Cung Nữ Chưởng Sự Là Trợ Lý Của Ảnh Đế


Linh Lan kéo cửa ra, một nam tử mảnh khảnh lọt vào tầm mắt.

Dung mạo của hắn có thể nói là tuấn tú, làn da trắng trẻo, nhưng xuất sắc đến đâu thì cô không nhìn rõ được nhưng ít nhất cô có thể nhìn được ánh mắt giả vờ mú sa mưa của hắn một cách rõ ràng.

Lâm Dương thấy Lâm Lam cuối cùng cũng mở cửa, lòng càng thêm thả lỏng.

Hắn biết chỉ cần bản thân chịu cúi đầu, sẽ không có chuyện gì là không thể.

Hắn nở nụ cười ôn nhu, định mở miệng hỏi cô vì sao không nghe điện thoại của mình, thì bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt đối diện như giếng cổ không gợn sóng, đầu óc nhất thời ngẩn ngơ.

Phải biết rằng Lâm Lam xưa nay tính tình tốt, cho dù là tức giận cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giống như hắn là một người vô hình.

Linh Lan tự nhiên nhận ra hắn đang ngây người, cân nhắc cách nói chuyện phù hợp với thời đại này rồi nhàn nhạt mở miệng: "Sao anh lại đến đây?"

Nghe được lời này, Lâm Dương mới hoàn hồn lại.

Nhìn Lâm Lam với khuôn mặt vô biểu tình, cùng với cách mặc đồ kỳ quặc, hắn cuối cùng cũng nhận ra một tia bất thường.

Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã tự tìm ra câu trả lời cho mình.

Hắn thầm nghĩ rằng có lẽ lần này nhìn thấy hắn hẹn hò với nữ sinh khác nên cô giận dỗi.


Rốt cuộc, hắn chưa bao giờ đưa cô đến nhà hàng sang trọng như vậy.

Còn không phải là giận đến mức bệnh sao? Có thể thấy được trong lòng cô vẫn thực sự để ý hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Dương vội vàng lấy lòng cười: "Còn giận nữa à? Anh đây không phải đến nhận lỗi với em sao? Làm em hiểu lầm đều là lỗi của anh, chính là em cũng biết, lần này đề tài muốn lấy thưởng không dễ dàng..." Hắn cố ý tạm dừng, chuyển hướng đề tài: "Em có phải đang sốt không? Anh xem thử."

Lâm Dương duỗi tay muốn chạm vào trán của Linh Lan, nhưng Linh Lan phản ứng rất nhanh, lùi về phía sau một bước...

Lâm Dương sớm nghĩ ra lý do để giải thích, hắn biết rõ rằng Lâm Lam chỉ cần đề cập đến chuyện học hành của mình – việc mà Lâm Lam để ý nhất thì không cần sợ cô nổi giận.

Với sự quan tâm rõ ràng của cô, Lâm Dương nghĩ rằng cô sẽ so đo nữa.

Linh Lan lạnh lùng nhìn người trước mặt đang giảo biện.

Cô nhìn rõ những toan tính nhỏ nhen trong mắt hắn.

Cô không phải là nguyên thân, không cần phải lấy lòng người này, vĩnh viễn đặt nhu cầu của bản thân ra sau.

Hơn nữa, nguyên thân luôn hết lòng đối xử tốt với hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ nuôi dưỡng ra một con bạch nhãn lang.

Tuy nhiên, hiện tại cô vẫn chưa quen với mọi thứ trong thời đại này, hiện tại cũng không có chuẩn bị gì để đoạt lại những thứ thuộc về nguyên thân.

Cô chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Đến xin lỗi mà không mang quà à?"

Mặt Lâm Dương trong nhấy mắt cứng đờ, hắn không thể tưởng tượng được rằng hôm nay Lâm Lam lại không dễ lừa gạt như vậy.

Trước đây, chỉ cần hắn nói là vì việc học, cô sẽ không tiếp tục so đo nữa.

Mặc dù trong lòng không thoải mái, Lâm Dương vẫn vội vàng mở miệng: "Vừa nãy anh định mua hoa tặng em, nhưng nghĩ đến tương lai chúng ta sẽ sử dụng tiền chung, hơn nữa anh cũng hiểu tính cách của em, mua những thứ không thực dụng em sẽ nói anh lãng phí tiền.

Cho nên anh mới không mua.

Lam Lam, chúng ta sẽ kết hôn, em yên tâm, đợi anh tốt nghiệp..."
Linh Lam thực sự không kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp.

Hắn cho rằng cô là đồ ngốc sao? Chỉ biết nói suông, còn thực tế lại keo kiệt bủn xỉn.

Huống chi đây còn là tiền của nguyên thân, còn nói gì đến chuyện thành thân.

Nếu gả cho loại đàn ông này, sau này chẳng phải sẽ nuôi hắn cả đời hay sao?


Chính vì nguyên thân lương thiện lại đơn thuần nên mới có thể bị hắn lừa như vậy.

Cô cân nhắc một lúc rồi mở miệng: "Vậy...!anh định khi nào...!ừm...!kết hôn với em?"

Lâm Dương càng thêm khó chịu.

Hắn không hiểu tại sao hôm nay Lâm Lam lại liên tục ép sát như vậy, thậm chí còn nhắc đến chuyện kết hôn.

Hắn sao có thể kết hôn với cô? Cô cũng không có gì có thể giúp ích cho hắn.

Hai người đều là cô nhi, dựa vào đâu để sinh tồn ở thành phố này? Hắn muốn thay đổi hiện trạng chỉ có thể dựa vào việc bản thân trở nên xuất sắc hơn, sau đó cưới một cô gái nhà giàu để thay đổi vận mệnh của bản thân và con cháu.

Lý do duy nhất khiến hắn hiện tại không thể từ bỏ Lâm Lam là vì cô đối với hắn vô cùng tốt, hiện tại còn phải dựa vào tiền lương của cô để sinh sống.

Huống chi cô càng ngày càng xinh đẹp, dẫn đi ra ngoài cũng có thể nở mày nở mặt.

Tuy nhiên, cô cũng đừng nghĩ đến việc có thể dùng hôn nhân để trói buộc mình.

Lâm Dương chỉ có thể lấy thái độ càng thêm nghiêm túc, giả vờ quan tâm: “Lam Lam, đương nhiên anh muốn cưới em sớm, nhưng hiện tại anh còn chưa tốt nghiệp, sự nghiệp cũng chưa có gì khởi sắc.

Hiện tại anh còn dựa vào em chu cấp, nếu kết hôn mà không có nhà cửa, anh không đành lòng để em chịu khổ như vậy…”

Linh Lan nhìn nam nhân trước mặt giả vờ suy nghĩ cho mình, không biết nói gì cho tốt.

Rốt cuộc nguyên thân đã bị loại người này lừa gạt như thế nào? Hôm nay cô nói như vậy cũng chỉ là để đối phó với hắn một chút.

Cô cho rằng mình nói như vậy, hắn sẽ thu liễm bớt sự giả tạo, không ngờ rằng hắn còn ghê tởm hơn cả tưởng tượng của mình.


Thật không biết nguyên thân đã tìm ở đâu ra một tên đàn ông như vậy?

Linh Lan trong lòng có chút ghê tởm, cố gắng nói ra một câu: “Nếu anh không muốn tôi chịu khổ thì trả lại tiền lương cho tôi đi.”

Lâm Dương không ngờ rằng hôm nay Lâm Lam lại khó chiều đến vậy, thậm chí còn tức giận đến mức muốn lấy lại thẻ ngân hàng, nhưng làm sao có thể trả lại được? Tuy rằng hiện tại hắn có học bổng, nhưng cuộc sống có thể dễ chịu hơn chủ yếu là nhờ vào tiền lương của Lâm Lam.

Vì vậy, trong nháy mắt hắn trở nên tức giận: “Lâm Lam, em có ý gì? Có phải em cảm thấy anh đang lợi dụng em không? Anh không ngờ em lại nghĩ về anh như vậy.

Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em không hiểu rõ anh là người như thế nào sao? Hôm nay anh không mang theo thẻ, em muốn chờ anh trả lại cho em cũng được.

Nhưng nếu em cứ xem anh như vậy, chúng ta không cần phải tiếp tục qua lại nữa.

Coi như những năm qua anh thật lòng thích em đều uổng phí.”

Hắn vừa nói vừa đỏ bừng mắt, như thể bị sỉ nhục nặng nề.

Hắn chắc chắn rằng khi Lâm Lam nghe được mình nói muốn chia tay, nhất định sẽ liều mạng xin lỗi.

Rốt cuộc, trước đây chỉ cần hắn thể hiện thái độ như vậy, dù chuyện gì xảy ra Lâm Lam cũng không dám nhắc lại.

Không chỉ vậy, hắn còn có thể lợi dụng lúc cô áy náy để đổi lấy nhiều lợi ích hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận