02/03/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 61
Lúc đầu Bạch Lê còn không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nhóm Hùng Tịch vừa mở phát sóng trực tiếp xem, vừa theo dõi khu bình luận bên cạnh đột nhiên phì cười, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Ngay cả Văn Tinh Diệu cũng giống như sắp không nhịn cười nổi nữa. Tại vì nghe cách nói này vừa thấy thoái mái, lại không khỏi nghĩ, nhà Bạch Lê mà là kiểu mẫu, vậy nhà hắn cũng nên được bình chọn là mẫu 'phụ' chứ nhỉ?
Bạch Lê nghi hoặc nhìn sang, chờ khoảng chừng nửa phút mới biết được đáp án. Tống Hân Nhiên không hổ là nhóc con cuồng thầy giáo, cậu nhóc là người đầu tiên để ý đến ánh mắt của Bạch Lê, bèn lau nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, đứng dậy nói: "Thầ... [Lê Bạch], khán giả nói anh là 'Nông dân kiểu mẫu của vũ trụ', ha ha ha, danh xưng này thực sự rất thú vị, đúng không ạ?"
Tuy nghe hơi phô, nhưng mọi người càng nghĩ càng cảm thấy danh xưng này hoàn toàn xứng đáng, không hề có vấn đề nào. Tuy không phải là kiểu mẫu hiện đại nhất, nhưng trong trò chơi, không có nhà ai sạch sẽ gọn gàng, bố trí hợp lý, khiến người ta thấy rung động như sân nhà Bạch Lê.
Nhất là cái biệt thự gà tạo hình xinh xắn kia, không ít người đều cảm thấy kích động, muốn lén lút bưng nó về nhà mình.
Nghe Tống Hân Nhiên nói, Bạch Lê cũng bật cười, cười xong thì lại lắc lắc đầu, nói với ống kính: "Không chỉ có mình sân nhà tôi mới làm được đâu, việc sắp xếp những thứ này thực ra không hề khó, nếu mọi người để ý thì có thể ở trong sân nhà mình thử nghiệm, đừng ngại mình làm khó coi, cùng lắm thì dẹp bỏ làm lại từ đầu thôi, thử nghiệm nhiều sai nhiều cũng là một cách để tích lũy kinh nghiệm. Chỉ cần mọi người có thể nghĩ ra, thì có thể thỏa thích đi làm."
Ngữ khí của cậu rất thong thả bình tĩnh, không cần biết là người chơi ảo chưa được vào game, hay là người đã cướp được tiêu chuẩn, trở thành người chơi chính thức, đều có cảm giác mình được cổ vũ, trong lòng dâng lên một loại khát vọng, tên là "Tôi cũng muốn thử một chút", trong lúc bọn họ còn chưa phát hiện, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, khắc sâu khát vọng này vào trong lòng.
Nhìn khu bình luận tràn đầy những là "Tôi có thể!", "Tôi làm được!", "Để tôi thử xem!", "Chờ chút, tôi lấy giấy bút ghi lại đã ~", Mạc Tụng trợn tròn mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây chính là năng lực ẩn của người thiết kế trò chơi à? Chỉ trong thời gian mấy câu nói, nghe cũng không có gì khó khăn, sao phòng phát sóng đã biến thành hiện trường tuyên truyền cổ động rồi?
Nếu Bạch Lê biết suy nghĩ trong đầu Mạc Tụng lúc này, chắc cậu sẽ nói với y là, không cần căng thẳng, chẳng qua là linh hồn muốn xây dựng cơ bản cùng cầy cấy nuôi trồng của mọi người vô tình bị kích hoạt thôi.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của khán giả cùng sự mê hoặc của quà tặng, Mạc Tụng đã cẩn thận quay lại từng centimet của biệt thự gà, trái phải trước sau đầy đủ, sau đó mới lấy vật dụng của bản thân ra, dựa vào hướng dẫn của Bạch Lê, vụng vụng về về bắt tay vào làm.
Vì mỗi người chơi chỉ được nhận một phần vật liệu làm chuồng gà, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đã làm của mình rồi, Hùng Tịch và Đường Nghênh thì một người chọn rơm rạ, một người chọn gạch, ở đây chỉ có mình Mạc Tụng là dùng gỗ tấm dựng chuồng, cho nên chỉ có thể hướng dẫn bằng mồm.
Cũng may đầu óc Mạc Tụng không phải loại ngu lâu khó đào tạo, sau những vụng về ban đầu, động tác trên tay cũng dần linh hoạt hơn, có thể dựa theo hướng dẫn của Bạch Lê, cắt gỗ tấm thành hình dáng cần thiết, trong số vật liệu được phát có cả đinh, còn việc đóng đinh kiểu gì à? Không có búa thì tùy tiện dùng công cụ nào đó bằng sắt xài tạm thôi.
Mà quá trình này thì không phải luôn diễn ra suôn sẻ thuận lợi.
"Áu! Shh... Cái đinh này có phải lỗi rồi không! Không đúng, tay tôi hôm nay mượn của người khác à?" Đây đã là lần thứ năm Mạc Tụng bị cán cuốc gõ phải ngón tay rồi, y suy sụp gào lên, không tài nào hiểu được, rõ ràng trước đó còn suôn sẻ như vậy, thế mà giờ y lại bị mấy cái đinh nho nhỏ này làm khó.
Nhưng khán giả xem live không có mống nào đồng tình với Mạc Tụng, trong khu bình luận còn hiện đầy comment cười nhạo.
"Ha ha ha ha! Đáng đời, ai kêu ông cứ thích lấy tiêu chuẩn đăng nhập ra trêu ngươi bọn này cơ, quả báo đến rồi đấy! Cuốc nhỏ ngoan, nghe lời, đập lão ấy thêm hai cái nữa đi!"
"Hì hì hì, streamer đúng là đồ đầu gỗ ngốc nghếch, việc đơn giản như vậy mà cũng không làm được, hớ hớ, nhìn mấy cái đinh mà ông đóng đi, xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu òm!"
"Streamer làm tiếp đi, tay bên này sưng thì đổi sang tay kia! Ông hứa với bọn này rồi đấy, hôm nay nhất định phải làm được biệt thự gà đấy!"
"Ê ê streamer, ông nhanh tay lên đi, tôi đã mua vật liệu trong thực tế để cùng làm rồi đấy, bước này tôi làm xong rồi, đinh cũng đóng chắc luôn mà sao ông mới chỉ làm được có tí vậy, được đến một nửa chưa?"
"Đậu má, lầu trên máu thế, chưa gì đã học được rồi à? Đáng lẽ ông phải cướp được tiêu chuẩn vào game mới đúng!"
"Hờ hờ hờ, đây không phải là muốn luyện tay trước một chút à, chờ tôi được vào game, thì có thể lập tức làm được biệt thự gà xinh đẹp nhất! (Hi vọng người thiết kế game nhìn thấy comment này của tôi)"
Mạc Tụng khóc không ra nước mắt, hận không thể đưa luôn cuốc với đinh cho mấy cái tên đang cười trên sự đau khổ của người khác kia, xem họ có làm được không, nói mồm thì dễ lắm!
Rõ ràng là siêu khó, nhé! !
Sầu thì sầu, nhưng việc thì vẫn phải làm. Chờ ngón tay bớt đau, Mạc Tụng tiếp tục gõ gõ đập đập, lần này y làm càng chậm rãi cẩn thận hơn, mỗi lần đều ước lượng căn ke tỉ mỉ, chuẩn rồi mới đập xuống, khoan nói đến việc động tác chậm hơn trước bao nhiêu, nhưng đúng là ngón tay của y không còn bị đập trúng nữa.
Mạc Tụng tìm thấy niềm vui của việc đóng đinh.
Trong lúc chờ Mạc Tụng hoàn thành bước này, Bạch Lê nghĩ thầm, dù sao cũng đang nhàn rỗi, gọi luôn những người khác lại, giảng cho họ cách làm ổ gà chuồng gà bằng rơm và gạch luôn thể.
Người chơi đang xem livestream bắt đầu điên cuồng ghi chép, vừa chép như bay , vừa ca ngợi anh đại [Lê Bạch] đúng là người tốt! Đã thế lại còn siêu đỉnh, không tự tay làm mà cũng có thể nói rõ ràng từng bước.
Người không biết thì đắm chìm trong niềm vui học tập, tiếp thu kiến thức mới, hoàn toàn không phát hiện điểm sáng trong đó. Nếu chỉ là một người chơi bình thường mà nói, có thể nào cũng không toàn năng được như người thiết kế game, đúng không?
Mà những người chơi dự bị chỉ có thể đứng ngoài hóng hớt, lúc này cũng yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại ném chút quà tặng trong live, nói để Mạc Tụng chia cho anh đại [Lê Bạch] một chút, anh đại phải vật lộn dạy một lớp toàn học sinh ngu lâu dốt bền thế này, rất khổ cực!
Học sinh ngu lâu dốt bền: ? ? ? ?
Bọn họ chỉ muốn học của mình thôi, dốt chỗ nào, họ chọc phải ai à?
"Rồi rồi rồi, tôi đã nói trước với [Lê Bạch] rồi, thu nhập trong livestream ngày hôm nay sẽ chia đôi, mỗi người một nửa!" Mạc Tụng "Bộn bề trăm việc" rút ra một chút thời gian để trả lời người xem, nói cho bọn họ biết quyết định mình đã ra trước đó.
Vừa dứt lời, số khán giả tặng quà lập tức tăng vọt.
Bạch Lê nghe Mạc Tụng nói thể cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, không có ý kiến gì. Đúng là trước khi livestream bọn họ đã bàn chuyện này với nhau, ban đầu Bạch Lê cảm thấy chia ba bảy là được, cậu vốn cũng đã nhận được 5% phí sử dụng hình ảnh từ Mạc Tụng rồi, nhưng lần này đối phương rất kiên quyết, nhất định phải chia đều khoản thu còn lại với Bạch Lê. Y nói lần này nếu không phải có Bạch Lê, không ít người trong số họ sẽ mắc kẹt ở chỗ dựng chuồng gà này, cậu nhiệt tình hướng dẫn như vậy không chỉ cứu một người, mà là cứu toàn thể người chơi trong game!
Vì vậy, Bạch Lê đồng ý, trong quá trình dạy Mạc Tụng cũng càng thêm nghiêm túc tỉ mỉ.
Chờ biệt thự gà của Mạc Tụng chính thức hoàn thành, thời gian đã qua gần một tiếng. Làm xong sớm hơn so với Mạc Tụng là Hùng Tịch và Đường Nghênh, người trước đã bên rơm rạ thành một cái ổ chắc chắn hình bát, bên trong phủ lên chỗ rơm còn thừa, đại khái có thể cho ba con gà con cùng ở. Như vậy tính ra cũng đã rất tốt rồi, nhưng đem nó ra so với biệt thự gà thì không khác gì một túp lều rách nát, thực sự không thể sánh bằng.
Còn người sau, vì chuồng gà bằng gạch phải cố định địa điểm sử dụng, cho nên Đường Nghênh chỉ có thể ghi nhớ cẩn thận quá trình xây dựng, đồng thời ở chỗ bãi cát ven sông luyện tập thêm vài lần, nhớ kỹ hình dáng chuồng gà bằng gạch, tính chờ bên này xong xuôi thì sẽ về nhà mình dựng chuồng gà.
Lúc này, hai người họ đều vô cùng vui mừng vì đã không tự ý làm bừa, lãng phí chỗ vật liệu này. Nếu không, sao bọn họ có thể được "Danh sư" chỉ dạy chứ. Ha ha, quá tuyệt!
"Ha ha ha ha! Không ngờ [Mì Giòn] tôi cũng có một ngày như này, thế mà tôi lại làm ra được một thứ tinh xảo như vậy! Mọi người thấy sao, biệt thự gà này, là tôi, tự tay, làm đấy! Nhanh viết bình luận khen tôi 'Đỉnh' đi!" Mạc Tụng đứng chống nạnh, cười phớ lớ, bên chân là biệt thự gà mình vừa làm xong, trong lòng đang vui mừng ngây ngất.
Trên khu bình luận có thưa thớt mấy lời khen, còn có người nhỏ giọng *bíp bíp*, đây rõ ràng là hình trên mạng với thực tế mua về mà, sao Mì Gấu Đỏ có mặt mũi nói ra hai chữ "Tinh xảo" chứ.
Tâm trạng Mạc Tụng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, hớn ha hớn hở cảm ơn Bạch Lê cùng khán giả xem live, nói buổi phát sóng sáng nay đến đây tạm thời kết thúc, chờ y nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục. Trước khi tắt live, còn giúp Tống Hân Nhiên quảng cáo một câu như thường lệ.
Tống Hân Nhiên đột nhiên bị nhắc đến, thì giật bắn mình, nghĩ đến cũng sắp đến thời gian phát sóng của mình thì chào tạm biệt những người khác, vội vội vàng vàng quay về nhà chuẩn bị.
Bạch Lê thấy Khương Hoài Bích đứng ở một bên hóng hớt, thì nhịn không được hỏi: "[Hoài Bích], em không cần bận gì à?" Thực ra ý cậu hỏi là về chuyện phát trực tiếp của cô nàng.
"Không ạ." Khương Hoài Bích chớp mắt một cái, nói, "Em không vội, chiều rồi em bắt đầu cũng được. Anh đại, em hỏi một chút nha, ngoài rơm rạ, gạch với gỗ tấm nhận được ở chỗ trưởng thôn ra, thì còn có cách nào khác để kiếm được chúng nó không?"
Nếu có cách, cô sẽ đi thu thập một lượt, sau đó... Hì hì, chắc có thể bán cho những người chơi đang câng nguyên liệu khác nhỉ? Cứ coi như bọn họ không muốn đi, vậy thì cô cũng có thể giữ lại cho mình, dù sao bây giờ cô cũng đang có 1000 ngăn để đồ, hoàn toàn không sợ thiếu chỗ!
Đúng là người chơi có thể tự mình thu thập vật liệu, nhưng ngoại trừ rơm rạ, hai loại chuồng gà khác đều khá phức tạp rườm rà, cần đến vài loại kỹ năng sinh hoạt. Làm gạch còn gần xây lò nung, tính năng này tạm thời còn chưa có trong phiên bản game hiện tại. Vì thế, Bạch Lê chỉ đưa ra một gợi ý không rõ ràng, để [Hoài Bích] vào rừng tìm thử xem.
Dù sao, cánh rừng lớn bên ngoài thôn cũng chính là rương báu để người chơi tìm kiếm tài nguyên.
"Ồ..." Khương Hoài Bích mất mát gật đầu, quyết định chờ lát nữa sẽ vào rừng, coi như không tìm được đồ mình muốn thì cô cũng có thể thu thập một ít thứ hiếm thấy, "Cảm ơn anh đại, vậy em đi trước nha, không quấy rầy mọi người nữa."
Chào tạm biệt với mọi người xong, cô nàng nhảy sân sáo rời đi.
Bạch Lê cũng không cản người, tự mình lẩm bẩm một câu: "Đã nói không cần gọi mình là 'Anh đại' rồi mà." Nghe cứ ngại ngại.
Tuy nghe nhiều đúng là khiến người cảm thấy lâng lâng.
"Ha ha, cậu Bạch, cậu đừng khiêm tốn như vậy, cậu hoàn toàn xứng đáng được gọi là anh đại!" Hùng Tịch luôn khen ngợi Bạch Lê không tiếc lời, "Nhất là sau buổi livestream ngày hôm nay, không chỉ có những người chơi trong game như bọn tôi, mà khi bạn mạng nhắc đến cậu, phỏng chừng cũng sẽ gọi một tiếng 'Anh đại' đấy."
"Đúng thế đúng thế!" Mạc Trúc và Quý Anh Kỳ cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa, ánh mắt nhìn Bạch Lê tràn đầy sùng bái.
Hai người bọn họ vừa mới bàn với nhau xong, chờ level trong game của họ lên đến cấp năm, có thể mở chế độ chăn nuôi, thì sẽ đi khiêu chiến với vật liệu gỗ, làm ra một biệt thự gà. Nhà nhỏ tinh xảo như vậy mà đặt ở trong sân nhà mình, không thể nghi ngờ gì là sẽ khiến nhan sắc của cái sân trọc lốc nhà họ được nâng lên một tầm cao mới!
Văn Tinh Diệu cũng quay đầu lại, cười nói với Bạch Lê: "Mọi người thế này là đang công nhận thực lực của cậu đấy, có đúng không, anh đại [Lê Bạch]?"
Bạch Lê vội giơ tay đầu hàng: "Được được được, mọi người muốn gọi thì cứ gọi đi, những đừng cứ hở ra là gọi như vậy, nghe nhiều tôi thực sự không đỡ được."
Giống như vừa rồi, lúc [Yêu Tinh] gọi cậu là "Anh đại", cậu lập tức cảm thấy da gà da vịt của mình rơi đầy đất. Trước mặt anh đại hệ nạp tiền, một anh đại kỹ thuật như cậu thì đáng là gì chứ?
Văn Tinh Diệu bị Bạch Lê nhìn mà không hiểu ra sao.
---o0o---
Chương 62
Văn Tinh Diệu cầm cần câu vàng của mình, tiếp tục đi câu cá.
Mấy ngày nay, hắn đặc biệt có hứng thú với việc cậu cá, login vào game, thu hoạch chỗ hoa màu đã chín trong ruộng xong, hắn sẽ lập tức ra bờ sông. Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày, tổng số thời gian hắn ở ngoài bờ sông đã vượt qua của cả tháng trước cộng lại.
Dựa vào cần câu vàng cùng mồi câu cao cấp, hiệu suất câu cá của hắn vượt xa tất cả những người chơi đang câu cá gần đó. Nếu Bạch Lê cập nhật thêm hệ thống sách minh họa sưu tầm trong game, thì chắc chắn minh họa các loại cá bắt được ở con sông này sẽ do Văn Tinh Diệu điền đầy.
Cá câu được không bán đi chất đầy trong ba lô, nhưng mà, cá Koi bắt được cũng chỉ có vỏn vẹn 17 con. Tuy điểm công hiến của một con cá Koi không phải ít, nhưng Văn Tinh Diệu xem bảng xếp hạng thì thấy có khá nhiều người xếp trên mình, thậm chí hắn còn không thể chen chân vào trong top 50 người đứng đầu.
Nhất là người chơi xếp hạng nhất, tên là [Mi có gan không] kia, điểm cống hiến của người này thế mà hơn người xếp thứ hai những gần hai trăm điểm, so với điểm cống hiến của hắn lại càng cách xa vài con phố.
Mấy tên này! Văn Tinh Diệu nghiến răng thầm hận, bộ họ ngâm người trong game cả ngày sao, hay là có gan hơn người khác, không thì sao điểm cống hiến của họ lại cao dữ vậy?
Đáng tiếc, giờ hắn đang trong tình trạng không thể tự làm chủ, không được tự do kiểm soát thời gian vào game, nếu không, nói không chừng hắn có thể cố gắng tranh thủ một chút. Văn Tinh Diệu khe khẽ thở dài một hơi, tiếc cho tên thôn mà hắn nghĩ được, gọi là "Thôn Bình Yên", hoặc là "Thôn Đào Nguyên" đều rất hay, nghe đâu tần suất xuất hiện của hai từ này trong sách cổ không hề thấp.
Nhưng mà, tuy nói giờ hắn đã vô duyên với phẩn thưởng "Quyền đặt lên làng", đây vẫn là nhiệm vụ lớn hiếm có, thêm vào đó, nhiệt tình với việc đánh bắt cá của hắn rất cao, thái độ tích cực tham gia vào nhiệm vụ vẫn còn nhiều. Trước khi đi, Văn Tinh Diệu cố ý hỏi dự định của Bạch Lê, biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trừ khi gogout ăn cơm, những lúc khác cậu đều sẽ lên game chơi đùa, hắn mới quyết định dành thời gian ra sông, cố câu thêm mấy con cá Koi nữa.
Văn Tinh Diệu đã thăm dò kỹ lưỡng tất cả các điểm câu cá quanh thôn rồi, ở đâu dễ câu được cá lớn, ở đâu có nhiều loại cá quý hiếm, ở đâu được mệnh danh là "Ổ cá Koi", hắn đều biết rõ như lòng bàn tay. Nếu nói chỗ có nhiều cá Koi nhất, thì vẫn là chỗ hắn đến câu cá lần đầu tiên.
Còn chưa đi tới nơi, hắn đã thấy cảnh tượng náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng cách đó không xa. Từng chiếc bàn với đủ kiểu hình dáng khác nhau được xếp thành hàng ngang, mặt trên được chủ nhân trải lên những tấm khăn trải bàn màu sắc sặc sỡ. Mà trên khăn trải bàn thì đặt đủ các loại đồ ăn, xem dáng vẻ đơn giản mộc mạc của chúng nó, thì chắc chắn không phải đồ mở được từ "Giỏ thực phẩm".
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Những món này, tất cả đều là đồ ăn mà người chơi nghĩ ra hoặc làm theo công thức nấu ăn có được.
Ngoại trừ câu cá, kỹ năng sinh hoạt còn lại mà Văn Tinh Diệu học chính là nấu ăn, hắn đương nhiên biết chỉ có đồ ăn người chơi tự tay nấu mới có thuộc tính tăng cường, sau khi ăn vào có thể giúp người chơi thêm trạng thái trong một khoảng thời gian nhất định. Còn đồ ăn mở ra từ vật phẩm khu mua sắm như "Giỏ thực phẩm" sẽ không có trạng thái tăng cường này.
Tương như món Ngọc Mễ áp chảo mà hắn làm dựa trên thực đơn trưởng thôn cho, nó có thể giúp người chơi nhận được gấp đôi kinh nghiệm khi thu hoạch trong thời gian là 10 phút.
Ngoài ra còn có những trạng thái khác nữa, ví dụ như tăng cảm giác no cho nhân vật, giá trị thể lực lâu sụt giảm hơn, hoặc là tăng nhanh tốc độ di chuyển cho nhân vật, để nhân vật nam/nữ như lướt gió mà đi, hoặc là tăng tỷ lệ thành công khi nhân vật thực hành kỹ năng sinh hoạt của mình, khi thu thập, đào quặng, hay câu cá không bị trượt. Mà chừng đó, vẫn không phải là trạng thái tăng cường quý nhất, nghe nói, có người chơi làm được món ăn, có thể giúp nhân vật gia tăng vận may.
Tuy chỉ kéo dài trong có mấy phút ngắn ngủi, trạng thái gia tăng vận may cũng không quá khoa trương, nhưng đó dầu gì cũng là may mắn, có điều kiện bỏ tiền ra mua, nhất định sẽ kiếm lại được!
Mà thứ giống như vận may này, không cần biết là ở đâu cũng đều có ích cả.
Nhưng bây giờ mới có hơn 11 giờ sáng, cách buổi tối hãy còn lâu, sao người chơi đã bắt đầu họp "Chợ đêm" rồi?
Hơn nữa còn mở ngay ở gần nơi cần giữ yên tĩnh như điểm câu cá.
Văn Tinh Diệu cảm thấy hứng thú câu cá của mình bị phá hỏng, nhưng hắn lại càng thấy tò mò hơn, không biết mấy người này lại nghĩ ra cách chơi mới nào.
Vì thế bước chân của hắn đổi hướng, đi về phía mấy sạp hàng kia.
Ở trong game, Văn Tinh Diệu chắc chắn là rất nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người nhận ra hắn.
Đúng như dự đoán, rất nhanh đã có người chơi đang rao hàng nhìn thấy Văn Tinh Diệu, nhiệt tình chào mời hắn: "Anh đại [Yêu Tinh], cải thảo xào chay vừa mới ra lò đây, có thể tăng tỷ lệ câu cá thành công trong vòng 20 phút, chỉ có 50 đồng một bát thôi, anh có muốn mua một phần không?"
Nghe người bán nói, Văn Tinh Diệu nhướng mày cảm thấy hứng thú, đang đinh đi tới thì lại có người chơi khác cũng bày sạp bán cách đó một quầy lớn tiếng hô lên: "Anh đại, anh đừng nghe tên ấy quảng cáo láo, tuy nói có thể thêm trạng thái trong 20 phút, nhưng tỷ lệ câu cá thành công chỉ có 5% thôi, chả có ích lợi gì, anh tới xem khoai tây nướng của tôi đi, tỷ lệ thành công tăng 15% trong 15 phút. Cá Koi không phải sẽ ào ào lao đến sao? Chỉ cần 60 đồng thôi là đã mua được một củ khoai tây nướng rồi."
Sau khi nói xong, người này vẫn còn đấu mắt với người bán cải thảo xào trước đó, hai ánh mắt chạm nhau, tóe ra tia lửa.
Người bán số một: "Này! Ông có biết thế nào là có trước có sau không hả, quán vỉa hè thì cũng phải theo quy tắc chứ!"
Người bán số hai: "Khách hàng có quyền lựa chọn, đương nhiên là đồ nhà ai tốt hơn khách sẽ chọn đồ nhà đó rồi! Tôi chỉ đề cử cho anh đại lựa chọn mà tôi cảm thấy hợp lý hơn thôi."
Người bán số một: "Xía! Ông là cái đồ thảo mai thảo quả giả vờ tốt bụng!"
Người bán số hai: "Hứ! Còn ông là cái đồ con buôn xấu tính!"
Hai người còn đang muốn tranh cãi thêm mấy câu, lại không ngờ chỉ có ngắn ngủi mấy phút thôi mà đã khiến đối thủ cạnh tranh quanh đó chú ý, cả đám y như đỉa đói đánh hơi được mùi máu, lập tức xách đồ nhà mình đến quảng cáo mời chào, thề phải hút đến đồng cuối cùng trong túi anh nhà giàu Văn Tinh Diệu.
Vì thế, Văn Tinh Diệu được mở mang tầm mắt, biết được khả năng sự sáng tạo của những người chơi với nguyên liệu nấu ăn, nào là chiên xào, nào là hấp rán nướng... Chỉ có bọn họ không nghĩ ra chứ không có gì là họ không làm được. Sự kết hợp của nhiều cách làm cùng các loại nguyên liệu khác nhau khiến số thành phẩm làm ra cũng phong phú hơn nhiều.
Trạng thái tăng cường của đồ ăn do người chơi trong game làm ra không phải cố định, mà là ngẫu nhiên, điều này khiến cho trước mắt Văn Tinh Diệu xuất hiện đủ các loại món ăn, làm người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Mùi vị của các loại đồ ăn trộn lẫn vào với nhau, tạo thành một loại mùi rất phức tạp, mà trong phức tạp còn mang theo cảm giác kỳ dị hiếm thấy. Bị đám người bu xung quanh, Văn Tinh Diệu cảm thấy khứu giác của mình nhạy bén trước giờ chưa từng có, những mùi hương này dường như có suy nghĩ của riêng mình, xộc thẳng vào trong mũi mắt, ngay sau đó, ở trước mặt tất cả mọi người, Văn Tinh Diệu nôn khan một tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, hiện trường đang ồn ào náo động lập tức lặng như tờ, động tác của mọi người cừng đờ ra, sau đó bàn tay đang nâng chén đĩa lúng túng dừng ở trên không, sắc mặt hưng phần hồng hào ban nãy cũng biến thành xanh xanh trắng trắng. Trên mặt tất cả người chơi qua đầy chào hàng đều là vẻ không thể tin nổi, đồ ăn mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại bị anh đại tỏ ra ghét bỏ ư? ?
Thực ra đừng nói là bọn họ, đến ngay cả Văn Tinh Diệu cũng lúng túng đến độ muốn dùng ngón chân giúp trưởng thôn đào móng nhà ngay tại chỗ. Hắn không tài nào nghĩ tới, sự tự chủ mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng có lúc đình công thế này, lại còn đình công quá đột ngột. Hay là tại sao gần đây hắn quá buông thả bản thân nhỉ?
Trong nhất thời, người của cả hai bên đều không có bất cứ hành động mới nào.
Cuối cùng vẫn là Văn Tinh Diệu phản ứng lại trước, hắn ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi, tôi không cố ý, cũng không phải tại đồ của mọi người không tốt, chỉ là ban nãy, mùi..." Có hơi nồng nặc một chút.
Lời còn chưa nói hết, ai cần hiểu đều hiểu cả.
Nói chung, sau khi cú sốc hoặc cơn tức giận vừa rồi qua đi, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi cố gắng giữ sự tỉnh táo. Nếu nói Văn Tinh Diệu là nạn nhân đầu tiên, vậy những người chơi đang vây quanh hắn chính là nạn nhân thứ hai. Bởi vì bản thân từng trải qua, cho nên mới càng thấu hiểu nỗi khổ mà Văn Tinh Diệu phải chịu, mọi người nhanh chóng cất lại đồ của mình vào ba lô, vừa nhăn nhó lùi lại, còn vừa xua xua tay ra hiệu không có gì, bọn họ hoàn toàn không bận lòng!
Hức hức hức, ban nãy có phải bọn họ bị mất não tập thể không, sao tự dưng lại làm ra cái hành động muốn nghẹt thở như vậy chứ! Liệu có khiến anh đại có ấn tượng xấu với họ, sau này không bao giờ đến chỗ bọn họ đi dạo nữa không...
Nhưng mà định lực của anh đại cũng đỉnh thật, thế mà chỉ nôn khan có một tiếng, bọn họ bây giờ vẫn còn thấy trong bụng nhộn nhạo muốn ói đây! Thật là quái, rõ ràng ngửi mùi từng món thì thấy ổn cả, sao để chung một chỗ lại thành cái mùi kia không biết?
Nghĩ như vậy, tốc độ chạy trốn của đám người bán càng nhanh hơn, chỉ ngắn ngủi có mấy giây mà ai đã về sạp của người đó, ý đồ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tốc độ phản ứng này, nhanh đến mức Văn Tinh Diệu không kịp ngăn cản, nói ra suy nghĩ muốn mua toàn bộ đồ của bọn họ trong đầu mình. Hắn lúc này, đang đứng một thân một mình ở chính giữa lối vào chợ, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng được "Săn đón" ban nãy, giống như cảnh tượng đó chỉ là nằm mơ mà thôi, hắn thực ra chính là một thanh niên cô độc.
Hai bên từ xa xa nhìn nhau, cách qua một ranh giới vô hình, nhóm người bán không có can đảm tiến lên bắt chuyện với anh đại nữa, Văn Tinh Diệu cũng không còn hứng đi vào thăm thú.
Hắn xoay người, đi về phía điểm câu cá.
Không biết có phải ảo giác của hắn không, mà hình như hắn nghe thấy có tiếng thở phào nhẹ nhõm sau lưng mình.
Điểm câu cá vẫn trong tình trạng đông như mắc cửi, đưa mắt nhìn, cứ cách một 1m lại có một người chơi đang ngồi, cầm cần câu hết sức tập trung nhìn xuống mặt nước câu cá. Thỉnh thoảng có người thành công bắt được cá mới khiến một hai người ngồi gần đó cảm thức hứng thú, liếc mắt nhìn thoáng qua.
Văn Tinh Diệu đi về phía vị trí cũ của mình, không biết có phải người chơi trong game đã giao hẹn trước hay không, mà cho dù có nhiều người đến đây câu cá hơn, thì vị trí này của hắn cũng sẽ để trống ra, người ngồi hai bên trái phải của hắn thì lại thường xuyên thay đổi, cũng có thể là do bọn họ giúp hắn chiếm chỗ. Để đáp lại, lúc câu cá, Văn Tinh Diệu thường thường sẽ chia cho những người ngồi bên cạnh một ít mồi câu cao cấp, lúc nghe bọn họ cám ơn, trong lòng cũng thấy vui vẻ hơn.
"Anh đại, hôm nay anh tới trễ hơn ha!" Hôm nay ngồi cạnh Văn Tinh Diệu là một cậu nhóc hay nói, Văn Tinh Diệu ngồi xuống chưa được bao lâu, đối phương đã nhỏ giọng nói chuyện, đánh mắt về một phía khác, hỏi, "Anh đại, lúc anh tới có thấy mấy quầy hàng ở bên kia không, đồ bên đó đầy đủ phết nha, đều là đồ ăn gia tăng trạng thái cho câu cá. Tôi còn mua hai phần cái bó xôi sấy khô, giúp tăng tỷ lệ cá lớn mắc câu lên 20%, còn tăng thêm 50% sức lực cho nhân vật nữa, siêu lời, hai phần phải bỏ ra tận 300 đồng để mua đây, anh đại thấy sao, có cần tôi chia cho anh một phần không?"
"Có thấy, nhưng mà không vào xem." Văn Tinh Diệu không định kể sự tích xấu hổ ban nãy ra, chậm rãi lắc đầu, thấy người chơi kia đã lấy ra mấy miếng lá cây xanh xanh khô giòn, từ chối nói: "Tôi không cần những thứ này, tự cậu giữ lại dùng đi."
"Ờ, cũng đúng ha, anh đại toàn dùng hàng cao cấp, không cần đồ ăn thì hiệu suất cũng cao hơn so với bọn tôi rồi!" Người chơi nhanh nhẹn cất cải bó xôi của mình về, thầm nghĩ, anh đại quả nhiên không hổ là anh đại, đối mặt với vật phẩm tăng trạng thái tốt như vậy mà cũng không động lòng, thực sự là định lực cao, hẳn là tự tin vào cần câu vàng cùng mồi câu cao cấp trong tay, thu hoạch so với những người khác chắc chắn là nhiều hơn đúng không?
Nhưng mà chưa kịp chờ cậu nhóc ném cho Văn Tinh Diệu một ánh mắt kính nể, thì đã thấy quý ngài tự tin này móc từ trong ba lô ra một vật, dùng lọ thủy tinh trong suốt để đựng, bên trong là dâu tây màu đỏ au, được cắt thành từng miếng nhỏ, phần thịt quả nổi trên mặt nước. Bình rất nhanh được mở ra, mùi dâu tây thơm ngào ngạt tỏa ra khiến người ta mê đắm.
Đặt bình ở giữa hai người, Văn Tinh Diệu lại lấy ra hai cái bát hai cái thìa, múc vào mỗi bát mấy thìa mứt dâu tây, rồi đưa một bát cho người chơi bên cạnh.
"Tôi cũng có mang, tự mình làm, cậu có muốn nếm thử không?"
Ngữ khí bình thản, chỉ mười ba chữ đơn giản, đã đập cho người chơi kia kinh ngạc không thôi.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chín chắn thận trọng của Văn Tinh Diệu, lại cúi đầu nhìn xuống bát mứt dâu tây đỏ au thơm mùi chua ngọt, vô thức lẩm bẩm ra tiếng: "Đây... Mới là món mà đàn ông đích thực nên ăn sao?"
__________________
Cải thảo xào chay
Khoai tây nướng
Cải bó xôi sấy khô (Còn gọi là rau chân vịt á)
Mứt dây tây (nguyên quả)