Chương 90: Đừng uống!
Rèm không biết bị kéo lên từ lúc nào, trong phòng khách một mảnh tối tăm, Chử Tình nửa dựa trên sô pha khóc thút thít xin tha, đôi tay nắm chặt cánh tay Thích Vị Thần, liều mạng ngăn cản động tác tiếp theo của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vị Thần hôn môi cô: “Biến thái không?”
“Huhu biến thái…” Đôi môi Chử Tình đỏ bừng y như ăn lẩu cay rát, khóe mắt phiếm hồng như màu hoa đào, trong vẻ thanh thuần lại lộ ra chút mị hoặc.
Thích Vị Thần nhìn đến mức yết hầu khô khốc, không nhịn được cắn cô: “Còn chưa đủ.”
Chử Tình nức nở một tiếng che lại phần cổ bị cậu cắn, Thích Vị Thần thuận thế ôm người lên. Chử Tình ngồi trên đùi cậu, hai đầu gối quỳ ở hai bên chân cậu trên sô pha, vô cùng đáng thương xin tha: “Mình sai rồi, cậu tha mình đi.”
“Sai ở đâu?” Thích Vị Thần giúp cô vén tóc ra sau tai.
Chử Tình đã sắp khóc: “Mình không nên lấy lòng tiểu nhân nghi oan cậu, không nên cảm thấy cậu là biến thái nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
“Vì sao biết sai?” Thích Vị Thần nhéo eo cô một cái.
Chử Tình đau, ngả vào lồng ngực cậu, sợ cậu lại làm chuyện xấu gì đó nên nhanh chóng giang tay ra ôm cậu: “Mình, mình, mình biết Thích Vị Thần là bạn trai tốt nhất trên thế giới này, nhất định sẽ không lén lút làm chuyện xấu.” Cậu đều là quang minh chính đại làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sau này còn dám không?” Thích Vị Thần nhịn cười, nhìn cô bé trước mặt. Chỉ là hôn mấy cái đã dọa thành như vậy, sau này nếu thật sự làm đến cuối cùng không phải sẽ sợ đến mức mất hồn chứ?
Chử Tình vừa nghe là hiểu cậu không định so đo với mình, da mặt lập tức mỏng đi, chạy ra một khoảng mới ngượng ngùng nói: “Không dám không dám, sau này cũng không dám nữa.”
“Như vậy còn tạm được.” Thích Vị Thần quét mắt nhìn cô một cái, tiện tay lấy gối đầu che lại phần thân giữa.
Ban nãy Chử Tình ngồi ở đó, đương nhiên rõ ràng chỗ đó có phản ứng gì, thấy Thích Vị Thần bình tĩnh như vậy, cô ngược lại còn ngại hơn, đỏ mặt chạy về phòng, cạch một tiếng giữ cửa, khóa trái.
Thích Vị Thần khẽ cười một tiếng, lẳng lặng ngồi trong phòng khách, sau một lúc lâu hỏa khí trong cơ thể mới coi như giảm đi.
Qua một hồi ầm ĩ như vậy, Chử Tình cũng không rảnh lo cho Thích Mộ Dương nữa, đến lúc nhớ ra còn có đứa con trai tham gia thi đại học thì đã gần giữa trưa, cô nhanh chóng thay bộ quần áo, sửa soạn đơn giản rồi chạy ra ngoài. Thích Vị Thần còn ngồi trong phòng khách, nhìn thấy cô thì dừng lại một lát, sau đó hiểu ra: “Đi đón Thích Mộ Dương?”
“Đúng vậy, cậu nhanh chóng thay quần áo đi.” Chử Tình thúc giục.
Thích Vị Thần nghe lời đi thay quần áo, lúc hai người cùng đến địa điểm thi thì chỉ cách thời gian nộp bài mười phút. Lần này là thi ngữ văn, tầm này đã có rất nhiều học sinh nộp bài trước rồi ra ngoài, không khí cổng trường thi rất náo nhiệt.
Tuy ban nãy bị bắt nạt một hồi, nhưng Chử Tình trong tình huống có nhiều người vẫn theo bản năng nắm tay Thích Vị Thần, hơi lo lắng hỏi: “Nó sẽ không nộp bài trước xong đi rồi chứ?” Cô đặc biệt chạy đến đón người chính là vi muốn bày ra chút tình thương vĩ đại của mẹ, nếu cậu ta nộp bài về nhà trước thì bản thân không phải đến không một chuyến?
Thích Vị Thần nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, thấp giọng an ủi, nói: “Hẳn là không đâu.”
“Hy vọng là không.” Chử Tình khẩn trương nhìn chằm chằm cửa lớn của trường thi.
Hai người nói chuyện một lát thì tiếng chuông nộp bài thi vang lên. Vài phút sau, học sinh trong các phòng thi đều chạy ra, có vui vẻ, có ủ rũ, nhất thời nhân sinh đầy đủ muôn màu muôn vẻ. Chử Tình vừa cẩn thận nhìn chằm chằm cửa lớn, vừa nhỏ giọng nói liên tục: “Người cũng nhiều quá đi, nhỡ đâu mình không tìm thấy nó thì làm sao giờ…”
Sau khi lẩm bẩm vài câu, cô liếc mắt một cái là thấy Thích Mộ Dương, lập tức hưng phấn vẫy tay với cậu ta. Thích Mộ Dương cũng là vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy bọn họ, ngẩn người một lát rồi lộ ra hàm răng trắng tinh, tràn ngập sức sống chạy về phía bọn họ.
Chử Tình vừa thấy vẻ mặt của cậu ta thì nhẹ nhàng thở ra, đợi cậu ta đến đây thì vội vàng hỏi: “Thi thế nào?”
“Phát huy như bình thường.” Thích Mộ Dương thả lỏng nói.
Chử Tình gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Thích Mộ Dương cười ha ha: “Sao bố mẹ lại đến vậy?”
“Chuyện quan trọng như thi đại học sao bố mẹ có thể vắng mặt chứ, bố mẹ đến đón con về nhà.” Chử Tình nghiêm túc nói.
“Con lại không phải trẻ con, đón gì chứ.” Thích Mộ Dương ngoài miệng nói vậy, đôi mắt lại cười híp lại, hiển nhiên rất vui vẻ.
Chử Tình âm thầm đưa mắt ra hiệu với Thích Vị Thần, dáng vẻ đắc ý gần như sắp không giấu được. Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên chút ý cười, đưa hai mẹ con về nhà.
Buổi chiều vẫn là Thích Vị Thần và Chử Tình đưa cậu ta đến địa điểm thi, vì không để Thích Mộ Dương phân tâm, Chử Tình không dám chờ ở cửa giống phụ huynh khác mà trực tiếp về nhà với Thích Vị Thần.
Chỉ là lần này về nhà cô lại bắt đầu lo lắng, thời khắc lo cho tình hình của Thích Mộ Dương. Cô vừa lo lắng thì không nhịn được đi gây gổ với Thích Vị Thần, lúc cô lần nữa gây phiền toái vì chút việc nhỏ nhặt, Thích Vị Thần mặt không biểu tình lấy ra đề thi ngữ văn buổi sáng: “Vào trong phòng cậu, dựa theo tiêu chuẩn thi đại học làm hết đề này.”
“… Cậu lấy từ đâu ra?”
Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Vào lần đầu tiên cậu tìm mình gây sự, mình đã lên mạng download.”
Chử Tình: “…”
Nhờ phúc của bài thi ngữ văn, cuối cùng cô không rảnh lo lắng cho Thích Mộ Dương nữa. Ngồi trên bàn nhỏ trong phòng mình, vẻ mặt nghiêm túc làm bài, đợi đến khi cô làm xong đề thi thì Thích Vị Thần đã đón Thích Mộ Dương về. Hôm sau cô lại lo lắng thì Thích Vị Thần lại cầm đề thi toán đưa cho cô.
Kỳ thi đại học cần chuẩn bị một năm bất tri bất giác qua đi trong hai ngày. Lúc Thích Mộ Dương thi môn cuối cùng, Chử Tình cố ý mua một bó hoa, đến cổng trường thi chờ với Thích Vị Thần.
Bọn họ đến vẫn không coi là sớm, đã có rất nhiều thí sinh lục tục ra khỏi trường thi. Hai người đứng ở chỗ cũ, yên tĩnh chờ con trai còn đang trong phòng thi.
“Quả thực giống như nằm mơ vậy, mình còn chưa thi đại học mà con trai đã thi trước.” Giọng nói của Chử Tình chột dạ, có cảm giác không chân thật.
Thích Vị Thần nắm lấy tay cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú cửa lớn: “Những gì trải qua trong khoảng thời gian này rất đặc biệt.”
“Bọn mình đến đây cũng chín tháng rồi, cậu năm 41 tuổi nói bọn mình sẽ ở lại đây một năm rưỡi.” Chử Tình hít một hơi: “Nếu tính như vậy thì còn có chín tháng nữa là bọn mình phải rời đi?”
Thích Vị Thần yên lặng một lát, một lát sau thấp giọng nói: “Có lẽ không đến chín tháng.”
Chử Tình sửng sốt: “Có ý gì?”
“Thực ra mình 41 tuổi cũng không nói rõ ràng bọn mình ở lại đây đến lúc nào, kỳ hạn một năm rưỡi này chỉ là chúng ta căn cứ thời gian đi công tác của bản thân năm 41 tuổi suy đoán ra, hơn nữa dựa theo thời gian của bọn họ thì bọn họ đi từ tháng 6 năm ngoái, như vậy đến bây giờ đã tròn một năm.” Ánh mắt Thích Vị Thần dịu dàng.
Chử Tình há miệng thở dốc, nhất thời vậy mà không biết nên nói gì.
“Nếu như mình đoán không sai thì cậu và mình cũng sẽ không gặp bản thân năm 41 tuổi ở thời không này, vậy nên bọn mình có lẽ sẽ rời đi lúc họ quay về thành phố A.” Thích Vị Thần an ủi sờ đầu cô: “Vốn dĩ không định nói chuyện này với cậu nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy cậu có quyền được biết.”
Sợ cô luôn cảm thấy thời gian còn rất nhiều, luôn lùi lại những chuyện muốn làm, nhỡ đâu về sớm sẽ để lại cho cô rất nhiều tiếc nuối.
“…Vậy, vậy nên bọn mình cũng có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào?” Giọng nói của Chử Tình rầu rĩ.
Nguyên nhân Thích Vị Thần không muốn nói là sợ cô đau lòng, thấy vậy trấn an: “Cũng không nhất định, có khi bọn mình còn ở lại thêm nửa năm.”
Biết cậu đang an ủi mình, Chử Tình miễn cưỡng cười: “Mong sao là vậy.” Trước kia lúc không thể trở về thì mỗi ngày trông mong trở về, đợi đến khi thật sự phải về lại đột nhiên tiếc nuối, cô cũng thật sự mâu thuẫn.
Thích Vị Thần nhìn thấy khóe mắt cô dần đỏ lên thì đột nhiên hối hận đã nói ra những lời này cho cô. Ngay khi cậu không biết nên an ủi thế nào thì Thích Mộ Dương đột nhiên nhảy ra, xán lạn như ánh mặt trời hỏi: “Hoa này là tặng con à?”
Chử Tình đang nén nước mắt, sau khi nhìn thấy cậu ta thì nức nở, nước mắt lưng tròng ôm cậu ta: “Nhóc con Mộ Dương huhu... ”
Thích Mộ Dương hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
“Huhu…” Chử Tình chỉ khóc, một câu cũng không chịu nói.
Thích Mộ Dương đành phải nhìn về phía Thích Vị Thần cầu cứu, Thích Vị Thần cân nhắc một lát, sau cùng không nói thật: “Con thi đại học, cô ấy có chút cảm khái.”
“… Mẹ, cung phản xạ của mẹ cũng quá dài rồi, con đã thi xong rồi mẹ mới bắt đầu cảm khái nha.” Thích Mộ Dương dở khóc dở cười: “Được rồi, bên ngoài nhiều người lắm, mẹ khóc như vậy người khác sẽ tưởng mẹ là học sinh thi trượt, nhỡ đâu có truyền thông nằm vùng, thì có khi lại chụp được ảnh mẹ khóc nhè.”
Vừa nghe nói có thể bị chụp lại, Chử Tình lập tức không dám khóc nữa, lau mắt qua loa một lần, đôi mắt đỏ như con thỏ nhìn cậu ta: “Con thi thế nào?”
"...Khóc đến mức như vậy rồi mà còn nhớ cơ? Yên tâm đi, phát huy bình thường.” Thích Mộ Dương thần sắc nhẹ nhàng, có cảm giác như trút được gánh nặng vì cuối cùng cũng kết thúc.
Cảm xúc của Chử Tình nhanh đến cũng nhanh đi, một lát sau là ổn. Thích Vị Thần đúng lúc đi mua kem cho cô, tâm trạng của cô cuối cùng cũng sáng sủa lại.
“Đám người Nhóc Mập hẹn nhà mình ăn cơm, hai người đi không?” Thích Mộ Dương mấy hôm nay vì thi thố thuận lợi vẫn luôn ăn canh suông nước trong, giờ vất vả lắm mới được ăn kem nên ôm thùng kem to không nỡ buông: “Con không nói với bọn họ chuyện hai người không thi đại học, đến lúc đó nếu họ hỏi hai người thi thế nào thì hai người qua loa lấy lệ là được.”
Mới vừa nghe xong suy đoán của Thích Vị Thần, giờ lại nghe Thích Mộ Dương nói vậy, cảm giác khó chịu của Chử Tình lại nổi lên: “Sau này chúng ta đột nhiên biến mất con định nói thế nào với bọn họ đây?”
“Hai người vì sao lại biến mất chứ?” Thích Mộ Dương khó hiểu.
Hốc mắt Chử Tình lại sắp đỏ, kìm nén rồi hừ hừ nói: “Có phải con quên mất sau này bọn mẹ sẽ quay về niên đại của mình không?”
Thích Mộ Dương sửng sốt, kem trong tay đột nhiên không ngon nữa.
Sau khi im lặng rất lâu, cậu ta lơ mơ nói: “Con không nghĩ nhiều như vậy, đợi hai người thật sự đi lại nói sau.” Cậu ta nói xong dừng lại, không nhịn được hỏi: “Hai người không thể không đi sao? Không thể luôn ở cạnh con sao?”
Coi như cậu ta tham lam đi, muốn bố mẹ 41 tuổi, cũng muốn bố mẹ 18 tuổi, một nhà năm người bọn họ hoàn toàn có thể vui vẻ sống cùng nhau.
Chử Tình vừa nghe lập tức cảm động, đứa bé thật ngoan nha, cô mới đến có một năm mà nó đã lưu luyến mình như vậy, nhìn qua là biết không uổng công yêu thương: “Con à…”
Thích Mộ Dương tủi thân: “Mẹ…”
Hai mẹ con thâm tình đối diện nhau, dường như có cả ngàn lời muốn nói giấu trong lòng nhưng một câu cũng không nói nên lời. Thích Vị Thần lạnh mặt: “Bố mẹ không quay về, ai sinh con ra?”
Chử Tình: “…”
Thích Mộ Dương: “…”
Cậu ta cân nhắc một lát, nghiêm trang nói: “Con nghĩ đi nghĩ lại vẫn là sinh con ra khá quan trọng.”
Chử Tình: “… ừ.”
Không khí lừa tình bị Thích Vị Thần dùng một câu huỷ hoại, hai mẹ con lại là vô tâm vô phếi, ăn kem xong là không còn nhớ thương đến vụ quay về.
Một môn cuối đã thi xong, tạm thời không nói thành tích cuối cùng sẽ thế nào, chỉ riêng việc buông bỏ cảm giác gánh nặng thôi cũng đủ để người người vui vẻ chúc mừng một hồi.
Đêm nay đến đâu cũng là tiếng người ồn ào, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người trẻ tuổi kề vai sát cánh. Lúc này địa điểm chơi bời và nhà hàng đều đầy người. May mà Nhóc Mập tính toán trước, đã đặt bàn trước, lúc này mọi người mới có thể có một phòng cách âm không tệ trong quán lẩu full bàn.
“Người ta trước khi thi đại học đều vội vàng ôn tập bổ sung kiến thức, cậu lại vội vàng đặt bàn quán ăn.” Chử Tình vừa thả lẩu vừa chọc ngoáy.
Nhóc Mập đắc ý nói: “Này đã là cái gì, tôi còn đặt cả KTV và khách sạn, mọi người ăn xong đi hát, mệt thì trực tiếp đến khách sạn ngủ, hôm nay tôi bao.”
“Zô, bọn tôi cũng không ít người, cậu chắc chắn bao?” Chử Tình hơi kinh ngạc. Ngoại trừ Cố Tuyền ở tận nước ngoài xa xôi ra thì hôm nay có thể nói là đều đến đông đủ, nhiều người như vậy chỉ riêng ăn cơm thôi cũng đã không ít tiền, đừng nói chi tiêu các khoản khác.
Nhóc Mập nhướng mày: “Thoải mái ăn thoải mái chơi đi.”
“Chử gia không cần khách khí, tên nhóc này rất có đầu óc kinh doanh, đầu tiên đặt chỗ rất nhiều nhà hàng khách sạn, sau đó lại lấy hình thức thu phí trung gian bán cho những người khác, đêm nay tiêu chút tiền đó không tính là gì.” Gian Thần thong thả vạch trần.
Khóe miệng Chử Tình giật giật, giơ chén rượu về phía Nhóc Mập: “Mập gia thật cao minh.”
“Không dám so với Chử gia.” Nhóc Mập nịnh nọt cụng ly với cô.
So với sinh nhật 18 tuổi, thi đại học càng giống nghi thức trưởng thành. Đêm nay trên bàn cơm không chỉ là mỗi người một chai bia, mà là các loại rượu, đồ uống bày ra cả đống, hiển nhiên là chuẩn bị chè chén.
Ban đầu nhìn thấy Chử Tình luôn uống rượu với Nhóc Mập và Gian Thần, Thích Vị Thần định ngăn cản, nhưng thấy cô uống hai ba chai bia vào bụng mà vẫn không có dáng vẻ khó chịu thì theo ý cô, chỉ là thi thoảng sẽ gắp cho cô chút đồ ăn cô thích, nhìn cô ăn.
Thích Mộ Dương không thể uống rượu, dứt khoát ngồi buôn dưa với Trần Tú ở một bên, nghe Trần Tú nói thi cũng không tệ lắm thì hơi thả lỏng lại. Trần Tú bê nước hoa quả lên, thẹn thùng nhìn Thích Mộ Dương: “Đại ca, tôi kính cậu.”
Những lời cậu ta chưa nói ra miệng Thích Mộ Dương đều hiểu, dùng nước hoa quả không nhanh không chậm cụng ly với cậu ta. Cả đám ăn lẩu hai tiếng, tinh thần phấn khởi chuyển sang tăng hai.
Trước khi xuất phát Chử Tình còn vô cùng chu đáo hỏi Thích Vị Thần: “Muốn về nhà không?”
“Cậu muốn về không?” Thích Vị Thần không trực tiếp trả lời.
Chử Tình cười hì hì: “Mình không về, nhưng nếu cậu muốn về thì…”
“Cậu về cùng mình?” Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên chút ý cười.
“Mình gọi xe cho cậu.” Chử Tình vẫn cười hì hì như vậy. Tuy không uống say nhưng cồn thật sự khiến con người ta phấn khởi, giờ cô vui vẻ đến mức muốn quay vòng vòng.
Thích Vị Thần xoa tóc cô: “Không cần, mình đi cùng cậu.”
“Mấy người nhanh lên, phải đi rồi!” Thích Mộ Dương mắt sáng lấp lánh thúc giục, giống như bất cứ đứa nhóc nghịch ngợm nào, sau khi thi đại học xong, cậu ta một chút cũng không muốn về nhà.
… Nghiêm khắc mà nói thì cậu ta còn nghịch ngợm hơn những đứa nhỏ nghịch ngợm khác nhiều, dù sao thì nhóc con nghịch ngợm sẽ không mang theo bố mẹ đi chơi.
“Được rồi! Đến ngay đây!” Chử Tình nắm tay Thích Vị Thần, toét miệng đi theo.
Tăng hai là KTV, nhờ phúc của Nhóc Mập mà bọn họ ngẩng đầu bước vào một phòng vip rộng rãi trước mặt một đám người trẻ tuổi đang trong đại sảnh.
Chử Tình đi vào bèn kéo Thích Vị Thần ngồi xuống một góc, đưa một cái chuông cầm tay cho cậu, nghiêm túc dặn dò: “Đợi lát nữa mình hát cậu phải rung chuông cho mình.”
“Được.” Hiện giờ Thích Vị Thần đối với cô có thể nói là hữu cầu tất ứng.
Chử Tình dặn dò xong bèn chạy ra dựa vào vai Thích Mộ Dương, chọn bài với cậu ta, sau đó cô phát hiện ――
Cmn những bài này một bài cô cũng không biết.
“Mẹ, mẹ hát bài gì?” Thích Mộ Dương nhỏ giọng hỏi.
Chử Tình im lặng không nói.
“Chử gia cứ chọn bài đi, tận tình mà chọn, cậu chọn bài nào tôi cũng biết hát!” Nhóc Mập tương đối tự tin.
Gian Thần dè bỉu: “Xì, không biết xấu hổ, cậu không thể tự mình chọn bài hả? Nãy giờ toàn bám bọn tôi, giờ còn muốn bám Chử gia?”
“Thế nào, ghen ghét tôi biết nhiều?” Nhóc Mập hừ một tiếng, quay đầu lại lấy lòng Chử Tình: “Chử gia không ngại để tôi hát cùng chứ? Tôi thật sự bài nào cũng biết.”
Chử Tình trầm mặc trong chớp mắt: “Hát gì cũng được à?”
“Ừ, tùy ý chọn, bảo đảm không khiến cậu chán đâu.” Nhóc Mập thẳng lưng nói.
Chử Tình yên lặng một lát, cảm thấy không thể bắt nạt cậu ta, vậy nên trịnh trọng chọn một bài hát lưu hành ai cũng biết. Thích Mộ Dương không hiểu sao sinh ra dự cảm không tốt, yên lặng đến bên cạnh cha già, ngồi xuống.
Mười giây sau, nhạc dạo vang lên, Chử Tình nhìn chằm chằm màn hình lập thể, đợi đến đoạn nhắc nhở vào bài thì lập tức cầm microphone hát. Nhóc Mập vốn đã cầm sẵn microphone chuẩn bị gia nhập lại ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm màn hình. Gian Thần cũng há hốc mồm, nhìn nhau với Trần Tú rồi yên tĩnh lại.
Thích Mộ Dương nghĩ đến gì đó, sợ mình cái gì cũng biết sẽ làm trò cười, vội bê nước hoa quả trên bàn lên uống mấy ngụm, đợi đến lúc nhận ra mùi vị không đúng thì đã uống hơn nửa, mày cậu ta lập tức nhíu lại.
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Sao vậy?”
“Con cảm thấy mùi vị này là lạ.” Thích Mộ Dương khó hiểu.
Thích Vị Thần thấy Thích Mộ Dương thật sự khó hiểu thì cũng nếm một hớp, im lặng trong chớp mắt rồi nói: “Hình như trộn rượu.”
Thích Mộ Dương: “…”
Hai bố con liếc nhau, đồng thời im lặng.
Người trong phòng đều đang nghiêm túc nghe Chử Tình hát, không chú ý hai bố con làm gì, đợi Chử Tình hát đến câu ‘gió từ thảo nguyên đến gợi lên lòng ta mãi’, Nhóc Mập cuối cùng không nhịn được: “Vì sao tôi chưa từng nghe bài hát này?”
Trần Tú cúi đầu tìm một chút, rút ra kết luận: “Là một bài hát đồng ca tên là Phượng Hoàng Truyền, phát hành năm 2010, cậu chưa từng nghe qua cũng bình thường.”
Nhóc Mập: “…” Bài hát 33 năm trước, Chử gia xem như cậu giỏi.