Nếu lời này do người lớn nói không chừng sẽ khiến mọi người hiểu lầm, nhưng nếu người phát ngôn là một bạn nhỏ thì lại thành trẻ con thật thà, ngây thơ dễ thương.
Hơn nữa nếu có ai lúng túng thì cũng chỉ có mình Thẩm Thính.
Cố Niệm Thu vui vẻ, không nhịn được thò tay bẻo gò má phúng phính của bảo bối nhỏ: "Anh Hai Thẩm của em nói bậy đấy, không cần nghe đâu. Để chị đeo lên cho em."
Sau đó đeo sợi dây chuyền lên cổ Khúc Kim Tích, nhân thể ấn lên má Tiểu Kim Tích một cái thơm.
Khúc Kim Tích: "..."
Từ khi lớn tới giờ mới lần đầu được con gái thơm, mùi vị khó tả.
Lễ phép căn bản khiến cô không giơ tay lau mặt, chỉ biết cười ngoan lành: "Cảm ơn chị xinh đẹp."
Cố Niệm Thu là vai chính tối nay, không tiện đứng nói chuyện với họ mãi, chào hỏi xong là đi.
"Tích Tích, qua bên này với mẹ." Bà Thẩm trông thấy mấy người "bạn" cùng tuổi với mình. Vì một nguyên nhân đặc thù nào đó, bà muốn dẫn Tiểu Kim Tích dễ thương qua đó để khoe.
Tình cờ các bà nọ đang tụ tập cùng thảo luận về cháu trai cháu gái nhỏ tuổi trong nhà. Bình thường bà Thẩm không chen lời nổi, nhưng giờ thì tình hình đã khác.
Tích Tích nhà bà phải xinh hơn mấy đứa bé kia nhiều.
Sở dĩ Thẩm Thính đi theo chính là vì không muốn Khúc Kim Tích rời khỏi tầm mắt mình. Bà Thẩm dẫn Khúc Kim Tích tới chỗ mấy bà bạn, tất nhiên một người đàn ông như anh cũng ngại đi theo.
Nếu vậy, Kim Tích bé nhỏ sẽ không ở bên anh nữa.
Thẩm Thính có thể đồng ý?
"Mẹ, bên đó toàn người lạ, cô ấy còn nhỏ, không ổn đâu." Thẩm Thính nói, "Vả lại trẻ con dễ đói, con dẫn cô ấy đi kiếm cái ăn. Mẹ đi đi."
Nói rồi chưa cho bà Thẩm kịp đáp đã bế ngay Tiểu Kim Tích lên hòa vào đám đông. Giáo dục bà Thẩm nhận được khiến bà không thể làm cái chuyện cướp người giữa bao con mắt, chỉ biết thở dài ngao ngán, quay lưng đi tới hội chị em.
"Đinh Lan, ban nãy tôi nghe bà nói mới nhận đứa con gái nuôi, là thật hả?" Một phu nhân híp mắt cười hỏi, những phu nhân khác dỏng tai lắng nghe.
Bà Thẩm tên Mai Đinh Lan, khi tụ tập với hội phu nhân giàu có đều gọi tên thật của nhau.
Tiệc tùng ấy mà, đàn bà xúm lại thì không thể thiếu tiết mục buôn chuyện. Bà Thẩm và con trai dắt theo một bé gái tới dự tiệc, chuyện bé gái nọ là con gái nuôi bà Thẩm mới nhận đã nhanh chóng lan rộng. Việc này khiến các phu nhân khác vừa tò mò vừa không ngoài dự đoán.
Mai Đinh Lan đã từng này tuổi mà còn nhận con gái nuôi? Nghĩ kiểu gì cũng thấy rất lạ.
Nghĩ lại mấy chục năm trước khi Mai Đinh Lan về làm dâu họ Thẩm, lúc ấy đã có không biết bao nhiêu cô gái hâm mộ ao ước, cảm thấy bà thật quá là tốt số, còn được chồng đối tốt yêu thương. Ngờ đâu chỉ mấy năm sau, ông Thẩm đã mắc bệnh qua đời. Đa số mọi người đều cảm thấy được an ủi – cho dù lấy chồng tốt hơn tôi thì thế nào, giờ chẳng phải cũng làm góa phụ?
Không ngờ bà vẫn ở lại họ Thẩm suốt mấy chục năm nay, không đi thêm bước nữa, nuôi dưỡng hai đứa con trai, chăm sóc cụ Thẩm, tuy rằng không quản lý việc công ty nhưng mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay bà quán xuyến lo liệu, làm việc chắn vén đâu ra đấy.
Bởi vậy, người trong giới ai cũng biết Mai Đinh Lan dầu có bề ngoài đoan trang dễ gần, thực tế lại không dễ đối phó.
Mỗi lần tiệc tùng gặp mặt, có người bóng gió xỉa xói – mỉa mai Thẩm Thính là cậu Hai họ Thẩm mà lại vào giới giải trí làm diễn viên gì gì đó. Trong quan niệm của thế hệ trước, diễn viên là con hát, hèn kém không thể vào mắt họ.
Tập đoàn Thẩm thị to lớn thì không vào, cứ phải ra ngoài lộ mặt.
Sau đó từ việc này lại phỏng đoán liệu có phải Thẩm Thính và Thẩm Kế phát sinh tranh chấp tài sản, cuối cùng Thẩm Kế giành được tập đoàn Thẩm thị không lồ, Thẩm Thính không có quyền thừa kế, mới sa ngã mà vào showbiz hay không.
Những người đồng tình lại không hề ít. Đôi khi tình cờ nghe được, bà Thẩm chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Những người kia cũng chỉ dám gièm pha mấy câu sau lưng, còn khi đối mặt họ Thẩm thì chẳng dám hó hé một chữ. Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Con người ấy mà, đôi khi ganh ghét là thứ rất khó hiểu, chỉ cần người khác tốt hơn mình thôi là sẽ thấy không thoải mái.
Bây giờ Mai Đinh Lan nhận con gái nuôi, lập tức có người không kiềm được suy nghĩ – liệu có phải là con riêng của Mai Đinh Lan không đây.
Họ nghĩ với một ít ác ý, Mai Đinh Lan ở góa bấy nhiêu năm, từ trẻ tới giờ đã là hơn nửa đời người, một người phụ nữ, có thể giữ mình được bao lâu?
Họ Thẩm lại lắm tiền, miễn có đủ tiền, chăm sóc cơ thể tốt, với độ tuổi của Mai Đinh Lan hiện giờ, lại tính tuổi của đứa bé kia, hơn bốn mươi sinh một đứa cũng không phải là không thể.
Ở bữa tiệc tầm cỡ như tiệc của họ Cố, dắt một đứa con gái nuôi tới là đã đủ thấy yêu thương con bé thế nào.
Bà Thẩm đã qua lại với những quý bà này hơn nửa đời, ai thật lòng ai giả ý ai đang chờ xem kịch hay, trong lòng bà rõ ràng rành mạch.
Bà dẫn Khúc Kim Tích tới đây, mục đích chẳng có gì ngoài khoe khoang.
Trong những quý bà này, có người đã có cháu, có người thì không thể sinh con, chồng nuôi tình nhân bên ngoài, sinh ra con riêng, mới nhận về nuôi dưỡng.
Như bà Quế híp mắt cười hỏi chuyện đằng trước đây thì còn ghê gớm hơn, con trai bà ta đã lấy vợ, bà ta lại không thích, chê gia đình con dâu nghèo hèn, ép con trai ly hôn với vợ. Anh con trai không đồng ý, bà ta tức tối đẩy ngay con dâu đang mang thai xuống cầu thang làm con dâu sảy thai, đau khổ quyết định ly hôn.
Sau nữa bà Quế nhanh chóng bắt con trai kết hôn và một cô gái bà ta ưng ý, không ngờ con dâu mới sinh được một đứa con gái, bà Quế tức thì không vui, nhìn kiểu gì cũng thấy dâu mới không ưng máy, ngày ngày soi mói bắt bẻ. Cô vợ hai này cũng là con nhà có của, chỉ là không bằng họ Quế, tức giận lên đầu cũng đòi ly hôn, bỏ đứa con gái mới sinh không lâu lại rồi về nhà mẹ đẻ.
Con trai cũng vô cùng bất mãn với hành động của mẹ mà bỏ ra nước ngoài, định cư luôn bên ấy, không trở về nữa.
Bấy giờ bà Quế mới đâm hoảng, sợ con trai thực sự không nhận mẹ — chồng bà đã có không ít tình nhân và con riêng bên ngoài, nếu con trai còn không chịu đoái hoài, ngày sau gia sản phải làm sao.
Bèn dịu giọng dỗ con trai quay về, con trai chỉ bảo bà ta cứ lo chăm sóc cho đứa con gái mới sinh trước, chăm cho tốt rồi sẽ về.
Vì con trai, bà Quế đành hết lòng chăm sóc cháu gái, cứ nuôi như thế lại cũng sinh ra tình cảm, cảm thấy cháu gái cũng có cái tốt của cháu gái.
Lần trước bà Thẩm đã gặp cô bé đó, thấy béo trắng béo tròn, trông rất dễ thương. Hiềm nỗi tính tình lại kiêu căng ngạo mạn, chẳng hề có sự ngây thơ của con trẻ.
Bà Quế còn nhân đó mỉa mai bà Thẩm, nói cả hai đứa con trai của bà đã quá ba mươi hết rồi mà vẫn chưa được lấy một đứa cháu, còn nhân đó giới thiệu đứa cháu gái họ hàng xa của mình cho bà coi thử, để nếu cháu được về làm dâu họ Thẩm thì mình cũng thơm lây.
— Ganh ghét thì ganh ghét, nhưng họ Thẩm đơn giản ít người, miễn được gả vào đó, ngày sau kiểu gì cũng được chia không ít tài sản.
Nghe lời bà Quế, bà Thẩm mỉm cười: "Đương nhiên là thật, con bé đúng là ai gặp nấy thương, tôi nhìn cái đã thích rồi. Nói chứ đã lâu rồi tôi không chăm trẻ, bố mẹ nó gửi nhờ ít ngày, tôi còn lo không thể chăm đàng hoàng, không ngờ con bé mới ba tuổi mà đã hiểu chuyện lại biết quan tâm, như áo bông tri kỷ của mẹ vậy."
"Người lớn bận việc thì nó ngồi yên đọc sách. Con bé mới ba tuổi nhưng đã nhận mặt ít chữ, còn biết đọc Ba trăm bài thơ Đường đấy." Dứt lời, bà Thẩm cố tình ngừng hai giây mới tiếp, "Bố mẹ nó lo nó trầm quá, trẻ con thì phải hoạt bát một chút chứ. Mạn Nhu, Tiểu Thi nhà bà hoạt bát thật đấy, lần trước ở họ Tần còn rất can đảm, cứ đuổi đánh chó của bà Tần mãi. Bà chỉ tôi ít kinh nghiệm xem làm sao mới khiến bọn trẻ hoạt bát hơn đi."
Nghe lời này, những người xung quanh im lặng mấy giây.
Họ Tần cũng là hào môn, bà Tần nuôi một con chó, vô cùng yêu thương. Lần trước nhà họ tổ chức một sự kiện nhỏ, mời một số các phu nhân tới gặp mặt trước, bà Quế đã dẫn cháu gái cùng đi.
Cháu gái bà ta tuy tới làm khách song chẳng những không coi mình là khách mà còn đánh nhau với đứa con nít nhà họ Tần, cướp đồ của người ta, cuối cùng chọc phá chó cưng của bà Tần.
Cún cưng mất kiên nhẫn rống lên mấy tiếng, con bé lấy ngay món đồ trên bàn ra sức đánh đập. Con chó tốt tính, cho dù bị đánh cũng chỉ sủa dọa chứ không cắn trả. Mình mẩy con chó bị một vết thương dài, lông trên người cũng bị cô bé giật mất mấy nắm.
Bà Tần nổi giận tại chỗ, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng quyết định kết thúc buổi tiệc sớm, còn nói là lần sau không muốn nhìn thấy cháu gái bà Quế ở những buổi tụ tập công khai.
Từ đó hai nhà có ngăn cách, hầu như không còn qua lại.
Bà Thẩm bỗng nhắc tới chuyện này, thế có khác gì chọc vào nỗi đau của người ta. Nhưng sự kiện lần đó bà Thẩm không đi, không có mặt tại hiện trường, không biết rốt cuộc tình hình thực tế ra làm sao. Người ta nói không biết thì không có tội, vả lại thái độ bà còn rất mực chân thành, không có vẻ gì là châm chích trào phúng.
Do đó bà Quế cũng không tiện nổi giận. Làm to chuyện lên trước mặt bao người thế này thì lại có vẻ như mình hẹp hòi. Hơn nữa cháu gái bà ta đánh chó là sự thật, giáo dục không tốt cũng là sự thật.
Song mỗi lần ra ngoài bà Quế đều sẽ hết lời khen cháu gái mình thông minh hiểu chuyện thế nào, chỉ ước được rêu rao cháu gái mình cho cả thế giới biết, từ lâu đã khiến nhiều người phản cảm.
Do vậy, với địa vị của họ Thẩm trong giới thượng lưu, cho dù bà nói thẳng thừng, không nể mặt mũi như thế thì cũng không thể làm gì được.
HUống hồ bà Thẩm còn đã nói rất uyển chuyển.
Bà Quế chỉ biết cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt. Với tính cách bà Thẩm thì bình thường sẽ không làm người khác mất mặt như thế, chẳng biết hôm nay là bị làm sao.
Bà Quế có khổ khó nói, cười giả lả: "Gì mà kinh nghiệm với chả không kinh nghiệm. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, người lớn chỉ cần để ý dẫn dắt là được rồi."
Bà Thẩm cười cười, không đáp.
Lại có người nói: "Ba tuổi mà đã học thuộc ba trăm bài thơ Đường, còn biết mặt chữ, cô bé giỏi thật đấy."
Lời này xen lẫn hoài nghi, bà Thẩm không lấy làm để bụng, trộm nghĩ chẳng những thuộc ba trăm bài thơ Đường mà Tích Tích nhà mình còn biết đủ thứ nữa kìa.
Tuy không thể nhân hôm nay để công khai giới thiệu con dâu cho mọi người, nhưng bà Thẩm vẫn còn muốn khoe khoang bằng một phương thức khác. Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
"Con bé được Tiểu Thính dẫn đi rồi, lát nữa sẽ dẫn tới đây cho mọi người nhìn thử."
"Hể, bà tính để cậu Hai thử trước cảm giác làm cha đấy hả?"
Bà Thẩm chỉ cười không đáp.
Ở đây mọi người bàn tán sôi nổi, bà Thẩm đã thành công khoe Tiểu Kim Tích hết lượt, khiến dù chưa đến chào nhưng tất cả các quý bà đều đã được nghe tên.
Phía bên kia, Thẩm Thính đang dẫn Khúc Kim Tích đi kiếm ăn. Trên tiệc có đủ loại món ăn đa dạng, cần gì có nấy, bày đầy trên bàn, thơm ngon đẹp đẽ.
Khúc Kim Tích nom mà ứa nước miếng.
"Muốn ăn cái gì?"
Từ khi biến hình đến giờ, cô đã dần quen với cơ thể trẻ nhỏ. Hơn nữa chịu ảnh hưởng của cơ thể, cô cũng không ngăn nổi những tính trẻ con lộ ra – nếu biến hình thành động vật, cô sẽ bị bản năng động vật khống chế, không thể kiểm soát.
Ví dụ khi biến thành mèo con, cô sẽ tự động bám, cọ Thẩm Thính, biến thành hải sản, bản năng có thể hít thở trong nước.
Bây giờ co nhỏ thành trẻ con, tâm trí cũng không thể tránh bị ảnh hưởng.
"Muốn ăn hết!" Đôi mắt cô tỏa sáng rực.
Không phải bình thường không được ăn những món ngon cầu kỳ, song trẻ con ấy mà, cứ thấy đồ ăn đẹp mắt là không thể nhịn nổi.
Thẩm Thính bật cười, thực ra suốt đường đi tới đây, thấy dáng cô nho nhỏ, anh lại không dừng nổi những suy nghĩ viển vông. Nếu họ thật sự có một đứa con gái, có lẽ con bé cũng sẽ thế này.
Nghĩ như thế, khi đối mặt Tiểu Kim Tích, Thẩm Thính đã vô thức vào vai "cha hiền", lòng không tạp niệm.
"Muốn ăn hết, mạnh miệng gớm nhỉ."
Khúc Kim Tích phản bác: "Đâu phải giờ anh mới biết em ăn nhiều."
Thẩm Thính véo mặt cô: "Thế anh đã nuôi heo lâu vậy rồi, tại sao không thấy heo béo lên nhỉ."
"Em mà béo thì còn đóng phim được không hả?" Khúc Kim Tíc nghiến răng, hóa ra lão già này vẫn luôn mưu đồ cho cô béo lên.
Thẩm Thính chưa từng chăm trẻ con, tuy thế khi đóng phim cũng từng tiếp xúc với mấy đứa bé vài tuổi, nếu không sẽ không thể bế Khúc Kim Tích lên thành thạo như thế.
Anh chọn cho Khúc Kim Tích ít đồ ăn dễ tiêu. Trẻ con tiêu hóa yếu, không dám cho cô ăn lung tung.
Trong buổi tiệc, khiêu vũ là một trong những hoạt động tất phải có. Khúc Kim Tích bưng bánh kem ăn từng miếng nhỏ, Thẩm Thính thì chốc lại để ý cô, động tác tỉ mẩn dịu dàng khiến không ít phái nữ chú ý.
Không phải ai cũng nhận ra Thẩm Thính. Một số người không để ý tin tức trong showbiz, không hề biết anh là ai. Nhưng có thể tham gia buổi tiệc của họ Cố, nghĩ ắt cũng phải là một người thành đạt.
Mặt mũi điển trai, lại lắm tiền, còn dịu dàng tỉ mỉ với trẻ con như vậy, người đàn ông như thế chẳng phải chính là mẫu ông chồng lý tưởng nữ giới luôn mơ ước hay sao?
Không lâu sau, đã có một cô gái xinh đẹp tự tin tiếp cận, tay cầm theo hai ly rượu vang: "Này anh, không ngại em ngồi ở đây chứ."
Cô gái có vóc dáng rất đẹp, mặc váy dài bó sát người làm tôn rõ cơ thể chữ S nuột nà, đặc biệt khe rãnh sâu hút trước người kia, được đèn trần soi chiếu trông trắng đến lóa mắt.
Khúc Kim Tích liếc một cái, im lặng cúi đầu ngó lại mình: Thôi, mình lúc ba tuổi chẳng có gì hay cả.
Ổn định tâm lý, Khúc Kim Tích đánh giá cô gái thêm bận nữa. Bụng nghĩ, theo như thẩm mỹ của cánh đàn ông, mỗi một đặc điểm ở cô gái này đều đáng được đàn ông mê như điếu đổ, là một báu vật hiếm có.
Cô lặng lẽ liếc sang Thẩm Thính, thấy anh không nhìn báu vật này lấy một cái, lòng vui như mở cờ.
Cô gái thấy Thẩm Thính không ỏ ê gì mình, hơi khó xử. Nhưng cô nàng là ai kia chứ, đã trải qua những tình huống thế này không biết bao nhiêu lần rồi, cũng biết bao nhiêu đàn ông mới đầu ra vẻ đứng đắn rồi chẳng lâu sau đã hiện nguyên hình đấy thôi. Cô rất tin tưởng vào sức quyến rũ của mình.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Thế là cô gái ngồi ngay xuống, chuyển mục tiêu tấn công sang Khúc Kim Tích: "Em gái xinh xắn quá, bao lớn rồi vậy?"
Khúc Kim Tích liếm sạch kem dính trên nĩa, trả lời cô gái: "Cô ạ, Kim Kim ba tuổi rồi."
Tiếng gọi cô khiến cô gái cứng mặt. Cô nàng cố tình gọi "em gái", mục đích không gì ngoài thể hiện mình là chị, ai ngờ cô bé này lại dùng xưng hô cô – cháu.
Đôi mắt Thẩm Thính nở rộ nụ cười, lẳng lặng dọn đĩa bánh kem cho Khúc Kim tích, tránh để cô bé này thơ thẩn liếm luôn cả đĩa.
"Em gái có thể gọi chị là chị nhé. Chị họ Lâm, tên Lâm Tình An." Cô gái rất đáng gờm, mượn Khúc Kim Tích để giới thiệu tên, "Ra em tên Kim Kim à, tên hay quá."
Kế đó tự nhiên chuyển sang Thẩm Thính: "Còn anh đây, anh thì sao?"
Tiếng nói ngân nga điệu đà, ánh nhìn dịu dàng thắm thiết, còn cố tình rướn người lên, phô bày trọn vẹn phòng cảnh phía trước.
Kinh nghiệm vô số lần thành công cho cô biết, đàn ông thích như thế.
Thẩm Thính ngước mắt, đôi đồng tử đen thẳm khiến Lâm Tình An lạnh toát sống lưng, mình mẩy trở nên bồn chồn bứt rứt, eo hông dựng thẳng – ánh mắt anh quá đỗi sắc bén, kkhiến cô có cảm giác bị cắt gọt.
"Xin lỗi." Anh vẫn thờ ơ, "Không thể trả lời."
Lâm Tình An: "..."
Lần đầu tiên bị từ chối dứt khoát thẳng thừng như thế. Làm gì có gã nào thấy cô mà lại không nghĩ nhiều, đến khi kết thúc cuộc chuyện là sẽ dán luôn mắt trên người cô?
Sao đến người này thì chẳng buồn cho lấy một ánh mắt, càng khỏi nhắc tới nhớ nhung.
Điều này khiến lần đầu tiên Lâm Tình An sinh ra ngờ vực với sức hút của mình.
Nhưng Lâm Tình An không bỏ cuộc. Cô ta liên tục qua lại giữa cánh đàn ông chính là để tìm ra một viên kim cương thích hợp để xuống tay. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Thẩm Thính, cô ta đã cảm thấy đây là một người đáng tin cậy, là kiểu đàn ông tốt có thể kiếm tiền mà cũng có thể chăm sóc gia đình cô ta muốn có.
Cô ta phải nghĩ cách dùng nhan sắc của mình để cưa đổ người này.
Từ mỗi hành vi cử chỉ của người đàn ông là có thể nhận ra anh có quan hệ thân thiết với cô bé này. Lâm Tình An đảo mắt, không vội tấn công Thẩm Thính mà tiếp tục hỏi Khúc Kim Tích: "Kim Kim, em tới cùng với bố hả?"
Cô ta cần chắc chắn quan hệ của hai người này.
Nếu là cha con, cô ta phải suy xét tới một phương pháp tác chiến khác. Nếu là anh em, thế vẫn có thể tiếp tục sử dụng phương pháp hiện giờ.
Khúc Kim Tích đâu thể không nhận ra ý đồ của cô ta. Ôi, ai bảo Thẩm Thính có mặt mũi dáng người lại còn lắm tiền kia chứ, bị người ta để mắt là chuyện thường ở huyện.
"Cô ơi, cô muốn hỏi là cháu với anh ấy có quan hệ gì ạ?" Cô bé con chỉ tay vào người đàn ông điển trai bên cạnh, cất giọng vang vang, thu hút người xung quanh nhìn cả về hướng này.
Lâm Tình An: "..."
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích, trong đôi mắt có vẻ ngạc nhiên, ngoài ra còn cả khó xử vì tâm tư bị lột trần.
Bụng nghĩ: Sao con bé này thông minh quá vậy, lại nhận ra mục đích của cô ta. Chẳng lẽ vì đã gặp quá nhiều hành động thăm dò kiểu này nên mới hiểu được dù còn nhỏ?
"Cô ơi, sao cô không nói gì hết vậy?" Cô bé con nhìn cô ta bằng một vẻ rất dễ thương, kế đó xụ mặt, buồn bã nói, "Cô ơi, có phải Kim Kim đã nói sai, làm cô không vui rồi không?"
Lâm Tình An ngớ cả người. Cô ta còn chưa làm gì nữa mà, sao đã làm như cô ta bắt nạt trẻ con vậy. Nếu mà khiến cánh đàn ông hiểu lầm, thế chẳng phải cô ta sẽ mất sạch cơ hội?
Vội chống chế: "Không không, chị chỉ..."
"Vậy tốt quá rồi, cô không giận cháu, cháu cảm ơn cô." Khúc Kim Tích tươi cười nhảy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Lâm Tình An, giơ tay ý bảo Lâm Tình An cúi đầu.
Thẩm Thính không ngăn cản, mặc cô thỏa sức phát huy, chỉ ăn hết những món đồ ngọt Tiểu Kim Tích chưa ăn hết.
"Cô ơi, đó là anh cháu." Khi Lâm Tình An phối hợp khom lưng cúi đầu, Khúc Kim Tích cố tình tránh ra bên cạnh, im lặng rời xa hai quả bóng bự, "Nể cô tốt với cháu như vậy, Kim Kim cho cô biết một bí mật của anh trai nhé."
Mới nghe người đàn ông là anh trai cô gái, Lâm Tình An mừng húm. Hai người có quan hệ anh em, có nghĩ người đàn ông kia chưa kết hôn, cô ta chỉ cần dùng tới kế hoạch A. Đây là cách đơn giản nhất.
"Em nói đi." Lâm Tình An sốt ruột. Cô ta cảm thấy cô bé này đã chịu tiết lộ bí mật về người đàn ông cho mình, nói rõ có ấn tượng về mình rất tốt. Hơn nữa tuy cô bé thông minh nhưng đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, rất dễ đối phó.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng tiết lộ: "Anh cháu thích (bóng) quần vợt, không thích bóng đá."
Lâm Tình An: "?"
Chỉ có thế?
"Được, chị nhớ rồi." Lâm Tình An gật đầu.
Khúc Kim Tích bổ sung: "Đặc biệt không thích mấy cô gái để lộ hết hai quả bóng đá ra."
Lâm Tình An: "??"
Sao... hông hiểu lắm vậy?
"Anh ơi, em muốn đi chỗ khác chơi." Khúc Kim Tích quay sang làm nũng với Thẩm Thính.
Thẩm Thính đứng dậy, bế cô lên bằng một tay, không nhìn Lâm Tình An lấy một cái, quay lưng đi thẳng.
Lâm Tình An vội vã định theo. Còn chưa kịp nói mấy câu nữa, sao có thể cho người đi được. Tình cờ đi qua căn phòng có tấm kính, cô ta lơ đễnh liếc nhìn, mắt đóng đinh vào trước người mình.
Bóng đá?
Để lộ hai quả bóng đá?
Mặt Lâm Tình An bỗng xanh mét.