Chương 68: Khả năng bị đội nón xanh rồi!
Việc dạy Trần Tú đối với Thích Mộ Dương mà nói thật ra quá khó, Toán và những môn khoa học tự nhiên còn được, khả năng lý giải của cậu ta hơi kém chút, nội dung mà bản thân mỗi ngày có thể dạy cho cậu ta cũng không quá nhiều, nhưng Ngữ văn và tiếng Anh thì quá khủng bố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tú giống như một cái máy học thuộc lòng không có tình cảm, trước kia là người lót đế cho toàn khối, hiện tại chỉ học thuộc lòng Ngữ văn và tiếng Anh, hơn nữa thoát khỏi trạng thái nói như rồng leo, làm như mèo mửa trước kia, lỗi chính tả càng ngày càng ít, tiến độ càng lúc càng nhanh, Thích Mộ Dương vì để có thể giảng giải các chú thích và ngữ nghĩa cho cậu ta, buổi tối chỉ đành tìm Thích Vị Thần liều mạng học bù, dù còn chưa kịp học thuộc bài khóa, sau khi hiểu rõ các chú giải cũng đến mức độ thuộc sơ sơ.
Thích Mộ Dương quả thực mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt chờ mong cùng bộ dạng chờ mong mình đi học thì chỉ đành đánh rớt hàm răng nuốt vào trong bụng(*), gắng gượng một hơi tiếp tục dạy học.
(*) Tương đương với chịu đựng mọi vất vả, khó khăn
Sau khi thu vào mắt tất cả những chuyện này, Chử Tình có chút vui sướng khi người gặp họa: “May mắn lúc trước không phải mình đồng ý dạy Trần Tú, nếu không có mà mệt chết.”
Thích Vị Thần ngồi cùng bàn từ từ liếc nhìn cô một cái: “Giờ Mộ Dương đã học xong toàn bộ nội dung sách lớp 10, sắp tiến vào ôn tập lớp 11.”
“Toàn bộ?” Chử Tình kinh ngạc: “Toán và khoa học tự nhiên cũng vậy?”
“Phần lớn đã học xong hết, giờ khoa học tự nhiên chỉ còn lại hai chương.” Thích Vị Thần nói xong, nghiêng người nhìn về phía cô: “So sánh một lượt, không cảm thấy tiến độ của cậu quá chậm sao?”
Chử Tình ngượng ngùng mở miệng: “Mình bây giờ không phải đang học dần dần từng bước sao, hơn nữa gần đây thằng bé vội vàng giúp Trần Tú học bù, cũng không học phần của bản thân, e rằng chờ đến khi Trần Tú cần học kiến thức mới thì nó mới liều mạng học bù.” Chứng bệnh trì hoãn học tập này quả thực quá giống cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vị Thần nghe vậy dừng lại một lát, suy ngẫm rồi mở miệng: “Phải không?”
“Đương nhiên, cậu không phát hiện sao? Bởi vì Trần Tú học Ngữ văn với tiếng Anh nhanh nên thằng bé vì kèm học, đành luôn học bù hai môn này, những môn khác Trần Tú học chậm, nó liền lười học.” Chử Tình nói rất tin tưởng: “Mình thấy với tiến độ của Trần Tú, đợi đến khi Thích Mộ Dương học xong toàn bộ thì mình cũng học hết rồi.”
Sau khi theo Thích Vị Thần học một thời gian, phát hiện lúc thi đại học kiến thức lớp 11 chiếm phần lớn, vậy nên tiến độ học phải chậm một chút. Học thuộc lòng Ngữ văn chỗ nên thuộc cô đều thuộc rồi, tiếng Anh còn hai bài từ mới và ngữ pháp, toán và khoa học tự nhiên cũng tàm tạm, khả năng còn cần hai tháng, cô mới không tin Trần Tú có thể trong vòng hai tháng học xong toàn bộ các môn.
“Nếu cậu ta có thể học xong thì sao?” Đôi mắt Thích Vị Thần khẽ động.
Chử Tình hừ nhẹ một tiếng: “Vậy mình cũng có thể học xong.”
“Thật sự?”
Chử Tình gật đầu: “Thật sự.”
“Không học xong thì làm sao?” Thích Vị Thần lại hỏi.
Chử Tình trầm ngâm ba giây, xác định Trần Tú không có khả năng học xong, vì vậy đặc biệt kiêu ngạo nói: “Cậu bảo làm thế nào thì làm thế ấy!”
“Được, đây là chính cậu nói.” Thích Vị Thần rũ mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt.
Chử Tình ngẫm lại, cảm thấy không đúng: “Đợi đã, đánh cuộc như vậy hình như không bình đẳng, có phải cậu cũng nên nói xem nếu mình học xong trước cậu ta thì cậu tính toán làm thế nào không?”
“Giống như cậu, tùy cậu đưa ra yêu cầu.” Thích Vị Thần cũng hào phóng.
Chử Tình vui vẻ: “Vậy khẳng định cậu sẽ thua, hơn nữa lần trước cậu đồng ý với mình, cho mình đưa ra một yêu cầu, như vậy là hai yêu cầu, mình đều nhớ kỹ cho cậu.”
“Được.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục học kiến thức ngày hôm nay. Cô cũng không tính toán đẩy nhanh tiến độ, dù sau hiện tại Trần Tú vẫn còn kém cô hơi xa, dù cậu ta đã học thuộc lòng 12 quyển sách Ngữ văn và tiếng Anh, nhưng chỉ cần những môn khác cậu ta chưa học xong thì đều không tính là cậu ta học xong trước.
Cô thảnh thơi nhàn nhã học kiến thức mới, bên này Thích Mộ Dương tiếp tục khổ đại cừu thâm dạy Ngữ văn và tiếng Anh, sau khi Trần Tú học thuộc nội dung của hai môn này đến sách lớp 12, rốt cuộc cậu ta không thể nhịn nổi nữa: “Đừng cả ngày chỉ chăm chăm học hai môn này, có phải cậu muốn học lệch không!”
“… Không phải cậu nói, mỗi ngày có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu sao?” Trần Tú vô tội hỏi.
Thích Mộ Dương chột dạ trong chớp mắt, không kiên nhẫn nói: “Vậy cũng nên tuần tự từng bước, như vậy đi, hôm nay hai môn này cậu tạm thời không học, đặt trọng điểm tại toán và khoa học tự nhiên.”
“Ừ...” Trần Tú nói gì nghe nấy, không có chút nghi ngờ nào.
Nhưng thật ra Thích Vị Thần ở phía sau bình tĩnh nhắc nhở một câu: “Ngôn ngữ chỉ có học tập hàng ngày mới không bị mai một.”
Thích Mộ Dương dừng lại, cảm thấy cậu nói cũng có lý, trầm tư một lát rồi nói: “Vậy thế này, Ngữ văn và tiếng Anh cậu không cần học bài mới, sau này mỗi ngày dành ra hai tiết học để ôn tập lại những kiến thức lúc trước, tiện thể làm bài thi, thời gian còn lại đều chuyên tâm làm toán và khoa học tự nhiên.”
“Ừ, được.” Trần Tú vẫn cứ không do dự đồng ý.
Thích Mộ Dương rốt cuộc có thể thở ra, hai ba hôm liên tục không để Thích Vị Thần kèm học bổ túc vào buổi tối nữa, cả người đều có vẻ lười biếng, mỗi khi Thích Vị Thần chuẩn bị tài liệu học tập mới cho cậu ta thì cậu ta luôn đẩy qua đẩy lại: “Bố, giờ con dạy Trần Tú cũng không khác nào luôn ôn tập lại kiến thức trước đây, xây dựng nền tảng, tạm thời không nóng vội học bài mới.”
“Con không thể xây dựng cơ sở mãi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương xoa xoa đôi mắt, lười biếng nằm trên giường không chịu động: “Đợi con làm quen một chút công việc gia sư cá nhân đã, sau khi điều chỉnh tốt lại học, nếu không dù giờ có học thì hiệu quả cũng không tốt, ngược lại đả kích tính tích cực học tập của con.”
“Không phải muốn thi tốt hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn’ sao?” Thích Vị Thần vẻ mặt bình tĩnh khích tướng cậu ta.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên húy ‘Không đạt tiêu chuẩn’, Thích Mộ Dương lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Con nhất định phải vượt qua cậu ta!”
“Vậy học tập.”
Thích Mộ Dương dừng lại một lát, lại lười biếng: “Vượt qua cậu ta cũng không phải việc ngày một ngày hai, vẫn là chờ một lát đi, hôm nay thật sự không muốn động.”
Thích Vị Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thu tài liệu học tập về.
Thích Mộ Dương không ngờ cậu lại dễ nói chuyện như vậy, sau khi kinh ngạc thì nhanh chóng nói: “Cảm ơn bố.”
“Ngủ đi.” Thích Vị Thần nói xong thì lên giường nằm xuống.
…Chẳng lẽ bởi vì bản thân mình mỗi ngày giúp Trần Tú học bù, bố nhìn thấy đau lòng nên mới dễ dàng từ bỏ chuyện giúp mình? Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm hướng cậu một lúc, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn nhảy qua nhảy lại trên điểm mấu chốt của bố.
Thích Mộ Dương nghĩ vậy, cũng làm vậy, một tuần tiếp theo đều lấy mọi kiểu lý do thoái thác, mà Thích Vị Thần cũng chưa từng can thiệp nhiều. Lần này cậu ta lại một lần nữa hưởng thụ được cảm giác tự do, Trần Tú học khá chậm, cậu ta không cần nhọc lòng nhiều, mỗi ngày ngoại trừ giảng cho Trần Tú vài câu, chuyện khác đều không cần xen vào.
Chử Tình thấy cậu ta tự tại như vậy cũng nhịn không được, lười nhác theo cậu ta. Thích Vị Thần thu biểu hiện của hai mẹ con trong tầm mắt, cũng không nói gì họ mà ở chung với họ như bình thường, hai mẹ con được một tấc lại muốn tiến một thước lập tức càng làm càn hơn.
Lúc hai người thả bay chính mình, Thích Vị Thần đơn độc tìm đến Trần Tú, bình tĩnh dò hỏi: “Toán và khoa học tự nhiên học đến đâu?”
Lúc Trần Tú đối mặt với cậu luôn không nhịn được mà mang theo chút cảm giác kính trọng, nói chuyện cũng luôn hồi hộp: “Học, học hai chương, là học cùng lúc nên hơi chậm một chút.”
“Mỗi chương trong các môn vốn dĩ đều có liên hệ, cậu học như vậy là đúng, đề của hai chương trước thế nào?” Giọng nói của Thích Vị Thần bình tĩnh.
Trần Tú nuốt nước miếng: “Đề cơ sở còn ổn, khó hơn một chút vẫn đang luyện, tuy thường xuyên không biết làm nhưng nếu xem đáp án thì bản thân có thể suy nghĩ rõ ràng.”
“Vậy được, giờ chỉ thiếu làm lượng lớn bài tập, đồng thời luyện đề và học chương sau.” Thích Vị Thần định nghĩa.
Ánh mắt Trần Tú sáng lên: “Thật vậy sao?”
“Ừ.”
Trần Tú nở nụ cười, cậu ta còn tưởng rằng bản thân không hề tiến bộ cơ, nghe Thích Vị Thần nói như vậy, lập tức có lòng tin, chỉ là nghĩ đến bản thân nửa tháng mới học được hai chương thì lập tức hơi ủ rũ: “Nhưng tiến độ hiện giờ của mình vẫn là quá chậm.”
Tuy rằng cuối cùng đủ về lượng sẽ dẫn đến sự biến đổi về chất, nhưng cậu ta cần chính là trong vòng hai tháng có tiến bộ rõ ràng, nếu vẫn học chậm như vậy thì khả năng thành tích thi cuối kỳ sẽ không có thay đổi đặc biệt lớn.
“Muốn đẩy nhanh tiến độ không?” Thích Vị Thần đột nhiên hỏi.
Trần Tú ngẩn người: “Hả?”
“Tôi có thể giúp cậu.” Thích Vị Thần nhìn cậu ta chậm rãi nói: “Nhưng cậu không thể nói cho bất cứ ai.”
Trong mắt Trần Tú hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng thấy Thích Vị Thần không có ý định nhiều lời cũng ngại hỏi nhiều.
Từ hôm nay trở đi, buổi tối mỗi ngày Trần Tú bắt đầu giấu mọi người, âm thầm chạy đến hàng hiên tìm Thích Vị Thần học bù. Mỗi lần Thích Vị Thần nói đều rất nhanh, cậu ta vì không để sót kiến thức nên lúc nghe giảng dùng điện thoại ghi âm lại, sau đó về ký túc xá đeo tai nghe nghe lại, nghe xong lại bắt đầu làm bài, mỗi lần hoàn thành xong quá trình này cũng đều gần rạng sáng một giờ.
Ban ngày cậu ta nghe Thích Mộ Dương giảng bài, buổi tối đi theo Thích Vị Thần củng cố kiến thức, cứ vậy tiến độ tăng nhanh không ít, nhưng quầng thâm mắt lại hơi đậm.
Lại một buổi sáng sớm, Thích Mộ Dương cho cậu ta làm đề thi thử xong, khiếp sợ nửa ngày nói không nên lời.
“Làm sao vậy, có phải thi không tốt không?” Trần Tú vẻ mặt lo lắng.
Thích Mộ Dương mờ mịt nhìn về phía cậu ta: “Cậu là đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi sao? Mấy kiến thức này hôm qua tôi còn chưa nói xong? Vì sao lại làm đúng hết?!” Dựa theo tốc độ trước kia của Trần Tú, không phải nên học thêm hai hôm để củng cố chút sao?
Trần Tú ngáp một cái, có chút vui vẻ mở miệng: “Cho nên tôi làm rất tốt?”
“… Đúng, là rất tốt, sao cậu đột nhiên học nhanh như vậy?” Không có bất cứ tâm trạng ghen ghét nào, Thích Mộ Dương chỉ đơn thuần là tò mò.
Trần Tú vừa định nói thì đột nhiên nghĩ đến hứa hẹn giữa mình và Thích Vị Thần, ‘khụ’ một tiếng rồi nói qua loa: “Không, không có gì, chỉ là buổi tối lúc về tự mình học thêm một lát, lại làm ít đề.”
“Thật sự?” Thích Mộ Dương hỏi.
Trần Tú rất chột dạ lại có chút áy náy, miệng giật giật, sau đó vẫn là quyết định bảo vệ bí mật: “Thật sự.”
“…Vậy khá tốt, cậu chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, thân thể mới là tiền vốn, nếu cậu đã học xong hết thì hôm nay chúng ta lại học kiến thức mới.” Thích Mộ Dương nói xong giở sách ra, sau khi nhìn đến khoảng cách chính mình học chỉ còn có một chương thì đột nhiên dâng lên cảm giác gấp gáp.
…Dựa theo tốc độ này của Trần Tú, hẳn chỉ cần một ngày là có thể đuổi theo mình, Thích Mộ Dương nhìn quầng thâm mắt của Trần Tú, cảm thấy bản thân không thể liên lụy đến cậu ta, vì vậy đợi vừa hết tiết tự học buổi sáng bèn mang vẻ mặt nghiêm túc nói với Thích Vị Thần: “Bố, con muốn học.”
“Cho con.” Thích Vị Thần lấy ra tài liệu đã sớm chuẩn bị tốt, đồng thời không quên cho cậu ta chút áp lực: “Trần Tú có thể ở lại Thừa Đức hay không hoàn toàn dựa vào con, cho nên học cho tốt biết không?”
Thích Mộ Dương mang áp lực rất lớn gật đầu, chuyên chú học hành đồng thời lại có chút ảo não vì khoảng thời gian trước lười biếng. Vào ban đêm, cậu ta lại một lần nữa ngồi ở bên cạnh Thích Vị Thần: “Bố, tổng kết lại kiến thức hôm nay một lượt cho con đi, con phải làm quen nhiều một chút, ngày mai mới tiện dạy Trần Tú.”
“Con rửa mặt trước đi, lát nữa bố về.” Thích Vị Thần cầm điện thoại vừa sạc đầy pin, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thích Mộ Dương dừng lại: “Lại đi ra ngoài, bố đi làm gì?”
“Có việc.” Thích Vị Thần thuận miệng nói.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Còn có việc gì quan trọng hơn con trai bố?”
Thích Vị Thần liếc cậu ta một cái, không trả lời câu hỏi của cậu ta: “Đừng đi theo.”
Thích Mộ Dương lập tức muốn đi cùng, nhưng Thích Vị Thần dường như đã sớm đề phòng, sau khi ra ngoài thì cắm chìa khóa ở trên ổ, cậu ta ở bên trong mở không ra.
Thích Mộ Dương: “…” Rốt cuộc là bí mật gì, đến nỗi phải đề phòng cậu ta như vậy sao?
Một tiếng sau Thích Vị Thần trở lại, buông điện thoại xuống rồi giúp cậu ta học bù. Thích Mộ Dương quét mắt nhìn điện thoại của cậu, dừng lại một lát nói: “Lúc bố đi ra ngoài không phải đầy pin sao, sao giờ còn có một nửa?”
“Dùng.” Đèn hàng hiên không đủ sáng, chỉ có thể dùng di động tăng độ sáng.
Thích Mộ Dương hồ nghi liếc nhìn cậu một cái, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy Thích Vị Thần không tính nói gì với mình nên chỉ có thể kiềm chế lại suy nghĩ muốn dò hỏi. Nhưng tuy không hỏi, cậu ta lại để bụng chuyện này, vì vậy phát hiện Thích Vị Thần buổi tối mỗi ngày đều sẽ đúng giờ đi ra ngoài, lúc trở về di động sẽ bị giảm một phần pin.
…Rốt cuộc là làm gì vậy?
Rốt cuộc một hôm, trong tiết thể dục cậu ta không nhịn được, lôi kéo Gian Thần và Nhóc Mập ra miêu tả đơn giản tình huống: “Nếu hai bố con cùng ở một chỗ, ông bố đột nhiên mỗi tối cầm điện thoại ra ngoài lại không cho con trai biết thì các cậu cảm thấy bình thường không?”
“Đương nhiên không bình thường.” Nhóc Mập lập tức nói.
Thích Mộ Dương vỗ đùi: “Đúng không, tôi cũng cảm thấy không bình thường…nhưng lại không nói nên lời vì sao không bình thường, các cậu phân tích chút đi, ông bố này muốn làm gì?”
“Khẳng định là ngoại tình.” Nhóc Mập lời thề son sắt nói.
Thích Mộ Dương không chút nghĩ ngợi phủ nhận: “Không có khả năng!”
“Vậy vì sao ông ta lại lừa con trai?” Nhóc Mập hỏi lại.
Thích Mộ Dương không nói.
“Pin di động bị tiêu hao, lại không muốn con trai thấy cũng không thể là nói chuyện làm ăn, tôi đoán là giấu con cái gọi điện với tiểu tam(*)đó, ghê tởm!” Nhóc Mập chán ghét nói.
(*) Cách gọi bồ nhí, người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác ở Trung Quốc
Gian Thần gật đầu phụ họa: “Tôi đồng ý.”
“…Cmn đừng nói bừa, có lẽ là gọi điện cho mẹ của đứa bé đấy!” Thích Mộ Dương phủ nhận tiểu tam, lại không phủ nhận gọi điện thoại.
Gian Thần đề nghị: “Muốn biết không phải đơn giản sao, hỏi mẹ đứa trẻ một chút không phải sẽ biết à.”
Thích Mộ Dương hơi do dự, vừa lúc nhìn thấy Chử Tình đi về phía bọn họ, cậu ta lập tức đứng dậy lôi kéo Chử Tình đi.
Chử Tình vẻ mặt không thể hiểu được: “Làm sao vậy?”
Cậu ta không trả lời, trực tiếp kéo người đến chỗ hẻo lánh, hít sâu một hơi hỏi: “Gần đây bố gọi điện cho mẹ à?”
“Vì sao cậu ấy phải gọi điện cho mẹ?” Chử Tình cạn lời.
Thích Mộ Dương: “…”
“…Cái biểu tình muốn khóc của con là thế nào hả, có chuyện từ từ nói,” Chân mày Chử Tình cau lại.
Thích Mộ Dương hít hít mũi, ấm ức ngập tràn mở miệng: “Mẹ, mẹ có khả năng bị đội nón xanh(*) rồi!”
(*) Nghĩa tương tự với bị cắm sừng
Chử Tình: “?”