Chương 76: Vòng chung kết
‘Không đạt tiêu chuẩn’ giống như du hồn bay đi, hai mẹ con vừa đi siêu thị mua đồ ăn vặt nhìn thấy cậu ta thì nghi hoặc đi đến bên cạnh Thích Vị Thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao sắc mặt cậu ta lại kém như vậy? Bố đánh cậu ta?” Thích Mộ Dương hoài nghi hỏi.
Chử Tình liếc xéo cậu ta một cái: “Con còn không hiểu biết bố con? Cậu ấy là người sẽ đánh người sao?”
“Vậy phải xem là vì ai, nếu là vì con mà nói bố vẫn có thể đánh,” Thích Mộ Dương nói xong, nịnh hót nhìn về phía Thích Vị Thần: “Có phải không bố?”
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Con suy nghĩ nhiều.”
Thích Mộ Dương: “…”
“Cho nên cậu ta tìm cậu làm gì?” Chử Tình làm lơ gương mặt giả vờ đáng thương của con trai.
Thích Vị Thần vẻ mặt bình tĩnh kể lại chuyện vừa rồi, mẹ con hai người khiếp sợ đến mức nửa ngày cũng nói không nên lời. Một lát sau, Thích Mộ Dương hít sâu một hơi lạnh: “Những lời như để bố dạy kèm cũng nói ra được, cậu ta còn là người sao?”
“…Mình sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ như vậy.” Chử Tình cảm khái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vị Thần yên lặng đi đến giữa hai người: “Mặc kệ cậu ta, đi ăn cơm.”
“Được” Chử Tình nói xong tạm dừng một lát, chần chừ nhìn Thích Vị Thần: “Cậu có phát hiện bản thân luôn ở giữa không?”
“Mình là chủ một nhà.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương lập tức đưa ra dị nghị: “Mẹ mới là chủ một nhà, ngày thường bố nghe lời mẹ nhất!”
Chử Tình nhướng mày: “Địa vị gia đình của mẹ cao như vậy a? Cậu ấy nghe mẹ như thế nào?”
“Lúc ý kiến nhất trí nghe mẹ, lúc không nhất trí ông ấy sẽ tự mình làm chủ.” Thích Mộ Dương hắc hắc cười.
Chử Tình: “……” Này cmn cũng coi như nghe cô?
Mẹ con hai người cách Thích Vị Thần cãi nhau ầm ĩ, đưa đến sự chú ý của vô số người trên đường. Chủ nhiệm Đoạn vừa lúc đi qua, nhìn thấy bèn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm lớp Triệu Tử Hàm bên cạnh.
“Nhìn xem học sinh trong lớp cô, có dáng vẻ gì!” Ông ta quát lớn.
Chủ nhiệm lớp quét mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Rất hoạt bát, làm sao vậy?”
“Hoạt bát? Tôi thấy là không làm việc đàng hoàng, bảo sao cả đám thành tích kém như vậy!” Chủ nhiệm Đoạn cười lạnh một tiếng.
Chủ nhiệm lớp dừng lại một lúc: “Chủ nhiệm, học sinh đứng đầu khối ở trong ba người đó.”
Chủ nhiệm Đoạn: “…”
“Được rồi, tôi đến là nói với ông về chuyện xin từ chức, ông cũng không cần chọc ngoáy, cho tôi rút đơn là được.” Chủ nhiệm lớp lạnh lùng nói.
Biểu cảm của chủ nhiệm Đoạn hơi vui vẻ: “Đổi lại là người bình thường tôi đã sớm sa thải, nhưng suy xét đến thời gian này có chút nhạy cảm, cô từ chức xong cũng không dễ tìm công việc nên cho cô rút đơn trước, về sau đừng động tí là lấy lý do từ chức, thân là một cô giáo, một chút nhẫn nại cũng không có còn dạy học sinh thế nào?”
Chủ nhiệm lớp chỉ cười có lệ cười, cũng không có ý định phụ họa ông ta. Chủ nhiệm lớp liên tục mấy năm thành tích đều tốt như cô đến trường nào cũng là luôn có thể nhậm chức, chỉ là giờ tranh luận vấn đề này với ông ta cũng không có ý nghĩa nên cô vẫn không nói.
Chủ nhiệm Đoạn rất có phê bình kín đáo nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.
Đảo mắt đã đến kỳ thi biện luận, lần này tổng cộng có 38 trường dự thi, thêm 10 người thi đấu cá nhân tuyển chọn ra, tổng cộng là 48 người. Trường nào cũng vô cùng coi trọng cuộc thi biện luận này, trên cơ bản đều đặc biệt để một thầy cô đi theo học sinh đến tham gia.
Cấp ba Thừa Đức lần này là chủ nhiệm Đoạn đi theo ‘Không đạt tiêu chuẩn’, hôm nay thi đấu, sáng sớm hai người đều rời trường. Thích Mộ Dương bị Thích Vị Thần ấn trong phòng học, học thuộc hết những gì hôm nay phải học xong mới có thể chạy đi tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ.
Không nói đến thi đấu, chỉ riêng chuyện trong lúc đi học có thể quang minh chính đại ra ngoài cũng rất đáng vui rồi! Thích Mộ Dương vui vẻ phấn chấn chạy đến hành lang, vừa quay đầu lại nhìn thấy Chử Tình còn ngồi ở trong phòng, hai người đột nhiên nhìn đối diện với nhau.
Chử Tình cười với cậu ta, làm một động tác tay cố lên. Thích Mộ Dương bất mãn nhìn vào: “Thất thần làm gì? Cùng đi đi!”
“Mẹ?” Chử Tình sửng sốt: “Không phải Thích Vị Thần đi với con là được sao?”
Thích Mộ Dương không dài dòng với cô, trực tiếp chạy vào lớp kéo cô: “Nhanh lên đi, đừng chậm trễ thời gian của con.”
Chử Tình nở nụ cười, ỡm ờ đi theo. Ba người bọn họ rêu rao rời đi khiến cho trong lớp nghị luận sôi nổi, rốt cuộc có người quan hệ không tệ với đám người Gian Thần hỏi: “Bọn Thích Mộ Dương đi làm gì vậy?”
Gian Thần đắc ý hừ một tiếng, vừa định nói chuyện đã bị Nhóc Mập bịt kín miệng, ú ớ hai tiếng nghi hoặc. Nhóc Mập cười gượng: “Các cậu đợi một lát, tôi hỏi đại ca đã, xem có thể nói không.”
Nói xong cậu ta buông Gian Thần ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thích Mộ Dương. Người vốn không tò mò trong lớp cũng vì hành động này của cậu ta mà tò mò lên, giọng đọc sách trong lớp cũng nhỏ dần, đều căng lỗ tai lên chuẩn bị nghe.
Đợi trong chốc lát bèn thầy Nhóc Mập nhẹ nhàng thở ta, sau đó cả lớp đều có thể nghe được tiếng kêu lên: “Đại ca đi tham gia thi biện luận!”
Trong lớp im lặng trong chốc lát, sau đó mọi người nở nụ cười, có người đưa ra dị nghị: “Cậu ta không phải thua bởi Chân Hữu Chí sao?”
“Cậu ấy là lấy danh nghĩa cá nhân tham gia, còn nữa, chú ý cách tìm từ của cậu, đó không gọi là thua, chẳng qua không âm hiểm như ‘Không đạt tiêu chuẩn’ bị cậu ta cướp suất thi mà thôi.” Nhóc Mập nói.
Người nọ lại không tin: “Thôi đi, Thích Mộ Dương có giỏi cũng không có khả năng giỏi hơn Chân Hữu Chí, các cậu chính là không nhìn rõ thế cục.”
“Cậu mới không nhìn rõ thế cục đấy,” Gian Thần bất mãn: “Ai không biết đại ca bọn tôi hai lần thi trước đó đều đứng đầu, chứng minh thực lực của cậu ấy mạnh hơn ‘Không đạt tiêu chuẩn’, nếu không phải ‘Không đạt tiêu chuẩn’ gian lận thì đại ca cũng sẽ không thua.”
“Đúng vậy, giờ đại ca có thể dựa vào chính mình tham gia thi đấu, không phải chứng minh thực lực của cậu ấy sao?” Trần Tú ở một bên hát đệm.
Có người nở nụ cười: “Top 10 trong thi đấu cá nhân rất giỏi nhưng cũng không thể phủ nhận bọn họ không bằng đại biểu của trường, bằng không vì sao sau khi tổ chức thi mười năm mà những người thi đấu cá nhân tuyển ra không một ai có thể vào top 3?”
Trần Tú hừ nhẹ một tiếng: “Nếu là như vậy thì ‘Không đạt tiêu chuẩn’ e rằng bị loại ngay từ vòng đầu.”
Cậu ta lần đầu tiên nói chuyện có tính công kích như vậy, mọi người trong lớp đều có chút kinh ngạc, chỉ là cũng không nghĩ nhiều, cảm khái vài câu Thích Mộ Dương lợi hại xong thì không tiếp tục thảo luận chuyện này.
Trần Tú không hài lòng nói thầm một câu: “Đại ca nhất định sẽ thắng.”
Cố Tuyền cách cậu ta gần nhất nghe vậy, rũ mắt ‘xì’ một tiếng.
Bên kia một nhà ba người đi tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ, không ngoài dự đoán nhận được một trận mắng mỏ, nhưng cuối cùng vẫn là moi được giấy phép xin nghỉ. Ba người ngồi lên xe taxi, lúc đi đến địa điểm tổ chức là đại học A, Chử Tình thoạt nhìn còn hưng phấn hơn Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương bên cạnh nhỏ giọng tranh công: “Con có phải áo khoác da tri kỷ của mẹ không, biết ngay mẹ muốn chạy ra đi chơi.”
“Con trai giỏi nhất, con trai tốt nhất, có áo khoác da như con bảo sao mẹ vẫn luôn không muốn sinh đứa thứ hai.” Chử Tình vui rạo rực khích lệ. Tuy thứ bảy chủ nhật cũng có thể đi ra chơi, nhưng cảm giác không giống với chạy ra vào thời gian đi học. Giờ cô có cảm giác vui sướng trúng thưởng lớn.
Thích Mộ Dương cười hì hì, kéo cánh tay cô nói chuyện. Thích Vị Thần từ kính chiếu hậu lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Ngồi yên.”
“Ngồi yên nha.” Thích Mộ Dương khó hiểu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cậu thì dừng một lát, yên lặng buông cánh tay mẹ ra.
Chử Tình hồn nhiên bất giác tâm trạng rất tốt nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài, cười đến cong mắt lại. Ánh nắng mùa đông dường như đều lắng lại trên người cô. Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, khóe môi của hai bố con đều cong lên.
Lúc ba người đến đại học A, mấy cầu thang trước cửa hội trường đều vây đầy người. Ba người tìm được quầy đăng ký, sau đó cầm thẻ chứng minh tư cách dự thi mới ra lò đi tìm địa điểm thi.
Lúc ba người trải qua bậc thang của hội trường số 1 thì thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đang làm quen hoàn cảnh, chủ nhiệm Đoạn bên cạnh cầm cặp sách và chén trà, thoạt nhìn giống bố cậu ta.
“Thật là thầy trò tình thâm.” Chử Tình trào phúng một câu, sau đó đi về phía cầu thang dẫn đến hội trường số 4.
Hình thức thi biện luận rất đơn giản, chia ngẫu nhiên thành 6 nhóm, mỗi nhóm 8 người, 4 người chính diện 4 người phản diện, rút thăm đề thi rồi bắt đầu thi đấu, giữa giờ đổi lại lập trường một lần. Để tránh trường hợp trong cùng một đợt thi có quá nhiều học sinh xuất sắc nhưng lại không thể vọt lên được, trận đấu đầu tiên không hạn chế số lượng thí sinh lọt vào vòng trong, chỉ cần giám khảo thông qua là có thể tham gia trận đấu tiếp theo.
Thích Mộ Dương vừa đến, còn chưa có quá nhiều cảm giác lo lắng, làm quen phòng học một lần rồi rời đi khu dạy học với bố mẹ. Cậu ta vốn muốn đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi nhưng Thích Vị Thần ngăn lại.
“Bố, bố còn có việc?” Thích Mộ Dương nghi hoặc.
Thích Vị Thần nhìn hai người: “Đi dạo đi.”
Thích Mộ Dương và Chử Tình liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra sự khó hiểu. Chử Tình cười một tiếng: “Cậu không phải không thích chỗ nhiều người như vậy sao?”
“Trường A là đại học tốt nhất của tỉnh, nếu đã đến thì đi dạo một lát đi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Cậu hiếm khi đưa ra yêu cầu, Chử Tình và Thích Mộ Dương đương nhiên không tiện từ chối. Bởi vậy một nhà ba người bắt đầu đi vòng quanh trường. Ban đầu Thích Mộ Dương và Chử Tình không hứng thú nhưng dần dần cũng cảm thấy thú vị, cứ vậy đi tiếp.
Bản chất của đại học và cấp ba khác nhau, dù cho Thừa Đức có kiến trúc tuyệt đẹp, có cơ sở vật chất toàn diện nhưng so với nơi này vẫn kém xa. Một nhà ba người chậm rì rì đi dạo, Chử Tình nhìn quanh khắp nơi, trong mắt tràn đầy tò mò.
Tuy cô vẫn luôn ở thành phố A nhưng vì cách xa nơi này, hơn nữa tính cách ầm ĩ nên bố mẹ chưa bao giờ đưa cô đến những nơi như đại học hay viện bảo tàng. Sau này lớn lên, lúc cô có năng lực tự mình đến thì một lần cũng chưa đến bởi trong lòng cô rõ ràng, bản thân và những nơi như vậy đã định sẵn là không có duyên phận.
Nếu nơi này cuối cùng không thuộc về bản thân thì tội gì phải đến xem nó tốt thế nào, ngoại trừ làm trong lòng mất mát ra thì không có một chút lợi ích nào. Chỉ là không ngờ, cuối cùng cô vẫn đến tham quan.
Nhìn cây cối, núi giả trong đại học A cùng với học sinh đi lại đông đúc ở nơi này, Chử Tình đột nhiên sinh ra chút cảm giác cực kỳ hâm mộ nho nhỏ, sau đó nghĩ đến thực lực của chính mình, không khỏi thở dài một tiếng. Nhìn đi, cô đã bảo đừng đến, đến cũng chỉ tăng thêm thương cảm, cảm giác nhìn thấy bánh kem lại ăn không nổi này rất không tốt.
“Tuy là trường học cũ của hai người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên con đến đại học A… không đúng, lúc còn nhỏ hẳn là đã đến rồi nhưng mà con không nhớ rõ." Thích Mộ Dương mới lạ nhìn bốn phía.
Chử Tình còn đang đắm chìm trong sự thương cảm sửng sốt, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Con, con nói cái gì? Trường học cũ của chúng… chúng ta?”
“Đúng vậy, trường học cũ của bố mẹ.” Thích Mộ Dương nói xong ngừng lại một lát, vẻ mặt thương cảm nhìn cô: “Từ thành tích hiện tại của mẹ cho đến lúc thi đậu đại học A, hẳn là mẹ phải chịu khổ rất nhiều?”
“Không phải… mẹ thi đậu trường này?” Chử Tình mở to hai mắt.
Thích Mộ Dương gật đầu: “Đúng vậy, thi đậu.”
Chử Tình vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía Thích Vị Thần: “Mình mình mình vậy mà thi đậu đại học A?”
“Cậu rất giỏi.” Ánh mắt Thích Vị Thần lộ ra ý cười. Vì bảo đảm mỗi ngày sau này đều là một ngày mới nên cậu luôn cố tình lảng tránh chuyện về tương lai của hai người, lần này nếu không phải Thích Mộ Dương nói ra, cậu còn không biết hóa ra hai người đều thi đại học A.
Dựa theo tiến độ học tập hiện tại, Chử Tình thi vào đại học A vẫn có chút nguy hiểm, xem ra phải tăng độ khó. Ý cười trong mắt Thích Vị Thần dần dần biến mất, một vài ý tưởng nguy hiểm dần dần trồi lên.
Chử Tình hoan hô một tiếng, nhào về chỗ cậu, Thích Vị Thần lập tức ôm lấy người. Ở đây là trường đại học, khá cởi mở, không cần e ngại ánh mắt người khác.
“Mình vậy mà thật sự thi đậu” Chử Tình vẫn như cũ, không thể tin tưởng: “Giờ đột nhiên có chút tin chuyện sau này mình làm nghiên cứu khoa học."
“Cậu vẫn luôn rất giỏi.” Ánh mắt Thích Vị Thần dịu dàng, vỗ lưng cô, tạm thời quên đi chuyện phải tăng độ khó.
Chử Tình nở nụ cười, được ủng hộ lên tiếng: “Mình sẽ học hành tử tế, nhất định phải thi đậu trường này!”
“Được.” Động tác trên tay Thích Vị Thần mềm nhẹ.
Thích Mộ Dương vô tình bị nhét một miệng cơm chó, khóe miệng giật giật: “Này, hai người có thể chú ý chút không?”
Lúc này Chử Tình mới nhớ ra con trai còn ở đây, nhanh chóng đẩy Thích Vị Thần ra, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với Thích Mộ Dương: “Mẹ có thể thi đậu nhất định là nhờ cậu ấy, vậy nên có chút kích động, tuyệt đối không có ý khác.”
“…Con cố hết sức tin tưởng vậy.” Thích Mộ Dương hồ nghi nhìn hai người một cái, hoài nghi hai người bọn họ lại yêu nhau rồi.
Chử Tình 'khụ' một tiếng, tâm tình sung sướng lôi kéo hai người đi về phía trước, lúc dạo vườn trường lại không có cảm giác buồn bã mất mát nữa, há miệng ngậm miệng là không hổ là trường của mình, cái gì cái gì cũng tốt.
Thích Mộ Dương không thể nhịn được nữa: “Mẹ có thể đừng khoe khoang nữa không, giờ còn chưa thi đậu đâu!”
“Mẹ mặc kệ, chỉ cần mẹ ngoan ngoãn nghe lời Thích Vị Thần, nhất định sẽ thi đậu.” Chử Tình đắc ý: “Nhưng mà con đấy, đi đường cẩn thận một chút, đừng dẫm vào hoa hoa cỏ cỏ của trường mẹ.”
Thích Mộ Dương cả giận nói: “Mẹ có thể thi đậu, con khẳng định cũng có thể! Đợi con được giải nhất thi biện luận, con còn có thể được cộng thêm 60 điểm!”
“Vậy con cứ thử xem.” Chử Tình liếc xéo cậu ta một cái, khinh miệt lôi kéo Thích Vị Thần đi về phía trước: “Nhanh lên, chúng ta cách xa tên học tra này chút, đừng để cậu ta ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của chúng ta."
Thích Mộ Dương: “…” Tức quá đi, vừa nãy không nên nói ra chuyện mẹ thi đậu trường này.
Một nhà ba người dạo vài vòng quanh trường, mục đích của Thích Vị Thần cũng đạt được. Ít nhất hai mẹ con có mục tiêu đối với việc thi đại học, cũng bày tỏ sau này sẽ học tập tử tế. Đi dạo xong, ba người bèn đi ăn cơm trưa, sau đó nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đến phòng thi đấu.
Vòng thi đấu đầu tiên tiến hành đồng thời, ở mỗi hội trường đều có ba giám khảo do giáo sư của ba trường đại học đảm nhiệm, hiện trường thi đấu có camera ghi âm, có thể nói là đảm bảo công bằng công chính ở mức độ tối đa.
Bởi vòng thi đấu đầu tiên là hình thức khép kín nên Chử Tình và Thích Vị Thần cũng ngồi ở bên ngoài như những thầy cô giáo đưa học sinh đi thi. Sau một tiếng rưỡi chờ đợi, người bên trong rốt cuộc ra tới.
Chử Tình khẩn trương đứng lên, sau khi nhìn thấy Thích Mộ Dương biểu tình nhẹ nhàng thì nở nụ cười trong nháy mắt: “Vào vòng trong?”
“Đương nhiên.” Thích Mộ Dương đắc ý.
Chử Tình cười càng vui vẻ: “Giỏi quá.”
“Gần đây có tiệm trà sữa không tệ, đưa hai người đi nhé?” Thích Vị Thần thần sắc nhẹ nhàng hỏi.
Chử Tình vừa nghe ra là muốn thưởng con trai, không khỏi buồn cười liếc xéo cậu một cái. Quả nhiên, Thích Mộ Dương vừa nghe đã rất vui vẻ: “Được ạ, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi.” Chử Tình cười nói.
Vòng đầu tuy đã kết thúc nhưng hai tiếng sau có thể còn có vòng tiếp theo là bình luận thi đấu ngẫu hứng. Nói vậy, mỗi nhóm thi biện luận đều là tám người, nếu vòng thi đấu đầu tiên kết thúc vừa vặn là bội số của 8 thì không cần vòng thi đấu thứ hai, nếu nhân số vượt quá thì phải bắt đầu vòng thi đấu thứ hai là thi viết, sau đó trực tiếp loại từ dưới lên cho đến khi số thí sinh được khống chế trong phạm vi bội số của 8.
Thi biện luận tụ tập những học sinh ưu tú nhất của thành phố A, bình thường số người vào vòng trong sẽ nhiều nên vòng đấu thứ hai dường như đã thành lệ thường. Quả nhiên, chờ ba người mua trà sữa trở về, danh sách đợt thứ hai đã có, tổng cộng là 31 cá nhân, trận này muốn một lần loại bỏ bảy người.
“Mộ Dương nhóc con cố lên, qua vòng này con là top 24!” Chử Tình cổ vũ nói.
Thích Vị Thần bình tĩnh dặn dò: “Tâm thái bình thường, quy mô này không đủ để làm con phải lo."
“Vâng!” Thích Mộ Dương ngoan ngoãn nghe xong lời dặn dò của bố mẹ, sau đó trực tiếp đi vào trường thi.
Vòng thi này tiến hành ở hội trường số 1, toàn bộ học sinh đều tụ tập ở đây. Thích Mộ Dương đến nơi, liếc mắt một cái thì thấy 'Không đạt tiêu chuẩn'.
…Thứ này sống cũng thật lâu.
'Không đạt tiêu chuẩn' cũng phát hiện cậu ta, lập tức cúi đầu, sắc mặt khó coi. Hai người dường như hoàn toàn không quen biết, ai cũng không phản ứng ai.
Thời gian chờ đợi luôn dài dòng, Thích Mộ Dương nghĩ đến bố mẹ ở bên ngoài, trong lòng có chút sốt ruột, luôn muốn chạy ra gặp bọn họ, cũng may khắc chế được.
Thật vất vả chờ đến lượt mình, cậu ta lập tức đứng dậy vào phòng thi, lấy đề rồi chuẩn bị năm phút, sau đó ban giám khảo bảo bắt đầu.
Lúc trước chờ đợi gần hai tiếng, thời gian chuẩn bị và thi lại chỉ có mười phút, lúc Thích Mộ Dương từ phòng thi đi ra lại có cảm giác buồn bã mất mát.
Chử Tình nhìn đến vẻ mặt của cậu ta, nói chuyện cũng phải cẩn thận: “Con... vòng này thế nào?”
Thích Mộ Dương há miệng thở dốc, còn chưa nói lời nào đã bị cô cắt ngang: “Kết quả thế nào không quan trọng, con đi đến đây đã chứng tỏ con rất giỏi, nhất định đừng đau lòng, mẹ vĩnh viễn kiêu ngạo vì con!”
Thích Mộ Dương bật cười: “Nghĩ gì vậy, kết quả còn chưa có đâu.”
“Nhìn biểu cảm của con không quá tốt...” Chử Tình nhỏ giọng nói thầm một câu.
Thích Vị Thần yên lặng vỗ vỗ vai cô, tâm trạng Chử Tình hơi yên ổn hơn, sau đó liền phát hiện chính mình thoạt nhìn còn không bình tĩnh bằng Thích Mộ Dương, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Thích Vị Thần đơn giản hỏi qua Thích Mộ Dương về câu hỏi và đáp án, nghe xong hơi gật đầu: “Hẳn là không thành vấn đề.”
“Thật vậy sao?” Chử Tình có chút lo lắng, nhìn thấy cậu gật đầu mới thở phào một hơi.
Kết quả cuối cùng quả nhiên như cậu dự đoán, Thích Mộ Dương thành công vào vòng trong. Ba người ăn chút đồ rồi về trường học. Trên đường, Chử Tình và Thích Mộ Dương nghiêng đầu ngủ ngon lành, Thích Vị Thần cũng hơi mệt mỏi.
Lúc xe taxi đến cổng trường, Thích Vị Thần đánh thức hai người, Chử Tình và Thích Mộ Dương vừa ngáp vừa đi về phía phòng học, Thích Vị Thần gọi lại bọn họ: “Quay lại.”
“Sao vậy?” Đôi mắt Chử Tình hơi kèm nhèm, đừng nhìn cả ngày dường như không làm gì, nhưng lại mệt hết sức.
Thích Vị Thần dịu dàng nhìn cô: “Không đến lớp tự học buổi tối nữa, về ký túc xá ngủ đi.”
“…Không ổn lắm nhỉ?” Chử Tình chần chừ.
Thích Vị Thần phất phất tay với cô: "Mình đã nói với cô chủ nhiệm.”
“Được rồi!” Chử Tình không chút do dự đi về phía ký túc xá, vừa vào cửa trực tiếp nằm lên giường, lập tức ngủ bất tỉnh nhân sự.
Một giấc này ngủ đến tận sáng, lúc đồng hồ báo thức vang lên cô mới tỉnh, tính toán thời gian, vậy mà đã ngủ gần mười tiếng. Cô tỉnh táo thoải mái, rửa mặt xong liền đến lớp, vừa vào cửa đã đối diện với mấy đôi mắt dò xét cẩn thận.
Chử Tình nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Có phải đại ca rất thương tâm không?” Trần Tú lo lắng hỏi.
Nhóc Mập buông tiếng thở dài: “Hôm qua cũng không về lớp học, nhất định là đau lòng.”
“…Đó là bởi vì cậu ta quá mệt mỏi nên về ký túc xá ngủ trước.” Có kinh nghiệm lần trước, Chử Tình vừa nghe là biết bọn họ nghĩ gì, trợn trắng mắt rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều, cậu ta chắc chắn sẽ vào vòng trong."
“Thật?” Nhóc Mập vẻ mặt kinh hỉ.
Chử Tình gật đầu, vừa lúc Thích Mộ Dương và Thích Vị Thần tiến vào bèn lười biếng mở miệng nói: “Cậu hỏi cậu ta đi.”
Vì vậy ánh mắt của lập tức tập trung trên người Thích Mộ Dương, đợi xác định cậu ta vào vòng trong thì lập tức hoan hô, rất nhiều người trong lớp cũng chúc mừng cậu ta.
Thích Mộ Dương xùy một tiếng: “Này có gì đáng chúc mừng, đợi tôi bước lên đài nhận thưởng hãy nói.”
Ngoại trừ đám người Nhóc Mập, những người khác chỉ cười, hiển nhiên không cảm thấy cậu ta có thể tiếp tục vào vòng trong, nhưng vòng thi thứ ba, thứ tư, cậu ta đều thuận lợi vào vòng kế tiếp, mãi cho đến trận cuối cùng, lúc chỉ còn lại sáu thí sinh, mọi người mới thật sự kinh ngạc.
Nhìn ba chữ 'Chân Hữu Chí' trên danh sách lọt vào vòng trong, Thích Mộ Dương giương lên khóe môi: “Thật không ngờ đến cậu ta có thể chịu được đến vòng cuối cùng.”
Ân oán giữa bọn họ cũng đến lúc kết thúc.
‘Không Đạt Tiêu Chuẩn’ nhìn thấy tên Thích Mộ Dương, tâm trạng vô cùng kém cỏi, giở sách ra cũng đọc không vào được gì, cuối cùng chỉ có thể bực bội ném sách đi.
Mặc kệ tâm trạng của mọi người ra sao, vòng thi cuối cùng đúng hạn cử hành vào ba ngày sau. Dựa theo thông lệ những năm vừa rồi, trận chung kết sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp, tất cả học sinh cấp ba sẽ được chủ nhiệm lớp dẫn đi xem, vậy nên vòng thi đấu này dù đám người Nhóc Mập không đến hiện trường cũng có thể nhìn được hiện trường thi đấu.
Vòng thi đấu cuối cùng có tổng cộng sáu người tham gia, 12 giám khảo lần lượt cho điểm sáu người, cuối cùng căn cứ vào điểm chọn ra top 3. Nói vậy, mỗi trường có thể có một người vào vòng trong đã là tượng trưng cho thực lực. Lần này cấp ba Thừa Đức có hai người lọt vào, lập tức được truyền đi trong các trường cấp ba và phụ huynh học sinh.
Trong khoảng thời gian này luôn có người chúc mừng chủ nhiệm Đoạn. Chủ nhiệm Đoạn ngoài mặt cười ha hả tiếp nhận, trong lòng lại luôn cảm thấy vô cùng hoảng hốt, có cảm giác không ổn, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười không chút để ý của Thích Mộ Dương trên phát sóng trực tiếp thì càng cảm thấy chính mình lần này xong rồi!
…… Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Tác giả có lời muốn nói: Chủ nhiệm Đoạn: Ta có chút sợ hãi
Thích Mộ Dương: Ha hả