24/12/2022
Edit: Nhật Nhật
Eo ơi, bằng 4 chương mọi khi rồi ý.
...
Chương 203
"Không! Em không phải anh trai, em là em em trai của anh!"
Bé con da trắng như tuyết lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng từ chối yêu cầu của Bạch Lê.
Nhìn bề ngoài, Chúc Mặc Lăng chắc tầm ba tuổi rưỡi, trên đầu là mái tóc đen bù xù, đôi mắt trông không hẹp dài như khi trưởng thành, thoạt nhìn tròn xoe, vô cùng đáng yêu. Mà chính đôi mắt này lại đang khó khăn ngước nhìn Bạch Lê, cực kỳ bướng bỉnh.
Bạch Lê ỷ vào lợi thế chiều cao cùng sức lực, kéo Chúc Mặc Lăng đang ôm châm của mình, xách nhóc ra xa nửa mét, học dáng vẻ của nhóc, lớn tiếng bác bỏ: "Anh là anh trai, không phải em trai."
Nói xong, còn dùng tay ước lượng chiều cao của hai người, nghiêm túc nói: "Nhìn thấy chưa, anh cao như vậy, anh là anh trai, em thấy, cho nên em là em trai."
Cậu thực sự không thể hiểu nỏi mạch nãi của Chúc Mặc lăng, tại sao lại có người, vừa thấy mặt đã chỉ vào người cao hơn mình không ít gọi "Em trai" chứ? Cũng không thể là vì tìm em trai mãu không dược, nên bắt đầu gọi lung tung chứ?
Còn nữa, có thể trở thành tộc trưởng của một gia tộc, nói thế nào thì cũng nên là người thông mình, tuy tạm thời biến thành đứa nhỏ, nhưng năng lực nhìn chiều cao phán đoán ai anh ai em vẫn phải có, đúng không?
Cậu cao hơn nhóc con này nhiều như vậy, nói thế nào cùng nên gọi cậu là "Anh trai" mà.
"Đúng đó đúng đó, tộc trưởng, cậu Bạch không phải cậu chủ nhỏ nhà mình đâu, ngài nhận nhầm người rồi." Hồ Nhất chạy tới, cẩn thận nắm cổ áo Chúc Mặc Lăng kéo lại, kiên nhẫn giải thích cho anh ta.
Vừa giải thích, vừa lau mồ hôi đang thấm ra trên thái dương, Hồ Nhất thực ra cũng đang chết lặng, tộc trưởng từ hình thú khôi phục lại hình người là chuyện bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng chuyện bọn họ không thể chấp nhận chính là, tộc trưởng khôi phục hình người xong, lại là hình dáng một đứa trẻ cái này tới tưởng tượng của bọn họ khác biệt quá nhiều.
Bọn họ không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, cũng không biết tộc trưởng ba tuổi rưỡi có dễ nuôi không...
Nhưng mà, cho dù Bạch Lê và Hồ Nhất có lòng muốn thay đổi suy nghĩ của Chúc Mặc lăng ba tuổi rưỡi, thì nhóc con này vẫn như trúng tà, khăng khăng nói Bạch Lê chính là "Em trai", nói thế nào cũng không chịu sửa miệng.
Nói mãi, Bạch Lê cũng thấy tức cười, bèn bảo: "Được rồi, nhóc thích là được, muốn gọi thế thì cứ gọi đi."
Nói xong, cậu quay người đi xuống phòng khách dưới tầng, ngồi trên sô pha, mở hình thức chống nhìn trộm của quang não, bắt đầu làm việc.
Hồ Nhất và Hồ Nhị đồng thời lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, bó tay bất lực, nhìn Bạch Lê hết sức ái ngại, nghĩ xem nên giúp tộc trưởng nhà mình sửa chữa thế nào. Bọn họ từng nghĩ đến rất nhiều trường hợp sau khi tộc trưởng khôi phục lại hình người, nhưng không tài nào nghĩ ra, chuyện đầu tiên sau khi đối phương trở về hình người lại chính là nhào tới ôm chân cậu Bạch, sống chết gọi "Em trai".
Xấu hổ, quá xấu hổ.
Hai người đang bận cúi đầu ủ rũ cùng Bạch Lê đã đi xuống nhà không phát hiện ra, Chúc Mặc Lăng ba tuổi rưỡi nhìn như cái bánh bao trắng kia thực ra trong bụng chính là nhân mè đen, đang dựa vào tóc mái che chắn, lộ ra nụ cười "Gian kế thức hiện thành công".
A ha, thuận theo tự nhiên tốc độc quá chậm anh ta phải bắt đầu nhận thân kiểu bạo lực rồi!
Trong hai ngày tiếp theo, Bạch Lê được trải nghiệm nỗi sợ hãi mang tên "Em trai" Chúc Mặc Lăng. Hình như nhận ra cậu không tức giận, Chúc Mặc Lăng ba tuổi rưỡi không ngừng gọi cậu là "Em trai" còn thời thời khắc khắc dính lấy cậu, không cần biết là Hồ Nhất và Hồ Nhị nói gì cũng không thể kéo nhóc này đi được.
Ngay cả chơi trò chơi cũng phải bám dính lấy Bạch Lê, cùng cậu nằm trong một khoang trò chơi, trực tiếp bỏ rơi luôn hai cấp dưới trước đó đang thay phiên dẫn mình vào game.
"Tôi không muốn đi với hai người, tôi không quen hai người, nhỡ đâu hai người là người xấu thì sao? Tôi muốn ở cạnh em trai, bảo vệ em trai, hai người mau tránh ra!" Nhóc bánh bao trắng nghiêm trang từ chối lời mời dẫn mình lên trò chơi của Hồ Nhất, tay nhỏ dùng sức ôm chặt lấy cánh tay Bạch Lê.
Trước mặt Hồ Nhất Hồ Nhị, Chúc Mặc Lăng ba tuổi rưỡi chính là thông minh không thể lay chuyển, những trước mặt Bạch Lê, nhóc này lại hoàn toàn khác, cả ngày đều em trai dài, em trai ngắn, em trai có lạnh không, em trai có đói bụng không, cười lên trông không khác gì bánh ngọt nhỏ, khiến Bạch Lê không tài nào giận nổi, chỉ đành bó tay bất lực, chấp nhận số phận.
Đối với chuyện Chúc Mặc lăng biến thành như vậy, ba người cũng từng ngồi lại thảo luận với nhau. Đã có kinh nghiệm thành công của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê thực sự không tìm ra, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã dẫn đến tình trạng này, cuối cùng miễn cưỡng xác định, đây là một trạng thái mới khi chứng đứt gãy gien đang từ từ khôi phục.
Nói cách khác, trong quá trình chứng đứt gãy gien được chữa trị, có thể sẽ xuất hiện tình huống kỳ con non từ từ lớn lên, sau đó biến về hình thể nguyên bản, cũng có thể xuất hiện tình huống kỳ con non không thay đổi, biến về hình người xong mới bắt đầu lớn lên. Bây giờ nhìn lại, Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng chính là minh họa cho hai tình huống này.
Bạch Lê sử dụng mộc thanh linh khí, từ từ thẩm thấu qua da tiến vào trong cơ thể Chúc Mặc Lăng, nhận ra thân thể đối phương thực sự đang nhanh chóng lớn lên, trong lòng mới thoáng yên tâm. May là đối phương không phải lớn lên theo quy luật tự nhiên, mà là dùng mộc thanh linh khi nuôi lớn, việc này thì cậu có kinh nghiệm.
Tình huống cụ thể thì xin xem quá trình Văn Tinh Diệu từ mèo con biến thành sư tử lớn.
"Hì hì, cậu Bạch, cậu xem..." Hồ Nhất Hồ Nhị cười khan, cứ cảm thấy bọn họ chỉ biết gây thêm phiền cho Bạch Lê.
Mà Bạch Lê thì hết lần này đến lần khác chấp nhận yêu cầu không nằm trong phạm vi nghĩa vụ của mình.
"Không sao, vậy để anh ta vào game với tôi đi, ở lâu trong game cũng có thể tăng tốc độ khôi phục của tộc trưởng nhà hai người. Hai người ở trong game, nhớ nói rõ tình huống ngoài này cho anh ta biết, hi vọng anh ta có thể sớm lấy lại ký ức."
"Ôi, được! Vậy thì cảm ơn cậu Bạch lắm lắm!" Hồ Nhất vui vẻ nói, chắp tay cám ơn Bạch Lê.
Cậu Bạch đúng là người tốt!
Bạch Lê dẫn theo bé con Chúc Mặc Lăng lên game, xác nhận đối phương có thể vào game bình thường xong thì ra khỏi nhà đi thẳng sang cách vách, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho Văn Tinh Diệu.
Cậu không thấy việc gì này có gì mà phải giấu giấu giếm giế, cũng không thấy việc dẫn theo Chúc Mặc Lăng, bản chất là một người đàn ông đã trưởng thành, ở bên cạnh để chăm sóc sẽ khiến Văn Tinh Diệu có liên tưởng không hay, nhưng cân nhắc đến việc hai người đang trong giai đoạn "Yêu xa", cậu vẫn giải thích thêm vài câu.
"Hình như em có nói với anh rồi nhỉ, Chúc Mặc Lăng, cả Hồ Nhất, Hồ Nhị nữa, bọn họ khiến em có cảm giác vô hại, em có thể chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì tổn thương đến em, trong tương lại cũng sẽ duy trì quan hệ thế này. Cảm giác này có chút đặc biệt, lấy yêu thích để hình dung thì không quá chính xác, hình dung thích hợp hơn chắc có lẽ là... Thân thiết?"
Lúc nói ra hai chữ cuối cùng, Bạch Lê cũng cảm thấy bối rối khó hiểu trong phút chốc. Tại sao cậu lại cảm thấy thân thiết với ba người này, rõ ràng trước giờ bọn họ chưa từng gặp nhau mà.
Trước đó từng nghe Chúc Mặc Lăng nói, Bạch Lê rất có thể là em trai mất tích của mình, Văn Tinh Diệu: "..." Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là máu mủ ruột già trong truyền thuyết sao?
Cán cân trong lòng đã nghiêng về phía "Chúc Mặc Lăng nói đúng".
"Ừ, tôi hiểu." Văn Tinh Diệu nói, "Em nói Chúc Mặc Lăng biến thành một đứa trẻ, vậy em có thể trong lúc đối phương không biết, đưa loại năng lượng đặc biệt kia cho anh ta không?"
Văn Tinh Diệu mơ hồ đoán được, loại năng lượng đặc thù mà Bạch Lê nắm giữ, mới chính là nhân tố căn bản, quyết định việc bọn họ có thể khôi phục bình thường hay không. Đối với suy đoán này, Văn Tinh Diệu cũng không giấu giếm, trước đó đã từng lén thảo luận qua với Bạch Lê mấy lần, thậm chí còn biết "Mộc thanh linh khí" mới là tên gọi chính xác của loại năng lượng này.
Để phòng ngừa nhiều người biết thì lắm chuyện, mới luôn dùng "Năng lượng đặc biệt" để làm chỉ.
Vì vậy, Bạch Lê nói lại cách làm của mình cho Văn Tinh Diệu biết, để hắn yên tâm, nói không chừng chẳng mấy nữa mà Chúc Mặc Lăng trong hình dáng trẻ em sẽ lớn về như cũ. Chỉ không biết, đến lúc đó, tật xấu thích gọi cậu là "Em trai" của đối phương có thể sửa được không...
Hai người nói xong chuyện của Chúc Mặc Lăng thì tách ra bận việc của mình. Chờ Bạch Lê làm xong hết mọi chuyện trong tay, logout thì đã qua 24h, sang ngày 29 tháng 3 rồi.
Tháng này dường như trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã đến cuối tháng. Chuyện này cũng có nghĩa là, cậu nên chuẩn bị nâng cấp thiết bị tạo dựng game, cũng cần làm một lần cập nhật lớn cho trò chơi.
Không cần xem giao diện riêng của người thiết kế, Bạch Lê cũng biết tháng này mình kiếm lời không ít, Ngoại trừ khoản thu nhập trong game, cậu còn có hoa hồng dịch dinh dưỡng được chia của "Thực phẩm Vị Cổ", cộng thêm 5% phí sử dụng hình ảnh mà 1 nghìn streamer phải thanh toán cho mình.
Ba cái cộng lại, chắc chắn là con số trên trời.
Nghĩ vậy, Bạch Lê vẫn vào giao diện người thiết kế nhìn thu nhập của mình một cái, tính toán khoản tiền có thể nhận được, Bạch Lê suýt chút nữa đã vui đến mất ngủ cả đêm. Khó lắm mới ngủ được, lúc nằm mơ vẫn còn cười ra tiếng.
Chờ hôm sau thức dậy, ăn sáng xong, cậu lập tức gọi video sang cho Văn Tinh Diệu.
Cuộc gọi vừa được nhận, Bạch Lê đã hai mắt sáng lấp lánh, nở một nụ cười tươi rói, nói: "Văn Tinh Diệu, có vẻ em sắp mua được một hành tinh nông nghiệp rồi đó!"
Chuyện muốn mua hành tình nông nghiệp, Bạch Lê từng nhắc tới lúc Văn Tinh Diệu vẫn là mèo con, bây giờ ký ức của Văn Tinh Diệu đã hoàn toàn dung hợp được với kỳ con non, cho nên cũng có chút ấn tượng với việc này.
Dựa theo tin tức mà Bạch Lê tìm được lúc mới xuyên tới, giá của một hành tinh nông nghiệp đại khái rơi vào khoảng 10 tỷ tinh tệ, lúc đó cậu còn thấy cái giá này quá đắt, có khi mình tích góp cả đời cũng không để được nhiều tiền như vậy. Nhưng mới ba tháng trôi qua, cậu đã sắp hoàn thành được mục tiêu này.
Lúc trước, khi quyết định thiết kế game nông trại "Vùng đất điền viên" này, mặc dù cậu nghĩ có lẽ có thể dựa vào tiền kiếm được trong game để chậm rãi tích góp, bây giờ cậu nên bỏ hai chữ "Chậm rãi" này đi, trong có ba tháng mà kiếm được 10 tỷ tinh tệ, việc này nói ra rất khó có người tin tưởng, đúng không?
Khụ khụ, khiêm tốn, phải khiên tốn.
Trong lòng Bạch Lê đã vui như nở hoa rồi, nhưng biểu hiện bên ngoài thì không khoa trương như vậy, thế mà Văn Tinh Diệu vẫn có thể thông qua ánh mắt, nhìn thấu dáng vẻ thực sự trong nội tâm của cậu.
Là rất cao hứng, rất rất phấn khích.
"Chúc mừng." Văn Tinh Diệu nhìn vào mắt Bạch Lê cười, bảo cậu chờ mình một chút, sau đó cúi đầu, hình như đang thao tác cái gì đó trên quang não.
Bạch Lê tò mò nhìn đỉnh đầu đối phương, không biết trong hồ lô của người này bán thuốc gì. Nhưng rất nhanh, cậu đã biết Văn Tinh Diệu đang làm gì.
Màn hình trò chuyện của hai người có một bức ảnh được gửi tới, phía trên là chi tiết tài sản cá nhân mà Văn Tinh Diệu đứng tên.
Hơn ba trăm tỷ tinh tệ, năm hành tinh nông nghiệp, cùng với cổ phần công ty và bất động sản rải rác khắp các hành tinh lớn của Đế quốc, tổng giá trị tài sản sở hữu, sợ là đã vượt qua con con năm trăm tỷ tinh tệ.
Bạch Lê xem mà choáng luôn, dãy số dài thật dài kia khiến người ta nhìn mà hai mắt muốn rơi ra luôn. Giọng nói của Văn Tinh Diệu cách qua màn hình giả lập truyền vào trong tai cậu: "Nhưng thứ này đều là tài sản do tôi đứng tên, trong tay tôi có năm hành tinh nông nghiệp, toàn bộ đều dùng người máy tiên tiến nhất để xử lý, nếu em cần thì cứ lấy của tôi là được."
Có mười tỷ tinh tệ là Bạch Lê có thể mua được hành tinh nông nghiệp có giá thấp nhất, giả cả cũng quyết định diên tích của hành tinh. Mà trong ảnh chụp tài sản Văn Tinh Diệu gửi tới, hành tinh nông nghiệp nhỏ nhất kia cũng có diện tích lớn gấp mười lần cái Bạch Lê định mua, giá cả nhất định cũng cao hơn nhiều.
Thứ đắt như thế, bảo cậu thích thì cứ lấy. Văn Tinh Diệu dám nói thì Bạch Lê cũng không dám đồng ý.
Cậu lập tức xua tay với Văn Tinh Diệu: "Không cần không cần, em thích thì tự bỏ tiền mua là được rồi, đồ của anh thì anh cứ giữ đi, đừng có nói mấy lời như em thích thì cứ lấy nữa."
Sẽ khiến người ta không nhịn được đấy.
Nghe Bạch Lê nói, Văn Tinh Diệu thấy rất thất vọng. Theo như cái nhìn của hắn, quan hệ của hai người đã buộc chặt vào với nhau rồi, của hắn chính là của Bạch Lê, của Bạch Lê vẫn là của Bạch Lê, phân chia rõ ràng như vậy làm gì chứ? Aiz... Xem ra hắn vẫn còn phải cố gắng thêm, để Bạch Lê không phân chia rõ ràng với mình như vậy nữa.
"Được rồi... Vậy tạm thời tôi không nói đến nó nữa, nhưng nếu sau này em có cần thì cứ nói với tôi." Văn Tinh Diệu nói.
Lời này chứng tỏ hắn vẫn không từ bỏ ý định trước đó, Bạch Lê bất đắc dĩ vuốt tóc mình một cái, nghĩ xem mình còn có thể nói gì thì một giọng khác bất ngờ xen vào.
"Em trai tôi còn lâu mới thèm hành tinh nông nghiệp của cậu!" Sau một đêm, Chúc Mặc Lăng dường như đã lớn hơn một chút, từ phía sau chui vào lòng Bạch Lê, một đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong màn hình.
Giờ phút này, thù mới hận cũ đồng thời xông lên đầu.
Cái tên này, dám nhân lúc mình không có ở cạnh em trai, gạt em trai hẹn hò mới hắn, lúc hai người hôn hôn còn đạp mình một cái, tuy không mạnh, nhưng thù cướp em trai cùng nỗi đau trên thân thể anh ta đã ghim rồi.
Bây giờ lại muốn lấy hành tinh nông nghiệp trong tay ra để mê hoặc em trai, ý đồ muốn ràng buộc quan hệ chặt hơn, vậy cũng phải xem người làm anh trai như anh ta có đồng ý hay không đã.
Hừ! Chỉ có mỗi mi có hành tinh nông nghiệp chắc, ha ha, không ngờ được đúng không, em trai ta đây còn đứng tên một hành tinh nông nghiệp có diện tích lớn nhất đế quốc đấy!
"Hành tinh Hi Vọng", một hành tinh bị bao phủ bởi nước, đất đai màu mỡ, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, đồng thời cũng là nơi cư trú của tất cả những thú nhân bị lui về kỳ con non của Đế quốc. Trước khi chứng đứt gãy gien của em trai tiến vào giai đoạn cuối, "Hành tinh Hi Vọng" thuộc về Đế quốc, nhưng sau khi em trai tới đây, hành tinh này đã bị Chúc Mặc Lăng ra giá cao mua lại, đăng ký dưới tên em trai.
Từ đó về sau, tất cả nhu yếu phẩm cần thiết cho thú nhân sinh sống trên "Sao Hi Vọng" đều do tộc Thiên Hồ phụ trách, Đế quốc tiến hành giám sát. Hàng năm, tộc Thiên Hồ đều phải bỏ ra một lượng lớn tiền tài để duy trì "Sao Hi Vọng", nhưng không có một người nào trong tộc lên tiếng phản đối, cũng không hề có bất cứ một câu oán hận nào.
Sau khi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, cái đầu tiên Chúc Mặc Lăng nghĩ tới chính là hành tinh do em trai mình đứng tên này. Đối diện với khuôn mặt bình tĩnh thậm chí còn đang mỉm cười của Văn Tinh Diệu, đầu óc anh ta nóng lên, không suy nghĩ gì đã nói: "Em trai tôi có hành tinh! Hành tinh riêng của em ấy! 'Hành tinh Hi Vọng', cậu biết không?"
Nói xong, Chúc Mặc Lăng lập tức hối hận, anh ta bây giờ đang giả vờ mất trí nhớ mà, sao có thể nói những lời mà chỉ Chúc Mặc Lăng tỉnh táo mới có thể nói chứ?
Như bị một gáo nước lạnh giội thẳng xuống đỉnh đầu, Chúc Mặc Lăng đang nổi giận đùng đùng nháy mắt tỉnh táo lại. Nhìn Văn Tinh Diệu trong màn hình đang nở nụ cười hiểu rõ cùng quái dị với mình, anh ta không nhịn được run lên cầm cập.
Gay to rồi, anh ta trúng kế!
Quả nhiên, Văn Tinh Diệu rất nhanh đã vờ lơ đáng hỏi lại: "Ồ? Em trai anh là chủ nhân của 'Sao Hi Vọng' hả, sao tôi nghe Bạch Lê nói, hình như anh bị mất trí nhớ cơ mà? Ngay cả em trai nhà mình là ai cũng không nữa được, ừm..."
Mồ hôi lạnh của Chúc Mặc Lăng chảy ròng ròng, bất thình lình lộ tẩy khiến anh ta không kịp trở tay, lẽ là ý tưởng nhận thân bạo lực của anh ta, mới có một ngày đã buộc phải dừng lại sao?
"Ờm..." Giọng sữa trẻ con mang theo vẻ hoảng loạn khó nhận ra.
Mà phần lớn sự chú ý của Bạch Lê thì lại bị nội dung cuộc đối thoại của hai người thu hút. Cậu có biết "Sao Hi Vọng", nhưng chủ sở hữu của hành tinh này thì lại không rõ lắm. Trước cậu còn được đây là một hành tinh bỏ hoang không ai muốn, kết quả lại là tài sản tư nhân, hơn nữa có vẻ như nó là một hành tinh rất thích hợp để sản xuất nông nghiệp?
Nghĩ tới đây, cậu có chút hâm mộ em trai của Chúc Mặc Lăng, người đứng tên sở hữu hành tinh này. Cũng không biết hành tinh này với năm hành tinh trong tay Văn Tinh Diệu, cái nào lớn cái nào nhỏ.
Dù sao, hành tinh nông nghiệp mà cậu mua, chắc chắn là không thể so sánh được, aiz.
Chờ Bạch Lê hồi thần lại, nghe thấy tiếng "Ờm" ngắn của Chúc Mặc lăng, bèn tò mò nhìn về phía hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ kia, cố gắng nhớ lại nội dung mình nghe được trước đó.
Quá trình nhớ lại của Bạch Lê, đối với Chúc Mặc Lăng mà nói không khác gì cực hình. Một mặt anh ta không hi vọng âm mưu nhỏ của mình bị em trai phát hiện, khiến cậu có ấn tượng xấu, mặt khác, anh ta lại muốn trực tiếp nhân cơ hội này nói ra, nói không chừng có thể khiến em trai nhanh chóng loại bỏ ảo thuật do mình thực hiện, để anh em hai người nhận nhau.
Ngắn ngủi có mấy giây, Chúc Mặc Lăng như thấy có đỉnh núi đang đè lên người.
Mà thấy phản ứng của Chúc Mặc Lăng, Văn Tinh Diệu lại lén mừng thầm trong lòng. Hừ, hắn còn lâu mới chịu thừa nhận, thực ra bản thân có hơi để ý chuyện Bạch Lê và Chúc Mặc Lăng ở chung thân mật như vậy, cho dù hai người có là anh em ruột, nhìn thấy cảnh này trong lòng hắn vẫn không nhịn được bốc mùi giấm chua.
Không phải Chúc Mặc Lăng muốn nhận em trai sớm một chút à, hắn trực tiếp giúp thúc đẩy một phen là được.
Bạch Lê rốt cuộc cũng phân tích ra ý tứ trong lời nói của hai người, Văn Tinh Diệu nghi ngờ việc Chúc Mặc Lăng mất trí nhớ có thật không, mà Chúc Mặc Lăng, hình như... Cũng không phủ nhận.
Cậu cúi đầu nhìn người đang được mình ôm trong ngực, hiếm khi thấy có chút ủ rũ, cậu cứ như vậy bị người ta lừa? Sau đó bị ép phải chấp nhận số phận, chịu làm "Em trai"?
Cảm thấy người sau lưng đột nhiên cứng đờ ra, Chúc Mặc Lăng nhanh chóng quyết định, lập tức thừa nhận hành vi "Ác ôn" của mình: "Em... Bạch Lê, em tin tôi đi, tôi làm vậy không phải là vì muốn đùa dai đâu, mà vì, rất có thể em chính là em trai mà tôi tìm kiếm suốt ba năm nay."
Lần này đến lượt Văn Tinh Diệu kinh ngạc, không nờ, Chúc Mặc Lăng sẽ chọn cách trực tiếp nhất.
Bạch Lê sững sờ, từng chữ Chúc Mặc Lăng nói cậu đều nghe hiểu được, nhưng sao gộp chung chúng nó lại một chỗ, cậu lại không hiểu ý nó là gì vậy?
Việc này sao có thể, lúc cậu xuyên tới, thông tin tiếp nhận được chính là, thân thể này là một cô nhi không cha không mẹ, từ bao giờ mà lại lòi ra một ông anh trai, cùng một gia tộc khổng lồ phía sau rồi?
Thấy Bạch Lê không tin, Chúc Mặc Lăng cũng không nhụt chí, nói lại từng chi tiết nhỏ mà anh ta đã phân tích ra trong mấy ngày này. Tên của cậu, tuổi tác, đôi mắt hồ ly giống hắn như đúc, cùng cảm giác mà Bạch Lê mang tới cho anh ta, tất cả đều trở thành "Bằng chứng", chứng mình Bạch Lê chính là em trai anh ta.
Mà Bạch Lê nghe xong thì chỉ biết dở khóc dở cười: "Mấy cái anh nói nào có thể xem là chứng cứ chứ, nếu thử tìm kiếm theo lời anh, tôi không tin khắp Đế quốc không tìm ra được một người thứ hai cũng tên là 'Bạch Lê', cũng mười tám tuổi, còn dáng mắt, cũng không thể tính là đặc trưng độc nhất của tộc các anh đi... Còn cái cuối cùng mà anh nói là cảm giác đó, lại càng không thể trở thành bằng chứng, việc anh nói là sự thật được."
Thấy Chúc Mặc Lăng vẫn còn muốn biện luận thêm, Bạch Lê đơn giản xách đối phương sang ngồi cạnh mình, cho ra một đề nghị khác khoa học hơn: "Nếu anh vẫn còn thấy nghi ngờ, vậy tôi sẵn lòng phối hợp, chúng ta trực tiếp đi làm giám định người thân đi, AND sẽ không lừa người, vừa đơn giản lại vừa nhanh chóng, cũng giúp anh sớm ngày từ bỏ hi vọng hão huyền kia."
Bạch Lê thật sự không cho răng mình là em trai của Chúc Mặc Lăng, thân thể này hoàn toàn không thức tỉnh gien thú nhân, chỉ là một người Cổ Lam gầy yếu mà thôi, sao có thể là cậu chủ nhỏ của tộc Thiên Hồ, thức tỉnh gien cửu vĩ hồ ly được?
Chúc Mặc Lăng lắc đầu, cười khổ: "Nếu mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy thì tốt rồi. Em trai tôi, thiên phú của nó là ảo thuật, ngay cả dụng cụ tiến tiến tinh vi nhất cũng có thể lừa gạt, nếu nó không muốn, ai cũng không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nó. Giám định DNA đối với nó mà nói hoàn toàn không có tác dụng, cho dù em thực sự là em trai của tôi, kết quả có khả năng xảy ra nhất vẫn là chúng ta là người xa lạ, chưa từng quen biết.
Giải thích như vậy khiến Bạch Lê chỉ biết thầm hô một câu hay lắm trong lòng, cậu chủ nhỏ bỏ nhà trốn đi của tộc Thiên Hồ, lại là tồn tại kiểu bug như vậy , chẳng trách lại bị nhiều người nhắc tới như vậy. Không cần biết là anh trai ruột, hay là em họ xa như Tống Hân Nhiên, lúc nhắc đến người này thì đều dùng giọng điệu vô cùng tự hào.
"Nếu đã vậy thì tôi cũng không còn cách nào. Nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi thực sự không thể là em trai của anh." Bạch Lê trầm ngâm một chút rồi nói.
Cậu cũng không muốn tình cảm của Chúc Mặc Lăng lại rơi vào trên người một kẻ xa lạ như mình.
Nhưng Chúc Mặc Lăng cũng cực kỳ kiên quyết, tỏ vẻ mình sẽ không từ bỏ, chỉ cần anh ta còn ở nhà Bạch Lê ngày nào, anh ta vẫn sẽ cố gắng thức khơi gợi lại ký ức ban đầu của Bạch Lê.
Hai người mỗi người một ý, không ai nhường ai. Lúc này, Văn Tinh Diệu đã lâu không nói gì rốt cuộc mở miệng khuyên một câu: "Bạch Lê, dù sao anh ta vẫn còn ở lại nhà em một thời gian nữa, em có muốn thử tin lời anh ta không? Không cần bài xích thiện ý của anh ta, cố gắng giao lưu thử xem?"
Nghe vậy, Chúc Mặc Lăng ném cho Văn Tinh Diệu một ánh mắt khen ngợi, quyết định sau này sẽ bớt tìm hắn gây phức.
Khóe miệng đã nhếch lên trên, đang muốn nói Bạch Lê cứ thử làm theo lời Văn Tinh Diệu một phen, thì lại nghe Văn Tinh Diệu bình thản nói tiếp: "Cho dù sau này có chứng minh được hai người không phải anh em ruột, thì em cũng chơi không mất tiền, đâu có thiệt gì."
Bạch Lê: ?
Chúc Mặc Lăng: ? ? ? ! ! !
---o0o---
Chương 204
Cuối cùng Bạch Lê vẫn đồng ý chuyện này.
Nhưng vì đề phòng nửa chừng xảy ra tình huống nào bất ngờ, cậu là Chúc Mặc Lăng hẹn trước với nhau ba điều.
Đầu tiên, Chúc Mặc Lăng không thể tiếp tục bám theo cậu gọi em trai, cũng không thể lấy chuyện này ra để uy hiếp, từ chối trị liệu. Thứ hai, anh ta không được phép cho Bạch Lê bất cứ thứ gì, tiền hay vật đều không được, cậu từ chối kiểu ăn trắng mặc trơn như vậy. Cuối cùng, Bạch Lê có thể phối hợp tán gẫu về những chuyện liên quan đến "Chúc Thanh Lăng" – em trai anh ta, nhưng thời gian không thể quá nhiều, cần dành thời gian để chơi game và làm những việc cần thiết khác nữa.
Ngay cả quyền gọi "Em trai" cũng bị tước mất, Chúc Mặc Lăng trẻ con bĩu bĩu môi, hai má phình ra trông cực kỳ giống hai cái bánh bao chỉ*, mắt lại đảo như rang lạc, vốn định hỏi nạp tiền trong game có bị tính vào điều như hai, là anh ta đưa tiền cho cậu không, lại vội nhịn xuống, nhỡ mà cái này cũng bị từ chối, vậy thì niềm vui khi chơi game của anh ta cũng mất hơn nửa.
*Bánh bao chỉ là một loại bánh bao được xuất phát từ Hồng Kông, Trung Quốc. Loại bánh này được làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng. Với âm gọi và hình dáng bánh tròn màu trắng cũng giống như cái bánh bao nên nó được gọi theo tiếng Việt là "bánh bao chỉ" để phân biệt với bánh bao bột mì.
Cho nên, anh vẫn nên lén dùng tiền đi.
"Vậy anh có thể nói lại chuyện này cho Hồ Nhất và Hồ Nhị không, giờ này chắc họ sắp qua rồi, hai người họ nhất định sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng ta nói chuyện, anh muốn nói suy đoán của mình cho họ biết, để họ chuẩn bị tâm lý." Chúc Mặc Lăng hỏi.
Bạch Lê chần chừ mấy giây rồi mới đồng ý, còn tự hỏi xem có nên bổ sung thêm gì không.
Văn Tinh Diệu thấy hai người đều trầm mặc, một lớn một nhỏ, hai gương mặt thế mà thật sự trông còn rất giống nhau, trong lòng dao động, quyết định không nói mấy lời kích thích Chúc Mặc Lăng đang luẩn quẩn trong bụng ra nữa. Nhỡ mà hai người thực sự là anh em, Chúc Mặc Lăng cũng coi như anh vợ tương lai của hắn...
Hắn không thể ngu xuẩn làm ra hành vi tự đào hố chôn mình được.
"Hai người nếu đã thống nhất xong thì cứ làm theo như thế đi. Bạch Lê, tôi không quấy rầy hai người nữa, lát nữa gặp lại trong game." Chào tạm biệt với Bạch Lê xong, Văn Tinh Diệu kết thúc cuộc gọi video nhiều bất ngờ này.
Mấy phút sau, quả nhiên Hồ Nhất và Hồ Nhị xuất hiện, Chúc Mặc Lăng thừa nhận với hai người, trước đó mình chỉ giả vờ mất trí nhớ thôi, còn nói cho họ biết, rất có thể Bạch Lê chính là em trai mình.
Ban đầu, hai người cũng không tin, nhưng vừa nghĩ tới năng lực thiên phú của cậu chủ nhỏ nhà mình thì lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó lúc đối mặt với Bạch Lê càng thêm thiệt tình hơn, chỉ hận không thể thay thế tộc trưởng, giúp Bạch Lê nhớ lại ký ức thuộc về "Chúc Mặc Lăng".
Chúc Mặc lăng còn lâu mới để hai người này thế chân mình, xua bọn họ lên trò chơi thu thập vật liệu, mình thì kéo Bạch Lê ngồi xuống, mở album trong qang não ra, cho Bạch Lê xem ảnh bên trong.
Dưới sự chỉ dẫn của Chúc Mặc Lăng, Bạch Lê thấy được toàn bộ quá trình lớn lên của một thiếu niên tộc Thiên Hồ, từ khi sinh ra cho đến khi "Ngã xuống". Nhân loại sau khi thức tỉnh gien thú nhân, khi còn bé sẽ có một quãng thời gian ở trong thái thái kỳ con non, trong album có không ít ảnh hồ ly trắng xinh đẹp, mới đầu chỉ có một cái đuôi, sau đó là hai cái, ba cái, mãi đến khi mọc đủ chín cái, cái nào cái nấy bông xù mềm mại, nhìn mà Bạch Lê thấy trong lòng rung động, từ ngón tay đến trái tim đều thấy ngứa ngáy, ngay cả chỗ nào đó trên mông cũng vậy.
Giống như có thứ gì đó sắp chui ra.
Chúc Mặc Lăng đang chìm đắm trong ký ức, không nhận ra sự thay đổi của Bạch Lê, tiếp tục nhẹ giọng, kể lại từng chút một về em trai.
"Em chào đời chưa được bao lâu thì trùng tộc xâm lấn mấy hành tinh ở khu vực biên giới Đế quốc với quy mô lớn, phàm là người dân Đế quốc có sức chiến đấu đều lên đường ra chiến trường, ba mẹ chúng ta, còn có rất nhiều người khác trong tộc cũng đi, cuộc chiến lần đó giằng co suốt mấy năm. Có thể nói, từ lúc em chào đời đến khi lên năm đều do anh chăm sóc, ngay cả năng lực thiên phú của em, anh cũng là người đầu tiên phát hiện, bởi vì lúc đó, em trực tiếp biến thành hình dáng của anh."
"Sau đó, em bắt đầu thích liên tục biến thành những người khác, anh tìm ảnh của ba mẹ cho em xem, em chớp mắt một cái đã biến thành họ, còn một người hóa thành hai người, khi đó còn làm anh phải giật mình. Buồn cười nhất chính là, hôm đó lại đúng lúc ba mẹ quay về, vừa vào nhà đã thấy có một "Mình" khác đang đứng trước mặt anh, sợ đến mức suýt chút nữa đã gọi người máy cảnh sát tuần tra đến."
"Em chậm rãi lớn lên, suy nghĩ càng ngày càng có chính kiến hơn, vừa qua sinh nhật mười bốn tuổi đã dám chạy tới chiến trường đánh với trùng tộc. Trên chiến trường, em đóng một vai trò to lớn, dẫn dắt quân đội giành được thắng lợi, nhưng lại khiến 'Chúng đứt gãy gien" trong người chuyển biến xấu. Ngắn ngủi có một năm, em đã vào giai đoạn cuối, cuối cùng biến thành một bé hồ ly trắng nho nhỏ, bị đưa tới 'Sao Hi Vọng', tháng nào anh và ba mẹ cũng phải tới thăm em mấy lần, nhưng đến một ngày, cả nhà nhật được tin em biến mất khỏi 'Sao Hi Vọng'..."
"Sau đó, cả nhà mình, toàn bộ gia tộc đều tìm kiếm tung tích của em, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về. Một tháng trước, lúc anh đi ngang hành tinh này thì cảm nhận được một chút chút liên hệ huyết thông, bèn dẫn Hồ Nhất và Hồ Nhị dừng lại tìm kiếm. Nhưng chuyện xảy ra sau đó thì em cũng biết rồi đấy, sợi dây liên kết máu mủ sẽ không lừa người, anh thấy câu này nói rất đúng, hi vọng em cũng có thể thử tin vào nó."
Một lúc lâu sau, Bạch Lê mới nhỏ giọng nói một tiếng "Được".
Cậu bây giờ cũng không chắc chắn lắm.
Chúc Mặc Lăng hiểu rõ nguyên tắc thấy đủ thì thôi, thấy Bạch Lê đã có dấu hiệu buông lòng thì cười thầm trong lòng, săn sóc nói phần chia sẻ hồi ức hôm nay chỉ tói đây thôi, ngày mai bọn họ lại nói những chuyện khác liên quan đến em trai.
Bạch Lê hiếm khi không biết đáp lời như thế nào, há miệng "À" một tiếng, sau đó chậm rì rì gật đầu.
Quái thật, rõ ràng Chúc mặc Lăng không bám theo nói tiếp, cậu nên thấy mừng mới đúng, thế nào mà cậu lại thấy trong lòng có chút chút mất mát nhỉ?
Nhưng mà thôi, việc này để sau rồi nghĩ tiếp, còn có mấy ngày nữa thôi là hết tháng rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ về chuyện nâng cấp game thì hơn.
*
Ở một bên khác, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng ảo của "Giải thi đấi thiết kế game giả lập" ban tổ chức giải cùng những người phụ trách trực tiếp đang họp thảo luận về trò chơi "Vùng đất điền viên".
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính lúc này lại đang nhăn nhíu hết cả lại: "Mọi người xem dữ liệu người chơi tháng này đi, giải thi đấu năm này của chúng ta xem như xuất hiện một chú ngựa ô xưa này chưa từng có, trò chơi 'Vùng đất điền viên' này, đừng nói là người trong ban tổ chức như chúng ta thấy tò mò, mà ngay cả những thí sinh khác tham gia thi đấu cũng không còn đặt tâm trí trên trò chơi của mình nữa. Trước đó không lâu, tôi còn nghe nói Lữ Huy, cầm đầu mấy thí sinh nằm trong top 10, lén tạo mọt nhóm chat, mỗi ngày đều chia sẻ về những chuyện xảy ra trong 'Vùng đất điền viên', phỏng chừng, chờ sang tháng bọn họ có liều mạng cũng muốn cướp được một tiêu chuẩn đăng nhập."
Mà nhóm chat kiểu này, ông dám cam đoan là không chỉ có một cái. Mới trải qua hai tháng đào thải, thí sinh tham gia "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" vẫn còn không ít.
Nghe lời này, những người khác đều lộ vẻ "Quả nhiên là vậy", còn có người ngồi phía cuối bàn họp, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu không phải trước khi tham gia thi, các thí sinh đều phải ký thỏa thuận không được rút lui nửa chừng, có khi bây giờ chỉ còn mỗi trò chơi 'Vùng đất điền viên' này ấy chứ?"
Không có so sánh thì không có đau thương, các thí sinh tham gia thi đấu năm nay đã bị đánh cho không còn sức mà giãy giụa nữa rồi.
Sau đó, đánh không lại thì chọn gia nhập...
Làm bộ như không nghe thấy câu này, người đàn ông trung niên tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy tiếp theo, mọi người hãy cùng nhau thảo luận xem, giải đấu năm nay của chúng ta nên tiếp tục thế nào đi. Chỉ có mỗi trò chơi 'Vùng đất điền viên' là hot lên, không ít cư dân mạng đã quên rằng nó còn đang tham gia thi đấu rồi."
Đây cũng là chỗ khiến ông không biết nên khóc hay nên người, rõ ràng những năm trước, dân mạng đều chú ý đến giải đấu trước, sau đó mới ở trong quá trình tranh tài tìm kiếm trò chơi mình yêu thích.
Chỉ có thể nói "Vùng đất điền viên" thật sự quá trâu bò, aiz.
Đối với những trò chơi tham gia thi đấu khác, chúng đã sớm làm nền cho "Vùng đất điền viên" rồi, mặc dù nói thắng làm vua thua làm giặc, không có gì mà phải lấn cấn cả, nhưng kết quả này dù sao cũng hơi trái với mục tiêu ban đầu của giải đấu. Cảnh tượng những trò chơi giả lập được hoan nghênh mọc lên như nấm sau mưa, năm nay thậm chí những năm sau nữa, đều không thể gặp lại sao?
Bầu không khí lặng đi một lúc.
Hồi lâu sau, có người lắp bắp lên tiếng: "Nếu không... Chúng ta kết thúc giải đấu năm nay sớm một chút?"
Người đàn ông trung niên không hài lòng với ý kiến này: "Kết thúc sớm, cậu muốn sớm đến đâu hả? Giờ mới chỉ hết tháng ba, năm nay vẫn còn chín tháng nữa, nếu kết thúc sớm, mấy người chúng ta khỏi cần ăn cơm luôn?"
"Khụ khụ, thi đấu có thể kết thúc sớm, nhưng sau đó vẫn làm tiếp được mà. Để tôi tưởng tượng một chút, thi đấu xong sớm, thời gian còn lại, những thí sinh tham gia giành được thứ hạng có thể liên kết với nhau, có lẽ game thủ có thể tìm thấy niềm vui mới trong trò chơi hiện tại."
"Hả? Ý ông như vậy không phải là muốn ké fame của 'Vùng đất điền viên' à, hiện giờ có ai mà không biết, đây là trò chơi đứng đầu, chỉ cần có một chút xíu quan hệ với nó thôi cũng có thể thành đề tài thu hút sự chú ý trên Xingbo, như vậy, liệu Lê Lê có đồng ý không?" Người nói ra lời này, nghe cũng biết là fan ngầm của Bạch Lê.
Lời đối phương nói quả thật cũng không sai, trò chơi của Bạch Lê không cần hợp tác với người khác cũng đã nổi tiếng lắm rồi. Thao tác này, nghe đúng như muốn ké fame vậy, không khác gì bâu vào "Vùng đất điền viên" để hút máu.
Người đưa ra sáng kiến này đã có ý lành làm gáo vỡ làm muôi: "Cứ thử một chút xem sao, nếu mọi người đều cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được, thì chúng ta tìm cậu Bạch thương lượng một chút, nếu cậu ấy từ chối thì chúng ta lại nghĩ cách khác, mà nếu cậu ấy đồng ý thì đúng là không còn gì tốt hơn."
Người nọ tha thiết mong chờ nhìn về phía người trung niên đứng đầu, đối phương thoạt nhìn cũng đã hơi dao động rồi, ho nhẹ một tiếng rồi để tất cả giơ tay biểu quyết, cuối cùng hơn hai phần ba người có mặt đồng ý với đề nghị này.
Vì thế, lúc Bạch Lê còn đang bận viết viết vẽ vẽ trên quang não, tự hỏi tháng sau nên tổ chức hoạt động gì cho người chơi thì nhân viên phụ trách Trác Thụy mà ban tổ chức giả phân cho cậu, một lần nữa gọi đến.
Trác Thụy ngượng ngùng nói rõ mục đích lần này, vốn tưởng sẽ bị từ chối thẳng vào mặt, nhưng lại thấy Bạch Lê nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra tôi không có ý kiến gì về việc này cả, nhưng phương pháp liên kết cụ thể là gì, liên kết giữa trò chơi với trò chơi chắc cũng không dễ làm đúng không?"
Nghe cậu hỏi ngược lại, Trác Thụy lại càng lúng túng, cấp trên chỉ bảo anh ta tới hỏi thăm một chút, chứ chưa nói cụ thể chi tiết, cái này thì anh ta biết phải trả lời thế nào...
Bạch Lê nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trách Thụy, rất săn sóc nói: "Nếu mọi người còn chưa quyết định nội dung cụ thể, vậy đúng là tôi có vài ý tưởng..."
Cậu thẳng thắn nói ra ý tưởng của mình, Trác Thụy càng nghe càng cảm thấy phương pháp này rất tốt, hai mắt lập tức sáng trưng như đèn pha ô tô. Chờ Bạch Lê nói xong, anh ta còn vỗ ngực cam đoan: "Cậu Bạch yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyển lời lại, nếu cấp trên đồng ý theo phương án này, tôi sẽ báo lại cho cậu ngay!"
"Được, vậy là phiền anh." Bạch Lê cám ơn.
Trác Thụy khổ não mà tới, vui vẻ mà rời đi, cúp máy xong một lúc lây mới phản ứng lại, ồ, không phải anh ta đi vận động hành lang cho ban lãnh đạo à, sao bây giờ lại thành thuyết khách của cậu Bạch, giúp cậu ấy thuyết phục cấp trên của mình rồi?
Mà thôi không sao! Theo như cậu ta thấy, đề nghị của cậu Bạch rất tốt, không phải muốn hợp tác à, này có thể kiên kết cùng lúc mấy trò chơi đấy! Bọn họ kiếm bộn rồi!
Sau khi liên lạc với Bạch Lê xong, vấn đề khó khăn lớn nhất đã được giải quyết xong xuôi, hiện giờ việc ban tổ chức giải thi đấu cần suy xét chính là, nhưng người thiết kế khác có đồng ý với phương án này, cộng thêm người dân Đế quốc có tiếp thu tình huống đặc biệt của năm nay không. Cẩn thận hơn một chút, còn phải xem xem đề nghị của Bạch Lê có thể thông qua, đồng thời tiến hành một cách thuận lợi hay không.
Chỉ còn hơn một ngày nữa là hết tháng, thời gian của bọn họ không có nhiều.
Bạch Lê cũng không để ý đến phần này của chuyện này nữa, cậu chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng nên thuận miệng nhắc tới, đối phương có đồng ý hay không với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Cậu tìm trong danh bạ tên của Hùng Tịch, lưu loát liên hệ với đối phương , cũng nói ra suy nghĩ muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" của mình, lần này vì tài chính dồi dào, cho nên cậu định nâng cấp thẳng từ cấp C đến cấp A, một lần lên luôn hai cấp.
Từ cấp C lên cấp B cần 25 triệu tinh tệ, cấp B lên cấp A cần 100 triệu tinh tệ, hai cái cộng gộp lại chính là 125 triệu tinh tệ, đặt lịch trước cần cọc 20%, cũng chính là 25 triệu tinh tệ.
Trong tay Bạch Lê không còn eo hẹp như hai lần trước, cho nên lập tức chi trả số tiền kia.
Nếu mọi việc thuận lợi, chờ nâng cấp xong, trò chơi có thể để 25 triệu người cùng lúc đăng nhập.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch rất lớn với dân sô Đế quốc, nhưng nói thế nào cũng nhiều hơn một triệu người chơi gấp 25 lần.
Nhưng khiến Bạch Lê không ngờ là, lần đặt lịch này lại bị Hùng Tịch từ chối.
"Xin lỗi cậu Bạch." Hùng Tịch nói, "Dạo trước tôi quên không nói với cậu, nâng cấp thiết bị lên cấp A và cấp S thì không thể đặt lịch trước, công ty cần đệ trình đơn yêu cầu của cậu lên Viện nghiên cứu Đế quốc, chờ bên kia thông qua xong, mới cử chuyên gia đến nâng cấp được, sau khi nâng cấp thì thanh toán một lần luôn. Nếu cậu chỉ nâng cấp lên cấp B thì bên tôi có thể lập tức sắp xếp cho cậu luôn."
Bạch Lê không ngờ ở giữa lại còn có một bước quy trình như vậy, cậu do dự giữa cấp B và cấp A một hồi, mới hỏi Hùng Tịch, nếu nâng cấp lên cấp A luôn thì cần chờ khoảng mấy ngày.
Lần này, Hùng Tịch cho ra một con số chính xác: "Năm ngày, nhiều nhất chỉ cần năm ngày, nếu không có vấn đề gì, Viện nghiên cứu duyệt đơn yêu cầu của cậu ngay, thì năm ngày này là đã bao gồm cả thời gian cần để nâng cấp thiết bị rồi."
Bạch Lê tính toán trong đầu một chút, hôm nay là 29 tháng 3, thế giới tương lai, mỗi tháng đều chỉ có 30 ngày, muốn nhất là ngày mùng 3 tháng 4, "Thiết bị tạo dựng game giả lập" có thể hoàn thành việc nâng cấp. Chỉ chậm có hai ngày mà thôi, cậu chờ được, cư dân mạng chắc cũng chờ được. Chắc vậy... Nhỉ?
"Vậy tôi nâng cấp hai cấp một lúc đi, thời gian nâng cấp từ cấp C lên cấp B có thể cũng chọn vào ngày mùng 3 tháng 4 không, đến lúc đó làm một lần luôn?" Bạch Lê hỏi.
"Cái này có thể, vậy bây giờ tôi giúp cậu Bạch đặt lịch nâng cấp lên cấp B, cùng gửi đơn yêu cầu lên cấp A trước." Hùng Tịch rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã làm xong chuyện này.
Sau khi Bạch Lê thanh toán tiền đặt cọc xong, chuyện nâng cấp thiết bị cũng gần như đã giải quyết xong đâu đấy.
Thời gian làm việc hôm nay kết thúc, cậu lần nữa login vào game.
Văn Tinh Diệu còn đang ở trong game chờ cậu, hai người gặp nhau xong thì đối phương dùng ánh mắt dò hỏi xem cậu và Chúc Mặc Lăng trò chuyện thế nào.
Bạch Lê tỏ vẻ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó chân tướng sẽ sáng tỏ.
Thấy Bạch Lê không muốn nhiều lời, Văn Tinh Diệu cũng không nhắc đến chuyện này nữa, quay sang nói cái khác.
"Đúng rồi, lúc nãy em không nl, [Hoài Bích] có tới tìm em mấy lần, nói thuyền đánh cá cô nhóc hợp tác làm cùng [Xới cho tôi bát cơm] sắp hoành thành rồi, cố ý tới mời tôi với em, hai người chúng ta chọn một ngày cùng ra biển. Trừ hai người họ ra thì còn một người nữa, là [Mi có gan không], bạn của [Xới cho tôi bát cơm], trong lúc chế tác thuyền đánh cá, đối phương giúp bọn họ không ít, đến lúc đó sẽ cùng đi. Em có muốn đi chơi một chút không?"
Chuyện tốt như vậy, có lý nào Bạch Lê lại không đồng ý, Không ngờ người thiết kế trò chơi này là cậu không tự mình làm thuyền đánh cá, mà vẫn có thể đi ké chiếc thuyền đầu tiên ra biển.
Lúc lúc Khương Hoài Bích lại ghé qua lần nữa, thấy Bạch Lê đang ở đây thì vội nói rõ mục đích của mình, còn đang lo Bạch Lê sẽ từ chối, không ngờ cậu lại đồng ý ngay, khóe miệng cô nhóc lập tức nhếch tận mang tai.
"Quá tốt luôn, Lê Lê, anh đồng ý thì em lại càng yên tâm để đi! Em chưa từng ra biển bao giờ hết, bất kể là hiện thực hay trong đều thì đều là lần đầu tiên, có người thiết kế trò chơi như anh ở bên cạnh, cảm giác cực kỳ an toàn, hì hì ~" Cô nàng không hề che giấu suy nghĩ, vì Bạch Lê là người thiết kế, nên mới mời cậu đi cùng của mình.
Bạch Lê rất thích tính cách thẳng thắn này của cô nhóc, cậu tỏ vẻ không thành vấn đề, khi cần sẽ lên tiếng nhắc nhở. Sau khi Khương Hoài Bích hớn ha hớn hở rời đi rồi, cậu mới áy náy nói với Văn Tinh Diệu, mình phải logout bận việc.
Cũng nói rõ lý do cho bạn trai mình: "Khụ, tháng này vật phẩm game tăng thêm nhiều quá, em suýt chút nữa đã quên là có cả bản thiết kế thuyền đánh cá, bây giờ em phải thoát game bổ sung các loại sinh vật biển và thiết kế phong cảnh ngoài khơi, tranh thủ để người chơi hưởng thụ một chuyến đi biển hoàn mỹ."
Về phần cái từ "Hoàn mỹ" này có bị in đậm đánh ngoặc kép không thì không ai biết.
Văn Tinh Diệu dở khóc dở cười, người thiết kế trò chơi luôn sắp xếp mọi việc ổn thỏa đâu vào đấy cũng có lúc ném đồ lung tung. Hắn vò loạn tóc trên đầu Bạch Lê, sau đó giục cậu nhanh đi làm việc.
"Biết rồi, em đi liền đây! Chờ chuẩn bị xong em lại lên!"
Chờ bóng dáng Bạch Lê biến mất tại chỗ, Văn Tinh Diệu lại có chút tiếng nuối, biết thế đã nhân cơ hội hôn cậu một cái...
Quả nhiên hắn vẫn chưa đủ dũng cảm.
*
Trong lúc Bạch Lê vội vội vàng vàng thêm vào các sinh vật biển, mở rộng diện tích biển, cùng thêm vào các đảo nhỏ đặc biệt, trong phòng họp tại tòa nhà văn phòng giả lập của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", bắt đầu cuộc thảo luận thứ hai liên quan đến "Vùng đất điền viên".
Cuối cùng, tất cả nhân viên phụ trách đều thông qua đề nghị mà Bạch Lê nhờ Trác Thụy truyền đạt lại, cũng nói, nếu các thí sinh khác không có ý kiến gì thì cứ làm theo ý tưởng của Bạch Lê.
Sau khi cuộc họp kết thúc, liên lạc viên của các thí sinh tham gia giải đấy lập tức hành động, thông báo lại dự định của ban tổ chức giải.
Một trong số đó là, "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" năm nay sẽ kết thúc sớm, cuối tháng 6 sẽ xác định ứng cử viên cho vị trí quán quân.
Thứ hai, giải thi đấu kết thúc, nhưng chưa thực sự chấm dứt. Thí sinh có thành tích tốt (Đặc biệt là những thí sinh xếp hạng từ hai đến chín), sau tháng 6 có thể nhận đặc quyền liên kết với trò chơi xếp hạng nhất.
Hai thông báo này cần tất cả các thí sinh tham gia giải đấu đồng thuận, chỉ cần tỷ lệ đạt đến 75% là có thể bắt tay vào thực hiện.
Cười ẻ, căn bản là không có ai phản đối hết, không ít người còn tỏ ra nhẹ nhõm như được giải thoát.
"Hầy, cuối cùng cũng chờ được đến ngày, sáng mở mắt ra không phải đối mặt với việc trò chơi càng ngày càng ít game thủ, càng ngày càng chìm rồi, tôi còn có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về 'Vùng đất điền viên'!"
"Nhìn trạng thái người chơi 'Vùng đất điền viên' càng ngày càng tốt, mặt mũi hồng hào sáng lán, tôi mỗi ngày lại phải bận tâm xem nên làm gì cho trò chơi của mình mà trụi cả tóc, thực sự là quá mệt mỏi, từ tháng hai tôi đã bắt đầu hối hận vì đã đăng ký tham gia giải đấu rồi."
"Chậc, ứng cử viên cho ngôi vị quán quân không cần đoán cũng biết, trăm phần trăm là Lê Lê rồi, mấy con cá mắm chúng ta nên sớm từ bỏ giãy giụa đi. Ban tổ chức giải đấu đúng là người tốt, thế mà thực sự cho chúng ta thoát ly khổ ải tước thời hạn, ha ha ha!"
"Chỉ có tôi ở đây là thấy hiếu kỳ, không biết liên kết trò chơi là cái quỷ gì à? Ý là muốn hợp tác cùng trò chơi của Lê Lê sao? Chỉ tiếc trò chơi của tôi xếp hạng thấp quá, nhất định là không đến lượt, không thì tôi có thể đu idol ở khoảng cách gần rồi!"
"..."
Nhóm thí sinh dự thi trò chuyện rôm rả, cũng bỏ phiếu tán thành của mình vào.
Trong nhóm chat của Lữ Huy và Dụ Tiêu, lúc này đang vui như mở hội, đám bọn họ, người nào cũng có cơ hội được "Đu idol ở khoảng cách gần", làm sao mà không vui cho được? Gần như là vừa trông thấy thông báo một cái, bọn họ đã vội vội vàng vàng đồng ý, đồng thời còn nghĩ, có thể thông qua việc hợp tác với Bạch Lê, khiến độ phổ biến trò chơi của mình tăng lên một chút!
Tuy ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng bọn họ vẫn dành tỉnh cảm cho trò chơi mà mình bỏ công bỏ sức chế tác mấy tháng nay, chúng nó giống như con trai của họ vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
Cùng lắm là kéo dài thời gian nuôi thả thôi.
Chuyện khiến bọn họ càng vui mừng hơn vẫn còn ở phía sau, chờ tốt cả thí sinh dự thi tỏ vẻ tôn trọng quyết định của ban tổ chức xong, nhóm chat của Lữ Huy lập tức nghênh đón thành viên thứ mười mà họ ngóng trông bao lâu nay.
Bạch Lê đặt avatar là một cảnh chụp hoa lê trắng, nhắn câu đầu tiên ớ trong nhóm: "Chào mọi người, tôi là Bạch Lê, là người thiết kế trò chơi 'Vùng đất điền viên'."
__________________
Bánh bao chỉ