Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Triệu Húc cầm rượu thuốc và sợi bông chuẩn bị xử lý vết thương trên cổ nàng.
Vân Trân sửng sốt, muốn tránh đi.
"Đừng nhúc nhích!" Triệu Húc nhíu mày.
Vân Trân mở lớn hai mắt, theo đó, nàng cảm giác nước thuốc lạnh lẽo dừng trên cổ, rửa sạch miệng vết thương.
Rửa sạch xong, Triệu Húc lại cẩn thận rải phấn thuốc lên.
Vì miệng vết thương rất nông, cho nên không cần băng bó.
Từ đầu tới cuối Vân Trân đều cứng đờ ngồi yên một chỗ.
Rất nhanh, nàng phát hiện sau khi bôi thuốc xong, Triệu Húc không động đậy, liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Húc cau mày nhìn cổ nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
Hắn rất không thích vết thương này, không muốn nó xuất hiện trên cổ nàng.
Thấy Vân Trân nhìn mình, Triệu Húc dời mắt đi, nhấp môi, nhìn thẳng và mắt nàng.
Lần này, Vân Trân cuống quít đứng bật dậy, Triệu Húc cũng không ngăn cản.
Nàng lùi hai bước, hành lễ: "Dân nữ gặp qua điện...!Vương gia."
Hiện giờ Triệu Húc đã là Túc Vương, mọi người đã không còn gọi hắn là "điện hạ", đều sửa miệng gọi "vương gia".
Một tiếng "điện hạ", một tiếng "vương gia".
Tuy "điện hạ" và "vương gia" đều không sai, nhưng gọi "vương gia", có nghĩa Triệu Húc đã trưởng thành.
Hắn hiện tại không còn là hoàng tử, mà là vương gia thành gia lập nghiệp, có thê tử, có hài tử, càng thành thục ổn trọng.
"Dân nữ?" Triệu Húc thống khổ hỏi, sau đó châm chọc, "Đường đường là Vân đại phu, Vân thần y, sao lại tự xưng 'dân nữ'? Lá gan nàng lớn như vậy, trái tim nàng tàn nhẫn như vậy, trên thế gian này có gì có thể khiến nàng sợ hãi? Có gì có thể làm nàng để ý?"
Vân Trân kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin những gì hắn vừa nói.
Nàng không ngờ lời khắc nghiệt đả thương người ta như vậy sẽ từ miệng Triệu Húc nói ra.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt kia, sắc mặt theo đó cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia lại mê mang, thống khổ.
"Nàng nói đi! Nàng ở trước mặt Chiến Sơn Hà không phải nói như vậy sao? Dựa vào miệng lưỡi của nàng, ngay cả Chiến tướng quân Chiến sơn Hà tràn ngập sát khí với nàng cũng có thể thay đổi chủ ý.
Đúng rồi, thiếu chút nữa bổn vương quên, lúc ấy Vân thần y còn nói với Chiến tướng quân, bổn vương rất để ý nàng.
Xin hỏi, từ đâu Vân thần có kết luận đó? Rõ ràng trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau, sao Vân thần y lại cho rằng bổn vương sẽ vì nàng mà phản bội vương phi?"
Lời Triệu Húc nói chẳng khác nào tự đày đọa mình.
Không chỉ như con dao đâm vào trái tim Vân Trân, mà cũng là con dao đâm vào trái tim hắn.
Nhìn Vân Trân thống khổ, nhìn sắc mặt Vân Trân tái nhợt, trong lòng hắn càng thống khổ, càng khó chịu hơn Vân Trân.
Biết rõ lời này hại người hại mình, nhưng hắn vẫn không khống chế được, vẫn không nhịn được mà nói ra.
"Sao Vân thần y không nói chuyện?" Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, "Khi nãy ở trước mặt Chiến tướng quân, không phải Vân thần y rất biết cách ăn nói sao? Hay là vì hiện tại người đứng trước mặt Vân thần y là bổn vương? Vân thần y không dám đối mặt với bổn vương là vì bản thân Vân thần y biết mình đã làm chuyện gì trái với lương tâm sao?"
"Đủ rồi, chuyện cũ đã qua rồi! Tại sao không thể buông tha cho nhau?" Vân Trân run rẩy ngẩng đầu nhìn Triệu Húc..