Một đêm du đãng, linh hồn quay trở về xuất phát điểm, một lần nữa làm quem với những bạn bè trong quá khứ, Bạch Lê mang theo lời chúc phúc của bọn họ tỉnh lại từ trong cơn mê man.
Hoặc là nói, Bạch Lê đã không đơn thuần chỉ là Bạch Lê nữa.
Cậu nhiều thêm một tầng thân phận khác, đó chính là em trai mà Chúc Mặc Lăng tìm kiếm nhiều năm, Chúc Thanh Lăng.
Tộc Thiên Hồ - Chúc Thanh Lăng, cô nhi Bạch Lê ở thời đại vũ trụ, Nông thần Bạch Lê trên tiên giới, tất cả đều là cậu.
Không phải bất ngờ xuyên không, cũng không phải tu hú chiếm tổ chim khách, cậu vốn chính là Bạch Lê, từ đầu đến cuối đều là như vậy.
Chỉ có điều, cậu bị thiên phú ảo thuật của mình hãm hại, quên đi một đoạn ký ức quan trọng.
Bây giờ, vì giá trị tín ngưỡng cùng lượng mộc thanh linh khí có được tăng vọt, phá tan xiềng xích phong ấn đoạn ký ức đó, cho nên toàn bộ chúng nó đều quay về.
Bạch Lê nằm thẳng người trên giường, nhắm mắt lại tiêu hóa những ký ức mới quay về kia, đột nhiên cảm giác phía trên có bóng tối che phủ, sau đó có một bàn tay khô ráo, ấm áp đặt lên trán cậu.
Cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc kia nói với ai đó: "Nhiệt độ hạ xuống rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì, chờ em ấy tỉnh lại là được."
Là Văn Tinh Diệu, tại sao anh ấy lại ở đây?
Trong đầu cậu vụt qua một chuỗi chấm hỏi, sau đó lại nghe được phía bên kia có người nói chuyện, ngữ điệu đông cứng: "Tôi biết em ấy sắp tỉnh, cậu có thể bỏ cái tay kia của mình ra chưa, nhỡ làm em trai tôi thấy không thoải mái thì sao?"
Dứt tiếng, Bạch Lê nghe thấy tiếng cười khẽ, bàn tay trên trán cậu chậm rãi di chuyển, cuối cùng lúc rời đi, ngón tay lại lơ đãng vuốt qua lọn tóc rối trước trán của cậu.
Bạch Lê: "..." Hơi bị ngứa.
"Cậu!" Chúc Mặc Lăng tức muốn nổ phổi, cái tên này sao cứ thích táy máy tay chân thế nhỉ? Chờ em trai tỉnh lại, anh ta nhất định phải mách để em ấy biết!
Bạch Lê không nhịn được nữa, cảm thấy mình mà còn nằm tiếp, trong phòng sẽ biến thành bãi chiến trường ngay, vì thế cậu giả vờ như vừa mới tỉnh lại, chầm chậm mở mắt ra.
Đôi mắt hồ ly ban đầu dường như càng hẹp dài hơn, tròng mắt dường như nhuốm màu mực, sâu không thấy đáy, phảng phất có thể hút linh hồn người ta vào trong.
Nhưng chờ cậu chớp mắt một cái, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt trong veo không gợn sóng, lộ ra vẻ linh động cùng một chút giảo hoạt, ít đi sự bình tĩnh thận trọng ngày thường.
Chúc Mặc Lăng ngày thường luôn quan sát nhất cử nhất động của Bạch Lê, cùng Văn Tinh Diệu quen thuộc với thần thái của cậu nhất, gần như ngay lập tức nhận ra sự khác biệt nhỏ bé này.
Hai người cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh biết được sắp có truyện quan trọng xảy ra, đều không vội lên tiếng mà lựa chọn chờ đợi.
Bạch Lê nghĩ một chút, quay sang nhìn Chúc Mặc Lăng trước, chủ động gọi: "Anh."
Sau đó, không chờ xem Chúc Mặc Lăng phản ứng thế nào, đã nhìn về phía Văn Tinh Diệu, gọi tên hắn.
Ngữ khí qua quýt bình bình, như là đang chào hỏi hàng ngày, không thể bình thường hơn được nữa.
Trong cái nhìn của Chúc Mặc Lăng, từ "Anh" này như nặng cả nghìn cân, điều này có nghĩa là Bạch Lê đã khôi phục lại ký ức của mình, thừa nhận thân phận của anh ta, làm anh ta suýt chút nữa đã trực tiếp biểu diễn một màn mãnh hổ khóc rống.
Xoắn xuýt hồi lâu, không biết nên đáp lời thế nào, cuối cùng Chúc Mặc Lăng chỉ đành dùng giọng trẻ con của mình "Aiz" một tiếng, sau đó bụm tay che mặt, cảm thấy bản thân thực sự quá thảm, vất vả mãi mới tìm được em trai, thế mà anh ta lại bị biến nhỏ, không thể dùng trạng thái tốt nhất để đón em trai về.
Về phần câu thứ hai của Bạch Lê, đã bị anh ta tự động bỏ qua, anh em người ta gặp lại nhau, ai thèm quản chuyện của người dưng nước lã chứ, hứ!
Văn Tinh Diệu nhìn thấy phản ứng của Bạch Lê, nhất là lúc cậu gọi tên mình, trái tim đang treo ngược trên cổ họng cuối cùng cũng hạ xuống.
Dọa chết hắn, hắn còn tưởng Bạch Lê khôi phục ký ức xong, "Bạn trai" hắn khó khăn lắm với đuổi được đến tay sẽ bay luôn.
May mà Bạch Lê không bội tình bạc nghĩa...
Bạch Lê ngồi dậy, xuống khỏi giường, sau khi thể lực hơi hồi phục lại thì đi vào nhà tắm rửa mặt, chờ cậu vệ sinh cá nhân xong đi ra, bàn trà nhỏ trong phòng đã dọn sẵn cơm canh nóng hổi, nhìn là biết do Văn Tinh Diệu tự tay làm, chắc đã chuẩn bị từ trước.
Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu, mỗi người ngồi một ghế, tha thiết mong chờ Bạch Lê đi qua.
Mỉm cười với hai người, Bạch Lê nhấc chân bước tới.
Sau đó chính là thời gian vừa ăn cơm vừa kể lại những chuyện xảy ra sau khi mình mất tích.
Bạch Lê, đồng thời cũng chính là Chúc Thanh Lăng của tộc Thiên Hồ, đúng là trốn ra từ "Hành tinh Hi Vọng".
Sau khi bỏ trốn thành công, vì để người khác không thể tìm được mình, cậu sử dụng ảo thuật mạnh nhất của bản thân, không chỉ dùng nó lên chính mình, mà còn lừa luôn cả máy móc cơ khí.
Sau khi ảo thuật hoàn thành, cậu thay đổi thành một dáng vẻ khác, ở trong biên cảnh Đế quốc, thậm chí ngay cả chứng minh thân phận cùng IP kết nối mạng cũng thay đổi, không ai có thể nhận ra.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Chúc Mặc Lăng không thể tìm được một chút dấu vết nào của em trai trên mạng vũ trụ.
Sau khi giải thích mình đã tránh khỏi sự tìm kiếm của mọi người như thế nào, Bạch Lê giơ tay làm một động tác vừa bí ẩn lại vừa phức tạp, phần trán bị tóc mái che khuất xuất hiện một hình xăm hồ ly chín đuôi đơn giản, không chờ hai người còn lại nhìn rõ, trên người Bạch Lê đã tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ, tiếp đó từ đầu đến chân cậu đều thay đổi.
Thiếu niên trước mặt có một đầu tóc đen dày hơi rối, mỗi một sợi tóc đều như đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Da dẻ so với trước đây càng trắng hơn, mềm mại mịn màng, trông cực kỳ giống một chiếc bánh pudding ngon miệng.
Đôi mắt hồ ly hoa đào mê hoặc mà hồn nhiên, nháy mắt với hai người đối diện một cái, khóe miệng không cười cũng hơi cong, lúc cười lên hai má lộ ra núm đồng tiền thật sâu.
Có cảm giác trẻ con hơn, cũng càng thêm...!Nghịch ngợm.
"Ha ha, mọi người có thấy hài lòng không?" Bạch Lê đứng lên, xoay một vòng, sau đó cúi người khom lưng, di sát mặt về phía Văn Tinh Diệu, "Tinh Diệu, đây mới là dáng vẻ thực sự của em, có phải anh thấy không quen không?"
Văn Tinh Diệu bị cậu làm cho giật mình, bật ngửa về phía sau, hai mắt hết đảo sang trái rồi lại sang phải, một tầng màu đỏ nhanh chóng lan đến vành tai.
Vốn ngoại hình của Bạch Lê thay đổi đã khiến hắn chấn động rồi, vậy mà cậu còn cố tình tới gần cho hắn nhìn, hắn nghĩ thế nào cũng thấy mình như đang bị trêu chọc.
Văn Tinh Diệu tự nhận tình yêu của mình dành cho Bạch Lê không phải vì ngoại hình hay thân phận của cậu, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, sau khi biến về dáng vẻ thực sự, Bạch Lê quả thực đẹp hơn mấy phần, lập tức tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, đúng là hắn thấy không quen lắm.
Văn Tinh Diệu cũng không biết phải trả lời câu hỏi này của Bạch Lê thế nào nữa.
So với Văn Tinh Diệu bên này đang chịu kích thích, Chúc Mặc Lăng trái lại rất nhanh đã phản ứng lại, trong lòng than thở một câu, quả nhiên không hổ là em trai mình, mấy năm không gặp nhưng vẫn duy trì được nhan sắc đỉnh cao, ngay cả dáng vẻ tự luyến kia cũng không thay đổi chút nào.
Thấy Văn Tinh Diệu một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng anh ta nổi ý xấu, quái gở nói: "Em trai, em đừng kích thích cậu ta nữa, không chừng người ta đang mê mẩn dụng mạo của em không thể tự kiềm chế, quên luôn dáng vẻ trước đó của em rồi cũng nên.
Ối chà chà, có mấy người ý mà, chỉ biết nhìn mặt thôi..."
Ý là, người này là kẻ thấy sắc sinh lòng tham, không đáng để phó thác.
Chia tay, chia tay luôn đê! Anh trai tìm cho em người tốt hơn ~
Ăng ten dò nguy hiểm trên đầu Văn Tinh Diệu lập tức khởi động, hắn vội hoàn hồn, phản bác lại lời Chúc Mặc Lăng: "Tôi không phải, tôi không có! Chỉ là...!Tôi vẫn chưa quen với dáng vẻ bây giờ của em lắm, chờ một thời gian ngắn nữa là tốt rồi."
"Ha ha, em hiểu, dù sao em lớn lên đẹp như vậy, anh nhìn đến sững sờ cũng là bình thường." Bạch Lê khôi phục ký ức xong quả nhiên có thêm chức năng tự luyến, lúc nói chuyện cũng tỏ ra vô cùng hài lòng với diện mạo của mình, cậu nhảy về phía trước một bước, nhưng cả người đột nhiên đờ ra, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Hai người không biết là có chuyện gì, thuận theo tầm mắt của Bạch Lê nhìn sang, phát hiện quần dài cậu đang mặc không biểu sao lại thừa ra một đoạn.
Mà đoạn thừa ra này suýt chút nữa đã làm cậu vấp té tại chỗ.
Bạch Lê: "???" Ai cắt bớt chân của cậu vậy?
Chúc Mặc Lăng đứng lên, người vẫn chưa đủ cao, chỉ có thể ngước mặt nhìn lên Bạch Lê như trước, không phát hiện ra gì cả.
Văn Tinh Diệu cũng đứng lên.
Lần này cuối cùng cũng phát hiện ra điểm sáng.
Hắn giơ ta áng, chứng ở chỗ vành tai mình, sau đó dịch xuống khoảng độ 5 centimet, so ở chỗ cằm, nói: "Trước kia em cao đến đây của tôi, bây giờ lại chỉ cao tới đây, Bạch Lê, em lùn đi."
Bạch Lê, em lùn đi.
Em lùn đi.
Lùn.
Giống như bầu trời trong xanh đột nhiên nổi sấm sét, đánh thảng lên đỉnh đầu Bạch Lê, đốt sự đắc ý trước đó thành tro bụi.
Bạch Lê chỉ cảm thấy lòng mình hoảng hốt, đứng ngồi không yên, hai chân không thể chống đỡ được nữa, mềm nhũn ngã về sô pha.
Hai mắt mê man không có tiêu cự nhìn về phía trước, không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Giờ phút này, cậu cũng không biết, bản thân mình là bị sự "Lùn đi" này làm cho phiền muộn, hay đang tức giận do sự ngay thẳng của bạn trai gây ra nữa.
Lúc còn ảnh hưởng của ảo thuật, nói thế nào thì cậu cũng cao 1m80, nhưng ai mà ngược được, loại bỏ ảo thuật xong, thế mà chiều cao lại tụt mất 5 centimet.
Là 5 centimet đó! Một phần ba mươi sáu chiều cao của cậu, cứ thế mà đi tong luôn, quả thực khiến người ta đau hết cả lòng cả mề mà.
Phát hiện này khiến Bạch Lê khóc không ra nước mắt, ngay cả cụ cười trên mặt cũng không còn, cả người trở nên tang thương.
Cậu đã nghĩ, hay là dứt khoát quay về dáng vẻ trước đó, dù sao ba năm nay cậu nhìn cũng quen rồi, nhưng cậu cũng không nỡ bỏ ngoại hình bây giờ của mình, cứ cảm thấy biến về thế kia có hơi thiệt thòi.
Về phần chỉ dùng ảo thuật lên chiều cao của mình, để mình lại "Cao" thêm 5 centimet, cậu không hề cân nhắc tới, đây rõ ràng là hành động bịt tai trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, bị người khác biết được thì người ta cười cho thối mũi.
Ầy, cậu khổ quá mà.
Chúc Mặc Lăng ngẩng đầu lên trừng Văn Tinh Diệu một cái, cái tên này, có biết nói chuyện không thế hả, hết chuyện để nói rồi à, miệng đần như vậy sau này làm sao chọc em trai vui vẻ được?
Đảo mắt khinh thường xong, anh ta nhảy đến ngồi bên cạnh Bạch Lê, mở miệng an ủi: "Em trai ngoan, đừng buồn, em còn nhỏ, sau này vẫn còn cao lên được mà.
Nhất định là do ba năm này em ăn uống không đủ dinh dưỡng, chờ bổ sung dinh dưỡng đầy đủ lại, nhất định em sẽ còn cao thêm nữa."
Thực ra Văn Tinh Diệu nói câu kia xong thì đã hối hận rồi, lúc đó hắn chỉ đơn giản thuật lại sự thực, quên không để ý đến cảm thụ của Bạch Lê, thấy Bạch Lê ủ rũ như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
Vì vậy đi tới ngồi xuống phía bên kia Bạch Lê, học theo Chúc Mặc Lăng, nhẹ giọng an ủi: "Đúng vậy, nhất định là em sẽ còn cao thêm nữa, nếu em vẫn thấy trong lòng không vui thì dùng ảo thuật của mình khiến tôi thấp đi 5 centimet cũng được, như vậy chênh lệch chiều cao của chúng ta vẫn y như cũ."
Ý tưởng của Văn Tinh Diệu rất đơn giản, em giảm 5 phân.
Tôi giảm 5 phân, nhưng vậy chênh lệch chiều cao của chúng ta không đổi, có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Lê bị lời của Văn Tinh Diệu chọc cười, nhào tới vò loạn mái tóc bạc của hắn, sau đó tỏ vẻ mình đã trút giận lên tóc của hắn rồi, chuyện chiều cao cứ thế được bỏ qua.
Thấy cậu tươi cười hớn hở trở lại, Văn Tinh Diệu cũng cười theo.
Sau đó, Bạch Lê lại rút ảo thuật của mình trên thẻ công dân Đế quốc lại, tên họ cùng số căn cước thuộc về "Chúc Thanh Lăng" được trả lại như cũ, "Bạch Lê" ở thành một lớp ngụy trang được phủ thêm cho "Chúc Thanh Lăng", như vậy trên mạng vũ trụ sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn do sự thay đổi này.
Người dân vũ trụ vẫn chỉ biết "Bạch Lê" là người thiết kế của "Vùng đất điền viên" như trước, mà không biết rằng Lê Lê đã tìm lại thân phận thực sự của mình.
Xuyên qua sương mù, trở về với nguồn cội.
"Thế nào, em còn có thể sử dụng quang não, khoang trò chơi liên kết với số căn cước công dân Đế quốc của "Bạch Lê", quan trọng nhất là "Thiết bị tạo dựng game giả lập" như bình thường không?" Văn Tinh Diệu quan tâm hỏi.
Bạch Lê lần lượt kiểm tra từng cái một, cho ra đáp án khẳng định: "Yên tâm đi, ảo thuật của em vẫn rất hữu dụng, số thẻ căn cước liên kết trước đó cũng thay đổi lại thành của em bây giờ, em vẫn dùng được bình thường."
Giải quyết xong vấn đề thân phận, Chúc Mặc Lăng lại hỏi tới chuyện khác: "Em trai, năm đó sao em lại muốn rời khỏi "Sao Hi Vọng", lúc đó em nghĩ thế nào vậy?"
Tuy bây giờ em trai đang khỏe mạnh đứng trước mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nghĩ, lỡ như thì sao? Lỡ em trai ở ngoài gặp nguy hiểm, mà bọn họ lại không cách nào tới kịp, chẳng may em trai gặp bất trắc gì, vậy anh ta biết nói thế nào với ba mẹ, với người thân họ hàng đây?
Nếu có thể, anh ta thà em trai bình yên ở lại trên "Sao Hi Vọng", làm một bé thú con không buồn không lo còn hơn.
Biết đâu có một ngày, Viện nghiên cứu Đế quốc sẽ tìm ra cách chữa trị chứng đứt gãy gien, lúc đó anh ta sẽ có thể đón em trai về nhà.
Đáng tiếc là, nguyện vọng mà toàn bộ người dân vũ trụ đều mong mỏi này, đến nay vẫn chưa thể thực hiện.
Chúc Mặc Lăng trầm mặc nhìn Bạch Lê, chờ cậu trả lời.
Trong mắt Bạch Lê lộ vẻ hoài niệm cùng cảm khái, một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ giọng nói: "Anh, mấy năm gần đây, tất cả chúng ta đều đã nhầm tưởng về chứng đứt gãy gien.".