Ánh mắt Liễu phu nhân lập lòe sự ác độc, giống như có ma quỷ đang dẫn đường.
"Cái gì?" Cuối cùng, Vân Trân vẫn hỏi.
"Một phong thơ.
Là một phong mật hàm." Liễu phu nhân nheo mắt, "Một phong thư có đóng ấn binh phù, hạ lệnh tướng sĩ thành Nham Biên lập tức chi viện cho thành Hỏa Diễm.
Trong đó viết thành Hỏa Diễm xuất hiện nội gián trong ứng ngoại hợp với người Nhung mở cổng thành, người Nhung đã vào thành, bảo Trấn Bắc quân ở thành Nham Biên tức tốc cứu viện.
Ngươi nói xem, một phong thư như vậy có đóng ấn binh phù, một khi đưa tới tay tướng lĩnh thành Nham Biên sẽ xảy ra chuyện gì?"
Cái gì?
Vân Trân mở lớn hai mắt.
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Đó là mật hàm có dấu binh phù, lý do triệu hồi cũng rất hợp lý.
Một khi tướng lĩnh thành Nham Biên tin, dẫn theo Trấn Bắc quân của thành Nham Biên chạy về thành Hỏa Diễm "chi viện"...
Nếu thành Hỏa Diễm không sao, binh lính thành Nham Biên tới, vậy chuyện binh phù bị mất sẽ truyền trong quân.
Triều đình cắt giảm quân lương của Trấn Bắc quân đã nửa năm, trong nửa năm nay đều dựa vào tướng quân phủ khó khăn chống đỡ.
Lúc trước Triệu Húc có nói với nàng, sắp cuối năm rồi, duy trì quân lương cho một quân đội khổng lồ thế này, tướng quân phủ đã cố hết sức, hiện giờ đã nợ một tháng quân lương của tướng sĩ.
Nếu lúc này chuyện binh phù bị mất để lộ...
Chắc chắn sẽ tạo thành nguy cơ không thể cứu vãn.
Mà trước mắt vốn là thời buổi hỗn loạn, một khi người Nhung biết tin, điều quân xuống Nam, vậy Bắc địa...!Sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu phong mật hàm kia là kế điệu hổ ly sơn thì sao?
Nếu thời điểm binh lính từ thành Nham Biên chạy tới thành Hỏa Diễm "chi viện", người Nhung xuống Nam, như vậy thành Nham Biên vốn vững chắc sẽ biến thành một "tòa thành giấy".
Đến lúc đó, tội thất trách, tội làm mất binh phù...
Đủ loại tội danh rơi xuống, tướng quân phủ dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Vân Trân nhấp môi.
Đây chỉ là suy nghĩ từ phương diện lớn, nếu xét từ phương diện nhỏ...
"Nghe nói Minh Nhẫn không lục soát được thứ gì chứng minh 'đồng lõa' nhà ngươi cấu kết với kẻ đánh cắp binh phù." Liễu phu nhân tiếp tục, "Không có chứng cứ trực tiếp, chỉ có thi thể của một kẻ đã chết, nếu Túc Vương lại mềm lòng, có lẽ rất nhanh ngươi sẽ được thả ra.
Nhưng nếu như ngươi và đám người kia đang diễn 'kế điệu hổ ly sơn' thì sao? Các ngươi đoán được tướng quân phủ và Túc Vương sớm đã nghi ngờ các ngươi, cho nên cố ý diễn một vở kịch như vậy chính là muốn thu hút sự chú ý của bọn ta, để người của các ngươi lén mang mật hàm rời khỏi thành Hỏa Diễm.
Nếu là thế thì sao hả? Còn ai có thể chứng minh ngươi trong sạch?"
Liễu phu nhân nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân trầm mặc.
Bởi vì nàng biết Liễu phu nhân nói đúng.
Điệu hổ ly sơn.
Thật là "điệu hổ ly sơn".
Chẳng qua người thực hiện kế "điệu hổ ly sơn" không phải Vân Trân, mà là Bát gia đứng trong tối.
Lúc trước Vân Trân còn đang nghĩ tại sao bọn họ lại an bài tiểu nhị hiệu thuốc nấp trong xe ngựa của nàng? Chẳng lẽ chỉ vì muốn giá họa cho nàng thôi sao?
Hiện tại nghe Liễu phu nhân nói mới hiểu, bọn họ nào sẽ làm việc nhàm chán như vậy, hi sinh một tiểu nhị chỉ vì giá họa cho nàng?
Bọn họ làm thế chẳng qua là biết nàng sớm đã bị nghi ngờ, cho nên tương kế tựu kế.
Tiểu nhị kia chính là khói mù giá họa cho nàng, để nàng dẫn dụ sự chú ý của tướng quân phủ.
Mà bọn họ thì nhân cơ hội đưa mật hàm ra khỏi thành Hỏa Diễm.
Nhưng không ngờ bọn họ lại bị Chiến Sơn Hà bắt gặp.