mũi Khúc Kim Tích, "Ồ... da lại không tệ đi, còn ngày càng đẹp ra, chăm sóc tốt đấy. Cái quan trọng nhất của nữ diễn viên chính là khuôn mặt này, dựa vào khuôn mặt này thôi là có thể diệt sạch chín mươi phần trăm nữ diễn viên còn lại."
Khúc Kim Tích tìm kiếm kí ức về Khải Luân trong nguyên chủ, nghĩ mất cả buổi mới nhớ ra một bóng dáng loáng thoáng.
Nguyên chủ từng trao đổi với Khải Luân mấy lần trong một đoàn phim, hiềm nỗi là lúc đó...
"Anh là Mân Tây?"
"Cứ tưởng cô không nhớ nổi chứ." Khải Luân nhướng mày, nụ cười tươi hơn.
Khúc Kim Tích: "..."
Trong kí ức của nguyên chủ, Mân Tây là một cô gái da đen beo béo, trợ lý trang điểm trong đoàn phim – thợ trang điểm đi đâu, người làm trợ lý phải xách dụng cụ trang điểm theo tới đó.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Thợ trang điểm cấp cao thì chỉ trang điểm cho vai chính, còn diễn viên quần chúng hoặc vai phụ thường thường sẽ do trợ lý phụ trách, trang điểm lên có đẹp hay không dựa cả vào tay nghề của trợ lý.
Lúc ấy tuy Mân Tây hơi đen nhưng lại rất có tài trang điểm, nguyên chủ được cô ấy trang điểm cho vài lần, cảm thấy cô ấy rất có tài, từng cổ vũ cô ấy.
Nhưng lúc ấy Mân Tây hay bị sỉ nhục bắt nạt, tính cách trở nên âm u ít nói, mà danh tiếng Khúc Kim Tích cũng chẳng phải tốt đẹp gì, do vậy thái độ với Khúc Kim Tích chẳng ra làm sao cả.
Ba năm trôi qua, cô gái béo đen năm nào nay biến đổi trời vực, trở thành một chuyên gia trang điểm, cắt tóc ngắn gọn gàng, phong cách ăn mặc trung tính, cộng với cái tên Khải Luân khiến ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã cho rằng người này là nam.
"Tôi nhớ hồi đó cô đã nói với tôi, rằng nhất định cô sẽ nổi tiếng. Bây giờ đã làm được rồi, chúc mừng." Nhìn vào mắt Khúc Kim Tích qua gương, biết cô đã nhớ ra chuyện khi xưa, Khải Luân cong môi nở nụ cười bảnh trai.
Khúc Kim Tích cười đáp lại: "Tôi nhớ hồi ấy chị từng nói muốn gầy đi, trở nên xinh đẹp, trở thành một thợ trang điểm giỏi. Giờ chị cũng đã làm được rồi, chúc mừng."
"Vì câu này, hôm nay tôi sẽ cho cô thành bé cưng lộng lẫy nhất sự kiện."
"Cảm ơn nhé."
"Đừng khách sáo."
Khải Luân trang điểm cho Khúc Kim Tích theo kiểu xinh đẹp lộng lẫy, khí thế ngút trời, khi mặc cái váy đỏ ban tổ chức đã chuẩn bị vào, ngay khoảnh khắc cô xuất hiện, mọi tiếng hoan hô trong sự kiện tức thì ngừng bặt.
"! Hôm nay Khúc Kim Tích đẹp quá đáng luôn."
"Cô gái này đẹp quá!!!"
"Không ngờ tui lại sinh ra cảm giác Thẩm Thính không xứng với Khúc Kim Tích?"
"Trời hỡi trời, Khúc Kim Tích đã làm con rung động thật rồi, một cái ngoái nhìn này, má nó, con là nữ mà cũng thấy mềm cả người!"
......
Trên sự kiện, có nhà báo đặt câu hỏi về chuyện kết hôn —
"Cô Khúc, cô có thể chia sẻ với mọi người đôi chút bí quyết để theo đuổi nam thần, đồng thời kết hôn với nam thần là gì không?"
Đối mặt vô số ống kính, Khúc Kim Tích nở nụ cười xấu hổ lẫn ngại ngùng. Lớp trang điểm của cô theo phong cách lộng lẫy quyến rũ, nhưng khi để lộ nét mặt xấu hổ thế này lại hiện rõ vẻ hồn nhiên dễ thương không giả tạo.
Cánh nhà báo nhìn ngơ ngẩn.
"Việc này... anh đi hỏi thầy Thẩm xem, tôi cũng không biết."
"Ý của cô là, thầy Thẩm mới là người theo đuổi?"
"Không," Khúc Kim Tích nghiêm mặt, "Ý của tôi là, anh Thẩm đã dặn tôi rằng nếu nhận được những câu hỏi thế này thì cứ bảo mọi người tới hỏi anh ấy."
"Cô nghe lời Thẩm Thính thế ư? Không cảm thấy Thẩm Thính quá gia trưởng ư?" Một nữ phóng viên thấy Khúc Kim Tích như thế, trong bụng cười thầm, hỏi chuyện sắc bén.
Trước nữ phóng viên ăn nói sắc lẹm, Khúc Kim Tích cười đến là ngoan ngoãn vô hại, giọng nói ngọt ngào: "Bọn em còn tân hôn mà, tất nhiên phải chồng hát vợ bè chứ ạ."
Cho cô ghen tị chết này.
Nữ phóng viên: "..."
Những người khác: "..."
Cái đờ mờ!