Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Kịch bản drama về Thẩm Kế (1)

Thời gian này Thẩm Kế vướng vào một vụ rắc rối. Một đối tác cũ của anh chàng gọi điện cho biết mình đã mang thai, hơn nữa cái thai đã được hai tháng.

Thẩm Kế: "..."

Nguyên nhân Thẩm Kế không yêu đương không kết hôn chính vì không muốn rắc rối, nhưng là một người đàn ông trưởng thành đã ngoài ba mươi, tất nhiên anh chàng không thể sống thiếu phụ nữ.

Người thừa kế của Thẩm thị, có tiền có quyền có nhan sắc, người đàn ông như thế tất nhiên sẽ có không ít cô gái bám theo. Mà trước nay Thẩm Kế cũng rất hào phóng với đối tác, đối tác theo anh chàng không ai phải chịu thiệt.

Thường cứ một thời gian anh lại đổi đối tác mới, cũng thực hiện đầy đủ các biện pháp an toàn, kiên quyết không để tình huống chưa kết hôn đã có con xảy ra.

Càng không thể có chuyện cô nào đấy mang thai rồi tới đe dọa.

Song, trọng điểm đây rồi, lần trước vì công việc mệt quá mà anh chàng có làm tí rượu, hơi "mất kiểm soát" một tí...

Thẩm Kế vốn tính tự do phóng khoáng, sau khi dứt điểm quan hệ trong hòa bình với đối tác, bên nữ muốn tìm ai cũng chẳng can hệ chi tới anh chàng.

Bởi vậy, cái chuyện như bên nữ mang bầu này ấy mà, anh chàng không thể chắc chắn là có phải của mình hay không.

Song cô gái kia đã chỉ tay thề thốt, kiên quyết là của anh, còn giở chiêu khóc lóc đòi tự tử.

Thẩm Kế rầu lắm thay.

Anh không thích bị con gái dùng chiêu này quấn lấy, nhưng bảo phải bắt một cô gái đi làm phẫu thuật, việc này nhân phẩm làm người của anh lại không cho phép.

May mà cô gái cũng không làm quá ầm ĩ, vẫn trong giới hạn chịu đựng của Thẩm Kế. Bởi vậy, đã có tới mấy hôm nay Thẩm Kế chưa chợp mắt nổi.

Bạn anh chàng đề nghị là phải nhẫn tâm lên, đường đường cậu Cả nhà họ Thẩm kia mà, có lý nào lại bị một cô ả đem cái thai ra đe dọa.

Chẳng lẽ cô ả kia còn muốn gả vào họ Thẩm làm mợ Cả?

Nhưng nói dứt lời này, bỗng đám bạn nhớ ra họ Thẩm chọn dâu không nhìn gia thế của bên nữ — chẳng phải cậu Hai Thẩm Thính cũng đã lấy một cô vợ chẳng có tí bối cảnh nào chỉ vì một câu của ông cụ đấy ư?

Thế là đám bạn chẳng dám hó hé chi nữa, mặc cho Thẩm Kế một mình lo nghĩ chuyện này.

Tối nay Thẩm Kế lại tăng ca đến khuya mới về nhà, nhận được tin nhắn từ nữ đối tác —

"Anh Kế, em có thể cảm thấy con mình cử động rồi."

Thẩm Kế: "..."

Má nó hai tháng đã biết động, có ma tin cô.

Thẩm Kế không kiên nhẫn ngó ngàng tới đối tác. Đối tác không ngừng gửi tin nhắn, còn gửi những món đồ cho trẻ con như quần áo bao tay cỡ nhỏ.

Theo cô nàng thấy, Thẩm Kế cứ mặc mình quấy phá nhưng vẫn chưa bắt phải đi phẫu thuật, cho thấy rất có khả năng anh chàng muốn đứa con này. Nếu vậy chiến thuật của mình đã thành công một nửa. Tuy thế vẫn chưa thể chủ quan lơ là, vẫn phải từ từ đánh chắc thắng chắc.

......

Thẩm Kế giật cà vạt, quẳng điện thoại ra một bên. Mở một chai nước, mới dốc được hai ngụm thì bỗng nhớ con cá chép may mắn lần trước, vì Thẩm Thính đăng lên bảng tin wechat nên anh tình cờ thấy được.

Cậu em trai muôn đời không đăng status thình lình tung lên tấm hình một con chép gấm, vì nhất thời tò mò anh đã share về tường nhà, không ngờ hôm ấy gặp may kì lạ.

Lúc ấy anh ngờ rằng con chép gấm đó là em dâu biến thành, lúc sau xác nhận với Thẩm Thính, Thẩm Thính làm thinh. Nhưng trong lòng anh thì đã dám chắc đó chính là Khúc Kim Tích.

Sau đó tấm hình mất linh, đoán chừng là do Khúc Kim Tích đã biến về thành người.

Thẩm Kế cảm thấy dạo gần đây vận may của mình tệ, tệ lắm, cứ như đã chọc vào vận rủi rồi vậy, do đó tất nhiên sẽ nhớ đến con chép gấm lần nọ, hệ quả là nhớ ngay tới Thẩm Thính và cô em dâu lâu lâu biến hình bất chợt kia.

Bỗng nảy một ý, hay là nhờ em dâu biến chép gấm thêm bận nữa cho anh chàng cải vận?

Nghĩ như thế, tim gan Thẩm Kế tức thì sống dậy, coi thời gian thấy vẫn chưa phải là quá muộn, lập tức quay số gọi cho Thẩm Thính.

Cuộc gọi kết nối —

"Em trai yêu quý của anh ơi ~~"

Tiếng Thẩm Thính dẫu cách màn hình vẫn nghe rõ sự ruồng ghét: "Có việc gì, nói."

"Ôi chao, sao chú em lạnh lùng với anh thế, anh trai nhớ em mà."

"Nói, bình, thường."

Thẩm Kế khụ nhẹ một tiếng, trở về bình thường. Nhưng tất nhiên anh chàng không thể thẳng thừng vào đề ngay được, theo lệ bâng quơ mấy câu chuyện nhà, ví dụ quay phim có mệt không, công ty có đủ người làm không, có gặp khó khăn gì không các thứ các thứ.

Cho đến khi Thẩm Thính mất kiên nhẫn dọa cúp máy, Thẩm Kế mới nói: "Gượm đã, đúng là anh trai có chút việc cần em giúp."

"Nói."

"Em dâu có đó không?"

"Có gì nói thẳng!"

"Ờ thì... có thể kêu em dâu biến thành chép gấm lần nữa không?" Lần này Thẩm Kế thẳng thắn nhờ vả.

Thẩm Thính: "..."

Thẩm Thính làm anh, cũng ngại cho em trai biết mình đang chìm trong khốn cảnh, bắt đầu giở khổ nhục kế: "Chú không biết thôi, mấy hôm nay anh xui muốn chết luôn, hôm kia đang đi ngoài đường tự dưng nổ bánh xe, suýt thì tai nạn rồi; rồi hôm qua thì đèn trần của công ty bị hư, suýt đã rơi trúng đầu anh; hôm nay anh ngồi máy báy, đi qua vùng nhiễu động không khí cứ lắc qua lắc lại, suýt thì tưởng mình không về được nữa chứ."

Để tăng thêm mức độ khốn khổ, Thẩm Kế cũng đã hết lòng nguyền rủa mình.

"Lần trước share lại hình chép gấm em dâu biến thành, anh gặp may cả ngày luôn..."

Thẩm Thính từ chối dứt khoát: "Không được."

Thẩm Kế: "..."

Thẩm Thính: "Cô ấy không thể tự khống chế việc biến hình, nếu xui quá thì tới chùa Tề Vân xin lá bùa, trong chùa có Giang đại sư rất giỏi đấy."

Thẩm Kế: "???"

Từ bao giờ em trai mình tin Phật vậy cà?

"Tiểu Thính –"

Bấy giờ, Thẩm Kế nghe thấy tiếng bà Thẩm từ những tạp âm vọng vào, vội nói: "Chú về nhà rồi?"

Thẩm Thính "ừ" một tiếng.

"Em dâu cũng về rồi?" Đôi mắt Thẩm Kế sáng rực như đèn pha.

Khỏi đoán Thẩm Thính cũng biết Thẩm Kế đang nghĩ gì, cắt lời: "Không, cô ấy đang đóng phim, em về một mình."

Chặn đứng ý đồ của Thẩm Kế.

"..."

Cúp điện thoại, Thẩm Thính thở dài não nề. Giờ thì không thể chờ mong em dâu biến thành chép gấm may mắn nữa rồi.

Càng nghĩ càng bực bội, Thẩm Kế bỏ sang phòng thể thao vận động một giờ đồng hồ. Kết thúc bài thể dục mướt mát mồ hôi, Thẩm Kế nghĩ Thẩm Thính mà cũng có thể rút thời gian rỗi rãi về nhà thăm mẹ, còn mình thì đã đi biệt hơn nửa năm, có phải cũng nên về thăm một lần?

Thế là hôm sau, Thẩm Kế quyết định lên xe về nhà.

Anh không nói cho bất cứ ai, định bụng cho em trai và mẹ một niềm vui bất ngờ.



Tối đến Khúc Kim Tích ngủ cùng mẹ chồng. Không biết lần này biến hình sẽ duy trì bao lâu, nhưng ngày mai Thẩm Thính phải về công ty làm việc nên tất nhiên không thể dắt cô đi theo, Khúc Kim Tích đành ở lại nhà với mẹ chồng.

Bà Thẩm đích thân vào bếp nấu bữa cơm bé cưng cho Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích ít khi ở nhà họ Thẩm, người làm không mấy thân thiết hiểu rõ về cô. Hơn nữa rốt thì dáng vẻ lúc lên ba và ngoại hình khi trưởng thành cũng có khác biệt rất lớn, dẫu đường nét mắt mày có đôi phần tương tự cũng vẫn không nghĩ nhiều.

Người làm chỉ coi như bà Thẩm nhận con gái nuôi trong bữa tiệc, muốn nếm thử cảm giác chăm sóc cháu gái nên mới dắt về nhà chăm mấy hôm. Chẳng qua họ chỉ thấy ngạc nhiên, không ngờ với tính cách của bà chủ mà lại đi nhận một đứa con gái nuôi, còn đối xử tốt như vậy.

Chị Xuân làm tay sai vặt cho bà chủ, cuối cùng thành công hoàn thành bữa ăn bé cưng thịnh soạn phong phú. Làm xong, bà Thẩm mới lên tầng coi xem Tiểu Kim Tích đã dậy chưa.

Mở cửa, trông thấy thân hình bé nhỏ ngồi khoanh chân trên giường, đang cố gắng mặc quần áo.

— Quần áo chỉ mới mua trên đường về nhà hồi tối qua.

Tất nhiên Khúc Kim Tích biết phải mặc quần áo thế nào. Tuy sức lực trở nên yếu hơn, cô lại vẫn không cảm thấy cố sức. Nhưng ở trong mắt bà Thẩm, cảnh này lại thành cô bé con đang mặc đồ một cách gian nan vất vả, trông vừa cưng vừa tội.

"Để mẹ mặc cho." Bà Thẩm lập tức đi lên, không cho Khúc Kim Tích tự làm.

Khúc Kim Tích: "..."

Bị ép không được làm gì, mặc mẹ chồng sửa soạn từ đầu đến chân cho trông thiệt xinh đẹp.

Cái váy tiện đường mua khi về nhà tối qua còn là kiểu váy công chúa viền ren hoa, màu hồng phấn.

Cô chỉ không hiểu, tại sao các "bà mẹ" ai cũng thích mặc màu hồng phấn cho con gái vậy?

Đến khi bà Thẩm lại định tay cầm tay đút cho con gái, cô vội vã quơ bàn tay nhỏ xíu ôm chặt bát và muỗng: "Mẹ, con tự làm được rồi."

Nghĩ một hồi, nhấn mạnh: "Con tự làm được."

"Được." Bà Thẩm vuốt mái tóc con gái mềm mềm, trông kiểu gì cũng thấy dễ thương.

Mấy người làm đứng coi mà chép miệng.

Cái cô "con gái nuôi" được bà chủ dẫn về đúng là được nhận hết yêu chiều, quả nhiên giữa người và người không thể mang ra so sánh được. Người ta chỉ nhận bừa một bà mẹ nuôi thôi, ấy thế địa vị đã tức thì khác hẳn.

Sáng ra bà Thẩm sẽ tập yoga trên bãi cỏ trong sân nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bà chuẩn bị cho Khúc Kim Tích một tấm đệm nhỏ hơn, Khúc Kim Tích ngồi ngay bên cạnh quan sát động tác của mẹ chồng.

Thảo nào bà Thẩm đã quá năm mươi mà trông chỉ như mới bốn mươi, việc này không thể không nhờ công kiên trì tập luyện mỗi ngày.

Mỗi khi bà Thẩm thực hiện xong một chuỗi động tác, Khúc Kim Tích lại vỗ tay khen ngợi. Nhưng thực sự... kiểu sống chậm vầy thực sự không phù hợp với người trẻ tuổi, càng không hợp với một bạn nhỏ mới lên ba.

Bà Thẩm lại tập trông vừa nho nhã vừa thư thái, Khúc Kim Tích coi mà mắt lim dim mơ màng, tuy thế lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể ra sức vỗ tay để xua tan cơn buồn ngủ.

May nhờ chị Xuân tinh tế, không biết kiếm từ đâu ra ít đồ chơi lego và đất sét nặn. Nhằm chuyển dời lực chú ý, Khúc Kim Tích bắt đầu ráp lego.

Song mấy món lego dành riêng cho trẻ em này thực sự đơn giản quá đỗi, chẳng mất mấy phút cô đã ráp xong cả rồi, kế đó chỉ biết ngồi nghịch đất sét một cách chán chường, nặn đất sét thành từng loài thú con – trời mới biết thực ra thứ cô muốn chơi nhất bây giờ chính là máy tính điện thoại, đăng nhập vào game bật mic đánh quái.

Nhưng trước mặt mẹ chồng, cô chẳng dám.

Bà Thẩm còn tịch thu điện thoại của cô, nói thiết bị điện tử có nhiều bức xạ, không tốt với cơ thể trẻ con. Thế này là hoàn toàn coi Khúc Kim Tích là đứa trẻ lên ba thiệt rồi.

Tập yoga xong, bà Thẩm thấy cô bé con tập trung chơi trò chơi rất vui, cười yêu chiều, bảo chị Xuân đứng bên trông coi cho mình về phòng tắm.

Thẩm Kế tới đúng lúc ấy.

Lần này về nhà anh chàng lái chiếc xe khá khiêm tốn, từ xa lái vào, qua kính chắn gió đã trông thấy trên bãi cỏ có một cái dáng bé xíu đang ngồi, suýt ngờ rằng có phải mình vô nhầm nhà rồi không – nhà mình có đứa trẻ con từ hồi nào vậy?

Xe dừng, Thẩm Kế mở cửa xe. Chị Xuân nghe tiếng ngoái lại, thấy là Thẩm Kế, vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Cậu Cả, sao cậu đã về rồi!"

Khúc Kim Tích đang quay lưng vào Thẩm Kế: "..."

Thẩm Kế biết bí mật biến hình của cô, nếu trông thấy cô, e chỉ liếc sơ là sẽ hiểu ngay tình huống.

Cô ngồi im không cử động.

"Con nhà ai đây?" Thẩm Kế hếch cằm chỉ bóng lưng cô bé con.

Chị Xuân cười bảo: "Con bé tên Kim Kim, con gái nuôi bà chủ mới nhận hồi tham gia tiệc của họ Cố tối qua, dẫn về nhà chăm vài ngày."

Thẩm Kế: "?"

Mẹ ruột dễ dàng nhận một con bé là con gái nuôi như thế? Anh chàng đã có thêm một cô em nuôi???

Thẩm Kế lấy làm lạ, nhấc đôi chân dài đi tới trước mặt cô bé con.

Cô cúi gằm đầu, Thẩm Kế không thể trông tới mặt. Nhưng trên đệm có mấy món đồ chơi lego đã ráp hoàn chỉnh, đáng ngạc nhiên hơn còn có những hình động vật nặn từ đất sét.

Thỏ con rùa con mèo con chó con, con nào con nấy đều sống động như thật.

Lại ngó sang cô bé con, nhìn từ chiều cao thì đoán chừng ba, bốn tuổi, trẻ con bây giờ đứa nào cũng thông minh như thế ư?

Thẩm Kế dậy hứng thú, cầm một con cua con lên: "Nè em gái, lại đây, nói anh nghe, cái này là em nặn?"

Thấy không tránh được, Khúc Kim Tích đành phải ngẩng đầu, cong môi cười với Thẩm Kế.

Thẩm Kế: "..."

Thẩm Kế: "......"

Thẩm Kế ngã dập mông.

Chị Xuân: "..."

Chắc cậu Cả không sợ một cô bé đâu đấy chứ.

Một thoáng trôi đi, Thẩm Kế điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, khoanh chân xếp bằng, bảo với chị Xuân đang lơ ngơ chẳng hiểu gì: "Tôi thấy hơi đói, muốn ăn sủi cảo chị làm."

Chị Xuân nói: "Tôi đi làm ngay, nhân thể báo với bà chủ là cậu đã về."

Đợi chị Xuân đi rồi, nét mặt Thẩm Kế trở nên rất khó tả, nhìn cô bé con đăm đăm, chầm chậm phun ra hai chữ: "Em dâu?"

Khúc Kim Tích gật đầu, phối hợp với biểu cảm của anh chàng, nói lời trịnh trọng: "Anh Hai."

Thẩm Kế vô thức ngửa lên trông mấy bím tóc trên đầu cô, lại véo hai gò má, ngỡ ngàng: "Không phải cô biến thành những thứ khác thôi à, sao còn biến thành cả trẻ con?"

"Thẩm Thính đâu? Nó để cô ở đây, giải thích với mẹ thế nào?"

"Mẹ biết rồi." Khúc Kim Tích nói.

Trông một thoáng Thẩm Kế không biết nên có vẻ mặt thế nào, ngẫm nghĩ, bảo: "Ông có biết không?"

Khúc Kim Tích lắc đầu: "Không dám cho ông biết. Sức khỏe ông không tốt, không chịu nổi kích thích."

Cũng phải, người bình thường đã cảm thấy không tin nổi rồi, không cho ông cụ biết là đúng.

"Sao lần này lại muốn nói với mẹ?" Lần trước biến thành bí đỏ còn ra sức giấu kia mà.

Cô bé con thở dài, nhấc mu bàn tay dụi mắt: "Lúc biến hình bị mẹ nhìn thấy."

Thẩm Kế: "..."

Anh chàng săm soi Tiểu Kim Tích trên dưới, trông trái ngó phải, đôi mày cau thật chặt, biểu cảm rất kì dị khó tả, nhìn tới nỗi Khúc Kim Tích rợn lạnh sống lưng.

"Em dâu, mình bàn chuyện này hen." Thẩm Kế bỗng mở lời.

"Chuyện gì?"

Thẩm Kế nói: "Cho anh ôm em cái."

Khúc Kim Tích: "!"

Đâu có ông anh rể nào lại đòi ôm em dâu? Thẩm Kế yêu cầu kiểu gì vậy, đúng thật là hạ lưu!

Khúc Kim Tích bốc nọc toan từ chối, song lời chưa ra khỏi miệng cơ thể đã rời khỏi mặt đất.

Thẩm Kế thò tay giữ hai bên nách Khúc Kim Tích nâng lên một cách vô cùng gượng gạo. Giơ cô lên rồi, trông biểu cảm anh chàng lại như đã hoàn thành một nhiệm vụ rất đỗi nặng nề.

Khúc Kim Tích: ".................."

Thẩm Kế đặt Khúc Kim Tích xuống, thì thào một câu: "Hóa ra cảm giác bế trẻ con là thế này."

Được thả xuống, Khúc Kim Tích nhận ra mình đã hiểu lầm ý Thẩm Kế, không khỏi mồ hôi – trong mắt Thẩm Kế, giờ cô chỉ là một con nhóc ba tuổi.

Là tự cô nghĩ lệch lạc =_=

Một trong những nguyên nhân Thẩm Kế không thích trẻ con là vì cảm thấy trẻ con rất phiền phức.

Anh chàng có một người bạn kết hôn sớm, đã có hai đứa con. Thi thoảng gọi anh bạn này đi tụ tập chơi bời, đáp án nhận được luôn là: Không rảnh, phải chăm con.

Sau đó tới nhà bạn, thấy hai đứa bé hết nhảy chỗ này chạy chỗ kia hệt đám khỉ vui đùa, không ngừng lấy một chốc, căn phòng thì như nồi cám lợn. Trước khi kết hôn anh bạn nọ là một người thành đạt, kết hôn rồi lại thành một ông chú lôi thôi xồm xoàm.

Thẩm Kế trông mà người lạnh tê tái, kết hôn sinh con gì kia không phải tự tìm tội nghiệt cho mình đấy chứ?

Về sau, thiệt ra mới đầu cụ Thẩm tính bắt Thẩm Kế lấy Khúc Kim Tích, làm anh chàng khiếp vía chạy được bao xa là chạy tuốt. Cuối cùng Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích.

Thẩm Kế mừng lắm lắm, em trai đã có vợ, mẹ với ông muốn bế cháu thì đã có có em trai em dâu bao thầu.

Ban đầu anh chàng và Thẩm Thính đã bàn nhau chuyện thừa kế công ty.

Thẩm Thính muốn làm diễn viên, không muốn lo việc công ty; Thẩm Kế thì muốn du lịch hết nước. Cuối cùng Thẩm Kế làm anh vun vén cho em trai đi làm diễn viên, việc công ty sẽ một mình anh ta lo cả. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em
2. Hướng Noãn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Tử Ngụy
=====================================

— Thực ra cả hai anh em đều chẳng thích lo chuyện công ty, hiềm nỗi đây là cơ nghiệp của họ Thẩm, gánh nặng trên vai không thể vứt bỏ, kiểu gì cũng phải có một người gánh vác.

Do vậy, anh chàng làm anh, chỉ việc quản lý công ty đàng hoàng là đã đủ.

Đợi sau này các cháu không lớn, anh chàng sẽ dạy cho cháu cách quản lý công ty như khi xưa ông nội dạy dỗ hai anh em, đợi đến tuổi thì về hưu, hất tay làm một ông lão thanh nhàn, một mình tự do không bó buộc, tốt biết mấy.

Đối tác có bầu, Thẩm Kế không muốn nhưng lại không thể ép đàng gái bỏ thai, trong lòng sầu não phiền muộn, chạy về nhà không ngờ sẽ gặp Khúc Kim Tích bản trẻ con.

Tự dưng cảm thấy hình như trẻ con cũng không rắc rối đến thế.

Cảm giác bế trong tay thấy nhỏ xíu, mềm mềm, dường cũng không khó chấp nhận đến vậy.

"Anh Hai?" Thẩm Kế ngồi im tư lự như hóa đá, biểu cảm biến hóa khôn lường, Khúc Kim Tích nghĩ bụng không phải mình làm anh chàng sợ rồi đấy chứ. Nhưng đâu đến nỗi đấy.

Thẩm Kế lặng im quan sát cô bé con, bỏ qua những nhân tố khác, khi coi Khúc Kim Tích là một cô bé ba tuổi, quả thực càng trông càng thích mắt. Một gã đàn ông như anh chàng mà cũng không kìm nổi.

Nếu sinh được đứa bé ngoan ngoãn dễ thương như em dâu thế này, vậy sinh ra cũng được. Thẩm Kế nghĩ.

Thế là anh ta hoàn hồn, ra chiều bí ẩn: "Em dâu, có việc này cần nhờ em đây."

"Hả?"

Khúc Kim Tích quơ quơ cánh tay với đôi chân nhỏ xíu, ý rằng như mình hiện giờ thì có thể giúp gì được?

Thẩm Kế không thể chắc chắn cái thai trong bụng cô gái có phải của mình hay không. Cho dù muốn có một đứa con, anh chàng cũng phải chắc chắn đó là con mình trước.

Không thể nuôi con thay cho kẻ khác được.

Anh chàng vẫn chưa rộng lượng đến mức ấy.

Song đàng gái nhất quyết bảo đó là con mình, Thẩm Kế cũng không tìm được cách gì khả dĩ, bây giờ...

Anh nói: "Anh dẫn cô đi một nơi, tạm thời cô giả làm con gái anh, kiểm chứng giúp anh một việc."

Khúc Kim Tích ra chiều bừng tỉnh: "Ý anh là muốn em diệt vệ tinh giúp?"

"Từa tựa thế." Đã đưa ra quyết định, Thẩm Kế không thể chờ thêm một giây, bế thốc Tiểu Kim Tích lên: "Lên xe rồi anh kể rõ tình hình."

Anh đặt Tiểu Kim Tích lên ghế phụ lái, mình thì chui vào ghế tài xế, khởi động xe toan chạy đi.

"Tiểu Kế, con mang Kim Kim đi đâu!" Được biết Thẩm Kế đã về, bà Thẩm đã tắm xong mừng rỡ chạy ra đón con trai cả, ai ngờ mới ra đã thấy cảnh con cả bắt mất Tiểu Kim Tích lên xe.

"Mẹ, con mượn con bé một lát, tí về sẽ trả." Thẩm Kế quay đầu xe, lái đi mất dạng.

Đúng lúc Thẩm Thính gọi video tới.

Bà Thẩm đã làm "mất" con dâu: "..."

Giờ bà chỉ muốn bóp chết Thẩm Kế cho hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui