Kịch bản drama về Thẩm Kế (5)
"Những lời này là mẹ cháu dạy cháu?" Sắc mặt Kỷ Mai Tư nom rất tệ. Một đứa trẻ ba tuổi thì hiểu cái gì, e là Hạ Tuyết kia đã sẵn mang rắp tâm, vẫn luôn nhẫn nhịn đến hiện giờ. Chắc chắn Hạ Tuyết đã biết cô ta có thai, không nhịn nổi nữa nên mới sắp đặt vở kịch nhận thân hôm nay.
Kỷ Mai Tư đã tin chắc rằng Tiểu Kim Tích chính là con gái Thẩm Kế, không hề hoài nghi đây là sắp đặt, tất nhiên sẽ quy kết mọi nguồn cơn cho Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết muốn tranh cơ hội làm dâu họ Thẩm với cô ta. Hạ Tuyết đã có với Thẩm Kế một đứa con gái ba tuổi, với nhân phẩm của Thẩm Kế, Hạ Tuyết một mình sinh con rồi nuôi dưỡng ba năm thì chắc chắn cuộc sống ba năm qua cũng không được tốt, chắc chắn anh sẽ cảm thấy áy náy mà muốn bù đắp.
Mà con bé trước mắt này thì ăn nói lưu loát liền lạc, nhìn qua đã biết là đứa rất thông minh. Có nó đứng giữa tác hợp, e chẳng cần tốn nhiêu sức là việc đã thành công.
Còn cô ta thì sao?
Giờ cô ta chỉ có thể dựa vào đứa bé trong bụng để níu giữ quan hệ với Thẩm Kế, thậm chí Thẩm Kế còn chưa từng tin mình là tác giả đứa bé. Còn cô ta thì tự hiểu rất rõ, rằng đứa bé không phải con Thẩm Kế.
So sánh với hai mẹ con Hạ Tuyết, xét từ nhiều mặt, Kỷ Mai Tư mới thấy mình không hề có phần thắng.
Cô ta mưu tính lâu như vậy, mắt thấy đã thành công một nửa thì lại bỗng có một cặp mẹ con nhảy ra, chẳng lẽ cứ phải bỏ cuộc nhận thua như thế?
Không, không thể được.
Nhưng cô ta phải làm sao đây?
"Cô ơi, trông sắc mặt cô tệ quá, có phải cô không khỏe chỗ nào không?" Giọng nói mềm ngọt vang lên, ẩn chứa lo lắng.
Đối diện cặp mắt lo lắng của cô bé con, Kỷ Mai Tư chỉ muốn vung tay giáng ngay cho một cú tát. Nếu không vì con bé này tự dưng chạy ra, sự việc đã không đến nông nỗi như bây giờ.
Không, đáng hận nhất phải là Hạ Tuyết. Cô ả này đúng là mưu kế thâm sâu, sớm không ra muốn không ra, cô ta đang cố ý!
Có hai mẹ con này, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng không thể có chuyện Thẩm Kế lấy cô ta. Món lợi lớn nhất cô ta có thể giành được chính là sinh đứa con này ra rồi giao cho họ Thẩm, nhận lấy một khoản tiền.
Nếu đứa bé là của Thẩm Kế, cô ta còn có thể cố vớt vát món lợi này. Nhưng đứa bé không phải của Thẩm Kế, nếu sinh ra thật, chỉ cần mang đi giám định, chẳng những cô ta không nhận được tiền mà còn phải nhận sự trả đũa của họ Thẩm.
Vốn dĩ cô ta định đánh chắc thắng chắc, chờ Thẩm Kế chịu nhận đứa con trước rồi mới đi gặp bà Thẩm, kế đó mới dùng đứa bé để uy hiếp.
Thậm chí cô ta đã tính trước trường hợp bà Thẩm không dễ đối phó, nhất quyết muốn giám định ngay trong thời gian thai kỳ xem cái thai có phải của Thẩm Kế hay không. Khi đó cô ta sẽ ra chiêu phủ đầu trước, nhấn mạnh rằng sức khỏe mình không tốt, làm giám định thì khả năng cao sẽ sảy mất cái thai...
Chỉ cần dùng mưu hợp lý, cái cách uy hiếp này dùng trăm lần cũng vẫn hiệu quả.
Đợi đến giai đoạn sau, cô ta sẽ tìm một cơ hội âm thầm cho đứa bé sảy mất, sau đó lại mang thai một đứa bé của Thẩm Thính là xong rồi. Đây là một kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng giờ mọi việc chỉ đành hoãn lại. Vốn Thẩm Kế đã sẵn hoài nghi đứa bé trong bụng cô ta không phải của mình, bây giờ lại có một đứa con gái ruột nhảy ra, nghĩ cũng biết anh ta sẽ lựa chọn bên nào.
Mưu tính lâu như vậy, lãng phí nhiều công sức như thế, cho dù không thể làm dâu họ Thẩm thì chí ít cũng phải giành lấy cho mình một vài lợi ích.
Trong giây lát, Kỷ Mai Tư đã có quyết định.
Kiểu người như cô ta đôi khi đáng hận, đôi khi khác lại rất biết thức thời. Khi biết không có cơ may chiến thắng, cô ta sẽ nghĩ cách rút lui, cùng lúc rút lui còn nghĩ cách giành lợi ích cho mình. Đây chính là bản tính tham lam hư vinh.
"Cô thấy hơi chóng mặt." Kỷ Mai Tư yếu ớt đứng dậy, "Kim Ki, cháu đỡ cô được không?"
Tiểu Kim Tích nhảy xuống khỏi ghế, ngẩng lên nói: "Cô, cháu hơi thấp quá, không đỡ cô được."
"Anh ơi." Nói đoạn cao giọng gọi một nhân viên phục vụ đi qua, "Cô ấy thấy không khỏe."
Anh nhân viên lại hỏi: "Thưa cô, cô cần tôi giúp gì không?"
"Không cần." Kỷ Mai Tư từ chối anh nhân viên, nói vài câu đuổi người đi khỏi, thấy Tiểu Kim Tích không chạy lại thì chủ động tới gần, "Kim Kim, mẹ cháu với anh Thẩm đi lâu thế rồi, chúng ta đi tìm họ thôi."
Cô ta vươn tay tính với tới Tiểu Kim Tích, chưa chạm vào thì người đã giật lùi về sau, ngã nhoài ra đất làm phát ra tiếng rất to.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em
2. Hướng Noãn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Tử Ngụy
=====================================
Những thực khách xung quanh đổ dồn mắt nhìn sang.
"Kim Kim, cháu... sao cháu..." Kỷ Mai Tư ra chiều không dám tin, kế đó hai tay ôm bụng, đau đớn kêu lên, "Con của tôi..."
Khúc Kim Tích: "..."
Cái diễn xuất khiến người ta không nói nổi này.
Thẩm Kế và Hạ Tuyết vẫn đứng ngoài theo dõi nãy giờ nhanh chóng đi tới. Tiểu Kim Tích gấp giọng nói: "Bố, con lỡ tay đẩy cô Kỷ ngã ra đất rồi. Uhuhuhuhu, con xin lỗi, con không cố ý, bố mau gọi điện đưa cô ấy tới bệnh viện đi."
Những lời Kỷ Mai Tư định nói với Thẩm Kế với vẻ vừa đau khổ vừa yếu ớt chưa kịp thốt khỏi miệng đã bị Khúc Kim Tích giành trước, hơn nữa còn tự động nhận là đã đẩy cô ta.
Người xung quanh không nhìn rõ chuyện mới xảy ra ban nãy, khi nghe tiếng nhìn sang đã thấy Kỷ Mai Tư ngã ra đất, giờ thấy cô bé con khóc lóc nói như vậy, đoán là trẻ con không biết nặng nhẹ, lỡ tay đẩy người, vì lo quá nên bật khóc, cũng đã biết sai, đâu ai lại đi trách cô bé dễ thương như vậy.
Kỷ Mai Tư muốn đổ cho Khúc Kim Tích tội cố tình đẩy mình trước bao người thì giờ đã để lỡ cơ hội tốt nhất.
"..."
Cô ta muốn diễn là mình bị Khúc Kim Tích đẩy ngã rồi sảy thai, đổ tội cho Khúc Kim Tích – đứa bé không còn, là do Khúc Kim Tích hại.
Nhưng lại cũng không thể trách tội một đứa trẻ ba tuổi. Khi đó cô ta là người bị hại, nếu đưa ra yêu cầu bồi thường, chắc chắn Thẩm Kế sẽ đồng ý.
Khi đàn bà trở nên độc ác thì làm việc rất tuyệt tình. Ý nghĩ của cô ta rất hay, giờ cô ta mới có thai hơn hai tháng, khi mang thai giai đoạn ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, phải tránh vận động mạnh.
Cô ta có một đồng nghiệp, cũng chỉ vì trượt chân ngã mà làm mất đứa bé mặc dù bình thường trông rất khỏe mạnh.
Nhằm đạt được mục đích, ban nãy cô ta còn cố tình va bụng vào góc bàn rồi mới ngã.
Dù vậy thì trừ mông và bụng đau vì bị ngã ra vẫn không hề có triệu chứng không tốt nào. Kỷ Mai Tư đã coi thường độ khỏe mạnh của cơ thể mình.
Thẩm Kế nhìn xuống Kỷ Mai Tư từ trên cao, từ hành động của cô ta ban nãy đã đủ để chắc chắn đứa con trong bụng cô ta không phải con anh.
Nếu thật là con anh, Kỷ Mai Tư sẽ không dùng cách đổ tội cho Khúc Kim Tích để giải quyết cái thai này.
— Khi biết anh có con gái ruột, biết đứa con trong bụng không phải của anh, vì chột dạ sợ hãi mà mà muốn dùng cách này để khiến anh áy náy hổ thẹn, sau đó khóc lóc ỉ ôi một hồi làm anh mềm lòng, tất nhiên sẽ cho cô ta một khoản tiền bồi thường không hề nhỏ.
Thẩm Kế nghĩ rõ đầu đuôi, tức phát cười.
Cũng biết đúng tính anh đấy.
Quay sang nhìn Khúc Kim Tích, cô bé con đang nắm tay Hạ Tuyết khóc lu loa, vẫn còn chìm trong vở điễn.
Đúng là đại công thần của hôm nay.
Thẩm Kế gọi điện kêu Lương Sơn đưa Kỷ Mai Tư tới bệnh viện.
"Anh Kế..."
"Lúc trước mặc cô làm loạn là vì quả thật cái thai trong bụng cô có khả năng là của tôi, đưa tiền bắt cô làm phẫu thuật thì sẽ rất có hại với cơ thể phụ nữ, tôi không muốn làm vậy, đó là sự nhân từ của tôi với cô."
"Nhưng sự nhân từ của tôi với phụ nữ không phải là nguyên nhân để cô tính kế tôi." Thẩm Kế như dỡ được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhàng thanh thản, "Cái thai trong bụng cô là của ai, tôi không muốn biết. Việc tiếp theo tôi sẽ cho luật sư trao đổi với cô, thông minh như cô, có lẽ sẽ biết nên làm thế nào."
Kỷ Mai Tư run run: "Anh Kế, cái, cái thai của em là của anh mà... Em không lừa anh, càng không tính kế anh..."
Lúc này rồi còn nói dối hết câu này đến câu kia, Thẩm Kế cau mày bực bội, thực lòng không sao hiểu não, chẳng lẽ Kỷ Mai Tư cảm thấy tính kế anh thành công quá nên tưởng anh là kẻ ngốc ư?
Thẩm Kế không muốn nói thêm một chữ, ra hiệu cho Lương Sơn lái xe đưa người đi.
Kỷ Mai Tư hoảng hốt. Cho dù Thẩm Kế đã có con gái ruột thì cũng không nên lạnh lùng với cô ta như thế. Tại sao bỗng dưng anh dám chắc đứa bé không phải của mình?
"Dừng xe! Không được chạy! Tôi phải nói rõ với anh Kế!" Cô ta gào thét đập vào kính cửa sổ, bắt Lương Sơn dừng xe.
Nhìn cô nàng như điên loạn qua kính chiếu hậu, Lương Sơn nghĩ với bộ mặt vô cảm: Cuối cùng sếp đã quyết nhẫn tâm với cô nàng này rồi.
......
"Cứ giải quyết thế thôi à?" Khúc Kim Tích hỏi, chưa thỏa mãn.
Thẩm Kế chọc đầu cô: "Diễn nghiện luôn rồi hả, còn muốn làm diễn viên nữa?"
Khúc Kim Tích gạt bay ngón tay anh chàng ra, dụi mắt. Nãy giờ khóc nhiều nên giờ mắt đã hơi sưng.
Đối với diễn viên, cảnh khóc là cảnh thử thách nhất, rất nhiều diễn viên tuy có diễn xuất tốt nhưng cứ hễ gặp cảnh khóc là lại trắc trở. Khúc Kim Tích im lặng hồi tưởng lại diễn xuất ban nãy của mình, vẫn có thể đạt được 80 điểm.
Đặc biệt là cảnh khóc.
— Tất nhiên, cô quyết sẽ không thừa nhận có hơn nửa là vì bị con golden dọa cho bay mất vía nên tự nhiên sẽ chìm trong nỗi sợ, mới khóc tới nỗi người thấy người thương như thế, ngay cả Thẩm Kế cũng phải hoảng hồn.
"Anh đưa em về." Thẩm Kế quay sang nói với Hạ Tuyết vẫn đứng im lặng một bên. Tuy không nhiều cảnh diễn song nếu không nhờ Hạ Tuyết để lộ chân tình, diễn xuất không lộ sơ hở thì không thể khiến Kỷ Mai Tư tin tưởng nhanh như thế.
Hạ Tuyết vội nói: "Không sao, em có thể tự về được."
Cô cảm thấy mình cũng không giúp được gì, tất cả chỉ nhờ Khúc Kim Tích. Một mình cô bé này đã khống chế mọi việc.
Thẩm Kế không nhiều lời, Khúc Kim Tích kéo Hạ Tuyết lên xe: "Cô Hạ, cô đã nói bố cháu rất lịch sự với phụ nữ rồi, cô đã giúp bọn cháu, giúp bố cháu chắc chắn cái cô xấu xa kia đang nói dối, cháu không có em trai mới... Nên chắc chắn bố cháu phải đưa cô về."
"Đi mà ~~"
Hạ Tuyết có thể gom góp can đảm từ chối Thẩm Kế — sở dĩ từ chối, ấy là vì không muốn có quá nhiều tiếp xúc, sợ tiếp xúc nhiều hạt mầm đè giấu trong tim sẽ tự động tách đất vươn mình.
Nhưng cô không thể từ chối Tiểu Kim Kim ngoan ngoãn đáng yêu. Lúc trước cô bé con cứ gọi mẹ liên hồi, cô không nỡ lòng từ chối.
Thế là Thẩm Kế lái xe đưa Hạ Tuyết về, trên đường Khúc Kim Tích nghĩ cách khiến hai người nói thêm với nhau hai câu, kết quả không khả quan.
Không gán ghép nổi.
Nghĩ như thế, cô ngáp dài, cơn buồn ngủ trào lên.
Đóng kịch mệt đầu.
Đặc biệt khi phải cùng lúc kiêm nhiệm cả chức diễn viên và đạo diễn, còn phải một mình đối phó Kỷ Mai Tư, một người nhận mấy vai, còn bị chó dọa, rồi còn khóc lâu như thế.
Người lớn cũng phải mệt chứ nói chi đứa bé lên ba.
Thấy cô bé con đã ngủ, Hạ Tuyết cẩn thận đặt cô nằm xuống, lấy chăn đắp lên. Thẩm Kế liếc qua kính chiếu hậu trông thấy cảnh này, rời mắt.
Đến nơi, Hạ Tuyết cảm ơn xuống xe. Thẩm Kế ngẫm nghĩ, bảo: "Sau này gặp việc gì không giải quyết được cứ tìm anh."
Hạ Tuyết giật mình, những ngón tay siết chặt: "Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Kế quay đầu xe, nhìn thời gian, mượn dùng em dâu bốn tiếng, đã tới lúc nên trả về rồi.
Một giờ đồng hồ sau, xe dừng ở nhà chính.
Qua kính chắn gió, từ đằng xa Thẩm Kế đã nhìn thấy cậu em trai vốn nên ở công ty của mình.
Hết nhìn em trai lại nhìn ra "con gái" nhỏ đang ngủ say sưa ở ghế sau.
Thẩm Kế hắng giọng, mở cửa xuống xe.
"Kim Kim đâu!" Bà Thẩm nghe tiếng lao ra, đập ngay cho thằng con lớn một phát.
Thẩm Thính vòng qua hai người, bế cô bé con ra khỏi ghế sau, ánh mắt liếc sơ bỗng chốc trở nên giá buốt, quay sang hỏi Thẩm Kế: "Cô ấy khóc?"
Thẩm Kế: "..."
Đúng là đề bài đòi mạng.
Tác giả có lời:
Thẩm Thính giơ dao: Cướp vợ người ta thì thôi, còn làm cô ấy khóc?!