Editor: Daniel
Beta – reader: Elisa
“Phong nhi cũng ăn đi.” Kỳ gắp đồ ăn cho Ngâm Phong.
Ngâm Phong ngoan ngoãn há to miệng. Niềm vui sướng khi có mẫu thân bên cạnh như bao đứa trẻ khác khiến nó không còn biếng ăn như trước nữa.
Cơm nước xong xuôi, Ngâm Phong vẫn còn muốn ở bên Kỳ lâu một chút cho thỏa niềm mong ước, cho lấp đầy những nhớ thương suốt năm năm qua. Nhưng Tề Thị Vân và Lận không cho phép, nên nó đành bĩu môi, chu ra cái miệng nhỏ xinh!
“Không chịu đâu! Rõ ràng đây là tẩm cung của Phong nhi mà, tại sao không cho con ở lại.” Ngâm Phong nhỏ giọng phàn nàn.
Sau khi Ngâm Phong rời đi…..
Kỳ ngồi tựa vào ghế, nhìn các thị nữ ra vào. Mọi thứ đã được thu dọn, chỉ còn lại ba người, căn phòng lâm vào trầm mặc, càng thêm tĩnh lặng…. (kím chiện gì nói đi, tui sợ zụ này lắm >”