Chương 91: Mượn rượu làm càn
Chử Tình hắng giọng hai tiếng, tràn đầy hào hứng cầm micro không chịu buông tay, Nhóc Mập, Gian Thần và Trần Tú xúm lại với nhau, mỗi lần cô chọn một bài, mấy đứa lại tìm bài đó, sau đó phát bản nào chỉ có cũ hơn không có cũ nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rốt cuộc Chử gia học đâu được lắm bài hát cũ rích thế?” Trần Tú vô cùng đau đầu.
Gian Thần trầm tư suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là do mấy bài đó được lưu truyền rộng rãi?”
“Nhưng vừa nãy cậu ấy hát mấy bài nổi kiểu mì ăn liền, theo lẽ thường chỉ là loại nhạc một hai năm rồi bị đào thải, sao lại lưu truyền đến cậu ấy mà biết hát?” Trần Tú vẫn không hiểu được.
Nhóc Mập chặc lưỡi một tiếng: “Vậy đi hỏi Chử gia đi.”
Ba người đang tán nhảm, đột nhiên cảm thấy bên cạnh tối lại, vừa quay đầu đã thấy ngay Thích Mộ Dương mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh bọn họ. Cả đám giật mình thon thót. Gian Thần vội vàng hỏi: “Đại ca, cậu có chuyện gì ạ?”
Thích Mộ Dương lạnh nhạt nhìn bọn họ, không nói tiếng nào. Ba người còn tưởng mình làm sai chuyện gì, tức khắc ngồi yên như chim cút. Giằng co một lúc, Nhóc Mập dè dặt hỏi: “Đại ca, cậu uống say rồi ư?”
Vừa mới dứt lời, Chử Tình giật mình kêu lên một tiếng, âm thanh qua micro truyền vào loa, sau đó loa phát ra tiếng động chói tai. Nhóm người bị Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm lập tức nhìn sang cô, sau đó suýt nữa rớt cả quai hàm.
Thích Thần vĩ đại vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo, bây giờ đang ôm lấy Chử Tình từ đằng sau, gác cằm lên vai cô. Vì chiều cao chênh lệch quá lớn, cậu chỉ có thể khom người, nhìn từ đằng sau giống như một chú chó to đùng đang tủi thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thích Vị Thần, cậu làm gì thế?” Chử Tình bất đắc dĩ hất tay cậu ra, nhưng sau hai lần vẫn không thành công, cô nổi giận nói: “Mọi người đều đang ở đây đó, cậu đừng có mà linh tinh!”
“Vợ ơi.” Thích Vị Thần nhẹ nhàng gọi.
Giọng cậu cũng truyền qua micro, được phóng to vô số lần, ba con chim cút kia im lặng há to miệng. Chử Tình ngẩn ra một lúc, mặt tức khắc đỏ bừng, càng xấu hổ tắt micro đi. “Thích Vị Thần, cậu buông tay ra cho mình.”
“Không, muốn ôm.” Thích Vị Thần rầu rĩ từ chối.
Ba con chim cút: “...”
Chử Tình giận dỗi vùng ra, nhưng khi Thích Vị Thần bình thường cô không giãy được, càng miễn bàn đến bây giờ cậu đã uống rượu say mèm. Đám chim cút nhìn đôi uyên ương giằng co, nhất thời bắt đầu do dự.
“Bọn mình có cần đến giúp Chử gia không?” Trần Tú chần chừ hỏi.
Gian Thần cũng hơi phân vân: “Nên giúp chứ nhỉ, tôi thấy cậu ấy hơi nổi giận rồi đấy.”
“Nếu cậu ấy giận thật thì đã đánh cho Thích Thần nằm bẹp từ lâu rồi. Chắc là vẫn chưa nổi điên lên đâu.” Nhóc Mập huênh hoang mình thông minh nhận ra quá nhiều, khuyên can hai người kia với thân phận trí giả. “Người ta chỉ đang đánh yêu tán tỉnh nhau thôi, các cậu nhảy vào làm gì chứ!”
Hai người kia nghe cũng thấy có lý, không định đi can ngăn nữa. Trần Tú quay đầu lại nhìn về phía Thích Mộ Dương, phát hiện ra không thấy người đâu, cậu ngẩn người: “Đại ca đâu?”
Gian Thần và Nhóc Mập cũng sững sờ, đúng lúc đang định đi tìm người, màn hình trong phòng tắt cái phụt, một giây sau đèn sáng lên, căn phòng bỗng chốc sáng sủa hẳn ra. Mấy người theo bản năng híp mắt lại, đến khi mắt thích ứng với ánh sáng, Thích Mộ Dương đã đi đến trước mặt đôi uyên ương.
“... Đại ca, bọn họ chỉ đang trêu nhau thôi, cậu đừng đi đến đó mà.” Nhóc Mập ngượng ngập nhắc nhở. Mặc dù Đại ca rất lợi hại, nhưng Chử gia và Thích Thần, hình như ai cậu ta cũng không chọc vào được.
Cậu ta có lòng khuyên ngăn, nhưng Thích Mộ Dương đã uống say rất cố chấp, không nghe lời cậu ta mà ngược lại càng đi lên trước, sau đó dừng lại gần Chử Tình và Thích Vị Thần.
Chử Tình chưa chú ý đến đôi mắt mơ hồ của cậu ta, thấy cậu ta đi đến thì lập tức thở phào: “Mau kéo cậu ấy ra.”
Thích Mộ Dương không động đậy.
Chử Tình sững ra, thấy lạ nhìn sang, vừa nhìn thẳng vào mắt cậu ta đã nổi điên: “Sao cả cậu cũng say rồi vậy hả?”
“Mẹ.” Thích Mộ Dương gọi một tiếng, bĩu môi ôm lấy cô.
Nhóm ba người hóng hớt xem kịch giật nảy mình, tí nữa thì ngã khỏi ghế sô pha.
“Cậu ấy uống nhiều quá, nói năng linh tinh đấy.” Chử Tình bên cạnh đỡ một người, trước mặt ôm một người, còn lại rút thời gian giải thích với ba người bên kia, quả thực sứt đầu mẻ trán.
Nhóc Mập nuốt nước bọt: “Trước kia Đại ca uống say... cũng sẽ không có thói quen nhận xằng người khác là mẹ.”
“Chắc là do Chử gia giống cô quá, vậy nên cậu ấy nhận lầm.” Gian Thần nhắc.
Chử Tình cuống quýt gật đầu: “Đúng, chính là thế đấy.”
Cô vừa nói hết câu, người đằng sau đã lên tiếng: “Thích Mộ Dương, con đi ra.”
“Vì sao?” Thích Mộ Dương khó chịu.
Thích Vị Thần im lặng một giây: “Cô ấy là vợ bố.”
“Mẹ cũng là mẹ con.” Thích Mộ Dương cãi lại.
Gian Thần sắp xếp quan hệ, bỗng cảm thấy rất bất lực với hành động vội vàng cho người ta ngồi lên đầu này của Thích Mộ Dương. Hiển nhiên hai người kia cũng nghĩ ra điểm này, muốn lấy điện thoại ra quay video nhưng không có gan. Đúng lúc bọn họ đang xoắn xuýt, Thích Vị Thần lại cất tiếng: “Thằng con bất hiếu.”
Thích Mộ Dương ngẩn ra người, sững sờ lùi lại hai bước như phải chịu đả kích gì rất lớn. Mắt cậu ta đỏ hoe nhìn Thích Vị Thần: “Bố, bố bảo con bất hiếu?”
“Cướp vợ với bố chính là bất hiếu.” Thích Vị Thần thản nhiên nói, nếu đôi mắt cậu không có tiêu cự, e là không có ai tin cậu đã uống say.
Nước mắt của Thích Mộ Dương đọng bên khóe mắt chực rơi xuống, dáng vẻ đáng thương giống Chử Tình đến ba phần. Thích Vị Thần nhìn cậu ta như vậy, bỗng nhiên thấy hơi mềm lòng: “Nhưng nếu con không cướp, thì sẽ rất hiếu thuận.”
“Thật không ạ?” Thích Mộ Dương nói hơi có giọng mũi.
Thích Vị Thần nghiêm túc gật đầu.
Thích Mộ Dương nở nụ cười, nước mắt rơi xuống vì cảm xúc trên khuôn mặt thay đổi: “Vậy con không cướp với bố nữa.”
“Ngoan.” Thích Vị Thần vừa lòng.
Chử Tình vẫn bị kẹt ở giữa nãy giờ mặt không cảm xúc: “Hai người coi tôi chết rồi hả?”
Cô vừa lên tiếng, Thích Mộ Dương lại uất ức: “Mẹ, xin lỗi, con không thể cướp mẹ nữa.”
“... Không cần cậu cướp.” Chử Tình lườm cậu một cái, quay đầu lại uy hiếp người sau lưng: “Buông tay ra cho mình.”
“Không muốn.” Thích Vị Thần kiên quyết từ chối.
Chử Tình híp mắt lại: “Mình đếm đến ba.”
“Chử gia, Thích Thần không phải kiểu người sẽ nghe uy hiếp đâu, hay đổi cách khác đi?” Nhóc Mập hóng hớt bên cạnh không kìm được đề nghị.
Chử Tình mặc kệ cậu ta, vẫn kiên định bắt đầu đếm: “Một...”
Thích Vị Thần lập tức buông cô ra.
Nhóc Mập: “...” Thích Thần, cốt khí của cậu đâu?
Người say rượu không có cốt khí - Thích Vị Thần - lẳng lặng đi đến bên cạnh Thích Mộ Dương, sau đó lên tiếng nói: “Không được sử dụng bạo lực gia đình.”
“Vậy cậu ngoan ngoãn chút cho mình.” Chử Tình xoay khớp tay khớp chân, trừng cậu một cái.
Thích Vị Thần tức khắc không nói chuyện, yên lặng đứng chính giữa phòng. Thích Mộ Dương mắt đỏ hoe nhìn cậu, hồi lâu sau khẽ hừ một tiếng: “Bố, mẹ không cần bố nữa à?”
Thích Vị Thần trầm mặc một lát: “Chắc không đâu.”
“Mẹ không cho bố ôm, chắc chắn là không cần bố nữa. Không chừng mẹ còn có người khác muốn ôm đấy.” Thích Mộ Dương mặt mày nghiêm túc.
Thích Vị Thần không lên tiếng, mãi một lúc lâu sau mới gật đầu tán đồng: “Con nói đúng, có khả năng cô ấy không cần bố nữa.”
Chử Tình: “... Nói lại lần nữa, hai người coi tôi là người chết đấy à?” Dám sắp đặt cô ngay trước mặt, chán sống rồi hả?
Trông hai bố con đúng là có vẻ đã hơi chán sống. Thích Mộ Dương còn tủi thân: “Nếu mẹ không cần bố nữa, chúng ta phải xa nhau sao?”
“Bố không muốn chia xa.” Thích Vị Thần suy sụp, “Bố mẹ đã xa nhau một lần rồi, không muốn xa nhau nữa đâu.”
Chử Tình động lòng, bỗng nhiên hết giận.
Thích Mộ Dương tò mò nghiêng đầu: “Hai người xa nhau bao giờ? Mẹ đá bố ư?”
“Ừm, cô ấy không thích bố.” Thích Vị Thần nói rồi dừng lại một lát. “Cô ấy chỉ thích mặt của bố.”
Lời này có vẻ hơi chua xót, cũng không biết là lời nói lúc say mèm, hay chứa mấy phần thật lòng. Nhóm ba người xem kịch không khỏi nhìn Chử Tình một cái, trông thấy vẻ mặt của cô hình như hiểu ra gì đó, lập tức muốn chửi một tiếng “tra nữ” thay Thích Vị Thần.
“Nhưng mà, mẹ nhất định đòi chia tay bố ạ?” Thích Mộ Dương hỏi đến cùng.
Lần này Thích Vị Thần trầm mặc càng lâu, lâu đến nỗi Thích Mộ Dương sắp ngáp, cậu mới do dự trả lời: “Dù cô ấy không cần bố nữa, nhưng nhất định sẽ không vứt bỏ con.”
Chử Tình nghe lời cậu nói mà sững ra, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại. Cô biết Thích Vị Thần không có cảm giác an toàn, nhưng không ngờ đã đến mức này. Vậy mà cậu lại cảm thấy trong lòng cô, Thích Mộ Dương còn quan trọng hơn cả cậu.
“Bố sẽ đuổi con đi, giả thành con trai cô ấy sống chung với cô ấy.” Thích Vị Thần thấy rất logic hợp lý, “Dù sao ngoại hình chúng ta giống như như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không phát hiện ra.”
Chử Tình: “...” Chồng và con trai cô vẫn phân biệt được rất rõ, cảm ơn.
Câu này của Thích Vị Thần quá quá đáng, đến cả Thích Mộ Dương đã uống say cũng thấy có vấn đề, nhưng trọng điểm lại không giống những người khác: “Vậy mẹ dẫn theo bố sống chung với người đàn ông khác, bố có chấp nhận được không?”
“Chỉ cần vợ không đuổi bố đi, cái gì bố cũng chấp nhận.” Thích Vị Thần mặt mày nghiêm túc.
Nhóm ba người xem kịch: “...” Quá hèn mọn rồi đó Thích Thần.
Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ, đang định hỏi thêm câu nữa, Chử Thích đã bất lực cắt ngang: “Được rồi, càng nói càng không ra gì.”
Thích Mộ Dương cứ như bây giờ mới nhìn thấy cô, ngạc nhiên gọi: “Mẹ!”
Chử Tình: “... Cút!”
“Mẹ, mẹ đừng bỏ bố. Con thích bố nhất.” Trên mặt Thích Mộ Dương tràn đầy nghiêm túc.
Đối diện với nhiều đôi mắt như vậy, mặc dù lời say rượu không thể tin là thật, nhưng Chử Tình vẫn không kìm được mà đỏ mặt. Cô ho một tiếng rồi nói: “Chỉ cần hai người ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bỏ rơi cả hai. Nhưng nếu hai người còn nói năng linh tinh nữa, bây giờ tôi quẳng cả hai đi đấy.”
“... Mẹ muốn bỏ cả con ư?” Thích Mộ Dương hoảng lên.
Chử Tình xị mặt gật đầu, Thích Mộ Dương cảm nhận được sự uy hiếp, lập tức tìm đến Thích Vị Thần cầu cứu. Thích Vị Thần khá là cool ngầu trả lời: “Mình ngoan.”
Nhóm ba người xem kịch: “...” Dùng vẻ mặt lạnh lùng nhất để nói ra lời “rén” nhất, Thích Thần cậu làm được rồi!
Sau đó, quả nhiên hai bố con ngoan ngoãn hẳn, thành thật đi theo sau Chử Tình. Cô đi một bước, bọn họ theo sau một bước, giống hệt như hai cái đuôi. Tình trạng như hiện tại không thích hợp để chơi tiếp nữa. Chử Tình đành phải hỏi Nhóc Mập số phòng, dẫn hai người đi khách sạn thu xếp.
Một nhà ba người vừa đi, ba người còn lại xúm vào ồn ào rôm rả. Trần Tú quả thực sắp ngu người: “Không ngờ Thích Thần lại hèn mọn như vậy.”
“Cũng đâu thể tính vậy. Trông Chử gia cũng thích cậu ấy, hai người một người nguyện đánh một người nguyện chịu, không nói là hèn mọn được.” Nhóc Mập phản bác.
Trần Tú chần chừ: “Nhưng nhìn Thích Thần có vẻ rất đáng thương, uống say rồi mà vẫn sợ bị bỏ. Đây là do có bóng ma tâm lý lớn cỡ nào chứ.”
“Lời say không thể coi là thật. Đừng quên Đại ca còn gọi Thích Thần là bố. Lẽ nào Thích Thần thật sự là bố cậu ấy?” Nhóc Mập nói xong, bản thân đơ ra trước tiên. Cậu ta cứ cảm thấy có điều gì đó lướt qua trong đầu nhưng không nắm bắt được.
Đúng lúc cậu ta đang suy nghĩ, khóe mắt chú ý thất Gian Thần đang cúi đầu chơi điện thoại, cậu ta không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì thế?”
“Tra tin tức hot trước kia.” Gian Thần không ngẩng đầu lên, cười hì hì: “Tôi cứ tưởng mấy chục năm trước chắc chắn rất chán, không ngờ cũng có nhiều cái thú vị phết.”
Cậu ta vốn chỉ tìm bài Chử Tình hát, nhưng lướt qua lướt lại liền bị những tin khác thu hút, bây giờ xem không rút ra được.
“Bọn tôi đang nói về Thích Thần, cậu không tham gia tí được à?” Nhóc Mập bất mãn, hoàn toàn quên sạch điều vừa nghĩ ra.
Gian Thần liếc xéo cậu ta một cái: “Thích Thần có gì để nói, kiểu người như cậu ấy, từ hơn hai mươi năm trước đã có danh từ riêng chuyên chỉ rồi.”
“Là gì?” Nhóc Mập hỏi ngay, Trần Tú cũng tò mò ghé lại gần.
Gian Thần khẽ hừ một tiếng, thần bí buông điện thoại xuống: “Simp*.”
*Simp (Sucker Idolizing Mediocre Pussy): Từ lóng để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác.
Nhóc Mập và Trần Tú cùng lúc ngẩn ra, một lúc lâu sau, Trần Tú nhíu mày: “Từ này nghe không được hay cho lắm.”
“Có cái gì không hay. Trên này nói rồi, phải simp đến cuối cùng muốn gì có đó. Ngẫm lại Thích Thần xem, đến Chử gia cũng tán đổ được, bọn mình còn cần thấy cậu ấy đáng thương?” Gian Thần liếc xéo bọn họ.
Nhóc Mập và Trần Tú nhìn nhau, lúc sau lại thấy lời Gian Thần nói có lý.
Chử Tình không biết bọn họ đang nói gì sau lưng mình, vì cô đã dạy dỗ hai bố con một trận, vậy nên quãng đường đi về khách sạn không tốn sức chút nào. Cô thu xếp cho hai người vào một phòng, sau đó một mình đến một phòng riêng, nằm phịch xuống giường hưởng thụ điều hòa.
Không biết qua bao lâu sau, đúng lúc cô đang mơ màng sắp ngủ, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cô lầm bầm một tiếng lật người lại, định ngủ tiếp. Nhưng người ngoài cửa hoàn toàn không có chút tự giác nào, cứ không ngừng gõ cửa. Cô thực sự thấy phiền quá mới phải ngồi dậy, bình tĩnh một cái là đoán ra ngay ai ở bên ngoài.
Quả nhiên mở cửa ra, cô nhìn thấy ngay khuôn mặt của Thích Vị Thần.
“Còn chưa tỉnh rượu?” Chử Tình nhướng mày.
Thích Vị Thần không lên tiếng, Chử Tình hiểu ra, thế này là đã tỉnh táo phần nào rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Cô bất đắc dĩ thở dài, kéo người vào trong, đóng cửa vào, sau đó kéo thẳng người đến bên giường: “Nhóc Mập đặt phòng giường rộng cho mình. Nếu cậu muốn ở lại thì phải ngủ cùng mình. Nhưng cậu phải hứa ngoan ngoãn ngủ, không được làm gì cả.”
“Có thể ở lại?” Trong mắt Thích Vị Thần hiện lên ánh nước mơ hồ, mặt chân thành hỏi. Dưới ánh đèn, gương mặt đẹp trai được phủ thêm một tầng dịu dàng, giống như tự có filter.
Chử Tình nuốt nước bọt, kìm lòng không đậu kiễng mũi chân lên thơm “chụt” một cái lên mặt cậu. Sau đó cô mới lùi về sau: “Có thể ở lại, nhưng phải ngoan.”
“Mình sẽ ngoan.”
“Vậy đi rửa mặt đi.” Chử Tình buồn cười nói.
Thích Vị Thần gật đầu, nghe lời đi vào phòng tắm. Chử Tình ở ngoài đợi một lúc, cuối cùng lo lắng cho cậu, bèn chạy vào đánh răng rửa mặt cùng cậu. Thích Vị Thần ghi nhớ kỹ lời cô nhắc nhở, không dám đứng quá sát, đôi mắt long lanh nước, tạo nên cảm giác yếu đuối.
... Thích Vị Thần yếu đuối? Suy nghĩ này quá đáng sợ rồi đấy!
Chử Tình xua suy nghĩ cổ quái lung tung trong đầu, rửa mặt xong lại không nhịn được thơm cậu thêm một cái. Thích Vị Thần đứng yên không động đậy như tảng đá, cũng không đáp lại cô chút nào.
Chử Tình bất mãn: “Cậu có thể hôn lại.”
“Thật không?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình vừa gật đầu, eo bỗng nhiên bị siết chặt, một giây sau cả người cô bay lên, bị đặt lên bồn rửa mặt. Cô giật mình kêu lên một tiếng, ngay sau đó, miệng cô bị chặn lại. Thích Vị Thần chỉ uống một hớp rượu hoa quả không có vị, cộng thêm vừa mới đánh răng, trong miệng không chỉ không có mùi rượu, mà ngược lại còn thoảng hương bạc hà.
Tay Chử Tình ngoan ngoãn đặt trên cổ áo cậu, níu lấy vải trên áo cậu, yên lặng thừa nhận nụ hôn này. Đợi đến khi nụ hôn triền miên kết thúc, Thích Vị Thần đã tỉnh táo hơn nhiều. Khi nhìn cô lần nữa, dưới đáy mắt cậu hiện lên chút dịu dàng: “Làm phiền cậu rồi?”
“Cậu nói xem?” Chử Tình cáu kỉnh hỏi ngược lại, nhưng vì gò má ửng hồng và đôi mắt long lanh, trông cô hoàn toàn chẳng có chút thuyết phục nào.
Thích Vị Thần khẽ cười, xoa tóc cô.
Chử Tình ho một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Nếu cậu đã tỉnh táo rồi đi về ngủ cùng Mộ Dương đi.”
Thích Vị Thần yên lặng một lát, “Mình muốn ở lại.” Vừa nói xong đã bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Chử Tình, cậu tức khắc hứa hẹn: “Không làm gì cả.”
“Thật không?” Chử Tình hơi do dự, nhưng thấy cậu nghiêm túc bảo đảm, cô không kìm được mềm lòng.
Kết quả của mềm lòng chính là, hai người nằm song song trên cùng một chiếc giường. Sau khi tắt đèn đi, ai cũng không cất tiếng, chỉ yên lặng nghe tiếng hít thở của đối phương.
Không biết qua bao lâu sau, Chử Tình nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi sao?”
“Ừm.”
Khóe môi Chử Tình len lén cong lên, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống: “Ngủ rồi mà vẫn nói chuyện được?”
Thích Vị Thần không trả lời.
Chử Tình cảm thấy cảnh này hơi quen quen, cô yên lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Mình yêu cậu nhất.”
Đầu ngón tay Thích Vị Thần cử động, quay đầu sang nhìn cô trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn thấy dáng hình lờ mờ.
“Mình yêu Thích Mộ Dương bởi vì đó là con trai của mình và cậu. Nhưng yêu cậu, chỉ vì cậu là cậu. Nếu không phải vì thích cậu, mình sẽ không đồng ý sinh Thích Mộ Dương ra, vậy nên cậu hiểu chứ? Mình yêu cậu nhất.” Chử Tình ỷ vào phòng đang tối, có đỏ mặt cũng không ai phát hiện, dũng cảm tỏ tình.
Thích Vị Thần yên lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Lời mình nói lúc sau, cậu đừng tin là thật.”
“Bất kể có phải lời nói lúc sau không, mình đều phải nói với cậu, sau này mình sẽ đối tốt với cậu, là loại cực kì cực kì tốt.” Chử Tình lén lút nắm lấy tay cậu, “Mình sẽ cho cậu sống trong tình yêu, khiến cậu ngày càng có cảm giác an toàn hơn.”
Thích Vị Thần yên lặng nghe lời tỏ tình của cô, một lúc lâu sau lẳng lặng đi xuống giường, lần mò đi ra cửa. Chử Tình căng thẳng ngồi dậy: “Cậu đi đâu thế?”
“Về phòng.” Giọng Thích Vị Thần căng thẳng.
Chử Tình hơi thấp thỏm: “Mình nói sai rồi ư?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn đi?” Chử Tình hơn khó hiểu.
Thích Vị Thần im lặng một giây: “Nếu còn không đi, mình sợ mình sẽ làm gì cậu.”
Chử Tình: “...”