02/01/2023
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 213
Đời người, chính là lên voi xuống chó như vậy đấy.
Trong lúc đuổi đánh heo rừng, [Vảy Xám] đã thấy thấm thía câu nói này một cách sâu sắc.
Tối hôm qua, y còn than thở trên diễn đàn với mọi người là heo rừng đực nhà mình bất ngờ mang thai. Vì trước đí đã sử dụng thuốc tiến hóa cho thú cưng, tất cả mọi người đều nghĩ hai chuyện này có liên quan đến nhau, vốn là vật phẩm thần kỳ, sau khi sử dụng khiến heo đực mang thai hình như cũng không phải chuyện gì khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Sau đó, nhờ có bạn bè trên mạng hết lòng an ủi, y mới lên tinh thần lại, còn tích cực chuẩn bị công tác đỡ đẻ cho heo. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, chỉ nhờ [Đầu Sắt] nhà y đau đẻ.
Y còn vì thế mà mua một đống đồ ăn thú cưng cao cấp về, trong lúc chờ đợi thì đút cho [Đầu Sắt] ăn. Sợ [Đầu Sắt] mệt mỏi, không có sức, y cũng không cưỡi nó đi dạo khắp nơi nữa, mà chỉ thỉnh thoảng hoạt động trong sân nhà một chút.
Nhưng, [Đầu Sắt] báo đáp y thế nào?
Là lớp mỡ dày mềm nhũn trên bụng, là ăn hết sạch thức ăn thú cưng, để lại một món nợ khổng lồ, là sự chế nhạo với tình cảm mà y dành cho nó!
Lửa giận bừng bừng trong lòng tiếp sức cho [Vảy Xám] để y đuổi đánh heo rừng khắp thôn, hấp dẫn người chơi xung quanh chạy tới xem náo nhiệt. Nhưng người chơi đó còn rất biết ý mà nhường ra một con đường để một người một heo đuổi đánh trốn chạy, chỉ đừng ở ven đường vẫy vẫy khăn tay đủ loại màu sắc để cổ vũ.
"[Đầu Sắt], chạy nhanh lên, chủ của mày sắp đuổi đến nơi rồi kìa!"
"Chạy, chạy hết tốc lực vào! Heo bự dũng cảm không sợ bị sảy thai, ha ha ha ha ha!"
"[Vảy Xám], ông chưa ăn no hả, sao có một con heo thôi mà cũng không đuổi kịp vậy, ông thế là không được rồi ~"
"Heo chạy, người đuổi, có mà chạy đằng trời. Chao ôi, phía sau sao lại còn có người khác nữa thế??"
Mạc Tụng vất vả đuổi theo sau một người một heo, dí ống kính camera sát theo bóng lưng bọn họ. Bị người khác túm lại hỏi sao y cũng phải chạy theo, Mạc Tụng vội vã ném lại một câu "Tôi còn đang livestream đây", rồi không quay đầu tiếp tục chạy đuổi theo phía trước.
Nếu không phải camera của streamer có chế độ "Thoát khỏi tầm nhìn của streamer, máy quay sẽ tự động tắt" thì Mạc tụng đã sớm đứng lại, cùng người trong thôn xem trò vui rồi.
Theo lý mà nói, Mạc Tụng được [Vảy Xám] mời tới để phát sóng cảnh đỡ đẻ cho heo rừng, nếu chuyện heo đực mang thai là giả, tất cả đều do nó giả vờ giả vịt, vậy y có thể kết thúc công việc về nhà.
Nhưng chuyện xảy ra như vậy, y cũng không thể ngừng phát sóng, mà dù y có muốn thì cũng phải xem khán giả có đồng ý không đã.
"Ồ hiểu rồi! Không ngờ tôi cũng có ngày ăn phải dưa bở, bây giờ kỹ năng diễn xuất của heo rừng đều lợi hại như thế à, yêu rồi yêu rồi!"
"Thế mà không phải mang thai thật, tui choáng, đau lòng cho mấy anh em đoán già đoán non trên diễn đàn hơn nửa buổi tối quá, hóa ra đều là công cốc cả."
"Heo rừng nghiện diễn, online thoát thân! Streamer xông lên, bọn tôi muốn xem livestream hiện trường sự cố, xem cuối cùng là heo rừng thắng lợi, hay [Vảy Xám] phản công thành công, ha ha ha! !"
"Chỉ có ăn dưa không hết chứ không có ăn dưa phát mệt, 'Vùng đất điền viên' quả nhiên là suối nguồn tươi trẻ của tôi! Các anh em đang cùng xem live đâu, bây giờ vẫn còn có mấy câu hỏi chưa có lời giải đáp đây, đầu tiên, heo rừng vì sao tự nhiên mập ra thế? Thứ hai, sau khi mập ra nó có thêm năng lực gì? Mấy cái này chúng ta tạm thời đều chưa rõ, hi vọng livestream xong, [Vảy Xám] và streamer có thể cho khán giả chúng ta một câu trả lời hợp lý ~"
"Streamer, đừng có tắt live, bọn tôi còn muốn xem tiếp!"
Đi ra cùng mấy bình luận này còn có rất nhiều quà donate của khác giả nhiệt tình ném tặng, so với lúc ngồi xổm chờ heo rừng đẻ con còn nhiều hơn, hai mắt Mạc Tụng lập tức biến thành hình đồng tiền, vì tinh tệ, vì để có thể thoải mái nạp tiền trong game, y làm được!
Xong chia đôi với [Vảy Xám], chắc đối phương sẽ đồng ý cho y quay thôi nhỉ?
Chờ chạy đủ ba vòng quanh thôn, không cần biết là người hay heo thì thể lực đều đã sụt giảm nghiêm trọng, mắt thấy sắp chạy hết nổi rồi. Thời khắc kích động lòng người sắp tới, người chơi vây xem cùng khán giả xem live đều nín thở tập trung tinh thần, chờ [Vảy Xám] nhào tới đè heo rừng xuống.
[Vảy Xám] cũng không khiến bọn họ thất vọng, rống lớn một tiếng vọt về phía heo rừng. Nhưng mà heo rừng dường như cũng nhận ra mình sắp gặp nguy hiểm, nó ngửa mặt lên trời rầm rĩ một tiếng, chân lảo đảo một cái, lao về phía cái hồ cách đó không xa.
Bọn họ chạy về phía tây bắc của thôn, gần đó có một hồ nước tự nhiên rất lớn, là điểm câu cá lớn nhất trong phạm vi thôn.
Bây giờ nhìn tư thế của [Đầu Sắt], người chơi cùng khán giả nghĩ nó định nhảy sông tử tự!
[Vảy Xám] đuổi theo heo rừng đã mệt đứt hơi rồi, không để ý đến điểm này, trong mắt chỉ còn mỗi [Đầu Sắt], còn những cái khác đều là hư ảo hết. Nhưng người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc rõ ràng, khán giả ở hiện trường thấy rõ mồn một, heo rừng [Đầu Sắt] này, lòng "Heo" chưa chết, muốn kéo cả chủ nhân của mình cùng nhảy sông, thực sự là lòng dạ ác độc!
"Dừng lại, đừng chạy về phía trước nữa, phía trước là hồ đó, sẽ ngã đấy!" Có người ở bên cạnh la to, muốn nhắc nhở một người một heo đang điên cuồng này.
Nhưng hiện trường quá ầm ĩ, lúc tiếng mọi người truyền vào trong tai [Vảy Xám], một chân của y đã giẫm vào trong nước, muốn phanh lại cũng không dừng được. Thân thể theo quán tính nhào về phía trước, sau đó "Bùm" một tiếng, cả người rơi tùm xuống nước.
Heo rừng [Đầu Sắt] còn rơi xuống nước nhanh hơn [Vảy Xám]. Heo có biết bơi không thì không cần bàn đến, chỉ nhìn riêng trọng lượng của nó thôi cũng biết kiểu gì cũng chìm, chìm xong mấy ngày mới nổi lên.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khó tin chính là, thân thể heo rừng vừa xuống nước đã như bọt biển hút no nước, nhanh chóng phồng lên, sau đó giống như bị cái gì cán qua, trở thành một miếng da heo dẹp lép.
"Ụt ịt ~" Heo bị ép dẹp vẫn kêu tiếng heo như bình thường, nó kêu với [Vảy Xám] cũng vừa rơi xuống nước, dường như đang mời gọi y trèo lên.
Về phần trèo lên đâu? Đương nhiên là lên người nó rồi!
[Vảy Xám] sững sờ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, quả thực không thể tin vào mắt mình, hèo rừng tròn vo bụ bẫm của y, thế mà lại biến thành da heo dẹp lép ngay dưới mí mắt mình!
Tình huống này là sao đây, tại sao [Đầu Sắt] lại biến thành như vậy? [Đầu Sắt] vẫn là [Đầu Sắt] bam đầu của y sao? Nó... Nó còn biến trở về được không?
Chỉ trong có mấy giây, [Vảy Xám] đã nghĩ ra rất nhiều chuyện. Nước hồ lạnh lẽo thấm vào da thịt dập tắt cơn giận của y, hình ảnh ở chung ấm áp thường ngày với [Đầu Sắt] nhanh chóng choán kết tâm trí y, [Vảy Xám] chỉ nghĩ đến cái tốt của nó.
Y không thích [Đầu Sắt] thành heo dẹp lép.
Nhưng mà bây giờ cứ nên trèo lên heo rừng xem trước đã, ngâm nước mãi thế này thực sự không thoải mái.
[Vảy Xám] chật vật trèo lên người [Đầu Sắt], đặt mông ngồi xuống, phát hiện xúc cảm vô cùng tốt, giống như đang ngồi trên đệm nước vậy.
Nếu không phải lý trí nhắc nhở, bên dưới y bây giờ là thú cưng yêu quý của mình, [Vảy Xám] gần như đã yêu cảm giác này!
Chờ [Vảy Xám] ngồi vững vàng rồi, [Đầu Sắt] lập tức quẫy quẫy bốn cái chân ngắn của mình, nhanh chóng chuyển động, trên mặt nước mà giống như đang đi trên mặt đất bằng vậy, khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ nhện nước lướt đi trên mặt hồ.
Ban đầu [Vảy Xám] rất kinh ngạc, sau đó cau mày trầm tư, rất nhanh hai mắt đã sáng lên, khóe miệng càng lúc càng giương cao. Y bây giờ mới nhớ đến việc kiểm tra phần giới thiệu thú cưng, phần trước đó bị che lấp cũng đã hiện ra.
[Đầu Sắt] của y, thế mà từ vật cưỡi trên cạn, biến thành vật cưỡi hai đường thủy bộ!
Trước đó [Đầu Sắt] dùng thuốc tiến hóa xong thì mập lên, bị y nhầm thành nó mang thai, thực ra không phải, nó thực sự mập lên. Ví có thể hoạt động tự do trong nước, trên người nó có thêm không ít mỡ, chờ xuống nước xong, có thể nở ra càng to hơn, chở được càng nhiều người hơn.
Hơn nữa, nhìn [Đầu Sắt] lướt trên mặt nước, thực sự rất nhanh, quả nhiên không hổ là vật cưỡi hai đường thủy bộ.
Đến lúc này, [Vảy Xám] đã hoàn toàn không giận [Đầu Sắt] nổi nữa, không phải chỉ có chút thức ăn thú cưng thôi à, y bỏ tiền mua cho cục cưng nhà mình ăn thì đã làm sao? Làm sao!
Chờ quay về, y còn muốn mua thêm nhiều nữa, cho [Đầu Sắt] ăn hết!
Người chơi trên bờ cùng khán giả trong phòng phát sóng đều xem đến sững sỡ.
"Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào đây? Tại sao con heo hừng kia lại có thể biến thành, cái này thực sự không hợp lẽ thường chút nào, đúng không?"
"Cười ẻ, chơi game mà còn muốn lẽ thương gì nữa? Bây giờ tôi chỉ muốn biết, việc này rốt cuộc làm kiểu gì mà được, tại sao tôi lại có cảm giác, con heo rừng này ở trong nước còn linh hoạt hơn trên đất bằng nữa vậy?"
"Đậu má, tôi là bạn của [Vảy Xám], tôi vừa hỏi cậu ta, cậu ta nói heo rừng của mình bây giờ đã thành thú cưỡi hai đường thủy bộ rồi, các anh em gắng mà nhìn cho kỹ đi, người ta không phải tiến hóa thất bại, trái lại còn kiếm bộn luôn rồi!"
"Ừm ừm ừm? Thời đại này, ngay cả thú cưng cùng thú cưỡi đều phấn đấu như vậy sao? Rõ ràng là động vật trên cạn, vậy mà còn muốn cướp việc của động vật dưới nước? Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, gút chóp!"
"Nhân tiện, sau khi nâng cấp, vùng biển ngoài thôn không phải đã biến thành đại dương rồi sao? Trong thông báo nâng cấp của Lê Lê có nói, phải có thuyền mới có thể ra khỏi, bây giờ lại có vấn đề mới rồi đây, heo rừng của [Vảy Xám], có thể tính là thuyền, chở cậu ra ra khỏi không? Nếu có thể, một con heo có thể chờ được tối đa bao nhiều người?"
Người chơi: ! ! !
Khán giả: ! ! !
Nếu ý tưởng này có thể thực hiện được, cửa nhà [Vảy Xám] sợ là chẳng mấy chốc sẽ bị đạp nát mất? Ra khỏi à, thăm dò bản đồ mới ư, một người dân vũ trụ với tinh thần phiêu lưu mạo hiểm rực cháy, sao nỡ lòng bỏ qua chứ?
Hiện giờ ngoại trừ Khương Hoài Bích có thuyền đánh cá mà mọi người dá biết ra, chắc chỉ có mỗi heo rừng của [Vảy Xám] là có thể chở người trên lưng đi lại tự do trên nước.
Người dân "Thôn Nấm" sốt sắng, hai mắt sáng quắc nhìn theo [Vảy Xám] đang ngồi trên lưng thuyền "Heo" rẽ sóng rẽ gió trên mặt hồ, vừa hâm mộ, vừa mong chờ. Chờ đối phương chơi đã nghĩa quay về bờ, họ có thể khuyến khích y lên kế hoạch, cùng nhau ra khỏi.
Cùng lúc đó, Bạch Lê xem toàn bộ từ đầu đến cuối trong phòng phát sóng của Mạc Tụng gật đầu hài lòng, ừ ừ ừ, hẳn là như vậy, thuốc tiến hóa thú cưng của cậu, làm sao lại có chuyện khiến heo đực mang thai chứ, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, mong muốn của [Vảy Xám] cũng đã đạt được, xem như cả nhà đều vui!
Sau khi Bạch Lê và Văn Tinh Diệu online, Đường Nghênh lập tức chạy tới nhà Văn Tinh Diệu, sau khi ngồi xuống thì trước tiên là u oán nhìn hai người một cái, tiếp đó "Chỉ trích" Văn Tinh Diệu bỏ rơi mình, chạy tới nhà Bạch Lê trước, xong rồi mới nói vào chuyện chính.
"Có người chụp được ảnh cậu lên phi thuyền đến 'Sườn Xào Chua Ngọt', bây giờ toàn bộ mạng vũ trụ đều biết tin cậu còn sống rồi. Sao, có muốn tôi tìm người liên lạc với blogger kia, xóa hình đi không?"
Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, lắc đầu từ chối: "Thôi, chuyện này có thể khiến nhiều người an tâm hơn."
Chỉ khi tất cả mọi người đều thấy an tâm, mới có thể quan tâm đến sức khỏe của bản thân nhiều hơn.
---o0o---
Chương 214
"Cậu! Cậu cậu cậu! Tại sao cậu lại đi ra từ trong phòng em trai tôi? ? ! !" Chúc Mặc Lăng mới lớn thêm một tuổi, run run chỉ ngón tay về phía Văn Tinh Diệu, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, bối rối.
Hôm qua anh ta một mình chơi game đến hơn nửa đêm, ngay cả vật liệu cần thiết cho nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" cũng không đi thu thập, chỉ ở trong sân trồng trọt thu hoạch. Vì để cậy trồng lớn nhanh hơn mà dùng hết một đống lớn nước suối thần kỳ không nói, đất ruộng còn cố ý mở đến tận 200 khối, mệt muốn sụn bã chè.
Mục đích chính là để nhanh chóng lên tới level 30, sau đó đi xe ngựa của ông Vương ngoài cửa thôn, đến "Thôn Nấm" mà em trai đang ở.
Nhưng anh ta không ngờ, trong lúc bản thân cố gắng nỗ lực để hai anh em có thể gặp mặt trong game, thì em trai nhà mình đã bị tên sư tử to xác kia tha về ổ, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của đối phương, sợ là đã ăn em trai không còn lại gì rồi.
Tên cầm thú này! Em trai anh ta vẫn còn là con nít đó!
May mà hôm nay anh ta ra ngoài sớm, bắt được tại trận. Ông anh cuồng em trai đã bắt đầu xắn tay áo, thề từ nay về sau phải phải tách hai người này ra, không cho bọn họ có bất cứ cơ hội tiếp xúc thân mật nào hết!
Vừa mở cửa đã đụng trúng Chúc Mặc Lăng nhỏ, Văn Tinh Diệu cũng tỏ ra rất kinh hãi. Cố tình hắn lại không thể phản bác lại sự lên án của đối phương, trong lúc nhất thời không biết làm sao, đứng đơ ra tại chỗ.
Một khi thân thể bình tĩnh lại, cảm quan trên người lập tức được phóng đại lên vô hạn. Chỗ cổ bị cổ áo che khuất, dường như còn có một luồng hơi ấm nóng bỏng đang thiêu đốt, mấy vết tích nhỏ phía sau lưng cũng ngứa ngáy, giống như có mật ngọt đang chảy ra, khiến cả người hắn không dễ chịu, rồi trong lòng lại thấy mỹ mãn.
Trong đầu Văn Tinh Diệu không tự chủ xuất hiện một ít hình ảnh lúc tối qua, mặt chậm rãi nóng lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ vì một ánh mắt, một lời nói ẩn ý của Bạch Lê mà gục ngã, hoàn toàn sa vào, cùng cậu...
Gặp Bạch Lê một cái, trong đầu hắn quả thực không còn nghĩ được gì nữa.
"Tôi..." Văn Tinh Diệu mím môi, muốn trấn an Chúc Mặc Lăng trước, thì đột nhiên có một cánh tay từ phía sau khoác lên.
Bạch Lê vòng tay qua vai Văn Tinh Diệu, nhoài người gác lên vai hắn, ngước đầu lên, cười hì hì chào hỏi với Chúc Mặc Lăng: "Anh, buổi sáng tốt lành, anh tới tìm em có chuyện gì không?"
Vẻ mặt cậu, trông càng thỏa mãn hơn so với Văn Tinh Diệu, giống như là yêu tinh đã hút no tinh khí.
Văn Tinh Diệu đang bị căng thảng bao trùm chợt nhớ ra, chuyện xảy ra tối qua, hình như từ đầu đến cuối đều do Bạch Lê chủ động...
Hắn còn ra dáng mà từ chối mấy lần, nhưng đối phương lại mất kiên nhẫn, trực tiếp hạ gục hắn. Mọi chuyện phát sinh sau đó, bèn trở nên mây trôi nước chảy...
Bọn họ đã trải qua một đêm tuyệt đẹp.
Mà Chúc Mặc Lăng đang vô cùng phẫn nộ chỉ ngây người một thoáng, cơn tức đã biến mất ngay tắp lự, anh ta như có điều suy nghĩ liếc Văn Tinh Diệu một cái, ánh mắt bắt đầu trở nên đắc ý. Anh ta hiểu, hiểu thật sự, nhìn dáng vẻ em trai thế này, rõ ràng Văn Tinh Diệu mới là người bị "Chơi".
Em trai không phải chịu thiệt, vậy thì không vấn đề gì.
Theo như Chúc Mặc Lăng thấy, nếu việc này là Văn Tinh Diệu ép buộc em trai, anh ta nhất định sẽ tực giận mất lý trí, cho rằng Văn Tinh Diệu không phải đối tượng tốt để giao du, có cơ hội nhất định sẽ khuyên em trai chia tay người này. Nhưng nếu quan hệ chủ động bị động được đổi lại, anh ta chỉ có thể nói với em trai mình một câu "Làm tốt lắm", em trai muốn làm gì thì cứ việc làm, anh ta sẽ là hậu phương vững chắc cho em trai.
Đúng, anh ta là người tiêu chuẩn kép thế đấy.
Nghĩ rõ ràng rồi, anh ta tiến lên một bước, khó khăn vỗ vỗ cánh tay Văn Tinh Diệu, nói: "Người trẻ tuổi thì nhớ ra ngoài rèn luyện thường xuyên một chút." Đừng để đến thời khắc mấu chốt lại không có sức.
Văn Tinh Diệu: "?"
Chuyện này cứ thế, được cho qua một cách êm đẹp.
Tuy không hiểu lời Chúc Mặc Lăng nói là có ý gì cho lắm, nhưng ăn sáng xong, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vẫn ra ngoài một chuyến, định đi dạo mấy cửa hàng xung quanh cho tiêu cơm.
Văn Tinh Diệu còn cố ý đội mũi, đeo một cặp kính gọng vàng để không bị người khác nhận ra, tranh thủ tận hưởng thế giới hai người với Bạch Lê.
Trước đây cùng Bạch Lê ra ngoài đi dạo, người có thể gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà gần đây, rõ ràng mọi chuyện đã có thay đổi. Đại khái là bắt đầu từ 25 tháng trước, dịch dinh dưỡng mới của "Thực phẩm Vị Cổ" ra mắt, nhưng người không thể đặt mua trên mạng đều đồng loạt ra khỏi nhà, đổ xô đến các siêu thị lớn gần đó.
Vì số người mua quá nhiều, siêu thị phải quy định số lượng giới hạn bán ra, mỗi người chỉ có thể mua tối đa lượng dịch dinh dưỡng đủ cho một nhà ba người ăn trong ba ngày, ăn xong rồi mới được đi mua tiếp, vì thế họ lại phải đi ra ngoài. Cứ như thế, dần dần mọi người hình thành thói quen, hai ba ngày mà không ra ngoài đi dạo một vòng thì cả người bứt rứt khó chịu.
Dọc theo đường đi hai người gặp được không ít người, nhưng mà không nhận ra ai cả, cho nên cũng không cần dừng lại bắt chuyện. Chính là ngoại hình xuất sắc của hai người quá thu hút sự chú ý, khiến không ít người quay đầu ngoái nhìn, một người tóc trắng, một người tóc đen, lại càng bắt mắt. Có người lặng lẽ liếc Văn Tinh Diệu mấy lần, cảm thấy giống như đã nhìn thấy hắn ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, vừa đi vừa cố nhớ lại, chờ lúc nghĩ ra người tóc bạc kia sao lại trông quen mắt như vậy thì đã không thấy đối phương đâu nữa.
Đậu má, người kia hình như là thượng tướng Văn Tinh Diệu!
Có người phản ứng chậm, nhưng có người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Văn Tinh Diệu, vì thế chẳng bao lâu, Văn Tinh Diệu và Bạch Lê đã dắt tay nhau lên bảng hotsearch Xingbo.
Bạch Lê dẫn Văn Tinh Diệu tới trung tâm mua sắm lớn nhất gần nhà, tới siệu thị mua một ít dịch dinh dưỡng trước, nói cho hay là để ủng hộ việc làm ăn của đối tác. Hơn nữa hương vị của mấy loại dịch dinh dưỡng này thực sự không tệ, rất hợp để bọn họ lót dạ lúc không có thời gian ăn cơm.
Sau đó, cậu lại kéo Văn Tinh Diệu đến tầng chuyên bán các loại người máy và đồ điện gia dụng, mua một người máy quản gia hình người, cùng một ít thiết bị mà cậu cảm thấy hữu ích. Nhưng thứ này đều là đồ lớn, hai người đăng ký dịch vụ giao hàng tận nhà xong thì tiếp tục đi dạo.
Trung tâm thượng mại thời vũ trụ trong mắt Bạch Lê, thực sự không có nhiều chỗ để đi dạo, hai người đi lang thang không mục đích, lúc đụng phải những người khác, luôn còn có thể nghe được mấy câu tán gẫu liên quan đến "Vùng đất điền viên", khiến Bạch Lê cảm thấy tự hào không thôi, trò chơi cậu làm ra vậy mà lại được yêu thích như vậy.
Xuống tầng dưới là khu chuyên bán quần áo nam, hai mắt Bạch Lê sáng lên, nghĩ mấy tháng nay cậu chưa từng sửa soạn tử tế cho mình, quần áo mặc trên người phần lớn đều là tùy tiện mua trên TaoTao, không phù hợp với thiết lập tính cách cậu chủ nhỏ tộc Thiên Hồ của cậu tí nào, bèn không nhịn được, lôi kéo Văn Tinh Diệu vọt vào.
Giống như đứa nhỏ gặp đến nhà kẹo, chuột sa hũ mật, Bạch Lê ở tầng này sung sướng mua mua mua, mấy bộ phần áo phối sẵn được đóng gói cẩn thận đặt ở một bên, Văn Tinh Diệu thấy Bạch Lê chưa định cất chúng nó vào, còn đang hào hứng thử đồ, bất đắc dĩ mỉm cười, cất chúng nó vào không gian của mình.
May mà nút không gian của hắn cũng khá rộng, tuy không đặt vừa mấy người máy mua trước đó, nhưng để cất mấy bộ quần áo này thì cũng đủ.
Lúc này, không biết Bạch Lê từ góc nào nhảy ra, kéo tay Văn Tinh Diệu chạy tới giữa một giá treo áo.
Vừa chạy còn vừa nói: "Anh ngồi ngốc bên đó làm gì vậy, cùng em đi xem quần áo đi, cơ hội hiếm có, nếu không em giúp anh phối mấy bộ nhé?"
Sau khi nói xong cũng không chờ Văn Tinh Diệu đáp lời, cậu đã lấy ra hai bộ quần áo mà mình cảm thấy hợp với Văn Tinh Diệu, ướm lên người hắn.
Văn Tinh Diệu lập tức trở thành người máy thử đồ không cảm xúc, móc áo người thật. Bạch Lê tìm được thú vui mới trong việc mua quần áo, cuối cùng đồ chọn cho Văn Tinh Diệu còn nhiều hơn cả chỗ cậu mua cho mình. Hơn nữa còn nhân lúc Văn Tinh Diệu chưa kịp phản ứng, quét quang não của mình ở máy tính tiền trước, một khoản tiền lớn cứ thế bay ra ngoài.
Thấy Văn Tinh Diệu kinh ngạc, Bạch Lê cười tươi rói với hắn: "Em muốn mua quần áo cho anh, số tiền kia em bỏ ra, anh không ngại đâu, đúng không?"
Tiền mua người máy trước đó bị Văn Tinh Diệu giành thanh toán trước, Bạch Lê vẫn còn nhớ đây, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên phải nhân lúc người ta không để ý, cũng tiêu một khoản.
Dù sao cậu cũng không thiếu tiền ~
Bạch Lê đã nói vậy rồi, Văn Tinh Diệu làm sao có thể nói mình để ý được nữa, chỉ có thể khó khắn gật đầu, quên mấy liên tưởng kỳ quái trong đầu đi.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng dạo siêu thị.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng mua người máy quản gia cùng các loại thiết bị điện gia dụng khác.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng điên cuồng mua quần áo...
Những cảnh này đều bị người dân vũ trụ "Nhiệt tình" chụp lại, đăng lên Xingbo, chất lượng rõ nét hơn hẳn bức ảnh chụp trên phi thuyền, khuôn mặt Bạch Lê cũng lộ rõ.
"Nam Kinh: Chà, mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, quan hệ của thượng tướng với cậu trai xinh xẻo kia là thế nào vậy, thoạt nhìn trông rất thân mật, chắc không phải là họ hàng thân thích đâu ha? Sợ hãi.jpg"
"Bình minh trong đêm: Lầu trên đừng tự lừa mình dối người nữa, không để ý thấy trong mấy bức ảnh, có năm lần thượng tướng nắm tay cậu bạn nhỏ kia, ba lần giơ tay xoa đầu, có hai lần đuổi theo phía sau chỉnh quần áo cho đối phương, còn có một lần lòng bàn tay trực tiếp đặt lên thắt lưng cậu bạn nhỏ này, nhìn thì chính là đang xoa bóp giúp cậu ấy đấy sao? Bằng kinh nghiệm nhiều năm ăn cơm chó của mình, tôi dám khẳng định hai người này là một đôi! Hu hu hu, tôi thất tình rồi QAQ!"
"Ôn tồn nho nhã: Có sao nói vậy, cậu bạn nhỏ này cũng thật đẹp trai, da thiệt là trắng, giống như màu canh cá trắng sữa được hầm kỹ mở được trong 'Giỏ thực phẩm' vậy. Đôi môi thật là đỏ giống như dâu tây mọc trong đất. Oa, lúc cậu ấy cười còn có má núm đồng tiền nữa, nụ cười chữa lành, tôi yêu rồi!"
"Rathcesia93: Lầu trên, nghe thím hình dung xong tôi lại thấy đói bụng, nhìn đã biết thím là người chơi kỳ cựu của 'Vùng đất điền viên' rồi. Nhưng mà lời này của thím tốt nhất đừng có để thượng tướng thấy được, cẩn thận bị ám sát nha! Cảm giác thượng tướng rất cưng chiều cậu bạn nhỏ kia, cả quảng đường đều cẩn thận chăm sóc không nói, hai mắt cũng không thèm liếc đi chỗ khác lấy một lần, cứ dính trên người cậu bạn nhỏ này! Chẳng lẽ, thượng tướng đến 'Sườn Xào Chua Ngọt' là vì cậu bạn nhỏ này sao?"
"Tiếng sao: Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của cậu bạn nhỏ này!"
"Công tử mèo: Đậu má, tôi xem ảnh từ trên xuống dưới một lượt, bên trên hãy còn bình thường, hai người mua một rổ quần áo cũng có thể chấp nhận được, nhưng tại sao, cuối cùng tiền quần áo lại là do cậu bạn nhỏ kia trả, trước đó thượng tướng bỏ tiền mua tiêu chuẩn đăng nhập của 'Vùng đất điền viên" nên phá sản rồi à, sao có thể như vậy!"
Đường Nghênh đang lướt mạng vũ trụ, thấy cư dân mạng bình luận như vậy thì cười thành tiếng heo, suýt chút nữa đã không kìm lòng được, trả lời bên dưới: Đúng vậy đó, nam thần của mấy người bị một nam thần khác bao nuôi rồi!
Hừ, ai bảo cậu dám bỏ tôi lại bay qua đó trước, giờ thì hay chưa, thiết lập tính cách sắp vỡ vụn rồi ~