Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau

 
Chương 67: Bố tính kế thâm sâu
 
Trong văn phòng, mấy người chụm đầu lại với nhau, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, nửa ngày sau, Chử Tình trở thành người đứng ra: “Thích Vị Thần, cậu làm thế nào khuyên được bố Trần?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không khuyên.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Chỉ là nói kỹ càng tỉ mỉ một vài trường hợp học sinh cấp ba phí hoài bản thân với ông ấy, dọa ông ấy một chút.”
 
“… Cứ như vậy?” Chử Tình không tin tưởng lắm: “Bọn mình cũng khuyên ông ấy như vậy nhưng không thấy ông ấy nghe?”
 
“Phụ huynh đối với học sinh thành tích tốt tự nhiên có tín nhiệm.” Thích Vị Thần kiên nhẫn giải thích.
 
Chử Tình ngẩn người, một lúc lâu sau vô tội hỏi: “Còn có thể như vậy?”
 
Ánh mắt Thích Vị Thần dịu dàng hơn, giọng nói cũng mềm mại theo: “Vừa nãy bị dọa sao?”
 
“Một chút, cũng may Trần Tú không có chuyện gì.” Chử Tình nhún nhún vai.
 
Mày Thích Vị Thần nhíu lại: “Trách mình, lúc cậu đi ra ngoài nên giữ chặt cậu.”
 
“Đừng động chút là ôm trách nhiệm lên người, liên quan gì đến cậu chứ.” Chử Tình bất đắc dĩ nói, nói xong nhìn đôi mắt trầm tĩnh của cậu, không nhịn được cười: “Cũng may có cậu, nếu không chuyện ngày hôm nay thật không biết nên giải quyết thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thích Vị Thần nghe vậy, vết nhíu mày dần giãn ra, một lúc lâu sau khóe môi lại hiện lên một đường cong không rõ ràng: “Mình vẫn luôn ở đây.”
 
Chủ nhiệm lớp: “…”
 
Đám gà tiểu học: “…”
 
“Khụ…” Chủ nhiệm lớp hắng giọng, hai người đang yên lặng đối diện lập tức nhìn về phía cô, cô xụ mặt nói: “Đi xem Trần Tú, nếu không có việc gì thì vào lớp cả đi, việc hôm nay đừng ai nói gì, tránh sinh ra ảnh hưởng không tốt.”
 
“Vâng thưa cô.” Chử Tình nhận ra hành vi ban nãy của mình có chút không ổn, nhanh chóng trả lời một tiếng rồi quay đầu chạy đi.
 
Thích Vị Thần trầm mặc đi ra ngoài theo, chỉ còn ba nhóc gà con không tiếng động theo sau. Đợi đi ra văn phòng, Nhóc Mập mới vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Vừa nãy các cậu thấy được không?”
 
“Cái gì?” Gian Thần hỏi.
 
Nhóc Mập hơi run lên: “Chử gia đang làm nũng với Thích Thần.”
 
“…Làm nũng? Sao tôi không thấy được.” Gian Thần không thể hiểu nổi.
 
Nhóc Mập liếc xéo cậu ta một cái: “Tất cả kỹ năng của cậu đều thắp sáng lúc làm tiểu nhân đi gièm pha, những thứ giữa tình nhân sao có thể nhìn ra được?”
 
“Cậu đừng nói bừa, hai người kia một người là em gái của đại ca, một người là anh trai của đại ca, sao có thể là một đôi!” Gian Thần cạn lời nói.
 
“Bọn họ có quan hệ huyết thống với đại ca, nhưng lại không có với đối phương, hai người có diện mạo đẹp như vậy, lại là bàn trước bàn sau, cọ ra lửa là chuyện bình thường.” Nhóc Mập ‘chậc’ một tiếng, nhìn về phía Thích Mộ Dương tìm kiếm sự tán đồng: “Đại ca, cậu cảm thấy thế nào? Bọn họ có phải có vấn đề không?”
 
Nếu là trước đây, Thích Mộ Dương nhất định sẽ kiên định trả lời là không có vấn đề, nhưng từ sau khi biết hai người họ lúc trước từng yêu đương thì cậu ta lại không dám xác định, do dự một lúc rồi thành thật mở miệng: “Không biết.”
 
“Nhất định có vấn đề! Một người bĩnh tĩnh như Thích Thần lúc thấy Chử gia mắt sáng lên, không thành vấn đề mới là lạ!” Nhóc Mập tự mình nói.
 
Thích Mộ Dương quét mắt nhìn cậu ta một cái, không kiên nhẫn nói: “Mặc kệ có hẹn hò với nhau không cũng là việc nhà của tôi, cậu đừng có nghị luận.”
 
“… Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm thôi mà.” Nhóc Mập thấy cậu ta không thích bèn ngượng ngùng trả lời một câu.
 
Ba người vừa nói chuyện vừa về lớp, vừa ngồi xuống thì tiếng chuông vang lên, người trong phòng học lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh chỉ còn lại mấy người bọn họ.

 
Trần Tú vẫn rúc ở chỗ ngồi lấy hết can đảm mở miệng nói: “Tôi mời các cậu ăn cơm.”
 
“Được nha! Tôi muốn ăn bánh bao nhân nước, ba cái!” Nhóc Mập lập tức giơ tay.
 
Gian Thần vội vàng phụ họa: “Tôi cũng muốn, còn muốn thêm hai xiên xúc xích.”
 
Trần Tú thấy bọn họ không từ chối, không khỏi thở phào một hơi, sau đó thấp thỏm nhìn về phía một nhà ba người, Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: “Trước không vội chuyện ăn cơm, đổi chỗ ngồi đã.”
 
“Đổi chỗ ngồi gì?” Trần Tú cẩn thận hỏi.
 
Thích Mộ Dương mím môi, không kiên nhẫn nói: “Không phải muốn tôi phụ đạo cậu sao? Không ngồi cùng nhau phụ đạo thế nào?”
 
Chử Tình nghe vậy lập tức giành trước một bước: “Vậy hai ta đổi chỗ ngồi, vừa vặn tôi có thể tiếp tục ngồi chỗ cũ của mình.” Phong thuỷ bảo địa kia cô đã mong muốn rất lâu.
 
Thích Mộ Dương đối diện với mẹ mình cũng không có chút cứng rắn nào: “Vốn dĩ là muốn đổi với cậu.”
 
“Tốt quá!” Chử Tình hoan hô một tiếng: “Hôm nay tôi có thể ăn thêm hai cái bánh bao.”
 
Thích Mộ Dương ‘chậc’ một tiếng, nhìn sang Thích Vị Thần đang yên tĩnh bên cạnh, lẩm bẩm một câu: “Thật là tiện nghi cho cậu...” Tuy rằng sự thật chứng minh mẹ lừa cậu ta rất nhiều, nhưng bởi vì mười tám năm trước giữ hình tượng quá tốt, dù biết chuyện bọn họ cấp ba đã yêu đương, nhưng Thích Mộ Dương vẫn theo bản năng muốn ngăn cách bọn họ, phòng ngừa ông bố động tay động chân với mẹ.
 
Thích Vị Thần liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu ta suy nghĩ gì, chậm rì rì quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu có thể không đổi.”
 
Thích Mộ Dương: “…” Không đổi còn dạy Trần Tú thế nào? Chính là chắc chắn cậu ta không đổi cũng phải đổi nên mới nói ra những lời này đi?
 
Cậu ta bất mãn rầm rì một tiếng rồi dọn dẹp bàn mình, đổi chỗ với Chử Tình, đợi đổi xong cả đám đi ra nhà ăn.
 
Lúc ăn cơm sáng, người ở bàn bên cạnh đột nhiên thảo luận đến Hư Hầu. Nghe đến cái tên lâu rồi không nghĩ đến, đám gà tiểu học không khỏi nghiêng tai lắng nghe. Chỉ tiếc nhà ăn quá ồn ào nên dù âm lượng nói chuyện của đối phương không nhỏ nhưng bọn họ cũng chỉ nghe được mấy từ ngữ mấu chốt mà thôi.
 
Chử Tình là người không nhịn được, trực tiếp chạy đến hỏi: “Hư Hầu làm sao vậy?”
 
Hai nam sinh đang thảo luận sửng sốt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt cô thì hơi mất tự nhiên, một người trong đó trả lời: “Nghe, nghe nói cậu ta cùng bố cậu ta bị bắt.”
 
“Bị bắt?” Ánh mắt Chử Tình sáng lên: “Tội danh là gì?”
 
“Không rõ lắm, hình như có rất nhiều tội danh, có chút phức tạp, bố cậu ta là vì vấn đề thuế vụ và đút lót, cậu ta càng đừng nói, dâm loạn bạn học nữ, cưỡng gian chưa thành gì đó một đống tội, lần này hai cha con cộng vào e rằng có thể phán mười mấy năm.” Trải qua sự bối rối lúc đầu, một nam sinh trong đó nói chuyện đã dần thoải mái hơn.
 
Chử Tình ‘ặc’ một tiếng: “Tổng cộng mới mười mấy năm, thật là lợi cho bọn họ.” Chử Tình nghĩ đến những bức ảnh chụp trong di động của Hư Hầu thì có xúc động muốn xử chết hắn ta.
 
“Xã hội hiện tại không săn nhanh ngay cả vé xe có khi cũng không mua được, giờ bọn họ bị tuôn ra chuyện này, vết nhơ sẽ vĩnh viễn để lại, bố cậu ta còn tốt, Hư Hầu thì thảm, sau này dù tìm công việc gì thì công ty hơi lớn một chút đều sẽ không thuê cậu ta, coi như đời này xong hơn một nửa rồi.” Nam sinh cười nói.
 
Chử Tình cảm thấy hứng thú nhìn về phía cậu ta: “Sao chuyện gì cậu cũng biết vậy?”
 
“… Chuyện này trên diễn đàn trường học có, cậu không biết sao?” Bị cô nhìn như vậy, nam sinh lại nhịn không được đỏ mặt: “Vậy, vậy, nếu cậu muốn biết, chúng ta kết bạn, tôi tìm status gửi cho cậu nhé.”
 
Chử Tình nghe vậy suy nghĩ một lúc, vừa định gật đầu đồng ý thì một bàn tay to kéo cô lại. Cô quay đầu nhìn thấy là Thích Vị Thần, có chút nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
 
“Cậu muốn biết gì trực tiếp hỏi mình là được.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
 
Chử Tình nghi hoặc: “Cậu biết?”
 
“Không có ai rõ ràng hơn mình.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô.
 
Khóe miệng Chử Tình giật giật, cạn lời nhìn về phía nam sinh: “Vậy không phiền cậu, tôi trực tiếp hỏi bạn tôi là được, cảm ơn.”
 
“Không, không cần khách khí.” Nam sinh hồi hộp nói xong, nhanh chóng chạy cùng đám bạn.

 
Nhóc Mập nhìn thấy hết thảy ‘ặc’ một tiếng: “Tôi đã nói trực giác của tôi không sai, hai người bọn họ thật sự có vấn đề.”
 
“Cậu còn có trực giác Thích Thần có ánh sáng tình thương của bố, cậu ấy làm bố à?” Gian Thần ghét bỏ liếc cậu ta một cái, lúc lại nhìn về phía hai người Chử Tình cũng có chút không xác định.
 
Nhóc Mập nhún nhún vai: “Tôi không thể thi thoảng có trực giác nhầm sao?”
 
“Cho nên hiện tại cậu cũng có khả năng sai.” Gian Thần không chút do dự nói.
 
Nhóc Mập hừ nhẹ một tiếng: “Hiện tại khẳng định là đúng.”
 
“Cậu có thể bảo đảm?”
 
“Tôi…”
 
“Hai người các cậu nói nhảm cái gì, ăn cơm!” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn mở miệng.
 
Cậu ta vừa lên tiếng, hai người lập tức không dám oa oa gọi bậy, đợi Chử Tình và Thích Vị Thần trở về ngồi xuống thì thấy bốn nhóc con đang ngoan ngoãn ăn cơm. Chử Tình vui vẻ: “Vừa nãy không phải nói chuyện rất náo nhiệt sao? Sao giờ lại không hé răng?”
 
“…Cậu nghe thấy?” Nhóc Mập lo lắng hỏi.
 
Chử Tình lắc đầu: “Không có, chỉ nghe thấy tiếng cậu với Gian Thần, còn nội dung nói chuyện là gì thì không nghe được.”
 
Lúc này Nhóc Mập mới thở phào một hơi, thở xong lại phát hiện bản thân biểu hiện quá mức có tật giật mình, ‘khụ’ một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Vừa nãy các cậu đang nói chuyện gì?”
 
“A, đúng, Hư Hầu.” Chử Tình nhìn về phía Thích Vị Thần: “Cậu nói cậu biết vì sao lại như vậy?”
 
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt rồi nói ra chuyện của bố con Hư Hầu. Chử Tình ‘ặc’ một tiếng: “Lâu rồi không chú ý bọn họ, cũng nhanh quên luôn, giờ cái này gọi là gì? Ở ác gặp ác?”
 
“Không phải là ở ác gặp ác sao, đại khoái nhân tâm.” Thích Mộ Dương nói xong, giơ lên cháo bát bảo trong tay.
 
Đám người Gian Thần lập tức học theo bưng chén lên, mấy người hơi cụng bát, sau đó uống một hơi cạn sạch cháo. Chử Tình nhìn đến mí mắt nhảy liên tục, cũng không biết nên mắng bọn họ chơi đùa với đồ ăn hay là nên nói bọn họ bị bệnh xã hội quá nặng.
 
Mọi người cơm nước xong bèn trực tiếp về phòng học. Chử Tình giống như trước kia, đến  góc tường ngồi xuống, ngay khi thân thể dựa lên tường thì lập tức thoải mái than một tiếng: “Phong thuỷ bảo tọa của tôi, coi như trả lại cho tôi.”
 
“Ồ, đổi chỗ ngồi?” Cố Tuyền vẫn chiếm cứ vị trí hành lang hơi cong khóe môi.
 
Chử Tình cười tủm tỉm nhìn cậu ta một cái: “Đúng rồi, đổi chỗ.”
 
“Cậu ngồi trong sao? Như vậy không thú vị, không bằng đổi với Thích Vị Thần đi, chúng ta tiện thể nói chuyện phiếm.” Cố Tuyền chớp chớp mắt về phía cô: “Thuận tiện nói cho tôi buổi sáng các cậu chạy tập thể ra ngoài cả tiết là xảy ra chuyện gì?”
 
“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vì phòng ngừa những người khác dùng ánh mắt thành kiến nhìn Trần Tú, việc buổi sáng bọn họ tính toán nuốt trong bụng.
 
Cố Tuyền cười như không cười: “Nhàm chán đó.”
 
“Vậy tiếp tục nhàm chán đi.” Thích Vị Thần bình tĩnh ngồi giữa hai người, hoàn toàn chặn tầm mắt Cố Tuyền.
 
Nhưng Cố Tuyền chưa từ bỏ ý định, ghé vào bàn nhìn về phía Chử Tình: “Nói đi nói đi, Chử Tình, có việc gì?”
 
“Tôi không nói, cho cậu tò mò chết.” Chử Tình thuận miệng nói.
 
Cố Tuyền ‘chậc’ một tiếng, ánh mắt dừng trên gáy Thích Mộ Dương: “Nếu cậu không nói, tôi sẽ hỏi Thích Mộ Dương đó.”
 

Đám người Gian Thần vẫn xử lý lạnh với cậu ta, mặc kệ cậu ta khiêu khích thế nào cũng vô dụng, cậu ta lại không dám đắc tội Thích Vị Thần và Chử Tình, khoảng thời gian trước Thích Mộ Dương mỗi ngày vêu miệng đọc sách, bộ dạng ai dám quấy rầy cậu ta học bài cậu ta sẽ liều mạng với người đó, chính mình càng không dám trêu chọc, chỉ có thể bị ép an phận lại.
 
Giờ đã ngoan ngoãn lâu như vậy, tâm trạng muốn tìm phiền toái của cậu ta lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
 
Chử Tình liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu ta không có lòng tốt, mỉm cười giơ một nắm tay nho nhỏ với cậu ta, vẻ mặt vô tội hỏi: “Muốn bị đánh sao?”
 
Cố Tuyền dừng lại: “Vô duyên vô cớ, cậu đánh tôi làm gì?”
 
“Nếu cậu dám quấy rầy Thích Mộ Dương học bài tôi sẽ đánh cậu.” Chử Tình vẻ mặt nghiêm túc.
 
Cố Tuyền: “…” Kế hoạch gây phiền toái tạm thời thất bại.
 
Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được, sau khi ngồi học nửa tiết lại âm thầm đá phía sau ghế của Thích Mộ Dương, chờ cậu ta không kiên nhẫn quay đầu lại liền hỏi: “Thi xong rồi, cậu còn học?”
 
“Học, nếu cậu dám quấy rầy tôi học, cậu nhất định phải chết.” Thích Mộ Dương thái độ ác liệt nói một câu.
 
Cố Tuyền vẻ mặt không thể hiểu được: “Cậu ăn thuốc pháo? Nóng nảy như vậy.”
 
“Đừng để ý tôi, đang phiền đây.” Thích Mộ Dương nói xong, quay đầu lại.
 
HIện tại cậu ta thật sự rất phiền não. Sau khi cậu ta đồng ý giúp Trần Tú học phụ đạo, bước đầu tiên là đổi chỗ ngồi, bước thứ hai là giống như bố lúc trước đối với cậu ta, trước tiên ra một bài kiểm tra để xem tiến trình học tập của Trần Tú, nhưng chờ lúc cậu ta ra đề mới phát hiện chuyện này cũng không dễ dàng như vậy.
 
Đầu tiên là trình độ kiến thức của cậu ta có hạn, không có cách nắm chắc trình độ khó dễ của đề bài, sau đó là có một số chỗ ngay cả cậu ta cũng không biết, ra cho Trần Tú thế nào? Mà nếu ra đề được, cậu ta có thể sửa được sao?
 
Tóm lại giờ phút này đang phiền lòng cáu gắt, Cố Tuyền cũng coi như là đâm vào họng súng.
 
Nghĩ hết một tiết học, kết quả cái gì cũng không nghĩ ra, vì vậy tang thương rũ mắt quay đầu tìm Thích Vị Thần: “Con, con không phải muốn làm phiền bố, con chỉ là muốn hỏi một chút…”
 
“Bài thi lúc trước bố ra có thể dùng.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Đều là đề cơ sở, có thể thấy được cậu ta yếu chỗ nào, hoàn toàn không biết chỗ nào, lúc ôn bài giúp cậu ta gặp được những kiến thức này con có thể tự tiến hành điều chỉnh.”
 
Thích Mộ Dương vội vàng gật đầu, tranh thủ thời gian hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Mấy môn như Ngữ văn tiếng Anh có phải cũng có thể làm theo tiến độ của con cùng mẹ… Chử Tình không?”
 
“Vậy phải xem khả năng học thuộc lòng của cậu ta.” Thích Vị Thần nói xong trầm mặc trong chớp mắt: “Bố cậu ta yêu cầu cuối kỳ phải có thành tích, các con không thể nghiêm khắc tính theo mỗi ngày học được bao nhiêu mà là có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.”
 
Thích Mộ Dương lấy quyển sổ nhỏ hí hoáy ghi lại, nghe vậy liên tục gật đầu: “Còn gì nữa?”
 
“Cậu ta sai đề thì con phải giảng cho cậu ta, đến khi cậu ta hiểu mới thôi.” Thích Vị Thần bổ sung một câu.
 
Thích Mộ Dương dừng lại, mờ mịt ngẩng đầu: “Con không biết giảng đề.”
 
“Rất đơn giản, nói ý nghĩ giải đề của con ra là được, nếu thật sự không biết, lúc bố giảng đề cho con con thể học nhiều một chút, xem đâu là trọng điểm, đâu là phần có thể lược bỏ.” Thích Vị Thần nhìn cậu ta nói.
 
Thích Mộ Dương suy ngẫm gật đầu, lại hỏi mấy vấn đề nữa, sau đó quay đầu lục lọi ngăn bàn, tìm nửa ngày lấy ra đề thi lần đầu tiên Thích Vị Thần ra cho mình. Trần Tú ở một bên nhìn, có chút ngượng ngùng hỏi: “Liệu có phiền cậu quá không?”
 
“Biết phiền toái thì học với tôi cho tử tế, đừng hơi chút là học bằng cách nhớ, lại để tôi thấy cậu học thuộc từng bước trong đề toán thì cậu chờ bị đánh đi.” Thầy giáo Thích Mộ Dương ngữ khí ác liệt nói.
 
Trần Tú vội bảo đảm: “Không học thuộc, sau này không bao giờ học thuộc.”
 
Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta một cái, lúc chuẩn bị chép lại bài thi cho cậu ta thì thuận tay giở sách Ngữ Văn lúc mới lên cấp ba ra: “Cái này có thể học thuộc lòng.”
 
“Được.” Trần Tú ngoan ngoãn lấy sách, giở ra bài khóa yêu cầu học thuộc lòng trong trang đầu tiên, bắt đầu lẩm bẩm đọc thầm.
 
Thích Mộ Dương quét mắt nhìn cậu ta một cái, coi như vừa lòng với thái độ của học sinh, lúc chép bài thi cho cậu ta cũng không cáu gắt như trước.
 
Lúc Thích Mộ Dương chép xong bài thi của các môn thì hai tiết học đã trôi qua. Quay đầu lại nhìn Trần Tú, thấy cậu ta vẫn đang ôm sách Ngữ văn, dừng lại một lát rồi hỏi: “Thuộc mấy trang rồi?”
 
“Thuộc hết rồi.” Trần Tú trả lời.
 
Thích Mộ Dương sửng sốt: “Thuộc hết?”
 
“Tôi chỉ biết học thuộc lòng nên tốc độ hơi nhanh.” Trần Tú có chút thẹn thùng.
 
Thích Mộ Dương không thể hiểu được: “Tôi không tin, nếu cậu có thể học thuộc nhanh như vậy thì thành tích ngữ văn sẽ không kém.”
 

“Tôi thật sự biết đọc, không tin tôi đọc cho cậu nghe.” Trần Tú nói xong thì khép sách giáo khoa lại, bắt đầu đọc thuộc lòng cho cậu ta nghe.
 
Đợi đọc đến trang thứ ba thể văn ngôn, Thích Mộ Dương cũng phải chấn kinh: “Sao cậu học thuộc lòng nhanh như vậy?”
 
“Tôi đã nói tôi chỉ biết học thuộc lòng.” Trần Tú ngượng ngùng nói, trước kia phương pháp học tập cậu ta dùng nhiều nhất chính là đọc thuộc lòng, mặc kệ là gì, mặc kệ có hiểu hay không cũng đều học thuộc lòng, cho nên học thuộc cái gì cũng rất nhanh.
 
Thích Mộ Dương nheo mắt lại nhìn cậu ta một lúc lâu, sau đó đưa quyển vở cho cậu ta: “Cậu viết chính tả đi.”
 
“Không phải là phải làm bài thi sao?” Trần Tú tò mò.
 
Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng: “Viết chính tả trước, viết lại hết tất cả những gì cậu vừa đọc thuộc.”
 
“Được”. Trần Tú không câu oán hận nào, thành thật cầm bút bắt đầu viết.
 
Cậu ta cần viết chính tả cả một bài văn ngôn hoàn chỉnh, vậy nên tốc độ không thể nói là nhanh, đợi đến khi viết xong toàn bộ thì đã gần giờ tan học. Thích Mộ Dương nhìn vài trang vở cậu ta viết, không nhịn được bộc lộ ra chút khâm phục, vừa lấy đến kiểm tra vừa nói: “Cậu giỏi hơn tôi nghĩ nhiều, vì sao lại thi không tốt…”
 
Còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên ngậm miệng, im lặng xem phần viết chính tả của cậu ta, xem xong một tờ lại xem tờ khác.
 
Trần Tú bị nhìn đến mức hơi thấp thỏm, không khỏi hỏi: “Có gì không đúng sao?”
 
“…Cậu nói có gì không đúng? Cậu làm thế nào mà viết được nhiều lỗi chính tả như vậy?” Thích Mộ Dương vô lực phun trào.
 
Trần Tú dừng lại: “Trước kia mình chưa từng viết chính tả.”
 
“…Chỉ học thuộc lòng sao?” Thích Mộ Dương hỏi xong, nhìn thấy cậu ta thành thật gật đầu, không khỏi cạn lời: “Bảo sao cậu thi không tốt.... bỏ đi, những cái này đều có thể sửa đúng, chiều cậu sửa lại từng lỗi chính tả để ghi nhớ thêm, sau đó lại viết một lần nữa, tranh thủ thời gian buổi chiều sửa đúng toàn bộ lỗi chính tả.”
 
“Được.” Trần Tú vẫn chỉ trả lời một chữ.
 
Cứ vậy, bài test vốn dĩ định làm vào lúc trưa chỉ đành lùi đến tiết tự học buổi tối, đợi đến khi Trần Tú viết xong toàn bộ thì đã hết tiết tự học buổi tối. Vì không để chậm trễ tiến độ học ngày mai, Thích Mộ Dương chỉ có thể mang mấy bài thi về ký túc xá chữa, vừa sửa một đống đề này liền phát hiện một vấn đề ——
 
Rất nhiều đề ở trên này cậu ta còn chưa biết giải đâu.
 
Thích Mộ Dương im lặng một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên người Thích Vị Thần.
 
Thích Vị Thần dừng lại: “Có việc?”
 
“Bố!!!” Thích Mộ Dương lấy lòng cười: “Có thể cho con một phần đáp án không?”
 
“Không thể.” Thích Vị Thần quyết đoán từ chối.
 
Thích Mộ Dương tủi thân hỏi: “Vì sao?”
 
“Bởi vì bố không có.” Thích Vị Thần quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
 
…Cũng phải, loại đề trình độ này, bố không cần đáp án cũng có thể chữa được. Thích Mộ Dương buông tiếng thở dài, lại thử một lần: “Vậy có thể giúp con sửa bài thi không?”
 
“Không thể.” Thích Vị Thần vẫn từ chối như cũ: “Cậu ta là học sinh của con, không phải bố.”
 
Thích Mộ Dương bất đắc dĩ: “Nhưng con không biết giải những đề này, con chữa cho cậu ta kiểu gì?”
 
“Tự mình nghĩ cách.” Thích Vị Thần lãnh khốc vô tình lưu lại một câu.
 
Thích Mộ Dương gấp đến độ vò đầu bứt tai, mắt thấy Thích Vị Thần muốn đi ngủ, buột miệng thốt ra một câu: “Vậy bố dạy con!”
 
Thích Vị Thần dừng lại.
 
Thích Mộ Dương chỉ cảm thấy bản thân nghĩ thông suốt, giống như chơi xấu nói: “Cậu ta không phải học sinh của bố, con thì phải, giờ những đề này con không biết, bố đến dạy con.” Thực ra trước kia Thích Vị Thần cũng từng giảng cho cậu ta, nhưng lúc đó ngại phiền bèn có lệ cho qua, vậy nên phần lớn câu hỏi trong đề thi này cậu ta đều không biết làm.
 
Thích Vị Thần trầm mặc nhìn cậu ta hồi lâu, ngay lúc cậu ta cho rằng bản thân sẽ bị từ chối thì nghe được Thích Vị Thần nói: “Được.”
 
Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên, lập tức cảm xúc tăng vọt kê ghế dựa ngồi vào bên cạnh cậu, bắt đầu nghiêm túc nghe cậu giảng bài. Không biết có phải cố ý hay không, mỗi lần Thích Vị Thần giảng đến mấy bước cuối cùng, đều không trực tiếp nói cho cậu ta đáp án mà để cậu ta tiếp tục làm theo ý nghĩ, cứ vậy nên chậm hơn rất nhiều.
 
Đợi đến khi Thích Mộ Dương hiểu được toàn bộ mấy tờ đề thi đã là hơn mười hai giờ đêm, lúc đang như một con cá mặn nằm liệt trên giường, mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như bị tính kế. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận