Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


Trong không khí dường như có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, xung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Văn Tinh Diệu trầm mặc mấy giây, mới chậm rì rì giải thích một câu: "Kỹ năng sinh hoạt tôi học có cả nấu nướng, để học tốt kỹ năng này, tự mình thiết kế một phòng làm việc cũng không có gì quá đáng cả, đúng không?"
Mà thực tế, Văn Tinh Diệu trang trí nhà cửa, bày biện đồ đạc xong đâu vào đó cả rồi, mới phát hiện, nhà bếp lại là căn phòng chiếm diện tích lớn nhất trong nhà.

Lần theo căn nguyên ban đầu, một hình ảnh trong ký ức của kỳ con non bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn:
Góc độ đó là từ bên dưới nhìn lên, thiếu niên diện mạo thanh tú hơi có vẻ gầy yếu một tay chỗng cằm, lắc đầu cười khổ, nói: "Đồ ăn nấu sẵn càng ngày càng ít, sau này Chí Tôn phải theo anh sống "Kham khổ" rồi, giá mà anh nấu ăn ngon một chút thì tốt..."
Mà bàn tay để không kia của cậu thì như có như không mà xoa xoa vành tai kỳ con non, vì thấy ngứa, vành tai nhỏ thỉnh thoảng lại giật giật một cái, khiến ánh mắt thiếu niên càng thêm chăm chú.
Lúc đó nghe ra ý trong lời của Bạch Lê, kỳ con non nghĩ thế nào? Nó nghĩ, nếu mình có thể cho ăn loại ăn đồ ăn ngon thì tốt biết mấy, con người sẽ không phải khổ não như thế nữa, thời gian khổ não đó để dành chơi với nó có phải tốt không!
Kết quả là, Văn Tinh Diệu còn chưa kết nối ký ức với kỳ con non, không hiểu sao lần tiếp theo lên game lại lấy đồ làm bếp ra, cẩn thận từng tí một đối chiếu theo công thức để nấu ăn.
Sau đó, nhờ đồ ăn mình làm ra mà có được những trải nghiệm thần kỳ, Văn Tinh Diệu bắt đầu cảm thấy có một ngón nghề trong người cũng không tối, bèn cứ thế kiên trì đến giờ.
Bây giờ giải thích như vậy, nghe sao cũng có lý.
Trên đời, sợ rằng sẽ không có người thứ hai biết được, ý nguyện ban đầu của hắn khi cố gắng chăm chỉ học nấu ăn, chính là vì Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu: "..." Tại sao "Tội nghiệt" kỳ con non gây ra, hắn lại phải đi trả giùm?
Mặc dù nói, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ kháng cự với việc nấu cơm cho Bạch Lê.
"Không quá đáng, không quá đáng, đương nhiên là không quá đáng rồi!" Mạc Tụng bỗng nhiên tỉnh táo lại, còn giúp giải thích với khán giả xem live, "Mọi người đều nghe được cả rồi đúng không, anh đại đây là muốn phát triển hứng thú của mình trở nên huy hoàng vang dội, muốn chăm chỉ học tập kỹ năng sinh hoạt đó."
Văn Tinh Diệu: "..." Bị nói như vậy, đúng là có cảm giác mình là ông nội trợ thật.
Mọi người ở lại thêm mấy phút, nhà Văn Tinh Diệu cũng đã tham quan xong, lúc này đều không chần chờ thêm, lập tức xuất phát về phía nhà Bạch Lê bên cạnh.
Dọc theo đường đi, biểu hiện của Bạch Lê vẫn rất bình tĩnh, điều này khiến cho tất cả mọi người, trừ Văn Tinh Diệu, đều có chung một ảo giác, bài trí trong nhà cậu cũng không khác lắm với mọi người, đều có dấu vết tham khảo trang trí phòng ốc ngoài thực tế.
Mãi đến tận khi cậu mở cửa, nghiêng người qua một bên, ra hiệu cho Mạc Tụng mang theo máy quay đi vào trước.
Mạc Tụng cười phớ lớ nói tiếng cảm ơn, không hề chuẩn bị tâm lý gì đã thò chân bước vào.

Sau đó không tới một giây, y đã ngơ ngác sững sờ rụt lùi ra ngoài, còn vội vội vàng vàng nhìn quanh một vòng, xác nhận mình vẫn đang ở trong sân nhà Bạch Lê mới khoa trương thở phào một hơi.
Phản ứng của khán giả đang xem livestream cũng không tốt hơn được là mấy, có mấy người đã nhịn không được kích động thét chói tai.
"???? Vừa rồi chúng ta mới xuyên không tập thể à, sao tui có cảm giác mình đã nhìn thấy một thứ vô cùng lạ thường nhỉ??"
"Hình ảnh ban nãy, là thứ chúng ta có thể nhìn được trong phòng phát sóng trực tiếp sao? Mấy cái đó không phải chỉ nên xuất hiện trong sách lịch sử thời Trái Đất cổ thôi hả?"
"Streamer sao tự nhiên lại rụt ra ngoài rồi, tôi còn chưa nhìn rõ đâu, thời gian ngắn chỉ đủ chớp mắt như vậy, xem được cái gì chứ, tỉnh táo lại, tiếp tục dẫn mọi người xông vào bên trong đê!"
"Hay lắm! Tui nói hay lắm! Anh đại [Lê Bạch] không hổ là "Nông dân kiểu mẫu thời vũ trụ", ngay cả trang trí trong phòng cũng không giống người khác, cảm giác kiểu trang trí này chính là tuyệt phối với nhà của trưởng thôn ấy!"
"..."
Lúc này, Mạc Tụng cũng hoàn hồn lại, dùng sức túm chặt cánh tay [Hạt tía tô] bên cạnh để giữ bản thân tỉnh táo, lúc mở miệng, giọng vẫn còn hơi run run: "Trời, trời ạ! Đi vào xong, phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghi mình đã giẫm lộn chỗ nào rồi, hoàn toàn khác một trời một vực với tưởng tượng của tôi về nhà của anh đại [Lê Bạch], sao lại như vậy chứ..."
Cảm giác này khiến y trong nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, trong nháy mắt đó, y dường như đã xuyên qua không gian thời gian, đột nhiên xuất thần đến một nơi đầy tính lịch sử.

Nhưng chờ y hơi bình tĩnh lại, thì lại không nhịn được nhớ đến cảnh tượng ngắn ngủi mình vừa thấy, rất muốn một lần nữa tiến vào trong đó, cẩn thận thưởng thức một phen.
[Hạt tía tô] bị túm đến phát đau, hít vào một hơi: "Anh nói chuyện thì cứ nói bình thường đi, túm tôi làm gì hả, nhanh thả cái tay ra, tay tôi sắp bị anh bóp gãy rồi đây này! Nói đi, rốt cuộc là anh nhìn thấy cái gì??"
Ban nãy, lúc Mạc Tụng đi vào, y đứng cách khá xa nên không nhìn thấy trong nhà như thế nào cả, chờ Mạc Tụng ngơ ngơ ngác ngác lùi ra, y lại càng không hiểu gì.
Mạc Tụng hung hăng lau mặt một cái, liếc Bạch Lê, thấy cậu mỉm cười cổ vũ cho mình, thì trực tiếp đổi sang túm tay kia của [Hạt tía tô], một lần nữa đi vào trong nhà, còn nói: "Không biết nên giải thích thế nào cả, cậu theo tôi vào nhìn là biết ngay!"
Rất nhanh, lại có thêm một người nữa thế giới quan vỡ nát.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nhìn nhau, cũng đi theo họ vào bên trong.
[Hạt tía tô] ngây ra nhìn đúng hơn một phút mới hồi thần lại.

Mà sau khi hồi thần, chuyện đầu tiên người này làm chính là nắm lấy tay Bạch Lê, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết sôi trào.
"Anh đại [Lê Bạch], cậu...!Không, ngài thực sự là "Bàn tay của Thần"!!" Y thán phục hết nấc nói, "Nhưng món nội thất này, tôi vừa trông thấy đã trực tiếp lướt qua, kết quả vào tay của ngài, chúng nó lại có hiệu quả lớn như vậy!"
Nụ cười trên mặt Bạch Lê suýt chút nữa là đông cứng, thực sự không biết phải đối mặt với vị game thủ đột nhiên trở nên nhiệt tình này thế nào.
Cậu luôn không giỏi đối phó với những tình huống này.
Lúc này, có một đôi tay khác ở bên cạnh đưa tới, mạnh mẽ kéo tay [Hạt tía tô] đang nắm lấy tay Bạch Lê ra, còn tỏ vẻ ghét bỏ ném nó sang bên cạnh.
Lúc đối phương kinh ngạc nhìn sang, hắn còn nghiêm trang bổ sung thêm một câu: "Nói thì cứ nói, đừng có táy máy tay chân."
[Hạt tía tô]: "..." Táy máy tay chân cái mẹ gì, ông đây rõ ràng là đang bày tỏ lòng tôn kính đối với anh đại mà!
Nhưng mà thôi, anh đại này cũng không phải là người y có thể chọc nổi.
Bạch Lê mỉm cười với Văn Tinh Diệu vừa giải vây giúp mình, dùng thanh âm mà chỉ hai người nghe được, nói "Cám ơn".
Sau đó mới quay lại nói với [Hạt tía tô]: "Anh nói quá rồi, tôi cũng không giỏi như anh tưởng đâu, chỉ là nội thất trong nhà theo kiểu phong cách khác với mọi người, nên trông mới có vẻ đặc biệt thôi."
"Nhưng mà..." Mạc Tụng vất vả lắm mới nói chen được vào một câu, "Trước đó tôi cũng từng mua đồ gia cụ kiểu này, nhưng vừa đặt vào phòng, trông lại không hài hòa tí nào cả, sau đó tôi chỉ đành từ bỏ, chỉ chọn mua những loại đồ dùng trong nhà mà mình biết.

Nhưng cảm giác mà nhà của anh đại [Lê Bạch] mang tới cho tôi lại hoàn toàn không giống thế, cứ như chúng ta đang thực sự đứng trong căn nhà mà sách cổ miêu tả lại, cổ kính trang nhã, rất có hương vị."
Chỉ có mấy chữ "Cổ kính trang nhã" mới có thể diễn tả chính xác, cảm giác mà bài trí trong nhà của Bạch Lê mang đến cho mọi người, [Hạt tía tô] từ nãy đến giờ vẫn nghĩ mãi không ra từ nào để hình dung bắt đầu gật đầu lia lịa, bày tỏ sự nhất trí của mình với cái nhìn của Mạc Tụng.
Tất cả comment trên khu bình luận cũng đều là những lời ngợi khen dành cho cách bố trí trong phòng khách, khán giả cảm thấy căn phòng này chỗ nào nhìn cũng đẹp, hoàn toàn không giống với mấy thứ hoa hòe hoa sói bên ngoài.
Đây mới chỉ là một phần của căn nhà, theo sự xuất hiện lần lượt của từng phòng trong ống kính máy quay, sự chấn động trong lòng khán giả ngày càng tăng, đến cuối cùng còn xuất hiện tình trạng nghèo từ, không còn nghĩ ra từ nào để mà khen nữa, chỉ có thể máy móc đánh mấy câu "Trâu bò" hoặc là "666".
Mạc Tụng còn giúp khán giả hỏi ra chuyện mà bọn họ vẫn luôn muốn làm: "[Lê Bạch], tôi có thể chụp lại bài trí trong phòng cậu, rồi đăng lên diễn đàn game để chia sẻ với các cư dân mạng khác không? Tôi cảm thấy cách bài trí trong nhà cậu thực sự quá hoàn mỹ, nếu cái gì cũng không làm, vậy có hơi lãng phí, không phải sao?"
Mà chuyện khán giả muốn làm, chính là ở dưới những hình ảnh này, điên cuồng khen khen khen.

Chờ mà xem, sau khi buổi livestream kết thúc, bọn họ nhất định sẽ đi tra từ điển để làm phong phú thêm vốn từ vựng của mình!
Bạch Lê gật đầu cười: "Anh chụp đi, tôi không có vấn đề gì đâu."
Dù sao, ảnh có tuồn ra nhiều hơn nữa, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu.
Mà lúc này, Bạch Lê không hề biết, sau khi Mạc Tụng đăng những bức hình này lên, trong topic cũng lục tục có mấy người chơi khác cũng đăng ảnh bài trí phòng ốc của mình, nói là muốn ké tí nhiệt độ của anh đại, tiện thể khiến đám dân mạng ước ao ao ước vì bọn họ ở thể ở trong game giả lập tự mình trang trí nhà ở.
Chờ đến khi phong trào này càng lúc càng lên cao, người chơi lại bắt đầu không hài lòng vói việc chỉ đăng có mấy tấm hình lên, ngoài việc trồng trọt canh tác, bọn họ đã bắt đầu nghĩ xem nên trang trí làm sao cho nhà mình càng thêm bắt mắt hơn, khác biệt với tất cả mọi người.
Muốn nhà mình đẹp hơn, cách thức chỉ có một, đó chính là mở khu mua sắm game ra, mua thật nhiều đồ nội thất để phối hợp.

Một bộ không đủ thì hai bộ, hai bộ không đủ thì năm bộ, sáu bảy tám chín bộ, tóm lại luôn có thể chắp vá ra hình dạng khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Nhất thời, lượng tiêu thụ cùng doanh số bán ra của các loại đồ đạc nội thất trong game đều tăng cao không ít.
Sau đó, người chơi lại tiếp tục đăng tải những bức ảnh chụp cách trang trí nội thất trong nhà mình lên, đám dân mạng thấy được mà chơi không được thì tự động biến thành ban giám khảo, đối với mấy bức ảnh xoi mói bình phẩm đủ điều, còn thông qua lượt like để xếp hạng, xem kiểu trang trí nào được yêu thích nhất.

Gần nửa tháng trôi qua, trong bộ nhớ của những game thủ dự bị này đã lưu được không ít bức ảnh mà bản thân yêu thích, chỉ chờ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập sẽ tự mình trang trí nhà cửa một phen.
Đương chuyện, chuyện này hãy còn xa, tạm thời không đề cập tới.
Chờ Mạc Tụng quay chụp cẩn thận tỉ mỉ tất cả các phòng xong, buổi livestream ngày hôm nay cũng coi như kết thúc.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Bạch Lê bèn mời tất cả mọi người ra bàn nghỉ dưới giàn dây leo ngồi một chốc, chờ lấy lại sức xong rồi đi cũng không muộn.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống ghế, Bạch Lê rót cho mỗi người một chén trà, còn lấy ra một cái đĩa nông màu vàng, đổ vào một ít nước suối thần kỳ để đám tôm tít cùng cá Koi vàng giải khát.
Mạc Tụng và [Hạt tía tô] yên lặng ngồi uống trà, trong lòng còn thầm cảm thán, anh đại thiệt là săn sóc.
Lúc này livestream vẫn chưa ngừng, đi thăm quan nhà người chơi cả một ngày, khán giả cũng thả lỏng, ở phần bình luận, câu có câu không trò chuyện với nhau.
"Giờ Mị chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu tự động hiện ra nhà cây hôm nay được tham quan, cùng đủ loại gian phòng, kiểu gì tối nay cũng nằm mơ thấy bọn nó cho xem."
"Lầu trên còn có thể nằm mơ, ghen tỵ quá đi, từ hồi mắc chứng đứt gãy gien, tui đã không còn biết mơ là cái gì nữa rồi, hiếm lắm mới nằm mơ được một lần thì trúng ngay quả ác mộng, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!"
"Đang lúc thư thái dễ chịu như thế này, đừng có nhắc đến mấy chuyện không vui đó được không, khó lắm tôi mới quên cái chứng bệnh khỉ gió đó đi được! Nhưng mà nói thật, mấy người không cảm thấy, xem livestream game "Vùng đất điền viên" xong, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều sao?"
"Thật ra...!Tôi cũng cảm thấy thế, suốt cả buổi lúc nào khóe miệng tôi cũng vô thức nhếch lên hết, rõ ràng không hề có cảnh nào nhiệt huyết sôi sục như là đánh quái..."
"Chúng ta xem livestream thôi mà đã thích thế này rồi, thật sự không thể tưởng tượng ra nếu được vào game chơi thì còn thích đến thế nào nữa.

Ai ~ tiếc là lúc đó tôi ra tay chậm mất một bước!"
"..."
Bốn người trong game cũng không để ý đến khu bình luận mà tự trò chuyện với nhau.
Mạc Tụng thấy Bạch Lê thỉnh thoảng lại thò ngón tay trêu cá Koi vàng của Văn Tinh Diệu thì tò mò hỏi: "[Lê Bạch], lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy thú cưng của cậu bao giờ, cậu không cho nó ra ngoài hít thở không khí tí à?"
"Tôi tạm thời vẫn chưa nhận thú cưng." Bạch Lê nói, "Hoạt động hôm trước tôi có đổi một quả trứng thú cưng về, không lâu nữa sẽ ấp nở, đến lúc đó cho mọi người chiêm ngưỡng sau."
Bạch Lê nói xong, [Hạt tía tô]* đều lộ vẻ hâm mộ, lúc hoạt động "Cao thủ trồng ngô" kết thúc, y cũng tích đủ điểm để đổi trứng thú cưng, nhưng mà lại không tranh lại được với đám người chơi như hùm như hổ kia, cuối cùng chỉ đành ôm nỗi hận không có duyên với vật phẩm giới hạn số lượng.
*Chỗ này gốc là Hhatj tía tô và Mạc Tụng, nhưng tôi lướt đoạn sau lại thấy Mạc Tụng có trứng thú cưng nên tự sửa lại đó.

Truyện dài lại nhiều nhân vật phụ, chỗ nào tôi bị lộn nhân xưng thì các cô bỏ qua nhé.
"Thích thật đấy, không biết bên trong sẽ nở ra thú cưng kiểu gì nhỉ?" [Hạt tía tô] nhìn chằm chằm vào quả trứng trên tay Bạch Lê, hận không thể khiến vỏ trứng vỡ ngay tức thì, để hắn thấy mặt bé con đáng yêu bên trong.
"Cái này thì không biết được, hệ thống nói là sẽ ra ngẫu nhiên." Bạch Lê nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng bó tay thôi.
"Nhưng mà..." Cậu nhìn về phía Văn Tinh Diệu, "[Yêu Tinh] không phải còn đổi được một quả trứng thú cưng từ trước đó nữa rồi à, thú cưng của anh ấy chắc chắn sẽ ấp nở sớm hơn của tôi."
"Ừ." Văn Tinh Diệu gật đầu, "Quả trứng thú cưng đầu tiên có thể sẽ nở vào cuối tháng này, còn quả thứ hai, sẽ nở cùng ngày với những người chơi khác."
"Cái gì!? Anh lại còn đổi thêm một quả nữa á!?" Mạc Tụng cùng [Hạt tía tô] không hẹn mà cùng rít lên.
Chỉ có Bạch Lê là coi như còn bình tĩnh, ném một ánh mắt "Không hổ là anh" cho [Yêu Tinh].

đây là tính đẻ luôn một cặp nha!
- --o0o---.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui