Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


Một đêm ngon giấc.
Sau khi ăn bữa sáng do Văn Tinh Diệu biến về hình người để làm, khoảng 7 giờ sáng, một nhà ba người (?) login vào game.
Chúc Mặc Lăng vừa mới vào game, lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân khang khác, cúi đầu nhìn, phát hiện mặt đất ướt nhẹp, đôi giày vài anh ta đang đi đã dính đầy bùn đất.
Lông mày lập tức nhăn lại, có chút khó hiểu, tại sao hắn chỉ logout một lúc thôi mà trong game đã trở nên "Bẩn thỉu" như vậy rồi?
Mà đúng lúc này, nhà hàng xóm phía bên trái lại truyền đến tiếng hoan hô.
Quay sang nhìn, Chúc Mặc Lăng suýt chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình phải lùi về phía sau.
Nếu anh ta nhớ không nhầm, người hàng xóm này của mình, cũng dùng kiểu nhà căn bản nhất là nhà tranh nhỉ? Sao lúc này toàn bộ nóc nhà, trên tường, thậm chí là đất đai trong sân cùng hàng rào đều mọc đầy loại thực vật hình ô kỳ kỳ quái quái?
Màu sắc những cây này có xám, có trắng, có cái lại có chân thật dài mọc thành từng bó, nói đẹp thì chẳng có bao nhiêu, trái lại còn lộ ra vẻ quái dị, không hài hòa.

Nhưng vẻ mặt hàng xóm của anh ta lúc này lại đầy vui mừng, khóe miệng sắp toét đến mang tai rồi.
"[Màu Mực], anh onl rồi à, mau tới xem nhà nấm của tôi này, anh nói trông có đẹp không chứ!"
Hai người hôm qua mới làm quen, thêm bạn tốt trong game.

Vừa thấy Chúc Mặc Lăng login, hàng xóm vội vội vã vã đi tới khoe.
Mà không khoe thì không được cơ, hôm qua y thấy khí trời trong game hơi lạ, làm nhiệm vụ xong không vội out ngay, chạy vào rừng cây nhỏ ngoài thôn, tìm "Phôi nấm giống của anh đại [Yêu Tinh], Trải qua vụ việc lần trước, đây là biến thành một tiết mục được giữ nguyên trong game, người thiết kế trò chơi không chỉ không thu hồi vật phẩm đặc biệt này lại, mà còn đặt ra thiết lập, cứ cách một khoảng thời gian, trong rừng cây sẽ xuất hiện khoảng mười cây gỗ như vậy, người chơi nếu muốn có thể tự mình đi tìm.
Thấy Chúc Mặc Lăng vẫn ngơ ngác không hiểu gì, hàng xóm cũng đoán anh ta thật sự không nắm rõ về trò chơi, vì vậy cười hớn hở giải thích: "Khà khà, anh có nhớ hôm qua trong game trời đầy mây không? Lúc trước tôi có đọc được một câu tục ngữ trong sách cổ từ thời Trái Đất lưu lại, nói là "Trên trời vảy cá, dưới đất đổ mưa", thời tiết hôm qua cũng khá ẩm ướt, tôi đoán chắc chỉ một chút nữa thôi sẽ có mưa, vì thế chạy vào trong rừng tìm phôi nấm, thứ này chỉ cần bị nước mưa xối ướt là xung quanh sẽ mọc ra đủ các loại nấm, chơi vui lắm!"
"Anh biết anh đại [Yêu Tinh] ở "Thôn Nấm" không? Việc này chính là do đối phương khám phá ra đấy.

Ngay cả cái tên "Thôn Nấm", hình như cũng là do tham khảo từ sự kiện mang tính lịch sử này! Hơn nữa tôi nói cho anh biết nhé, chỗ nấm này đều là đồ tốt cả đấy, rửa sạch đi, tùy tiện cho vào trong nồi đảo đảo mấy cái, đã có ngay một món ăn tươi ngon rồi ~"
Nói xong, không cho Chu Mặc Lăng có thời gian phản ứng, hàng xóm hô lớn một câu "Anh chờ tôi chút" rồi tí ta tí tởn chạy vào nhà, lấy ra một cái rổ nhỏ bắt đầu hái nấm, chờ hái được đầy một giỏ thì nhét nó vào trong ngực Chúc Mặc Lăng.
"Ha ha, hôm nay nấm được mùa, người anh em cầm chút về xào ăn đi, mọi người cùng nhau ăn mừng! Tôi lại hái thêm một chút tặng hàng xóm bên kia, anh bận gì cứ đi làm trước đi ha ~"
Đại gia nấm vui vẻ ra mặt rời đi, để lại Chúc Mặc Lăng cầm một giỏ đầy các loại nấm đứng ngây ra trong gió.
Người chơi trong game này, có phải hơi nhiệt tình quá rồi không? Không cướp quái, giết người chơi khác đoạt trang bị...!Thì thôi không nói đi, lại còn chia đồ tốt trong tay mình cho người khác?
Chẳng lẽ đây là niềm vui của sự sẻ chia?
Vậy anh ta có phải cũng nên đáp lễ một chút không? Nhưng trong tay anh ta không có thứ gì tốt cả!
Trong phút chốc, Chúc Mặc Lăng cũng thấy trong lòng có chút bối rồi.
Không được, anh ta cũng phải đi tìm lấy mấy vật phẩm hiếm có, dù thế nào cũng không thể khiến đối phương cảm thấy anh ta là người nhỏ mọn được!
*
Lúc này, trong thôn Nấm, người chơi vẫn giống như trước đây, vội vã bận rộn tứ phía, cùng lắm cũng chỉ lúc nào nhàn rỗi chờ đợi mới cùng người khác thảo luận về mấy tay mơ mới đăng nhập game, không biết đám đó thế nào rồi.
Dưa hấu nhà Bạch Lê lại được mùa lớn, trước đó đã có thông báo, cho nên lúc này không ít người đều tập hợp trong sân nhà cậu.
"Hề hề hề, [Lê Bạch], cậu mời bọn tôi đến ăn dưa hấu thế này, thực sự là ngại lắm ý..." Mạc Tụng móc từ trong ba lô ra một thứ, nhét vào trong tay Bạch Lê, hỏi dò, "Bây giờ tôi mở livestream được không?"
Lần livestream "Ăn dưa" này cũng là do Bạch Lê chủ động đề xuất, Mạc Tụng vốn chỉ tính đến ăn cho đỡ thèm thôi.
Bạch Lê đáp "Được" một tiếng trước, xong mới nhìn đồ vật trong tay, thấy rõ nó là cái gì xong mới bất đắc dĩ bật cười: "Sao mọi người đều đưa tôi cái này vậy?"
Mạc Tụng đang điều chỉnh ống kính, nghe thế thì thuận miệng hỏi: " "Đều" á? Ngoài tôi ra thì còn có ai đưa cậu giếng nước nữa vậy?"
Đây là vật phẩm mới trong khu mua sắm sau khi trò chơi cập nhật, xem giới thiệu thì có thể đặt ở trong sân nhà của người chơi, mỗi ngày sản xuất ra 50 thùng nước giếng.
Sau khi nhận được tin nhắn của Bạch Lê, mời mình đến nhà cậu ăn dưa hấu, Mạc Tụng lập tức lên mạng vũ trụ tìm kiếm, xem ăn dưa hấu có cái gì cần chú ý không, sau đó thì thấy ở thời Trái Đất cổ, mọi người rất thích thả dưa hấu mới hái xuống giếng để ngâm, chờ dưa hấu mát lạnh như kem mới lấy lên ăn, xem mô tả thì ăn thế sẽ rất chi là sảng khoái.
Y đúng lúc nhớ đến vật phẩm mới có tên "Giếng nước" trong khu mua sắm, chỉ 100 tinh tệ một cái, bèn quyết định mua luôn, mang vật phẩm cần có để ăn dưa đến nhà.

Kết quả Bạch Lê nói cho y biết, có người cũng nghĩ giống y như mình.
Mạc Tụng vừa dứt lời, lập tức thấy ánh mắt của Văn Tinh Diệu, Tống Hân Nhiên, Đường Nghênh, Khương Hoài Bích bắn qua.
Được rồi, khỏi phải hỏi nữa, xem ra mấy người này cũng tặng giếng nước rồi.
Thấy bầu không khí có vẻ lúng túng, Bạch Lê không tiếp tục chủ đề này nữa, vội vàng nói mọi người giúp mình phân loại dưa hấu đã thu hoạch, thuận tiện chọn mấy quả to, tròn trịa, cẩn thận thả vào năm giếng nước đã đặt tại các góc trong lúc trò chuyện ban nãy.
Trong sân của mỗi người chơi có thể đặt tối đa là mười giếng nước, chỉ riêng vụ ăn dưa hấu hôm nay, nhà Bạch Lê đã có tận năm cái giếng, đủ để dùng một thời gian rất lâu.
Cạnh miệng giếng, đều có một máy bơm nước bằng tay màu đen, người chơi nếu cần thì chỉ cần đặt thùng chứa nước dưới miệng vòi, sau đó không ngừng bơm là sẽ có nước chảy ra, đỡ phải mua giếng xong còn cần tặng kèm gàu múc nước.
Lúc này, trong nhà Bạch Lê có tổng cộng mười người, mọi người vừa nói vừa cười chuyển dưa hấu, chọn quả phù hợp để thả vào trong giếng, còn đâu thì đặt gọn gàng vào trong góc, để lát nữa Bạch Lê xử lý sau.
Mạc Tụng chỉnh góc quay camera ổn rồi thì tạm thời không để ý đến nó nữa, để khán giả tự trò chuyện một chốc, rồi quay đi tìm Khương Hoài Bích, cùng cô thảo luận xem lát nữa lấy dưa hấu ra khỏi giếng kiểu gì.
Chuyện này mà đi hỏi những người khác thì đúng là hết cách, nhưng tìm Khương Hoài Bích thì có khi lại nảy ra được một vài ý tưởng hay ho.
Nhìn mấy bức ảnh Mạc Tụng đưa cho, mắt Khương Hoài Bích đảo đảo mấy vòng, sau đó cắm đầu lục tìm trong ba lô.
"Đây là sào tre! Trồng ra từ hạt giống mà anh [Trúc Tử] cho chúng ta đợt trước đấy, em thấy rất chắc chắn nên chặt mấy cây bỏ vào ba lô.
"Bên cạnh không cẩn thận làm thủng hai cái lỗ, trông khá sâu, để lát nữa nhìn coi có thể thả xuống vớt dưa hấu lên không."
"Cái này là dây thừng rơm bện bằng tay em mua được ở chợ đêm, chất lượng có vẻ ổn, người bán nói, cái này anh ta làm để rèn luyện tốc độ tay, không cẩn thận bện hơi nhiều." Vốn đối phương định ném đi rồi, không ngờ lại gặp cô nàng coi tiền như rác là Khương Hoài Bích.
"Lưới đánh cá, vật phẩm giới hạn số lượng bán ở tiệm tạp hóa của trưởng thôn.

Không biết có thể dùng được không, cứ lấy ra trước đã!"
"À, đúng rồi, còn có thùng đựng lấy ra từ túi công cụ câu cá, cảm giác có thể dùng được đấy ~"
"Ván gỗ dày!"
"Dao phay làm bếp!"
"Chậu gỗ lớn kiểu đơn giản!"
"..."
Cùng là một cái ba lô có 50 ô chứa đồ, à không đúng, Khương Hoài Bích từng dùng "Đá mở rộng ba lô", bây giờ cái của cô có 100 ô chứa.

Nhưng dù có là như vậy, hành vi của cô nàng lúc này cũng hơi khoa trương quá đà.
Trên mặt đất chất đống một mớ vật liệu linh ta linh tinh không nói, cô nàng còn lôi một cái bàn dài cực lớn từ bên trong ra, nói là để lát nữa bổ dưa hấu xong thì bày ra.
Thật sự là...!Đại hội ăn dưa!
Khán giả xem live nhìn mà không khỏi than thở, dồn dập bày tỏ sự kính nể trong lòng.
"Trước ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ biết, hóa ra ba lô của người chơi có thể chứa nhiều đồ linh tinh như vậy, mấy cái này có thể dùng làm gì, có thể dùng làm gì hả!?"
"Sào tre với lưới đánh cá thì cũng thôi đi, mấy cái kia toàn chậu thủng, lẽ nào không phải nên vứt đi sao? Cả bó thừng rơm kia nữa, thắt cổ cũng không cần nhiều đến vậy đây, dùng làm dây nhảy bungee được đó!"
"Những người đam mê tích trữ đồ dùng báo cho lầu trên biết, em gái [Hoài Bích] của bọn này là siêu nhất!"
"Người yêu làm nông tỏ vẻ không muốn để ý đến mấy người, còn ném một con chuột đồng cho mấy người."
"..."
Khán giả nói tới nói lui, nhưng vân luôn đặt sự chú ý của mình lên Bạch Lê và những người khác, đồng thời quà donate cũng ném không ngừng tay, thu nhập trong phòng phát sóng tăng lên, kéo theo đó là càng có nhiều khán giả đi vào.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có chút nhiệt độ, được mọi người quan tâm đến.
"Cái quả tròn tròn xanh lét kia chính là dưa hấu hả? Tròn ghê ta! Sờ lên vỏ thấy cứng cứng, lại hơi đàn hồi, cảm giác không tồi, đây là lần đầu tiên tôi được tận tay sờ dưa hấu đấy!"
"Chậc, ai mà chả vậy, ngoài thực tế, giá một quả dưa hấu cao chót vót, cả tháng lương cũng chưa chắc đã mua được một quả, mà nghe đâu mùi vị cùng không ngon lành gì, hội nhà giàu cũng không thích ăn, nói là thà đi uống dịch dinh dưỡng vị dưa hấu còn ngon hơn."
"Ha ha, câu này một năm phải được nghe đến mấy lần ấy, nghe mãi mà phát chán luôn.

Đúng lúc sáng nay tôi vừa mới uống một túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu, đang muốn xem xem, mùi vị dưa hấu trong game có bằng được dịch dinh dưỡng không đây."
"Lầu trên, ngồi nghỉ đi, đảm bảo tí nữa ông sẽ bị vả cho sưng mặt, trong "Vùng đất điền viên" của bọn này, phàm là thứ có thể ăn được, cái nào mà hương vị không phải tuyệt đỉnh, khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn mãi chứ?"
"Chao ôi...!Ông nói đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi."
Tròn một trăm khối đất ruộng, cho dù mỗi khối chỉ cho thu hoạch có một quả dưa hấu, thì Bạch Lê cũng phải bỏ ra tầm 15 phút mới thu hoạch xong hết.

Dưa hấu hái xuống, cậu không cho vào ba lô mà chất thành một đống trong góc sân.
Bận việc xong, cậu bị mọi người vây ở giữa, cùng nhau đi đến chỗ bàn dài, quả dưa hấu đầu tiên thả xuống giếng đã được mấy người Khương Hoài Bích dùng công cụ tự chế vớt lên, lúc này đang đặt trên thớt gỗ, bên tay phải đặt một thanh dao bổ dưa dài, vừa nhìn là biết đang đợi Bạch Lê, chủ quả dưa này đến bổ.
Bạch Lê cũng không kéo dài thời gian, cười với mọi người và ống kính một cái, cầm dao lên, nhẹ nhàng cắt vào chỗ giữa quả dưa.
"Rắc"
Một thanh âm giòn tan vang lên, không chờ âm cuối hoàn toàn biến mất, vỏ dưa nhẵn bóng ban đầu đã tách ra, chia quả dưa thành hai nửa bằng nhau.
Vỏ dưa mỏng tang, thịt quả đỏ mọng hấp dẫn, đột nhiên hiện ra trước mắt mọi người.
Ngay lập tức, một mùi thơm nhẹ nhàng, khoan khoái đặc trưng của trái cây cũng xộc vào trong lỗ mũi.
"Mọi người còn ngây ra đấy làm gì, cùng cắt dưa hấu ra ăn đi." Bạch Lê thúc giục.
___________________
Máy bơm nước giếng khoan bằng tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui