Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


"...!Chuyện là như vậy đấy." Bỏ ra tầm nửa tiếng đồng hồ, đầu tiên là Hồ Nhất trình bày, sau đó đến Hồ Nhị bổ sung, cuối cùng cũng giải thích rõ được tình huống hiện tại của Chúc Mặc Lăng cho chính anh ta.
Nghe xong lời giải thích của hai trợ lý, Chúc Mặc Lăng im lặng hồi lâu, phải mất một lúc, anh ta mới tiếp thu được việc bản thân mình đang nằm trong kỳ con non, chẳng biết cái gì.
Mà cũng không phải Hồ Nhất, Hồ Nhị đưa anh ta vào trong loại thiết bị trị liệu đặc biệt nào để đăng nhập game chữa bệnh.
Càng khiến Chúc Mặc Lăng không tưởng tượng nổi chính là, bản thân lại được cậu thanh niên mình gặp được trong lúc mất lý trí hóa thành hình thú nhặt về nhà, cẩn thận chăm sóc, đối phương lại còn có năng lực thần kỳ, có thể giúp anh ta khôi phục lại.

Chỉ có điều, quá trình khôi phục cần một thời gian rất dài, anh ta mới có thể cái gì cũng không biết ở trong game chơi đùa.
Lúc trước chỉ nhìn thoáng qua một chút, Chúc Mặc Lăng đã không nhớ rõ Bạch Lê trông như thế nào nữa, chỉ biết cảm giác người kia mang đến cho mình không tồi, vì thế đấu tranh tư tưởng hồi lâu, anh ta cũng đành tiếp nhận sự thực này.
"Cậu ấy hỗ trợ chăm sóc tôi, hai người có trả công cho cậu ấy tương xứng không?" Chúc Mặc Lăng rất nhanh đã lấy lại lý trí của một tộc trưởng, mở miệng là nhắc ngay đến vẫn đề báo đáp trả công.
Hồ Nhất, Hồ Nhị đồng loạt lắc đầu: "Không có, bọn tôi nói thế nào cậu Bạch cũng không chịu đồng ý, thượng tướng Văn Tinh Diệu bên cạnh cũng vậy, nói đều là người quen với nhau, không cần nói cái gì mà trả công với đáo đáp."
Hồ Nhị còn bổ sung thêm một câu phía sau: "Không chỉ không cần thù lao, mà thức ăn ở nhà cậu Bạch hình như cũng không tồi, hôm qua bọn tôi tới nhà cậu ấy thăm ngài, hình thể kỳ con non hình như cũng mập lên không ít..."
Đối với thức ăn ở nhà Bạch Lê, Hồ Nhất và Hồ Nhị ít nhiều gì cũng có chút thèm.

Ban nãy lúc nhắn tin cho Bạch Lê, Bạch Lê có mời hai người họ trưa qua nhà ăn cơm, nói là muốn cảm ơn họ vì hôm qua đã giúp, hai người nhịn không được mê hoặc, đồng ý.
Nghe Hồ Nhị tả, mặt Chúc Mặc Lăng sầm xuống, tức giận lườm y một cái.

Cái từ mập này, từ xưa đến giờ đều chưa từng xuất hiện trên người anh ta!
Nghe nói bên cạnh thanh niên tên Bạch Lê kia còn một người nữa là thượng tướng Đế quốc, Chức Mặc Lăng đúng là có chút kinh ngạc, không nghĩ ra hai người này thì có liên hệ gì với nhau.

Sau đó nghe Hồ Nhất nói, Văn Tinh Diệu cũng là nhờ Bạch Lê trợ giúp mới có thể khôi phục lại hình người, lúc này anh ta mới hiểu, cũng rất nhanh bình thường lại, không đắn đo về vấn đề báo đáp nữa.
Nhưng còn một chuyện nữa, anh ta vẫn tương đối để tâm.
"Khụ khụ, hai người tới nhà Bạch Lê thăm tôi, ngoài từ việc...!Hình thể của tôi biến hóa ra thì còn phát hiện cái gì khác không? Ví dụ như, kỳ con non của tôi ở chung với Bạch Lê và Văn Tinh Diệu như thế nào?"
Thật ra Chúc Mặc Lăng cũng hiểu tính tình của mình, ở trước mặt người lạ, anh ta có khi còn cao ngạo lạnh lùng, thận trọng hơn cả Văn Tinh Diệu (Văn Tinh Diệu: Mắc mớ gì đến tôi?), với một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt còn đạt tới trình độ bới lông tìm vết.

Đồng thời, anh ta cũng có yêu cầu rất cao đối với chất lượng sinh hoạt, một khi không đạt đến yêu cầu mà mình muốn, hoặc anh ta sẽ nổi nóng, hoặc sẽ tỏ ra lạnh lùng với những người xung quanh.
Anh ta từ xưa đến giờ luôn là một người tương đối tùy hứng, ích kỷ, chút ôn hòa không còn lại mấy đều dành cho người nhà của mình, nhất là em trai.

Nghĩ đến em trai đến giờ vẫn không biết tung tích, hai mắt Chúc Mặc Lăng lại ảm đạm.
Nói tiếp chuyện vừa nãy, sau khi trưởng thành, Chúc Mặc Lăng có thể khống chế tình tình của mình, nhưng khi còn nhỏ, theo như lời mẹ anh ta kể, anh ta quả thực là nhóc hồ ly khó hầu hạ nhất mà bà gặp được trong đời.
Chúc Mặc Lăng có chút lo lắng, kỳ con non của mình sẽ là kiểu tính tính dễ bị người ta ghét kia, hoặc là hoàn toàn không muốn người khác đụng chạm, nói không chừng còn vươn móng vuốt tấn công người nào dám lại gần mình.
Nếu như vậy, thì phiền Bạch Lê quá, anh ta phải nói Hồ Nhất, Hồ Nhị mang mình về chăm sóc.
Hồ Nhất và Hồ Nhị không phát hiện nỗi lo lắng trong lòng tộc trưởng nhà mình, nghe vậy cười ha ha đáp: "Tộc trưởng, ngài yên tâm đi, ngài với cậu Bạch ở chung tốt lắm, lúc chúng tôi đi, kỳ con non của ngài còn đang nằm ườn trong lòng người ta làm nũng kìa.

Còn thượng tướng Văn, ngài cũng biết mà, anh ta thoạt nhìn không phải là người kiên nhẫn, nhưng ở chung với ngài cũng khá hòa thuận, bọn tôi nhìn rồi, có cậu Bạch che chở, chắc chắn ngài sẽ không phải chịu thiệt đâu."
Chúc Mặc Lăng: "?"
Nằm trong lòng? Làm nũng? Lại còn được che chở?
Từ ngữ như vậy, rõ ràng không nên xuất hiện trên người anh ta.

Tình huống bây giờ là thế nào đây, tin sau nối tin trước, thực sự khiến anh ta choáng váng, sợ ngây người!
Chúc Mặc Lăng thực sự không thể tin được, kỳ con non trong lời Hồ Nhất và Hồ Nhị lại là cùng một người (Hồ ly) với mình.

Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể, anh ta không tin!
Nhưng sự thực bày ra ngay trước mắt, không phải là do anh ta có muốn tin hay không.

Hồ ly nhỏ trong lòng Chúc Mặc Lăng khóc ròng, chia buồn với hình tượng đã ra đi của mình.
Trước tiên, gạt nỗi buồn trong thực tế ra một bên đã, vẫn nên nói một chút chuyện trong game để phân tán sự chú ý thì hơn.
Sau đó, Chúc Mặc Lăng hỏi thêm mấy chuyện, biết Hồ Nhất, Hồ Nhị đăng nhập vào game lúc rạng sáng nay, còn anh ta không có mặt trong trò chơi, có lẽ là vì Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lựa chọn đi ngủ.
"Ầy, sớm biết tộc trưởng cũng ở trong thôn này, bọn tôi đã chọn chỗ nào cách nhà ngài gần một chút rồi, giờ thì hay rồi, người đầu đông, người đầu tây, bọn tôi muốn qua tìm ngài còn phải đi một đoạn đường rõ xa đây." Hồ Nhất tiếc nuối nói.
Chúc Mặc Lăng thì lại thấy không bận gì, dù sao vẫn còn tốt hơn là ba người bị phân đến ba thôn xóm khác nhau.
Nhìn hai trợ lý đang nóng lòng muốn thử, đối với trò chơi tràn đầy tò mò muốn khám phá, Chúc Mặc Lăng đột nhiên nhớ đến khó khăn cực lớn trước mắt, trực tiếp hỏi hai người họ đã học kỹ năng sinh hoạt nào.
Hồ Nhất: "Tôi học nấu ăn, và thu thập."
Hồ Nhị: "Tôi học đào mỏ với nghề mộc."
Cái Chúc Mặc Lăng học là câu cá và đào mỏ, ba người ngược lại học được đủ bộ kỹ năng sinh hoạt.
"Hai người nhận nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" chưa? Thôn này chọn kiểu nhà thứ tư, là loại khó nhất đấy, số nguyên vật liệu cần thu thập vô cùng lớn, hai người tới thôn này thực sự rất tốt, tôi muốn giành được quyền đặt tên cho thôn, sau này vật liệu hai người thu thập được, giao cho tôi 7 phần đi." Chúc Mặc Lăng nói thẳng mục tiêu của mình, sau đó sắp xếp an bài luôn.
Hồ Nhất và Hồ Nhị không những không cảm thấy quyết định này của Chúc Mặc Lăng là cô cùng không công bằng với bọn họ, trái lại còn hỏi liệu 7 phần có ít quá không, nếu không thì lấy luôn 9 phần đi, bọn họ chỉ cần nộp một ít lên cho trưởng thôn, lấy "Quà tham gia" là được rồi.
Chúc Mặc Lăng nghĩ thế cũng đúng, làm vậy sẽ đảm bảo hơn một chút, bèn vui vẻ đồng ý với đề nghị của hai người, bắt đầu nghĩ xem đến lúc đó nên lấy tên gì cho thôn.
Nếu không dứt khoát đặt tên là "Thôn Thiên Hồ" đi?
Nếu lúc này mà Bạch Lê có mặt ở đây, nghe được nội dung thảo luận của ba người, chắc sẽ không kìm được hô "666*" luôn quá, quả nhiên là hồ ly lắm mưu nhiều kế, trong một game nông trại bình thường mà cũng có thể xây dựng lên một "Gia tộc", tuy gia tộc này chỉ có ba thành viên.
*Tôi chẳng nhớ mình đã chú thích chưa, nhưng 666 là trâu bò nhé.
Mà tục ngữ nói cấm có sai bao giờ, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bình thường người chơi đều tự thân vận động, Chúc Mặc lăng lại có đến ba phần tài nguyên một lúc, không thể nghi ngờ gì chính là người dẫn đầu nhiệm vụ.

Chỉ cần ba người họ cùng nhau nỗ lực, khả năng rất lớn là quyền đặt tên cho thôn sẽ rơi vào trong túi họ.
Biết được tình huống hiện tại của mình, lại thêm bạn tốt trong game với Hồ Nhất, Hồ Nhị xong, Chúc Mặc Lăng lập tức xua hai người đi về trồng trọt, thu thập vật liệu, trước khi đi còn không quên bảo họ chuyển lời của mình cho Bạch Lê, nói anh ta muốn dành nhiều thời gian trong game hơn.
Anh ta cũng phải nỗ lực vì quyền đặt tên cho thôn chứ.
Sau khi hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị đi rồi, Chúc Mặc Lăng cũng không vội vàng thu hoạch hoa màu trong sân, mà trước tiên tạm logout, chuyển một khoản tiền từ tài khoản của mình sang cho Hồ Nhất và Hồ Nhị, ghi chú lại, nói số tiền này là để bọn họ chi tiêu trong trò chơi, dùng hết thì nói với anh ta, xong xuôi mới lại login trở lại, nhắc hai người kia nhớ kiểm tra tài khoản của mình, trong lòng với không bận tâm gì nữa, bắt tay vào công việc cầy cấy.
Lần này, biết rõ hơn về tình cảnh của bản thân rồi, Chúc Mặc Lăng trồng trọt càng thêm hăng say.

Cho dù anh ta không nhìn thấy tình huống cụ thể ngoài hiện thực, như có hai người trợ lý ở đây, với anh ta mà nói, không thể nghi ngờ gì là thuận tiện hơn không ít, ít nhất cũng có thể giúp anh ta chuyển lời với bên ngoài.
Ở bên kia, Hồ Nhất và Hồ Nhị nhận được tin nhắn của Chúc Mặc Lăng, rất ngoan ngoãn out ra xem thử, xem xong rất nhanh đã vuốt ngực, login lần nữa, má ơi, đơn vị, chục, trăm, ngàn...!Tộc trưởng thế mà chuyển cho bọn họ, mỗi người những 500 nghìn tinh tệ, để bọn họ tự do tiêu xài trong game, thực sự quá hào phóng!
Hai người cũng không xoắn xuýt do dự lâu, lập tức vung tiền như điên, mua mấy món vật phẩm mà bản thân đã ngắm nghía rất lâu, nhất là hộp trang phục bất ngờ giá 100 tinh tệ một cái, họ một phát mua luôn 100 cái, mở cho sướng.
Còn việc có mở ra được món quần áo nào đẹp hay không thì tạm thời không nói đến, tóm lại là đi trải nghiệm cảm giác mua sắm của nhà giàu thôi ~
*
Ở thôn Nấm.
Đường Nghênh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn say, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, còn hơi đau đau, uống mấy ngụm trà mới miễn cưỡng đè được cảm giác khó chịu xuống.

Lại nhìn cái chén cùng vò rượu đã niêm phong kín để trên bàn, trong lòng không khỏi âu sầu, cảm thấy thứ tên là "Rượu" này đúng là một món đồ khủng bố mà, anh ta có uống bao nhiêu đâu chứ, thế mà lăn ra ngủ hết cả một một buổi tối!
Nhưng mà...!Hương vị trái lại không tệ, lần sau có thèm thì dùng chén nhỏ hơn để uống đi, không thể say bét nhè chè bưởi như tối qua nữa.
Ngồi một chút cho tỉnh rượu, Đường Nghênh mới nhớ đến chuyện hôm qua mình hỏi trong nhóm chat, vội mở ra xem, thấy con số hiện thị tin nhắn chưa đọc lên đến 999+, anh ta mới lội lên phía trên xem mấy người trong nhóm nói gì.
Chậc, không cần biết những người khác lấy được gì trong gói quà, của anh ta tất định là tốt nhất, đỉnh nhất! Đường Nghênh tự tin thầm nghĩ.
*
Hôm nay [Nước tương của bạn] cũng dậy rất sớm, sau khi kết thúc bài tập buổi sáng cùng các đồng đội xong, cô lập tức lên game, ở gần nhà trưởng thôn tim kiếm bóng dáng của Hoa nữ.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là điểm thiện cảm của cô có thể lên đến mức "Quý mến" rồi, [Nước tương của bạn] ngẫm nghĩ cả tối, ngay cả nằm mơ cũng mở thấy Hoa nữ tặng cho mình một phần quà thật lớn.
Lần này nhiệm vụ cô nhận được ở chỗ Hoa nữ chính là bện vòng hoa, cần làm năm cái để nộp lên cho đối phương, như vậy mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bên vòng hoa này với người khác mà nói có thể có chút khó khăn, nhưng đối với [Nước tương của bạn] lại rất dễ dàng.

Tháng trước, cô đã cùng [Bé Điệp] và mấy người khác nghiên cứu qua cách làm vòng hoa rồi, lúc đó chỉ cảm thấy chơi rất vui thôi, không ngờ lúc này nó lại phát huy công dụng.
Hoa tươi dùng để làm vòng hoa trong sân nhà cô cũng có sẵn, [Nước tương của bạn] chỉ tốn không đến nửa tiếng đồng hồ đã bện xong năm vòng hoa với hình dạng khác nhau rồi.
Cầm vòng hoa, [Nước tương của bạn] hớn hở chạy đi tìm Hoa nữ để giao nhiệm vụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui