Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Nửa tháng trước, người tới cùng Vương lão gia đa phần đã rời đi.

Số còn lại thì ở lại giống ông.
"Cát nhân sẽ có thiên tướng." Triệu Húc an ủi, "Vương lão gia mang đến Hỏa Diễm thành nhiều lương thực và vật tư khác, cứu được rất nhiều người ở Hỏa Diễm thành.

Công đức vô lượng như vậy, ông trời sẽ phù hộ ông cùng lệnh công tử bình an vô sự."
"Mượn cát ngôn của vương gia.

Hi vọng nó lần này thật sự có thể gặp dữ hóa lành." Vương lão gia thở dài.
"Đúng rồi, còn một chuyện." Lúc này, Triệu Húc đột nhiên nói.
Hắn kể rõ tình hình khó khăn Hỏa Diễm thành sắp phải đối diện với Vương lão gia.

Hiện tại, người ở lại Hỏa Diễm thành có Trấn Bắc quân vốn đóng quân tại đây, có bá tánh không nỡ rời khỏi Hỏa Diễm thành, có người thề sống chết ở lại tồn vong cùng Hỏa Diễm thành, cũng có người như Vương lão gia ở lại hỗ trợ...
"Hiện tại người Nhung đang đóng quân ngoài Hỏa Diễm thành năm dặm, không lâu nữa có lẽ bọn họ sẽ công kích.

Vương lão gia và bằng hữu của mình đưa vật tư tới hỗ trợ bọn ta, bọn ta đã rất cảm kích." Triệu húc nói, "Ngay tối nay, ta sẽ phái người hộ tống một nhóm người rời đi.

Bổn vương hi vọng Vương lão gia cũng có thể rời đi."
Đây vốn dĩ là lời mưu sĩ lúc trước nói với hắn.
Lúc này, đổi thành hắn nói với Vương lão gia.
Một khi chiến tranh bắt đầu, đó là chuyện sống hay chết.
Không thể sống, thì là chết.
Không chết, thì là sống.
Hắn không muốn Vương lão gia ở lại bỏ mạng vô ích.

Huống chi hắn biết Vân Trân rất quan tâm phu phụ Vương gia.
"Vương gia không cần khuyên thảo dân nữa." Vương lão gia lắc đầu, "Thảo dân cùng bằng hữu và tiểu nhị đã thương lượng, quyết định ở lại."
Buổi chiều sau khi rời đi, mưu sĩ bắt đầu thống khố nhân số trong thành muốn đi.

Chỉ có thời gian một buổi chiều, tới tối, sẽ có Trấn Bắc quân nhân lúc trời tối hộ tống họ vào núi rừng, sau đó tách ra, từng người chạy trốn.
Triệu Húc nghe vậy, còn muốn khuyên, lại bị Vương lão gia ngăn lại.
Cuối cùng, thấy Vương lão gia tâm ý đã quyết, Triệu Húc không khuyên nữa, chỉ đứng dậy, hành lễ với Vương lão gia, Vương lão gia vội duỗi tay đỡ hắn.
Sau đó, Vương lão gia ngồi thêm một lúc, liền rời đi.
Lúc đi, ông đột nhiên nhắc tới Vân Trân.
"Vương gia đại nghĩa như thế, ông trời cũng sẽ phù hộ Vân đại phu bình bình an an."
"Mượn cát ngôn của ông." Triệu Húc gật đầu.
Vương lão gia ra ngoài.
Vừa lúc phòng bếp mang đồ ăn tới.
Một mình Triệu Húc ngồi trước bàn, dùng bữa.
Vì sắp đến trận chiến ác liệt, bắt đầu từ hắn và tướng lĩnh Trấn Bắc quân, đồ ăn đã dần giảm bớt, trở thành những thứ đơn giản nhất.
Hắn ngồi ăn cơm, bỗng nhớ tới câu chúc của Vương lão gia trước khi đi.
Bình bình an an...
Nàng hiện tại hẳn vẫn bình an đúng không?
Ít nhất, hắn không có khi nào cảm thấy may mắn như bây giờ, may mà nàng đã rời khỏi Hỏa Diễm thành từ trước.
Nhưng Trân Nhi, hiện tại nàng đang ở đâu?
Nếu có thể, ta thật sự muốn gặp lại nàng.
Chỉ sợ...
"Vương gia, không xong rồi! Người Nhung bắt đầu công thành!"
Đột nhiên, thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo với Triệu Húc.
...
Mà lúc này, Vân Trân đang làm gì?
Nàng đang ở Trấn Bắc quân.
Chính xác ra là đội quân đặc biệt kia của Trấn Bắc quân.

Đội quân đặc biệt kia tự xưng "Long Ngâm".

Trong đó chữ "Long" đại diện cho thiên tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui