Nhìn qua Dụ Đồng, thấy là y đi từ hướng thôn Đào Vân. Khúc Kim Tích nhớ quê Dụ Đồng ở thành phố Dương, cách thành phố M mấy ngàn cây số.
"Phim mới của anh lấy cảnh ở đây, nhớ ngày mai là ngày giỗ của bà nội em nên ghé qua thắp cho bà nén nhang."
Quả thật trùng họp. Sau một hồi do dự, Dụ Đồng quyết định nhân hôm nay có thời gian rảnh bèn men theo con đường trong trí nhớ tìm đến thôn Đào Vân, thắp cho bà nội Khúc Kim Tích một nén nhang.
Không ngờ lúc về lại tình cờ gặp Khúc Kim Tích trên đường.
Trong óc Khúc Kim Tích chớp lên một hình ảnh – Dụ Đồng từng theo nguyên chủ về quê tảo mộ bà nội.
Dụ Đồng nhìn cô một cái, trừ túi xách, cô không mang theo bất cứ món hành lý nào. Mắt y dừng trên cái túi xách.
Xem chừng Thẩm Thính rất rộng rãi với cô.
Dụ Đồng nghĩ mà mặt không lộ vẻ gì.
Dụ Đồng: "Thẩm Thính không đi cùng em à?"
"Có cùng đi." Khúc Kim Tích buột miệng, "Nhưng anh ấy có việc tạm ở lại thành phố, em về đây trước."
Một thoáng lặng im, Dụ Đồng lại hỏi: "Hai người dự định bao giờ công khai?"
Chưa để Khúc Kim Tích trả lời, y nói: "Thôi, khỏi cần cho anh biết."
Khúc Kim Tích bối rối ngậm miệng.
Dụ Đồng nhấc cổ tay coi thời gian: "Nay có cảnh diễn đêm, đi trước."
Lướt qua Khúc Kim Tích, y phăm phăm về trước không ngoái đầu, đi được hai bước thì dừng lại: "Phải rồi, khi anh tới có gặp bí thư chi bộ của thôn. Ông ấy nhận ra anh, nói là có mấy lá thư gửi cho bà nội em. Ông ấy đã nhận hộ, muốn tìm em nhưng lại không biết cách liên lạc."
"Vốn dĩ định đưa anh, nhưng anh lấy cũng không hay, em về thì nhớ tới gặp ông ấy để lấy."
Thư viết cho bà nội? Khúc Kim Tích gật đầu: "Dạ, cảm ơn anh."
Cho đến khi bóng lưng Dụ Đồng đã khuất hẳn, cô mới thôi nhìn, lắc lắc đầu, đá văng những kí ức về nguyên chủ và Dụ Đồng, sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng đã tới thôn Đào Vân.
Đầu thôn có tiệm hàng nhỏ, Khúc Kim Tích mua ít thứ tới nhà bí thư.
Trông thấy cô, ông bí thư rất vui, chòm râu rung rung vì cười: "Cái Tích đấy à, mãi cũng về rồi."
Một đám trẻ ùa ra vây lấy Khúc Kim Tích, tất cả đều mở mắt nhìn cô lấp lánh. Khúc Kim Tích phát kẹo cho từng đứa.
Bình thường đám trẻ trong thôn đâu có được thấy chị gái nào xinh đẹp nhường này, lại thêm được cho kẹo nên cứ luôn mồm gọi chị xinh đẹp.
Ông bí thư cười dạy bảo: "Sai bối phận hết rồi, gọi là dì!"
Khúc-dì-Kim Tích: "..."
Hàn huyên xong, Khúc Kim Tích để quà lại, cầm thư về nhà.
Căn nhà không có khóa. Đẩy cửa đi vào, có lẽ vì lâu không có người ở mà cỏ đã mọc cao trong sân.
Nhưng sau cuộc trò chuyện với ông bí thư, cô được biết nguyên chủ đã xin số tài khoản của ông, mỗi năm sẽ gửi cho ông một khoản tiền, nhờ ông coi sóc quét tước nhà cửa mỗi khi rỗi rảnh, không để nhà bị cỏ dại lấp kín.
Do đó tuy cỏ trong sân đã mọc cao song lại không có nhiều. Các đồ dùng cũ kĩ trong nhà đã phủ bụi. Trông cảnh này, bỗng dưng Khúc Kim Tích sinh cảm giác thân thuộc.
Vốn dĩ cô đã lớn lên ở nông thôn, căn nhà cũ này chẳng những không khiến cô sinh lòng chê ghét mà còn thấy thân thiết.
Khúc Kim Tích hạ cái ghế úp ngược trên bàn xuống, lục tìm được một cái chậu, lấy ít nước lau sạch ghế.
Hôm nay trời đẹp, nắng dương trải rộng mặt đất. Cô ngồi phía ngoài gian nhà chính, để mặc nắng chiếu lên người, thấy ấm áp.
Phơi nắng một lúc, cô lấy mấy lá thư bí thư đã đưa ra.
Tổng cộng có ba lá thư, địa chỉ đề ngoài thư là ở thủ đô, trên chỉ viết tên người nhận thư, không còn thông tin người gửi, nhưng lại để cách liên lạc. Bí thư nói vốn định gọi vào số điện thoại này hỏi thử, song lại nghĩ ông gọi thì không thích hợp lắm, vẫn nên trao lá thư cho Khúc Kim Tích, để cô tự quyết định.
Là ai gửi thư cho bà nội đã khuất?
Trong trí nhớ của Khúc Kim Tích, bà nội qua đời khi nguyên chủ đang học lớp Mười một. Sau đó nguyên chủ tự cố gắng trang trải đi thi, vào học ở Học viện Điện ảnh.
Chắc không phải thư cụ Thẩm gửi đó chứ. Nhưng thời gian không đúng, năm ngoái khi gặp nguyên chủ cụ Thẩm đã biết tin bà nội cô qua đời rồi.
Ôm lòng tò mò, Khúc Kim Tích mở thư.
Ba lá thư chỉ có một lá có thư, hai lá kia chỉ là mấy tấm ảnh cũ kĩ. Khúc Kim Tích xem hình trước. Trên hình là hai chị em gái, đứa bé chừng bốn, năm tuổi, lớn chừng bảy, tám tuổi, mặc trang phục của thời mấy chục năm trước.
Lại đọc nội dung thư. Một trang rưỡi, không nhiều. Đọc hết nội dung thư, cô đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra bà nội Khúc Kim Tích có một người chị gái, về sau vì gia đình khốn khó, cha mẹ mới giao người chị cho một vợ chồng phú thương hiếm muộn.
Từ đó không còn liên hệ.Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Khúc Kim Tích cố gắng lùng sục trong trí nhớ, không nhớ bà nội có từng đề cập đến người bà dì này. Có lẽ vì khi ấy bà nội vẫn còn quá nhỏ, sau này lớn đã quên chuyện mình còn có một người chị gái.
Về sau bà nội gặp cụ Thẩm, hai người yêu nhau, song vì gia đình không môn đăng hộ đối mà đành ngậm ngùi chia tay. Bà nội Khúc Kim Tích đau lòng khôn xiết, gặp được ông nội cô, kết hôn xong sinh ra bố Khúc Kim Tích, sau nữa thì có Khúc Kim Tích.
Ai ngờ Khúc Kim Tích mới lọt lòng chưa bao lâu bố mẹ đã gặp tai nạn qua đời, cô được ông bà nuôi lớn. Sau ông nội qua đời khi cô học cấp hai, đến năm cấp ba thì bà nội cũng đi theo ông, chỉ còn một mình Khúc Kim Tích bơ vơ trên đời.
Giờ bỗng dưng có một bà dì nhảy ra.
Trên thư kể rõ, thư do con cháu của bà dì chấp bút viết thành. Bà dì nay đã cao tuổi, những năm nay sức khỏe không tốt, bỗng nhớ mình còn có một cô em gái, không biết giờ có còn trên đời hay chăng, lòng mong mỏi tìm được em gái.
Tìm kiếm mãi, được biết em gái đang ở thôn Đào Vân, bèn viết thư hỏi thử.
Mấy chục năm rồi, hai chị em còn có thể gặp mặt, kể cũng là một việc tốt đẹp trên đời.
Khúc Kim Tích đọc hết lá thư, gấp gọn bỏ vào phong thư. Cô thở dài, nếu bà nội Khúc Kim Tích còn trên nhân thế, đọc được lá thư này ắt sẽ rất vui.
Từ thư có thể nhận thấy bà dì này đã lớn lên trong an lành sung túc, mấy chục năm trước được một cặp vợ chồng phú thương nhận nuôi, có lẽ giờ phải rất giàu có.
Khúc Kim Tích không định nhận thân.
Một vì cô không phải nguyên chủ.
Hai vì... cô không quen nhận thân.
Ở thế giới cũ, hoàn cảnh Khúc Kim Tích không khác nguyên chủ là bao. Cô mồ côi từ bé, do vậy mới phải học đủ thứ kỹ năng, rốt thì phải cố gắng để kiếm được nhiều tiền hơn, có cuộc sống tốt hơn, nhiều nghề cũng đâu có hại gì.
Vả lại bà dì này đã cao tuổi rồi, nhỡ biết em gái đã qua đời mà bị sốc, xảy ra bất trắc gì thì thật không ổn.
Chẳng bằng giữ lại nhung nhớ.
Khúc Kim Tích cất gọn thư vào túi xách. Cô đã mua ít giấy tiền nhang nến ở sạp hàng đầu thôn, chuẩn bị thu dọn rồi ra mộ coi thử.
"Kim Tích." Từ ngoài cổng có tiếng nói vọng vào, một cô gái mặc áo phao đỏ rực đứng trước cổng ló đầu vô, "Đúng là em thật rồi, ông bí thư nói em về rồi, mọi người còn không tin. Giờ em đã là ngôi sao lớn rồi đấy, sao còn về cái thôn bé tí này vậy."
Khúc Kim Tích: "..."
"Coi kìa." Cô gái nhấc chân bước vào, mắt săm soi từng tí gương mặt Khúc Kim Tích, trong mắt không giấu nổi vẻ ghen ghét tràn ra. Rõ ràng cô gái chỉ lớn hơn Khúc Kim Tích có mấy tháng, ấy thế mà đứng cạnh nhau chẳng hiểu sao lại có cảm giác như già dặn hơn rất nhiều, "Không phải em quên chị là ai rồi đấy chứ."
Khúc Kim Tích lục tìm trong trí nhớ nhưng mãi vẫn không nhìn ra, chỉ đành nhoẻn môi cười, lễ phép hỏi: "Chị là..."
Cô gái cứng đờ mặt, kế đó bình tĩnh, dẩu môi bảo: "Chị là Mẫn Lan đây. Ôi, em mới đi có bao lâu đâu mà đã quên cả cô chị họ này rồi."
Trịnh Mẫn Lan quét trông bộ đồ Khúc Kim Tích đang mặc, nào quần, nào giày, nào áo, mỗi một món đều rất tinh tế xinh đẹp, tỏa ra mùi tiền.
Sau đó nữa, mắt chị ta dừng trên cái túi xách màu ngà.
"Này là túi xách hiệu XX đúng không," chị ta lao ngay tới, lom lom cái túi xách bằng cặp mắt sáng rực, ước ao được đeo nó lên người mình, "Thật hay giả vậy, em mua được cái túi xách đắt tiền như thế á?"Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
"..." Khúc Kim Tích híp mắt cười nói, "Chị đã nói em là ngôi sao lớn, ngôi sao lớn thì sao đeo hàng giả được, không phải tìm lỗi cho người ta mắng à."
Vậy tức là hàng thật?
Đôi mắt Trịnh Mẫn Lan biến ảo liên hồi, vẻ chanh chua ngoa ngoắt ban nãy hoàn toàn tan biến, niềm nở khoác tay Khúc Kim Tích: "Em họ, hiếm lắm em mới về một lần, nhà cửa từa lưa thế này, dọn dẹp cũng phải mất một lúc. Giờ đã sắp tới trưa rồi, đi, qua nhà chị ăn cơm, bố mẹ chị biết em về đều vui lắm đấy."
Cơm trưa?
Khúc Kim Tích động lòng, mặc cho cô chị họ này khoác tay: "Dạ, thế em không khách sáo nhé."
"Đã là người nhà cả, khách sáo cái gì." Trịnh Mẫn Lan đảo tròn mắt, "Em họ này, chị chẳng mấy khi thấy em trên ti vi, hóa ra làm ngôi sao kiếm được nhiều tiền thế hả? Em nhìn chị coi, thấy chị thế nào, có thể làm ngôi sao được không?"
Khúc Kim Tích quan sát chị ta một cách nghiêm túc. Trịnh Mẫn Lan ngẩng đầu ưỡn ngực, gương mặt chờ mong.
"Chị họ, chị có nét đấy, trang điểm tạo hình thêm tí nữa là chắc chắn không kém gì em."
Đôi mắt Trịnh Mẫn Lan rực sáng như sao trời, còn là vì sao đang nhấp nháy.
Chị ta đã nói mà, sở dĩ Khúc Kim Tích xinh đẹp như thế toàn là do áo quần tôn lên cả. Nếu mình cũng có thể mặc quần áo hàng hiệu, đeo túi xách hàng hiệu thì chắc chắn không thua kém.
"Nếu chị muốn làm ngôi sao, em có thể đề cử chị với công ty quản lý." Khúc Kim Tích như một người chị cả quan tâm tri kỷ, dốc lòng truyền thụ kinh nghiệm cho đàn em, "Nhưng giờ mấy công ty quản lý tạo ra ngôi sao đều phải tiêu tốn không ít tiền, nên là giai đoạn đầu phải tự bỏ tiền của mình ra đầu tư."
Trịnh Mẫn Lan hỏi ngay: "Cần bao nhiêu tiền?"
Khúc Kim Tích xòe ba ngón tay. Trịnh Mẫn Lan hít hà, mở to mắt, không dám tin: "Ba mươi ngàn? Cướp tiền đấy hả, sao lại nhiều tiền quá vậy!"
"Không." Khúc Kim Tích cải chính, "Không phải ba mươi ngàn."
"Thế ba ngàn à." Trịnh Mẫn Lan lập tức thở phào, mặt nở mày tươi, "Ba ngàn thì có hề gì, chị trả được."
Khúc Kim Tích dừng chân, nghiêm mặt bảo: "Chị họ, ý em là ba trăm ngàn."
Trịnh Mẫn Lan cả kinh: "Em nói cái gì?!"
Khúc Kim Tích thở dài: "Hết cách rồi, đây chính là chi phí đầu tư giai đoạn đầu để thành ngôi sao. Chứ không công ty quản lý bỏ tiền bồi dưỡng người mới xong người đó không thể thành sao, không kiếm được tiền thì chẳng lỗ to à. Công ty em bảo chị đây chỉ tốn có ba trăm ngàn đã là rẻ nhất rồi, còn bình thường, chí ít..."
Cô xòe năm ngón tay.
"Cũng phải con số này trở lên."
Cô nói có lý có lẽ, gương mặt không hề có vẻ gì là vui đùa, Trịnh Mẫn Lan tin ngay không ngờ vực.
"Em quen ông chủ, có thể xin ông chủ giảm giá cho chị, chắc chừng hai trăm năm chục ngàn là được, chị coi..." Khúc Kim Tích tiếp tục nói.
Trịnh Mẫn Lan tái xám mặt mày, không hó hé, bàn tay khoác tay Khúc Kim Tích cũng rụt ngay về.
Khúc Kim Tích nhịn cười. Kiểu người như Trịnh Mẫn Lan thì cô đã gặp nhiều rồi, biết phải dùng cách gì mới có thể khiến đối phương ngậm miệng.
Chẳng phải giờ đã lắp bắp rồi đấy à.
"Chị họ à, chị còn muốn thành ngôi sao nữa không?" Cô nhiệt tình hỏi, đôi mắt chớp chớp, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu.
Trịnh Mẫn Lan: "..."