Lúc này, Triệu Húc đột nhiên quay đầu nhìn nàng.
Vân Trân không phòng bị, ngây ra một lúc.
Rất nhanh, Triệu Húc đã quay đầu đi.
Không biết vì sao, nàng từ ánh mắt của Triệu Húc thấy được nỗi lo nào đó.
Nỗi lo kia khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian ở Bắc địa, ở Hỏa Diễm thành, Bát gia hãm hại nàng khiến Triệu Húc mê mang và dao động.
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
"Thái Tử điện hạ..."
"Không thể, không thể..."
"Chư vị." Ngay lúc mọi người tranh luận không thôi, Triệu Hi làm đương sự cuối cùng cũng lên tiếng.
Thời điểm hắn mở miệng, xung quanh an tĩnh lại.
Người ở đây đều nhìn Triệu Hi.
Truyện Võng Du
Triệu Hi mặc tang phục màu trắng đứng phía trước.
Hắn rất ít khi mặc xiêm y màu trắng.
Trong đầu Vân Trân, ký ức liên quan tới Triệu Hi luôn là hồng y.
Tóm lại, giống như từ lúc hắn sinh ra nên dùng màu lửa nóng nổi bật như vậy.
Nhưng cố tình, tâm tư của hắn lại rất khó suy đoán, cứ như sương mù mông lung.
Ngươi nhìn thấy, nghĩ như thế, nhưng trên thực tế lại không phải.
Ngươi cho rằng sương mù ở ngay trên đầu ngươi, nhưng chờ ngươi tới gần mới phát hiện cái gì cũng không nắm bắt được, chỉ có thể cảm nhận hơi nước dày đặc xung quanh.
Triệu Hi giống như sương mù, mãi mãi không thể đoán ra, cũng không thể nhìn thấu.
Hiện tại, hắn chỉ đứng ở đó, rõ ràng chẳng làm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trên người hắn có một khí chất thu hút tất cả mọi người.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Triệu Hi duỗi tay cầm lấy bình sứ trong tay Bạch Phi.
Hắn giơ cao bình sư lên, sau đó buông lỏng, bình sứ rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ, chất lỏng bên trong theo đó chảy vào nền tuyết.
"Thái Tử! Ngươi làm gì đấy!" Vương Hoàng Hậu thấy vậy, quát lớn, "Ngươi cho rằng mình làm vậy là có thể tiêu hủy tất cả chứng cứ sao? Nếu hôm nay Bạch Phi có thể lấy ra bình thuốc này, vậy ngày mai, ngày kia, ả cũng có thể lấy ra thứ khác tương tự! Thân phận của ngươi đã bị hoài nghi, để tiêu trừ hoài nghi của mọi người, ngươi không thể không nghiệm chứng! Ngươi..."
"Câm miệng! Lão yêu bà!" Triệu Hi bỗng ngắt lời Vương Hoàng Hậu.
Dứt lời, hiện trường an tĩnh vài giây.
Vương Hoàng Hậu tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Triệu Hi: "Ngươi, ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì? Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Vương Hoàng Hậu phẫn nộ đến mức ngay cả "bổn cung" cũng quên xưng.
Bởi vì từ khi bà ta lên làm Hoàng Hậu, không, là từ khi bà ta chào đời cho đến nay, chưa từng có ai dám vô lễ với bà ta như vậy! Hiện giờ, Triệu Hi dám ở trước mặt nhiều người gọi bà ta là lão yêu bà?
Vương Hoàng Hậu không tức giận mới lạ.
"Lão yêu bà, còn cần ta gọi lại nữa sao?" Triệu Hi lấy ra một chiếc khăn lau lau ngón tay, ưu nhã nói.
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
"Ngươi, tên nghịch tử nhà ngươi! Sao ngươi dám nói chuyện với bổn cung như vậy? Cho dù bổn cung không phải mẫu thân của ngươi, nhưng ngươi khi gặp bổn cung cũng nên gọi bổn cung một tiếng 'mẫu hậu'! Ngươi là đang cảm thấy vị trí hoàng đế Vân Hán Quốc ngươi ngồi chắc rồi, cho nên mới khi dễ như thế..." Vương Hoàng Hậu chỉ vào Triệu Hi, nói.
"Ngươi đúng là khiến người ta chán ghét." Triệu Hi không vui liếc nhìn Vương Hoàng Hậu, "Ta đã nói, bảo ngươi câm miệng, sao còn lải nhải thế hả?".