Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà


Là thôn trâu bò nhất trong trò chơi, ở "Thôn Nấm" tổng cộng có 120 người chơi cướp được "Cây giống hoa tiên".
Nhưng mà, khiến người chơi toàn thôn cảm thấy đau khổ chính là, số lượng hoa tiên thối lại đến đến con số 50% xưa nay chưa từng thấy.
Đây rốt cuộc là do người dân thôn Nấm lười biếng, hay là người chơi ở thôn khác quá chăm chỉ vậy?
Ngày mà hoa tiên lần lượt trưởng thành, người dân toàn thôn cũng nằm trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Khi còn đang vui mừng vì hàng xóm bên phải trồng được một chậu hoa tiên thơm nức thì một giây sau, hàng xóm bên trai cũng truyền tới "Tin tức tốt", lại là một chậu hoa tiên bốc mùi khác ra đời.
Trong tình huống như vậy, người chơi có nhà ở giữa ranh giới thơm và thối là khó chịu đựng nhất, thân thể cùng tâm hồn đều bị giáng một đòn mạnh, khi bị những người khác biết, họ chỉ biết cười ngây ngốc.
Ha ha ~ ha ha ha~~
Mạc Tụng, với tư cách là "Người phát ngôn của thôn Nấm", nội dung livestream là cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, lúc này đang đi khắp thôi, tổ chức một cuộc họp với tất cả những người chơi có mặt trên game, trọng điểm thảo luận chính là, đến cho những hoa tiên thối này đi đâu về đâu.
Điều này liên quan mật thiết đến trải nghiệm trò chơi của chính mình, những người chơi có mặt đều nhiệt liệt phát biểu.
"Sáu mười người, sáu mươi người tròn chằn chặn, tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu ngay từ đầu mấy người bọn họ đã không định chăm sóc tử tể cho hoa tiên thì đổi chúng nó về làm gì? Để cơ hội lại cho những người thực sự cần không tốt hơn sao...!Giờ thì hay rồi, thôn chúng ta đều vì mấy bông hoa tiên xanh lè, xanh đen, đen xì đó làm cho thối hoắc, tôi nghi chứng đứt gãy gien khó lắm mới kiểm soát được của mình lại muốn tái phát rồi..."
"Cầu xin sáu chục anh chị này, nhanh nhanh khiến hoa tiên của mấy người khôi phục bình thường đi, không cần bọn nó tỏa hương thơm, cho dù thành không mùi gì bọn tôi cũng chịu hết! Mấy người có tin nổi không, hàng xóm trước sau trái phải của tôi, bốn người bọn họ đều trồng ra hoa tiên thối! Tôi muốn dọn nhà, u hu hu hu!"
"Chuyện này có ai muốn đâu chứ, tôi cũng đâu muốn trồng ra hoa tiên thối, chỉ là tôi trí nhớ kém, để quên nó trong ba lô không lấy ra, không tưới nước bón phân cho nó thôi, có cần dùng phương thức khủng khiếp như vậy để trả thù tôi không? Sau khi về, tôi nhất định sẽ đối xử với nó nhật tốt, mấy người nhớ hàng ngày nhắc tôi nhé..."
"A! Tôi không chịu nổi nữa, bây giờ tôi không muốn bàn luận vì về hoa tiên thối hết, các anh các chị có hoa tiên thơm ơi, mọi người có thể mang hoa tiên của mình ra trước, để anh em bọn tôi hít một phát không QAQ!"
"Chậc, tôi thấy trên diễn đàn có không ít người tổ chức hoạt động tham quan hoa tiên có thu phí, nhưng mà con người tôi từ trước đến nay đều lười làm mấy cái đó.

Mì Gấu Đỏ, ông có cách gì để hoa tiên nhà tôi phát huy chút ít tác dụng không?
Người cuối cùng nói xong, thế mà nhận được không ít sự đồng tình của người chơi có hoa tiên thơm.

Bọn họ cùng nhau bày tỏ, tiền gì đó bọn họ kiếm đủ tồi, cũng không thiếu mấy chục, mấy trăm vàng kia, chỉ muốn dùng hoa tiên thơm nhà mình trợ giúp một chút cho những người chơi đáng thương bị hoa tiên thối đầu độc, để bọn họ không đến nỗi đau khổ triền miên.
Người chơi nói lời này rất nhanh đã được một đống cặp mắt chứa chan lệ nhìn chằm chằm.
Người tốt.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng tham gia cuộc họp lần này, nhưng mà hai người họ không ai đổi "Cây giống hoa tiên", hàng xóm bên cạnh là Tống Hân Nhiên và gia đình Khương Hoài Bích cũng không đổi, hơn nữa khu bọn họ ở xem như là khu dân cư thưa người, xem như may mắn thoát được kiếp nạn này.
Nhưng mà bây giờ hai người ngồi ở hội trường họp thôn, ít nhiều gĩ vẫn ngửi thấy một ít mùi hoa tiên thối không cẩn thận bay tới.
Bạch Lê lúng túng, nhỏ giọng giải thích với Văn Tinh Diệu: "Em cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như thế này, ý tưởng ban đầu của em là khiến người chơi từng ngửi thấy mùi hoa tiên thối nhanh chóng thay đổi, chăm sóc tốt cho cây, cố gắng sớm này để hương hoa thơm trở lại.

Khụ, vậy không phải là biết sai mà sửa, không gì tốt hơn à..."
Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung thêm: "Đúng rồi, mùi thơm của hoa tiên, thật ra có chút chỗ tốt với những thú nhân mắc chứng đứt gãy gien đó, cái này anh biết không?"
Lúc thiết kế "Cây giống hoa tiên", Bạch Lê cố ý đưa nhiều mộc thanh linh khí vào đó hơn.

Nếu nói nồng độ mộc thanh linh khí trong thế giới trò đã được pha loãng vô số lần, thì mộc thanh linh khí trong cây giống hoa tiên đậm đặc hơn cái trước gấp trăm lần.
Đều là pha loãng, nhưng hiệu quả của cây giống hoa tiên có mùi thơm so với việc chỉ ngốc trong game làm ruộng tốt hơn nhiều.
Bạch Lê cũng không biết tại sao lúc đó mình lại quyết định làm như vậy, cậu nghĩ tới dáng vẻ kỳ con non của Văn Tinh Diệu khi mới được cậu nhặt về, nghĩ tới tộc trưởng tộc Thiên Hồ - Chúc Mặc Lăng đang điều trị tại nhà mình, nghĩ về trạng thái nổi giận của đối phương lúc mới gặp, còn cả sự khổ sở của Hùng Tịch khi không thể thu hai lỗ tai đen của mình về lúc đến nhà cậu lần đầu...
Dưới sự ảnh hưởng của những điều mắt thấy này, cậu thiết kế ra vật phẩm "Cây giống hoa tiên", lại tăng thêm phần thưởng là "Hạt giống viễn cổ" vào mục cây nông nghiệp của "Hệ thống sách sưu tập".

Vai trò của cái trước đã được phát huy, còn cái sau là vật phẩm thưởng, chỉ cần người chơi đạt đủ điều kiện là có thể nhận được, thực vật trồng ra đều hoặc ít hoặc nhiều có tác dụng trực tiếp lên tinh thần.
Văn Tinh Diệu nghe mọi ngươi xung quanh thảo luận xong thì đã lên diễn đàn game xem qua một lượt, đối với lời giải thích của Bạch Lê, hắn an ủi rằng, đây không phải lỗi của cậu, là do trí tưởng tượng của người chơi trong game quá đa dạng, vật phẩm kiểu nào vào tay bọn họ cũng có thể phát huy tác dụng thành đủ loại kỳ kỳ quái quái.
Trên đời không có vật phẩm vô cụng, chỉ có người chơi không biết cách sử dụng chính xác mà thôi.
Dù là hoa tiên thơm hay hoa tiên thối, chúng nó đã vào trong tay người chơi rồi, đương nhiên "Chốn về" cuối cùng của chúng nó ra sao cũng phải do họ quyết định.
Không nói những cái khác, Bạch Lê cảm thấy Văn Tinh Diệu rất biết cách an ủi người khác, nghe hắn nói vậy, cậu quả thật không thấy xấu hổ như ban nãy nữa.
Là người thiết kế trò chơi, cậu cần phải giữ lại một chút cảm giác thần bí.

Cậu chỉ để ý việc thiết kế ra các hoạt động, các loại vật phẩm thú vị là được, còn những cái khác, thì cứ để người chơi tự đi thăm dò.
Nghĩ thông suốt rồi, Bạch Lê mỉm cười với Văn Tinh DIệu, dựa lên người đối phương cầm ngón tay hắn chơi đùa.
Mà đề tài "Nên làm gì với sáu mươi chậu hoa tiên thơm của toàn thôn", cũng đã có kết luận trong sự góp ý sôi nổi, mồm năm miệng người của các thôn dân.
Bọn họ có nhiều hoa tiên như vậy, cứ trực tiếp tập trung lại hít hà đi!
Sáu mươi loại hương hoa khác nhau bồng bềnh trong cùng một bầu không khí, thật sự là cảnh tượng khiến người ta phải trầm mê!
Đến lúc này, người dân "Thôn Nấm" mới nhớ ra, bọn họ đã quên mất chuyện gì.
Ở các thôn khác, chủ đề liên quan đến hoa tiên từng cái từng cái trồi lên, chỗ bọn họ thì ngược lại, thế mà cả nửa ngày cũng không có ai lên diễn đàn nhắc tới.

Muối nói tới nguyên nhân trong đó, hình như là vì tất cả mọi người đều cảm thấy chủ đề này không có điểm sáng gì để người ta phải chú ý đến thì phải?
Bây giờ 5 nghìn người chơi toàn thôn cùng tập trung thưởng hoa, nói thế nào cũng là một cảnh tượng hoành tráng, không livestream một chút thì thực sự là không thể chấp nhận được!
Mạc Tụng, Khương Hoài Bích, Tống Hân Nhiên, Ôn Thần, cùng Trịnh Dịch, từng người một mở phòng phát sóng củ mình lên, nói với khán giả bên trong vì sao mình livestream ngoài khung giờ cố định.
Khán giả chẳng thèm quan tâm đến thời gian phát sóng thay đổi, bọn họ chỉ biết lần này lại có trò vui để xem, vì thế vọt vào Xingbo cùng diễn đàn game, nói lại sự kiện trọng đại lần này ở "Thôn Nấm" cho những cư dân mạng chưa biết tin.
Trong vòng chưa đầy vài phút, số người xem trong phòng phát sóng của mỗi người đã tăng lên hơn mấy triệu.
Hội trường "Tập trung thưởng hoa" đã bố trí gần như đâu vào đấy.

Địa điểm chính là quảng trường trung tâm thôn, người chơi học kỹ năng nghề mộc lấy ghế dựa mình làm trong lúc luyện tập ra, đủ các loại hình dáng, vật liệu gỗ, số lượng không đủ thì làm thêm ngay tại chỗ.

Hơn một nghìn đồ gia cụ nhỏ được bày trên quảng trường, khung cảnh hỗn độn lại có cảm trật tự một cái kỳ lạ.
Những cây hoa tiên thơm được đánh dấu lên thành chậu.

Trên quảng trường rộng lớn, cứ cách một khoảng lại đặt một chậu, để thôn dân dù có ngồi ở vị trí nào cũng đều được hương hoa nồng nàn bao lấy.
Vòng ngoài cùng của quảng trường được bao quanh bằng mấy trăm cái bàn, đây là nơi những người chơi học kỹ năng nấu nướng và câu cá phát huy sở trường.

Người chơi học câu xá sẽ cung cấp các loại tôm cá mới bắt để người học nấu nướng làm món ăn, ngoài ra, những người chơi học nấu nướng còn tự phân công nhiệm vụ cho nhau, người làm mỳ làm phở, người xào rau, người nướng thịt, không bao lâu trên quảng trường đã tràn ngập mùi đồ ăn thơm phức.
Mùi thức ăn này không lẫn vào mùi hoa tiên, tạo thành mùi lạ.
Sơ với hương vị, càng khiến mọi người chú ý chính là quá trình âm thanh phát ra trong quá trình nấu ăn.

Tiếng xèo xèo của thịt nướng, tiếng "Răng rắc" khi bổ hoa quả, tiếng rau diếp khi cho vào chảo, cho dù là đang nhào mì, khán giả dường như cũng có thể nghe thấy tiếng động khi không khí bên trong vắt mì bị ép ra...
Khán giả trong năm phòng phát sóng choáng váng luôn.
"Tôi cứ tưởng mình tới xem đại hội thưởng hoa, nhân tiện cảm thụ uy lực của sáu mươi đóa hoa tiên, kết quả đám người kia lại cho chúng ta xem tiệc buffet của cả thôn, đây là tiệc cơ động đấy đúng không?"
"Quá đáng, thật sự là quá đáng! Đến lúc này mà vẫn còn dùng đồ ăn để mê hoặc tôi, nhưng mà không sao, tôi đã mua đủ năm vị dịch dinh dưỡng mới ra rồi! Tay trái một túi vị dưa hấu, tay phải một túi vị trà sữa, ăn no phè phỡn, tôi hoàn toàn không thèm, không! Thèm!!"
"Trước khi tôi vào đây: Không phải tập trung lại thưởng hoa thôi sao, tôi tùy tiện vào nhìn một cái rồi đi.

Sau khi tôi vào đây: Cuối cùng người sai là tôi, tôi không nên vào sớm!"
"Khá lắm, chỉ riêng quả tiệc buffet cơ động này thôi, thôn của mấy người đã đánh bạn 199 cái thôn khác rồi, quả nhiên không hổ là những người chơi vào game sớm nhất, vẫn là mấy người biết chơi hơn..."
Nhìn nội dung trong phần bình luận, Mạc Tụng cười phá lên, xấu tĩnh di chuyển ống kính, để nó nhắm ngay vào một góc của "Tiệc cơ động".
Là người chơi học cả hai kỹ năng câu cá và nấu nướng, Văn Tinh Diệu cũng chủ động nhận lấy một "Gian hàng nhỏ", tự do phát huy.

Hắn còn dẫn theo trợ thủ, lôi kéo bạn trai nhà mình đứng ở bên cạnh, mặt đầy dịu dàng nói cho đối phương biết nguyên liệu kiểu này thì nên dùng như thế nào.
Những chuyện khác, cái gì Bạch Lê cũng có thể làm dược, chỉ riêng chuyện nấu nướng này lại không phải là người có tay làm, đối với những cái Văn Tinh Diệu dạy, đôi lúc phản ứng của cậu có hơi ngốc.

Nhưng Văn Tinh Diệu lại không thấy vậy, hắn chỉ thấy bạn trai của mình thật sự quá là dễ thương! Suýt chút đã không buồn nấu nướng gì nữa, chỉ nghĩ muốn kéo Bạch Lê ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Bạch Lê không nhìn được, chủ động từ bỏ ý định giúp Văn Tinh Diệu thái rau, đẩy cánh tay hắn một cái, để hắn nhanh nhanh làm nốt số thức ăn còn lại, dọn đầy cái bàn mình được phân công, người dân toàn thôn còn đang chờ kia.
"Được rồi, nghe em." Văn Tinh Diệu khẽ thở dài một tiếng, tập trung vào làm.
Đường Nghênh đúng lúc tìm tới, nhìn thấy cảnh hai người dính lấy nhau: "......"
Anh ta đưa tay lên, dùng sức ôm chặt lấy chính mình.

Thế giới này quá lạnh, quá ngột ngạt rồi, không còn chỗ nào cho chó FA như anh ta sống nữa!
Khán giả cũng: "......"
Phần bình luận đứng im một hai giây, sau đó mới có người run run rẩy rảy nói.
"Tôi nói này, Mì Gấu Đỏ ông đang cố ý đúng không! Tại sao lại cho bọn tôi xem cái này, bộ Bọn tôi chưa từng thấy cặp đôi đang yêu nào à! Ồ, sao trên tay tôi lại đột nhiên có thêm một cây đuốc thế này?"
"Ồ hố! Không ngờ sau lưng chúng ta, Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] lại là kiểu này, trước khi nhìn thấy tận mắt, tôi còn tưởng lúc hai người ở cùng nhau luôn là kiểu bắt tay cùng đánh quái chứ..."
"Kết quả lại là cảnh tình cảm sễn súa bong bóng hồng bay phấp phới? Mấy người nhìn thấy người anh em đang tự ôm lấy mình ở gần đó không, tôi nhớ không nhầm thì người này là bạn tốt của anh đại [Yêu Tinh] nhỉ, trời biết, tôi thực sự thấy đồng tình với anh ta ghê gớm, ngày nào cũng phải đối mặt với hiện trường đút cơm chó ~"
"Chao ôi! Đây cũng quá sến rồi đi, Mị với bạn trai cũng không sến được như vậy đâu, Mị phải bắt bạn trai mình tới đây học tập mới được!"
"Hừ hừ, [Yêu Tinh] chỉ giỏi chơi game thôi, trong thực tế không biết là thế nào! Lê Lê nhìn tui một cái đi, tôi đứng tên hai căn hộ ở thủ đô, thân thích trong nhà có năm hành tinh nông nghiệp, người cao chân dài sức khỏe tốt, thú hình là sư tử oai phong lẫm liệt, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể chở cậu chạy khắp "Hành tinh Phật Nhảy Tường" nha ~ Thẹn thùng.jpg"
Đường Nghênh vuốt rụng da gà da vịt trên người xong, đúng lúc mở phòng phát sóng của Mạc Tụng ra đọc được mấy bình luận này, lần thứ hai: "......"
Tại sao thế giới của hai người này còn có tên của anh ta vậy, anh ta chỉ là một người qua đường A thường thường không có gì lạ thôi mà.
Hơn nữa cái tên đang cố gắng đào góc tường kia, sao anh ta càng nhìn càng thấy giống tên em họ Văn Hạo ngốc hết thuốc chữa của Văn Tinh Diệu nhỉ?
Thời đại này, một người có tận năm hành tinh nông nghiệp không nhiều, đã vậy thú hình còn là sư tử.
Ố hố, thật là to gan, dám đào cả góc tường của anh họ nhà mình! Nếu ngày nào đó anh họ cậu phát hiện cái clone này, thì có chạy tới hành tinh khác cũng không cứu được mạng sư tử của cậu đâu?
Thôi, cậu vẫn nên cầu mong cho anh họ mình không nhìn thấy cái bình luận này đi.
Nhưng mà chỉ có Đường Nghênh nghĩ vậy cũng vô dụng, Văn Hạo một khi đã nói là y như xả nước, vặn vòi hết cỡ.
Khán giả hưng phấn y như chim công xòe đuôi, điên cuồng thể hiện sở trường cùng những chỗ độc đáo của mình, nam nữ già trẻ lớn bé, thậm chí là nhóc con mới mấy tuổi miệng còn hôi sữa, cũng bập bẹ nói Bạch Lê chờ mình thêm mấy năm nữa, chờ bọn họ lớn sẽ làm chú rể/ cô dâu của Bạch Lê.
Đường Nghênh không thể hình dung được, từ khi nào mà sức hút của Bạch Lê lại lớn đến vậy.

không phải cậu chỉ thiết kế một game nông trại độc nhất vô nhị thôi sao, tại sao ngay cả đứa trẻ con cũng bị cậu hấp dẫn thế, trẻ em mười tuổi đâu có được chơi game giả lập!
Trước vô số màn hình ảo, mấy nhóc con này nâng niu dịch dinh dưỡng ngon lành trong tay, hai mắt long lanh nhìn người thanh niên trong game.

Ba mẹ của mấy nhóc đều nói, chính là anh trai này đã cung cấp dữ liệu làm ra dịch dinh dưỡng ngon lành kia, bọn họ mới có thể nếm thử mùi vị dưa hấu, ngô, dưa chuột, cà chua và vị trà sữa, anh Bạch Lê quá giỏi!
Về phần người còn lại bên cạnh, cao hơn anh trai nửa cái đầu, mấy nhóc này đều không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, trong đầu trong mắt chỉ có một mình anh trai Bạch Lê ~
Muốn lớn thật nhanh để trở thành bạn gái hoặc bạn trai của anh trai, không thì lớn lên rồi vào game giả lập mà anh trai thiết kế cũng được QAQ!
Động tác của người chơi rất nhanh, không lâu lắm đã chuẩn bị đủ đồ ăn cho 5 nghìn người chơi cùng thưởng thức một lúc.

Những đồ ăn này được bày đầy trên bàn, để mọi người tự lấy, mà khu đất trống còn lại trên quảng trường cũng được đặt đầy ghế dựa, nhìn qua thấy rất trật tự ngay ngắn, còn cố ý để chừa lối đi ở bên cạnh cho mọi người.
Bạch Lê kéo Văn Tinh Diệu tới khu đồ ăn lấy hai cốc nước dưa hấu cùng mấy xiên tôm nướng trước rồi mới chậm rãi dạo quanh.
Hoa tiên không chỉ có mùi thơm khác nhau, mà hình dáng bên ngoài cùng màu sắc cũng có khác biệt rất lớn.

So với hoa tiên thối phần lớn có màu tối, màu của tiên hoa thơm hầu hết đều rất nhạt, màu trắng có số lượng nhiều nhất, hồng phấn, vàng nhạt, lam nhạt cũng khá thường thấy, màu đậm hơn chút, sẽ dẫn tới sự chú ý của không ít người chơi.
Người chơi không thích ngồi mãi một chỗ, bọn họ càng thích kết bạn cùng nhau hành động, mang theo đồ ăn thức uống bắt đầu xuất phát, sau đó vây quanh một chậu hoa tiên ngắm nghía bình phẩm, từ màu sắc đến hình dáng mùi hương, không có cái gì mà không nói đến.
Gặp được hoa tiên nào hơi đặc biệt một chút, họ không chỉ tự mình dành nhiều thời gian thưởng thức, mà còn bắt chuyện mới mấy người xung quanh, để mọi người cũng nhanh tới đây, xem chậu hoa tiên này có phải rất thú vị hay không.
Một nghìn người chơi thì có một nghìn Hamlet, ai cũng có hình dạng cùng mùi hoa tiên yêu thích của mình.

Sau khi xem qua mấy chậu hoa tiên, Bạch Lê cảm thấy năm streamer của thôn mình có hơi không đủ dùng, nhìn Mạc Tụng bị người ta lôi kéo chạy hết chỗ này đến chỗ nọ, từ đầu này đến đầu kia của quảng trường, chắc đế giày cũng mỏng vẹt đi mất một lớp.
Cuối cùng, người chơi đi mệt, xem choáng, ăn no uống đủ rồi mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, thứ duy nhất không dừng lại chính là cái miệng của bọn họ.
Lúc này, bọn họ ngồi tựa lưng trên ghế, thích ý híp mắt, trông có vẻ rất buồn ngủ.
"Thơm quá, thật sự là quá thơm, hương hoa thơm như vậy chúng ta lại được ngửi miễn phí! Không thể không nói, phúc lợi của người dân "Thôn Nấm" chúng ta đúng là quá tuyệt vời..."
"Tắm nắng, ăn thịt xiên nướng, uống nước ngọt, xung quanh lại có nhiều hoa tiên như vậy, chỉ hận ở trong game không thể biến về thú hình, tôi thực muốn biến thành hình thú rồi lăn mấy vòng ở quảng trường."
"Người anh em! Lời của người anh em chính là suy nghĩ tôi vẫn nghẹn trong lòng! Phải biết, chúng ta đều mắc chứng đứt gãy gien, đều vô cùng kháng cự chuyện biến về thú hình, ngay cả chuyện không khống chế được, để lộ ra đặc thù thú hình, cũng phải buồn khổ mất mấy ngày.

Nhưng hôm nay, tôi lại có kích động muốn chủ động biến hình...!Quả nhiên vẫn là cám dỗ trước đây không đủ lớn!"
"..."
Người chơi nói muốn biến về thú hình không hề hay biết, đúng là có mấy khán giả xem live, thông qua chế độ đồng bộ khứu giác 30%, ngửi được cùng một lúc hương thơm tỏa ra từ sáu mươi chậu hoa tiên, thì ở trong khoang trò chơi không khống chế được biến trở về hình thú, sau đó chìm vào hôn mê.
Chờ bọn họ ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện thân thể cùng tinh thần thoải mái, thả lỏng chưa từng có, vốn thấy mình đột nhiên biến về hình thú thì bọn họ có chút kinh hoảng, nghĩ chứng đứt gãy gien của mình nghiêm trọng hơn rồi, nhưng tỉnh dậy mới lại nhận ra, mình có thể dễ dàng khôi phục hình người.
Chứng đứt gãy gien trở nặng gì gì đó, hoàn toàn không tồn tại.
Chờ luống cuống tay chân biến về hình người xong, những khán giả này đồng loạt rơi vào trầm mặc, hiệu quả trị liệu của "Vùng đất điền viên" đối với chứng đứt gãy gien đã tốt đến độ, chỉ xem livestream thôi cũng sinh ra chút tác dụng sao? Thật lợi hại quá!
Livestream như vậy, bọn tôi có thể xem cả đời!
Bọn họ lên mạng, lên diễn đàn game, kể lại trải nghiệm của chính mình, dẫn tới rất nhiều bàn luận của cư dân mạng.

Đương nhiên, phần lớn mọi người không tin vào chuyện này, nhưng có một bộ phận nhỏ, vì vậy mà xem đi xem lại video phát sóng hôm đó của năm game streamer kia.
Mặc dù không còn xuất hiện tình huống trực tiếp biến về thú hình trong khoang trò chơi nữa, nhưng những cư dân mạng này mừng rỡ bày tỏ, ngửi mùi hương của hoa tiên nhiều hơn, quả thực khiến thân thể nhẹ nhàng hơn không ít!
Đối với ngôn luận trên mạng, Bạch Lê không rảnh bận tâm, trong nhà cậu, xuất hiện tình huống hoàn toàn ngược lại với mấy khán giả kia.
Trong khi tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, Chúc Mặc Lăng đột nhiên từ hình thú khôi phục lại hình người.

Nhưng nửa đường thì xuất hiện một chút bất ngờ, hình người của anh ta là một đứa nhóc độ ba, bốn tuổi...
Trong lúc Hồ Nhất và Hồ Nhị đang suy sụp, một bên thầm nghĩ không ngờ tộc trưởng của mình lúc còn bé lại đáng yêu dữ vậy, đang định đi lên hỏi đối phương cảm giác hiện giờ ra sao thì lại thấy nhóc này lùi về phía sau vài bước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: "Hai người là ai?"
Hồ Nhất & Hồ Nhị: "???"
Tộc trưởng làm sao vậy tộc trưởng, sao ngài lại không nhận ra bọn tôi?
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Lê vừa mới logout thì nghe trong phòng Chúc Mặc Lăng có động tĩnh, bèn thò đầu vào hỏi.
Sau đó chuyện khiến người ta còn kinh ngạc hơn đã xảy ra.
Nhìn thấy Bạch Lê, thái độ cảnh giác, xa cách ngàn dặm với Hồ Nhất, Hồ Nhị của bé con lập tức không còn đâu nữa, hai mắt thằng bé sáng lập lánh, chạy bình bịch tới ôm lấy chân Bạch Lê, ngẩng đầu hô lớn một câu: "Em trai!"
Hồ Nhất & Hồ Nhị: "......" Toang, tộc trưởng của bọn họ không chỉ mất trí nhớ mà còn điên luôn rồi!
Thế này thì bọn họ biết giải thích với những người khác trong tộc thế nào đây?
Nụ cười trên mặt Bạch Lê cùng từ từ biến mất, tuy không biết tình huống này là sao, nhưng chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là sửa lại xưng hô cho bản thân.
Vì thế cậu giơ tay xoa đầu bé con Chúc Mặc Lăng một cái, dùng ngữ khí nghiêm túc, không cho phép từ chối nói: "Em nên gọi anh là anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui