Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Sự việc có chỗ kỳ quặc, trực giác mách bảo, chuyện này trước khi điều tra rõ ràng, tốt nhất đừng để Triệu Húc biết.

Chỉ là, với hai chữ ngắn ngủi này, manh mối thật sự quá ít.

Hôm sau, người trong phủ đều biết chuyện Quả Nhi trộm đồ của vương phi, sau khi bị bà tử bên cạnh vương phi phát hiện, hổ thẹn tự sát.

Ban đầu, còn có người thảo luận chuyện này.

Sau đó, chủ tử Bạc Liễu Viện hạ lệnh, không ai dám bàn tán nữa.

Chẳng qua là một nha hoàn chết, đối với Túc Vương phủ to rộng căn bản không có sóng gió gì.

Rất nhanh, mọi người dường như đã quên đi Quả Nhi, cuộc sống trở về khi xưa.

Nhưng trong lúc vô tình Vân Trân nhìn thấy Nguyên Bảo cầm một túi tiền trốn sau vách tường lặng lẽ gạt lễ.

Nguyên Bảo thấy bị nàng phát hiện, liền nói túi tiền này là trước khi tiến cung, Quả Nhi tặng hắn.

"Ta biết nàng ấy không còn như xưa, nhưng nếu không phải ta thành quái vật bất nam bất nữ, nàng ấy sớm đã gả cho ta.

Nếu ta sớm cưới nàng ấy, có lẽ đã không xảy ra chuyện sau này..." Nguyên Bảo cầm túi tiền, thương tâm nói.

Vân Trân ngồi cạnh hắn, nhìn nơi xa, hoảng hốt.

Nếu?
Nếu năm đó Ninh Vương đăng cơ, Nguyên Bảo lựa chọn ở lại Ninh Vương phủ, hoặc là cầm bạc Triệu Húc thưởng, đừng vào cung tịnh thân, sau đó cưới Quả Nhi...!
Quả Nhi không đối mặt với dụ hoặc, có lẽ sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Có điều tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi.

"Nếu con người không bao giờ trưởng thành thì tốt biết mấy." Nguyên Bảo nức nở, "Nhớ trước đây khi còn ở Thanh Lương sơn trang, tuy rằng cuộc sống không bằng kinh thành, nhưng lại có lạc thú khác.

Tự do tự tại, không có nhiều lục đục, người lừa ta gạt như vậy.

Nhưng bây giờ nhớ lại ngày xưa, trong nha hoàn tam đẳng, Xuân Nhuỵ là gian tế, hạ độc vào đồ ăn trong đêm giao thừa, chết ngay tại chỗ; Xuân Nha bò lên giường thiếu gia, bị bán cho mẹ mìn; Xuân Trà tỷ tỷ ở lại Nam Hoang, không theo chúng ta trở về; vẫn là số của Xuân Miêu tỷ tỷ tốt, sau khi về kinh thành liền được gả đi.

Khi ấy, có người nói tỷ ấy gả sớm, bây giờ nghĩ lại, đó mới là điều sáng suốt nhất..."
Nghe Nguyên Bảo chậm rãi nhắc lại từng cái tên, Vân Trân có hơi sững sờ.

Đúng vậy, người lúc trước còn lại bao nhiêu?
Trong bốn nha hoàn tam đẳng, Xuân Miêu và Xuân Trà xem như sống tốt nhất.

Xuân Trà tuy là nha hoàn tam đẳng, nhưng trong bốn nha hoàn, từ xưa tới nay cảm giác tồn tại rất ít, cho nên thời điểm phải đi, nàng ấy bị để lại Nam Hoang chiếu cố vú nuôi tuổi già.

Còn Xuân Miêu thì theo về kinh thành, cuối cùng gả chồng, coi như đi một bước hiểm mới có thể chạy thoát.

"...!Châu Nhi đã chết, còn cả hai tỷ muội Tôn gia...!Bây giờ lại là Quả Nhi..." Chờ Vân Trân hoàn hồn, phát hiện Nguyên Bảo đã nói đến Quả Nhi, "Hiện tại, người ngày đó đi theo vương gia chỉ còn lại ngươi và ta.

Có đôi khi ta thật sự rất sợ, không biết chính mình khi nào sẽ trở thành người tiếp theo.

Ngươi cũng biết ta rất nhát gan, từ bé lá gan đã rất nhỏ..."
Càng nói, Nguyên Bảo càng hoảng sợ.

Đừng nhìn hắn hiện tại đã là hạ nhân hầu hạ bên cạnh Triệu Húc lâu nhất, nhưng đi cả đoạn đường này, hắn cũng run sợ.

"Thật ra, nhát gan một chút cũng tốt." Vân Trân nói.

Người nhát gan, sẽ càng cẩn thận.

Một khi to gan, lòng tham sẽ lớn theo, đồ vật muốn cũng càng nhiều, nguy hiểm sẽ lớn hơn.

Nhát gan một chút cũng tốt.

....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui