Cùng Người Cưới Trước Yêu Sau




Gần thêm chút nữa chính là hôn.
Chương 25
Diệp Quan vừa mới ngồi xuống đã bị Diệp Vãn nắm tay lôi kéo, phản ứng của Diệp Vãn làm hai người lớn nhất thời không biết nên làm sao, tiểu quỷ này mở miệng liền có chút kinh người.
Hôn một cái....
Con trẻ bắt cầu nhưng người lớn lại trầm mặc, người nói đơn thuần người nghe phức tạp.
Hạ An theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quan, vừa vặn Diệp Quan cũng đang nhìn nàng.
Dù không nói lời nào nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau, không gian liền có chút ám muội 
Chí ít Hạ An cảm thấy ám muội.
"Mẹ hôn một cái đi, mẹ tiểu Hạ sẽ không đau nữa á." Diệp Vãn quấn lấy Diệp Quan, nói vô cùng tích cực, nghe Hạ An nói đau, tiểu gia hỏa cũng đau lòng theo.
Diệp Quan: "..."
Diệp Vãn lại giục: "Mẹ, nhanh nhanh hôn một cái."
Diệp Quan liếc nhìn Hạ An, yên lặng chờ đợi Hạ tiểu thư giải thích với tiểu quỷ, mấy chuyện dỗ trẻ con này trước giờ đều do Hạ An làm.
Nhưng mà Hạ An lại không nói gì.
Hạ An thừa nhận mình có chút chờ mong phản ứng của Diệp Quan, có lẽ do cảm thấy Diệp Quan ngày thường quá cao lãnh nên nàng đặc biệt muốn nhìn một bộ mặt khác của Diệp tổng.
Cũng giống như phần cơm chiên đêm nay....
Hiện tại nhớ tới Hạ An vẫn không nhịn được cười. 
Hạ An và Diệp Vãn ôm ôm nhau, tóc dài đen nhánh như nhau, nhìn xa nhìn gần đều như mẹ con ruột, ngay cả vẻ mặt nhìn người cũng tương tự nhau 
Diệp Quan bị vẻ mặt đơn thuần của hai người làm cho không biết nên nói gì, cô híp híp mắt nhìn Hạ An, Hạ tiểu thư lại giả ngu không phản ứng, hiển nhiên là đang xem trò vui.
Diệp Quan không có dây thần kinh đùa giỡn, nghiêm mặt nói: "Bôi thuốc rồi ngủ."
Trả lời đúng quy đúng củ, quả thật còn vô vị hơn mình đã nghĩ, Hạ An oán thầm.

Nghĩ đi nghĩ lại Hạ An bất đắc dĩ cười cười, cũng đúng, giữa nàng và Diệp Quan làm gì có cái gì thú vị để nói.
Hạ An cúi đầu, xoa xoa mặt Diệp Vãn nói: "Bảo bảo hôn mẹ một cái đi.'
"Dạ." Diệp Vãn ôm Hạ An, cẩn thận tỉ mỉ hôn lên trán nàng một cái: "Mẹ ơi, bây giờ còn đau không?"

"Vãn Vãn hôn một cái liền không đau."
"Con bôi thuốc cho mẹ nha."
"Giỏi quá, Vãn Vãn là ngoan nhất~"
Nhận được lời khen Diệp Vãn hài lòng nhếch lên miệng nhỏ, như bà cụ non nói với Hạ An: "Đau nhớ nói với Vãn Vãn nha~"
Hạ An mượn cơ hội trêu chọc Diệp Quan: "Diệp tổng, con gái chị biết xót người hơn chị nữa đó."
Diệp tổng vẫn là vẻ mặt dù trời có sụp cũng không biến sắc làm Hạ An cười gượng một tiếng 
"Mẹ có đau không?"
"Không đau."
Ngồi trên giường, Diệp Quan nhìn Diệp Vãn chăm chút tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho Hạ An, tình cảnh vô cùng vô cùng hài hòa, tựa như tất cả sự chật vật xảy ra đêm nay chưa từng phát sinh.
Thật sự có thể nghĩ thoáng sao?
Cô lại nghĩ tới câu nói kia của Hạ An, không cười chẳng lẽ khóc? 
Đối phương cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ An phát hiện đêm nay Diệp Quan cứ hay nhìn chằm chằm nàng, Hạ An bị nhìn đến tâm loạn, tuy Diệp Quan không nói gì nhưng thỉnh thoảng lại nhìn như vậy.
Đây là ý gì? 
Hạ An muốn nói, ánh mắt như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm, cộng thêm khuôn mặt của Diệp tổng thì nói đang trêu chọc người cũng không quá đáng.
Hạ An vốn có cảm giác đặc biệt với Diệp Quan nên khi bị Diệp Quân nhìn chằm chằm như vậy thì hô hấp sẽ nhanh hơn bình thường một chút, đêm nay lúc Diệp Quan ôm nàng vào lòng, nàng đã nghĩ, có phải Diệp Quan cũng có cảm giác đặc biệt với nàng? Bằng không thì tại sao Diệp Quan lại chăm sóc nàng như vậy?
Quan hệ hợp đồng có cần thiết quan tâm vậy không?
Hay chỉ là sự an ủi không hàm chừa bất kỳ ý nghĩa khác nào, thậm chí là thương hại....
Lần đầu tiên Hạ An xoắn xuýt đến vậy, không ngừng tự hỏi có phải người kia yêu thích mình? 
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, nếu Diệp Quan thật sự có cảm giác với nàng thì sẽ không mọi lúc mọi nơi giữ khoảng cách với nàng, càng sẽ không nhiều lần cường điệu hợp đồng quan hệ.
"Chị có chuyện muốn nói sao?" Hạ An hỏi Diệp Quan.
Diệp Quan cũng không nhận thức được ánh mắt đêm nay của cô vẫn luôn tập trung vào Hạ An, cô nói: "không, đi ngủ."
"Ừm." 
Diệp Quan nói xong cũng chui vào ổ chăn.

Không biết từ khi nào, Hạ An đã ngầm thừa nhận chuyện "một nhà ba người" ngủ cùng một chỗ.
Diệp Vãn uống thuốc xong thì vài phút sau đã lăn ra ngủ say...

Trước khi Diệp Quan muốn tắt đèn, Hạ An nói: "Cho chị xem cái này."
Diệp Quan nhìn bức vẽ trong tay Hạ An.
"Là Vãn Vãn vẽ, đáng yêu ha."
Diệp Quan cúi đầu nghiêm túc nhìn bức vẽ bằng sáp màu,  tiểu gia hoả vẽ một nhà ba người, bút pháp non nớt đơn giản, ba người tay trong tay.
Hai người dựa vào đầu giường cùng nhìn một bức vẽ.

Một nhà ba người, hình ảnh thật thật ấm áp 
Hạ An nhìn đến xuất thần, mình cũng là một thành viên trong đó.
Thật ra Hạ An không có khái niệm về 'nhà', mẹ bỏ gia đình đi từ rất sớm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có nàng và ba, hầu như không có ký ức ấm áp nào.
Hạ An chỉ chỉ người bên phải bức hình: "Người này vừa nhìn liền biết là chị."
"Hửm?" Diệp Quan liếc mắt nhìn nhìn Hạ An.
"Không cười đó."
"..." Yên tĩnh một lúc, Diệp Quan chỉ hình bên trái, nói: "Này chắc chắn là cô."
"Tại sao?"
"Lùn."
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Hạ An không còn gì để nói, Diệp tổng xem ra còn thù rất dai...
Diệp Quan nhìn Hạ An, vốn là muốn nói đi ngủ nhưng thấy vẻ mặt như ăn khổ qua của đối phương, cảm thấy thú vị nên đả kích thêm một nhát: "Lẽ nào tôi nói sai?"
Không sai, lời chị là lời ngọc lời ngà, sẽ không sai.
"Diệp tổng." Hạ An tiếp tục đáp trả: "Chị cứ vậy sẽ không tìm được đối tượng đâu."
Diệp Quan không đáp lại, đặt bức vẽ lên tủ đầu giường: "Ngủ."
Đèn tắt, đen kịt một màu.

Hạ An nhắm mắt lại nghiêng người ngủ, theo thói quen ôm ôm thân thể nhỏ nhắn của Diệp Vãn, Diệp Vãn tựa như rất thích còn sát lại gần Hạ An.
Đêm đen, không biết mấy giờ thì Hạ An giật mình tỉnh dậy, bàn tay chậm rãi lần mò mơ mơ màng màng cảm nhận được là lạ, nàng mở mắt tỉnh táo lại thì mới phát hiện cánh tay mình đang ôm lấy eo Diệp Quan 

Tiểu gia hoả bị kẹp ở giữa.
Hạ An vẫn duy trì tư thế này, ý thức càng lúc càng tỉnh táo, cánh tay khoác lên eo Diệp Quan có chút cứng đờ.
Không có thu về cũng không có tiến lên.

Trong bóng tối có thể ngửi được mùi hương chỉ duy độc thuộc về Diệp Quan, còn có nhiệt độ ấm áp ở trong lồng ngực, Hạ An mở to mắt, không thể nào ngủ lại.
Tựa như có tâm sự...
Thức đến không biết bao lâu, Hạ An mới chậm rãi nhắm lại mắt.

Tháng mười một, nhiệt đồ về đêm của Nam thành rất thấp.
Hạ An sợ lạnh, chăn không đủ dày là tay chân lại lạnh băng, vì vậy chất lượng giấc ngủ của Hạ An khi còn ở ký túc xá rất kém, không thể so khi ở Diệp gia, ngủ ở đây có người ôm đến ấm áp.
Trời vừa tờ mờ sáng thì Diệp Vãn tỉnh dậy, trở mình 
"Sao vậy?" Hạ An mông lung mở mắt.
"Đi vệ sinh." 
"Mẹ dẫn con đi."
"Mẹ ngủ đi, Vãn Vãn tự đi." Diệp Vãn xưa này ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngay cả đi vệ sinh cũng một mình đi, không nháo không quậy.
"Ừm, ngoan." Hạ An nhẹ giọng đáp, tối qua uống quá nhiều rượu nên hơi nay đầu nặng như đeo chì.
Đi vệ sinh xong quay lại, Diệp Vãn đứng bên giường nhìn hai mẹ đang ngủ say, suy nghĩ một chút sau đó rón rén quay về phòng ngủ của mình.

Bởi vì bà cố luôn nói với bé con, phải hiểu chuyện, không thể suốt ngày đòi ngủ cùng hai mẹ 
Diệp Vãn hỏi tại sao không thể.
Bà Lương nói, bởi vì một khi ngủ cùng, mẹ sẽ làm mẹ tiểu Hạ vui vẻ, mẹ tiểu Hạ vui vẻ thì mỗi đêm đều sẽ về nhà.
Diệp Vãn tuy không hiểu gì nhưng nhớ rõ trong lòng.
Trên giường Hạ An hơi động, theo bản năng dịch đến nơi ấm áp, cho tới khi Diệp Quan mở mắt thì phát hiện hai người mới chiếm có nửa cái giường, đầu Hạ An còn gối lên gối của cô, gắt gao sát vào thân thể cô, Diệp Vãn đã rời giường từ khi nào.
Trong phòng hơi sáng, Diệp Quan nghĩ nghĩ chậm rãi nghiêng đầu.
Tầm mắt là khuôn mặt thanh thuần trắng nõn của Hạ An, hơi thở đều đều.
Diệp Quan liếc nhìn hồi lâu sau đó mới nhẹ nhàng nghiêng người.

Hai người càng dán sát vào nhau.
Bởi vì tác dụng của cồn nên Hạ An ngủ rất say.
"Ngoan, đừng động..." Hạ An nỉ non nói, nghĩ mình đang ôm tiểu gia hoả nên lấy tư thế ôm Diệp Vãn đem Diệp Quan ôm vào lòng.
Càng lúc càng thân mật.

Diệp Quan để Hạ An ôm, phải nói lúc cô nghiêng người thì trong tiềm thức đã hi vọng Hạ An sẽ ôm cô, nếu như lần đầu Hạ An ôm cô, nội tâm cô còn có chút kháng cự thì giờ phút này không những cô không kháng cự mà trái lại còn rất hưởng thụ.
Qua một đêm Diệp Quan thấy được vết thương trên trán Hạ An đã chuyển sang xanh tím 
Hạ An hơi di chuyển đầu.
Bởi vì Hạ An đột nhiên đến gần nên môi của Diệp Quan súyt chút đã chạm vào trán của nàng, chỉ thiếu một chút.
Diệp Quan sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu giữ khoảng cách, cô nhìn chằm chằm một góc xanh tím trên trán Hạ An, qua một lúc lâu lại thử chậm rãi tới gần.
Gần thêm chút nữa chính là hôn.
Diệp Quan cụp mắt, trong lòng không có cảm giác buồn nôn, cô nhìn mặt mày Hạ An, trong đầu hiện lên một loại thử nghiệm, thử xem khi hôn người khác thì cô có phản cản không thể tiếp nhận như trong tưởng tượng hay không.
Khát vọng thật sự rất đơn giản, có thể giống như bao người...
Diệp Quan còn đang thất thần nên không để ý Hạ An đã trực tiếp vùi đầu vào ngực cô, còn nhẹ nhàng sượt sượt.
Đúng lúc đặt vào vị trí không nên.
Trong nháy mắt trong lòng Diệp Quan như có loại cảm giác kỳ quái, Hạ An ôm eo cô, mũi và môi chỉ cách thân thể cô một lớp váy ngủ mỏng mảnh, còn nhẹ cọ cọ.
Tim đập không đều, còn có cảm giác tê dại.
Hạ An chỉ cảm thấy vừa mềm, thơm lại còn ấm.
Cuối cùng Hạ An cũng cảm thấy có gì đó không đúng...
"A?!" Nàng giật mình tỉnh dậy, quả nhiên ôm sai người.
Lúng túng muốn chết!!
Hạ An lập tức thả Diệp Quan ra, tim đập ầm ầm muốn nhảy ra ngoài, nàng bật dậy, tay chân luống cuống nói: "Vãn Vãn...dậy rồi sao??"
Tim Diệp Quan đập nhanh không kém nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Dậy."
"Sao hôm nay con bé dậy sớm vậy..." Hạ An nghĩ đến hành vi lưu manh của mình lúc nãy, không biết nên nói cái gì.
Diệp Quan vén chăn xuống giường, nhìn Hạ An, nói: "hôm nay nếu rảnh thì chúng ta cùng đưa Vãn Vãn đi nhà trẻ."
"Ừm."
"Còn nữa..."
"Hả?"
"Cuối tuần nhà trẻ mở đại hội thể dục thể thao, Vãn Vãn đã ghi danh cho chúng ta."
~~~~
Mẹ ruột có lời muốn nói:
Tiểu Hạ hơm cần xấu hổ, lão Lá còn muốn hun hun em mà, kẻ tám lạng người nửa cân hoy~
Mị: đúng zậy, hơm cần xấu hổ :))~ em có mần cái gì thì Lá tổng cũng xem như hơm biết hà~ không biết bình thường bà Lương với Vãn Vãn ở nhà nói những gì ha? :))))~
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận