Cung Nữ Chọc Trạng Nguyên

(phần này là tác giả tự biên tự diễn, hông liên quan đến mạch truyện, được cái vui)

Thủy Bạc Hà (tên tác giả) sám hối-ing.

Nói thiệt, ta cảm thấy rất có lỗi với bạn Hoàng Thượng trong truyện. Sở dĩ hắn đáng thương như vậy, không có tôn nghiêm như vậy đều là lỗi của ta.

Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, vì câu chuyện mà đành phải ủy khuất ngài. Ngài ngàn vạn lần đừng trách Bạc Hà nga, người ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Người tại giang hồ, thân bất do kỷ. Ai bảo ngài là Hoàng Thượng? Ai bảo thân phận ngài dễ lợi dụng như vậy? Nếu không dùng thì sẽ rất có lỗi với bản thân ta, rất có lỗi với trời đất, rất có lỗi với quạ đen cùng cà chua, vân vân mây mây… tóm lại là không có lỗi với ngài! Để ngài được chết sớm siêu sinh sớm… không đúng, hẳn là kết thúc công việc sớm, ta sẽ không viết nhiều lắm, ngài cứ yên tâm đi. Ngài sẽ sớm qua thời gian khổ cực thôi, nói thiệt!

“Một chút thành ý cũng không có, ngươi đi chết đi!” Hoàng Thượng bất mãn giơ chân đá Bạc Hà dính vách, lập tức máu phun như suối.

“Lão đại, ngươi không sao chứ? Gần đây ta đang để dành tiền mua xe, không có dư để băng bó cho ngươi đâu nga!” Tiểu Văn tự nhận là rất có lương tâm chạy đến đưa hợp đồng bảo hiểm cho Bạc Hà ký. Đương nhiên, người được lợi là Tiểu Văn.

(R: xin được giải thích chữ Văn của bạn Tiểu Văn nghĩa là ‘con muỗi’. Chắc chỉ bạn í hay hút máu:)).)

Đóa hoa của hoàng thất, Phó Kỳ, đứng bên cạnh cũng chen một chân vào danh sách ‘Người nhận bồi thường’.

“Nếu không thì ngươi muốn như thế nào?” Đưa cánh tay đầy máu đẩy bản mặt tiểu nhân dối trá của Tiểu Văn qua một bên, thuận tiện tung một cước đá tên Phó Kỳ cái tốt không học, toàn học cái xấu, không nhìn đến máu me đang nhỏ toong toong trên người, Bạc Hà dũng cảm xuất ra khí thế lão đại đàm phán với Hoàng Thượng.

“Ngươi nói xem?” Cái cây (chỉ tác giả, vì tên tác giả là Bạc Hà) này có thể trả thù lao cho hắn như thế nào?

“Hừm…” Xem gia Hoàng đế lão gia này là hồ ly đầu thai rồi. “Ngươi muốn mỹ nữ đúng không? Trong truyện cho ngươi một thân phận hoa hoa Hoàng đế (Hoàng đế phong lưu) nhưng lại không thật sự ăn được cái gì cho nên ngươi bất mãn đúng hay không?” Nhìn mặt là biết rồi.

Xì, nam nhân.

“Dù sao ta cũng là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân có điều kiện tốt như vậy.” Nếu không có nữ nhân làm nền thì rất có lỗi với trời đất rồi.

“Vậy… thưởng Tiểu Văn cho ngươi được—“

RẦM! Bạc Hà lại dính vách. Người tung chân đúng là Tiểu Văn đang mạo danh ký hợp đồng bảo hiểm. Chỉ thấy hắn thoải mái túm lấy bàn tay đầy máu của Bạc Hà, ấn một dấu tay ngay chỗ Người bảo lãnh. Mà Phó Kỳ cũng xun xoe sa đọa theo, túm lấy một bàn tay máu khác, tràn ngập phấn khởi đóng dấu.

Mất máu quá nhiều, Bạc Hà… bất tỉnh nhân sự -ing.

“Này! Điều kiện của trẫm còn chưa có bàn xong mà. Ngươi cư nhiên hạ độc ‘cước’ nhanh như vậy!” Vậy rừng thịt ao rượu, mỹ nữ như mây của hắn làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Cái người đường đường là Hoàng đế lão gia mà lại hỏi hắn làm sao? “Vậy… Nếu không ngài tha Bạc Hà về đi. Dù sao nàng cũng nói mình không có ai muốn, thôi dứt khoát để ngài thu luôn!” Giữ cái cây ác liệt đó bên người thật sự không có lợi ích gì, để Hoàng Thượng mang nàng về cũng tốt. Vậy về sau chính là thiên hạ của Tiểu Văn hắn rồi! Muahahahahaha~~

“Hừm…” Nhìn gương mặt đầy máu của Bạc Hà, Hoàng Thượng đắn đo. “Vậy không phải rất có lợi cho trẫm hay sao?” Tuy Thủy Bạc Hà này cái gì cũng không có nhưng đôi khi lại cảm thấy nàng rất dễ lợi dụng. Chỉ cần kề đao lên cổ nàng, nói không chừng hắn sẽ trở thành Hoàng đế đầu tiên thật sự ‘vạn vạn tuế’ (vạn vạn tuổi) trong lịch sử, hơn nữa còn là Hoàng đế đẹp trai trẻ mãi không già, sức quyến rũ vô cùng.

“Vậy sao?” Cái cây này nào có đáng giá đến vậy? Có điều… “Chỉ cần ngài đồng ý với ta sẽ xem nàng như cái bục mà lợi dụng, ba bữa thưởng roi, thỉnh thoảng lại ô nhục nàng, như vậy là xem như báo đáp đại ân ta hào phóng tặng nàng cho ngài rồi!” Ừ, hắn thật sự đã rất chiếu cố cái cây Thủy Bạc Hà này.

Tiểu Văn ơi Tiểu Văn, ngươi thật rất biết ‘tri ân báo đáp’ nha. Ngươi nhất định sẽ lên Thiên đường.

“Phải không?” Bạc Hà thật đáng thương. “Được rồi, vậy trẫm liền mang cái cây này hồi cung.”

Hoàng Thượng sai người nâng Thủy Bạc Hà trở về, còn ban ngàn vạn châu báu cho Tiểu Văn.

Giao dịch hoàn thành, Tiểu Văn đốt pháo ăn mừng.

Hứ! Đốt pháo cái gì, trở lại hết cho ta! Trước khi nói tiếp thì cho Tiểu Văn và Phó Kỳ ăn hành một trận trước, còn Hoàng Thượng… Hừ hừ, xin chờ lần sau lên sàn.

Được rồi, trở lại chuyện chính, truyện này còn có ‘chị em’ nữa.

Truyện chị em là gì hả? Ai nha, chính là Bạc Hà làm biếng, không muốn mang tránh nhiệm viết hệ liệt quá nặng nên bốc đồng muốn viết thì viết thôi.

Về phần còn mấy truyện hả? Không biết nha. Dù sao ta muốn viết liền viết, trước mắt mới có một truyện lên sàn thôi. Mà Hoàng Thượng và Phó Kỳ, đóa hoa của hoàng thất vẫn còn đất diễn. Về phần Tiểu Văn… Hừ hừ, lại đây lại đây, Tiểu Văn, ta mượn được lãnh cung của Hoàng Thượng rồi, chúng ta đến lãnh cung nói chuyện.

Tiểu Văn: -O-.

Vậy đi, bái bai ^Q^.

~

Toàn bộ khúc trên là của tác giả:)). Bác Hoàng Thượng hông phải người xấu đâu nhe.

Ơi trời, đóa hoa của hoàng thất =)))))))))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui