Nói cho chính xác, thì con dâu xinh đẹp không biến thành một đứa bé mà là thu nhỏ lại – bà Thẩm chính mắt nhìn thấy cơ thể Khúc Kim Tích biến hóa, co lại thành đứa bé trước mắt, những đường nét gương mặt non nớt không khác Khúc Kim Tích một ly.
Bà Thẩm giơ tay che ngực. Tuổi bà đã lớn, thình lình trông thấy cảnh tượng này, máu toàn thân dồn cả lên não, mặt mày xây xẩm, loạng choạng muốn ngã, làm Khúc Kim Tích sợ tới nỗi không tâm trí đâu lo tới tình trạng mình hiện giờ, vội vàng chạy lại: "Mẹ không sao chứ?"
Thoát ra khỏi miệng là tiếng trẻ con bập bẹ hơi sữa, lại ngó cái tay bé teo của mình, Khúc Kim Tích: "..."
"Tích Tích?" Bà Thẩm hít một hơi, dần bình tĩnh lại, vẫn không dám tin tưởng. Bà nhìn bé gái trước mắt, đồ rằng liệu có phải mình lớn tuổi rồi nên xuất hiện ảo giác hay không, tại sao con dâu lại co lại thành trẻ con thế này.
Khúc Kim Tích đáp thì không phải, mà không đáp cũng không đúng.
Nằm mơ Khúc Kim Tích cũng chẳng ngờ được mình lại biến về bộ dạng hồi nhỏ — nhìn vào tấm gương bên cạnh thấy rõ dáng vẻ mình hiện giờ, cô biết đó là bản thân hồi mới chừng hơn ba tuổi. Tuy rằng cô đã không nhớ rõ rốt cuộc hồi bé trông mình thế nào, song cảm giác của người ta sẽ không sai.
Lúc trước chỉ biến thành động vật hoặc một số vật chết đã trông thấy, giờ thì hay rồi, co thì co thôi, lại cứ phải co ngay trước mặt mẹ chồng.
Nếu làm bà Thẩm kinh hãi mà có mệnh hệ gì, chắc Khúc Kim Tích đập đầu vào tường luôn cho xong. Do vậy cô cứ mải nghĩ phải dùng lý do gì để qua mặt mẹ chồng, song giờ bà đã tận mắt trông thấy, dù cô muốn bịa lý do cũng không bịa nổi.
Hết cách rồi, trước ánh nhìn như đã trông thấy chuyện ngàn lẻ một đêm bản hiện thực, cô đanh mặt, trịnh trọng gật đầu.
Bà Thẩm hít sâu, lần đầu tiên gặp chuyện thế này nên hoảng hốt quýnh quáng, vô số ý nghĩ kì quặc khó tả chớp lên trong đầu – có phải con dâu bị ai nguyền rủa rồi không, thế nên mới thu nhỏ lại?
"Con, con chờ ở đây." Bà Thẩm quay lưng mở cửa. Bà phải đi tìm người đáng tin – Thẩm Thính.
Thẩm Thính đang ngồi đọc báo trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân hoảng hốt từ cầu thang vọng xuống, ngẩng đầu, thấy mẹ ruột lo lắng hớt hải, bèn cau mày đứng dậy: "Mẹ."
"Con, mau lên." Bà Thẩm túm ngay Thẩm Thính kéo đi, quay lưng chạy một mạch lên tầng, người làm đứng bên trông cảnh này đều ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
Bà Thẩm đoan trang nền nã có tiếng, bình thường bất kể làm gì cũng để ý vẻ ngoài hàng đầu, người làm trong nhà nghe lệnh bà chủ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Đây mới là lần đầu họ thấy bà chủ hoảng hốt nóng ruột như vậy, chẳng còn giống là bà nữa.
"Không phải mợ Hai chọc bà chủ giận rồi chứ?" Một nữ giúp việc thấy vậy, nhỏ giọng hỏi.
Chị Xuân quát khẽ: "Im miệng! Việc của chủ nhân từ bao giờ đến lượt cô chen lời."
Nữ giúp việc sợ tái mặt, cúi đầu không dám hó hé.
Thẩm Thính vô cùng khó hiểu trước hành động của mẹ. Lo bà Thẩm đi cầu thang trượt ngã, anh giơ tay ra đỡ, giọng nói điềm đạm: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói bình tĩnh khiến cõi lòng đang hoảng loạn rối ren của bà Thẩm dần lắng lại. Hai mẹ con đứng trên hành lang tầng hai, bà Thẩm ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính chăm chú.
Trước nay bà Thẩm luôn rất hài lòng về hai đứa con trai của mình, đặc biệt là Thẩm Thính. Tính Thẩm Kế hơi hoang dại, có khi đi biệt cả năm chẳng về, nhưng vì phải quản lý cả sản nghiệp của họ Thẩm nên cũng không làm gì được.
Nhưng Thẩm Thính thì khác. Bề ngoài Thẩm Thính có vẻ ngang bướng không dễ gần, song so với Thẩm Kế, Thẩm Thính vẫn nghe lời hơn nhiều.
Trong lòng bà Thẩm chớp lên vô số ý nghĩ. Khó lắm con trai út mới thích một người, cũng đã kết hôn rồi, hai vợ chồng đang lúc ân ái, giờ bỗng Khúc Kim Tích biến thành trẻ con, Thẩm Thính có thể chấp nhận không?
Song cũng không thể không cho anh biết. Khúc Kim Tích đang ở trong phòng để quần áo, việc này không thể giấu được, sớm muộn cũng phải cho anh hay rõ chân tướng.
"Tiểu Thính, mẹ nói chuyện này, con nhất thiết phải bình tĩnh." Lo con trai sẽ bị sốc, bà Thẩm chỉ có thể cẩn thận từng lời.
Thẩm Thính giật mình.
Nhà ngoại mẹ anh là dòng dõi nhà nho, khi xưa kết hôn với bố anh thực chất cũng là liên hôn thương mại. Nhưng bố mẹ anh tình cảm ân ái, cho dù sức khỏe bố không tốt, mắc bệnh qua đời, mẹ vẫn ở lại nuôi hai anh em khôn lớn, không tính chuyện đi bước nữa.
Bề ngoài mẹ anh khá dịu dàng, thực chất lại là một người mạnh mẽ độc lập. Hơn nửa đời người, chưa sóng to gió lớn nào mà bà chưa trải qua, phải việc thế nào mới có thể khiến bà lo lắng mất bình tĩnh như thế?
Nghĩ một lúc, trong lòng Thẩm Thính đã có đáp án.
"Mẹ, Kim Tích biến thành gì rồi?" Thẩm Thính mỉm cười hỏi.
Bà Thẩm như trời trồng, con trai nói thế là có ý gì? Nghĩa là con dâu thu nhỏ là việc bình thường ư?
"Mẹ..."
Trong phòng để quần áo, Khúc Kim Tích nghe tiếng hai người nói chuyện, kiễng cao mũi chân, cố gắng vươn tay với tới tay nắm cửa – khi biến hình chiều cao của cô còn hơi thấp hơn mấy đứa trẻ cùng lứa, do vậy phải kiễng chân với tay mới chạm được tới tay nắm cửa, gian nan mở cửa, ló đầu ra, nhỏ giọng nói: "Em ở đây này."
Thẩm Thính ngước mắt nhìn qua người mẹ. Trong một khoảnh khắc, mặt anh đờ ra, kế đó rời mắt bình tĩnh như thường, nói với mẹ: "Mẹ đừng lo, Kim Tích không sao, chuyện của cô ấy..."
Dừng một lát, thành công ngừng lại.
Trước giờ Khúc Kim Tích đã biến thành đủ các kiểu động vật đồ vật thực vật, nhưng biến thành bé gái thì chỉ mới lần đầu! Trong trí anh lúc này chỉ có gương mặt bé nhỏ dễ thương của cô.
"Chuyện của nó cái gì? Con đã biết trước rồi?" Bà Thẩm càng thêm khó hiểu.
Thẩm Thính hắng giọng, cất bước đi tới phòng để quần áo. Khúc Kim Tích nép mình sau cánh cửa, chỉ ló đầu ra, thấy anh đến gần, chẳng biết tại sao lại vô thức rụt đầu vào, đóng sầm cửa đè người giữ lại.
Chút sức ấy sao mà đủ?
Thẩm Thính nhẹ nhàng đẩy cửa. Khúc Kim Tích vội xốc tà váy che mặt, một nỗi xấu hổ khó hiểu ùa lên.
Cô đã quen với việc biến hình trước mặt Thẩm Thính, bất kể biến thành gì cũng không còn xấu hổ nữa, song hiện giờ...
Hồi tâm nghĩ lại, ấy thế suy nghĩ của cô lại là: Mình và Thẩm Thính đứng cạnh nhau, rành rành chính là hai cha con đó.
Khúc Kim Tích co đầu rút cổ né tránh, càng cảm thấy xấu hổ, từ đầu đến chân chẳng chỗ nào muốn cho Thẩm Thính nhìn thấy.
Trời mới biết tại sao ban nãy cô lại chủ động mở cửa!
Trong nhà nhiều người làm, lo bị phát hiện, bà Thẩm vào phòng rồi lập tức khóa trái.
Khúc Kim Tích tập tễnh chạy ra trốn sau lưng mẹ chồng. Chiều cao của cô chỉ tới lưng bà Thẩm, giơ bàn tay nhỏ nhỏ níu lấy tà áo bà.
Hành động này khiến bà Thẩm cứng đờ người.
Nhà cửa đã rất lâu không có trẻ con, dòng kí ức của bà không khỏi trôi về hơn hai mươi năm trước, thời hai anh em Thẩm Thính mới lên bốn, lên ba.
Lúc ấy chồng bà vẫn còn, hai đứa con cũng bám mẹ. Nhưng bà Thẩm có cách thức giáo dục riêng, cho rằng con trai không thể bám mẹ, từ nhỏ đã nghiêm khắc với hai anh em Thẩm Thính hơn cả ông nhà.
Sau con cái lớn dần, đã có dáng vẻ thiếu niên, ra ngoài học tập với ông cụ, bà Thẩm muốn khiến hai con bám mình đã chẳng được nữa.
Nhiều năm thế rồi, bà đã sắp quên cảm giác được trẻ con bám lấy.
Những người bạn cùng tuổi bà, ai nấy đều đã cháu bế cháu bồng. Nhưng vì không quá thân thiết, tất nhiên bà cũng ngại chơi với đám trẻ đó.
Giờ bỗng bị Khúc Kim Tích túm áo, cơ thể nhỏ bé tựa cả vào người, bỗng chốc gợi lên tấm lòng từ mẫu từ lâu đã ngủ sâu trong bà.
"Đừng có làm Tích Tích sợ!" Chẳng kịp nghĩ bà đã bật thốt, quay sang bế Khúc Kim Tích lên, "Đừng sợ, có mẹ đây rồi."
Thẩm Thính: "..."
Khúc Kim Tích: "..."
Cô đỏ mặt vùi mặt vào vai mẹ chồng, im lặng tự thôi miên bản thân: Giờ mị mới ba tuổi.
Trước đó bà Thẩm chỉ bàng hoàng quá độ, tới giờ đã dần bình tĩnh, liên tưởng tới lời Thẩm Thính, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, đừng có làm mẹ khó hiểu."
Thẩm Thính liếc trông ai kia đang tự giấu mình không nói chuyện, ngẫm nghĩ, nếu mẹ đã thấy tận mắt quá trình Khúc Kim Tích biến hình và cũng đã chấp nhận, thế thì không cần giấu bà chi tiết nữa.
Bèn nói: "Năm ngoái Kim Tích gặp tai nạn xe, sau đó thì thi thoảng lại biến thành những vật nhỏ..."
Anh uốn lưỡi lựa lời, kể rõ ràng tình huống, bà Thẩm nghe mà ngơ ngẩn ngạc nhiên. Nếu không do đã tận mắt chứng kiến, suýt nữa bà đã cho rằng Thẩm Thính bịa chuyện đùa mình.
Chuyện này rõ là chỉ trên ti vi mới có.
Một ý nghĩ chớp lên trong trí, bà Thẩm nhớ năm ngoái hồi Thẩm Thính và Khúc Kim Tích về mừng sinh nhật bà, sáng ra Khúc Kim Tích không xuống nhà ăn cơm, nói là bị cảm nên mình mẩy khó chịu. Lúc ấy bà đã hoài nghi, thậm chí cảm thấy có khả năng Khúc Kim Tích cố tình giả ốm, còn cho giúp việc lặng lẽ lên coi thử.
Giúp việc nói gì ấy nhỉ...
Bà Thẩm nghĩ thật kĩ. Hình như giúp việc bị con trai mắng tới nỗi bật khóc, nói gì mà đã làm rơi bí đỏ của cậu Hai. Sau đó bà lên phòng thăm Khúc Kim Tích, thấy sắc mặt cô tái trắng, bấy mới biết mình đã hiểu lầm, lòng sinh hổ thẹn.
Còn cả Thẩm Kế nữa, lúc ấy sắc mặt cả hai đứa con trai trong phòng đều rất lạ. Khi ấy bà không nghĩ nhiều, còn giờ —
"Quả bí đỏ lần trước, là Tích Tích biến thành?" Bà Thẩm ngần ngừ lên tiếng.
Nhận được câu trả lời khẳng định, bà Thẩm thì thào: "Bảo sao."
"Vậy tức là, hai ngày sau Tích Tích sẽ tự biến trở về?"
Theo như quy luật bình thường thì là như thế. Thẩm Thính tiếp tục gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ thả cô ấy xuống đi."
Bà xã biến thành đứa bé mấy tuổi đầu, khác hẳn những lần biến hình khi trước, bình tĩnh như Thẩm Thính mà cũng muốn bế trong lòng nghiên cứu cho thỏa.
Nhưng lại không thể giành người với mẹ, chỉ có thể khẽ khàng nhắc nhở.
Bà Thẩm toan nói thì bên ngoài bỗng có tiếng chị Xuân vang lên: "Bà chủ, nhà họ Cố gọi điện tới."
Bỗng nhớ tới buổi tiệc nhà họ Cố, đầu bà Thẩm lại giật lên nhưng nhức. Bà đã cất công chuẩn bị riêng lễ phục cho Khúc Kim Tích đâu đấy, mục đích chính là để tối nay sẽ chính thức giới thiệu con dâu – đồng thời, đây cũng là ý của ông cụ đang ở viện điều dưỡng.
— Nếu Thẩm Thính đã hoàn toàn chấp nhận Khúc Kim Tích, vậy cũng nên công bố cho mọi người sự tồn tại của Khúc Kim Tích.
Bây giờ Khúc Kim Tích biến thành như thế, còn dẫn cô đi tiệc kiểu gì được?
Hết cách, bà Thẩm chỉ đành đặt Khúc Kim Tích xuống, mải mốt đi nghe điện thoại, khi sắp đi nhấn mạnh với Thẩm Thính: "Không được bắt nạt Tích Tích."
Đoạn nói với Khúc Kim Tích: "Đợi lát mẹ về ngay."
Bà Thẩm đi nghe điện thoại, trong phòng để quần áo chỉ còn hai người. Khúc Kim Tích chỉ ước tìm được cái lỗ chui xuống, biết lúc này Thẩm Thính đang nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, cô phồng mặt bực tức: "Không được nhìn!"
Tiếc thay có khí thế có oai hùng hơn nữa cũng bị cái giọng hôi sữa phá hỏng, phối với cái mặt bánh bao tròn tròn trắng trẻo dễ thương, Thẩm Thính bỗng bật cười.
Hơn nữa càng lúc lại càng cười to, không mảy may có ý định kìm lại.
Khúc Kim Tích: "..."
"Anh đủ rồi đấy!" Cô xoa mặt, tức tối nói, "Hai ngày nữa là em biến về rồi."
Tuy rằng co lại thành trẻ con làm cô rất xấu hổ, nhưng có thể cử động có thể nói chuyện, nghĩ hồi lại cảm thấy vẫn tốt hơn biến thành động vật hoặc vật chết.
Nửa được nửa mất.
Da dày xíu nữa là ổn rồi.
"Lại đây." Thẩm Thính vẫy tay, điệu bộ như bọn buôn trẻ.
Khúc Kim Tích cứng cỏi không thèm qua. Cô kéo cái váy trên người – khi cô thu nhỏ, cái váy dài màu lam xinh đẹp này cũng bị thu nhỏ theo, mấy viên kim cương đính trên tà váy giờ chỉ còn là mấy đốm sáng, không thể nhận ra đó là kim cương.
"..."
Cô ôm ngực đau xót, chỉ có thể chờ đợi khi biến về bình thường, váy cũng trở về như dáng vẻ vốn có, không thì lỗ luôn cái váy này rồi.
Đang cúi đầu nhìn, bỗng eo bị siết chặt, cơ thể rời khỏi mặt đất – Thẩm Thính bế cô lên không trung bằng hai tay, nhờ vậy cuối cùng tầm mắt hai người đã ngang bằng nhau.
"Hóa ra hồi nhỏ trông em thế này." Thẩm Thính thành thạo bế Kim Tích bé nhỏ trên khuỷu tay, cho cô ngồi vững, còn Khúc Kim Tích với cơ thể đã thu nhỏ thì vô thức ôm lấy vai anh.
Cho dù biết Thẩm Thính sẽ không làm mình bị ngã, nhưng làm vậy mới có thể cho cô cảm giác thật sự an toàn.
Khúc Kim Tích hừ hừ: "Hồi bé em như thế này, anh thất vọng rồi hả?"
"Ranh con." Thẩm Thính véo gò má mềm nhũn của cô, đôi mày nhướng nhẹ, bàn tay chạm vào da thịt chưa lúc nào thích như bây giờ, hoàn toàn khác với cảm giác khi bóp Khúc Kim Tích bản động vật.
Làm anh bóp mãi không chán.
Đôi mắt đượm vẻ suy tư, hóa ra nuôi một đứa trẻ cũng rất thú vị — tuy rằng anh chỉ mới nuôi thôi.
"Em sắp tức rồi đấy." Nỗ lực giải cứu mặt yêu không kết quả, Khúc Kim Tích cắn răng đe dọa.
Thẩm Thính trêu: "Tức thử anh xem nào."
"Em..." Biết mình không thể dữ lại anh, Khúc Kim Tích chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyển chủ đề, thở dài nói, "Người làm ở hết bên ngoài, giờ em phải đi ra thế nào?"
Mọi người tận mắt trông cô bị bà Thẩm kéo tuột lên tầng, sau đó thì bỗng đâu một đứa trẻ đi ra, ai nấy sẽ nghĩ thế nào?
Trừ phi cô cứ ở mãi trên tầng hai, không cho người làm đi lên.
Trước đó biến thành thú con hoặc những vật khác không thể gặp ai thì cũng thôi, nhưng giờ biến thành thế này mà vẫn phải giấu giấu giếm giếm...
"Sợ à?"
"Còn lâu."
"Mạnh miệng."
"Thẩm Thính!"
Thẩm Thính cong môi cười xấu xa, dường như nghĩ đến gì, nụ cười hằn sâu. Khúc Kim Tích nghe tiếng anh thật trầm: "Anh không ngại nếu em gọi là bố đâu."
"..."
"Đằng nào cũng không phải chưa từng gọi."
"..."
Cửa mở ra, bà Thẩm đanh mặt đi vào.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Thính sượng cứng, hiếm khi có đôi phần bối rối.
Khúc Kim Tích cúi gằm đầu, vô cùng hy vọng bà Thẩm không nghe thấy đối thoại của họ ban nãy.
— Xấu hổ quá đi mất!
Bà Thẩm lên tiếng: "Mẹ quyết định dẫn cả Tích Tích tới nhà họ Cố."
Thẩm Thính: "?"
Bà Thẩm đi lên, giật phắt Khúc Kim Tích lại, trợn mắt lườm Thẩm Thính: "Đã bảo không được bắt nạt con bé rồi, cứ không chịu nghe."
Có đứa con nít ba tuổi mà cũng bắt nạt được, thằng con này của bà đúng là nuôi uổng công rồi.
Thẩm Thính: "..."
Thấy Thẩm Thính nếm trái đắng, Khúc Kim Tích mừng rơn, bỗng cảm thấy đã tìm được núi dựa, vội vã ôm chặt mẹ chồng. Đằng nào giờ cô cũng mới có ba tuổi, phải sử dụng hết tất cả đặc quyền của trẻ con!
Tiệc tối nay chắc chắn bà Thẩm phải tham gia. Khúc Kim Tích biến thành thế này, bà đã định không dẫn cô theo nữa. Song ban nãy đứng ở cửa nghe thấy lời Thẩm Thính, nghĩ nếu để Khúc Kim Tích lại thì chưa biết chừng sẽ bị thằng con bắt nạt thế nào.
Con dâu biến thành trẻ con, nhỡ con trai nổi hứng ham chơi, lại không có kinh nghiệm chăm sóc con trẻ, tay chân vụng về, xảy ra chuyện thì hậu quả khó mà đong đếm.
Mà cũng không thể để người làm biết chuyện của Khúc Kim Tích.
Nghĩ tới nghĩ lui, bà Thẩm vẫn cảm thấy dẫn theo bên mình sẽ an toàn hơn.
Thẩm Thính không biến sắc: "Lâu rồi không ghé nhà họ Cố, giờ thì vừa hay, con cũng đi cùng nữa."
Bà Thẩm toan từ chối, Thẩm Thính lại nói: "Mẹ bế Kim Tích xuống, định giải thích với đám chị Xuân thế nào?"
Bà Thẩm: "..."
Thế anh thì có cách giải thích?
Không lâu sau, bà Thẩm đã biết cách của Thẩm Thính là gì – anh tìm một cái túi xách tới.
Linh tính rất tệ trỗi dậy trong Khúc Kim Tích, cô vội vã trốn đi.
Nhưng đã muộn. Thẩm Thính vươn ma trảo tóm chặt lấy cô, nụ cười rất đỗi dịu dàng: "Ngoan."
Sau đó kiên quyết nhét Khúc Kim Tích vào túi.
Khúc Kim Tích: "!!!"
Cô vùng vẫy ló đầu chui ra khỏi khóa kéo, gương mặt bé cỡ bàn tay trông đến là tội nghiệp: "... Mẹ, con có thể không tham gia buổi tiệc của nhà họ Cố được không?"
Thẩm Thính giành nói trước: "Nếu không muốn trốn riệt trên tầng hai suốt mấy ngày tới, thì ngoan ngoãn làm như anh bảo."
"..."
Bỏ cô vào túi xách xách đi, khi về có thể vào nhà quang minh chính đại, người làm nhìn thấy, cứ giải thích bừa là con nhà nào đấy là xong.
Bởi vậy, bất kể có tới bữa tiệc của họ Cố hay không, miễn là không muốn mọi hoạt động bị giới hạn trên tầng hai, còn phải trốn tránh người làm trong suốt mấy ngày biến hình, cô buộc phải chui vào trong cái túi xách này.
Còn việc Khúc Kim Tích bỗng dưng biến mất – một người trưởng thành rời khỏi nhà lúc nào đó, người làm không nhìn thấy là rất bình thường. Không thiếu gì cớ.
Bà Thẩm trông Khúc Kim Tích chui vào túi xách mà chỉ thấy dễ cưng tan chảy tim gan, kế đó xót xa vuốt mái tóc bé gái mềm mềm: "Tiểu Thính nói không sai, đợi lên xe là có thể ra rồi."
Hai thắng một, Khúc Kim Tích chỉ đành im lặng rúc đầu vào túi, cứ thế được Thẩm Thính xách ra xe.
Đáng lý sẽ do tài xế của họ Thẩm lái xe, bà Thẩm bèn bảo tài xế về nghỉ ngơi, Thẩm Thính ngồi lên ghế lái.
Xe đi khỏi căn nhà chính của họ Thẩm, Khúc Kim Tích bò ra khỏi túi xách.
Bà Thẩm vuốt lại mái tóc cô bấy đã xù rối, bắt đầu hồi tưởng: "Hồi xưa sinh Tiểu Kế xong, mẹ đã muốn làm thêm đứa gái cho có nếp có tẻ. Đến khi có thai, đi xét nghiệm mới biết lại là con trai, lúc ấy bỏ thì không nỡ, nên là mới có Tiểu Thính."
Khúc Kim Tích im lặng ngồi nghe. Thẩm Thính cũng không hó hé một chữ.
"Từ khi mang thai Tiểu Thính đến khi sinh nó ra, Tiểu Thính vẫn luôn rất ngoan, chẳng hề nghịch ngợm quấy phá. Nhưng đến hồi ba, bốn tuổi thì vẫn rất nghịch, còn nghịch hơn cả anh nó." Bà Thẩm nói.
Ý thức được mẹ ruột sắp phơi lịch sử đen hồi nhỏ của mình ra trước Khúc Kim Tích, Thẩm Thính vội nói: "Mẹ, mẹ nên dặm lại son phấn đi."
Lý nào bà Thẩm không biết ý đồ đánh trống lảng của con trai, hoàn toàn mặc kệ. Bà thắt bím một bên cho Khúc Kim Tích xong rồi, tiếp tục thắt tới bên còn lại, vừa thắt vừa nói: "Chẳng biết nhìn thấy ở đâu mà Tiểu Thính lén trộm đồ trang điểm của mẹ, nhân lúc anh ngủ mà trang điểm làm tóc cho anh nó, làm xong còn lấy máy ảnh ra chụp lại, bị anh nó tức tối đuổi đánh cả ngày trời."
Khúc Kim Tích: "..."
Không nghĩ nổi hồi nhỏ Thẩm Thính cũng có một mặt như thế.
Thẩm Thính không thể ngăn mẹ ruột bôi nhọ hình tượng của mình trước mặt bà xã, chỉ biết cắm đầu lái xe. Chờ khi tới nhà họ Cố, Khúc Kim Tích đã được nghe không ít chuyện hay ho của Thẩm Thính hồi nhỏ, cùng lúc đó cũng được bà Thẩm thắt cho mấy bím tóc buộc cao trên đỉnh đầu.
Da trắng mịn màng, đôi mắt to tròn trong suốt lấp lánh, khi cười mi mắt cong như vành trăng, khuôn mặt nho nhỏ toàn thịt phúng phính, Tiểu Kim Tích độ chừng ba tuổi thiệt nom hệt cái bánh trôi vừa trắng vừa tròn, người gặp người yêu.
Bà Thẩm chỉ ước đôi tay mình có thể khéo léo hơn, ăn diện cho Tiểu Kim Tích dễ thương hơn nữa.
"Đi thôi."
Họ Cố và họ Thẩm có qua lại làm ăn. Họ Cố không có con trai, lại có ba cô con gái. Hồi xưa khi nhắm con dâu cho hai thằng con của mình, bà Thẩm cũng từng suy xét đến nhà họ Cố.
Hiềm nỗi trong ba cô con gái nhà họ Cố thì hai cô lớn đã lấy chồng từ sớm, chỉ còn con gái thứ ba. Cô ba kém hơn hai đứa con trai của bà khá nhiều tuổi, bà Thẩm mới loại ra. Sau đó nữa thì Thẩm Thính lấy Khúc kim Tích.
Còn về Thẩm Kế, bà đã hoàn toàn không quản nổi.
Cô Ba họ Cố tên Cố Niệm Thu, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài trở về. Bữa tiệc này của họ Cố được tổ chức chính là để mừng con gái hoàn thành việc học về nước, mời đông đảo các phú thương danh nhân tới tham dự.
"Cô Thẩm, lâu quá không gặp cô, cô đúng là ngày càng trẻ tuổi." Được tin bà Thẩm đã đến, Cố Niệm Thu hớt hải ra đón.
"Nói vớ vẩn." Bất kể đã bao nhiêu tuổi, nữ giới vẫn luôn rất vui khi được khen trẻ trung. Bà Thẩm quở, "Mấy năm không gặp, giờ mới về đã dẻo miệng hơn hẳn rồi."
Cố Niệm Thu cười tươi như hoa: "Làm cô vui là cháu cũng vui rồi."
Đoạn chuyển mắt, ngạc nhiên: "Anh Hai Thẩm?"
"Bình thường chỉ được thấy bóng anh trên ti vi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp người thật. Anh Hai Thẩm, em có tới mấy người bạn ngoại quốc là fan trung thành của anh đấy. Em đành mặt dày xin anh mấy chữ ký vậy, có được không?"
"Được." Thẩm Thính khẽ gật đầu, thần thái xuất sắc, ngay cả Cố Niệm Thu từng gặp rất nhiều trai đẹp ở nước ngoài thì giờ tim cũng tự động gia tốc, suýt đã không cưỡng lại cám dỗ.
May mà cô không thích anh.
Khi vào, bà Thẩm đi hơi vượt lên trước, Thẩm Thính dắt Khúc Kim Tích theo sau – giờ Khúc Kim Tích chỉ cao tới đùi Thẩm Thính, để giúp cô theo kịp, tất nhiên Thẩm Thính phải đi chậm lại.
Song từ góc nhìn của Cố Niệm Thu thì lại hơi khuất tầm mắt, do đó không thể nhìn thấy Khúc Kim Tích ngay từ đầu. Đến khi nhận ra, hai mắt Cố Niệm Thu vụt sáng: Cô bé xinh quá!
Một nắm nho nhỏ, lập tức khơi dậy tình mẹ trời sinh trong phái nữ.
Cố Niệm Thu là một cô gái giỏi giang tháo vát, những năm nay vẫn luôn chăm chỉ học tập ở nước ngoài. Người cô thích là Thẩm Kế, biết Thẩm Kế chỉ coi mình là bé gái, sẽ không thích mình.
Vì muốn có đủ tư cách đứng bên Thẩm Kế, Cố Niệm Thu nghĩ đủ mọi cách khiến mình trở nên ưu tú hơn.
Những việc ấy chỉ là suy nghĩ nằm sâu trong thâm tâm cô, không ai hay biết. Cô thích Thẩm Kế, tất nhiên cũng sẽ chú ý tới họ Thẩm. Thẩm Thính là em trai Thẩm Kế, lại là nghệ sĩ đang nổi tiếng trong showbiz, Cố Niệm Thu muốn không biết cũng không được.
Bởi vậy, không những biết Thẩm Thính đã kết hôn mà cô còn biết cả việc đối tượng kết hôn của anh là Khúc Kim Tích. Tối nay Thẩm Thính tới nhà họ Cố, theo lý sẽ dẫn cả bà xã đi cùng, ai ngờ anh lại dắt theo một bé gái trắng trẻo dễ thương.
Cố Niệm Thu bật thốt: "Anh Hai Thẩm, đây là con anh hả?"
Thảo nào lại công khai, hóa ra con của Thẩm Thính và Khúc Kim Tích đã lớn tướng thế này rồi?
Khúc Kim Tích: "..."
Cô chầm chậm ngẩng đầu đánh giá cô Ba nhà họ Cố. Gương mặt xinh đẹp phóng khoáng, là một mỹ nhân rạng ngời nổi bật, tuy thế... mắt nhìn không được.
Cô giống con gái Thẩm Thính chỗ nào?!
Bà Thẩm khụ một tiếng, dùng tới lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước, vuốt mấy bím tóc vung vẩy của Kim Tích bé nhỏ, nói: "Niệm Thu, cháu hiểu lầm rồi, đây là con nuôi cô mới nhận, tên Kim Kim. Bố mẹ con bé gửi nó ở chỗ cô một thời gian, hôm nay sẵn tiện dẫn tới đây chơi."
"Ra là như thế." Cố Niệm Thu thè lưỡi tinh nghịch. Trước mặt bao người ở đây, cô Ba Cố ngồi ngay xuống không do dự, đặt ngang mắt với Tiểu Kim Tích – nguyên cô nàng nghĩ cô bé này là con nuôi mà bà Thẩm mới nhận, vậy tức cũng là em nuôi của Thẩm Kế, không chừng về sau sẽ thường xuyên gặp mặt.
"Chào Kim Kim nhé, chị là Cố Niệm Thu." Đoạn gỡ sợi dây chuyền cỏ bốn lá trên cổ xuống, "Đây là dây chuyền chị tự tay làm, có thể mang vận may tới đấy. Giờ tặng nó cho em, chị đeo lên cho em nhé, được không?"
Trong mấy buổi tiệc của giới thượng lưu rất hay gặp mấy bạn nhỏ, tặng vài món trang sức nho nhỏ cho bọn trẻ để thể hiện sự yêu thích là việc rất bình thường.
Nếu giờ mà từ chối sẽ chỉ gây lúng túng.
Vậy nên cả bà Thẩm và Thẩm Thính đều không nói gì.
Khúc Kim Tích rầu lắm thay. Cô nên nhận hay là không nên nhận đây?
Tại sao cô gái này lại tốt với mình quá vậy?
Dây chuyền do Cố Niệm Thu tự làm, nhưng nguyên liệu thì thoạt trông đã biết không hề rẻ. Cũng không thể vô duyên vô cớ tặng cho cô món quà giá trị thế chứ.
Hết nhìn Cố Niệm Thu lại ngẩng lên nhìn Thẩm Thính đang mỉm cười, Khúc Kim Tích bỗng hiểu ra là duyên cớ làm sao: Cô Ba Cố này, hơn nửa là thích Thẩm Thính.
Tiểu Kim Tích giằng khỏi tay Thẩm Thính, nắm ống quần tây của anh, hai ngón tay âm thầm véo mạnh vào đùi Thẩm Thính.
Thẩm Thính: "..."
Nụ cười trên mặt nhạt đi đôi phần, anh thoáng cụp mắt, thấy ngay cô bé con chỉ cao tới đùi mình kia ngẩng mặt lên cười, cất giọng trẻ con non nớt: "Cảm ơn chị, nhưng anh Hai Thẩm bảo em rồi, nếu có chị xinh đẹp nào tặng quà thì không được nhận, nên Kim Kim chỉ xin nhận ý tốt của chị thôi."
"Tại sao?"
Khúc Kim Tích ưỡn ngực, nghiêm trang nói: "Tại vì anh Hai Thẩm nói, chị xinh đẹp tặng quà cho em tức là muốn bắt chuyện với anh ấy."
Cố Niệm Thu: "..."
Thẩm Thính: "..."
Bà Thẩm vô thức nhìn con trai, chốc sau cúi đầu nhịn cười, cố gắng duy trì vẻ đoan trang nền nã.
Tác giả có lời:
Bạn học Tích Tích sẽ giữ nguyên dáng vẻ ba tuổi một thời gian nha.
— Ban đầu định viết truyện này kể về hành trình Tích Tích biến thành bạn nhỏ ba tuổi, trở thành ngôi sao nhí, nhưng tại đề tài hơi nhạy cảm nên đành phải thay đổi.
Tới giờ vẫn không nỡ bỏ luôn cốt truyện này, nên sẽ viết thêm vào ngoại truyện, các tình yêu thích thì có thể coi tiếp nha ~