Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

"Em đang coi gì vậy?" Lúc nghỉ quay, Thẩm Thính thấy cứ chốc chốc Khúc Kim Tích lại ngó chăm chăm vào chỗ nào đó trên người anh rồi thần ra, mày khẽ cau lại, giọng nói lạnh giá.

"Không, không có gì." Khúc Kim Tích lập tức hoàn hồn, giấu kín tâm trạng, "Chủ yếu là do anh đẹp quá, em bị sự quý phái từ anh tỏa ra làm rúng động."

Thẩm Thính: "..."

Nhân viên xung quanh: "..."

Cảnh diễn chung của hôm nay cả hai đều phải treo dây thép. Đây cũng là lần đầu tiên Khúc Kim Tích treo dây thép trong suốt một tháng từ khi vào đoàn phim.

Khi bộ đồ chuyên dụng mặc khi treo dây thép khoác lên người, Khúc Kim Tích hiểu ngay tại sao diễn viên đều không thích treo dây thép. Đừng trông người ta bay tới bay đi trên trời như thần tiên mà lầm, trên thực tế lúc ấy bộ đồ treo dây thép chuyên dụng đang bó chặt quanh bụng và đùi, mặc trong thời gian dài còn có thể gây rách da.

Chỉ đạo võ thuật dạy Khúc Kim Tích từng lần từng lần – một số động tác chuyên nghiệp mà diễn viên thực sự không làm được mới dùng đóng thế, còn miễn có thể làm được, đạo diễn đều bắt diễn viên đích thân thực hiện.

"Cô cứ yên tâm, thở đều vào, sẽ không rơi xuống đâu." Nhân viên đoàn phim thấy mặt mày Khúc Kim Tích hơi tai tái, vội vã an ủi một câu – rất nhiều diễn viên khi treo dây thép sẽ thấy sợ hãi.

Thật ra Khúc Kim Tích không sợ phải treo dây thép. Cô nhìn ra bối cảnh ở cách đằng không xa. Đó là một vách núi nông, bỗng nhớ tới kết cục của nguyên chủ trong sách: Trong lúc quay phim ngã xuống vách núi, tan xương nát thịt mà chết.

Tuy rằng chỉ là một vách núi không cao, nhưng nhìn kiểu gì vẫn thấy rờn rợn. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, vào lần bay thứ ba, Khúc Kim Tích nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt" chẳng lành. May mà lúc rơi xuống dây mới đứt, cô chúi người về trước, không kìm lại được cơ thể, ngã ra đất lăn tròn một vòng.

Lúc ngã hông bị một tảng đá gồ lên đập vào. Khoảnh khắc cơn đau bén nhọn lan ra, thứ hiện lên trong óc Khúc Kim Tích lại là một hình động xin được từ mấy diễn viên quần chúng –

Thẩm Thính đứng trong phòng tắm, nửa trên để trần, dòng nước vẩy tung trượt trên những thớ thịt đẹp đẽ chảy xuống, biến mất ở vùng lõm xuống ngang hông.

Chỉ hình dung bằng hai chữ gợi cảm là không đủ.

Phải in hoa viết đậm: NAM SẮC HẠI NGƯỜI.

Lúc lăn người, Khúc Kim Tích cố gắng giơ tay che đầu, trừ phần hông bị đá tảng đập vào đau đớn mà tạm thời nhũn nhừ, những nơi khác vẫn vẹn nguyên lành lặn.

Cô bò sấp trên đất, bên tai là tiếng hô hoán hoảng loạn của nhân viên trường quay. Chỉ đạo võ thuật bảo mọi người đừng động vào Khúc Kim Tích, vì chưa biết chính xác cô ngã có nghiêm trọng không nên nếu động vào mà không suy nghĩ, lỡ bất cẩn sẽ có thể khiến vết thương nặng hơn.

Khúc Kim Tích thở đều lại, muốn đứng dậy nhưng không gượngn nổi.

Ban nãy ngã mạnh như vậy, chắc Thẩm Thính đã thấy rồi chứ? Chắc chắn đã thấy rồi.

Thôi vậy, rốt thì cả bộ dạng thảm hại nhất của cô anh cũng đã trông thấy.

Lúc này cô lại hi vọng nhân viên đoàn phim lùi rộng ra, đừng bu vào nhìn mình như du khách ngắm gấu trúc.

"Gọi xe cứu thương." Chốc lát sau, trong những tiếng nói hỗn tạp xung quanh, cô nghe ra chính xác là giọng Thẩm Thính.

Cô cứng người, ngẩng lên.

"Cô Khúc cử động rồi!" Một nhân viên mừng rỡ reo lên. Ban nãy Khúc Kim Tích lăn tròn mấy vòng xong dừng lại, nằm im thin thít, mọi người đều tưởng cô đã ngất đi rồi.

Thoáng ngửa lên Khúc Kim Tích đã trông thấy bộ đồ diễn của Thẩm Thính.

"Cử động được không?" Giọng Thẩm Thính rất trầm, vô cớ khiến mấy nhân viên đứng gần không dám thở mạnh.

Khúc Kim Tích gật gật.

Thẩm Thính trông cô một cái, lại hỏi: "Đau chỗ nào?"

"Bụng." Khúc Kim Tích nhịn đau nói, "Bị đá đập vào."

Mấy nhân viên nghe là bị đá đập vào đều thở phào, định đỡ Khúc Kim Tích dậy.

"Đừng có động vào cô ấy." Thẩm Thính quát lên.

Mấy nhân viên giật bắn mình, cuống quýt rụt tay về.

Lại trông bộ mặt giá buốt của Thẩm Thính, miễn không ngốc đều đủ sức nhận ra anh đang tức giận.

Ai nấy nghĩ bụng: Đương nhiên phải tức rồi.

Khúc Kim Tích treo dây thép xong sẽ đến lượt Thẩm Thính. Nếu Khúc Kim Tích không gặp sự cố, vậy sẽ là Thẩm Thính gặp nạn.

Hơn nữa, theo lý là Thẩm Thính sẽ treo dây thép trước, chỉ vì vấn đề phục trang nên mới đẩy Khúc Kim Tích lên.

Nói như vậy, dường như Khúc Kim Tích đã chịu nạn thay Thẩm Thính một lần.

Bấy giờ sự cố dây thép cũng được điều tra rõ. Nguyên nhân vì dây đã cũ, nhân viên kiểm tra dây thép vì việc riêng nên lười biếng, không kiểm tra trước khi sử dụng, nghĩ rằng một ngày không kiểm tra cũng không sao, vả lại trước đó chỉ đạo võ thuật cũng đã bay qua lại mấy lần đều không việc gì.

......

Phó đạo diễn mắng người này một trận xối xả, còn đích thân tới xin lỗi Khúc Kim Tích.

"Cô Khúc, thầy Thẩm, thực sự rất xin lỗi." Phó đạo diễn vô cùng thành khẩn, diễn viên bị thương vì lý do bên phía đoàn phim, đoàn phim phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Còn may đây không phải việc lớn, chứ nếu ngã xong lớn chuyện, thì hôm nay ông ta phụ trách tổ C, Thẩm Thính cũng có mặt, đây không phải việc một mình ông ta có thể gánh vác.

Nghĩ như thế, lại thầm thấy may mắn vì người ngã là Khúc Kim Tích, tất nhiên thái độ với Khúc Kim Tích phải dễ chịu hơn cả.

"Có cáng không?" Thẩm Thính hỏi.

Không đợi phó đạo diễn lên tiếng, Khúc Kim Tích đã nói ngay: "Không cần không cần đâu, em không có vấn đề lớn."

Cô vẫn chưa đến nỗi phải nằm cáng. Đúng lúc cũng đã dần bình phục, Khúc Kim Tích chống tay thử đứng dậy. Nhưng tay chỉ mới úp lên mặt đất bên tai đã vang tiếng vải vóc loạt soạt, ngay sau đó là một – một đôi tay luồn qua dưới nách, bế thốc cô rời khỏi mặt đất như bế một đứa trẻ.

Khúc Kim Tích: "..."

Xung quanh im phăng phắc.

Bế Khúc Kim Tích lên rồi, Thẩm Thính thả một tay đỡ dưới eo cô đồng thời dịch người đi nửa bước, để Khúc Kim Tích dựa vào người mình. Thoạt trông, cảnh này rất giống như Thẩm Thính đang ôm Khúc Kim Tích trong lòng.

Cảnh tượng hài hòa lại đẹp đẽ.

Một vài người trí nhớ tốt không khỏi nhớ tới sự việc mấy tháng trước, Khúc Kim Tích công khai quấy rối Thẩm Thính, nhào vào người Thẩm Thính rồi bám mãi không buông, Thẩm Thính thì mặt mày sầm sịt.

......

Có người dời ghế tới, Thẩm Thính cẩn thận đỡ Khúc Kim Tích ngồi xuống.

"Không ngồi được." Khúc Kim Tích rên lên một tiếng, trán vã mồ hôi lạnh. Khi cô ngồi xuống, cơn đau dữ dội chỉ mới lắng dịu phút chốc lan ra khắp vùng bụng, dường như có vô vàn cây kim nhọn đang đâm chọc vào thịt da.

Lúc bấy giờ chẳng còn để ý được tới người chung quanh nữa. Khúc Kim Tích thấy hơi sợ hãi. Lúc đầu cô chỉ tưởng nặng lắm là bị đá đập vào, bầm một khoảng, đau một lúc là hết.

Nhưng bây giờ thậm chí không thể ngồi xuống, trong óc tự động nhảy ra những cụm từ "bại liệt" "xe lăn" "cắt chi" làm cô sợ hãi siết chặt quần áo Thẩm Thính.

Nếu thật sự thành tàn phế, vậy coi như xong đời.

"Không sao, xe cứu thương sẽ tới nhanh thôi." Thẩm Thính hạ giọng dịu dàng vỗ về nỗi bồn chồn trong Khúc Kim Tích, "Em nhấc chân đi thử xem."

Tay Thẩm Thính đỡ người Khúc Kim Tích, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm vào da thịt, lan dài trong cơ thể Khúc Kim Tích, hoảng loạn và lo lắng bủa vây trong tim cô dần tiêu tán.

Khúc Kim Tích nhấc chân bước một bước.

Cơn đau sắc nhọn lan ra, cuối cùng cô ý thức được cơn đau vì muốn ngồi xuống mà không thể ngồi được ban nãy cũng không hoàn toàn xuất phát từ hông mà còn từ chân trái.

Chân trái cô bị trật rồi.

"Đỡ cô ấy." Lời này là lời Thẩm Thính nói với Tần Tang đứng cạnh. Tần Tang tiếp quản vị trí của anh, đỡ người Khúc Kim Tích. Thẩm Thính dời bước ra trước mặt Khúc Kim Tích, cong lưng vén váy cô lên, tháo giày.

Cổ chân bên trái của Khúc Kim Tích đã sưng phù lên, trông như cái bánh màn thầu.

Cô trông xuống, thở ra một hơi.

Miễn không phải là hông không thể cử động, những chuyện khác đều không hề gì.



Một bệnh viện gần đó.

Dụ Đồng được đưa đến bệnh viện, được bác sĩ thăm khám chữa trị, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

"Anh Đồng, anh làm em sợ gần chết." Tiểu Trương nghĩ mà hãi hùng, "Bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?"

Dụ Đồng day day đầu mày, mắt không tiêu cự.

Y mơ một giấc mơ.

Nội dung giấc mơ cụ thể đã không còn nhớ rõ, nhưng y nhớ rằng mình mơ thấy Khúc Kim Tích. Trong mơ cô cứ khóc mãi, còn không ngừng nói xin lỗi y.

"Anh Đồng?" Thấy Dụ Đồng lặng im thin thít, tim gan Tiểu Trương nhảy lên liên hồi, không phải, không phải sốt tới nỗi bị làm sao rồi đấy chứ.

"Cô Khúc còn ở phim trường đấy." Tiểu Trương lấy điện thoại ra, "Cô ấy còn nhắn wechat hỏi em là anh tỉnh chưa."

Cậu ta đưa nhật ký trò chuyện cho Dụ Đồng.

Dụ Đồng trông qua, đầu óc rối bời, vô thức tìm điện thoại của mình.

"Anh Đồng, anh tìm gì vậy?"

"Điện thoại."

"Ở đây này." Tiểu Trương nhanh nhảu lục tìm điện thoại của Dụ Đồng đưa sang. Dụ Đồng nhận máy, mở bàn phím quay số, nhanh chóng nhập một dãy số vào.

Lúc sắp sửa gọi đi, y bỗng giật mình bừng tỉnh – Khúc Kim Tích chia tay xong đã đổi tất cả phương thức liên lạc, số điện thoại này đã dừng hoạt động rồi.

Từ khi vào đoàn phim, tuy đã kết bạn với Khúc Kim Tích trên wechat nhưng lại chưa từng nói chuyện, số điện thoại lại càng khỏi phải nhắc.

Y tá gọi Tiểu Trương đi lấy thuốc.

Một lúc sau, Tiểu Trương xách thuốc quay về.

"Anh Đồng!"

Trong óc Dụ Đồng cứ thoắt ẩn thoắt hiện dáng vẻ Khúc Kim Tích khóc lóc xin lỗi trong mơ. Giờ gặp tiếng kêu hưng phấn của Dụ Đồng, mọi mộng cảnh tức thì bay biến. Y bực tức gắt lên: "Chuyện gì?"

"Khúc Kim Tích tới bệnh viện rồi." Tiểu Trương nói.

Dụ Đồng thoáng chững người.

"Nhưng cô ấy ngồi xe lăn tới." Tiểu Trương gãi đầu, "Ban nãy em đi lấy thuốc có trông thấy, vả lại..."

Cậu ta ngập ngừng.

"Vả lại cái gì?" Dụ Đồng cau mày, "Ngồi xe lăn là thế nào?"

Tiểu Trương hít vào thật sâu, rốt thì cũng không thể giấu được chuyện này: "Thầy Thẩm đẩy xe lăn, nghe nói là lúc đạo cụ treo dây thép có vấn đề, lúc bay bị ngã."

Dụ Đồng biến sắc.

"Nhưng chỉ bị thương ở hông với chân, thầy Thẩm đi theo tới đây." Tiểu Trương nói ngay.

Dụ Đồng lại cau mày chặt hơn nữa: "Hôm nay trừ cảnh diễn với tôi, cô ấy đâu còn cảnh nào nữa."

"Thì anh chẳng ngất xỉu phải đưa tới bệnh viện còn gì. Thế nên đạo diễn Hà điều cô ấy tới tổ C quay chung với Thẩm Thính, ai ngờ lại..." Tiểu Trương bỗng thở dài, lời chưa qua suy nghĩ đã thốt ra miệng, "Anh Đồng, hai bọn anh quả không hổ là một đôi. Anh bị cảm phát sốt ngất xỉu, mới đó cô ấy cũng treo dây thép bị ngã, nối đuôi nhau vào bệnh viện, đúng..."

Cảm thấy sai sai, Tiểu Trương vội vàng ngậm miệng, chỉ ước được bóp chết luôn cái đứa nói chuyện ban nãy là mình.

Cùng lúc ấy, Khúc Kim Tích được đưa tới bệnh viện cũng đã có kết quả kiểm tra.

Bên hông trái bị đá thoải va vào, chỉ bị thương ngoài da, không động tới nội tạng. Cổ chân trái bị trật, cần phải nắn lại rồi bó bột.

Những chỗ khác chỉ là vết thương nhỏ, không vấn đề gì.

Phó đạo diễn hỏi: "Thế nghỉ dưỡng bao lâu thì lành?"

Ông bác sĩ đông y già vuốt râu: "Chưa nghe câu thương gân động cốt một trăm ngày à?"

Ông liếc trông Khúc Kim Tích và Thẩm Thính. Cả hai đều đang mặc đồ diễn. Bác sĩ hỏi: "Các cô cậu đóng phim à?"

Bình thường hay có diễn viên mặc đồ diễn tới bệnh viện, vị bác sĩ già đã quen.

Phó đạo diễn vừa gật đầu vừa trông Thẩm Thính – theo lý thì đưa Khúc Kim Tích tới bệnh viện chỉ cần phái hai trợ lý trong đoàn phim là đủ, nhưng không ngờ Thẩm Thính chẳng nói chẳng rằng đã trèo lên xe cứu thương theo.

Thẩm Thính đã lên rồi, phó đạo diễn không lên thì khó ăn nói, chỉ đành mải mải mốt mốt bàn giao công việc cho một phó đạo diễn khác rồi chạy tới bệnh viện.

Ai ngờ tới bệnh viện, tất thảy mọi việc đều do một tay Tần Tang bao thầu, trông như định chịu toàn bộ trách nhiệm với Khúc Kim Tích.

Phó đạo diễn sinh lòng ngờ vực, hình như Thẩm Thính rất để ý Khúc Kim Tích? Nhưng sao có chuyện ấy được.

Chắc chắn ông đã ảo giác rồi.

Bấy giờ chợt nghe Khúc Kim Tích nói: "Bác sĩ, không phải bác có thể nắn xương sao ạ? Bác nắn lại giúp cháu, cháu không sợ đau đâu. Bọn cháu còn phải quay phim, chân mà không sớm lành thì bất tiện lắm."

Khúc Kim Tích giơ cái chân đau ra.

Nếu bác sĩ biết nắn xương thì có thể dùng cách nắn xương để giảm thiểu thời gian bệnh nhân nằm viện, rút ngắn thời gian chữa trị.

"Thế cô bé cố chịu nhé." Trong lúc nói, thoạt tiên bác sĩ trông sang phó đạo diễn dáng người đẫy đà cứ vã mồ hôi không ngừng, kế đó nghía sang Thẩm Thính vận bộ đồ diễn màu xanh nhạt, mãi im thin thít đầu giờ. Thì người già cũng thích trai xanh gái đẹp mà. "Cậu giữ chặt cô ấy, đừng để cô ấy giãy."

Thẩm Thính vòng qua xe lăn đến bên cạnh Khúc Kim Tích. Cô ngửa lên nhìn anh.

Từ khi xảy ra sự việc tới giờ, cô chưa từng khóc. Tuy thế ánh mắt nhìn anh lại vô thức tỏa ra sự ỷ lại mà chính cô cũng không nhận ra, thậm chí còn xen lẫn nỗi hờn tủi lờ mờ.

Là thứ cảm xúc chỉ có thể để lộ với người thân thiết.

Cô không biết.

Quả tim Thẩm Thính bỗng run lên khe khẽ.

Anh nói: "Em thích màu gì?"

Khúc Kim Tích: "?"

Thấy là Thẩm Thính đang hỏi rất nghiêm túc, Khúc Kim Tích đành phải trả lời thành thật: "Màu xanh lá, trông khỏe mạnh."

Bác sĩ đã nâng cái chân sưng như màn thầu của Khúc Kim Tích lên.

Thẩm Thính: "Món thích ăn nhất là gì?"

Người giám hộ của cô bị sao vậy, sao lại hỏi cô mấy câu này?"

Hẳn là nguyên chủ chưa cho anh biết mình thích ăn gì. Khúc Kim Tích trả lời: "Em không kén ăn, gì cũng ăn được."

"Thế hả." Thẩm Thính phất phất tay áo dài, "Sao tôi lại nhớ em chưa từng bỏ rau mùi vào món xào, cũng chưa từng thấy em mua rau mùi nhỉ."

Khúc Kim Tích phản bác: "Rau mùi không phải là rau, đó là rau gia vị."

"Ờ."

Tự dưng Khúc Kim Tích đâm chột dạ.

Đúng là cô ghét rau mùi, ngửi thấy mùi là nhộn nhạo — ở chung cư cũng chưa từng mua rau mùi.

Phó đạo diễn: "???"

Sự chú ý của ông ta chuyển từ cái chân Khúc Kim Tích sang hai người.

Lời này nghe sao mà... không, không ổn lắm à.

Bác sĩ bắt đầu làm việc.

Người Khúc Kim Tích bỗng run lên, suýt thì buột miệng kêu đau. Hai tay Thẩm Thính kìm chặt vai cô, trong mắt cô chỉ có hình bóng anh.

"Cuối tuần sau là sinh nhật mẹ, chúng ta về nhà." Thẩm Thính nói.

"... Hả?" Lần này thì Khúc Kim Tích chẳng tâm trí nào nghĩ tới cơn đau của mình được nữa. Thời gian qua ngày tháng trôi đi nhanh chóng, làm cô suýt thì quên trên mình còn có một bà mẹ chồng!

Quan trọng là, từ kí ức gặp mặt chỉ có mấy lần lẻ tẻ giữa nguyên chủ và bà Thẩm, bà mẹ chồng này còn khá là đáng gờm.

Cô vô thức níu tay áo Thẩm Thính: "Có nhất thiết phải về không?"

Thẩm Thính thu trọn hành động của cô vào trong mắt, khóe môi cong cong: "Em thấy sao?"

"Nhưng chân em..."

Bác sĩ rời tay, râu vểnh lên: "Sao rồi? Không tin y thuật của tôi hả? Cái chân này của cháu, nếu một tuần sao mà không thể lành được sáu phần mười, tôi sẽ đập nát cả biển hiệu."

Khúc Kim Tích lặng lẽ nuốt lời định nói về.

Bỗng phát giác chân mình đã xong, lại nghe vị bác sĩ già nói: "Vén áo lên, tôi xem vết thương ở hông."

Xử lý vết thương xong, Khúc Kim Tích được xếp vào một phòng bệnh đơn. Hông cô vẫn cần châm cứu, phải ở lại bệnh viện mấy hôm.

Trên mặt phó đạo diễn viết chình ình "mất niềm tin vào cuộc đời", thậm chí cảm thấy mình không nên tới đây, tới rồi cũng chớ nên lên tiếng.

Lúc vào phòng bệnh có gặp Tiểu Trương ngoài hành lang, cuối cùng phó đạo diễn đã tìm được cơ hội nói chuyện: "Tiểu Trương, thầy Dụ cũng ở bệnh viện này hả?"

"Đạo diễn Trần, đúng ạ, anh Dụ ở phòng này." Tiểu Trương chỉ cánh cửa sau lưng mình, lại ngó Khúc Kim Tích ngồi trên xe lăn và Thẩm thính đang đẩy xe lăn: "Cô Khúc, cô không sao chứ?"

Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

"Không sao." Khúc Kim Tích nói, "Dụ Đồng tỉnh rồi à?"

Thẩm Thính cúi đầu liếc cô một cái.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi."

"Anh ấy không sao chứ?"

"Đã hạ sốt rồi." Nói dứt lời, Tiểu Trương e dè chào hỏi Thẩm Thính, "Thầy Thẩm, thầy cũng tới rồi."

Cũng chẳng biết phó đạo diễn chập mạch hay não đã nảy số, lại bảo: "Thầy Thẩm, thầy đưa cô Khúc vào phòng bệnh trước nhé, tôi sang thăm thầy Dụ."

Phòng bệnh của Khúc Kim Tích ở ngay cạnh phòng Dụ Đồng đang nằm.

Dụ Đồng không sao, Khúc Kim Tích cũng yên lòng. Thẩm Thính đẩy cô vào phòng bệnh.

"Em thấy có người chụp ảnh." Họ đang mặc đồ diễn, muốn người ta không chú ý cũng khó. May mà ở bệnh viện không có nhiều người trẻ tuổi, số người nhận ra Thẩm Thính có lẽ không nhiều.

Khúc Kim Tích đã từ bỏ, không buồn nghĩ xem nếu tin tức tuồn ra, netizen sẽ thế nào nữa.

Cô đang rầu rĩ vụ gặp mặt mẹ chồng.

"Anh Thẩm này," Khúc Kim Tích ấp úng mở lời. Cô cảm thấy có thể mình không cần phải về nhà chính, chưa chắc mẹ chồng đã muốn gặp cô đâu, "Anh..."

Lời mới ra khỏi miệng, cảm giác quen thuộc đã ùa lên.

NO! Không phải chứ!

Trong mắt Thẩm Thính, cô gái với bộ mặt sợ hãi bỗng biến mất vào khoảng không, trên xe lăn bỗng xuất hiện một con cua chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.

"............"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui