"Văn Tinh Diệu." Bạch Lê dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cái vị...!Tộc trưởng này, có phải bị chứng gắt ngủ không?"
Lúc hỏi câu này, Bạch Lê cũng đưa mắt nhìn sang, bên trong lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, giống như đang nói "Anh với anh ta có quen nhau, chắc là biết cái này ha".
Bạch Lê nghĩ vậy cũng không có gì lạ, thật sự là sau khi bọn họ logout, hồ ly nhỏ ra khỏi khoang trò chơi, thì phản ứng của nó có gì đó không đúng lắm.
Hiện giờ nó chổng mông lại phía hai người họ không nói, ngay cả cái đuôi xù màu đen phía sau cũng lắc qua lắc lại một cách ủ rũ, hai lỗ tai vốn dựng thẳng, lúc này lại bẹp dí, thỉnh thoảng còn run run một cái, nhìn là biết tâm trạng của chủ nhân đôi tai không được yên ổn, có gì đều thể hiện hết ra rồi.
Văn Tinh Diệu đúng là cũng thấy như vậy thật, tâm trạng của nhãi con hồ ly đen này bây giờ đúng là rất không tốt, nhưng nguyên nhân khiến nó không vui thì...!Hình như hắn đã đoán được rồi.
Nghe Bạch Lê hỏi có phải đối phương "Gắt ngủ" hay không, hắn suýt chút nữa đã gật đầu, giúp nhãi con này thừa nhận.
Không hiểu kiểu gì, hồ ly đúng là cái loại lập dị mà!
"Tôi cũng không biết nó như vậy là sao nữa, nhưng chắc không phải do gắt ngủ đâu nhỉ?" Văn Tinh Diệu cũng nhỏ giọng đáp.
Nhưng "Nhỏ giọng" của hắn hoàn toàn không cùng một cấp độ với "Nhỏ giọng" của Bạch Lê.
Văn Tinh Diệu lúc này vì không đủ năng lượng, lên đã biến về hình dạng sư tử, cho nên dù có nhỏ tiếng nữa thì vẫn lớn hơn so với lúc ở trong hình người rất nhiều, thành công khiến hồ ly nhỏ đang tự mình buồn bực kia nghe thấy được, nó lập tức quay đầu lại, kêu "Ẳng ẳng".
Phảng phất như đang nói: "Tôi không có bị gắt ngủ, sư tử lớn nhà ông đừng có điêu toa phét lác!"
Được rồi, xem ra ngoại trừ vấn đề tâm trạng không tốt, cơ thể nhóc này vẫn rất khỏe mạnh.
Bạch Lê không xoắn xuýt, nghĩ xem nguyên nhân do đâu mà tâm trạng của tộc trưởng tộc Thiên Hồ đang trong kỳ con non không được vui nữa, trực tiếp tung đòn sát thủ, cho hồ ly nhỏ một miếng mộc thanh linh khí nhỏ, thành công khiến đối phương hoạt bát trở lại.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn cơm trưa.
Sau khi ăn trưa xong, Văn Tinh Diệu gọi Bạch Lê đang định về phòng chơi game lại, kể lại chuyện Đường Nghênh tới tìm mình trước khi logout ban nãy.
"Đường Nghênh nói công tác kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu Đế quốc đối với các tựa game mới năm nay đã hoàn thành rồi, khoảng ngày kia là có thể công bố kết quả trên mạng vũ trụ, bên anh ta cũng hết bận, nên tính mai hoặc ngày kia gì đó sẽ tới chỗ chúng ta."
Văn Tinh Diệu vẫn nhớ, lúc Đường Nghênh nói chuyện này, trong lòng hắn cảm thấy như thế nào, trái tim hắn điên cuồng nảy lên, khiến hắn mơ mơ hồ hồ nhận ra, bản thân hình như có chỗ nào đó không đúng?
Nếu như bình thường, hắn hẳn nên thương lượng thời gian cụ thể Đường Nghênh sẽ qua đây, để đối phương đúng ngày đúng giờ có mặt là được.
Chứ không phải như bây giờ, lại nói với Đường Nghênh mình cần báo trước một tiếng với Bạch Lê về chuyện này đã, chờ Bạch Lê chắc chắn rồi, sẽ nhắn lại cho Đường Nghênh sau.
Sau đó...!Vội vàng cuống quít logout.
Mãi đến tận lúc ăn cơm trưa xong, hai người chuẩn bị quay về phòng tiếp tục chơi game, chẳng còn cách nào, hắn mới cho chuyện này cho Bạch Lê.
Cách làm này khiến hắn trông có vẻ không muốn rời đi.
Văn Tinh Diệu mơ hồ nhận ra, đối với Bạch Lê, người nhặt kỳ con non của mình về nhà, còn cẩn thận chăm sóc, cho hắn nhiều ưu đãi ở trong trò chơi, bản thân hắn đã sinh ra một loại tình cảm khác với cậu.
Là kiểu tình anh em cảm động trời xanh, hay là kiểu tình cảm càng thêm ái muội hơn, hắn nhất thời cũng không có cách nào xác định được.
Hoặc là nói, hắn không dám tùy tiện suy đoán, chỉ sợ loại phán đoán vô căn cứ này của mình sẽ khiến mọi chuyện lao như điên về phía mất khống chế, vậy thì gay to.
Tuy tạm thời đè xuống phát hiện ngoài ý muốn này, nhưng dầu gì Văn Tinh Diệu vẫn có chút mong đợi với câu trả lời của Bạch Lê.
Mà Bạch Lê thì sao, phản ứng lớn nhất của cậu...!Chính là không có phản ứng gì cả.
"Đường Nghênh cuối cùng cũng qua à?" Bạch Lê nghe thế thì nở nụ cười, trên mặt lô ra chút vui vẻ mừng rỡ, "Anh ấy có nói cụ thể là ngày nào sẽ tới không? Ngày mai chúng ta hẹn nhau vào game cùng ấp nở trứng thú cưng rồi, không thì dứt khoát chọn ngày kia đi?"
Văn Tinh Diệu: "?"
Cảm giác không nỡ với muốn giữ người ở lại trong tưởng tượng của hắn đâu? Sao không có một tí biểu hiện nào vậy!?
Nụ cười trên mặt Bạch Lê là thế nào, sao trông cứ có cảm giác không thể chờ được nữa, muốn tống tiễn hắn đi ngay và luôn nhỉ? Nói thế thì có hơi quá lời, nhưng đối với việc Đường Nghênh sắp đến, biểu hiện của Bạch Lê đúng là trông rất hoan nghênh.
Thái độ của Bạch Lê khiến trong lòng Văn Tinh Diệu vừa chua xót vừa buồn bã, nhưng lại không biết nên xử lý loại cảm xúc này thế nào.
Nó giống như nước lũ ầm ầm trút xuống, lại không tìm được lối thoát, chỉ có thể ở sâu trong lòng va chạm lung tung, khiến hắn không tài nào bình tĩnh lại mà nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể đồng ý với lời Bạch Lê nói.
"Ừ...!Ngay kia à? Chắc là được thôi, chờ online tôi sẽ đi nói với anh ta, hẹn thời gian cụ thể luôn." Văn Tinh Diệu khô khốc nói.
"Ừ ừ, anh đi nói đi, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị một ít thứ tốt, coi như để đón tiếp Đường Nghênh.
Nhưng mà...!Chắc khi đó lại phải làm phiền đến anh rồi, tôi chỉ có thể làm trợ thủ cho anh thôi." Bạch Lê ngượng ngùng nói.
Ở trong hiện thực, một người một sư tử một hồ ly cũng coi như đã thưởng thức hộp cơm "Văn Tinh Diệu" một quãng thời gian rồi, sau khi quen thuộc hơn với các loại nguyên liệu cùng đồ dùng làm bếp, tay nghề nấu ăn của Văn Tinh Diệu càng ngày càng lên hương, hương vị món ăn thành phẩm cũng theo nó được nâng lên vài bậc.
Bạch Lê không chỉ một lần khen ngợi Văn Tinh Diệu ngay trước mặt, nói hắn quả nhiên có tiềm năng trở thành bếp trưởng, Văn Tinh Diệu nghe trong tai, sướng trong lòng.
Hoàn toàn quên luôn trên người mình còn đeo một cái danh hiệu "Thượng tướng Đế quốc" lẫy lừng hơn gấp bội.
Lúc này, nghe Bạch Lê nói như vậy, cảm xúc mất mát ban đầu trong lòng Văn Tinh Diệu lập tức biến mất.
Điều này có nghĩa là gì?! Nghĩa là thật ra Bạch Lê đối xử với hắn giống như người nhà, nếu không sao cậu lại có suy nghĩ, cùng hắn tiếp đãi khách từ xa tới chơi nhà được chứ?
(Khách xa ⸱ Đường Nghênh: Xí!)
"Không vấn đề gì, không phiền phức, tôi rất sẵn lòng, chỉ là lúc đó cần cậu giúp một tay, để tôi có thể ở hình người lâu hơn chút." Văn Tinh Diệu hớn hở nói.
Yêu cầu như vậy, có lý nào Bạch Lê lại không đồng ý.
Bây giờ trong game đã có gần 1 triệu người chơi, tín ngưỡng sinh ra mỗi ngày đã đạt tới một con số khủng khiếp.
Mỗi sáng sớm khi cậu mở mắt ra, đều sẽ cảm thấy thần lực trong người tăng thêm mấy phần, không chỉ mộc thanh linh khí tuần hoàn quanh cơ thể tinh khiết thêm, mà những người chơi cũ trong game cũng từng lên diễn đàn khoe khoang với dân mạng, nói sau khi trò chơi nâng cấp, không khí bên trong hình như càng mát mẻ trong lành hơn kìa.
Có thể nói, lấy số lượng mộc thanh linh khí Bạch Lê đang có bây giờ, đừng nói là cung dưỡng Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng, có nhiều thêm mười mấy, hai mười người cậu cũng đáp ứng đủ.
Dù sao mỗi ngày không thể cho cùng lúc quá nhiều, dùng hết phần của ngày hôm nay, hôm sau nó lại đầy trở lại thôi.
Đây còn là trong tình huống cậu thường xuyên dùng mộc thanh linh khí để chăm sóc cho rau cỏ ngoài sân đấy.
Hồ ly nho nhỏ ngồi xổm ở đối diện hai người, vừa gà gật tiêu hóa "Món ngon" mới ăn, vừa lắng tai nghe hai người nói chuyện.
So với lúc mới tới, hồ ly nhỏ đã khá hơn nhiều, có thể nghe hiểu được tiếng người, cùng có thể phản ứng lại với những nội dung đơn giản.
Nhưng bây giờ...!Rõ ràng chuyện hai người nói nó đều có thể nghe hiểu, song lại có cảm giác như bị cho ra rìa, nói thế nào nhỉ?...!Cô quạnh và lạnh lẽo.
*
Lần thứ hai vào game, Văn Tinh Diệu mừng thầm trong bụng, mở giao diện bạn tốt nhắn tin cho Đường Nghênh, để ngày kia, cũng chính là ngày mùng 4 tháng 3, anh ta tới đây, còn gửi địa chỉ của Bạch Lê qua, để đến hôm đó Đường Nghênh tự mình tìm nhà.
Đường Nghênh không đọc được cảm xúc phức tạp trong nội tâm Văn Tinh Diệu qua mấy dòng chữ ngắn gọn xúc tích này, sau khi bày tỏ là mình đã nhận được xong thì lập tức có mắt "Xin cáo lui".
Văn Tinh Diệu xử lý số hoa màu đã đến kỳ thu hoạch trong sân, nghĩ mình cũng nên trả lễ cho Bạch Lê, vì thế gieo xuống hạt giống dưa lưới Tân Cương - level 20 mở khóa, tính chờ chúng chín thì sẽ mang một ít sang cho Bạch Lê.
Sân nhà hắn đã dùng thẻ mở rộng trong khu mua sắm để mở rộng thêm mấy lần, số đất ruộng ban đầu không thay đổi, vẫn là 100 khối, nhưng phần đất được mở rộng thêm đã bị hắn lấp đầy như cũ.
Level năm có thể nuôi gà con, level mười có thể nuôi vịt con, level mười lăm có thể nuôi ngỗng con, chúng nó đều đang ở trong chuồng mà chính tay Văn Tinh Diệu làm cho, "Cục cục cạc cạc" kêu loạn, tuy có vẻ ồn ào, nhưng chỉ cần không đến gần chuồng của bọn nó, thì sẽ không nghe thấy tiếng.
Bạch Lê thiết kế cái này là để tránh hàng xóm láng giềng xung quanh bị làm phiền bởi tiếng ồn của gia súc gia cầm.
Văn Tinh Diệu dọn ra một mảnh đất trống ở bên cạnh chuồng của ba loại gia cầm này, vào khu mua sắm game bỏ 500 tinh tệ mua một cái chuồng heo.
[Chuồng heo tự động chống bỏ trốn: Kiên cố, chịu được va đập, tự động lắp đặt, chất lượng đáng tin cậy, có thể nuôi cùng lúc mười chú heo con, tự động cho ăn, tự động làm sạch, tự động an ủi vỗ về đàn heo, để chúng nó vui vẻ béo mập ~]
Nhìn phần giới thiệu của vật phẩm này, Văn Tinh Diệu suýt nữa đã không nhịn được bật cười, tưởng tượng cảnh Bạch Lê khổ não vò đầu bứt tai nghĩ lời giới thiệu cho những món vật phẩm này, trong lòng lại có chút tự giận bản thân.
Sao hắn có thể thấy cậu buồn cười được chứ, đây là lời quảng cáo mà Bạch Lê tốn bao công sức để nghĩ ra, nhất định là sản phẩm tốt, xứng đáng với tên gọi của nó!
Hắn lấy chuồng lợn từ trong ba lô ra, lập tức sử dụng.
Chuồng lợn kết cấu vững chắc, dùng gạch và xi măng để xây, bên trong lại dùng gỗ ngăn thành hai "Gian phòng" và hành lang, trong chớp mắt xuất hiện trong mắt Văn Tinh Diệu.
Nhìn từ bên ngoài thì tuy trông không được lộng lẫy lắm, nhưng nó đúng là mang lại cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối, e rằng heo rừng của [Vảy Xám] có tới đây thì cũng không thể bỏ trốn được, càng đừng nói đến việc ủi sập nhà của người chơi.
500 tinh tệ này bỏ ra rất đáng.
Văn Tinh Diệu rất hài lòng với sự lựa chọn này của mình.
Tuy nói người chơi có thể tự xây chuồng heo, nhưng là hiệu quả xây xong...!Còn phải tùy người.
Bây giờ chuồng heo thì đã có rồi, chỉ thiếu thành viên bên trong nữa thôi.
Văn Tinh Diệu quyết định đi tới tiệm tạp hóa trước cửa nhà trưởng thôn, mua mười con heo con về, sắp xếp luôn cả vấn đề ăn uống của bọn nó nữa, tóm lại có thể một lần xử lý hết toàn bộ.
Lúc Văn Tinh Diệu đến tiệm tạp hóa của trưởng thôn, có vài người chơi đang ngồi xổm cách đó không xa ăn bánh mè, cắn một cái là một miếng lớn, giòn tan, vừa thơm vừa ngọt.
Lúc chạy tới chào hỏi với Văn Tinh Diệu, hai bên má người nọ còn dính mấy hạt mè: "Anh đại [Yêu Tinh], anh cũng tới mua đồ hả, tôi nói với anh này, hai hôm nay Lê Lê bỏ thêm không ít đồ ăn vặt vào quầy hàng đấy, tôi thích nhất là bánh mè, anh nhất định phải mua về ăn thử, kẹo nuga cũng không tồi, thỉnh thoảng ăn một miếng là ngọt vào tận tim luôn ~"
"Ừ, được, một lát nữa tôi sẽ mua thử xem." Văn Tinh Diệu thuận miệng đáp lời, còn chỉ chỉ vào má người chơi kia, nhắc, "Khóe miệng cậu dính hạt mè kìa, nhớ lau đi.
Nhưng mà hôm nay tôi tới đây không phải để mua đồ ăn, tôi lên level 20 rồi, đang chuẩn bị mua mấy con heo con về nuôi."
"Heo con?!" Người chơi nọ nghe Văn Tinh Diệu nhắc, đang đưa tay lau mép, nghe đến hai từ này, suýt chút nữa đã quên luôn mình đang làm gì, trong nháy mắt biến thành cục cưng tò mò, "Heo con như nào, tôi còn chưa được thấy heo con lần nào nữa, anh đại, tôi có thể đi theo anh để xem không?"
Những người chơi khác nghe được câu này, cũng ném ánh mắt đầy khát vọng qua: Ngóng ngóng.jpg
Văn Tinh Diệu: "?"
Mấy người chơi này bị làm sao đấy, chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng đã thấy heo (Rừng) chạy, sao tự nhiên lại có hứng thú với heo con chứ?
__________________.