Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


Cuối cùng Bạch Lê vẫn không nhận toàn bộ 50 triệu này, trả lại cho Văn Tinh Diệu 20 triệu xong, lại bỏ ra toàn bộ 30 triệu còn lại để mua một căn biệt thự nhỏ trong khu nhà Tống Hân Nhiên đang ở.
Cân nhắc đến vấn đề thân phận của Văn Tinh Diệu, lúc mua nhà, Bạch Lê không liên hệ với Tống Hân Nhiên mà cùng Văn Tinh Diệu hoàn tất thủ tục mua bán, sau đó nhanh chóng mang theo số đồ đạc ít ỏi còn lại chuyển vào nhà mới.
Nhà mới điện nước đầy đủ, ba tầng, tầng nào cùng có mấy phòng, quan trọng nhất là nó có một cái sân cực rộng, tuy người dân vũ trụ không có thói quen trồng cây trồng hoa, trong sân bây giờ trơ thùi lụi, Bạch Lê vẫn cảm thấy hoàn toàn không vấn đề, cậu có thể tự mày mò, biến cái sân thành một khu vườn.
"Tôi xem qua rồi, tầng hai và tầng ba đều có phòng dùng làm phòng ngủ được, anh muốn ở tầng mấy, không thì anh chọn trước đi?" Bạch Lê rất nhanh đã xem hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, chạy tới hỏi ý Văn Tinh Diệu.
Chờ xác định phòng ngủ của hai người xong, cậu có thể đặt ship khoang trò chơi mới tới đây.
Văn Tinh Diệu hỏi ngược lại một câu: "Cậu thích ở phòng nào?"
Bạch Lê không nghĩ nhiều, trả lời luôn: "Tôi thích căn phòng gần hành lang trên tầng ba, phòng đó lấy sáng tốt, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn."
Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, gian phòng đó quả thật không tệ, nếu hắn nhớ không nhầm, gian phòng cách vách diện tích cũng xêm xêm với nó, trang trí lại cũng có thể làm phòng ngủ.
"Vậy tôi ở phòng bên cạnh đó luôn, ở gần nhau, có chuyện gì cũng thuận tiện." Văn Tinh Diệu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạch Lê không để ý đến bảng cửu chương trong lòng đối phương, biết chuyện xong thì lập tức lên mạng vũ trụ đặt hai khoang trò chơi giống nhau, điền địa chỉ xong chỉ cần chờ người bán giao hàng đến cửa là được.
Trong lúc chờ đợi, cậu và Văn Tinh Diệu cùng nhau thu dọn số đồ đạc mang từ nhà cũ tới.

Trong đó nhiều nhất vẫn phải kể đến đám rau dưa trồng trong chậu, số mệnh chúng nó cũng có lắm gian truân, lúc còn đang là hạt giống thì phải cẩn thận không bị lửa ở chóp đuôi Chí Tôn bỏng chết, lớn lên rồi còn phải đề phòng thú lớn bên ngoài xông vào...
Vị trí thú lớn xông tới tình cơ lại đúng là cửa sổ chỗ ban công, có không ít rau dưa đều bị giẫm nát, số may mắn thoát nạn còn chưa được một nửa.

Hai người ngồi xổm trong sân, không tiếng động hợp tác với nhau, có thể cứu thì cố gắng cứu chữa, không cứu được nữa thì đem đi làm đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, khoang trò chơi đã được gửi tới, để nhân viên lắp đặt xong xuôi, Bạch Lê lại cài đặt thiết bị xây dựng game giả lập của mình vào, chuyện ngày hôm nay mới miễn cưỡng coi như xong.
Chờ tiễn hai nhân viên lắp đặt thiết bị đi, Bạch Lê đang định hỏi Văn Tinh Diệu xem kế tiếp sẽ làm gì thì lại thấy thân thể người kia lung lay một chút, sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên, chỗ Văn Tinh Diệu đứng ban đầu đã bị thay thế thành một con sư tử lớn.
Sư tử này không giống với sư tử bình thường khác, toàn thân nó được bao phủ bằng một bộ lông màu trắng, sau lưng có một đôi cánh khổng lồ, với hoa văn hình ngọn lửa, chiếc đuôi phía sau vô thức đong đưa, trên chóp đuôi là một ngọn lửa màu bạc quen thuộc.

Tròng mắt màu vàng bất lực ngước lên, thoạt nhìn hết sức vô tội, tựa như đang nói, hắn cũng không biết mình sao mình lại đột nhiên biến đổi.
Bạch Lê: "..." Được rồi, lần này không cần phải hỏi nữa, Văn Tinh Diệu lại từ người biến thành động vật rồi.
Nhưng không biết tại sao, cậu lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Văn Tinh Diệu từ thời kỳ con non biến trở lại hình người, việc này có nghĩa là hắn có năng lực tự do hành động, theo lý thuyết thì không cần Đường Nghênh tới đón, tự hắn cũng có thể đi về.

Đây đáng lẽ là một chuyện rất tốt, nhưng Bạch Lê lại cảm thấy đôi chút mất mát, cậu quy cảm giác này thành không nỡ lòng để "Bé mèo" mình nuôi gần hai tháng nay rời đi.
Dù sao bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, trong cuộc sống đều chỉ có lẫn nhau, một khi Văn Tinh Diệu rời đi, Bạch Lê sẽ lập tức quay về trạng thái cô đơn ban đầu.

Một người ăn cơm, một người đi ngủ, nghĩ đến chuyện gì thú vị cũng không thể vừa cười, vừa xoa xoa bộ lông mềm mại của Chí Tôn.
Tuy cảm giác cô đơn này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng Bạch Lê vẫn sẽ thấy không quen.
Giờ thì hay rồi, Văn Tinh Diệu lại biến thành động vật, xem ra...!Còn cách lúc hắn rời khi một khoảng thời gian nữa.
"Văn Tinh Diệu, giờ trong người anh có thấy chỗ nào không thoải mái không, có thể nói chuyện không?" Bạch lê nhìn sư tử lớn, dò hỏi.
Cậu vừa dứt lời, thanh âm trầm thấp điềm đạm của Văn Tinh Diệu đã vang lên trong phòng khách: "Tôi bây giờ không thấy có chỗ nào đặc biệt khó chịu cả, nhưng sức lực trong người dường như mất đi khá nhiều, cảm thấy vô lực.

Loại hình thái này của tôi có thể nói, sau này trao đổi sẽ tương đối dễ dàng."
"Tôi đột nhiên biến trở về, có lẽ có liên quan đến loại sức mạnh mà cậu cho tôi kia, sức mạnh tích lũy đến một lượng nhất định sẽ phá vỡ xiềng xích trói buộc, khiến tôi khôi phục hình người, nhưng trạng thái này không ổn định, một khi sức mạnh không đủ, tôi sẽ biến về hình thú.

Nhưng mà chắc tôi sẽ không quay lại trạng thái kỳ con non đâu, ký ức hai bên đã hoàn toàn dung hợp rồi, sau này có thể nào, cùng lắm cũng chỉ như bây giờ thôi."
Đây xem như là một tin không tồi, chứng minh "Chứng đứt gãy gien" của Văn Tinh Diệu đang chậm rãi thuyên giảm.

Sau đó, Bạch Lê lại tỉ mỉ hỏi Văn Tinh Diệu, xem tinh thần hắn có ổn định không, có cảm giác nóng nảy muốn đập phá, muốn đánh người không.

Nhìn ánh mắt muốn cạn lời của đối phương, Bạch Lê xác nhận được đáp án bèn đút vào miệng Văn Tinh Diệu một chút mộc thanh linh khí.
Văn Tinh Diệu đã quen với việc Bạch lê thỉnh thoảng lại "Đút ăn" thế này, lập tức há miệng nuốt xuống.

Không giống với hình ảnh ấm áp mọi khi, lần này trông nó có vẻ hơi "Máu me", sư tử lớn há to cái miệng đỏ lòm, hàm răng sắc bén gần như đã chạm tới cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, khiến người ta nhìn mà phát hoảng, sợ chỉ một giây sau, hắn sẽ cắn đứt cánh tay của thiếu niên...
Chỉ là hai người ở đây, không ai để ý đến vấn đề này.
Ăn xong bữa tối bị muộn hơn so với mọi khi, Văn Tinh Diệu nói một tiếng với Bạch Lê rồi quay trở về phòng, tiêu hóa chỗ năng lượng kia.

Mà Bạch Lê bây giờ cũng không có tâm trạng chơi game, cậu lười biếng ngồi ườn trên sô pha ngoài phòng khách, lên web TaoTao đăt một đống đất, các loại chậu cây to to nhỏ nhỏ, cùng với những công cụ cần dùng khi trồng trọt.
Đồ được giao đến xong, cậu mang hết tất cả ra sân, đang chuẩn bị sắp xếp vườn rau nhỏ của mình thì lại bị một thứ trong góc sân thu hút.
"Hử..." Cậu nghi hoặc bước tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui