Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

01/02/2022

Edit: Nhật Nhật

Quà chúc mừng năm mới nha. Happy new year! ! ! ...

...

Chương 31

"Anh Bạch Lê, em về trước đây, mai... Ngày mai em lại sang tìm anh!" Tống Hân Nhiên cố nhịn cười, chào tạm biệt Bạch Lê, trong lòng ghi nhớ các loại công cụ cần thiết để trồng rau mà Bạch Lê nói với mình, tính về nhà xong sẽ lên TaoTao mua đủ bộ.

Mặc dù tại cậu ta nói muốn học trồng rau, nên mới làm Chí Tôn kích động, thiêu chết cây con, nhưng Tống Hân Nhiên thực sự thấy hiếu kỳ, cậu ta muốn theo Bạch Lê học làm nông, coi xem có thể ở trong hiện thực trồng cây không.

Anh Bạch Lê nói, mấy cây con anh ấy đang trồng là rau bắp cải, chờ chúng nó lớn lên thì có thể dùng để làm ra rất nhiều món ngon! Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Tống Hân Nhiên đã tràn đầy động lực, có lẽ đến một ngày nào đó, cậu ta có thể ăn được những món làm bằng chính rau dưa mà mình trồng ra.

"Được, vậy cậu về nhà trước đi, nếu gặp vấn đề gì thì có thể lên mạng tìm anh, không thì trực tiếp qua đây cũng được." Bạch Lê nói.

Hai người đã trao đổi phương thức liên lạc trên mạng rồi.

"Dạ vâng, anh Bạch Lê, hẹn gặp lại!" Tống Hân Nhiên vừa đi ra ngoài, vừa vẫy tay chào, sau đó lại đột ngột ló đầu nhìn lại, làm một động tác cổ vũ, "Anh Bạch Lê cố gắng làm game thật tốt nhé, tháng sau em sẽ cố gắng cướp được tiêu chuẩn đăng nhập!"

Nói xong thì vội vàng chạy mất hút.

Bạch Lê bật cười, thằng nhóc này, sao lại dễ thẹn thùng vậy chứ? Chạy cũng nhanh, cậu còn chưa kịp nói mình có thể giữ tiêu chuẩn đăng nhập lại, không cần nhóc ta phải cướp nữa.

Nhưng mà chuyện này chờ tháng sau rồi nói cũng được, không muộn.

Buổi sáng đã bị trì hoãn kha khá thời gian rồi, Bạch Lê thu dọn lại nhà bếp một lượt, rồi vội vàng vào trò chơi.

Đêm qua cậu thêm vào kha khá thứ, lại tối ưu hóa thiết lập game nhưng vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy hiệu quả đâu.

Bạch Lê ôm tâm trạng chờ xem trò vui, mở cửa nhà tranh. Mở cửa xong, lại phát hiện hình như mình chính là náo nhiệt cho người chơi khác xem.

À... Nói thế cũng không đúng lắm, mọi người không phải đang nhìn về phía nhà cậu, mà là bên cạnh cơ.

Nghi hoặc mấy giây, Bạch Lê cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, sau đó... Cậu cảm thấy hai mắt mình cay xè

Nhà của [Yêu Tinh], sao lại biến thành thế này?

Vẫn là hàng rào cùng nhà tranh nhỏ bọn họ cùng nhau làm trong ấn tượng, nhưng lúc này lại chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của chúng nó. Từ vách nhà, nóc nhà, cho đến chỗ hàng rào, đâu đâu cũng là nấm, nấm mọc sin sít nhau, cái to cái nhỏ, chuẩn một bộ "Phủ khắp núi đồi".

Ngay cả chỗ đất ruộng đã gieo trồng, đang chờ được thu hoạch kia... Ở khe hở giữa các khối đất cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của nấm.

Trong đó vị trí bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Nhờ thị lực 10/10 đỉnh cao của mình, Bạch Lê có thể thấy rõ ràng, ở đó là một vật thể vô cùng quen mắt.

Là gốc cây mà cậu đã cấy bào tử nấm lên, sao nó lại ở trong sân nhà [Yêu Tinh]?

Bạch Lê: "..." Chả trách.

Vì có hàng rào quây xung quanh, người lạ chưa có sự cho phép của chủ nhân không thể tùy ý đi vào, cho nên những người chơi khác chỉ có thể đừng bên ngoài, vừa dùng vẻ mặt thán phục nhìn "Nhà nấm" bên trong sân, vừa lớn tiếng trò chuyện.

Hàng rào không có công dụng cách âm, Bạch Lê nghe được rõ mồn một nội dung tán gẫu của bọn họ.

"Shh ⸺⸺! Anh trai [Yêu Tinh] quả không hổ là trùm sò, rõ ràng không login, thế mà mưa một trận, nấm đã bao phủ nhà anh ta rồi! Mà đây là nấm đúng không?"

"Đúng đúng, tôi cố ý lên mạng tra thử rồi, trong đám nấm này có nấm hương, nấm sò, nấm kim châm, nấm đùi gà, còn có mấy chủng loại nấm có thể ăn khác nữa. Chẹp, vận may này của anh trai [Yêu Tinh]... Thật sự là khó ai sánh bằng!"

"Hức hức hức, công thức nấu ăn của tôi có cơ hội ra sân rồi, chờ anh đại [Yêu Tinh] login, tôi nhất định phải hỏi anh ta xem có thể bán tôi ít nấm được không!" Người chơi này lúc đào rau dại sớm nay, may mắn đào ra một công thức nấu ăn liên quan đến nấm.

"Nói thật, lúc mới thấy cảnh này tôi còn giật hết cả mình, ảo tung chảo, tôi cứ tưởng là game lỗi, hay là bị dính virus rồi cơ. Không được, chuyện này quá thần kỳ, tôi phải post nó lên diễn đàn!"

"Mấy ông nói coi, anh đại [Yêu Tinh] này có phải con ruột của người thiết kế game không? Sao cứ mỗi lần có chuyện gì tốt, thì y như rằng anh ta sẽ là người được hưởng đầu tiên thế..."

Bạch · Nhà thiết kế game chính hiệu · Lê: Cái này thì không phải, cậu không có con trai lớn vậy đâu!

Lúc này, có người chơi nhận ra sự xuất hiện của Bạch Lê, bèn vẫy tay với cậu, xem như chào hỏi. Biết cậu với [Yêu Tinh] khá thân, người này đang định bắt chuyện thì lại phát hiện bên nhà [Yêu Tinh] cũng có động tĩnh.

Anh đại onl rồi!

Tất cả người chơi đều tập trung cao độ, chờ người trong nhà đi ra. Thậm chí có người còn len lén mở máy quay, chuẩn bị ghi lại phản ứng của [Yêu Tinh] sau khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này.

Bạch Lê phát hiện động tác này của những người chơi, nhưng cậu cũng không định nhắc nhở [Yêu Tinh]. Hành động trong game của người chơi đều là tự do, cậu không thể vì bản thân là người thiết kế game, [Yêu Tinh] lại là bạn mình, mà phá vỡ quy tắc này.

Thiết kế nhà nhỏ đều là kiểu mở cửa vào bên trong. Mọi người chờ ở ngoài một phút, lại thêm một phút nữa, nhưng vẫn không thấy người nào đi ra, chỉ có tiếng ván cửa kẽo kẹt, chứng minh trong nhà thực sự có người.

"Sao anh đại vẫn còn chưa ra vậy? Tôi chờ mà sốt hết cả ruột đây này!"

"Đúng thế, tôi đã chuẩn bị sẵn tiền đây rồi, chỉ chờ anh đại mở miệng đồng ý bán nấm nữa thôi."

"Khà khà, người anh em, thương lượng chút đi, mua được nấm thì co tôi ăn ké với nhá?"

"Cái này... Còn phải xem xét đã."

Bạch Lê cũng yên lặng chờ [Yêu Tinh] đi ra, nhưng tin nhắn của đối phương gửi cho cậu lại đến trước.

[Yêu Tinh]: [Lê Bạch], cậu có onl không? Trong nhà tôi... Hình như mọc ra loại thực vật kỳ quái nào ấy, trông như cái ô, chân phía dưới rất dài, bấm thử thấy mềm mềm, hơi đàn hồi nữa. Nhưng tôi không biết nó là cái gì.

Bên dưới còn đính kèm một tấm ảnh, trông có vẻ là vừa được chụp lại.

Bạch Lê xem thử, đây không phải nấm đùi gà đấy sao. Hay lắm, hơn nửa cánh cửa cùng chỗ đất xung quanh đều phủ đầy nấm... Xem ra tốc độ nhân giống của bào tử nấm rất mạnh, thế mà lan cả vào trong nhà luôn. Nghĩ thế, Bạch Lê không khỏi có chút đồng cảm với tình cảnh của [Yêu Tinh].

Anh vào rừng nhặt cái gì không được, sao cứ nhất định phải lượm cái gốc cây đã bị tôi động tay động chân kia về cơ chứ?

Bạch Lê nhịn không được cười trộm hai tiếng, xong mới nhắn tin lại cho [Yêu Tinh], bảo đối phương không cần lo, nói tất cả chỗ đó đều là nấm. Loại thực vật này có thể ăn được, nếu không ngại phiền thì hái chúng nó xuống bỏ vào ba lô trước. Chờ dọn sạch chỗ nấm mọc chắn ngang cửa thì mở cửa ra, bên ngoài có không ít "Thanh niên trai tráng" đang sẵn lòng giúp thu dọn đây.

Đối phương rất nhanh nhắn lại một chuỗi "......", sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Thêm mấy phút trôi qua, cửa mới "Kẹt" một tiếng, cuối cùng cũng mở ra.

Yêu Tinh đội mái tóc có chút bù xù đi ra ngoài, ngay khi chân hắn vừa thò ra khỏi cửa, đã nghe thấy có tiếng hoan hô nho nhỏ vang lên.

Còn chưa kịp tự hỏi, hắn đã để ý thấy thảm trạng trong sân nhà mình. Liếc mắt một cái là thấy được đủ các loại nấm mọc san sát, may mà hắn không mắc chứng sợ lỗ [1], nếu không chắc đã bị dọa cho rụng tim.

Cảm giác trăm mối tơ vò này khiến cảm xúc nóng nảy đã lâu không gặp chậm rãi dâng lên, ngón tay Văn Tinh Diệu siết lại, thực muốn một phát tiêu diệt sạch đám nấm này. Nhưng rất nhanh, mùi hương độc nhất vô nhị của nấm đã tràn ngập xoang mũi hắn, hơi ngai ngái, nhưng không hiểu sao lại không khiến người ta thấy ghét, trái lại còn muốn ngửi nhiều thêm mấy lần.

"[Yêu Tinh]!" Bạch Lê đứng cạnh hàng rào, hô một tiếng với Văn Tinh Diệu.

Văn Tinh Diệu ngốc ngốc chớp mắt một cái, tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, sao đó kéo tên của Bạch Lê vào danh sách khách mời, để cậu có thể tự do ra vào nhà hắn mà không bị hàng rào cản lại.

Bạch Lê bên kia cũng nhận được thông báo của hệ thống, biết mình không bị hàng rào ngăn cản nữa, dưới con mắt hâm mộ của đám đông bên ngoài, cậu ung dung mở rào đi vào sân nhà [Yêu Tinh].

Mà Đường Nghênh, người vừa hay tin đã vội vàng chạy tới, đúng lúc bắt gặp cảnh này thì trong lòng như có một cây chanh, đứng cách xa cũng có thể ngửi được mùi chua nồng nàn.

Bạch Lê đi tới cạnh Văn Tinh Diệu, nhỏ giọng giải thích tình huống cho đối phương. Biết tại vì mình lượm gốc cây kia từ trong rừng về mới làm xảy ra cớ sự này, khiến nấm như cỏ dại mọc tràn lan khắp nơi, gương mặt phổ thông của Văn Tinh Diệu trong game tức khắc trở nên lúng túng, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly đầy vẻ trêu chọc của Bạch Lê nữa.

Văn Tinh Diệu đánh mắt nhìn ra ngoài, đang định hỏi đám đông kia là sao, sao lại vây quanh nhà mình, thì lại thấy Bạch Lê nhịn cười tiến lại gần, giơ tay lên cao, hình như khẽ chạm một chút lên tóc, khiến đỉnh đầu hắn ngưa ngứa, chỉ là cậu rất nhanh đã thu tay về.

"Anh xem." Bạch Lê mở lòng bàn tay ra cho Văn Tinh Diệu nhìn.

Ngón tay cậu mảnh dẻ, trắng muốt, không giống như người thường xuyên làm việc đồng áng. Trong lòng bàn tay trắng trẻo của cậu lúc này, còn có thêm một cái mũ nấm màu trắng nho nhỏ, mũm mĩm mềm mại.

"Có phải trò chơi bị lỗi không, sao trên tóc anh cũng mọc nấm thế này?" Bạch Lê nhỏ giọng lầu bầu một câu, kiến quyết không chịu nhận lỗi về phía mình, xong lại còn giải thích, "Đây là nấm mỡ, chiên lên ăn thơm lắm."

Biểu cảm bình tĩnh trên mặt Văn Tinh Diệu hoàn toàn nứt ra, vấn đề ở đây là nó là loại nấm nào sao? Vấn đề rõ ràng là trên tóc hắn mọc nấm! Rõ ràng lúc trời mưa hắn không ở trong game mà!

Chuyện này không khoa học!

Bạch Lê nhìn về Văn Tinh Diệu, trong mắt tràn đầy áy náy.

"Này, anh đại ơi, anh đại ới ời!" Bên ngoài hàng rào có người chơi không ngừng nhảy lên, "Anh tính sẽ làm gì với số nấm trong sân đấy?"

Tính toán? Tính toán cái gì? Dù sao cái nấm kia hắn cũng sẽ không mang đi chiên đâu, nó nhổ từ trên đầu hắn xuống đấy, có tình cảm!

"Đúng, đúng... Anh giai, anh có thể bán nấm cho bọn tôi không, chúng nó mọc tốt như vậy, hương vị nhất định cũng sẽ rất ngon!"

Ồ... Hóa ra không phải đang nói cục nấm mỡ kia.

Văn Tinh Diệu chần chờ một lát, sau đó gật đầu đồng ý. Cố gắng quăng sự xấu hổ vừa rồi ra sau gáy, hắn chọn ra mấy người có ý định mua nấm, thương lượng giá cả xong thì mở rào cho bọn họ đi vào.

Tùy từng chủng loại mà nấm kích có thước to nhỏ không giống nhau, tính giá cũng khác nhau. Nhưng nhiều nấm như vậy, bán hết đi cũng phải được một mớ kha khá, nói là tiền trên trời rơi xuống cũng chẳng ngoa.

"Nấm ở đây hết, mấy người muốn loại nào thì tự mình hái. Nếu đồng ý giúp tôi hái nấm, vậy tôi sẽ giảm giá một nửa cho mọi người." Văn Tinh Diệu cũng không thiếu tiền, nói như vậy chỉ đơn giản vì nấm trong sân quá nhiều, mà hắn... Lười không muốn làm từ từ.

Thời gian đó, hắn dùng để mở đất, xong trồng thêm cây mới còn hơn.

"Được, ông chủ. Chúc ông chủ phát tài!"

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý! Tôi sẽ giúp sếp hái sạch chỗ nấm này xuống!"

"Có giảm giá hay không cũng không sao, chủ yếu là tôi thích hái nấm..."

Khóe miệng Văn Tinh Diệu giật giật, yên lặng lùi sang một bên, không muốn nói chuyện với mấy người chơi ngốc nghếch này thêm nữa.

"Để tôi làm giúp một tay." Bạch Lê cũng lâu rồi chưa tự mình hái nấm, hôm nay nhìn thấy mấy người chơi này bận bịu túi bụi, cũng thấy ngứa ngáy tay chân, bèn đề nghị.

"Được, vậy cậu cũng làm cùng đi." Văn Tinh Diệu đồng ý rất dứt khoát, nghĩ một chút lại bổ sung thêm, "Cậu thích loại nấm nào thì cứ lấy, không thu tiền của cậu."

Hai người đều ăn ý không nhắc đến đề tài trước đó nữa.

Người chơi bên cạnh dựng lỗ tai hóng hớt, nghe xong câu này thì trong lòng cũng có cây chanh giống y Đường Nghênh. Đáng ghét, làm bạn của trùm sò đúng là sướng! Không biết anh đại có cần đồ trang sức chân nữa không, là cái loại trang sức mà đã từng lên chiến trường đánh trùng tộc, còn chăm chỉ nỗ lực nữa ấy...

"Ha ha, tôi biết rồi." Bạch Lê cười nói, "Vậy tôi sẽ không khách sáo với anh."

Văn Tinh Diệu cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đi thu hoạch cây trồng đã chín trong ruộng. Sau khi làm đất xong, hắn không vội gieo hạt tiếp, mà cầm cuốc lên khai khẩn thêm đất mới.

Có càng nhiều đất ruộng, sẽ mang lại cho hắn loại cảm giác thỏa mãn hoàn toàn khác.

Đường Nghênh đứng ngoài hàng rào, chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Văn Tinh Diệu liên lạc với mình. Anh ta chỉ đành từ bỏ, chủ động nhắn tin cho đối phương.

[Nằm chơi cũng thắng]: Tọc tọc tọc, tôi cũng muốn đi vào giúp mọi người hái nấm!

*Lăn lộn* Sếp mở cửa cho tôi vào với! Nếu không tôi cứ có cảm giác mình là đồ thừa ấy!

_____________________

Nấm hương hay còn gọi là nấm đông cô (danh pháp hai phần: Lentinula edodes) là một loại nấm ăn có nguồn gốc bản địa ở Đông Á. Tiếng Anh và các ngôn ngữ châu Âu gọi nó theo tên tiếng Nhật là shiitake, có nghĩa "nấm cây Cử", lấy từ tên gọi loại cây gỗ dùng để cấy nấm.

Nấm sò hay Nấm bào ngư (danh pháp hai phần: Pleurotus ostreatus) là một loài nấm ăn được thuộc họ Pleurotaceae. Nó được trồng lần đầu ở Đức để ăn trong thế chiến 1, nhưng mãi cho đến năm 1970, nấm bào ngư mới được nuôi trồng đại trà khắp thế giới, tuy nhiên việc trồng được ghi chép trong tài liệu đầu tiên là bởi Kaufert. Loài nấm này mọc trên các thân cây khô hoặc suy yếu, thành những tai nấm xen kẽ nhau như hình bậc thang. Nó liên quan đến loài nấm trồng "vua nấm sò". Nấm sò được xem là một nấm dược liệu do nó có tác dụng giảm cholesterol. Ngoài ra, cũng đang có một số đề tài nghiên cứu về khả năng chống ung thư của nấm bào ngư. Nấm sò là một trong những loại nấm hoang dã thường thấy, mặc dù nó cũng có thể được trồng trên rơm rạ và các loại vật liệu khác.

Nấm kim châm là một loài nấm màu trắng được sử dụng trong ẩm thực các nước châu Á như Nhật Bản, Trung Hoa, bán đảo Triều Tiên. Đây là giống trồng của Flammulina velutipes. Dạng cây mọc hoang có màu khác. Nấm có hình giá đậu nhưng với kích thước lớn. Mũ nấm lúc còn non có hình câu hay hình bán cầu, về sau chuyển sang dạng ô. Mũ nấm có màu vàng ở giữa có màu vàng thẫm hơn. Cuống có màu trắng hay vàng nhạt, nửa dưới có màu nâu nhạt.

Nấm đùi gà hay Nấm bào ngư Nhật, Nấm bào ngư chân dày (danh pháp hai phần: Pleurotus eryngii) là một loài nấm ăn được, có mùi thơm của quả hạnh, vị ngọt và giòn của bào ngư. Loài nấm này là loài bản địa khu vực Địa Trung Hải của châu Âu, Trung Đông, Bắc Phi nhưng hiện đang được trồng khắp châu Á. Đây là loài lớn nhất trong chi Pleurotus. Loài nấm này có quả thể khá to, đường kính trung bình từ 2–4 cm trơn bóng, màu từ xám đến trắng xám. Thịt nấm màu trắng, dày. Cuống mọc xiên, màu trắng hay gần trắng, dài từ 2–6 cm.

Nấm mỡ (Danh pháp khoa học: Agaricus bisporus) hay còn gọi tên tiếng Anh là: button mushroom là một loài nấm ăn được (có thể ăn sống). Đây là loài bản địa từ vùng đồng cỏ ở châu Âu và Bắc Mỹ. Nó có hai trạng thái màu sắc trong khi chưa trưởng thành màu trắng và nâu. Cả hai đều có những cái tên khác nhau. Nấm mỡ (Agaricus bisporus) được trồng ở hơn bảy mươi quốc gia và nó là một trong những loại nấm phổ biến rộng rãi và tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới.

[1] Hội chứng sợ lỗ (có tên khoa học là Trypophobie) là một hội chứng ám ảnh khi ta quan sát các vật có lỗ nhỏ hoặc vết thâm, được đề xuất lần đầu tiên tại một diễn đàn trực tuyến năm 2005. Nó không được chính thức công nhận là một chứng rối loạn tâm thần, nhưng có thể thuộc phạm vi rộng của ám ảnh cụ thể nếu sợ hãi có liên quan và nỗi sợ hãi quá mức và đau khổ. Những người bị hội chứng này nói rằng họ thấy nổi da gà, cảm giác ghê rợn, ám ảnh, sợ hãi, buồn nôn, chóng mặt khi nhìn thấy hình ảnh có nhiều lỗ tròn hoặc nhóm các lỗ tròn, ví dụ như tổ ong, bát sen, lỗ đục trên thân cây, các hình xăm lỗ trên cơ thể người, trái cây, bong bóng... Gepff Cole, một nhà tâm lý học tại Đại học Essex, cho biết trong một nghiên cứu, ông và các đồng nghiệp đã phát hiện ra rằng 16% người tham gia có dấu hiệu của Trypophobie.

(Thực ra nhìn tổ ong với gương sen thì tôi thấy bình thường, nhưng nhìn mấy cái ảnh ghép lên người thì tôi lại kinh kinh, nên thôi, dí lên cái hình minh họa này cho dễ cưng, không đáng sợ ha)

---o0o---

Chương 32

"Lê Bạch, giới thiệu với cậu, đây là bạn tôi, nick là [Nằm chơi cũng thắng]." Văn Tinh Diệu tỏ vẻ ghét bỏ Đường Nghênh, cho anh ta vào xong thì dẫn người tới gặp Bạch Lê, "[Nằm Thắng], đây là [Lê Bạch], là người mà trước đó tôi có kể với anh, tất cả kỹ thuật canh tác của tôi đều là học của cậu ấy."

"Ồ, hóa ra là cậu chính là [Lê Bạch] à! Rất vui được gặp cậu!" Đường Nghênh nịnh nọt bước tói, bắt tay với Bạch Lê, sau đó nói ra ý đồ tới đây của mình, "Tôi nghe nói nhà [Yêu Tinh] xảy ra chuyện lạ, cho nên vội tới đây xem, không ngờ lại là nấm. Nấm rất tốt, có thể ăn lại có thể bán lấy tiền, giá trị dinh dưỡng rất cao, lát nữa có thể cho tôi mang về một ít không, để thử xem có thể nấu đồ ăn không?"

Nửa câu sau là nói với Văn Tinh Diệu.

"Được, muốn nhiều hay ít đều được." Văn Tinh Diệu dễ tính một cách đột xuất, nhưng còn chưa chờ Đường Nghênh lộ ra nụ cười mừng rỡ, hắn đã bổ sung them một câu, "Nể tình bạn bè, tôi giảm giá 30% cho anh."

Đường Nghênh: ? ? ?

"Phụt!" Bạch Lê không nhịn được bật cười thành tiếng, chọc ghẹo một câu, "Xem ra quan hệ của hai người rất thân thiết."

Đúng vậy, có là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.

Đường Nghênh cảm thấy tủi thân chết đi được. Rõ ràng mấy năm nay anh ta bận trước bận sau, vì thượng tướng làm việc, không có công lao thì cũng có khổ lao, vậy mà giờ chỉ lấy được chiết khấu 30% của đối phương! Cũng với cái "Thỏa thích lấy, không thu tiền" của Bạch Lê, chênh lệch thực sự quá lớn, làm anh ta thiếu chút nữa đã ném lại một câu "Ông đây mặc kệ".

Văn Tinh Diệu thờ ơ nhún vai một cái, tỏ vẻ hắn bây giờ là người làm ăn chân chính.

Ba người đang trò chuyện, đột nhiên lại có người bên cạnh hỏi chen vào: "Ồ, [Nằm Thắng], cả anh [Yêu Tinh] và [Lê Bạch] nữa, hóa ra mọi người có quen nhau cả à?"

Mạc Tụng là một trong mấy người chơi được Văn Tinh Diệu đồng ý cho vào sân mua nấm, ban nãy, lúc bọn họ nói chuyện, y vẫn đang hết sức tập trung cúi đầu hái nấm, mãi đến khi thấy cổ mỏi chân tê, y mới ngẩng đầu lên, tính nghỉ ngơi một chút. Sau đó lại thấy người mình quen, chính là Đường Nghênh, cũng có quen biết với hai vị trùm sò kia thì lập tức mặt dày đi tới bắt chuyện.

Anh trai được thì em trai cũng có thể! Y cũng muốn trở thành bạn tốt với mấy anh đại trong game!

"À, đúng vậy." Đường Nghênh lên tiếng chào hỏi với bạn tốt [Mì Giòn] mới quen trên game mấy hôm trước, tiện thể giải thích, "Tôi cũng là hôm nay mới gặp được [Lê Bạch]." Ý là anh ta chỉ quen [Yêu Tinh], không thân với [Lê Bạch].

"[Lê Bạch] à..." Mạc Tụng thuận theo tầm mắt Đường Nghênh nhìn sang, người chơi kia diện mạo rất bình thường, nhưng lại có vẻ ôn hòa hiếm thấy, tuổi tác xen giữa thiếu niên và thanh niên, dang mỉm cười gật đầu với y.

Còn suy nghĩ trong đầu Mạc Tụng đã theo nụ cười này bay đến cái đêm của mấy ngày về trước.

Tối hôm đó, y vừa livestream xong, buồn bực ngán ngẩm mò lên trang web của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" xem, muốn kiếm một trò chơi nào mới mẻ chút, sau đó thì bấm trúng vào "Vùng đất điền viên". Lúc đó y nói thế nào nhỉ? Hình như là mắng một câu "Học đòi khác biệt", sau đó lên diễn đàn sỉ vả game này, nói là chỉ có người đầu óc chập cheng mới thèm chơi, ngay cả chính y cũng là vì đánh cược với người khác nên mới trong cơn tức giận đăng nhập vào game.

Nếu y nhớ không nhầm, người thiết kế game này, hình như tên là "Bạch Lê". Cùng người chơi tên [Lê Bạch] trước mắt này, trùng hợp chỉ tráo vị trí hai âm tiết. Hơn nữa người chơi tên [Lê Bạch] này, hình như rất quen thuộc với trò chơi, nghe nói không cần biết là nhiệm vụ thế nào, đối phương đều có thể thuận lợi hoàn thành, không chút sai lầm, giống như là... Giống như là hiểu rõ trăm phần trăm ý đồ của người thiết kế vậy.

Giờ nghĩ lại, có khi cậu ấy chính là người thiết kế cũng nên?

Nếu không thì biết giải thích sự trùng hợp này thế nào?

Đoán tới đó, Mạc Tụng không nhịn được, mặt đỏ tới tận mang tai, lúc trước y còn to miệng mắng người ta, cho dù đối phương không hề biết chuyện này, thì lúc đối mặt, y vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên nha.

Bạch Lê liếc mắt nhìn Mạc Tụng một cái, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình thế mà lại có sự tôn trọng cùng áy náy bên trong, làm cậu chả hiểu sao hết. Tình huống gì đây, không phải chỉ mới gặp thôi à, chi mà lại nhìn cậu như vậy?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng dù gì đây cũng là một cơ hội hiếm có, Mạc Tụng ôm thái độ chột dạ thêm bạn với Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, xong mới tiếp tục quay lại "Cương vị công tác" của mình, chăm chỉ hái nấm.

Mấy người Bạch Lê cũng không nói chuyện nữa, cậu và Đường Nghênh đi giúp hái nấm, Văn Tinh Diệu mở thêm đất xong thì gieo một lượt hạt giống ngô xuống.

Một tiếng sau, dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, tất cả chỗ nấm trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ. Văn Tinh Diệu ngoài thu về một ba lô các loại nấm ra thì còn kiếm được gần 1 nghìn tiền đồng nữa.

⸺⸺Để mua được nguyên liệu nấu ăn hiếm có, người chơi luôn sẵn lòng bỏ ra cái giá cao.

Gì? Ông nói tiền đồng tiêu hết rồi á? Không sao không sao, chúng ta có thể tiếp tục kiếm, không phải chỉ cần trồng trọt thôi sao? Lát nữa về gieo một loạt lúa mì là được!

"A, hôm nay đúng là đẹp ngày mà!

"Chuẩn, có được nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, hoàn thành ü!

"Cám ơn anh đại [Yêu Tinh] nhé, sau này có chuyện tốt gì, làm ơn nhất định phải nhớ đến bọn tôi đấy!" Mạc Tụng cùng mấy người mua được nấm khác nịnh nọt một hồi, rồi với vội vàng rời đi.

Bọn họ muốn nhanh nhanh quay về lấy nấm ra để nấu ăn, một nửa giữ lại tự ăn, một nửa thì mang ra chỗ cửa thôn bày sạp, một người vui không bằng cả nhà cũng vui, không phải à?

Đường Nghênh cũng chào tạm biệt đi về, trước khi đi còn được Văn Tinh Diệu cho một sọt nhỏ đựng đầy các loại nấm, còn không thu tiền. Điều này khiến anh ta có loại cảm giác mình chiếm hời to. Mãi đến khi về tới nhà rồi, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười "Hạnh phúc".

Còn Văn Tinh Diệu, sau khi nhận được một rổ lời khen, hắn yên lặng chụp lại một bức ảnh chỗ tiền đồng kiếm được, cùng hình ngôi nhà nấm độc lạ cách đó một giờ, vừa chơi game vừa leo lên Xingbo, đăng một bài viết mới lên nick nhỏ "Game nông trại chơi thật vui".

"Sau cơn mưa, trong game có một niềm vui bất ngờ, tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp lúc đó. Mặt khác, thông qua thực tiễn nhận được một bài học quý giá: Không nên lượm mấy món đồ kỳ quái mang về nhà... [Hình ảnh] [Hình ảnh]"

Ai mà ngờ cái khúc gỗ trông thường thường không có gì lạ, còn hơi xấu là đằng khác kia, lại có thế mang tới cho hắn niềm "kinh hãi" lớn đến vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui