Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau

 
Chương 86: Một lần cuối cùng
 
Tuy Chử Tình không quá tán thành phương pháp giáo dục bán hàng đa cấp của Thích Vị Thần, nhưng không thể không thừa nhận, đối với đám người Nhóc Mập mà nói thì vô cùng hữu dụng. Ít nhất, sau khi sinh ra cảm giác thụt lùi sẽ phải chia ly, thái độ học tập tốt hơn lúc trước rất nhiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải do nhân tố tâm lý không, so với lúc mới bắt đầu nửa học kỳ đầu, học kỳ sáu tháng cuối năm học tương đối ngắn ngủi, thường còn chưa làm gì thì một ngày đã trôi qua. Vì sắp đến kỳ thi đại học, Thích Mộ Dương sinh ra cảm giác gấp gáp xưa nay chưa từng có, mỗi lần tiến hành thi khảo sát chất lượng sẽ thêm một lần nhận thấy sự chênh lệch giữa mình và đại học A.
 
Uể oải là có, ngẫu nhiên còn mất ngủ, nhưng mỗi lúc như vậy, sự ủng hộ toàn lực của bố mẹ đều sẽ giúp cậu ta bình an vượt qua thời gian khó khăn nhất. Chử Tình biết áp lực của cậu ta lớn đến đâu nên vẫn luôn yên lặng học bài với cậu ta. Là một học sinh, cô thường xuyên ghét học, nhưng làm một người mẹ, cô sẽ nhắc nhở chính mình từng giây từng phút, không thể để con mình nhìn thấy biểu hiện ủ rũ ở trong thời điểm mấu chốt của nó.
 
Mùa đông thành phố A rất ngắn, ăn tết xong thời tiết bắt đầu ấm dần lên. Vào buổi tối nọ, lúc trận mưa nhỏ đầu tiên đến, trên cây nhú ra chồi non đầu tiên, mùa xuân tới rồi! 
 
Đến cùng với mùa xuân là đại hội thể thao thường niên của cấp ba Thừa Đức.
 
Năm ngoái, vào lúc diễn ra đại hội thể thao, nhà trường đều trong trạng thái nghỉ học, là những ngày có thể quang minh chính đại không đi học. Nếu là trước đây, đám người Chử Tình và Thích Mộ Dương đã sớm vui đến điên rồi, nhưng giờ phút này lại ghét bỏ loa trên sân thể dục quá vang, quá quấy rầy đến việc học của bọn họ. Mà khiến họ bực bội là các hạng mục của đại hội thể thao đa dạng, mỗi lớp đều phải tham gia tất cả các hạng mục ít nhất một lần, cho dù là khối 12 sắp nghênh đón kỳ thi đại học cũng không ngoại lệ.
 
“Trường học rất coi trọng đại hội thể thao lần này, mọi người nhất định phải tích cực đăng ký biết chưa?” Cô chủ nhiệm ở trên bục giảng bắt đầu động viên đăng ký, đám học sinh phía dưới hứng thú không cao, cô thở dài một tiếng: “Cô hiểu lúc này áp lực của mọi người rất lớn, muốn giành giật từng giây để học, nhưng các em có từng nghĩ đến đây là lần hoạt động tập thể cuối cùng của chúng ta chưa?”
 
Người dưới bục giảng lập tức im lặng, Thích Mộ Dương nghe vậy biểu tình hơi động, dừng bút trong tay, Chử Tình ngồi cạnh liếc nhìn cậu ta một cái, yên lặng vỗ vỗ tay cậu ta.
 
Ngữ khí của cô chủ nhiệm dịu đi: “Đại hội thể thao lần này là cơ hội tạo ra hồi ức cuối cùng, sau đó sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn cuối cùng. Cô không muốn ký ức cuối cùng mà cấp ba để lại cho các em vĩnh viễn là bài thi và bài tập.” Cô nói xong dừng lại, hiếm khi nở nụ cười: “Lần này có rất nhiều hạng mục tập thể, các em có thể tham gia với bạn bè, coi như gia tăng tình cảm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới bục giảng, lác đác có học sinh bắt đầu hưởng ứng, cô chủ nhiệm hiếm khi thở phào một hơi.
 
“Tan học đi tìm lớp trưởng đăng ký hạng mục.” Cô chủ nhiệm nhìn một vòng xung quanh: “Nếu như không chủ động đăng ký, cô sẽ căn cứ thể chất của các em để đăng ký vào những môn không ai chọn, đến lúc đó không cho phép có ý kiến.”
 
“Cô ơi, không thể không đăng ký sao? Sức khỏe em không tốt lắm.” Nhóc Mập giơ tay oán giận.
 
Lời này của cậu ta vừa thốt ra miệng đã dẫn đến một tràng cười to ở trong lớp. Thậm chí người thân thiết còn trực tiếp vạch trần cậu ta: “Giữa trưa hôm nay là ai ăn hai tô mì khô nóng, một vỉ bánh bao nhỏ?”
 
Trong lớp lại là một tràng cười to.
 
“Đó là bồi bổ sức khỏe!” Nhóc Mập trắng trẻo mập mạp khá là bất mãn.
 
Chủ nhiệm lớp liếc xéo cậu ta một cái: “Tôi thấy sức khỏe cậu rất tốt, ai cũng có thể không tham gia, riêng cậu không được.”
 
“Nhưng mà…”
 
“Không nhưng nhị gì cả, cậu phụ trách ném tạ, mấy ngày gần đây luyện tập thêm chút, không giành được top 3 tôi cho cậu đẹp mặt!” Chủ nhiệm lớp khá độc tài đưa ra quyết định. Trong lớp lại lập tức có một tràng cười to.  
 
Nhóc Mập mang vẻ mặt đau khổ buông tay, nghĩ thầm sớm biết vậy đã không nói, có khi có thể lừa dối cho qua. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói thêm vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.
 
Cách giờ tan học chỉ còn khoảng năm phút, mọi người đều không có tâm trạng học hành, nhỏ giọng thảo luận xem bản thân đăng ký môn gì thì phù hợp.
 
“Tôi thì môn nào cũng không muốn đăng ký.” Chử Tình nhỏ giọng nói: “Có thể không tham gia không?”
 
Cô thật sự không thích những chuyện này lắm.
 
“Cậu không nghe cô nói à, nếu không đăng ký thì cô sẽ chọn một môn rồi đăng ký cho cậu.” Thích Mộ Dương thấp giọng nói.
 
Chử Tình nhíu mày: “Trong lớp nhiều người như vậy mà, có khi cô không nhớ ra tôi thì sao?”
 
“Cũng không phải không thể,” Thích Mộ Dương nói xong, cười: “Nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tốt việc bị đăng ký một vài môn kỳ lạ.”
 
Chử Tình dừng lại: “Đại hội thể thao thôi, có thể có môn gì kỳ lạ?”
 
“Sao lại không có, năm ngoái đã có một môn đu xà đơn.” Gian Thần chen vào một câu.
 
Chử Tình nghi hoặc: “Đu xà đơn có gì lạ?”
 
“Bởi vì môn thể thao nhiều, vậy nên để không lãng phí thời gian, nhà trường một lúc điều động rất nhiều xà đơn, tất cả học sinh dự thi đu lên, cậu ngẫm lại hình ảnh kia xem.”
 
Chử Tình suy nghĩ một lát, vẻ mặt lập tức thảm không nỡ nhìn: “Bỏ đi, tôi đăng ký vậy.” Nói xong cô chọc chọc Thích Vị Thần ở đằng trước: "Cậu đăng ký môn gì?”
 
“Không đăng ký.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
 
Chử Tình hít một hơi: “Nhỡ cô chủ nhiệm cho cậu đi đu xà thì làm sao đây?”
 
“Sẽ không.” Thích Vị Thần nói xong dừng lại một lát: “Cô sẽ không ép mình.”
 
Tất cả những người ở đây nghe thấy câu nói đó: “…” Học thần ghê gớm nha.
 
Trong lòng Chử Tình lập tức không cân bằng, nhìn nhau với Thích Mộ Dương, ngay tức khắc, hai người nở nụ cười gian tà.
 
“… Vừa thấy là biết không có ý tốt.” Nhóc Mập 'chậc' một tiếng, quyết định vẫn là không tham gia vào.
 
Thích Mộ Dương và Chử Tình xác thật không có ý tốt, hai người hứng thú bừng bừng chọn các môn thể thao mà trường đưa ra nửa ngày, cuối cùng chọn ba người bốn chân, tự chủ trương đăng ký cho Thích Vị Thần. Đương nhiên, mọi chuyện đều là giấu cậu mà làm.
 
Những người khác cũng từng người buồn rầu nên đăng ký môn gì, Gian Thần chọn nửa ngày thì chọn được môn chạy tiếp sức, chỉ là cần có bốn người.
 
“Nhóc Mập chắc chắn không được, tôi một người, Cố Tuyền một người, còn có Trần Tú, đại ca cậu cũng tham gia đi.” Gian Thần tính nhân số.
 
Cố Tuyền bất mãn: “Tôi nói tham gia à?”
 
“Cậu muốn chọn đu xà?” Gian Thần nhướng mày.
 
Cố Tuyền lập tức không nói nữa. Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ rồi dứt khoát đồng ý.
 
Vụ đăng ký đại hội thể thao cứ quyết định như vậy. Vào giờ tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp cầm danh sách đăng ký đi vào, xác định người được chọn trong mỗi môn. Chử Tình và Thích Mộ Dương không nghĩ đến sẽ bị vạch trần nhanh như vậy, lập tức an phận như chim cút, ngoan ngoãn ngồi yên không nói gì. 
 
Vốn dĩ muốn đẩy vụ đăng ký cho cô chủ nhiệm, nói là cô đăng ký cho Thích Vị Thần, vậy mà cô chủ nhiệm lại cường điệu khen ngợi Thích Mộ Dương: “Chúng ta phải học tập bạn Thích Mộ Dương, em ấy là người duy nhất chủ động đăng ký hai môn, mọi người vỗ tay nào!”
 
Thích Mộ Dương cười mỉa một tiếng, căng da đầu nhận sự cổ vũ của mọi người.
 
Hai mẹ con làm chuyện xấu, tinh thần bất an chịu đựng đến khi tan học. Lúc Thích Vị Thần nhìn qua thì lập tức giả vờ, người sau còn đáng thương hơn người trước. 
 
“Mình là muốn lúc nào cũng ở bên cậu, không có ý khác.” Chử Tình vô cùng đáng thương.
 
Thích Vị Thần bình tĩnh nói toạc ra: “Lúc cậu chuồn ra ngoài chơi trước nay chưa từng nghĩ đến gọi mình.”
 
Thích Mộ Dương cũng bĩu môi theo: "Ước mơ lớn nhất của con là tham gia hoạt động với bố mẹ.”
 
“Giấc mơ lớn nhất của con chẳng lẽ không phải là thi vào đại học A?” Thích Vị Thần hỏi lại.
 
Hai mẹ con im lặng trong chớp mắt, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nhào lên làm nũng. Thích Vị Thần chỉ đành mỗi tay ôm một người, nhịn nửa ngày, ánh mắt vẫn lộ ra chút ý cười, xem như thỏa hiệp với họ.
 
Sau khi đăng ký thì còn một tuần mới đến đại hội thể thao, mọi người tranh thủ lúc này bớt chút thời gian luyện tập. Ban ngày, Thích Mộ Dương luyện tập chạy tiếp sức 400m với đám người Gian Thần, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối lại chạy đến sân thể dục luyện tập ba người bốn chân với bố mẹ. Sau khi luyện tập hai ngày, Thích Mộ Dương kêu khổ không ngừng, lần thứ 800 hối hận đăng ký ba người bốn chân.
 
“Mẹ, mẹ cần theo kịp bước chân của bố con con!” Thích Mộ Dương sắp điên rồi, lần nào Chử Tình cũng chậm hơn họ một bước, cái chân buộc vào với Chử Tình luôn bị kéo lại, thời gian lâu rồi chỗ buộc cũng đã đỏ.
 
Chử Tình cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Mẹ không phải không theo kịp, chủ yếu là chiều cao của chúng ta có sự chênh lệch, bước chân không giống nhau, con không thể chạy bước nhỏ sao?”
 
Lần nào tên nhóc này cũng duỗi chân rất dài, lúc cô chạy thì động hay không động đều có cảm giác chân bị kéo. 
 
Thích Mộ Dương dừng lại, vô cùng buồn rầu nói: “Nếu con có thể khống chế được thì tốt rồi.”
 
“Nếu con không khống chế được thì mẹ cũng không có cách nào cả.” Chử Tình vô cùng bất đắc dĩ, cô cũng không thể cao thêm mười mấy centimet trong mấy ngày được.
 
Thích Mộ Dương buồn bực cởi dây thừng trên chân ra: “Bảo sao lớp khác đều là các đội có chiều cao tương tự.”
 
Chử Tình buông tiếng thở dài, tâm trạng cũng không tốt lắm, nếu biết ba người bốn chân khó như vậy thì còn không bằng đi đu xà.
 
Thích Vị Thần đứng một bên bình tĩnh nhìn hai mẹ con ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sau khi xác định là tâm trạng bọn họ thật sự không tốt mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra còn có một cách.”
 
Hai người lập tức nhìn về phía cậu, trăm miệng một lời hỏi: “Cách gì?”
 
“Chử Tình đứng giữa, hai người chúng ta ở hai bên.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
 
Thích Mộ Dương dừng lại, bật cười: “Bố, bố đừng đùa, mẹ mới bị buộc một chân thôi đã không theo kịp, nếu đứng giữa buộc hai chân thì bố con mình còn có thể chuyển động sao?”
 
“Tin tưởng bố.” Thích Vị Thần mở miệng.
 
Hai mẹ con nhìn nhau, có chút do dự nhìn về phía cậu.
 
Sau một tuần luyện tập, đại hội thể thao cuối cùng cũng bắt đầu. Tiêu chí mở màn chính thức của đại hội là toàn bộ vận động viên, giáo viên và học sinh tập trung tại sân thể dục, nghe giọng nhà quan dõng dạc hùng hồn của ban lãnh đạo.
 
“Sao mà 20 năm trước đi theo quy trình này, 20 năm sau vẫn là nó?” Chử Tình cạn lời hỏi.
 
Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Trước kia cậu từng gặp bạn học nghiêm túc chưa?”
 
“Sao mà chưa gặp được, từ nhà trẻ đã có rồi.” Chử Tình lập tức trả lời.
 
Thích Vị Thần: “Vậy phải rồi, bọn họ trưởng thành.”
 
Chử Tình: “…” Nhìn lãnh đạo đang nói cảm ơn một cái, cô cảm thấy Thích Vị Thần nói rất có lý.
 
Lễ khai mạc đại hội thể thao chỉ tiến hành một tiếng là kết thúc. Sau đó bắt đầu môn thể thao đầu tiên, ba người bốn chân và chạy tiếp sức diễn ra vào ngày mai, chỉ có ném tạ của Nhóc Mập là vào chiều nay. Nhóc Mập sợ họ không đi cổ vũ cho mình nên khai mạc vừa kết thúc đã mời mấy người đi siêu thị.
 
Thật vất vả có thể làm thịt Nhóc Mập một lần, ai cũng không hạ thủ lưu tình, ngay cả Thích Vị Thần ngày thường không thích ăn đồ ăn vặt cũng gọi một chai nước. Lúc Nhóc Mập quẹt thẻ thì thịt đau, nhe răng trợn mắt nhắc nhở họ: “Buổi chiều các cậu nhất định đừng có mà quên đến cổ vũ cho tôi đấy.”
 
“Yên tâm đi, không quên cậu được.” Chử Tình bảo đảm.
 
Mấy người khác cũng nhiều lần bảo đảm, lúc này cậu ta mới yên tâm, lấy gói snack khoai lát gặm răng rắc răng rắc.
 
Buổi chiều, lúc thi ném tạ, đám người Chử Tình đúng hẹn đến sân thi đấu cổ vũ, Nhóc Mập đang chuẩn bị lên đài thi đấu vẫy vẫy tay về phía họ, cả đám thiếu niên lập tức quỷ rống quỷ gào cổ vũ cậu ta, chỉ vài người vậy mà lại tạo ra hiệu quả của thiên quân vạn mã. Nhóc Mập hiển nhiên vô cùng hài lòng, trước mặt mọi người làm ra một động tác nâng tay xinh đẹp.
 
Chử Tình cạn lời mở miệng: “Cậu ta biết cánh tay cậu ta toàn mỡ với thịt thừa không?” Nếu không phải ở đây nhiều người thì cô thật sự muốn chôn mặt trong ngực Thích Vị Thần, vờ như người vừa rồi người cổ vũ cho Nhóc Mập không có mình.
 
“Hẳn là không biết, có khi còn nghĩ bản thân trông rất lực lưỡng.” Thích Mộ Dương vẻ mặt ghét bỏ.
 
Gian Thần ban nãy còn to còi nhất che mặt lại: “Cậu ta mất mặt thật.”
 
Cố Tuyền hừ một tiếng: “Đã bảo trước với cậu là đừng có rống to quá rồi.”
 
“Tôi có biết cậu ta có đức hạnh như vậy đâu.” Gian Thần liếc xéo một cái.
 
Ngay lúc đang định nói gì nữa thì Trần Tú thở dài một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!”
 
“Cậu rất mong đợi à?” Chử Tình nhướng mày.
 
Trần Tú lập tức gật đầu, hơi ngại ngùng mở miệng: “Tôi vốn định đăng ký ném tạ, nhưng cô giáo lại đăng ký cho Nhóc Mập trước nên tôi không đăng ký nữa.”
 
Chử Tình nhìn thân hình như gà con của cậu ta một lượt, khóe miệng giật giật: “Chay tiếp sức rất hợp với cậu, rất tuyệt.”
 
Trong lúc mấy người nói chuyện, cuộc thi đã chính thức bắt đầu. Không giống các môn thể thao khác, thi ném tạ thật sự không có gì đẹp, vậy nên ngoại trừ bạn bè của tuyển thủ đến cổ ra thì người trên sân thể dục đều vây xem các trận đấu khác, khu vực thi ném tạ tương đối yên tĩnh.
 
Lúc đến lượt Nhóc Mập, Chử Tình đã sắp ngáp, nhìn thấy cậu ta lên thi đấu mới vực dậy tinh thần: “Nhóc Mập cố lên!”
 
Cô vừa reo hò xong thì những người khác cũng hò hét theo, nhất thời hiện trường vô cùng náo nhiệt. Nhóc Mập hì hì, vô cùng nhiệt tình vén tay áo bắt đầu thi. Một quả cầu ném văng ra, Chử Tình nhịn không được hò hét một tiếng, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
 
Nhóc Mập không phụ lòng một thân thịt mỡ của mình, cũng không uổng công trước kia leo tường để trốn học, tương đối ra sức, lúc thi lấy được giải ba, thuộc dạng miễn cưỡng có thể lên khán đài nhận thưởng.
 
Các bạn nhỏ vô cùng phối hợp vỗ tay, Trần Tú thậm chí vui đến mức chạy vọt tới trước mặt cậu ta, không ngừng khen giỏi. Nhóc Mập nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Trần Tú, hiểu ra nói: “Cậu thích ném tạ?”
 
“Hơi hơi.” Trần Tú vui đến mức đỏ cả mặt.
 
Nhóc Mập vui vẻ: “Nếu thích thì vì sao không tham gia chứ?”
 
“Cậu ta cảm thấy cậu đã tham gia, cậu ta cũng tham gia không tốt lắm.” Chử Tình hữu nghị giải thích.
 
Nhóc Mập tùy tiện: “Chuyện này có gì đâu, dù sao cũng chỉ là chơi, không cộng điểm cũng không có khen thưởng vật chất, thứ hạng gì đó không quan trọng đến vậy… Chỉ là cuộc thi đã kết thúc rồi, nói nữa cũng đã muộn, hay là cậu ném chơi một cái?”
 
“Không ổn đâu?” Trần Tú tuy rằng chần chừ nhưng thoạt nhìn cũng đã dao động.
 
Thích Mộ Dương lập tức nói: “Không ổn gì chứ, bọn họ đều thi xong rồi chẳng lẽ không thể để người khác chơi tí chắc?”
 
“Đúng vậy, thử đi!” Gian Thần cũng khuyến khích theo. Trần Tú hiếm khi thể hiện ra bản thân thích gì, bọn họ đương nhiên phải ủng hộ.
 
Chử Tình nghe vậy cũng cổ vũ theo, ngay cả Cố Tuyền vẫn ‘khinh thường’ làm bạn với họ cũng thong thả nói cố lên. Trần Tú đang định vén tay áo tiến lên thì Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Cậu từng luyện chưa?”
 
“… Chưa, tôi chỉ là thấy thú vị.” Trần Tú thẹn thùng nói.
 
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Trò này rất dễ bị chấn thương.”
 
Lời nói của cậu với Trần Tú có uy hơn tất cả mọi người, cậu vừa nói vậy, Trần Tú lập tức không dám động. Nhóc Mập nhanh chân nói: “Yên tâm đi không việc gì, chỉ là ném một cái thôi, sẽ không có gì.”
 
“Đúng vậy, lên đi!”
 
Dưới sự khuyến khích của mọi người, Trần Tú hít sâu một hơi, hai mắt sáng lên, đi xách quả tạ, học tư thế chuẩn bị sẵn sàng vừa nãy của Nhóc Mập.
 
“Ặc, vừa nhìn đã thấy đặc biệt có tiềm lực.” Chử Tình tận dụng mọi thứ để khen.
 
Gian Thần phụ họa theo: “Đúng vậy, có khi còn ném xa hơn Nhóc Mập.”
 
Trần Tú được mọi người khen như vậy, tinh thần bị dồn nén hét lên một tiếng, xoay một vòng ném quả tạ ra ngoài, trong khoảnh khắc về tư thế quy định cuối cùng, quả tạ rơi vào hố cát.
 
Mọi người im lặng trong chớp mắt, sau đó không khỏi vỗ tay ào ào. Nhóc Mập cảm thán: “Cũng quá giỏi đi, chỉ kém tôi một chút xíu.”
 
“Lần đầu tiên đã ném tốt như vậy, cậu quả nhiên rất thích hợp chơi môn này.” Chử Tình tấm tắc khen, dù thế nào cũng không ngờ rằng Trần Tú lại giỏi đến vậy.
 
Ngay cả Cố Tuyền luôn nói chuyện gợi đòn cũng hiếm khi khen ngợi một câu: “Thật sự không tệ.”
 
“Cậu có ổn không?” Giữa một biển lời khen, Thích Vị Thần bình tĩnh hỏi.
 
Lúc này mọi người mới chuyển sự chú ý đến chỗ Trần Tú thì thấy Trần Tú ném tạ xong là tư thế nào thì giờ vẫn là tư thế đó, sắc mặt tái nhợt, đứng tại chỗ bất động.
 
Trong lòng Chử Tình xuất hiện chút dự cảm không tốt: “Cậu sao vậy?”
 
“Chắc là… trật eo rồi.” Trần Tú cứng nhắc nói.
 
Mọi người: “…”
 
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi là một trận binh hoang mã loạn(*), đợi đến khi đưa cậu ta vào phòng y tế thì tác dụng chậm của trật eo liền hiện ra. Trần Tú nằm liệt trên giường bệnh lẩm bẩm, hiển nhiên không dễ chịu lắm.
 
(*) đồng nghĩa với gà bay chó sủa
 
“Các em thật là liều lĩnh, ai cho các em tùy tiện ném tạ? Lần này chỉ là trật eo, nếu tạ rơi vào các em có thể đập chết người biết không hả?!” Không có gì bất ngờ xảy ra, bác sĩ trong trường lại mắng hết sức mình một trận. Mấy người đành phải nghe, đợi ông mắng xong đi ra ngoài thì mới ủ rũ cụp đuôi vây quanh bên người Trần Tú.
 
Lúc này Thích Vị Thần và Chử Tình đã rời khỏi, chỉ mấy người họ còn ở lại. Nhóc Mập buông tiếng thở dài: “Coi như tôi đã phát hiện ra, đừng làm trái ý Thích Thần, không lần nào làm xong là không xui xẻo.”
 
“Nếu không phải mỗi ngày cậu ấy đều ăn cơm uống nước thì tôi thật sự nghi ngờ cậu ấy có phải thần tiên không.” Vẻ mặt Gian Thần phức tạp.
 
Thích Mộ Dương liếc xéo bọn họ: “Đang đánh rắm cái gì hả?”
 
Nhóc Mập không sợ chết mở miệng: “Đại ca, không phải tôi nói cậu đâu nhưng dù gì cậu và cậu ta cũng cùng một bố, sao chỉ số thông minh…”
 
Còn chưa dứt lời, Thích Mộ Dương đã muốn xử người. Cậu ta sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, thời khắc mấu chốt vẫn là Trần Tú cứu cậu ta: “Đại ca…”
 
“…Mày đang chấn thương, đừng dùng giọng điệu trước khi lâm chung nói chuyện với tao.” Thích Mộ Dương cạn lời nhìn về phía Trần Tú.
 
Trần Tú vừa định cử động thì đã đau đến mức hít một hơi, lập tức không dám lộn xộn, tiếp tục dùng giọng điệu đe dọa mở miệng: “Đại ca, tôi e là không ổn, chạy tiếp sức ngày mai không có cách nào tham gia được, cậu tìm người thay thế đi.”
 
“Đều đã như vậy rồi đừng nghĩ đến chạy tiếp sức nữa, không được thật thì để Nhóc Mập lên.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
 
Nhóc Mập vội vàng từ chối: “Không được đâu đại ca, tôi không giỏi nhất là chạy bộ, đi thi là mất mặt trước cả trường đấy.”
 
“Vậy giờ nên làm gì?” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn hỏi. Môn thi đấu ngày mai khá nhiều, những người khác trong cùng thời gian còn phải thi những môn khác, trừ Nhóc Mập đã hoàn thành nhiệm vụ ra tạm thời không tìm được người khác.
 
Nhóc Mập ngẫm nghĩ: “Hay là tìm Thích Thần đi, đại ca cậu nói với cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
 
Thích Mộ Dương dao động, một lúc lâu sau mím môi: “Tôi thử xem.”
 
“Được rồi!” Nhóc Mập vừa nghe, lập tức cảm thấy ổn.
 
Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta một cái, nghiêng người sang cạnh ghế chơi game.
 
Trong lúc diễn ra đại hội thể thao, phòng học cơ bản không mở cửa, Thích Mộ Dương ăn cơm tối xong về thẳng ký túc xá, vừa vào cửa thì nhìn thấy Thích Vị Thần, không khỏi hơi kinh ngạc: “Bố không hẹn hò với mẹ con?”
 
“Cô ấy mệt mỏi, quay về ngủ bù.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
 
Thích Mộ Dương 'chậc' một tiếng: “Gần đây mẹ cứ ăn cơm tối xong là ngủ, thói quen thật sự không tốt.”
 
“Ừ.” Thích Vị Thần trả lời, cũng không nói tiếp, hiển nhiên không cảm thấy vợ mình có gì không tốt.
 
Thích Mộ Dương do dự một lát, gượng cười tiến lên, nào là đấm chân nào là bóp vai nịnh bợ. Thích Vị Thần dừng lại: “Định nhờ bố mai chạy tiếp sức cùng con?”
 
Thích Mộ Dương ngại ngùng cười: “Con thật sự không tìm được người khác, nếu bố không bài xích thì có thể giúp con không...”
 
“Được.”
 
Thích Mộ Dương sửng sốt: “Cứ vậy đồng ý rồi?”
 
“Nếu không thì sao?” Thích Vị Thần hỏi lại.
 
Thích Mộ Dương máy móc mở miệng: “Con tưởng là bố sẽ từ chối con vài lần cơ.”
 
“Cô giáo Triệu nói đúng, đây là hoạt động cuối cùng ở cấp ba của con, tuy rằng theo ý bố thì cũng không có gì khác biệt, nhưng nếu có thể để lại cho con chút kỷ niệm đẹp thì bố bằng lòng giúp". Thích Vị Thần nói xong tạm dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía cậu ta: “Bố hy vọng có thể mang lại niềm vui cho con cái mình, dù là nhiều hay ít.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui