06/02/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 37
Suy đoán này đối với những người chơi mà nói, thực sự không khác nào sấm giữa trời quang. Trong số họ có không ít người, ban đầu chỉ tính vào game xem thử coi sao thôi, giờ đều đã biến thành fan cuồng, còn ngấm ngầm giới thiệu cho anh em bạn dì nhà mình trò chơi thú vị này. Mà nhóm anh em bạn dì được nghe review thì cũng đã xắn tay áo, chờ đến khi game nâng cấp thêm tiêu chuẩn đăng nhập, là sẽ lập tức nhảy vào cướp lấy một suất.
Kết quả, dù bây giờ người thiết kế vẫn còn chưa nói rõ, nhưng khả năng số tiêu chuẩn mới trong lần nâng cấp này sẽ chỉ có tối đa là 4.500 suất, này làm sao mà đủ cho được?
Mấy trăm game thủ đang túm tụm bàn luận bị tin này đánh cho tỉnh mộng, vội vàng lập tức logout.
"Không được! Tôi phải nhanh báo tin này cho ba mẹ tôi biết, dặn bọn họ bỏ ngay cái suy nghĩ 'Chẳng ai để ý đến mấy tiêu chuẩn đăng nhập này' đi, không có họ lại thong thả từ tốn như cướp rau dưa giảm giá trên TaoTao mất, cái này chỉ cần chậm chân một giây thôi là sẽ hối hận không kịp đó!"
"Đúng! Nhất định phải nhắc họ để ý, giờ không thể so với lúc trước được, trước là không có ai biết, không người nào muốn chơi. Còn bây giờ ấy hả, mấy trăm nghìn người cùng đổ xô vào cướp, có thể cướp được một suất đã là may lắm rồi!"
"Đậu đậu đậu, mấy ông không nói tôi cũng không nhớ ra! Hôm trước, rốt cuộc là tên ngốc nào đăng chuyện trong game lên mạng vũ trụ thế hả? Tự nhiên kéo thêm bao nhiêu là người cạnh tranh tới, tôi chúc cả đám đó không ai cướp được tiêu chuẩn, cả đời cũng không thể vào game chơi!"
Đám game thủ hùng hùng hổ hổ logout. Văn Tinh Diệu đứng cách đó không xa, nghe được toàn bộ câu chuyện cũng không nhịn được gật đầu đồng tình, suy đoán của mọi người không khác nhau là mấy, lượt tiêu chuẩn tăng thêm lần này, sẽ không nhiều.
Hắn đang định tiếp tục bước đi, quay về nhà nhỏ của mình, thì đột nhiên khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, một giây sau, bóng người biến mất khỏi trò chơi.
Bị out ra.
Logout, cũng có nghĩa là ý thức của hắn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, Văn Tinh Diệu đã quen với tình huống như thế, giống như thường lệ để lại trong tiềm thức mình một dấu ấn. Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, hắn thậm chí còn có tâm trạng nghĩ, tiếc là chỗ hạt giống dâu tây trong ba lô còn chưa kịp gieo xuống, không biết lần sau có thể onl game là bao giờ, để trống đất không gieo trồng như thế thật là lãng phí.
Còn cả, chờ đến khi Bạch Lê lên game, thấy đất ruộng trong sân nhà hắn bỏ trống, liệu có lo lắng gì không? Dù sao từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ để đất không lâu như vậy.
Bóng tối chậm rãi phủ xuống.
"Meow?"
*
Cùng lúc đó, trên diễn đàn của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập, chiều hướng thảo luận liên quan đến "Vùng đất điền viên" cũng có chút thay đổi.
Khoảng sáu giờ chiều, Bạch Lê lên website trò chơi thông báo, nói cho mọi người biết, mình sắp nâng cấp tiêu chuẩn người chơi đăng nhập.
Dân mạng vừa nhìn thấy thông báo này, lập tức share lại lên diễn đàn, để mấy người có cùng sở thích với mình mà lại không theo dõi trang web chính thức, cũng nhanh chóng biết tin. Nhưng không biết từ lúc nào, trong diễn đàn đột nhiên nhiều ra mấy topic có chủ đề rất kỳ quặc.
"Ờm... Chỉ có tôi thấy cái trò chơi kia làm hơi quá sao, chẳng qua là chuẩn bị nâng cấp tiêu chuẩn người chơi thôi, còn muốn toàn bộ dân tình trên diễn đàn cùng mình ăn Tết nữa à?"
"Lắc não mà nghe thấy tiếng nước thì làm ơn mở to hai mắt ra nhìn đi, đừng để cái trò chơi nào đó lừa gạt, mấy người lao ra bây giờ chỉ giúp nó nhanh lên được bảng hotsearch trên Xingbo thôi!"
"Để tôi nói thẳng luôn cho nó ngay nhé. Lý Đào, rốt cuộc là trò 'Vùng đất điền viên' này có đang để chơi không?"
"Chơi game hơn nữa tháng, tôi quyết định nghỉ, nếu có người giống tôi thì trước khi đăng nhập mời vào mà học hỏi kinh nghiệm nhé."
...
Có rất nhiều những topic tương tự khác, khiến người chơi "Vùng đất điền viên" không thể không hoài nghi, liệu có phải là có người thiết kế nào khác cũng tham gia giải thi đấu năm nay, thuê nick seeding để bôi xấu "Vùng đất điền viên" không? Nếu không sao nhằm ngay lúc game sắp ra thêm tiêu chuẩn đăng nhập, lại có một đống người chẳng biết từ đâu nhảy ra bới móc vậy chứ?
Mạc Tụng chính là một trong những người có suy đoán trên. Nhưng so với những người chơi bình thường khác, y còn có thêm một thân phận nữa, đó chính là streamer game giả lập. Mặc dù y vì chơi "Vùng đất điền viên" mà bỏ bom người hâm mộ hơn nửa tháng, nhưng bản năng streamer vẫn còn đó. Ngay khi phát hiện trên diễn đàn xuất hiện nhiều topic kỳ quặc như vậy, trực giác mách bảo cho y biết, việc này rất không đơn giản.
Vì thế y ấn vào xem topic có lượng thỏa luận cao nhất, chính là topic Lý Đào kia.
Trong thời mà chứng đứt gãy gien càng ngày càng trở nên nghiêm trọng như vây giờ, "Lý trí" đã trở thành nỗi ám ảnh của tất cả mọi người, phàm là chuyện có dính dáng đến từ này, thì sẽ khiến người ta không tự chủ được để ý nhiều hơn.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, topic của Lý Đào đã có rất nhiều lượt xem, trong đó có người chơi thực sự của "Vùng đất điền viên", cũng có người qua đường đang để mắt đến game này, đang chờ ngày có tiêu chuẩn đăng nhập, còn có cả một vài dân mạng, nhờ bài viết được chia sẻ lên Xingbo trước đó mà có biết biết một chút về game, mà càng nhiều là quần chúng hóng hớt thích nghe ngóng drama không chê lắm chuyện.
Bên trong topic cãi thành một nùi, bốn bên bên nào cũng cho là mình đúng, từ góc độ của bản thân mà đưa ra chứng cứ, thảo luận xem rốt cuộc game này có đáng để dành thời gian chơi không. Những bình luận nằm trên top thì hầu hết đều đang khuyên mọi người đừng có chơi, giống như đã đưa ra kết luận chắc như đinh đóng cột, "Vùng đất điền viên" là một cái game rất chán, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Mạc Tụng sầm mặt ấn vào xem, thậm chí ánh mắt còn tỏ rõ sự hằn học, nếu lúc này người lập topic mà đứng đối diện với y, chắc chắn sẽ bị ánh mắt này đâm thẳng xuyên thủng. Nhưng mà sau khi y chậm rãi xem hết một lượt topic từ đầu đến cuối xong, lại đột nhiên "Phì" một tiếng bật cười, càng lúc càng cười to, thậm chí còn vỗ bàn cười như điên.
Chờ cười xong, ngon tay lập tức ấn thoát khỏi topic, mấy cái khác cũng khỏi cần xem nữa.
Hóa ra, ý đồ của mấy tên này là như vậy...
Nghĩ một chút, y lại nhắn tin cho anh trai mình, bảo đối phương tuyệt đối đừng có tin mấy cái topic ba lăng nhăng trong diễn đàn, đến giờ nên cướp thì phải nhanh tay cướp , đừng có chần chừ do dự.
Nhắn tin xong, hắn mới lại lên game, tiếp tục công cuộc trồng trọt của mình.
*
Nhà họ Sở.
Sở Thanh Lâm, mẹ Sở, ba Sở cùng Quế Ngọc Bình đang ngồi quanh bàn, Sở Thanh Lâm nghiêm túc dặn dò ba người lớn nhà mình: "Ba mẹ, cả chú Quế nữa, tình hình chính là như vậy. Mấy ngày nay không phải mọi người vẫn nói muốn vào game chơi với con sao, giờ cơ hội đã bày ra ngay trước mắt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai người thiết kế trò chơi sẽ nâng cấp thêm tiêu chuẩn đăng nhập, đến lúc đó, mọi người nhất định phải nhanh tay cướp lấy. Bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ mới có lần khác..."
"Con trai yên tâm!" Mẹ Sở hùng hồn vỗ ngực cam đoan, "Mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi, con cứ yên tâm ở trong game, chờ đón tiếp chúng ta đi!"
"... Ba, sẽ cố hết sức." Đối với chuyện cướp tiêu chuẩn này, ba Sở lại không ôm hi vọng quá lớn, chỉ có thể làm hết sức mình.
Người phản ứng mạnh nhất ở đây chính là Quế Ngọc Bình, ông thậm chí còn xắn tay áo lên tận khuỷu, xoay xoay cổ tay làm khởi động, cười ha ha nói: "Chú nhất định sẽ cướp được, mấy ngày này chú đều ở nhà tập dùng dao, nhất định có thể đánh bại người khác."
Ba người nhà họ Sở nghĩ đến cảnh mấy ngày nay đều bị khoai tây sợi xào chay, nộm khoai tây, bánh khoai tây chiên... của Quế Ngọc Bình làm cho phát ngán, mặt cũng tái xanh luôn. Nhất là Sở Thanh Lân, đã từng ăn được khoai tây thơm mềm bở tung trong game, out game một cái lại phải ăn đủ loại khoai tây sợi mùi vị kỳ quái, cậu nhóc cảm thấy lưỡi mình sắp mất vị giác luôn rồi!
Chưa bao giờ như bây giờ, cậu ta tha thiết hi vọng chú Quế cướp được suất đăng nhập QAQ.
*
Nhà họ Khương.
Khương Hoài Bích chiếu màn hình giả lập lên tường phòng ngủ, vừa không ngừng chiến đấu, tranh luận với mấy người trong topic, vừa nhảy tưng tưng trên giường, không thể yên tĩnh lấy một giây.
"A a a a! Tức chết đi được, mấy người này đang nói cái điên rồ gì vậy, sao bọn họ lại nói 'Vùng đất điền viên' là trò chơi trẻ nhạt ru ngủ, rõ ràng là chơi rất vui có biết không hả? Lại còn lấy tựa game khủng như 'Xưng bá vũ trụ' ra để so sánh nữa chứ, có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không? Hai trò này hoàn toàn không có tí liên quan gì đến nhau có được không! ! Game đánh đánh giết giết sao có thể so sánh với game nhàn nhã thoải mái được!"
"Còn cả cái này nữa, nói gì mà không có ai cướp tiêu chuẩn vào game, ha ha, có tin là một giây sẽ bị cướp không còn cọng lông không? Đến lúc đó mặt bị vả sưng thì cũng đừng có khóc lóc chạy về nhà mách mẹ đấy!"
"Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mấy người đã chê trò chơi này như vậy, đến lúc đó có giỏi thì đừng tranh với tôi, để tôi một mình hưởng trọn tiêu chuẩn game đi!"
"Chiến đấu" không ngừng nghỉ suốt hơn hai tiếng đồng hồ, Khương Hoài Bích bắt đầu thấy thấm mệt, cô không tiếp tục phản bác trên topic nữa mà nằm bẹp trên giường, giang tay giang chân thành hình chữ "Đại - 大", nghỉ lấy hơi mấy phút.
Chờ nghỉ đủ, cô lại nhảy bật dậy y như một chú cá chép, lấy dưới gối ra một cuốn sổ to, trong đó đã viết kín một nửa. Nếu giờ Khương Vũ có mặt ở đây, ông có thể lập tức nhận ra quyển sổ này chính là bảo bối của con gái nhà mình, mỹ danh là "Sổ tay hướng dẫn làm nông trong thời đại vũ trụ".
Tác giả: Khương Hoài Bích.
Quyển "Sổ tay hướng dẫn" này ghi chép lại từng chút một những điểm cần lưu ý về việc đồng áng của Khương Hoài Bích. Mỗi lần làm chết loại cây nào, cô đều viết tỉ mỉ lại những sai lầm lúc đó của mình để rút kinh nghiệm, tránh cho lần sau mắc phải lỗi tương tự. Nhưng hạt giống có là sắt cũng bị úng nước chết hết, cho nên toàn bộ ghi chép bên trong "Sỏ tay hướng dẫn" có đến không dưới một trăm loại kinh nghiệm làm chết cây thảm khốc của Khương Hoài Bích, mà không có lấy một ví dụ thành công nào.
Sau khi cô phát hiện trò chơi tên "Vùng đất điền viên" này xong, mọi chuyện bắt đầu có chiều hướng diễn biến tốt hơn. Nghe nói ở trong game, chỉ cần đào hố, gieo hạt, lấp đất, lại tùy tiện bón thêm chút phân và nước thì mấy tiếng là có thể thu hoạch được cây trồng. Hơn nữa nghe người chơi trong game tả, những cây trồng thu hoạch được trong game đều có mùi thơm đặc trưng riêng của nó, cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể dựa vào hương thơm của chúng nó để phần biệt, thực sự nghe mà khiến người ta phát thèm.
Hoàn toàn không giống như bên ngoài thực tế, ngoại trừ hình dáng khác nhau, thì mùi vị của tất cả các loại rau dưa, hoa quả, lương thực đều na ná nhau.
Khương Hoài Bích mở đến một trang còn trắng, vung bút viết lên trên tám chữ lớn: Thay hình đổi dạng, làm lại từ đầu!
Cô nhất định phải ở trong game khai khẩn thật nhiều ruộng đất, trồng thật nhiều cây! Khương Hoài Bích ôm sổ, đến lúc đó, cô tuyệt đối sẽ không để lãng phí một giây phút nào, toàn tâm toàn ý, cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng trọt của bản thân!
Nghĩ đến đó, cô gái đang ngồi xếp bằng rên giường đột nhiên run lên, ngay sau đó từ người cho đến quần áo đến biến mất trên giường, thay vào đó là một bóng dáng nhỏ bé bị cuốn "Sổ tay hướng dẫn" kia che lại.
Chuột hamster nhỏ xoa xoa hai má căng tròng của mình bò ra, lăn qua lăn lại trên chăn bông mềm mại một lúc, cuối cùng nằm ngửa bụng lên. Cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, có thể nhìn ra cô đang rất là thoải mái.
Nhưng mà cha ruột của cô nàng cảm nhận được năng lượng khi hóa thú thì lập tức vọt vào: "Khương Hoài Bích, ai cho con biến trở về hình thú hả, nhanh biến trở lại ngay cho ba! Còn như vậy nữa, cẩn thận không biến lại được, đến lúc đó ba với mẹ còn phải chạy đến 'Hành tinh Hi Vọng' xa xôi kia để thăm con, đáng thương lắm đó có biết không!"
Không biết "Đáng thương" này là nói ông ta và vợ, hay là nói con gái mình, hay là nói cả hai nữa.
Khương Vũ lo lắng như vậy, chính là vì con gái ông cũng mắc phải chứng bệnh nan giải của thời đại – "Đứt gãy gien", hơn nữa còn đang từ giai đoạn đầu diễn tiến sang giai đoạn giữa. Người bình thường mắc bệnh đến giai đoạn này đã không tài nào khống chế hiện tượng thú hóa trên người nữa, ví dụ như để lộ tai hay là đuôi. Nhưng Khương Hoài Bích hoàn toàn không có những dấu hiệu đó, thậm chí còn có thể tự do khống chế việc bản thân hóa thành hình thú hay ở hình người.
Tình huống của cô nàng là trường hợp cá biệt, bệnh viên và viện nghiên cứu đều không tìm ra được nguyên nhân. Nhưng mà để an toàn, họ vẫn đề nghị cô không nên chủ động biến thành hình thú. Đề nghị này vợ chồng Khương Vũ đều thời thời khắc khắc ghi nhớ, lại không thể ngăn Khương Hoài Bích thỉnh thoảng nhớ đến hai má bánh bao của mình, nhân lúc họ không để ý, lén lút biến trở về...
Hamster nhỏ không kịp giấu mình đi, chỉ có thể bất đắc dĩ khôi phục hình người, trề môi nói: "Đây ạ, đây ạ..."
*
Một đêm ngon giấc.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Lê bị tiếng "Tinh tinh", tiền về tài khoản đánh thức, ấn mở vào, một chuỗi số dài, hai triệu ba trăm chín mươi nghìn thành công kéo cậu ra khỏi giấc mộng, trở lại với thực tại, tỉnh như sáo sậu.
Cậu có tiền rồi!
Tiền để dành trong tài khoản từ ba con số, trong một đêm đã vọt lên bảy số, cái cảm giác hạnh phúc này thực sự khó mà dùng lời diễn tả cho được. Nghĩ đến việc mình vẫn còn nợ Hùng Tịch 20 ngàn tinh tệ, Bạch Lê vội vàng trả nốt số tiền đó, đợi mấy phút bên Hùng Tịch nhắn lại, báo là anh ta đã nhận được tiền, thỏa thuận điện tử giữa hai người cũng mất hiệu lực.
Nhìn số dư còn lại trong tài khoản, Bạch Lê ngồi trên giường cười ngốc thêm mấy phút, mãi đến khi cảm giác trong ngực mình có cái gì nhúc nhích, cậu không nhịn được thơm cái chóc lên khuôn mặt đầy lông của Chí Tôn, xong mới nhấc mông ra khỏi giường.
Chí Tôn bị nụ hôn làm cho ngây ngây ngất ngất, nhưng không hề thấy khó chịu hay không thích.
Chuẩn bị kỹ đồ ăn sáng, lại hâm cho Chí Tôn một bát sữa dê cùng thịt bò lúc lắc, Bạch Lê một mình lên game, nhanh chóng xử lý tốt nhà cửa ruộng đất của mình, còn không kịp kiểm tra tình hình nhà Yêu Tinh cách vách đã phải vội logout.
Sau đó, khoảng chín giờ, Tống Hân Nhiên gõ cửa nhà cậu, hai người một mèo tụ lại ngoài ban công, chăm sóc đám mầm rau đã lớn nhỡ nhỡ.
"Thầy!" Hai mắt Tống Hân Nhiên long lanh nhìn Bạch Lê, "Hôm nay thầy sẽ cập nhật tiêu chuẩn game ạ?"
"Ừ, đúng vậy." Bạch Lê không ngẩng đầu lên, đáp một câu. Cậu nghĩ rồi, chờ đến 11h, mấy người Hùng Tịch đến, bắt đầu từ 12h, trò chơi sẽ "Tạm đóng" sáu tiếng để tiến hành cập nhật, công bố tất cả những nội dung mới đã chuẩn bị từ trước, sau đó đúng 18h thì thêm tiêu chuẩn đăng nhập mới, đồng thời mở lại game.
Nâng cấp thiết bị xây dựng game giả lập thực ra rất nhanh, không cần đến một tiếng đã có thể từ cấp E nâng cấp lên cấp D rồi. Bạch Lê để chừa ra thời gian dài như vậy, chính là để cho mọi người có thời gian chuẩn bị.
"Vậy, vậy..." Giọng Tống Hân Nhiên đột nhiên nhỏ lại, mặt mũi cũng nhăn nhăn nhó nhó, "Thầy, có thể nói cho em là mấy giờ không, em sẽ canh thời gian để vào cướp..."
Bạch Lê "Ồ" một tiếng, nhớ ra, cậu quên chưa nói với nhóc Tống chuyện này. Vỗ sạch bùn đất không cẩn thận làm dính lên tay, Bạch Lê mỉm cười, chọc chọc hai má Tống Hân Nhiên: "Chuyện tiêu chuẩn đăng nhập cậu không cần lo, đến lúc đó anh giữ lại năm suất, cho cậu một cái. Tốt xấu gì cậu cũng gọi anh là thầy nhiều ngày như vậy, anh đây làm thầy, sao có thể không thiên vị học trò của mình chút chút chứ?"
Tống Hân Nhiên nghe thế, mặt quả nhiên chậm rãi đỏ lên, một nửa là thẹn thùng, nửa còn lại là phấn khởi. Cậu nhóc len lén nhéo lên đùi mình một cái để bản thân không tỏ ra quá kích động, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ vậy, nhóc có một tiêu chuẩn rồi à?
Không cần canh sẵn trên mạng, cũng không cần cùng mấy trăm nghìn người tranh cướp, tất cả là nhờ nhóc ở đối diện nhà thầy, còn mặt dày đòi đối phương nhận mình làm học trò, dễ thế đã có ngay một suất vào game rồi?
Kỹ thuật đánh cướp đặc thù như vậy, nói ra chắc chẳng có ai tin.
"Hức, thầy, em muốn tự mình cố gắng..." Tống Hân Nhiên khó xử nhìn Bạch Lên, nghẹn ngào nói.
Sau đó trán bị búng một cái.
"Nói ngốc nghếch cái gì đấy, nhanh tưới nước cho chỗ cây này đi, xong chúng ta vào nhà ăn hoa quả."
"Hợ QAQ!" Tống Hân Nhiên tập trung tưới nước. Quả nhiên, trước mặt thầy, không có chuyện gì quan trọng bằng trồng cây.
Trong lúc hai người bận nói chuyện, Chí Tôn đã hoàn thành phần việc của mình, giờ đang ngồi ngay ngắn bênh chỗ giá để chậu hoa, vẻ mặt lạnh lùng cao quý nhìn hai người kia tương tác với nhau.
Chuẩn tư thế - "Vợ cả" đang nhìn.
Làm xong hết mọi việc, Bạch Lê dẫn Tống Hân Nhiên quay lại phòng khách, còn không quên kéo Chí Tôn lại, ôm vào lòng.
"Trái cây" mà Bạch Lê chuẩn bị hôm nay là dưa chuột. Không phải loại trồng ở hành tinh nông nghiệp, xanh lét thẳng tắp, ăn vào miệng thì khô không khốc, chả có tí nước nào, cứ như đang nhai sáp, được rao bán trên TaoTao, mà là đồ trong không gian của cậu.
Dưa chuột Bạch Lê tự tay trồng so với dưa chuột bình thường còn nhỏ hơn một cỡ, màu xanh biếc, mướt mát như chất ngọc bích thượng đẳng. Lúc dùng dao cắt ra, còn có thể nghe được tiếng "Rôm rốp" giòn tan, kèm theo đó là một mùi thơm man mát, làm lộ ra phần thịt quả chứa đầy nước bên trong.
Tống Hân Nhiên đã được ăn không ít loại hoa quả ở chỗ Bạch Lê, loại nào cũng ngon hết, thành ra cậu nhóc cứ mỗi ngày lại phải đổi mới danh sách loại hoa quả ngon nhất trong lòng một lần. Thấy thầy mình lấy hai quả dưa chuột ra, tùy ý cắt thành những miếng nhỏ, Tống Hân Nhiên cũng tự lấy cho mình một miếng, cùng Bạch Lê thưởng thức món ngon hôm nay.
Ăn dưa chuột xong, Tống Hân Nhiên cứ nói mãi là mình có thể ở lại giúp Bạch Lê một tay, nhưng vẫn bị cậu đuổi về nhà nghỉ ngơi, nhóc này rõ ràng là kiểu người hướng nội, dễ xấu hổ, không cần vì cậu mà miễn cưỡng bản thân như vậy.
"Thế được rồi ạ..." Tống Hân Nhiên có chút mất mát, những vẫn lên tinh thần vẫy tay chào tạm biệt với Bạch Lê, cũng quyết định, chờ về nhà rồi, nhất định phải để he hé cửa để nghe ngóng động tĩnh bên nhà thầy, nếu có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, cậu nhóc sẽ nhanh chóng phi sang giúp thầy!
11h kém 5 phút, Hùng Tịch cùng Mạc Trúc và Quý Anh Kỳ mang theo dụng cụ nâng cấp thiết bị giả lập đến trước cửa nhà Bạch Lê. Bốn người trò chuyện mấy câu, sau đó lập tức bắt tay vào công việc.
_____________________
Khoai tây sợi xào chay
Bánh khoai tây chiên
Bò lúc lắc
---o0o---
Chương 38
11 rưỡi, thiết bị xây dựng giả lập cấp E đã được nâng cấp thành công lên cấp D, ba người Hùng Tịch gỡ lỗi xong xuôi, xác nhận không còn vấn đề gì nữa thì báo lại cho Bạch Lê biết.
"Cậu Bạch, đã nâng cấp thiết bị xong xuôi rồi, sau này cậu có thể sử dụng như bình thường." Hùng Tịch nói với Bạch Lê, "Sau này có vất cứ vấn đề gì, hoặc muốn nâng cấp tiếp, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tới giúp cậu xử lý."
So với lần gặp đầu tiên vào tháng trước, lần này thái độ của mấy người Hùng Tịch ôn hòa hơn rất nhiều. Bạch Lê nhận hóa đơn mà Hùng Tịch đưa, sau đó lại liếc nhìn đầu anh ta một cái.
Hùng Tịch rất nhạy bén, lập tức để ý thấy ánh mắt của Bạch Lê, lại nhớ đến sự hiếu kỳ của cậu với tai mình lần trước, anh ta cũng không tức giận, trái lại còn cười hớn hở nói: "Cậu Bạch đang tìm tai của tôi hở? Lần trước chúng nó lộ ra bên ngoài là vì chứng đứt gãy gien, không thể thu lại được, nhưng mà không hiểu sao dạo gần đây tôi lại có thể khống chế chúng nó, tôi đã thu vào rồi, cho nên hôm nay cậu mới không thấy nữa đấy."
Lời giải thích nghe như đang nói giỡn này khiến Bạch Lê có chút ngượng, là tại cậu nhìn quá trắng trợn, cho nên người ta mới biết, lại còn cố ý giải thích cho cậu.
"Ngại quá." Bạch Lê nhỏ giọng nói xin lỗi, "Tại tính tôi hay tò mò, hi vọng anh không để trong lòng."
"Ôi, để ý gì chứ, chúng tôi đã quen rồi. Thời buổi bây giờ, trên người ai mà không có cái chứng bệnh đứt gãy gien này, không bệnh mới là hiếm đấy." Thái độ của Hùng Tịch rất thờ ơ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê lại có chút ước ao, "Tôi nghe nói người có bộ gien thuần chủng của hành tinh Cổ Lam sẽ không lo mắc bệnh này, cậu Bạch là người Cổ Lam, sẽ không bị chứng bệnh này quấy nhiễu. Thôi không nói cái này nữa, thực ra... Tôi còn muốn cám ơn cậu Bạch đây, game 'Vùng đất điền viên' thực sự chơi rất vui, ngoài lúc làm việc ra thì hầu như tôi đều cắm cọc trong đó, không cần biết là trồng trọt, phong cảnh hay bầu không khí trong game, cả đồ ăn nữa, đều tuyệt cú mèo. Lắm lúc tôi còn nghĩ, nếu cứ ở trong game suốt, chứng đứt gãy gien của mình không chừng sẽ có chuyển biến tốt cũng nên, ha ha ha!"
Hùng Tịch đối với game mà Bạch Lê thiết kế khen không dứt miệng, không hề chú ý đến hai ông bạn của mình, ánh mắt càng lúc càng sâu, ngay cả nụ cười trên miệng cũng không mang theo ý tốt nữa.
Biết lão này được vào game rồi, sao cứ thích khoe ra thế nhỉ!?
"Nào có, nên là tôi cảm ơn anh mới phải, ngày hôm qua nếu không phải có anh nhắc nhở, nâng cấp thiết bị hôm nay có khả năng không xong sớm được như vậy." Bạch Lê ngượng nghịu mỉm cười, "Tôi gây ra chuyện xấu hổ như vậy, anh Hùng đừng trách tôi nhé."
"Ha ha, không đâu, không đâu, cũng tại tôi nhất thời không nghĩ tới, ha ha ha!" Hùng Tịch gãi đầu, ngây ngô cười nói.
"Meow!" Chí Tôn đi tới bên chân Bạch Lê, vừa cà cà bắp chân cậu, vừa nhìn về phía Hùng Tịch, xong lại nhìn Bạch Lê, ánh mắt đầy sự lên án.
Sao cái tên gấu đen, cao to đen hôi này nói lắm dữ vậy? Mấy người này lúc nào mới chịu đi chứ hả?
Bạch Lê không hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong tiếng kêu của Chí Tôn, chỉ cúi người xoa xoa đầu của nó.
Vì động tác này của cậu, Hùng Tịch cũng để ý thấy trên sàn nhà xuất hiện một bé mèo màu quýt, anh ta nhớ hồi tháng trước đến nhà Bạch Lê, hình như không thấy có con mèo này.
"Ôi, cậu Bạch nuôi mèo à, nhìn nó đáng yêu thật đấy." Lễ phép khen một câu, Hùng Tịch rất nhanh đã rời mắt đi chỗ khác.