26/02/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 57
Cuối cùng, Bạch Lê vẫn quyết định ký hợp đồng livestream với Ôn Thần.
Tạm thời không nói đến những cái khác, cậu chỉ muốn nhìn thử một chút, xem vị này, trước là "Người yêu thích ẩm thực" sau là "Nhà phê bình ẩm thực", có thể đi được đến đâu.
Nói cho hay thì là, để những bạn mạng không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, có thể cảm nhận sự thú vị của trò chơi từ nhiều góc độ khác nhau.
Trao đổi với ba người họ xong, năm suất livestream trong "Vùng đất điền viên" đều đã có chủ. Bạch Lê nhìn đồng hồ, phát hiện đã khuya lắm rồi, cũng nhanh chóng chui vào chăn đi ngủ.
Chờ Bạch Lê ngủ say, Chí Tôn đang ngoan ngoãn nằm bên gối đột nhiên động đậy, một đôi mắt mèo màu vàng sáng mơ màng mở to, nó dùng cả bốn chân nhấc một góc chăn lên, lặng lẽ chui vào, mãi đến khi cảm giác lưng mình đã dựa hoàn toàn vào trong ngực con người mới một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Con người thơm quá, nó muốn dính dính một chỗ với con người.
*
Rạng sáng, trong diễn đàn "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" đang vô cùng náo nhiệt.
Lướt mắt xem thử, mười topic nằm ở trang đầu thì đã có bảy, tám cái có liên quan đến "Vùng đất điền viên", trong đó còn có tầm năm topic được dán nhãn "Hot".
"Khóc! Mấy người khóc ngay cho tôi! Ai không cướp được slot trong 'Vùng đất điền viên' đều vào đây khóc đi, hôm nay tôi muốn dùng nước mắt của mình nhấn chìm cái diễn đàn vô tình vô nghĩa này!"
"Điểm cống hiến xếp hạng cao nhất còn được tặng quyền đặt tên cho thôn? Rồi, tôi đã bắt đầu nằm mơ rồi, có ai có ý tưởng nào muốn đóng góp không, đến lúc đó tôi nên đặt tên gì cho thôn nhỉ? Muốn chơi bời mà còn phải dễ nghe nữa!"
"Hôm nay xem livestream liên tục mười mấy tiếng đồng hồ xong, giờ trong đầu tôi đều là mấy chữ 'Ngon toẹt vời' đang chạy lên, hức hức hức, đến bao giờ tôi mới có thể có một slot quý giá trong game đây!"
"Đề nghị mấy công ty chế biến dịch dinh dưỡng cử người vào 'Vùng đất điền viên' để trải nghiệm thử, tốt nhất là có thể sản xuất ra loại dịch dinh dưỡng, sao chép lại hoàn mỹ hương vị của bánh bao trắng, làm được ông đây mua hết!"
"Số đặc biệt, số ra đặc biệt đây, 'Vùng đất điền viên' đang tuyển streamer này, vẫn còn ba suất nữa, không có yêu cầu gì quá đặc biệt, ai cũng có thể nộp đơn!"
Dân mạng đang thức đêm đọc một lượt từng topic một, đến khi nhìn thấy bài viết thức năm thì giật bắn mình, lập tức muốn đi đăng ký luôn và ngay, nhưng vừa làm mới topic thì lại trông thấy tin dữ.
"Chậc, mọi người tắm rửa rồi đi ngủ đi, người thiết kế game nửa đêm rồi vẫn còn làm việc, đã thêm yêu cầu 'Phải là người chơi trong game mới được báo danh đăng ký' vào rồi, mấy tên không cướp được tiêu chuẩn như chúng ta hoàn toàn không có cơ hội nào hết."
"Đáng ghét! Tôi còn tưởng có thể dựa vào kỹ thuật siêu đỉnh của mình xin được một suất đăng nhập trò chơi đây, vừa nhận được thông báo từ chối rồi, quả nhiên vẫn là do tôi mơ hão..."
"Khụ khụ, vừa làm mới lại thì phát hiện đã không nhận đơn đăng ký nữa, này nghĩa là đã tìm được đủ ba streamer rồi à? Không biết ngày mai bọn họ có livestream cùng lúc không nhỉ, tôi hoang mang quá, biết xem live của ai bây giờ?"
"Ông anh bên trên này, ông đã biết ba người khác live về chủ đề gì đâu, hoang cái gì mà mang! Tôi thì đã nghĩ cả rồi, sáng mai lên xem Mì Gấu Đỏ dựng chuồng gà trước, sau đó lại đến chỗ em trai Trái Đào ăn trưa, sau đó thì đi xem ba streamer khác một chút để thư giãn, chọn nội dung mình thích để theo dõi!"
"Ồ, hiểu rồi, kế hoạch này nghe ổn đấy, vậy ngày mai tôi cũng xem như vậy! Thôi muộn rồi, tôi đi ngủ trước đây, các anh em ngủ ngon nhớ, chúc mọi người mơ thấy mình cướp được tiêu chuẩn đăng nhập game!"
*
Ngày hôm sau, Bạch Lê bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tối qua hơn một giờ đêm cậu mới đi ngủ, đồng hồ sinh học tý nữa là đình công luôn.
Vẫn còn chưa mở hẳn mắt ra, Bạch Lê đã thấy trên mặt mình có một cái đệm thịt mềm mềm, ấm áp lại đàn hồi đạp lên, đang "Nhào bột" trên má cậu. Chủ nhân của cái măng cụt này kêu lên "Meow meow", giống như muốn nói: "Con người, sao còn chưa chịu dậy nữa nha?"
Cười khẽ một tiếng, kéo cái móng vuốt nho nhỏ trên mặt mình xuống, Bạch Lê xoa Chí Tôn từ đầu đến đuôi một lượt, rồi mới ra ngoài mở cửa cho Tống Hân Nhiên.
Cậu xuyên tới đây đã nhiều ngày như vậy rồi, số người quen biết trong thực tế chỉ cần một bàn tay là đếm hết, trong tình huống không có công tác, mấy người Hùng Tịch sẽ không đến nhà Bạch Lê, mà sáng sớm gõ cửa nhà cậu thế này, cũng chỉ có Tống Hân Nhiên mà thôi.
Mở của ra, quả nhiên là cậu nhóc.
"Thầy, chào buổi sáng!" Tống Hân Nhiên chớp chớp mắt, chào Bạch Lê, "Thầy, có phải thầy vừa mới ngủ dậy không, em nhắn tin cho thầy mà không thấy thầy trả lời."
Gõ cửa cũng phải gõ gần hai phút mới thấy người xuất hiện.
Tống Hân Nhiên có chút ngượng ngùng, có phải cậu nhóc đã quấy rầy thầy nghỉ ngơi rồi không?
Bạch lê mở quang não trên tay ra nhìn, phát hiện Tống Hân Nhiên gửi cho mình ba tin nhắn, thời gian là nửa tiếng trước, cũng là thời gian đã hẹn sẽ cùng chăm sóc cây mọi ngày của hai người.
"Không cẩn thận ngủ quên mất." Bạch Lê đơn giản giải thích một câu, nghiêng người cho Tống Hân Nhiên đi vào, "Nhóc Tống, cậu đã ăn sáng chưa, chưa thì ăn cùng anh luôn?"
"Không cần, không cần đâu ạ, em ăn sáng rồi!" Tống Hân Nhiên liên tục xua tay.
Buổi livestream hôm qua có kết quả rất tốt, mãi đến tận lúc đi ngủ cậu nhóc vẫn còn thấy hưng phấn, hôm nay cũng tỉnh dậy sớm hơn mọi khi. Dậy sớm, bụng nhanh có cảm giác đói, hơn nữa cậu nhóc sang nhà ăn chực thầy giáo mãi cũng thấy ngại, vì thế mở một túi dịch dinh dưỡng uống để bản thân bình tĩnh lại. Không những vậy, Tống Hân Nhiên còn xách sang cho Bạch Lê một ít.
"Thầy, em mang cho thầy một ít dịch dinh dưỡng hương vị mới này, có vị bánh trứng nướng nữa, em thấy uống cũng được, không có mùi tanh của trứng đâu, thầy uống xem có được không?" Nói xong, cậu nhóc lấy ra một loạt túi dịch dinh dưỡng kiểu mới, tổng cộng có bảy túi tất cả, bên trong đựng chất lỏng màu vàng nhạt.
Bạch Lê biết đây là ý tốt của học trò, không chút do dự nhận lấy, còn nghĩ thầm trong bụng, công ty sản xuất dịch dinh dưỡng này có thật nhiều ý tưởng, làm xong các loại hương rau dưa hoa quả thì tiến luôn đến vị đồ ăn thành phẩm, không biết bọn họ lấy dữ liệu đồ ăn từ đâu nữa?
Bạch Lê lúc này vẫn chưa biết, đã có bạn mạng đi kiến nghị công ty dịch dinh dưỡng đi nghiên cứu hương vị bánh bao trắng trong "Vùng đất điền viên", còn việc có nghiên cứu chế tạo thành công hay không thì chưa ai biết.
Uống hết một túi dịch dinh dưỡng, Bạch Lễ lặng lẽ chép miệng, cảm thấy hương vị trong miệng vẫn cứ quái quái. Tuy miễn cưỡng có thể nếm ra vị bánh trứng nướng, nhưng thực sự quá nhạt nhẽo, xem ra vẫn không thoát được lời nguyền "Hương vị đồ ăn không ngừng giảm sút".
Tống Hân Nhiên hớn hở cười, không vì phản ứng bình thường của Bạch Lê mà cảm thấy buồn bã. Nghĩ cũng biết, thầy của cậu nhóc chính là người đàn ông có một nút không gian chuyên để đựng đồ ăn, có món gì ngon mà thầy chưa nếm qua chứ? Nhưng mà dưới cái nhìn của cậu nhóc, đồ ăn tuy ngon nhưng không tiện dụng được như dịch dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng cũng không phải không có ưu điểm nào.
Chí Tôn uống sữa dê mà con người đặc biệt hâm nóng cho nó, không còn tỏ ra hung dữ với tên xa lạ hay tặng đồ cho con người của nó nữa.
Hừ, dù có thế nào đi nữa, nó vẫn là bé mèo chăm sóc cây cối đỉnh nhất!
Làm xong "Nhiệm vụ hàng ngày", Bạch Lễ giữ Tống Hân Nhiên lại cùng ăn hoa quả, thuận tiện nói về ba streamer cậu mới tuyển được và chủ đề livestream của họ cho Tống Hân Nhiên biết.
Lúc nghe đến chỗ có một streamer dự định phát trực tiếp "Nhận xét ẩm thực trong game", hai mắt cậu nhóc sáng lên như đèn pha ô tô, hô to "Tốt quá rồi."
"Hả? Sao lại tốt? Nội dung phát sóng của Ôn Thần thực ra có chút tương quan với cậu, nói không chừng còn có thể hút khán giả từ chỗ cậu đi mất, như vậy cậu vẫn còn thấy 'Tốt' sao?" Bạch Lê phát hiện, mình không tài nào lý giải được mạch não của học trò nhỏ, đêm qua cậu còn lo Tống Hân Nhiên biết tin sẽ cảm thấy buồn bã mất mát nữa kìa, không thể ngờ được, phản ứng của cậu nhóc này lại như thế này.
Rất là vui vẻ.
"Nhưng em vốn không định trở thành dân chuyên nha." Tống Hân Nhiên nghĩ rất thoáng, "Anh ấy là streamer ẩm thực, mà em thì cùng lắm cũng chỉ có thể coi như một streamer mới thôi, nội dung phát sóng cũng là ý tưởng đột nhiên nghĩ đến, ngay cả em cũng không biết cuối cùng nó sẽ trở thành như thế nào nữa. Hôm qua lúc anh [Mì Giòn] livestream, em cũng có xem, khán giả theo dõi anh ấy nhiều gấp mấy lần em luôn, em còn đang lo không thể giúp thầy kiếm được tiền đây, giờ có người giỏi hơn gia nhập, em đương nhiên là thấy vui rồi!"
Lần này Bạch Lê đã hiểu rồi, thằng nhỏ ngốc này vẫn còn chưa từ bỏ suy nghĩ ban đầu, vẫn ôm cái ý định giúp cậu livestream trước, hoàn toàn không phải vì làm cho mình.
Không biết nên nói cậu nhóc Tống Hân Nhiên này thế nào mới tốt nữa.
Bạch Lê còn đang nghĩ xem nên tìm từ thế nào, thì thấy Tống Hân Nhiên đột nhiên đỏ mặt, cười khúc khích một tiếng rồi nói: "Với lại, có người giúp em chia sẻ áp lực, em càng có thể thoải mái không bận tâm gì mà học nấu ăn. Hôm qua em đã nói trong phòng livestream rồi đó, em muốn nấu đồ ăn cho những người quan trọng của mình, thầy, thầy cũng là một trong những người quan trọng của em nha."
Đột nhiên nghe được lời bày tỏ này, Bạch Lê trầm mặc trong chốc lát, lại cảm thấy buồn cười, bây giờ đưa nhỏ nào cũng biết nói ngọt như vậy hả?
Hai người không phát hiện ra, vành tai Chí Tôn vốn đang ngoan ngoãn ủ trong ngực Bạch Lê hơi run run một chút, sau đó nó ũ rũ cúi đầu.
Nó cũng muốn nấu đồ ăn cho con người nha, nhưng tiếc là điều kiện không cho phép...
_______________
Bánh trứng nướng
---o0o---
Chương 58
Lại đến giờ login vào game.
Sau khi Văn Tinh Diệu online, chuyện đầu tiên hắn làm chính là bắt đầu suy đoán lung tung một hồi về khoảng thời gian ý thức nhân loại ngủ say, không biết bản thân ở thời kỳ con non kia đã làm ra những chuyện tốt nào. Chờ hắn hồi phục tinh thần, thì đã thấy bản thân đang đứng trong bếp, lấy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn từ trong ba lô ra.
Nhìn dáng vẻ này, chắc là đang muốn làm một bàn tiệc rau củ rồi.
Văn Tinh Diệu: "..."
Có lẽ là cơ thể có suy nghĩ của riêng mình.
Yên lặng cất hết chỗ nguyên liệu nấu ăn kia vào trong ba lô, hắn quay sang liếc nhìn căn phòng thứ hai còn đang để trống, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra hắn đã thấy, có không ít gương mặt quen thuộc đang đứng trước cửa nhà Bạch Lê.
Có [Đào ăn thật ngon], nghe nói là hàng xóm ngoài hiện thực của cậu. Có [Hoài Bích] một hàng xóm khác trong game, có [Đại vương sấm sét] cùng hai người bạn mới đăng nhập vào game của anh ta, có streamer đầu tiên phát sóng trực tiếp trong game – [Mì Giòn], còn thêm một người nữa, có phong cách khác hẳn tất cả là [Nằm chơi cũng thắng], cũng chính là phụ tá của hắn – Đường Nghênh.
Người cuối cùng... Biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang hóng hớt xem trò vui.
Mà chủ nhà, thì đang đứng ở ngoài hàng rào, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nhìn mấy người kia.
Văn Tinh Diệu nhanh chân đi qua, không nhìn đến những người khác mà trực tiếp lên tiếng chào hỏi Bạch Lê: "[Lê Bạch], có chuyện gì vậy?"
Thấy Văn Tinh Diệu tới, phản ứng của Bạch Lê cũng rất kỳ quái, đầu tiên là vô thức lùi về phía sau một bước, sau đó mới mỉm cười áy náy với Văn Tinh Diệu, bối rối nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là bọn họ muốn..." Cậu liếc mắt nhìn về phía sáu người kia, nghĩ xem nên giải thích như thế nào cho hợp lý.
Nhưng chưa kịp chờ Bạch Lê nghĩ ra cái cớ gì, sáu người đã tranh nhau nói ra mục đích tới đây của mình: "Tôi/ Bọn tôi đến giúp [Lê Bạch] làm ruộng!" x6
Cứ như sợ mình nói chậm sẽ bị Bạch Lê từ chối.
Đường Nghênh đứng ngoài hóng hớt cố gắng nhịn cười: "Ha ha ha ha!"
Văn Tinh Diệu liếc sang nhìn một cái, đối phương lập tức đưa tay bịt miệng, ngăn mình không cười ra tiếng.
Suy đoán được chứng thực, Bạch Lê cũng không nhịn được bật cười, vừa cười vừa xua tay nói: "Mọi người không cần cố ý đến giúp tôi làm ruộng đâu, chẳng lẽ đất nhà mọi người còn chưa đủ hay sao? Mọi người thực sự không cần làm giúp đâu, tôi có thể tự mình làm được mà."
"Đừng mà cậu Bạch, ngay từ đầu bọn tôi đã muốn giúp cậu làm đất rồi, bây giờ đã trễ hai ngày rồi đấy!" Hùng Tịch cuống lên, không cẩn thận buột miệng nói luôn họ của Bạch Lê ra, xong bản thân vẫn không phát hiện, "Tôi, [Trúc Tử], cả [Lắm lời] nữa, sẽ giúp cậu khai khẩn hết chỗ đất trong sân, đảm bảo không khiến cậu lỡ việc đâu!"
"Cả tôi nữa, cả tôi nữa, tôi cũng muốn ra sức vì cậu Bạch!" Mạc Tụng thấy anh mình với hai ông bạn thân lên tiếng trước thì cũng vội vàng đứng ra tỏ rõ thái độ. Vì không biết Hùng Tịch lỡ mồm, nên y cũng gọi Bạch Lê là "Cậu Bạch" luôn.
Tống Hân Nhiên và Khương Hoài Bích liếc mắt nhìn nhau, đều không nhìn thấy hoang mang khó hiểu trong ánh mắt đối phương thì đã biết, cậu nhóc/ cô chắc cũng biết thân phận thực sự của Bạch Lê, vì vậy không lên tiếng nhắc nhở mấy người Mạc Tụng đã bắt đầu phóng ánh mắt hình viên đạn với nhau bên kia, chỉ là ánh mắt nhìn Bạch Lê đầy háo hức, như đang phát ra âm thanh muốn giúp đỡ vậy.
Nụ cười trên mặt Bạch Lê sắp không nhịn được nữa rồi, mấy người này sao mà gióng bọn trẻ ba tuổi đòi ăn kẹo vậy, không cho thì nhất quyết không chịu đi?
Văn Tinh Diệu giơ nắm đấm giả bộ ho khan một tiếng, cúi đầu che đi ý cười trong mắt. Tuy nhìn dáng vẻ những người này như kiểu đang gây gổ chờ hòa giải, nhưng phản ứng của Bạch Lê cũng rất thú vị.
Trò chơi này, thực sự sẽ khiến người ta vô thức thả lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình.
"Ơ này? ?" Ở đây chỉ có mỗi Đường Nghênh không rõ chân tướng, đang cố gắng tham gia vào cuộc đối thoại của mấy người kia, "Sao mọi người lại gọi [Lê Bạch] là 'Cậu Bạch'? Cậu ấy họ Bạch hả, sao chỉ có mình tôi là không biết? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy! ?"
Anh ta dời tầm mắt về phía Văn Tinh Diệu, phát hiện trên mặt đối phương là biểu cảm "Này mà cần phải hỏi à, chỗ này chỉ có mình anh là người ngoài cuộc thôi", thì trong lòng càng thêm lạnh lẽo: Sao ngay cả thượng tướng cũng biết chuyện mà chỉ có mình anh ta là không?
Nhìn biểu cảm của Đường Nghênh càng lúc càng suy sụp, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng cho anh ta một bậc thang để đi xuống: "Tôi quên không nói với anh."
Vừa rồi hắn với Bạch Lê đã trao đổi ánh mắt với nhau, xác nhận Bạch Lê không để ý chuyện có thêm một người biết được thân phận của mình, huống chi người này còn là người quen của cả hai bọn họ.
Đường Nghênh vừa bị đả kích nặng nề, nghe Văn Tinh Diệu nói vậy chỉ biết đờ đẫn gật đầu, phản ứng chưa bao giờ chậm chạp như hôm nay.
Bạch Lê mỉm cười tiếp lời Văn Tinh Diệu: "[Nằm thắng], tôi đúng là họ 'Bạch', nói chính xác hơn, tên của tôi là Bạch Lê."
Lúc nói chuyện cũng tiến lại gần Đường Nghênh, ghé vào tai anh ta nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Chính là người thiết kế trò chơi này, Bạch Lê."
Đường Nghênh vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Cái tên Bạch Lê này sao nghe quen thế nhỉm hình như mình nghe được ở đâu rồi", thì lại nghe được một tin sét đánh ngang tai, cảm giác đầu óc cũng chết máy theo. Linh hồn bị câu nói của Bạch Lê đánh bay ra khỏi người còn chưa có trở lại, đã thấy thượng tướng nhà mình yên lặng đi lên, kéo Bạch Lê đang đứng bên cạnh anh ta đi, lùi ra một khoảng xa xa.
Mà ngay gần đó, Khương Hoài Bích đang dựng thẳng lỗ tai lên hóng hớt, lờ mờ nghe được mấy từ, như là "Bạch Lê", "Người thiết kế" các kiểu, khiến cô càng ý thức rõ hơn, chuyện tối qua mình biết được không phải đang nằm mơ.
Vì một lần nổi hứng đi đăng ký làm streamer trong trò chơi, cô thế mà lại khám phá ra được bí mật lớn nhất trong game!
Người chơi đầu tiên của "Vùng đất điền viên", người chơi được cả diễn đàn xưng tụng là anh đại [Lê Bạch] lại chính là người thiết kế ra trò chơi này – "Bạch Lê"!
Sau anh ấy dám?
Trên diễn đàn, "Người thiết kế Bạch Lê" ngày nào cũng bị một đống người điên cuồng nhắc tên @, số lần kêu réo không phải một nghìn thì cũng có đến chín trăm chín mươi chín lần, người thật thế mà lại cứ thản nhiên như không xuất hiện trước mặt tất cả người chơi khác thế này, thậm chí còn được nêu danh trên diễn đàn. Từ tận bấy đến giờ, rõ ràng hai cái tên chỉ tráo đổi vị trí hai chữ cho nhau thôi, thế mà lại không có ai phát hiện ra.
... Cũng không thể nói là hoàn toàn không một ai phát hiện, Khương Hoài Bích cẩn thận quan sát Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nói chuyện với nhau, cảm thấy hình như Văn Tinh Diệu đã biết thân phận của Bạch Lê ngay từ đầu rồi.
Chậc, thế giới của các anh đại, cô không hiểu được.
Mấy phút sau, Đường Nghênh rốt cuộc cũng tiêu hóa hết được tin tức này. Thực ra tỉnh táo lại, chuyện này cũng không liên quan gì đến anh ta, anh ta chỉ không rõ, cuối cùng tin "[Lê Bạch] là người thiết kế trò chơi" kinh ngạc hơn, hay là "Thượng tướng rõ ràng biết chuyện này mà lại không chịu nói cho mình, rõ ràng có con đường lấy được tiêu chuẩn đăng nhập dễ dàng hơn, thế mà trước lúc trò chơi cập nhật lại từ bỏ" làm anh ta khiếp sợ hơn.
"Cậu... Tôi... Thôi! Bạch Lê, chào cậu." Đường Nghênh tiến lên bắt tay với Bạch Lê.
Bạch Lê mở cổng, đón tất cả khách khứa vào nhà, vừa nhìn bọn họ đi vào, vừa nói: "Mọi người thật sự không cần giúp tôi làm đất đâu, dù sao chỗ tôi cũng chỉ cần mở 20 miếng đất nữa thôi, tự tôi có thể làm được, thật! Mọi người đứng ở cửa nhà tôi từ bao giờ thế, có khát nước không? Để tôi đi pha trà cho mọi người."
Cậu dẫn người đến khu nghỉ cố ý để trống ra trong sân, ở ngay phía bên tay phải nhà tranh, trên đầu là giàn dây leo được dựng bằng cọc tre, bên trên có dây leo màu xanh biếc quấn quanh, giúp che bớt ánh nắng. Bên dưới giàn cây đặt một cái bàn dài bằng gỗ, thêm vào cái ghế tựa rải rác. Bạch Lê đếm số lượng người, từ trong ba lô lấy thêm ra mấy cái ghế, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống trước.
"Oa!" Khương Hoài Bích là cô gái duy nhất có mặt, lúc nhìn thấy bài trí chỗ này thì không nhịn được kêu lên. Hai mắt cô nàng sáng long lanh, nhìn chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái, không nói ra được bài trí ở đây đẹp mắt chỗ nào, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy yêu thích không thôi, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Chỗ này được sắp xếp lúc nào vậy, rõ ràng cô ở ngay cách vách, sao lại không hề phát hiện ra nhỉ?
Ngoại trừ Khương Hoài Bích, Tống Hân Nhiên cũng tỏ ra rất thích giàn dây leo này, trong lòng đã đang bắt đầu tự hỏi, xem có nên làm một cái tương tự trong sân nhà mình không rồi. Cậu nhóc thấy vật liệu làm giàn chủ yếu là dùng cọc trúc mảnh cùng dây leo, có thể tìm được ở cánh rừng ngoài thôn, dựng giàn hình như cũng không khó lắm, chắc tốn chừng nửa ngày là có thể làm xong.
Lại nói, cậu nhóc còn có thầy ở đây nữa mà, bất cứ lúc nào cũng có thể đến học hỏi kinh nghiệm nha.
So với hai cô cậu nhóc này, phản ứng của mấy thanh niên cao to khác lại tương đối "Thô".
Hùng Tịch "Ồ hố" một tiếng, bắt đầu ca ngợi hết lời sự thông minh khéo léo của Bạch Lê, không ngờ cậu có thể nghĩ ra sáng kiến dựng một giàn dây leo xinh đẹp như vậy, vừa đẹp mắt, lại có thể ngồi nghỉ ngơi hóng mát, còn không chiếm diện tích, có thể nói là chỗ nào cũng ổn.
Mạc Trúc với Quý Anh Kỳ ngồi cạnh thì gật đầu lia lịa, Mạc Tụng thì hai mắt lóe sáng, hết kinh chỗ này lại ngạc chỗ kia, miệng lẩm bẩm liên hồi, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đường Nghênh giơ ngón cái với Bạch Lê, lại một lần nữa khắc sâu ấn tượng Bạch Lê chính là người thiết kế ra "Vùng đất điền viên".
Văn Tinh Diệu bình thản nhả ra hai chữ: "Rất đẹp."
Bạch Lê suýt chút nữa bị mấy người này chọc cười đến chết sặc: "Mọi người đừng khen nữa, đây là lúc tôi nhàn rỗi tiện tay làm ra thôi, không có gì khó cả, mọi người không cần phản ứng mạnh như thế chứ. Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, nghi ngơi một chút, tôi quay lại ngay!" Nói xong, cậu xoay người vào nhà pha trà.
Không phải cậu không muốn mời khách vào trong nhà ngồi, nhưng ước lượng một chút diện tích nhà nhỏ của mình cùng số lượng người đến, Bạch Lê cứ có cảm giác để mọi người vào hết thì không còn chỗ mà xoay người nữa, không được rộng rãi thoải mái như ngồi trong sân, vì thế lâm thời đổi ý.
Mấy người được Bạch Lê dẫn vào ngồi trong sân, nghe cậu khiêm tốn nói vậy thì đều im lặng không nói nữa, ba mươi giây sau, mà cũng có thể là một phút sau, mới có người yếu ớt mở miệng hỏi những người khác: "Có phải cậu Bạch có hiểu lầm gì đấy với tài nghệ của mình không vậy?"
Một giàn dây leo xinh xắn nhỏ nhắn như vậy, thật sự là thứ có thể dễ dàng "Tiện tay" làm ra à?
Tất cả lại rơi vào trầm tư.
Văn Tinh Diệu nhìn người vừa lên tiếng, nhớ hình như tên trong game của đối phương là [Tôi không lắm lời], bạn bè của người này đều gọi anh ta là [Lắm lời], Văn Tinh Diệu gật đầu đồng ý, cảm thấy anh ta nói rất đúng
Đúng là rất khiêm tốn.
Bạch Lê không hề biết mình đã bị mấy người ở ngoài sân gán cho cái nhãn khiêm tốn, nói mời bọn họ uống trà, thì là mời uống trà thật. Trong nhà đã có sẵn nước sôi chuẩn bị từ trước, Bạch Lê lại tìm ra hai bộ trà cụ khác nhau, ngay tại chỗ vào khu mua sắm, mua một lạng trà đại hồng bào, xong mang theo tất cả chỗ đồ đạc đó đi ra ngoài.
Mấy người ngoài sân đã bình tĩnh lại, lúc này người nào người nấy đều ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cứ y như mấy bé măng non chờ thầy giáo đến chia hoa quả vậy, Bạch Lê hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ háo hức mong chờ trên gương mặt bọn họ.
"Mọi người phải đợi lâu rồi." Bạch Lê nói, "Để tôi rót trà cho mọi người, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện nhé."
Hùng Tịch nhận chén trà nóng trong tay Bạch Lê, vẫn chưa chịu từ bỏ: "Cảm ơn... Cậu Bạch, cậu thật sự không cần bọn tôi giúp à, bọn tôi đông người, sức lớn, so với một mình cậu làm chắc chắn nhanh hơn không ít đâu."
Mục tiêu của anh ta rút bớt không ít, vốn chỉ nghĩ cùng lắm thì chia một phần việc cho Mạc Tụng thôi, giờ anh ta gộp tất cả mọi người vào chung một chùm luôn, chia đầu người ra, 20 khối đất, mỗi người bọn chọ chỉ cần phụ trách khai khẩn hai, ba khối là xong...
Bạch Lê từ chối một lần nữa: "Thật sự không cần, việc trong nhà tôi thích tự mình làm hơn, thật sự không có việc gì cần mọi người giúp cả. Nếu mọi người băn khoăn chuyện tiêu chuẩn đăng nhập, vậy thì không cần thiết để trong lòng, mọi người đã giúp tôi rất nhiêu rồi, tiêu chuẩn game vốn là để dùng, tôi có điều kiện thì giữ lại mấy suất, đây không phải là... Nước phù ra không chảy ra ruộng ngoài sao?"
Vừa dứt lời, "Phụt" môt tiếng. Đường Nghênh suýt chút nữa phun luôn ngụm trà nóng trong miệng ra, anh ta vội vàng lau miệng, nhìn về phía Văn Tinh Diệu.
Gì cơ gì cơ? Là người quen còn có có chuyện tốt thế này nữa cơ à? Ngài không phải rất thân với Bạch Lê à, sao nước phù sa lại không chảy đến được chỗ ngài thế?
____________________
Giàn dây leo hóng mát