Chương 81: Nỗi khổ của tự học
Sau khi hai mẹ con xác định đi xác định lại là sẽ không phản bội đối phương thì cổ vũ nhau một phen rồi quyết định ngả bài trong giờ tự học buổi tối. Vì trong lòng đang nhớ thương chuyện này nên cả ngày hai người đều có biểu hiện kỳ lạ, ngay cả Cố Tuyền cũng nhận thấy: “Thích Mộ Dương, cậu có phải là… Đầu óc có vấn đề không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đầu óc cậu mới có vấn đề!” Thích Mộ Dương quay đầu phản kích một câu, liếc mắt nhìn thấy Thích Vị Thần thì lập tức quay đầu lại, còn không quên thêm một câu: “Có bệnh nhanh trị!”
Cố Tuyền cạn lời nhìn cái gáy cậu ta: “Nói chuyện với tôi mà mắt cậu nhìn đi đâu hả?”
“Cậu còn quản tôi!” Thích Mộ Dương vừa chột dạ không dám đối mặt với Thích Vị Thần, vừa không nhịn được, cãi nhau với Cố Tuyền.
Cố Tuyền ‘xuỳ’ một tiếng: “Bố đây lười quản cậu.”
“Đừng dùng ‘bố’ hình dung bản thân.” Thích Vị Thần lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Nơi này chỉ có một bố.”
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Cố Tuyền và Thích Mộ Dương tốt hơn khá nhiều, thường xuyên cãi nhau, đấu võ mồm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thích Vị Thần xen vào bọn họ. Cố Tuyền rất sợ người bạn cùng bàn này, dừng lại một lát, sau đó không nhịn được hỏi: “Ai hả?”
“Tôi.” Thích Vị Thần bình tĩnh mở miệng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cậu, khóe miệng Cố Tuyền hơi giật giật, cũng không chắc là cậu đang mang mình ra nói đùa hay là nghiêm túc. Thích Mộ Dương ngồi hàng trước nghe được lời bố nói, yên lặng lau mồ hôi một phen, chỉ cảm thấy bây giờ bố càng ngày càng không kiêng nể gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc đấu võ mồm của hai nhóc gà con cứ như vậy mà bị phụ huynh cắt ngang, cuối cùng không cãi nổi nữa. Sau khi bên tai khôi phục sự yên tĩnh, Thích Vị Thần nhìn về phía Chử Tình vẫn không nói gì, duỗi tay đặt lên trán cô.
Chử Tình hoảng sợ: “Sao vậy?”
“Nhiệt độ cơ thể bình thường, không thoải mái chỗ nào?” Thích Vị Thần nhìn cô hỏi.
Chử Tình ho khan một tiếng: “Không có không thoải mái mà.”
“Vậy lúc hai bọn họ cãi nhau sao cậu không lửa cháy đổ thêm dầu?” Thích Vị Thần nhìn cô chằm chằm.
Chử Tình hết chỗ nói rồi: “Trong lòng cậu hình tượng của mình rốt cuộc là thế nào?”
Thích Vị Thần suy ngẫm trong chớp mắt: “Chỉ sợ thiên hạ không loạn?”
Chử Tình: “… Mình thật sự cảm ơn cậu, đánh giá mình cao như vậy.” Nói xong bèn cúi đầu nhìn đề thi, dáng vẻ học hành cẩn thận, từ chối quấy rầy.
Thích Vị Thần dừng lại một lát, như suy ngẫm gì đó, ánh mắt từ trên người cô rời đi, dừng lại trên cái gáy của Thích Mộ Dương.
Bầu không khí kỳ quái duy trì đến trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu. Sau khi một nhà ba người ăn tối xong, Thích Vị Thần định về phòng học thì bị hai mẹ con gọi lại.
“Mình, bọn mình có chuyện muốn nói với cậu.” Chử Tình hắng giọng nói, nói xong còn không quên âm thầm chọc Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, có chuyện muốn nói với bố.”
Thích Vị Thần trầm ngâm đánh giá họ một lát rồi chậm rãi nói: “Nói đi.”
“Ở đây?” Chử Tình chần chừ, giờ phút này bọn họ đứng trên đường, cách siêu thị không xa. Đang là giờ cơm tối, người đến người đi thật sự không yên tĩnh.
Thích Vị Thần bĩnh tĩnh nói: “Cho hai người thời gian một phút.”
“Một phút sao đủ?” Chử Tình kháng nghị.
Con sâu theo đuôi là Thích Mộ Dương cũng nhốn nháo theo: “Đúng vậy, một phút không đủ!”
Thích Vị Thần nhìn thời gian: “Còn 50 giây.”
Hai mẹ con: “…”
“45.” Thích Vị Thần nhắc nhở.
Chử Tình thấy còn không nói thì thật sự không có thời gian, nhanh chóng mở miệng nói: “Hai người bọn mình thương lượng, quyết định từ hôm nay trở đi bắt đầu tự mình ôn tập, không theo kế hoạch học tập mà cậu chuẩn bị nữa!”
Cô dùng một câu thật dài tổng kết xong, phát hiện dường như những lời muốn nói đều đã nói hết, nghẹn lại trong chớp mắt rồi gật đầu: “Không sai, chính là vậy.”
Thích Vị Thần buông di động, vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô: “Nói lại lần nữa.”
“… Câu quá dài mình không nhớ được, dù sao thì cũng là bọn mình sẽ tự giác học hành. Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu vẫn nên dành nhiều thời gian để ôn tập đi.” Chử Tình làm bộ vì tốt cho cậu.
Thích Vị Thần nhìn cô chằm chằm một lúc, tiếp đó nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Con cũng nghĩ như vậy?”
“Con, con nghe theo mẹ.” Thích Mộ Dương yên lặng lùi ra sau Chử Tình, gắng gượng một hơi nói.
Chử Tình thấy Thích Mộ Dương không làm phản, không khỏi thở phào một hơi, lần nữa mở miệng càng có tự tin: “Môn học sở trường của hai người bọn mình không giống nhau, vừa vặn có thể bổ sung cho nhau, hơn nữa lúc trước cậu dạy bọn mình rất nhiều phương pháp học, mình cảm thấy bọn mình có thể chủ động tự giác học.”
“Đúng vậy, nếu có đề không hiểu, con sẽ lên mạng tìm video giải đề, nhất định không thành vấn đề.” Thích Mộ Dương đãi đuôi một câu.
Thích Vị Thần trầm ngâm một lúc lâu, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: “Giờ hai người định tạo phản sao?”
Hai mẹ con: “…”
“Mình có thể đồng ý với hai người.” Thích Vị Thần cân nhắc nói.
Ánh mắt Chử Tình sáng lên, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy cậu bình tĩnh nói: “Nhưng trước hết hai người phải chứng minh chính mình có năng lực học tập.”
“Chứng minh thế nào?” Chử Tình nhanh chóng hỏi.
Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Cho hai người thời gian một tuần để tự học, nếu có thể học hết nửa chương của tất cả các môn, hơn nữa đạt được 80 điểm trong phần trắc nghiệm thì coi như hai người thành công, nếu thất bại thì ngoan ngoãn làm theo kế hoạch học tập, không cho phép đưa ra ý kiến nữa.”
Chử Tình âm thầm đánh bàn tính lạch cạch lạch cạch trong lòng, nếu dựa theo kế hoạch học tập của Thích Vị Thần, tuần sau họ phải học ⅔ chương, giờ để họ tự học thì yêu cầu chỉ là ½, tính ra khối lượng học tập giảm đi không ít, không hề làm khó bọn họ.
Cô tính toán trong lòng xong, cảm thấy rất thích hợp, lập tức đồng ý: “Được, bọn mình chắc chắn có thể học hết!”
“Đúng! Có thể học hết!” Thích Mộ Dương ngốc nghếch phụ họa.
Thích Vị Thần bình tĩnh quét mắt liếc bọn họ một cái, sắc mặt bình tĩnh đi về phía phòng học. Hai mẹ con đợi cậu đi xa mới kích động đập tay nhau. Thích Mộ Dương vui vẻ xong lại hơi lo lắng: “Mẹ, chúng ta thật sự có thể học hết sao?”
“Khối lượng này ít hơn rất nhiều so với kế hoạch học tập của cậu ấy, chắc chắn có thể học hết.” Chử Tình vỗ vỗ cậu ta: “Hai người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mà, không thành vấn đề.”
“OK!” Thích Mộ Dương thấy cô có lòng tin như vậy, lập tức thả lỏng theo, tâm trạng không tệ đi về phía phòng học với cô.
Lúc hai người vào phòng học, Thích Vị Thần đã ngồi xuống, chỉ là chỗ ngồi hình như không đúng lắm. Thích Mộ Dương dừng lại một lát, chần chừ đi qua: “Bố, bố đang ngồi chỗ con thì phải?”
“Hai người không phải muốn tự học với nhau à? Chúng ta đổi chỗ, tiện cho hai người học tập.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Nhưng mà Trần Tú…”
“Bố tạm thời dạy thay con một tuần.”
Thích Mộ Dương nghe xong, lập tức không còn nỗi lo gì nữa, cười hì hì nói một câu cảm ơn rồi gấp không chờ nổi đến bên cạnh Chử Tình, ngồi xuống. Đã lâu mới quay về chỗ ngồi cũ của mình, dù cho bên kia là Cố Tuyền thì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cậu ta. Chử Tình cũng vui rạo rực, hai mẹ con dường như nhặt được của hời nào đó vậy.
Cố Tuyền hoài nghi nhìn bọn họ một cái: “Nhà các cậu có phải có bệnh di truyền gì về tinh thần không thế?”
“Liên quan cái rắm gì đến cậu?”
“Cậu thật lắm miệng!”
Hai mẹ con đồng thời mở miệng, sau khi nói xong không kìm lòng nổi lại đập tay nhau một cái, khen đối phương ăn ý với mình. Cố Tuyền cạn lời quét mắt nhìn bọn họ một cái, càng nhìn càng cảm thấy đầu óc họ có vấn đề.
Hai mẹ con hưng phấn xong thì bắt đầu nghiêm trang sắp xếp kế hoạch học tập cho mình, dùng thời gian một tiết làm xong bài tập sáu môn, tan học bắt đầu đối chiếu thời khóa biểu.
“Nhìn như vậy thì mỗi ngày cũng không cần học nhiều nha.” Chử Tình nhướng mày.
Thích Mộ Dương gật đầu: “Đúng vậy, nhẹ nhàng hơn so với trước kia nhiều, mẹ con mình chắc chắn không thành vấn đề!”
Hai người khá có lòng tin bắt đầu bước vào ngày học bài đầu tiên, nhưng ôn tập kiến thức trước đó không có vấn đề, vừa đến lúc học bài mới lại đột nhiên bí. Trước kia đều là Thích Vị Thần tinh lọc kiến thức trong sách giáo khoa, sắp xếp rồi trình bày từng phần từng phần kiến thức ra sẵn, hơn nữa còn dùng chú giải để giải thích kỹ càng tỉ mỉ, mà giờ thì không có sẵn lợi ích này. Đầu tiên họ phải tìm ra kiến thức hữu dụng trong sách giáo khoa và tài liệu, sau đó thử tự mình giải thích.
(Đây là pass chương 82-85: chutinh)
Cứ như vậy lại có thêm rất nhiều công đoạn, thời gian thường trôi qua lãng phí tại bước này. Đợi đến khi hai người chính thức bắt đầu học bài thì thường đã là buổi chiều. Để hoàn thành khối lượng học tập trong ngày, hai người hay phải vùi đầu khổ học, đi WC cũng không dám chậm trễ, lúc này mới miễn cưỡng học xong một lần các nội dung đơn giản, sau đó bắt đầu luyện đề.
Mà luyện đề mới là phiền toái lớn nhất ――
“…Tiếng Anh của con tốt như vậy, vì sao đề này lại không biết làm?” Chử Tình tâm trạng không tốt hỏi.
Thích Mộ Dương vô tội nhìn cô: “Con biết làm mà, chỉ là không biết nên giảng cho mẹ như thế nào.”
“Lúc trước con giảng cho Trần Tú không phải rất tốt sao?”
“Đó là bởi vì…” Thích Mộ Dương dừng lại, hạ giọng: “Đó là con dựa theo cách của bố để giảng, đề mẹ hỏi hình như bố còn chưa dạy con, con giảng cho mẹ thế nào được?”
Chử Tình cạn lời: “Thôi vậy, mẹ đi tìm video giải đề.”
“Mẹ đừng vội, giảng đề toán này cho con trước đã.” Thích Mộ Dương vội vàng đặt vở đến trước mặt cô.
Chử Tình nhìn về phía quyển vở của cậu ta, mày dần dần nhíu lại: “Mẹ nhớ rõ đề này hình như mẹ đã từng làm, đáp án của con sai rồi.”
“… Chính vì sai nên mới tìm mẹ để hỏi.” Thích Mộ Dương bất đắc dĩ nói.
“Chờ, mẹ xem một lát.” Chử Tình không đủ tự tin lắm, một bên rối rắm một bên mở miệng: “Đề này có phải nên đổi đơn vị trước không nhỉ, hay là loại bỏ chữ cái rồi mới...”
“…… Đại ca, cậu chắc chắn trước rồi hãy giảng cho tôi nhé.”
“Ai là đại ca con! Mẹ là mẹ con!”
“Được được được, mẹ là gì của con đều được, có thể giảng bài tử tế cho con không?”
Hai mẹ con chúi đầu vào nhau lải nhà lải nhải, đám người Gian Thần ở một bên lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, Nhóc Mập đưa ra câu hỏi trước: “Đại ca cũng quá chiều chuộng Chử gia đi, dù cậu ấy nói là mẹ mình cũng nhịn được?”
“Nếu không nhịn thì đánh thắng được chắc?” Gian Thần hỏi lại.
Nhóc Mập nghĩ cũng phải, lập tức không rối rắm nữa, tiếp tục đưa ra một câu hỏi khác: “Không phải Thích Thần đang kèm bọn họ học sao? Có thắc mắc sao lại không tìm Thích Thần?”
“Tôi cũng không biết.” Gian Thần nói xong, chọc chọc Cố Tuyền bên cạnh: “Đại Quất, cậu biết vì sao lại thế không?”
“…Cmn cậu lại đặt biệt danh lung tung cho tôi!” Cố Tuyền cạn lời liếc cậu ta một cái.
Gian Thần ‘xùy’ một tiếng: “Tôi bị gọi là Gian Thần tôi có nói gì không?”
Cố Tuyền nghĩ cũng phải, lập tức không so đo với cậu ta nữa, nhìn hai người ở góc tường một cái, sau đó lười nhác nói với họ: “Hình như bọn họ bỏ qua kế hoạch học tập của Thích Vị Thần, quyết định tự học.”
“Tự học?” Giọng nói của Nhóc Mập to hẳn lên trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng đè thấp lại: “Hai người này điên rồi sao? Bọn họ muốn tự học thế nào?”
“Xem dáng vẻ của họ hẳn là giúp đỡ lẫn nhau?” Cố Tuyền cũng không biết nhiều lắm, không xác định nói.
Nhóc Mập nghe xong ngu người nửa ngày không nói nên lời, một hồi lâu mới dở khóc dở cười nói: “Đứng thứ nhất từ dưới lên và đứng thứ hai từ dưới lên giúp đỡ lẫn nhau?”
Gian Thần tổng kết lại: “Hai người này nhất định là điên rồi.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương thật sự sắp điên rồi, lúc trước bọn họ chỉ cảm thấy tự học nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc học theo kế hoạch của Thích Vị Thần, lại không nghĩ đến hoàn toàn dựa vào chính mình khó đến mức nào. Tuy khối lượng kiến thức ít nhưng hiệu suất cũng thấp hơn rất nhiều, khổ nhất là hai người một khắc cũng không dám nhàn rỗi, kết quả là không những hôm sau mệt hơn hôm trước mà tiến độ còn không nhanh bằng trước kia.
Tự học chỉ tiến hành ba ngày mà hai người đã không kìm nén được mong muốn từ bỏ.
Trần Tú thu hết dáng vẻ khổ sở của họ vào trong mắt, lại không nhịn được đi tìm Thích Vị Thần: “Thích Thần, hay là cậu tiếp tục giúp họ học đi, giờ bọn họ nhìn qua quá mệt mỏi.”
“Bọn họ thích tự học.” Giọng nói của Thích Vị Thần không hề dao động.
Trần Tú gượng cười: “Giờ chắc không thích nữa, sắp thi cuối kỳ rồi, e là trong lòng họ cũng sốt ruột, hay là cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tiếp tục dạy họ đi?”
“Đợi một chút đã.” Thích Vị Thần cụp mắt.
Trần Tú tò mò: “Đợi gì?”
“Đợi bọn họ đến xin tôi.” Thích Vị Thần hơi động ngón tay, đáy mắt hiện lên chút sung sướng không nói ra.
Trần Tú: “?”