Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


Rạng sáng lúc 1 giờ, tại thôn số 66.
[Chùm ngây] vác biển hiệu tự chế đã dùng một thời gian của mình, vội vã rảo buốc, đi về phía cửa đông của thôn.
Y đã livestream xem bói được một khoảng thời gian rồi, hiệu quả tốt hay xấu tạm thời không nhắc đến, nhưng đây là lần đầu tiên y ra đây bày sạp lúc 1 giờ đêm thế này.
Chờ đến nơi, y đặt bảng hiệu xuống, nhìn dòng chữ bên trên, "Một chén trà, một bao thuốc lá, ngồi một ngày ở đầu đông thôn".

Cái này hình như không hợp với việc y định làm bây giờ cho lắm.
Vì thế, [Chùm Ngây] nghĩ một chút, cất biển hiệu lại vào ba lô, lại lấy một tấm bảng gỗ khác, chưa có chữ gì ra, vừa lẩm bẩm "May mà mình có chuẩn bị thêm một tấm", vừa dùng dao khắc chữ lên trên.
Vì biển hiệu này chỉ để dùng tạm, nên y khắc không quá tỉ mỉ, rất nhanh, bảng hiệu viết mấy chữ "Vật phẩm cầu may đại hạ giá, mỗi cái chỉ có giá 5 vàng" đã được làm xong.
Chữ nào chữ nấy xoắn hết cả lại với nhau, riêng con số 5" thì được khoanh tròn trông vô cùng bắt mắt.
Dựng thẳng biển hiệu ở một bên, [Chùm Ngây] móc ra một miếng vải to, sau đó bắt đầu đặt lên trên đủ các loại đồ chơi nhỏ.
Mấy cục màu vàng rực rỡ, bên trên có gờ lên mấy cục nhỏ hình kim tự tháp, mấy túi nhỏ được khâu rối rá, đầu chỉ thừa không cắt còn thò tùm lum, vài viên đá cuội được đánh bóng, bên trên hình như còn có hoa văn gì đó nhìn không rõ, thêm mấy cái có hoa văn như mai rùa, ngay cả hình dáng cũng được làm phỏng theo mai rùa, nhưng thực tế là làm bằng gỗ...
Toàn bộ sạp hàng đều bày bán mấy món đồ hình thù kỳ quái, là kiểu đồ thủ công mà nếu bày ở chợ đêm thì không người chơi nào thèm ngó ngàng.
Lại nhìn tên của chúng nó, [Cóc vàng (Giả)], [Túi phúc (Giả)], [Ngọc bội (Giả)], [Mai rùa (Giả)]...!Cái gì phía sau cũng có thêm một chữ "Giả", điều này làm mấy người khách quen, tò mò đến chỗ [Chùm Ngây] xem không nhịn được bật cười: "Chuyện gì đây trời, thầy bói thôn mình à, sạp xem bói của ông không mở tiếp được nữa, nên định chuyển sang bán hàng giả hàng nhái hả?"
Người chơi có thể thường xuyên chạy đến tìm [Chùm Ngây] xem bói, phần lớn đều rất có hứng thú với huyền học, bọn họ không chỉ tìm [Chùm Ngây] xem bói, mà còn thường xuyên để ý, theo dõi động thái của NPC thầy bói trong thôn, một khi phát hiện đối phương xuất hiện ở đâu là sẽ lập tức chạy tới.

Vì vậy, bọn họ đều từng ghé thăm quầy hàng của thầy nói, đối với những vật phẩm mà NPC này bán cũng có chút hiểu biết nhất định.
Mà mấy món đồ nhỏ của chữ "Giả" hôm nay [Chùm Ngây] mang tới bày bán, hàng thật đều có ở chỗ thầy bói!
Mấy người chơi "Chậc chậc" đầy thán phục, trong lòng cũng thấy xót thay cho NPC thầy bói, quả là "Dạy học trò chết đói sư phụ" mà!
[Chùm Ngây] nghe mấy người này nói đến cả "Khi sư diệt tổ", thì vội xua tay điên cuồng để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, tự biện giải cho mình: "Nào có khoa trương như mấy ông nói chứ, tôi chỉ bán chút đồ vật nhỏ, cố gắng kiếm thêm chút đỉnh mà thôi! Mấy ông xem, tuy bọn nó là hàng giả do tự tay tôi gia công chế tác, nhưng vẫn có chút tác dụng mà, đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều đổi được "Gói quà bất ngờ", đây chính là lúc cần đến vận may, tùy tiện chọn hai món tôi bán mang theo, không mua thì thiệt, mua không sợ bị lừa!"
Nói xong, y cầm lên một cái [Túi phúc (Giả)] xấu hoắc, đưa cho mọi người xem, một cái túi phúc có thể tăng thêm 1 điểm vận may trong vòng một giờ, so với tăng 3 điểm trong 24 giờ của hàng thật thì không thể so bì, nhưng nói thế nào cũng là 1 điểm vận may, có ít còn hơn không có gì.
Quan trọng nhất chính là, nó rẻ! Chỉ cần 5 vàng là mua được một cái, bọn họ chơi gảm hơn nữa tháng rồi, trông giống người thiếu 5 vàng này sao?
Đúng như dự đoán, nhóm người chơi có mặt dồn dập ào tới, chỉ trong mấy phút đồng hồ đã cướp sạch mười mấy cái túi phúc [Chùm Ngây] bày bán.

Người đến sau thấy túi phúc đã bán đều thở dài thườn thượt.
Thành công kiếm được mấy chục vàng, [Chùm Ngây] không ngừng cố gắng chào hàng: "Mọi người đến cũng đến rồi, vậy thì xem qua mấy món hàng khác một chút đi, dù sao cái nào cũng có giá 5 vàng.

Mọi người đừng quên, cóc vàng chỗ thầy tôi phải tốn những 10 nghìn vàng mới mua được một con đó, mấy con giá rẻ chỗ tôi cũng không có nhiều đâu!"
Giá rẻ, thì lấy đâu ra chất lượng tốt chứ?
Nhưng thực tế, món đồ tên [Cóc vàng (giả)] đúng là có thể chiêu tài tiến bảo trong vòng năm phút.

Tuy bốn chữ "Chiêu tài tiến bảo" này không có phạm vị giới hạn cụ thể, những vẫn như cũ khiến người chơi trong lòng mong ngóng.

Dù sao cũng là "Tài" với "Bảo" đó, điềm tốt!
Vì thế lại một lượt tranh mua nữa diễn ra, cóc vàng, ngọc bội, mai rùa, chỉ loảng một cái, tất cả đều bị cướp sạch sành sanh, [Chùm Ngây] kiềm lời đầy chậu đầy bát.
Nếu không phải địa điểm bây giờ không thích hợp, [Chùm Ngây] thực sự muốn lấy hết số vàng đó từ trong ba lô ra, đếm kỹ từng đồng một.

Khà khà khà, nhiều tiền như vậy, không uổng công mấy ngày hôm nay y đi sớm về muộn, ngoài trừ hoàn thành số lượt hoạt động thì chính là đang không ngừng chế tác số bảo bối này.
Đáng tiếc là, tay nghề của y không tốt, không thì còn có thể nhân cơ hội bán giá cao hơn.
[Chùm Ngây] hoàn toàn không thấy mình là con buôn trục lợi, công dụng của những món đồ đó đều được ghi rõ rành rành trong phần giới thiệu rồi, y và người chơi tới mua đều là anh tình tôi nguyện, mua bán hợp pháp.
Đồ đã bán xong, y quyết đoạn dọn hàng, đi trở về nhà.

Trước khi đi bày sạp, y đã cố ý giữ lại một món một cái, để dành lát nữa mở 10 gói quà bất ngờ của mình thì dùng!
Chuyện phát sinh ở cửa thôn bị mấy người chơi nghe tin chạy tới lại chẳng cướp được gì được tung lên diễn đàn.

Trong lòng chua xót, phiền muộn, tên người chơi này còn không nhịn được giễu cợt đôi ba câu.
"Hừ! Chỉ là mấy tác phẩm phỏng chế chát lượng thấp mà thôi, mấy người thực sự tin nó có thể mang dến vận may à? Đừng nói vận may chưa thấy đâu, xui xẻo đã tìm đến cửa nha."
"May là tôi đi chậm, không mua mấy món đồ đó, nếu không lúc tỉnh táo lại chắc đau lòng chết mất.

Tuy 5 vàng không phải quá nhiều, nhưng cũng là do tôi trồng từng hạt, từng hạt giống kiếm ra!"
Những người chơi ở thôn khác không biết tình huống cụ thể, thật sự bị tên người chơi này làm cho hiểu lầm, nghĩ [Chùm Ngây] chế tác ra một đống đồ rác rưởi, lại còn chào bán giá cao, bèn mắng to y là một tên lừa đảo, là bọn giang hồ bịp bợm.
[Chùm Ngây] mở xong hết gói quà của mình thì nhận được tin này, vốn là thanh niên trẻ tuổi, tuy thích chơi thích náo nhiệt những y cũng chưa từng bị nhiều người chế giễu như vậy, tủi thân bẹp bẹp miêng, đang muốn cầm ảnh chụp đồ mình làm đăng lên để giải thích, thì sau khi làm mới diễn đàn lại phát hiện mọi chuyện có khả năng chuyển biến tốt.
Có người chơi cùng thôn, sau khi sử dụng đồ mua ở chỗ y thì lấy được tiêu chuẩn đăng nhập! Hơn nữa còn một phát hai người!
Trong mấy triệu gói quà chỉ có tổng cộng 90 tiêu chuẩn trò chơi, cùng một thôn, lại cùng mua hàng nhái giá vẻ ở chỗ [Chùm Ngây], đều lấy được tiêu chuẩn đăng nhập, xác suất này nhìn thôi đã biết là thấp thế nào rồi.
Lúc này, tất cả những người có mặt trong topic đều điên rồi.

Bọn họ vừa kinh ngạc với việc đồ vật thô sơ do người chơi chế tác lại có công dụng lớn như vậy, vừa ước ao vận may của hai người chơi này.

Đây là tiêu chuẩn đăng nhập đấy, dùng điểm tích lũy đi đổi phải tốn những 6.666 điểm, vậy mà bây giờ hai người này lại chỉ tốn có 1 nghìn điểm là lấy được, cùng lắm thì bù thêm mấy vàng, đây chính xác là chuyện mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.
Chỉ trong một phút, topic này đã có hàng ngàn lượt bình luận mới, không những thế con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.

Người chơi [Chùm Ngây] ban đầu bị mắng là "Đồ giang hồ bịp bợm" nay đã được mọi người thay cho một danh xưng khác – "Bàn tay vàng", người chơi cùng ở thôn 66 đang chuẩn bị mở gói quà đều nhất chí ngừng tay, muốn tìm [Chùm Ngây] mua đồ tước rồi mới quay về tiếp tục nghi thức.
[Chùm ⸱ Bàn tay vàng ⸱ Ngây]: Tôi không phải, tôi không có, mấy người đừng có đặt biệt danh bừa bãi cho tôi như vậy a a a!
Y liếc mắt nhìn số vật phẩm mình mở ra từ gói quà tặng, đang để đầy ba lô, nháy mắt cảm thấy không thơm gì cả.

Hức hức, người khác có thể dùng đồ y chế tác lấy được tiêu chuẩn game, vậy mà y dùng dến bốn cái cũng không lấy được gì, vậy nghĩ là nguyên nhân không phải do đồ y làm à?
Nhưng phán đoán này, cho dù chính miệng y nói ra, có khi bây giờ cũng không ai thèm tin.

Y, cùng đồ vật y chế tác, lúc này đã trở thành biểu tượng tượng trưng cho sự may mắn, cho dù không có công dụng, vẫn sẽ có người chạy tới mua, lấy đó làm an ủi về mặt tâm lý.
[Chùm Ngây] có linh cảm, mấy ngày tới, chắc y sẽ bị tất cả mọi người ghè đầu ra chế tác đạo cụ.

Ầy, bây giờ đang có thời gian, liệu có nên tô vẽ thêm tí màu sắc cho bảng hiệu không nhỉ? Hay là nhân cơ hội tăng giá một chút?
...!Thôi, cái sau thì bỏ đi, buôn bán là phải giữ chữ tín.
Người chơi cướp được tiêu chuẩn đăng nhập tạm thời chưa có ai lộ diện, ngược lại người may mắn mở được tiêu chuẩn trong gói quà đã có hai người chủ động đi ra.

Mấy tay đại gia, trước đó ra giá cao, muốn thu mua tiêu chuẩn đăng nhập trên diễn đàn, nghe tin thì lập tức hành động, nhanh chóng liên lạc với hai người chơi này, hỏi xem họ có muốn bán tiêu chuẩn game không.
Một người trong đó nói tiêu chuẩn này đã định để cho người trong nhà rồi, trực tiếp từ chối.

Người kia thì ngược lại, nói mình một người ăn no, cả nhà không sợ chết đói, có thể bán tiêu chuẩn này ra.
Sau đó, mấy tay đại gia lập tức mở hội đấu giá ngay tại chỗ, cuối cùng chốt giá 1 triệu tinh tệ.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đại gia kia ném lại một câu "Tôi vào game trước đã" thì mất hút luôn, không thấy tăm hơi đâu.
Mức giấ cao chót vót này lại một lần nữa khiến cư dân mạng hoảng hốt, còn có người ngơ ngác hỏi: "Rõ ràng tháng sau sẽ phân phối tiêu chuẩn mới mà, tại sao mấy tên nhà giàu này không chịu đợi thêm nửa tháng nữa chứ?"
Theo như những nhân dân vũ trụ có gia cảnh tương đối bình thường thấy, thì bỏ một triệu để bớt đi nửa tháng chờ đợi, thực sự không đáng.
Cuối cùng câu hỏi này được một đại gia nào đó vừa đấu giá thấy bại, trả lời qua loa là: "Trước mặt sống chết, tiền có đáng gì đâu? Chỉ cần có thể nhanh chóng vào game, số tiền kia bỏ ra cũng đáng.

Nhân khẩu vũ trụ nhiều như vậy, ai dám đảm bảo lúc đó mình có thể đánh bại hàng nhìn hàng vạn người khác để cướp lấy một slot chứ, mua trực tiếp vẫn đỡ tốn thời gian, công sức hơn."
Cư dân mạng từ đầu đến chân đều chua lét: Bạn là nhất, nhất bạn rồi*.
*Gốc ojbk, ngôn ngữ mạng, viết tắt của "o vài k", cách sử dụng phổ biến là "hoàn toàn ojbk", được sử dụng với ý hoàn toàn ổn, không có vấn đề gì bằng thái độ miễn cưỡng hoặc vui đùa.
Nói xong mấy lời kích thích người khác này, vị đại gia kia vẫn chưa thấy vừa lòng, lại nhắn nhủ thêm một câu.
"Đúng rồi, nếu còn có ai muốn bán tiêu chuẩn đăng nhập, hoan nghênh liên hệ với tôi, giá cả vẫn giữ nguyên như lần này, một triệu một cái, có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
Lần này, sở dĩ y từ bỏ đấu giá, thật ra là vì biết được lai lịch của đối thủ cạnh tranh vừa rồi, biết chứng đứt gãy gien của đối phương đã rất gần với giai đoạn cuối, cho nên mới quyết định nhượng bộ.
Mục đích của vị này đã đạt được rồi, lần sau chắc sẽ đến lượt y.
Chờ hôm sau, Bạch Lê tỉnh ngủ, tất cả tiêu chuẩn đăng nhập đổi bằng điểm hoặc rút được từ gói quà bất ngờ đều đã tới tay chủ nhân của mình.
Mà cậu, trong lúc mơ mơ màng màng vươn vai, tau lại không cẩn thận đập vào một cơ thể bằng xương bằng thịt khác, động tác tức thì khựng lại.

Đêm qua, tại sao cậu lại tin vào mấy lời nói nhảm nhí, gì mà muộn rồi, buồn ngủ không nhúc nhích được của Văn Tinh Diệu, sau đó ù ù cạc các đồng ý để đối phương ngủ lại phòng minh một đêm chứ?
Bây giở tỉnh ngủ, xấu hổ chết được...
Vì động tác của Bạch Lê, Văn Tinh Diệu cũng có dấu hiệu tỉnh giấc, hắn ngay lập tức nhận ra bản thân đang ở đâu, sau đó cười híp mắt chào hỏi với Bạch Lê: "Chào buổi sáng, bạn trai."
Vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng của Văn Tinh Diệu so với bình thường khàn hơn một chút, giống như sóng biển vỗ nhẹ vào bờ cát, hạt cát màu trắng mang theo bọt nước chầm chậm lăn xuống, mang theo giai điệu lười biếng lại gợi cảm đến chết người, khiến người nghe nhịn không được hé mắt, muốn nghe hắn nói thêm mấy câu.
"Ừm, chào buổi sáng." Bạch Lê cỗ gắng đè xuống nhiệt độ đang tăng cao ở vành tai, âm thầm nhích người lùi về phía sau, nói, "Nên dậy thôi, một lát nữa đi ăn sáng."
Ý cậu khi nói câu này chính là, hai người cùng đi đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó lấy đồ ăn mấy hôm trước Văn Tinh Diệu làm, đang để trong không gian của cậu ra, đối phó cho xong bữa.

Vậy mà Văn Tinh Diệu nghe xong, lại đứng gnay dậy, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, ném lại cho cậu một câu "Em cứ từ từ, tôi đi xuống nấu bữa sáng cho em trước", rồi mở cửa phòng rời đi.
Phản ứng như thế, Bạch Lê nghĩ thế nào cũng không ra.

Nhưng ngẫm kỹ lại, hình như nó đúng là kiểu Văn Tinh Diệu sẽ làm.

Bạch Lê bò dậy, ngồi ngây ra trên giường một lúc, rồi đột nhiên cười khẽ, cậu lắc đầu, không đi xoắn xuýt xem trong đầu Văn Tinh Diệu nghĩ gì nữa.
"Tinh DIệu, cậu dậy chưa? Hôm nay chúng ta ăn món gì thế?" Ở nhà Bạch Lê một thời gian, Đường Nghênh đã nghiễm nhiên trở thành một tên tham ăn.
Trong lúc ăn, anh ta thậm chí có thể mặc kệ đống cơm chó mà Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cùng nhau đút cho mình.
"Ừm." Văn Tinh Diệu đáp một tiếng có cũng được mà không có cũng được, "Hôm nay ăn zha jiang mian đi, đúng lúc hôm qua có thịt băm, chắc Bạch Lê sẽ thích ăn món này."
Đường Nghênh nào có quan tâm xem là Bạch Lê có thích hay là không đâu, anh ta chỉ biết nước miếng của mình sắp nhễu xuống sàn rồi: "Được được, mì zha jiang mian cũng được, mì zha jiang mian ăn ngon!"
Văn Tinh Diệu đang cắm đầu đi vào nhà bếp, nghe vậy thì dứng bước, có chút không không nói lên lời nhìn Đường Nghênh một cái, đồng cảm nói: "Vậy hôm nay anh ăn nhiều một chút, ngày mai chúng ta sẽ phải khởi hành về quân bộ." Sau này muốn ăn uống thả cửa như bây giờ, sợ là không có khả năng.
Năm chữ lớn "Khỏi hành về quân bộ" y như một ngọn núi lớn đập về phía Đường Nghênh, biểu cảm mừng rỡ trên mặt anh ta đông cứng lại, mơ hồ có dấu hiệu nứt toác ra.

Anh ta cuối cùng cũng nhớ tới mục đích chuyến đi lần này, tức thì vừa khóc vừa cười.
Tuy Văn Tinh Diệu chịu đi về là một chuyện tốt, nhưng sao anh ta lại cảm thấy không nỡ chứ? Hức, liệu có thể để một mình Văn Tinh Diệu đi về còn anh ta tiếp tục ở lại đây không, dù sao bên quân bộ cũng không có nhiều chuyện cần đến anh ta cho lắm.
Chỉ tiếc ý tưởng này chỉ có thẻ nghĩ thầm trong bụng mà thôi, anh ta là sĩ quan phụ tá của Văn Tinh Diệu, ở đâu lại có chuyện, Văn Tinh Diệu đi rồi, phó quan như anh ta lại vẫn ở nguyên chỗ cũ?
Vì thế, lúc ăn sáng, Bạch Lê phát hiện phản ứng của Đường Nghênh cứ quái quái, một bát mì zha jiang mian lớn ở trước mặt cứ ăn từng cọng cùng cọng, nướt sốt với thịt băm ở trong bát cũng ăn từng hạt cùng hạt y như vậy.

Ai không biết còn tưởng hôm nay là bữa ăn cuối cùng của anh ta, sau này không còn ăn được nữa.
Ở đầu kia của bàn ăn, hồ ly nhỏ Chúc Mặc Lăng, Hồ Nhất và Hồ Nhị đều được chia cho một chén mì nhỏ, bọn họ không ai nói nhiều mà đều tập trung ăn ngấu nghiến, hoàn toàn không để ý tới sự lưu luyến bịn rịn trên mặt Đường Nghênh.
Sau khi ăn xong, Bạch Lê dặn hai người Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh nhớ thu thập hành lý, đừng để quên thứ gì, bản thân thì nằm vào trong khoang trò chơi.

Rạng sáng, bọn họ đổi điểm xong thì logout đi ngủ luôn, ngay cả "Gói quà bất ngờ" cũng chưa kịp mở nữa kìa.
Bạch Lê nghĩ, chắc giờ người chơi trong game đều đã phát hiện "Món quà nhỏ" mà cậu chuẩn bị cho bọn họ rồi chứ nhỉ?
Có "Món quà nhỏ" này, hoạt động tháng ba có thể kéo dài đến tận cuối tháng đây.
Nhưng đợi đến khi login vào xem, thấy ruộng nhà mình bị trộm không còn một cái gì, đất cát trọc lốc, cậu mới biết mình đã vui mừng quá sớm.
Sơ suất quá, biết có hai món vật phẩm "Khóa vạn năng" với "Đóng cửa thả chó" rồi mà sao cậu lại quên không dùng cái thứ hai cho sân nhà mình chứ? Bây giờ nhìn lại, không có chó trông coi sân vườn cho, đám thôn thân điên cuồng này thế mà trộm sạch rau dưa trong ruộng nhà cậu, không để lại tí gì.
Quay sang nhìn ruộng của Văn Tinh Diệu, phát hiện tình huống của đối phương không khác mình là mấy, trong lòng Bạch Lê mới thấy dễ chịu hơn một tí.

Người yêu mà, nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia!
Lúc này, Bạch Lê thấy Khương Hoài Bích từ đăng xa chạy tới, trông hí ha hí hửng, đi một bước lại nhún một bước.

Nhưng mà lúc nhìn thấy cậu đang đứng trong sân thì hai chân lại xoắn vào nhau, suýt chút nữa ngã bổ chỏng, biểu cảm trên mặt cũng lấm la lấm lét, giống như có chuyện gì giấu cậu.
Bạch Lê nhìn cái là hiểu ra ngay, sân nhà mình biết thành như vậy, chắc hẳn cũng có một phần công lao của Khương Hoài Bích, nghĩ thế, Bạch Lê bèn cố ý bày ra biểu cảm cao thâm khó dò, "Tôi biết cả rồi" mà nhìn Khương Hoài Bích.
Khương Hoài Bích quả nhiên bị lừa, rụt cổ lại y như chim cút, nhích tường bước tới chỗ Bạch Lê, đừng ngoài cổng lên tiếng chào hỏi: "Lê...!Lê Lê, anh lên game sớm vậy, sao không ngủ nhiều thêm một chút ạ?"
Bạch Lê mỉm cười nhìn cô nhóc không nói tiếng nào.
Có đôi khi, một người tức giận, mặt mũi dữ dợn cũng không đáng sợ, trái lại bị người ta nhìn chằm chằm, lại còn mỉm cười bình thản, y như chưa có chuyện gì xảy ra, mới càng khiến lòng người hoảng loạn.
Khương Hoài Bích làm "Chuyện đuối lý" đương nhiên là sợ "Nửa đêm quỷ gõ cửa", lúc này không kìm được nữa, lắp ba lắp bắp, khai hết những chuyện xấu mà mình đã làm.
"Hu hu hu, Lê Lê, anh đừng nhìn em như vậy mà, em nhận còn không dược sao, em đã trộm ba loại rau trong sân của anh, là dưa Tân Cương, ớt với đậu que, còn mấy cái khác không phải em trộm đâu! Ba loại rau quả kia vẫn đang ở trong ba lô của em này, nếu anh không thích, em đem bọn nó trả lại hết cho anh QAQ!"
Nói xong, làm bộ như muốn lấy đồ từ trong ba lô ra, nhưng bị Bạch Lê nhịn cười ngăn cản: "Được rồi, được rồi, tôi chỉ định dọa em một chút thôi, sao em phản ứng mạnh dữ vậy.

Ba loại rau thôi mà, tôi cũng không đến mức vì bọn nó mà giận em?"
"Thật, thật không ạ?" Hai mắt Khương Hoài Bích vẫn ầng ậc nước, "Vậy anh có thể bỏ cái cuốc trên tay xuống trước được không, nhìn nó em sợ."
"Há, cái này à, tôi quên mất." Bạch Lê thuận thế cất cái cuốc vào ba lô, hai tay lại trống không.
Sau đó, cậu nhẹ giọng nhắc nhở: "Tôi còn chưa mở "Gói quà bất ngờ" của mình ra đâu, chờ mở nó xong, lấy được mấy vật phẩm đặc biệt kia, chắc em không ngại tôi tới nhà em thí nghiệm đâu nhỉ, [Hoài Bích]?"
Ý chính là, cậu cũng định tới nhà Khương Hoài Bích trộm đồ ăn.
Khương Hoài Bích nào dám nói lời từ chối, vốn là cô đuối lý tước, còn chủ động khai nhận, giờ Bạch Lê muốn "Trả thù" một chút dễ hiểu thôi.
Cô gật đầu, đồng ý với lời của Bạch Lê, trong lòng còn rục rà rục rịch hỏi một câu: "Vậy, Lê Lê, anh có muốn biết ai đã vào sân nhà anh trộm rau không? Thật ra em có thấy mấy người đó."
Bạch Lê lắc đầu từ chối: "Không cần, may là trong sân nhà tôi chỉ có đúng 100 khối đất, còn chưa khai khẩn thêm, nếu không nhất định là bị trộm càng nhiều hơn nữa."
Đối với tình trạng của mình, suy nghĩ của cậu vẫn rất thoáng, lấy thân phận người thiết kế game của cậu, nếu không phải bây giờ chưa có người chơi nào lên đến level 30, người dân không thể đi từ thôn này sang thôn khác, chắc không chỉ có mình người dân thôn Nấm "Đến thăm" sân nhà cậu thôi đâu.
Khương Hoài Bích không phải người ngốc nghếch, trái lại còn rất thông minh là đằng khác, nghe Bạch Lê nói thế thì đoán ngay ra ý cậu, bèn che miệng cười trộm.

Thấy Bạch Lê không có ý trách cứ mình, trái tim đang vọt lên cổ họng của cô nhóc cuối cùng cũng về lại vị trí cũ, chào Bạch Lê xong thì lại tung tăng chạy về nhà mình, bắt tay vào gieo hạt trước mặt Bạch Lê.
Vừa gieo hạt lại vừa hỏi với sang: "Lê Lê, anh thích loại rau nào vậy, để em trồng, xong giữ lại cho anh qua trộm nè!"
Bạch Lê suýt chút nữa cười sặc, còn chọn "Dâu tay" mà level của Khương Hoài Bích trồng được để trả lời.

Khương Hoài Bích hào hứng gieo hạt, Bạch Lê cũng bắt đầu thu dọn chỗ đất ruộng hoang tàn nhà mình.
Chẳng bao lâu sau, Văn Tinh Diệu cũng login, sau đó giống hệt Bạch Lê, nhìn sân nhà mình ngây ra, chờ Bạch Lê cười giải thích đầu đuôi câu chuyện với hắn, hắn mới nở một nụ cười "Hiểm ác", bắt đầu mở "Gói quà bất ngờ" của mình.
Không phải là rau màu bị trộm thôi à, hắn đi trộm lại là được rồi J
Hiện trạng ở sân nhà Bạch Lê bây giờ chính là tác hại do một trong hai món vật phẩm kia mang tới, còn muốn hỏi người chơi sử dụng hai vật phẩm này tài tình như thế nào thì phải dời bước lên diễn đàn, ở đó mới đúng là chân thực.
___________________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui