Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Lạc thành là nằm ở cực Tây Bắc của Vân Hán Quốc.
Chờ tướng sĩ trấn thủ Lạc thành phát hiện, Lạc thành đã không thể cứu vãn.
"Lần này người Nhung thế tới rào rạt khác hẳn ngày trước." Giờ phút này, trong phòng nghị sự của tướng quân phủ, tướng lĩnh Trấn Bắc quân đã ngồi đầy, chính giữa treo bản đồ biên phòng Bắc địa.

Trấn Bắc Hầu đứng trước bản đồ, phân tích tình hình chiến đấu, "Người Nhung đánh vào Lạc thành, bước tiếp theo khẳng định sẽ tấn công Nham Biên thành bên cạnh Lạc thành! Trước mắt đã qua một ngày, chỉ sợ tình hình ở Nham Biên thành đã bắt đầu nguy cấp.

Bắt buộc phải phái người tới Nham Biên thành trước, cùng thủ tướng Nham Biên thành đánh lui người Nhung, đồng thời lấy Lạc thành về."
"Mạt tướng Trương Thủy nguyện dẫn binh xuất chiến."
"Mạt tướng Tôn Mãnh nguyện dẫn binh xuất chiến."
Lập tức, có vài tướng lĩnh đứng ra xin được xuất chiến.
Chỉ là Trấn Bắc Hầu vẫn im lặng.
Mãi đến khi Chiến Sơn Hà đứng ở một góc đứng lên xin được dẫn binh, Trấn Bắc Hầu mới có phản ứng.
"Được! Vậy để Phiêu Kị tướng quân Chiến Sơn Hà tới Nham Biên thành chi viện!" Trấn Bắc Hầu nói, "Lập tức xuất phát, không được có sai sót gì."
"Mạt tướng lĩnh mệnh." Chiến Sơn Hà ôm quyền, sau đó vội ra ngoài chuẩn bị.
Chiến Sơn Hà đi rồi, Trấn Bắc Hầu lại chọn vài vị đại tướng tới các thành trì khác trấn thủ, đề phòng người Nhung đi đường vòng đánh lén, lặp lại thảm trạng ở Lạc thành.
...
Cuộc hội nghị này kéo dài tới giữa trưa.
Các tướng lĩnh khác đều đã tan, Triệu Húc bị giữ lại.
"Túc Vương, bản hầu vô cùng lo lắng." Trấn Bắc Hầu nhìn bản đồ trước mặt, chậm rãi nói.
"Trấn Bắc quân là quân đội mạnh nhất của Vân Hán Quốc ta, còn có Trấn Bắc Hầu tọa trấn chỉ huy, tất nhiên sẽ không có việc gì."
"Không!" Trấn Bắc Hầu lắc đầu, xoay người nhìn Triệu Húc, "Vương gia, chỗ này không có người ngoài, ta cũng không muốn quanh co với ngài.

Chẳng lẽ ngài không cảm thấy tốc độ đánh lén lần này của người Nhung hơi nhanh sao? Thủ vệ ở Lạc thành là một phó tướng theo ta nhiều năm.

Ta biết rõ năng lực của người nọ, nếu không phải xảy ra sự cố gì, Lạc thành khẳng định sẽ không mất nhanh như vậy."
Triệu Húc nhìn ông ta.
"Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình." Trấn Bắc Hầu gằn từng chữ, "Trước đây người Nhân xuống Nam chưa từng tấn công mãnh liệt thế này! Hiện tại, không chỉ né tránh tấn cả trạm gác ngầm của Trấn Bắc quân ta, còn trong thời gian ngắn công phá Lạc thành..."
"Ý của hầu gia là có kẻ cấu kết với người Nhung, nội ứng ngoại hợp?"
"Không sai." Trấn Bắc Hầu xoa giữa mày, quay đầu, tiếp tục nhìn bản đồ trước mặt, "Ta nghĩ chúng ta đều bị lừa rồi.

Dù là thích khách xông vào tướng quân phủ ám sát ta hay đánh cắp binh phù, kể cả chuyện có kẻ lén đưa mật hàm tới thành Nham Biên, ta nghĩ tất cả đều chỉ là mây mù mê hoặc chúng ta.

Mục đích thật sự của họ là trợ giúp người Nhung xuống Nam, vượt qua ranh giới Vân Hán Quốc ta."
Triệu Húc nhíu mày: "Nhưng bản đồ phòng ngự Bắc địa..."
"Không biết vương gia có còn nhớ thời điểm thích khách xông vào tướng quân phủ, bản hầu từng nói bọn chúng đã dùng thuốc mê hoặc thần trí với bản hầu không?"
"Vì sao hầu gia lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?" Triệu Húc bỗng cảm thấy bất an.
Trấn Bắc Hầu híp mắt: "Bản hầu đột nhiên nhớ ra trong lúc ý thức không rõ, bọn chúng có hỏi bản hầu vài vấn đề.

Mà dưới bầu trời này, không ai biết rõ bố trí phòng bị ở Bắc địa.

Cho nên vương gia, bản hầu muốn gặp lại Vân cô nương.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui